Khi đến quán cà phê Châu Âu thì Helen Cole đã gọi các món ăn rồi. Khi bước lại bàn, tôi mới nhận ra là cô xinh đẹp hơn là tôi tưởng. Cho đến lúc này thì tâm trí tôi chỉ có hình ảnh của cô gái theo như cha cô đã đưa cho tôi. Trong lần gặp gỡ đầu tôi không nghĩ đến việc nhìn kỹ khuôn mặt của cô: Bây giờ tôi mới biết rằng không những cô có một thân hình tuyệt vời mà còn là một cô gái có sắc đẹp mê hồn. Và một lần nữa tôi lại giật mình thấy rằng cô giống ai đó mà tôi không nhớ ra. Cô mỉm cười khi thấy tôi bước tới và trong khóe mắt ánh lên nét thiện cảm, khiến trong thoáng chốc tôi chợt hối tiếc rằng đây chỉ là một cuộc hẹn vì công việc làm ăn mà thôi. Tôi cất tiếng chào và ngồi xuống. Tức khắc chàng quản lý Jules sà tới. Chúng tôi biết nhau từ lâu và hắn ta thường chăm chút tôi trong những lần tôi đến đây. - A, ông Bowman, thật vui sướng khi được chào đón ông ở đây. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không có hân hạnh gặp ông. Và càng không có dịp gặp ông đi với một người đẹp như thế này! (Thật ra, tuần trước tôi đã đến ăn tối với một cựu minh tinh ca nhạc tuổi bà Bành tổ). Helen bật cười, hỏi: - Ông Bowman có thói quen dẫn các kẻ ông ấy săn được tới đây phải không? Jules ra vẻ mất lòng, phản đối: - Ồ không đâu, thưa cô. Ông Bowman là một nhà nghệ sĩ và tay hưởng những vui sướng ở đời nhưng không phải ông dẫn dắt bất cứ ai tới đây! Chỉ đưa tới những người đủ khả năng thưởng thức các món đặc biệt của quán mà thôi. Ông ta tung ra một tràng tán tụng về các món ngày hôm nay. Hăng say quá ông ta quên lại để lộ giọng Pháp mà ông đã cố tình giấu đi. Helen và tôi nói đủ thứ chuyện cho đến lúc uống cà phê. Chỉ đến lúc ấy, khi cô gái đốt điếu thuốc lên mới mở lời vào đề: - Bữa ăn thật vui ông Bowman ạ, nhưng tôi nghĩ rằng ông mời tôi đến đây không đơn thuần là để ăn trưa. Trong điện thoại ông có nhắc vài điều quan trọng mà ông muốn thông báo cho tôi rõ. - Đúng vậy, cô Cole ạ. Theo ý tôi thì đây là những điều rất quan trọng. Quan trọng đến mức tôi chỉ có thể báo trực tiếp tới cô được mà thôi. Cô Cole ạ trừ phi tôi có sai lầm, còn thì có thể nói những rắc rối của cô, đã chấm dứt rồi. Giọng cô gái run run: - Ông muốn nói gì vậy, ông Bowman? Tôi không thể nói hết sự thật với cô. Tôi cũng không thể nói là đã biết Joe Wanaker trước khi thấy rõ hắn có dính dấp vào vụ này. Phải cẩn thận. Nếu cảnh sát biết được thì họ chụp cái chết của Joe trên đầu tôi ngay. Cho nên tôi phải hết sức thận trọng, phải dè chừng trong mọi lời nói của mình. - Cô Cole, vì lợi ích của cô cũng như của cha cô tôi yêu cầu cô không nên tiết lộ cho ai về việc gặp gỡ của chúng ta tối hôm qua. Và tôi cũng xin cô cẩn trọng hơn đối với những điều tôi sắp nói đây. Cô có hứa không? Cô gái lạnh lùng nói: - Tôi không có ý định phơi bày những bí mật của tôi cho mọi người thấy chút nào. Vì thế xin ông chớ ngại. Những điều ông nói ra sẽ chỉ có hai chúng ta biết mà thôi. Có phải là những điều có liên quan đến Gerald Horn không? - Phải… Hắn chết rồi… Helen giật nảy mình và nhìn tôi kinh hoàng. Nếu cô biết tình trạng của Joe bây giờ mà có thái độ như thế thì quả thật là một kịch sĩ đại tài. Tôi nói tiếp: - Vâng, như thế là ta coi như giải quyết được những vấn đề trước mắt của cô rồi. Không thấy cô trả lời, tôi lại tiếp: - Cô Cole đừng có dáng buồn rầu như thế. Chỉ là một tên tống tiền bớt đi trong xã hội này thôi và không phải mình tôi mong cho hắn chết đi. Cô gái đè nén xúc cảm và thấp giọng hỏi: - Hắn chết vì duyên cớ gì? - Tôi không phải là pháp y cho nên không thể nói lên ý kiến của mình được. Theo tôi thì hắn chết vì lên cơn đau tim. - Tại sao ông biết? Hắn chết ở đâu? - Hỏi gì mà nhiều quá! Cô không thấy là đủ khi biết hắn chết rồi và kết quả là hắn không còn có thể làm hại cô nữa sao? - Ông Bowman, chớ coi tôi là con nít. Tôi muốn ông nói rõ sự thật cho tôi nghe. Chuyện ấy xảy ra ở đâu? - Trong văn phòng của hắn, cô Cole ạ. Hắn đang ngồi trong ghế bành và nổi cơn đau tim - hai cơn chứ không phải một - thế là xong. - Ông có mặt ở đó à? - Tất nhiên. Tôi vừa đến nơi. May mắn là kịp bắt hắn thú nhận đã doạ tống tiền cô. Mắt Helen lóe lên một ánh nghi ngờ. - Ông bắt buộc hắn phải thú nhận à? - Rồi giận dữ - Ông đã giết hắn! - Này, này cô Cole, không nên bi kịch hoá mọi sự! Lúc nãy giờ tôi không có nói gì về án mạng cả. Tôi đã nói với cô là hắn chết vì lên cơn đau tim mà. Cô ta vẫn chưa tin. - Nói dối làm gì hả ông Bowman? Tôi không thể nào tin có chuyện tình cờ kỳ diệu như thế được. Cái chết đó đến vừa kịp để chúng ta giải quyết được tất cả sao mà khó tin quá. Nếu không phải là ông thì người nào khác… Cô ta chợt ngừng lại, mặt tái xanh. Chúng tôi cùng nảy ra ý nghĩ ấy một lượt. - Ông… ông có nghĩ rằng đó là… cha tôi không? - Cô chồm tới nắm lấy tay tôi. - Ông Bowman ông nên cho tôi biết là không phải cha tôi? Tôi chỉ xin ông một điều… ông nên nói là không phải… Giọng cô ta vỡ ra và nước mắt ứa tràn. Tôi nắm chặt tay cô. - Đừng bận tâm, cô Cole. Chúng ta không có lý do gì để tin rằng cha cô biết Gerald Horn, nếu không thì ông ấy đã không nhờ cậy đến tôi. Tôi cũng công nhận là chúng ta gặp sự tình cờ thật là kỳ diệu nhưng dù sao sự tình cờ ấy đã xảy ra rồi… Tôi luôn luôn cố gắng làm vừa lòng thân chủ trong mức độ có thể được, nhưng mà không thể nào đi tới chỗ giết người… Cô nghĩ lại đi! Helen mỉm cười và nét mặt cô hồng hào trở lại. - Ông Bowman, tôi hiểu là mình xử sự thật ngu ngốc, nhưng mà ông thử nghĩ ở vào trường hợp tôi xem… Đáng lẽ tôi phải vui mừng khi nghe Horn chết, thế mà tôi như thấy ân hận. - Không sao đâu, đó chỉ là xúc động bình thường. Cô hãy tin đi, không ai hối tiếc cho đời sống của hắn đâu. Thôi, bây giờ tôi đã trả lời hết những câu hỏi của cô rồi, tôi có thể hỏi cô một câu không? Helen hơi ngạc nhiên. - Tất nhiên rồi. Ông muốn hỏi gì thế? - Chỉ hỏi về lý do tại sao cô lại chịu đưa 2000 đô la cho tên tống tiền kia? Cô gái lại tái mặt. - Hắn ta không nói với ông điều ấy sao? Tôi lắc đầu. - Cơn đau tim của hắn đến đột ngột khiến tôi không kịp hỏi chi tiết. Chắc chắn là hắn sẽ nói hết cho tôi biết nếu có thì giờ. Cô ta không có phản ứng gì. Tôi liếc nhìn chung quanh. Căn phòng gần như không còn người nào và tôi vẫn chưa biết nhiều về bí ẩn đã dẫn tới cái chết của hai con người. Tôi tiếp: - Này cô Cole hãy nghe tôi đây, tôi có lý do rất xác đáng là cha cô đang lâm vào tình trạng rất nguy hiểm. Nếu tôi hiểu được tại sao xảy ra những chuyện này thì tôi tin rằng có thể giúp đỡ ông ấy. Hẳn đó cũng là điều cô mong muốn. - Đúng vậy, ông Bowman ạ. Tôi mong muốn hết sức là làm sao cho cha tôi thoát ra được những rắc rối ông phải vướng vào. Cha tôi là người tốt bụng và quảng đại, nhưng hơi khờ khạo. Tôi tin rằng ông ấy bị lôi kéo trong vụ việc mờ ám này là vì thiếu kinh nghiệm hơn vì bản thân muốn thế. - Đó cũng là lý do nữa để cô nói cho tôi biết tại sao ông ấy nghĩ rằng mình đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. - Tôi không biết được điều ấy… Chắc là ông lầm rồi… Hay là ông chỉ muốn cho tôi có ấn tượng để mà… - Hoàn toàn không phải. Tôi lấy tin từ ông ấy. Chính cha cô nói với tôi hồi sáng nay. - Thế thì tại sao cha tôi lại không giải thích cho ông biết? Tại sao ông ấy không tiết lộ sự bí mật mà Gerald Horn đã khám phá ra? - Helen chợt đọc rõ trên gương mặt tôi nên cô la lên: - A thì ra tại cha tôi không muốn cho ông biết! Và như thế thì tôi không thể nào nói cho ông điều gì. Cô ta thốt ra những lời cuối cùng với dáng cương quyết nhưng tôi chưa chịu thua. - Này cô Cole, cho dù cô tiết lộ cho tôi điều gì đi nữa tôi cũng không hé răng ra với ai. Tôi xin thề với cô như thế. Sự bí mật của cha cô không ai có thể biết được. Nhưng mà muốn bảo vệ ông ấy thì tôi phải biết đó là chuyện gì. Cô gái vẫn khăng khăng: - Nếu Gerald Horn đã chết thì mọi việc ổn thoả rồi. Cha tôi sẽ không chịu làm điều ngu ngốc nào khác đâu. Với lại, ông ấy cũng không có điều gì phải sợ hãi ai. - Cô gái thẳng người dậy. - Thưa ông Bowman, tôi không thấy ông có lý do cần thiết nào để tiếp tục công việc của chúng tôi nữa. Tối qua, ông nói rằng cha tôi thuê ông là để ngăn chặn các hoạt động của Gerald Horn. Nay Horn đã chết, tôi nghĩ là mục đích đã đạt được rồi. Có thể Helen đã đọc được vẻ bất mãn trên gương mặt tôi, nên cô ta tiến tới với những lời khiếm nhã mà giá như vào lúc khác hẳn là cô không dám thốt ra: - Dù là việc nào tốt đẹp nhất cũng có hồi chấm dứt ông Bowman ạ, và điều này cũng đúng với những vụ điều tra có mang lại lợi lộc. - Cô ta đứng dậy. - Điều tốt nhất mà ông làm lúc này là gửi phiếu thanh toán bữa ăn này cho cha tôi… Không, xin ông chớ bận tâm, để tôi ra về một mình, khỏi phải đưa tiền… - Cô ta xỏ tay vào găng. - Và xin cảm ơn về thì giờ mà ông đã dành cho tôi… Rồi cô ta đứng dậy đi thẳng không nhìn lại. Tôi tức giận tới nỗi trong một lúc tôi muốn tung hê hết như lời cô bảo. Tuy nhiên không phải chỉ có chuyện mất năm ngàn tiền thưởng còn một điều khác quan trọng hơn nhiều: tính mạng của bác sĩ Cole. Tôi đốt điếu thuốc và gọi tính tiền. Trong lúc tôi để lại vài tờ giấy bạc trên đĩa thì Jules tiến lại gần và nói: - Xin lỗi ông Bowman, có người hỏi ông nơi điện thoại. Tôi không giấu được vẻ ngạc nhiên. - Có chắc là gọi tôi không đấy, Jules? Lão ta gật đầu. Tôi hỏi tiếp: - Người đó có xưng tên với anh không? - Thưa ông không. Người ấy chỉ nói là biện lý. Xin ông vào văn phòng tôi… Đúng là Eric Webster. Lão nói giọng ngọt như mía lùi: - Chào Bowman. Anh no nê rồi phải không? - Cảm ơn, nhưng chắc là không phải vì muốn biết tôi no hay đói mà anh gọi tới hỏi thăm phải không? Trước tiên xin hỏi vì sao anh biết tôi ở đây? Hay là tôi không để ý đến tên khỉ đột nào cửa anh bám theo tôi? - Không đâu, Bowman, không đâu. Tại sao tôi lại phí tiền của những người đóng thuế để cực lòng che chở cho một tên cứ nằng nặc đòi cho người ta bắn hạ? Chỉ giản dị là tôi hỏi nơi cô thư ký của anh. - Càng lúc càng quá rồi. Tới bây giờ cũng không thể tin ở Agnès nữa! Không nên giận cô ấy, Bowman. Ở vào trường hợp của cô ta, tôi cũng không thể nào làm khác được Tôi chỉ để cho cô ấy tự hiểu rằng nếu không chỉ thì tôi lập tức ra một lệnh khẩn cấp và người ta sẽ mang xe đón chở anh về. Như thế cũng là một kiểu quảng cáo hay đấy chứ? Tôi càu nhàu: - Được, anh thắng rồi. Nhưng bây giờ đã tìm được tôi anh định làm gì đây? - Không có gì, chỉ bảo anh chờ ở đây. Mười phút nữa tôi sẽ đến quán cà phê Châu Âu đón anh. Biết điều thì chờ ở đấy. Nếu không… Lão không nói hết câu. Tôi thấy cơn giận tăng lên. - Được rồi. Tôi đợi đây. Tôi trở lại phòng ăn. Lúc này chỉ còn có các tay hầu bàn. Không khí vắng lặng ở đấy khiến tôi phải đi ra tiền sảnh kiếm tờ báo đọc cho qua thì giờ. Không biết tôi chờ trong bao lâu. Với lại tôi chẳng cần biết. Trong lúc tôi còn cực nhọc nghĩ ngợi trên mục ô chữ thì có tiếng chân bước lại. Tôi ngẩng đầu lên và thấy bóng dáng sáng giá của ông biện lý thân thiết. Lão hỏi: - Sẵn sàng chứ, Bowman? Tôi đứng dậy cùng lão đi ra cửa. Chúng tôi không nói với nhau lời nào. Hình như lão đang đắm mình trong luồng suy nghĩ, còn tôi thì cố đoán xem lão dắt tôi đi đâu. Chỉ đến khi xe rời Manhattan tôi mới nảy ý. Tôi quay sang Webster hỏi dò. - Anh cho tôi biết đi đâu có được không? - Chốc nữa sẽ thấy! - rồi lão nói với người tài xế mặc đồng phục - Nhanh lên anh bạn, ta gấp lắm. Ở đoạn quanh lần cuối xe lăn trên hai bánh rồi dừng trước một ngôi nhà dơ dáy tồi tệ kẹp giữa hai nhà bỏ hoang. Webster tuyên bố: - Đến nơi rồi. Tất cả xuống hết. Thế là lần thứ hai trong ngày tôi lại đứng trước cái xác cứng đờ của Joe Wanaker.