18+
Truyện này chỉ dành cho bạn đọc tuổi từ 18 trở lên.
Nếu bạn dưới 18 xin quay ra.
[Vào ]
XA VÀ GẦN
Có lẽ suốt cả cuộc đời này, cho dù sao đi nữa, Lợi vẫn không thể nào quên được mối tình loạn luân tội lỗi giữa nó và người chị họ bạn dì ruột tên Trần Nguyễn Linh Đan 26 tuổi, con thứ tư của dì Nguyệt vì mối tình này có điểm đặc biệt khác hẳn với những mối tình khác đó là chị Đan yêu đương, ân ái với nó trong tình trạng chị đang nằm trên giường bệnh chưa phục hồi hẳn. Chị chưa có gia đình, vốn là nhân viên làm việc tại một trung tâm Tin học ở Thành phố Hồ Chí Minh ba năm trước trên đường đi làm về do lách tránh một em học sinh chạy xe đạp đột ngột bang ngang qua đường thành thử chị bị ngã xe gắn máy, bất tỉnh hôn mê nằm trên lề. Chị được dân chúng đưa vào cấp cứu ở bệnh viện Lê Lợi và từ hôm ấy trở đi đằng đẵng hai năm sau, chị sống trong tình trạng thực vật mặc cho gia đình đổ cả mồ hôi, nước mắt đồng thời hao tiền tốn của, hết chạy thuốc này lại chữa ông bác sỹ khác vẫn không hề thuyên giảm. Đầu năm thứ ba, gia đình dì Nguyệt rước được một ông thầy vật lý trị liệu người Trung Quốc khá cao tay chữa bệnh cho chị cho nên dần dần bệnh tình của chị mười phần cũng giảm đi được sáu bảy phần tuy nhiên chị chỉ mới co duỗi được chân tay chút ít chứ còn chưa thể tự ngồi và đi lại được ; ngày này sang tháng khác, chị cứ nằm miết một chổ ăn đấy, ngủ đấy thậm chí cả đại tiểu tiện cũng ngay đấy…Vì khí hậu Thành phố nóng bức làm cho chị khó chịu nên vợ chồng dì Nguyệt bàn nhau mua một căn nhà ở phường Kim Hải, Thị xã Bà Rịa rồi thuê xe Taxi chở chị Đan về đấy dưỡng bệnh ; đó là một căn nhà nằm trong con đường dẫn vào Núi Dinh nhà cửa tuy nhà cửa thưa thớt nhưng lại rất mát mẻ, trong lành và dễ chịu làm sao. Túc trực làm công việc hộ lý chăm sóc cho chị với khoản thù lao hàng tháng 1.000.000đ là một phụ nữ người Long An trạc tuổi khoảng 40, 41 ; bà rất siêng năng, chịu khó trước mọi nỗi vất vả, cực nhọc vì có khi đang ngủ ngon giấc phải thức dậy nhưng ở Bà Rịa được hơn hai tháng, một ngày nọ bỗng dưng bà ta biến mất về quê hoàn toàn không một lời từ biệt, không cần cả lương tháng thứ ba làm dang dở. Quá đỗi bất ngờ không tìm ra được người thay thế bà giúp việc, bí quá dì Nguyệt liền tìm đến nhà chị ruột mình là bà Thạnh –mẹ Lợi để cầu cứu ; suy xét kỹ càng chí thấy thằng con út là rãnh rỗi có thể đảm đương việc chăm sóc chị Đan, bà Thạnh liền bảo nó thi hành ngay phận sự. Đương nhiên là bắt buộc phải nghe lời mẹ, nó đành theo dì Nguyệt lên Kim Hải chứ trong lòng chẳng vui tí nào, nó bắt đầu chấp nhận làm công việc của một osin ; vì phải túc trực thường xuyên bên cạnh chị Đan nên nó đành ngủ lại tại ngôi nhà. Đây là một ngôi nhà hai gian diện tích khoảng 40m2 lợp mái ngói đỏ phủ đầy rêu sương gió được chia làm hai gian : gian trước bỏ trống, chẳng có đồ đạc chi cả còn gian sau ngăn đôi bởi một bức vách đắp bằng đất có cửa thông qua lại, chị họ nó nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ trãi nệm kích cỡ 1,4m nơi phòng trong còn phòng ngoài kê một chiếc giường sắt nhỏ dùng làm chổ ngủ cho nó. Bên trong còn có một cái tủ nhỏ đựng quần áo của chị kê sát mé tường bên trái và song song với giường ngủ chị là một cái bàn tròn cùng với hai chiếc ghế đẩu cũng như một cái xe lăn để thỉnh thoảng nó bế chị ngồi lên ấy rồi đẩy chị ra ngoài sân cho chị được hóng mát, thư giãn. Giờ chúng ta thử kê khai thời gian biểu làm việc của osin Nguyễn Hùng Lợi nhé! Buổi sáng, nó thức dậy lúc 5 giờ, ra giếng múc nước vào cái thau nhựa nhỏ vào rửa mặt, đánh răng cho “hoàng hậu” sau đó nó nhóm bếp lửa nơi góc nhà nấu cháo thật loãng rồi sau đó giúp chị ăn sáng với thịt chà bông ; sau đó là thời gian tự do của nó, có thể ngủ hoặc xem sách, đọc báo…Đến trưa, nó nấu cơm, nấu canh, làm đồ ăn thêm như kho thịt, xào cải…và trước khi cho chị dùng bữa trưa, nó bưng nước lên lau mình chị rồi giúp chị thay đổi quần áo để chị được mát mẻ, sảng khoái ; sau đó cho chị uống thuốc rồi lại được tự do cho đến chiều là bữa ăn tối cùng với cữ thuốc thứ hai trong ngày. Suy cho cùng ra thì công việc osin này cũng không gian nan, vất và chi cho lắm vì thời gian ngủ của chị Đan gần như chiếm trọn cả ngày và cực hình nhất là mổi lúc tám rửa, giặt giũ hay làm vệ sinh cho chị khi chị đại tiểu tiện hoặc đến ngày hành kinh…; những lúc như vậy, Lợi đành phải nhắm mắt nhắm mũi gồng mình làm cho xong tuy vậy, nó cũng không lấy làm xấu hổ chi cả vì dẫu sao đấy cũng là công việc giúp đỡ chị họ giảm bớt phần nào bệnh tật đang hoành hành cơ thể. Buổi tối, chị ngủ rất sớm, cứ khoảng 8 giờ là nó đã buông mùng, đắp mền cho chị, đôi khi nó bật quạt máy lúc trời nóng để giấc ngủ của chị được dễ chịu ; sau đó, nó cứ mãi miết trằn trọc nằm trên chiếc giường sắt ở phòng ngoài đến gần mười giờ mới ngủ được vì không được phép bỏ đi uống café xem video, tán gẫu với bạn bè…Khi chưa lên đây, nó tưởng tượng rằng chị phải là xấu xí lắm, da dẻ thì xanh xao bọc lấy một bộ xương cách trí nào ngờ ngày đầu tiên đến cùng với dì Nguyệt, vừa mới nhìn thấy chị, quả thật không ngờ chị hoàn toàn khác hẳn với những gì nó mường tượng ; chị rất có da có thịt, chắc nỏn, hồng hào và có điều hơi ngộ là đầu tóc chị lởm chởm mọc lưa thưa do chị phải cạo trọc, từ bỏ mái tóc dài phủ kín lưng mềm mại, êm ái, mượt mà như nhung tựa lụa trước kia. Khuôn mặt trái xoan đều đặn như vầng trăng nổi bật cặp mắt to xoe tròn, long lanh ngời sáng, cong vút đôi mi sắc lẽm chẳng khác gì dao cau nằm dưới hai hàng chân mày đen rậm vắt ngang như tơ tằm ; hai gò má hồng hai bên nhô cao hai lưỡng quyền cân đối vối cái sống mũi dọc dừa thằng tắp, quý phái trụ ở giữa. Vầng cổ cao trắng ngần lộ rõ ba ngấn trông thật hấp dẫn, quyến rũ cùng chiếc cằm lẹm xinh xắn và trên một chút là đôi môi hình trái tim đều đặn, dày mọng, mềm mại, thắm đỏ như một đóa hồng ngát hương. Từ hai bờ vai đầy đặn, hai gò ngực con gái căng tròn khác nào cặp bưởi Năm Roi chin tới trên cành lung linh từng giọt sương đến hai vòng eo thon thả, vòng bụng thóp, cặp đùi no tròn, hai bờ mông căng mẩy tận cùng là cặp giò thon dài trắng mịn và hai bàn chân mịn màng, trắng muốt. Tất cả những đường nét trên từ lâu đã được tạo hóa tạc nên thành một pho tượng thần Vệ nữ tinh khiết, trinh khôi mang dáng dấp thân thể người con gái còn nguyên vẹn cái quý báu nhất đáng giá nghìn vàng (dĩ nhiên là chị Đan trước giờ chưa chồng chưa con và có lẽ chắc chắn rằng từ đây về sau chị cũng vẫn cô đơn một thân một mình như thế này?) Từng trãi qua bốn lăm cuộc tình với 42 người tình, lớn có nhỏ có, ruột thịt có người dưng có cho nên Lợi đã có khá nhiều kinh nghiệm trong việc đánh giá vẻ đẹp một người khác giới bằng cặp mắt sành sõi của nó nhưng dẫu sao thì nó ngày một ngày hai vẫn chưa hề có ỷ nghĩ gì đen tối, bậy bạ với chị bởi vì đó là chị họ bạn dì của nó vả lại chị đang bị bệnh chưa hồi phục thì lẽ nào nó dám ? Thắm thoát gần một tháng trôi qua, sức khỏe chị tiến triển tốt, bố mẹ chị xuống thăm thấy con gái như vậy thì lấy làm mừng, dì Nguyệt trả lương cho thằng cháu mình 3.000.000đ và cho nó thêm những 1.000.000đ. Càng ngày nó càng nhận thấy quả là chị có nghe và hiểu được một số câu nói ngắn gọn của nó như ăn cơm chưa? Buồn ngủ chưa? Nóng không? …rồi chị đối đáp lại bằng cách gật đầu hay lắc đầu chứ chị chưa nói được mà chỉ ư ứ trong cổ họng một vài tiếng. Có lẽ do nó mát tay trong việc làm osin cho chị nên chị càng ngày càng hồng hào da thịt, đôi mắt có vẻ linh hoạt hơn và những lúc vô tình nhìn trộm chị, nó thấy chị quả thật là xinh đẹp, dễ thương, quyến rũ vô cùng? Nó đôi lúc tự hỏi chằng biết nó có nên biểu lộ tình cảm với chị hay không, nó lưỡng lự như là đang đứng giữa hai dòng nước ; thâm tâm nó rất sợ mang tội với chị, với dì Nguyệt, với đất trời… Mỗi lúc thay quần áo cho chị Đan, Lợi hoàn toàn không tránh khỏi cái cảm giác bồi hồi, xao xuyến, rạo rực ; mặt hừng hực nóng như người lên cơn sốt, tay chân cứ lóng nga lóng ngóng và dương vật trong quần nó cứ cử động ngoài ý muốn. Còn chị Đan mấy ngày nay thì nó để ý thấy chị cũng hơi có vẻ ngường ngượng khi nó thay đổi quần áo cho chị, đôi lúc chị dùng tay cản tay nó lại, hai gò má chị cứ hồng đỏ lên chứng tỏ cho thấy bệnh tình của chị đang trên đà thuyên giảm, có điều chị chưa nói được như người bình thường mà thôi. Mấy ngày đầu Lợi còn cảm thấy chán thấy buồn nhưng riết rồi cũng quen việc, hiểu người, thạo cảnh đến nỗi thấy em trai mình quá cực, chị Hảo tình nguyện lên thay cho em ba ngày để nó được về đi chơi cho thoải mái, khuây khỏa nhưng chỉ được một ngày thôi là nó đã quay trở lại ; người chị bạn dì vừa mới nhìn thấy nó đã cười vui, hoạt bát hẳn lên chẳng khác gì hai người bạn thân thiết xa cách nhau lâu ngày nay mới có dịp hội ngộ. Mấy ngày nay, không hiểu sao cứ tối đến là trời lại đổ mưa tầm tã, căn nhà dì Nguyệt mua cho chị Đan ở do mái gian trước lủng vài chổ nên bị dột ướt lênh láng còn gian sau thì hoàn toàn khô ráo ; mỗi lúc mưa lớn là nó nhanh chóng mặc thêm áo len cho chị vì sợ chị bị lạnh mặc chị đôi lúc lắc đầu từ chối. Một ngày nọ, dì Nguyệt đón xe Taxi về rước chị trở lên Sài Gòn để tái khám vật lý trị liệu trong hai ngày, thời gian đó lẽ ra nó phải đi đâu chơi cho đã nhưng chẳng hiểu vì sao nó vẫn cứ quanh quẩn ở lại đó và suốt ngày suốt đêm nó cứ nhìn chăm chăm vào chiếc giường gỗ tưởng chừng như chị vẫn còn đang nằm đó. Trưa ngày thứ ba, chị trở về và hai chị em đều tỏ ra vẻ vui mừng vô hạn khi gặp lại nhau chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào, kể từ lúc ấy trở đi, dường như khoảng cách giữa hai chị em có phần đã rút ngắn lại và dần dần chuyển hướng chệch sang con đường khác chăng? Ban ngày, lâu lâu cũng có một vài người đến thăm hỏi, mua quà biếu chị nào là ông Thân, bà Thạnh, chị Hảo, chị Hường, chị Hoàng, chị Minh, chị Sương, chị Chi và cũng có khi là bạn bè của chị làm chung cơ quan ở Thành phố đi xe Honda xuống thăm từng tốp một ba bốn người. Chị Đan hết nhìn người này đến ngó người khác một cách vô hồn, chị hoàn toàn chưa thể nhận ra ai được cả ngoại trừ thằng em osin cúa chị. Món ăn chị thích dùng nhất là trái sapoche, cứ mỗi lúc ăn cơm xong là Lợi gọt vỏ một trái, bổ ra từng miếng nhỏ như miếng cau rồi chăm chút đút từng miếng cho chị ; chị nhai một cách ngon lành, khoan khoái chẳng khác gì chị đang được ăn đào tiên nơi vườn thượng uyển của Ngọc hoàng. Thỉnh thoảng, thằng em lại đỡ chị ngồi dậy rồi giúp chị cử động hai tay và hai chân cho không bị co rút, teo cơ. Việc nó nhìn thấy hết những chổ kín đáo trên thân thể chị vốn đã là điều bình thường vì ngày nào mà nó không tắm rửa, thay quần áo cho chị và sở dĩ như vậy cho nên chị không bị hội chứng lở lưng hay epxe mông. Chuyện gì đến thì trước sau gì ắt cũng phải đến : đó là người chị bạn dì ruột lớn hơn nó những chin tuổi đã trở thành người tình thứ bốn mươi ba của nó ; trong một đêm mưa tầm tã ướt át, sấm chớp liên hồi, nó đã không thể nào không vượt qua cái hàng rào giới hạn lễ giáo gia phong vô hình để chiếm đoạt toàn bộ thân thể con gái trinh nguyên của chị khi mà bệnh trạng chị vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Đó cũng chính là cái đêm cuối cùng chị còn ở lại Việt Nam vì qua sáng hôm sau, gia đình chị xuống đón chị về đáp máy bay sang Xingapore chữa trị vì chị được người chú ở Mỹ tài trợ nhưng đấy là hồi kết cuộc của câu chuyện cho nên chúng ta cứ tập trung vào trọng tâm chủ yếu khẩn cấp nhất vậy nhé! Đang ngủ say, bất giác thằng em choàng tỉnh dậy vì chẳng phải do tiếng sét inh trời mà là tiếng kêu ư ứ của chị họ từ phòng bên văng vẳng, nhìn cái đồng hồ lên giây đặt trên bàn thấy chỉ chin giờ, nó bước đến vén mùng nơi giường chị Đan chui vào và khỏi cần phải hỏi, nó biết ngay là quần của chị đã bị ướt do chị mới tiểu tiện xong. Lợi ra ngoài lấy một cái khăn nhỏ khô, một cái khăn nhỏ ướt, một cái quần lửng bằng vải bông xanh chấm trắng với cái quần lót trắng nhỏ rồi trở vào, nhanh chóng cởi cả quần lửng bên ngoài lẫn quần lót bên trong của chị Đan ; nó dùng khăn ướt lau sạch chổ kín, đùi và mông chị rồi lấy khăn khô thấm lại tiếp đó nó mặc quần lót cùng quần lửng cho chị. Nó mang đồ dơ ra ngoài bỏ vào cái thau nhựa lớn nơi góc nhà rồi quay lại giường chị, nó hỏi :
-Chị muốn ngồi dậy không?
Chị gật đầu. Nó liển vòng tay ôm ngang tấm lưng mềm mại của chị rồi dìu đỡ chị ngồi dậy. Qua ánh sáng chiếc đèn dầu lớn đặt trên bàn, chị có vẻ tỉnh táo một cách lạ thường, ánh mắt chị nhìn nó vui tươi lạ lẫm chứng tỏ nãy giờ chị chưa ngủ.
-Chị lạnh không?
Chị lại gật đầu. Nó toan bước ra ngoài lấy áo len cho chị nhưng chị nắm lấy tay nó cản lại và khi chị kéo nó do vậy lúc xoay mặt lại vô tình miệng nó quẹt trúng vào gò má phải của chị. Tuy chưa bình phục hẳn, chưa phát âm được nhưng đầu óc chị khá tỉnh táo do đó mà chị kịp thời nhận ra ngay cái đụng chạm bất ngờ của thằng em khiến chị hơi ngây ngây ngường ngượng còn thằng em họ chị trong giây phút tình cờ cũng bắt đầu hơi xao xuyến, hồi hộp một cách lạ thường. Nhanh như chớp, chẳng khác gì tia sét ngang trời, lúc này nhận thấy rằng không thể nào không đầu hàng trước cái nhan sắc đầy nét quyến rũ ngồ ngộ của người chị họ bạn dì, bỗng nhiên nó kê sát rồi dụi mặt vào khuôn mặt chị bắt đầu hôn lấy hôn để lên tóc, lên trán lại lần xuống gáy chị. Đương nhiên là chị cũng cảm thấy xác thịt mình bị kích thích mạnh, thân nhiệt từ từ tăng dần lên, trồng ngực đập liên hồi, hơi thở cứ hổn hà hổn hển mặc dù chị vẫn còn chưa bình phục hẳn ; chị biết là em trai họ của chị dường như đang làm một chuyện không phải với chị nhưng chị lại không thể nào tự kết luận được chuyện đó là chuyện gì cả. Thâm tâm chị nữa muốn nó ngừng lại còn nữa muốn nó cứ tiếp tục làm như vậy và có lẽ nữa sau nhiêu hơn, mạnh hơn nữa trước ; lúc bấy giờ, nó đang được nước hôn lần xuống mắt, xuống mũi, xuống cằm và cổ chị khiến chị thỉnh thoảng ngửa cổ thở nấc lên từng hơi một với tiếng ư ứ nơi cổ họng. Chị Đan hoàn toàn không hề biết được đây chính là tình yêu, là ân ái và chị chẳng qua yên lặng đón nhận từng nụ hôn do Lợi trao cho chính bởi chị còn một chút bản năng tự nhiên mà thôi. Hai khuôn mặt hai chị em lúc này hoàn toàn kề sát nhau, tuyệt nhiên không còn một kẽ hở nào cả và những nụ hôn thằng em trao tặng cho con chị càng lúc càng âu yếm, nồng nàn, cuồng loạn, say sưa. Chị không biết hôn lại nó, chỉ biết nhắm mắt sung sướng đón nhận nó mà thôi và chẳng mấy chốc, sợ chị ngồi lâu sẻ bị mỏi lưng cho nên nó nhẹ nhàng dìu đỡ chị nằm trở xuống tấm nệm mút cũ kỷ trãi lớp drap trắng ngã màu cháo lòng, gối đầu chị lên chiếc gối tai bèo nhưng lần này nó hoàn toàn không trở về giường nó nữa mà nó theo chị nắm xuống luôn bên cạnh chị. Trong ánh sáng vàng vọt le lói hắt ra từ chiếc đèn dầu lớn tạo thành cảnh tranh tối tranh sáng lờ mờ, đôi môi nó lại tiếp tục hôn như mưa tựa gió lên khắp khuôn mặt khả ái trắng ngần của chị ; một tiếng sét ngoài trời nổ vang như đại bác 105 ly báo hiệu cảnh cáo một mối tình loạn luân tội lỗi đang bắt đầu diễn ra giữa hai chị em họ ngoại. Hiện tại, nó đang mày mò kiếm tìm đôi môi mọng đỏ hơi vảnh lên của chị để thay lời muốn nói rằng nó yêu chị ; mới đầu chị mím môi lại từ chối vì chị cảm thấy hơi khó chịu do ngộp thở nhưng đôi môi thằng em cứ lì lợm, mãi miết hành động một cách mù quáng khiến chị riết cũng từ từ quen dần, quen dần sau đó hai chị em trao nhau từng nụ hôn môi một trong nỗi niềm ngập ngừng, bẽn lẽn, xao xuyến, bâng khuâng. Hai cánh tay Lợi đan thành một vòng nhẹ nhàng ôm siết lấy tấm lưng thon thả, mềm mại của chị Đan với vẻ phấn khích đến rợn cả người còn người chị họ nó cũng chậm chạp cử động hai cánh tay đặt lên hai vai thằng em ; bên ngoài trời vẫn tầm tã gió thét mưa gào, sấm chớp nổ vang liên hồi còn bên trong ngôi nhà dưỡng bệnh do dì Nguyệt tạo dựng nên, hoa hồng tình yêu đang bắt đầu chớm nở giữa hai chị em bạn dì ruột hơn kém nhau chin tuổi. Đây quả là chuyện hoản toàn không hề có ai có thể ngờ được, từ gia đình dì Nguyệt cho đến cả nhà ông Thân bà Thạnh nhưng rõ ràng là trong tro còn lửa, rơm để gần lửa thì chẳng chóng thì chầy lữa cũng phải bén vào rơm và rơm ngùn ngụt bốc cháy dữ dội ; ngay cả bản thân hai đứa trong cuộc cũng không tài nào lý giải cho được vì sao cớ sự lại xảy ra như thế này? Có lẽ do thần giao cách cảm chăng? Lúc này, cơn mưa ầm ĩ ngoài trời không thể nào xua tan đi cái không gian huyền ảo, vắng lặng, tĩnh mịch của cuộc tình mới nảy sinh giữa một thằng osin và một nữ bệnh nhân bị chấn thương sau tai nạn giao thông. Thỉnh thoảng, chị khẽ kêu ư ứ trong cổ họng và mặc dầu vậy nhưng nhờ sự hướng dẫn tận tình, chu đáo của thằng em họ, đôi môi chị hiện tại cứ mãi miết luồn sâu hẳn vào bên trong đôi môi nó đến nỗi răng cọ sát vào với răng, lưỡi quấn quýt lấy lưởi chẳng khác gì đôi chim uyên ương đang mớm mồi cho nhau. Vậy là không còn có gì có thể chối cải được nữa, thật là quá đỗi bất ngờ khi mà tình yêu bỗng dưng từ đâu đưa đẩy tới giữa một bệnh nhân sống tình trạng thực vật gần ba năm nay với một thanh niên mười bảy tuổi vốn là chị em bạn dì của nhau. Chị Đan trước khi bị tai nạn, chị cũng có quen biết với vài người bạn trai cùng cơ quan làm việc nhưng phải nói rằng chị chưa lần nào bước vào cõi yêu với một người khác phái nào cả và từ giờ đây mãi cho đến về sau, ngoại trừ thằng em họ của chị ra chắc chắn sẽ không ai đoái hoài gì đến một cô gái bệnh tật như chị cả. Do chị đã hồi phục được 80% sức khỏe cho nên chỉ ngặt một nỗi là chị không nói được và cử động còn chậm chạp, khó khăn mà thôi chứ đầu óc chị lại hoàn toàn bình thường, tỉnh táo thành thử chị nhận biết được là mình đang yêu ; cũng giống như Lợi, chị cảm nhận được cảm giác hưng phấn dào dạt dâng cao cường độ tựa chừng muôn ngàn dòng điện hàng vạn kV từ dưới xương cùng rần rật chạy theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi từ từ lan tỏa khắp tứ chi lẫn châu thân. Chẳng khác nào một người con gái bình thường, chị cũng ngượng ngùng, run rẫy, phấn khích thực sự khi đôi môi thằng em rời khỏi môi chị hôn lần xuống cổ, xuống vai, xuống cánh tay chị ; không bao lâu, cũng đôi môi ấy lại lần trở lại tìm kiếm đôi môi tươi mọng như trái đào chín cây của chị và lúc này, chị không còn có vẻ chối từ như khi nãy nữa mà nhanh chóng tự nguyện ngoan ngoãn mở rộng đôi môi mình để đón nhận nụ hôn thứ hai của thằng em trong nỗi niềm rạo rực, ngây ngất, say sưa, đắm đuối, mê mệt. Quả thật là trên cuộc đời này, thứ gì chứ tình yêu thì rõ ràng là nó không bao giờ phân biệt tuồi tác, nghề nghiệp, địa vị xã hội hoặc trạng thái cơ thể,….; nó có thể sai khiến, thúc đẩy, trói buộc, nô lệ con người một cách đàng hoàng công khai mà hoàn toàn không có gì để có thể chống trả lại nó. Gần cả tháng nay, thật tình là thằng em họ chị chưa hề nghĩ ngợi, tơ tưởng gì đến người chị họ xinh đẹp chẳng qua đôi lúc vài ý nghĩ vẩn vơ thoảng qua đầu óc mà thôi, đêm nay nó cũng không thể nào ngờ rằng sẽ được chị trao tình, được khám phá, thưởng thức thân thể trinh nguyên của chị và càng nghĩ nó càng cảm thấy rạo rực, nóng bỏng khắp cả ngưởi. Giả sử dì Nguyệt-mẹ chị Đan hoặc bố mẹ Lợi mà biết được chuyện tày trời động đất này thì chắc chắn một điều là nó sẽ bị cạo đầu đuổi ra khỏi nhà ngay nhưng hiện tại, nó không hề biết ngán biết sợ gì cả vì trận mưa đêm đang là một vị minh quân hùng dũng bảo vệ cho nó ; nó cùng chị Đan dường như không còn nhớ gì nữa cả, quên cha mẹ, quên anh chị em, quên đi mối quan hệ chị em bạn dì giữa chúng, quên cả trời đang mưa,…chúng chỉ còn nhớ mỗi một điều là hiện chúng đang yêu đương, làm tình, ân ái với nhau mà thôi. Thời gian cứ tích tắc trôi qua, mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút rồi ba mươi phút, …vậy mà hai chị em vẫn cứ mê mệt hôn nhau chứ chưa hề biết chán chê là gì cả. Lúc này, hai bàn tay khao khát của thằng em bắt đầu dần dần mày mò, sờ soạng từ nơi hai bờ vai xuống ngực, xuống bụng con chị và chị cứ vừa thở nấc lên hổn hển vừa như muốn chặn giữ hai bàn tay nó nhưng lại không thể nào thực hiện được do hai cánh tay chị quá chậm chạp, nặng nề thành thử chị đành thúc thủ chấp nhận cho cuộc tình số phận đã an bày. Lẽ đương nhiên một điều bí mật đó là chúng không tài nào biết được rằng từ ngày mai trở về sau này, chúng sẽ mãi mãi không còn ở bên nhau nữa, mãi mãi nghìn trùng xa cách ; có lẽ chúng cũng đã cảm nhận được điều đó cho nên đêm tình này, chúng yêu nhau thật mặn mà, nồng nàn, sâu nặng và dai dẳng khôn nguôi. Những đêm trước, giờ này là mỗi đứa mỗi giường mạnh ai nấy ngủ nhưng đêm nay, đặc biệt là chiếc giường sắt ở gian ngoài trống trơn chẳng có người nằm còn chiếc giường gỗ nơi gian trong lại có đến những hai người ; đấy chính là chiếc giường hạnh phúc của hai chị em và đây cũng chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng, đừng trách ông tơ bà nguyệt se duyên kết tình có lẽ nào nhầm lẫn chăng? Do thường xuyên tắm rửa, thay quần áo cho chị Đan cho nên ngày nào cũng như ngày nào, Lợi cũng đều được dịp nhìn ngắm thân thể chị, thậm chí ngay đến cả những chổ kín đáo của chị nhưng thực sự là đêm nay, nó mới chính thức làm chủ tấm thân chị, được phép thưởng thức tận hưởng thân thể trinh nguyên của chị và chỉ cần nghĩ đến đấy thôi, nó cũng đủ cảm thấy háu hức cả người. Chiếc áo sát nách chị đang mặc may bằng vải soa bông xanh có đến năm hột nút ốc nhựa, chỉ với một động tác nhanh trong vòng một cái nháy mắt, hai bàn tay nó đã cởi xong hai hột nút cổ và ngực áo của chị ; dưới ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn dầu lớn đặt trên bàn hắt vào, cặp mắt nó chăm chăm nhìn vào mảng da thịt nỏn nà, trắng ngần như bông nơi giữa hai gò ngực vun tròn của chị. Chị ngượng ngùng, hai gò má cứ hồng đỏ lên, khẽ nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn thấy chi cả nhưng rồi chị cũng nhanh chóng nhận ra rằng hai bàn tay nó lại lần lên tiếp tục tháo cởi hột nút thứ ba, thứ tư rồi hột nút thứ năm cuối cùng. Chị biết lúc này đây hoàn toàn không phải là nó đang thay áo cho chị mà là nó tìm kiếm xác thịt chị để giúp cho cả hai được thỏa mãn về mặt khát khao sinh lý ; thằng em lặng thinh, chẳng nói chẳng rằng mở rộng hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên rồi lần lên cởi hai vai áo chị xuống, kế tiếp cởi tuột dần dần hai ống tay áo xuống khỏi hai cánh tay nuột nà, trắng muốt của chị. Không phải đây là lần đầu tiên khỏa thân trước mặt nó nhưng vì nay tình cảnh đã hoàn toàn thay đổi, lần khỏa thân này là để trao tặng cho người yêu toàn bộ trinh nguyên của mình cho nên ấn tượng thật là đặc biệt không thể nào giống với những lúc bình thường ; chị Đan đến lúc này như đã trút xong gánh nặng tâm lý do chị nghĩ rằng trong cuộc đời này nếu không có thằng em họ của chị thì đừng hòng có ai rớ đến chị nữa vậy chị còn luyến tiếc, giấu giếm nó chi cho thêm tội thêm tình. Đường nào thì chúng cũng đã lỡ làng, trót dang díu cùng nhau với một mối tình loạn luân tội lỗi đến đây coi như là tay đã nhúng vào chàm thì sao dừng lại nữa chừng cho được? Nó nhẹ nhàng đặt chiếc áo chị mà nó vừa cởi ra lên mé đầu giường rồi thuận tiện nhân cơ hội đó, nó luồn hai bàn tay xuống dưới lưng chị chậm rãi tháo hai cái móc nhôm nhỏ cài hai sợi dây chiếc nịt vú bắng vải thun voan trắng mỏng mảnh hãy còn khá mới của chị. Khi một tiếng phựt nho nhỏ mới vừa vang lên, lập tức chiêc nịt vú chị Đan không còn bó sát vào người nữa mà lỏng dần, lỏng dần tuột lệch xuống dưới và Lợi chỉ việc cầm lấy để qua một bên ; đương nhiên là nó cởi áo ngực chị lần này khác hẳn với những lần trước, không phải là thay đổi vì dơ bẩn nữa mà là để thưởng thức, chiếm đoạt bầu ngực trinh nguyên trắng ngần như cặp bưởi Năm Roi đang không ngớt rung động, phập phồng, gấp rút nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển của chị. Mặc dù chị vẫn còn chưa bình phục nhưng chiêm ngưỡng bộ ngực cùng toàn bộ phần trên thân thể chị, nó phải công nhận là cũng tuyệt đẹp, hấp dẫn và quyến rũ chẳng khác gì chị Năm Hoàng, chị Ba Hường hoặc cô giáo Hải, cô giáo Minh Trí, dì Ngự, cô Tình… chứ rõ ràng chị hoàn toàn không hẳn là hạng thấp kém. Không cần vội vàng, hấp tấp, nó lần hai bàn tay nắm lấy lai dưới chiếc áo thun trắng ngắn tay nó đang mặc luồn cởi lên bụng, lên nách, lên vai rồi tròng qua khỏi cổ và đầu sau đó nó cầm áo hờ hững đặt lên trên chiếc nịt vú của người chị họ bạn dì ; giống hệt như chị, nó ở trần trùng trục, trên người chỉ còn lại mỗi chiếc quần đủi thun xám mà thôi. Nhắc lại một chút, chị Đan là em kế của chị Hoa cũng là một trong những người tình mà nhân vật chính của chúng ta trót lỡ dan díu tội lỗi loạn luân tại khu rẫy ở Núi Nhọn (truyện Chị Hoa) ; vậy là trước kia yêu đương cùng cô chị giờ đây lại ân ái với cô em, rốt cuộc rồi ai cũng là người nhà cả. Lúc bấy giờ, nó từ từ cúi xuống dùng miệng khẽ ngậm nút lấy đầu núm vú phải cùa chị còn bầu vú trái chị thì nó không quên lần bàn tay phải lên nắn bóp, sờ soạng, mày mò một cách quá đỗi phấn khích khiến cho chị nhắm nghiền đôi mắt tuy không phải là ngủ, khuôn mặt cứ nghiêng qua nghiêng lại còn vầng cổ không ngớt ngước lên rồi hạ xuống theo hơi thở nấc đầy xúc cảm, hưng phấn. Trong cơ thể chị tuy đâu đây vẫn còn đó không nhiều thì ít nỗi đau của một người bệnh sống đời thực vật nhưng như một người con gái bình thường, một nguồn sống khát khao đòi hỏi yêu đương, ân ái dâng trào để lần đầu tiên được thỏa mãn tắm mát trong dòng suối tình nhân gian thế thái. Mặc dù tuyến sữa trong bầu vú chị chưa hoạt động nhưng mà nó vẫn có cảm giác như là đang có muôn vàn giọt sữa thơm tho, ngọt béo đang tuôn tràn từ đầu núm vú chị vào thẳng sâu cổ họng nó ; hiện tại, chắc chắn nó không còn nhớ được gì nữa cả, quên không gian và thời gian, quên rằng trời đang mưa dầm, cả mối quan hệ chị em họ giữa chúng nó cũng quên tuốt chỉ còn nhớ mỗi một điều là chúng đang cho nhau tình yêu loạn luân mù quáng, có thế thôi. Một điều lạ là đêm nay, không hiều tại sao chị họ Lợi lại hoàn toàn không hề cảm thấy mệt mỏi như những tối trước mà trái lại, chị rất khỏe khoắn một cách bình thường để chị sẵn sang sánh vai đồng hành cùng thằng em họ trên con đường bước vào cõi tình nhục dục mặc dù nó nằm úp người đè lên trên thân thể chị từ nãy đến giờ đã khá lâu. Nó thầm nghĩ đối với nhan sắc người chị họ thì giả sử như chị mà lọt vào mắt một con yêu râu xanh nào đó thì chắc chắn con yêu ấy sẽ “nhai sống” chị ngay chứ chẳng phải chơi đừng nói chi là nó ; trong căn nhà tĩnh mịch, vắng vẻ dưới trận mưa đêm ào ạt, dai dẳng, nó thong thả và chậm rãi từng chút một khám phá, thưởng thức, chiếm đoạt thân thể trinh nguyên con gái của người chị họ lớn hơn nó những chín tuổi. Hai bàn tay chị tuy cử động chậm chạp, khó khăn nhưng cũng cố gắng lần lên vò tới vầy lui từng lọn tóc trên đầu nó, dường như chị làm vậy do hai bàn tay chị quá thừa thải và cũng để tự làm ức chế cường độ hưng phấn, rạo rực, sung sướng đang dâng trào tựa chừng như sóng thần Nhật Bản tàn phá lục địa. Trãi qua thời gian khá lâu, Lợi đổi bên tức là miệng nó lần qua ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị còn bầu vú phải chị mà nó vừa mới chê chán thì nó sử dụng bàn tay trái để mày mò, sờ soạng, nắn bóp liên hồi. Thông thường cũng giống như thiên hạ, đã không yêu thì thôi chứ đã yêu rồi thì phải yêu cho trót, không thể nào dừng lại nữa chừng, nó và chị Đan đang mấp mé bước sang giai đoạn cuối của cuộc tình ; trong lúc chị ngượng ngùng, e thẹn muốn cản trở nó thỉ hai bàn tay thành thạo, khéo léo, tinh vi, lão luyện của nó đang nắm lấy hai bên lưng chiếc quần lửng vải bông xanh chấm trắng của chị từ từ tuột xuống khỏi cặp đùi no tròn cùng hai bờ mông đầy đặn, qua hai đầu gối đến cặp giò thon dài rồi tận cùng là hai bàn chân trắng muốt. Đây là lần đầu tiên làm tình, ân ái, yêu đương với một bệnh nhân, thực tình mà nói nó thấy chị họ nó cũng tỉnh táo, bình thường như những người con gái khác, chỉ có điều chị cử động khó khăn, chậm chạp, không được linh hoạt như người ta thôi chứ đầu óc chị hoàn toàn nhận biết được bản thân chị cùng nó đang yêu đương, làm tình, ân ái. Có thể nói trong đêm tình này, nó cảm thấy rạo rực, ngất ngây, cuồng loạn, đắm đuối, sung sướng nhất trên đời không gì so sánh nổi và đây là mối tình nồng nàn, thú vị nhất so với những cuộc tình mà nó đã từng trãi qua vì người tình thứ bốn mươi ba náy không phải ở chổ bà con dây mơ rễ má với nó mà là một bệnh nhân chưa hồi phục hẳn sau tai nạn giao thông gần ba năm trước? Nó cầm chiếc quần lửng của chị Đan để lên mé đầu giường cùng chổ với áo của chị rồi tiếp tục, hai bàn tay nó chậm rãi từ từ lần xuống nắm lấy hai bên chiếc quần lót bằng thun voan trắng mới tinh chị mặc để che đậy chổ kín đáo nhất trên cơ thể ; đúng là chiếc quần lót mà lúc nãy nó mang vào thay cho chị khi vừa mới tiểu xong nhưng rõ ràng mục đích để nó cởi quần lót chị lần này là hoàn toàn khác hẳn và chị Đan với vẻ ngường ngượng hết lần lượt co duỗi hai chân rồi nghiêng người hỗ trợ điều kiện giúp đỡ thằng em dễ dàng cởi quần lót mình dần dần xuống khỏi đùi, mông, đầu gối, cặp giò và tận cùng là hai bàn chân. Lớp bảo vệ che chắn tuyệt mật cuối cùng trên thân thể chị đã bị thằng em lột bỏ, toàn bộ pho tượng thần Vệ nữ sống động, tuyệt mỹ-một tác phẩm thật hoàn hảo của tạo hóa và thiên nhiên –nay đang phơi bày tất tần tật trước mắt một thằng con trai tuy mới có mười bảy tuổi đầu nhưng cuộc đời quả thật là đào hoa, bằng chứng là nếu tính luôn cả chị Đan thì giờ phút này đây nó có được đến bốn mươi ba người tình trong đó ruột thịt có (chị Hảo, chị Hường, chị Hoàng,…), xa lạ có (chị Đào, cô Hải, cô Thân,…). Từ lúc làm osin cho con gái dì Nguyệt đến giờ, có thể nói là nó nhìn thấy nơi kín đáo của chị không biết bao nhiêu lần vì một ngày ít nhất nó thay quần áo cho chị những hai lần nhưng lần này lại hoàn toàn có ý nghĩa khác, có sắc thái khác bởi lẽ một điều chắc chắn là nó sắp sửa xâm nhập cơ thể chị và đương nhiên rằng chị dẫu sao thì cũng lờ mờ biết được cái công việc thằng em sẽ tiếp tục làm sau khi cởi xong quần lót chị bởi chị chỉ có điều chưa nói được mà thôi chứ về sức khỏe và đầu óc chị phục hồi khoảng 80% vả lại chị cũng đã hai mươi sáu tuổi đầu, vốn kiến thức về sinh lý tình dục của chị không phải là cạn mặc dầu thực sự đây là lần đầu tiên của chị bước vào yêu đương, làm tình, ân ái, giao hợp. Sợ làm rớt quần lót chị họ mình xuống đất, Lợi liền cất lên mé đầu giường rồi nhỏm người dậy, lần hai bàn tay lên nắm lấy hai lưng chiếc quần đùi thun xám tuột xuống dần dần xuống khỏi đùi, đầu gối, giò rồi sau cùng là hai bàn chân ; vừa mới được giải phóng, con cu nó đã cương ngỗng lên từ lâu lại giựt giựt liên hồi vừa cứng vừa to vừa dài quá cỡ. Vậy là lúc này đây, chị họ và nó hai chị em đều hoàn toàn trần truồng, tuyệt nhiên không còn mảnh vải nào che thân ; xung quanh chúng lộn xộn, hỗn loạn nào là áo thun, nịt vú ở bên cạnh còn trên phía mé đầu chúng là áo sát nách, quần đùi, quần lửng, quần lót. Chị Đan để ý thấy thằng em họ chị đang chậm rãi nằm xuống bên cạnh chị rồi chỉ trong chốc lát, chị nhận ra là trên người nó có một vật gì đó rất to, rất dài và rất cứng cứ cọ sát, chọc mãi vào đùi chị và tuy chưa phục hồi hẳn về thể xác lẫn tinh thần nhưng chị vẫn dễ dàng nhanh chóng nhận ra đấy chính là bộ phận sinh dục của thằng em. Thâm tâm chị cảm thấy quá đỗi ngượng ngùng vì lần đầu tiên chị tiếp xúc với chổ kín của đàn ông con trai nhưng thực sự chị hoàn toàn không dối lòng được đó là ít nhiều chị cũng cảm thấy khao khát, ham muốn, hiến dâng, trao tặng ; bởi lẽ nếu đêm nay chị từ chối nó thì có lẽ chắc chắn rằng từ nay về sau sẽ tuyệt đối hoàn toàn không hề có ai đụng đến một người bệnh tật như chị nữa, thôi thì đêm nay trót lỡ cho nó một lần vậy rồi mai này có ra sao thì ra…Suy nghĩ tận tường, khi thấy nó đang từ từ trườn người tới chẳng khác gì con kỳ đà lấy trớn leo lên trên người chị, chị thực sự bẽn lẽn lẫn lộn rạo rực lẩn hai bàn tay lên ôm lấy hai bờ gai gầy guộc cùa nó và chị dường như có vẻ cố gắng níu ghì nó xuống người mình. Vì còn trinh nguyên con gái cho nên hai bờ môi lớn lẫn môi bé của chị vẫn còn khít rịt, xung quanh và phía trên phủ một lớp lông khá dày, đen mịn và lúc này đây, âm hộ chị đã thấm đẫm dịch nhờn sinh lý từ bên trong cơ thể chị cũng như cửa mình chị bắt đầu cử động giãn nở do kích thích phát sinh từ sự va chạm, tiếp xúc với thằng em. Do biết chị không phải như người bình thường, khỏe khoắn cho nên nó hết sức thận trọng, chậm rãi và từ tốn ; nó không dám manh động, hùng hục sợ làm chấn động tâm lý chị và thật khéo léo, nhẹ nhàng, tinh vi, lão luyện, đầu con cu nó chẳng mấy chốc đã đặt ngay vào giữa âm đạo chị Đan rồi từ từ đi vào bên trong cơ thể chị. Có lẽ vì con cu Lợi vừa dài vừa to lại vừa cứng quá cỡ vả lại lần thứ nhất cho nên ngay từ những giây phút đầu tiên, chị thực sự cảm thấy đau đớn nơi cửa mình vô cùng, nước mắt chị ràn rụa và chị liên tiếp kêu ư ứ trong cổ họng. Phía trên, nó âu yếm hôn lên từng giọt lệ đang tuôn tràn trên gò má cao của chị như để trấn an chị còn phía dưới, con cu nó không ngừng xâm nhập vào âm đạo và tử cung chị ; do xúc cảm hưng phấn dâng lên cao độ cho nên cửa mình chị không ngừng tuôn tràn dịch nhờn sinh lý, giãn nở tối đa cứ mãi miết thít chặt lấy con cu thằng em. Giả sử lúc này, ông Thân-bố nó hoặc dì Nguyệt mà phát hiện ra nó đang làm chuyện tày trời động đất với chị họ bệnh tật của nó thì chắc chắn chưa cần biết hình phạt dành cho nó ra sao, trước hết là họ sẽ nện cho nó một trận đòn nên thân đặng cho nó chừa đi cái tật dâm loàn. Đêm mưa tầm tã, trong ngôi nhà vắng lặng tĩnh mịch hoàn toàn không hề có lấy một bóng người, hai chị em say sưa, thoải mái và tự do làm chuyện vợ chồng với nhau ; hơi thở hổn hển, rạo rực, nóng bỏng của hai đứa quyện lẫn vào nhau và thỉnh thoảng, hai đôi môi lại mày mò tìm kiếm nhau. Dần dần, chị không còn cảm giác thốn đau nơi âm đạo nữa mà thay vào đó là một biển sung sướng, khoan khoái mênh mông dạt dào ẩm ầm sóng vỗ trong cõi lòng chị ; trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ ngọn đèn dầu lớn đặt trên bàn, hai hòn dái xăng tròn của thằng em hùng dũng gác hai bên cửa mình con chị cứ mãi miết phập phồng như để tự làm tăng thêm sinh lực và nó không ngừng nhấp nhỏm hai mông lên xuống theo nhịp liên tục đưa đẩy con cu hết thụt ra lại thọt vào sâu tận bên trong tử cung chị đến lút cả cán. Thời gian giao hợp của hai chị em càng lúc càng kéo dài ra, một phút, hai phút, ba phút, bốn phút rồi năm phút dần dần trôi qua ; không gian bên trong ngôi nhà tĩnh mịch, vắng lặng dưới trận mưa đêm ào ạt dường như chùng lại để hồi hộp dõi mắt chứng kiến cuộc tình tội lỗi loạn luân giữa người con gái hai mươi sáu tuổi và thằng con trai mới có mười bảy tuổi vốn có mối quan hệ là chị em bạn dì ruột với nhau. Thông thường lúc trời mưa, ai mà làm chuyện trái đạo luân thường thì rất dễ bị trời phạt bằng cách dùng sét đánh chết tươi nhưng đó thật chẳng qua chỉ lả huyển thoại, là tin đồn bởi vì ví như chị Đan và Lợi hai chị em đây từ nãy đến giờ yêu nhau, làm tình, ân ái nay lại dạn dĩ giao hợp với nhau quả là chuyện không thể nào chấp nhận được cũng hoàn toàn bình thường, không hề bị trời phạt sét đánh chi cả, chẳng qua chỉ là một rào cản giới hạn lễ giáo gia phong mà thôi. Mặc dù sức khỏe chưa bình phục hẳn nhưng phải nói là quả thật bất ngờ không tưởng tượng được, bỗng nhiên chị trở nên vô cùng khỏe khoắn bằng chứng là chị đã yên lặng chịu đựng dụng sức suốt mấy phút đồng hồ giao hợp cùng với thằng em họ. Lẽ đương nhiên là hai chị em không màng gì đến chuyện hiện giờ ở phía dưới mông chị lúc này đang xuất hiện từng giọt máu trinh hồng hồng lầy nhầy dịch nhờn nhỏ ra từ nơi âm đạo chị thấm qua lớp drap trãi nệm màu cháo lòng ; đấy quả không sai, chính là trinh nguyên con gái cùa chị mà chỉ trong một đêm mưa trừ tịch, mát mẻ chị đã không ngại ngần trao tặng hiến dâng cho thằng em cũng là người tình nhỏ hơn chị những chín tuổi. Thỉnh thoảng, như không muốn thừa thải hoang phí, hai đôi môi hai đứa lại mày mò kiếm tìm nhau rồi kết dính chặt chẽ vào với nhau với những nụ hôn say sưa, ngây ngất, điên đảo, cuồng loạn, mê mệt. Đôi lúc, tựa chừng như để tự kiềm chế giảm bớt đi cường độ hưng phấn đang rạo rực, ray rức khắp cả ngưởi, mười ngón tay chị lại cử động liên tục không ngớt cào cào trên tấm lưng thằng em và tuy móng tay chị đều được cắt ngắn nhưng thỉnh thoảng lại làm cho nó có cảm giác như là vừa mới có một đường xước rướm máu hồng đỏ xuất hiện nơi lớp da lưng lành lạnh của nó đang phơi bày trong đêm mưa tầm tã. Phải nói rằng dẫu ngày mai có xa cách nhau đến cùng trời cuối đất, hai chị em chắc chắn vẫn không thể nào quên nhau được bởi những yêu đương, ân ái nồng nàn cháy bỏng đêm tình này chúng trao tặng cho nhau một cách say sưa, cuồng loạn và điên đảo. Hiện tại, chị Đan không còn là con gái nữa mà chỉ trong giây phút chóng vánh, chị đã trở thành một ngưởi phụ nữ không hơn không kém bởi vì vừa mới đây thôi chị đã yên lặng, tự nguyện và ngoan ngoãn hiến dâng cái trinh trắng nguyên vẹn của chị cho Lợi-thằng em họ bạn dì cũng là tay osin trẻ trung. Đúng lý ra dì Nguyệt phải nhờ một người con gái con của em ruột mình như chị Hảo, chị Hường, chị Hoàng, chị Minh, chị Sương hay chị Chi chăm sóc cho con gái mình mới đúng ; giả sử có được như vậy thì làm gì có chuyện đêm mưa tình ái xảy ra giữa chị gái và em trai trong ngôi nhà nhỏ bé kín đáo, vắng lặng quả đúng là đã giao trứng cho ác. Thật vậy, đố ai biết trong tro còn lửa, giữa đêm khuya mà trời lại đổ mưa dai gió dẳng thế này thì chắc chắn người nào cũng như người nấy đều lo trùm mền mà ngáy khò khò chứ ai đâu mà rình mò, ai nào để ý biết được chuyện gì đang xảy ra trong ngôi nhà dì Nguyệt mua trên con đường dẫn vào núi Dinh? Mưởi lăm phút, hai mươi phút trôi qua rồi đúng vào phút thứ hai mươi hai, giống như những cuộc tình trên thế gian này, cuộc tình loạn luân tội lỗi nồng nàn cháy bỏng giữa hai chị em rồi cũng đi đến hồi kết thúc ; cùng một lúc, chúng đều cùng có cảm giác như là vừa mới bị hụt chân rơi tõm xuống vực sâu thăm thẳm-đó là lúc chúng đang trôi vào giai đoạn khoái ngất của cuộc tình. Trong lúc người chị họ vừa hổn hển vừa kêu ư ứ trong cổ họng thì thằng em đang trân người ra, duỗi thẳng hai chân rồi sau đó, con cu vừa dài vừa to vừa cứng của nó hùng hổ xối xả xịt thẳng vào sâu tận tử cung chị những vòi tia tinh dịch trắng đùng đục như nước cơm, rin rít như bột mỳ tinh khuấy lên thành hồ dán ; chẳng khác gì một cơn sóng thần lịch sử, dịch tinh thằng em lẫn lộn dịch nhờn sinh lý cuồn cuộn trào dâng từ trong âm đạo con chị ra khiến vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai chị em đều bị ướt nhẹp, nhơm nhớp. Phải đến gần hai phút đồng hồ sau, cả hai đứa mới bắt đầu bước vào giai đoạn rã rời của cuộc tình cấm dệt đầy kim tuyến óng ánh mây ngũ sắc lấy từ nơi cõi thiên thai yêu đương, ân ái ; tuy cảm thấy rất mệt mỏi nhưng vì lúc này đã trở về với thực tại cho nên sau khi rút con cu nó ra khỏi âm đạo chị, Lợi vội vàng ngồi dậy ra ngoài lấy khăn ướt vào lau sạch sẽ phần hạ thể của chị Đan. Sau đó, nó mặc lại quần lót, áo ngực rồi quần lửng, áo sát nách cho chị ; nó nói khẽ vào tai chị :
-Chị ngủ ngon nghe chị!
Chị nhìn nó khẽ mỉm cười rồi gật đầu, chị nhắm mắt lại và giấc ngủ đến với chị thật mau chóng do có lẽ chị quá mãn nguyện, mỏi mệt vì cuộc tình đầu tiên giữa chị cùng với thằng em họ bạn dì ruột. Nó giằng mùng lại cẩn thận cho chị, chậm rãi bước ra gian phòng ngoài, nằm xuống chiếc giường sắt và buông mùng xuống ; lúc này, cái đồng hồ tròn lên giây đặt trên bàn nơi gian phòng trong đang chỉ đúng mười hai giờ. Cũng như chị, giấc ngủ dường như níu kéo nó trôi vào nhanh quá đỗi nó không thể nào tưởng tượng ra nổi ; trong cơn mơ, không phải mơ mà là hoàn toàn thực vì khoảng ba giờ sáng, lúc này trởi đã ngớt mưa, vì nghe chị ư ứ kêu, nó nhanh nhẹn tốc mùng đi vào rót nước cho chị uống và sau khi chị uống nước xong, bỗng dưng nó lại hứng tình lần nữa, nó ôm lấy thân thể đầy đặn, mềm mại của chị để đòi hỏi lần thứ hai. Lần này, chị không những không tỏ ra ngượng ngùng, bẽn lẽn như lúc đầu nữa mà trái lại chị tỏ ra dạn dĩ, tự nhiên ; hai chị em cứ thế mãi miết làm tình, ân ái, yêu đương ngất ngây, cuồng loạn, say sưa, mê mệt…Sáng hôm sau, bỗng dưng vợ chồng dì Nguyệt đi taxi xuống, dì nói rằng chở chị Đan về Sài Gòn để điều trị vật lý trị liệu nhưng có lẽ do thần giao cách cảm, đoán trước được là lần này phải đi xa không quay về nữa cho nên chị dùng dằng, sụt sùi không muốn đi còn thằng em thì cũng tỏ ra tan lòng nát dạ khi không còn dịp gần gũi, hàn huyên tâm sự cùng người chị họ bệnh thực vật gần hoàn phục sau tai nạn giao thông. Chiếc Taxi nguyền rủa sau khi về đến Sài Gòn đã chở chị thẳng ra sân bay Tân Sơn Nhất, tại đây chị được chuyển lên một chiếc máy bay gia dụng rồi khoảng chừng 45 phút sau, chiếc máy bay đã cất cánh từ từ rời khòi đường băng, dần dần xa cách bầu trởi Việt Nam hướng về đất nước Xinhgapore xanh sạch đẹp, thân thiện, tự do, văn minh, khoa học, hiện đại. Nằm trên máy bay, nhìn qua ô cửa kính trông thấy những đám mây xanh lơ lửng, đôi mắt chị bỗng dưng nghẹn ngào khi bất giác chị chợt nhớ đến thằng em, nhớ những gì mà đêm qua chị và nó những hai lần cùng nhau cho nhau với tất cả tâm tình nồng nàn, thắm thiết ; chị ước gì thời gian quay ngược trở lại, ngừng lại ở đêm hôm qua để cho hai chị em không còn mỗi đứa ở hai nơi xa và gần nữa./.
Kết thúc lúc 22 giờ 4 phút ngày 27 tháng 02 năm 2012
CON ĐƯỜNG HOA