Vũ Nguyên nhìn không chớp mắt vào người con gái đang nằm thiêm thiếp trên chiếc giường trải drap trắng muốt. Anh không ngờ mình lại gặp lại người con gái này trong hoàn cảnh oái ăm như bây giờ. Cô ấy nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, không còn vẻ tinh anh, rạng rỡ như ngày anh gặp cô trong siêu thị và theo gót cô cả một đoạn đường dài. Từ ngày đó đến giờ, lòng anh lúc nào cũng ẩn hiện bóng dáng yêu kiều đó. Cô ấy kiêu kỳ, quý phái đã từ chối làm quen với anh, nhưng bây giờ, cô lại hiện diện nơi đây, chịu sự chăm sóc của anh. Một cảm giác bâng khuâng dâng lên trong lòng anh. Hay số phận đã đẩy đưa cô đến với anh, phải chăng đây là duyên phận. Anh mỉm cười, chợt cô y tá gõ cửa bước vào : - Bác sĩ Nguyên ! Có người muốn gặp bệnh nhân, anh ta nói đến đây theo tin nhắn qua điện thoại. - Cô gọi cho anh ta à ? - Dạ phải. Trong ví của cô gái có số điện thoại của anh ta, nên tôi đã gọi. - Được. Cho anh ta vào. Thoáng một cái, Hữu Thiên đã xô mạnh cửa, hớt hải chạy vào. Chạm mặt Vũ Nguyên, anh reo lên : - Ôi ! May quá. Lại gặp được anh. Cô ấy thế nào vậy anh Nguyên ? - Em quen cô ấy sao Thiên ? - Dạ, cổ là người yêu của em. - Sao ? - Dạ. Cô ấy là Hạnh Nghi, người yêu của em. Em thăm cô ấy được không anh? - Tất nhiên là được rồi. Nhưng chỉ một lát thôi, cô ấy cần nghỉ ngơi, đến mai mới có thể tỉnh được. - Nghiêm trọng vậy sao anh ? - Không nghiêm trọng, nhưng bị chấn thương nên bị hôn mê. Ngày mai tỉnh lại, cô ấy sẽ khỏi. - Em cảm ơn anh nhiều lắm. - Không có gì. Anh ra ngoài nghe. - Vâng. Anh đi. Vũ Nguyên bước lặng lẽ ra ngoài, sau khi quay lại và nhìn thấy Hữu Thiên đang lao đến chỗ Hạnh Nghi, vội vàng, âu lo. Anh cảm thấy tất cả như vụn vỡ trong tim. Tại sao cô ấy lại là người yêu của Hữu Thiên, đứa em họ mà anh hết mực yêu quý kia chứ ? Ông trời thật biết cách đùa với con người. Anh vừa mới mừng vui đó, đã thấy thất vọng tràn trề. Nếu là một người xa lạ, anh có thế cạnh tranh công bằng, đeo đuổi cô được. Đằng này lại là Hữu Thiên. Vũ Nguyên và Hữu Thiên đã từng lớn lên bên nhau, có gì cũng cùng chia sẻ, làm sao anh có thể.... Thôi, đành quên đi bóng hình đó vậy, dù sao mình cũng là kẻ đến sau mà. Vũ Nguyên thấy lòng trống trải vô cùng. Trong phòng bệnh, Hữu Thiên đang ngồi nhìn Hạnh Nghi hôn mêt bất tỉnh. Nắm nhẹ tay cô, đưa lên môi hôn, anh thầm thì : - Hạnh Nghi ơi ! Em đừng bao giờ rời xa anh nghe em. Dù cho giữa chúng ta có bao nhiêu ân oán của đời trước, mình cũng cố vượt qua nhé, Hạnh Nghi. Rồi anh cứ ngồi đấy, mặc cho đêm buông xuống tự bao giờ. Anh sợ khi anh bỏ đi, cô tỉnh dậy một mình sẽ hoảng hốt, lo âu. Ôi ! Anh yêu cô biết bao nhiêu. Ngày mới, ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ, soi sáng căn phòng. Hạnh Nghi mở mắt, khẽ cựa mình. Cô thấy toàn thân ê ẩm, riêng đầu thì nhẹ như bông. Mình ở đâu thế này ? Hạnh Nghi tự hỏi. Rồi nhìn xung quanh, cô hiểu và nhớ lại. Đây là bệnh viện, mình đã phải vào đây. Sau một vụ đụng xe ở ngã tư, cô đã ngã xuống và không còn biết gì cả. Bây giờ trước mặt cô là Hữu Thiên. Anh xuất hiện kịp thời đúng lúc, như thể bây giờ anh sống cho cô vậy. Hữu Thiên đã gục xuống và thiếp đi từ bao giờ. Bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, như sợ cô sẽ biến mất. Càng ngày, cô càng cảm nhận được tình yêu của Hữu Thiên dành cho cô là rất chân thành và tha thiết. Hạnh Nghi thấy lòng chùn lại. Tình yêu anh dành cho cô trong trẻo và long lanh như giọt sương ban mai. Không biết đến bao giờ thì giọt sương ấy sẽ biến tan nhỉ ? Điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào Hạnh Nghi và hơn ai hết, cô hiểu điều đó vô cùng. Hạnh Nghi thở dài. Cô luon những ngón tay mảnh mai của mình vào mái tóc đang đổ xuống của anh mà nghe niềm thương cảm ngập trong hồn. Cô cứ để anh ngủ như thế và thấy cõi lòng mình bình yên, niềm hận thù đã lắng tự bao giờ. Phải chăng tình yêu thật sự, có chứa một sức mạnh cảm hoá. Hạnh Nghi không biết, chỉ thấy lòng mình giờ đây bình yên và bé nhỏ trước anh lắm. Hữu Thiên choàng dậy, nắm chặt tay Hạnh Nghi hơn. Anh mừng rõ reo lên : - Em đã tỉnh rồi. Tạ ơn trời. Cuối cùng, em cũng đã tỉnh. Hạnh Nghi mỉm cười âu yếm và hỏi Hữu Thiên : - Anh đã ở đây từ bao giờ ? - Từ đêm qua. Em đã hoàn toàn bình phục rồi chứ ? - Em không sao đâu. Mai mốt, chắc em sẽ ra viện thôi mà. Cuộc trò chuyện của hai người bị gián đoạn, khi cửa phòng bật mở, bà Hạnh Dung bước vào, gương mặt lo âu thật sự. Bà thốt lên : - Trời ơi ! Con tôi, sao con lại ra nông nỗi này. - Mẹ ! Con không sao cả. Mà sao bây giờ mẹ mới đến ? Bà Hạnh Dung rơm rớm nước mắt : - Mẹ trông con suốt cả đêm. Không thấy con về, mẹ như lửa đốt trong lòng. Đến gần sáng, mẹ đánh liều gọi đến bệnh viện hỏi thăm thử, không ngờ có thật. Mẹ muốn rụng rời, vội vàng chạy vào đây liền. Hạnh Nghi mỉm cười, trấn an mẹ : - Bây giờ con đã ổn rồi mà. Mẹ đừng lo nữa. Bà Hạnh Dung gật đầu. Bây giờ bà bắt đầu chú ý đến sự có mặt của Hữu Thiên. Thấy Hữu Thiên chào, bà chỉ gật đầu cho có lệ, giọng lạnh nhạt : - Cậu ở đây từ tối qua à. Cảm ơn cậu nhiều nhé. - Dạ, bác đừng nói vậy. Chăm sóc Hạnh Nghi là trách nhiệm của cháu mà. - Ấy chết ! Đâu dám cậu. Cậu và nó chưa là gì của nhau mà, cậu đừng nói vậy mà tội. - Bác..... - Kìa mẹ ! Sao mẹ lại nói vậy ? Thôi, mọi người đừng dông dài nữa. Con mệt mỏi quá, con muốn nghĩ ngơi. Đoạn cô quay sang Hữu Thiên, dịu dàng nói : - Anh về nghỉ ngơi rồi còn đi làm, em không sao nữa đâu. Tối anh vào cũng được. - Phải rồi, cậu về đi. Ở đây còn có tôi mà. - Bà Hạnh Dung tiếp lời con. Vì được biết câu chuyện mà chiều qua ba đã kể, nên Hữu Thiên không thấy lạ vì cách đối xử lạnh nhạt của bà Hạnh Dung. Anh miễn cưỡng đứng dậy, thở hắt ra, bảo Hạnh Nghi : - Vậy anh về. Em bảo trọng nghen. Tối, anh vào. Con chào bác, con đi. - Ừ. Cậu đi. Hữu Thiên mệt mỏi rời phòng bệnh. Còn lại hai người, bà Hạnh Dung nhìn con gái, dò xét : - Tình cảm của con với Hữu Thiên sao rồi ? - Sao là sao hả mẹ ? - Ý mẹ là trước những thái độ yêu thương hết mực của nó, con có thấy lòng mình nảy sinh tình cảm thật sự với nó chưa ? - Kìa mẹ ! Trước giờ đã không có, sao bây giờ mẹ nói đến chuyện đó làm gì vậy ? - Mẹ chỉ lo cho con. Dù sao con cũng chỉ là một đứa con gái, liệu con có thể giữ trái tim mình cứng rắn mãi không ? - Con không có gì thật mà. - Mẹ chỉ sợ con lầm lẫn mọi chuyện. Oán rồi thương, hận rồi yêu, con sẽ là người khổ nhất đấy. - Thôi, mẹ để con yên mà mẹ. - Thôi, con nghỉ ngơi. Mẹ ra ngoài mua thức ăn sáng nhé. - Vâng. Mẹ đi đi. Còn lại một mình, Hạnh Nghi cố không nghĩ về Hữu Thiên nữa, cô sợ mình giống như những gì mẹ nói, cô vẫn chưa đạt được mục đích mà. Cô không thể mềm lòng, vì Hữu Thiên vẫn là kẻ thù của cô. Hạnh Nghi ơi ! Mi hãy nhớ điều đó cho rõ nhé. o0o Hữu Thiên về đến nhà thì nắng đã lên cao lắm rồi. Ông bà Châu Thuận đang ngồi ở phòng khách, hình như có ý đợi. Hữu Thiên bước vào nhà, uể oải gieo mình xuống salon. Ông Châu Thuận rời mắt khỏi tờ báo, nhìn con dò xét : - Con mới từ bệnh viện về phải không ? - Vâng. Sao ba biết ? - Thằng Vũ Nguyên vừa sang báo cho ba mẹ hay. - Vâng. Hạnh Nghi được anh Vũ Nguyên trực tiếp cấp cứu đấy. Bà Tuệ San dịu dàng nhìn con trai : - Thôi, con về phòng nghỉ ngơi đi, con thức cả đêm qua rồi còn gì nữa. Hữu Thiên bật dậy, giọng rắn rỏi : - Không. Con muốn ngay bây giờ, mình phải nói chuyện cho rõ ràng. - Chuyện gì cơ con ? - Bà Tuệ San ngơ ngác. - Mẹ ! Xưa kia, mẹ có biết việc xảy ra giữa ba và ba Hạnh Nghi là ông Nhật Nam không ạ ? - Nhật Nam à ? Bà Tuệ San giật mình thảng thốt. Ông Châu Thuận giữ tay bà lại, điềm đạm bảo con. - Con nói đi. - Ba mẹ ! Con không cần biết ngày xưa gia đình mình có thù oán gì với họ, nhưng chúng con bây giờ không có lỗi gì cả. Không có lý do gì bắt chúng con phải gánh chịu những hậu quả của mối oan cừu cách đây mười năm, con và Hạnh Nghi yêu nhau, vậy là đủ rồi. Nói xong một mạch, không đợi phản ứng của ba mẹ, Hữu Thiên với tay lấy chìa khoá xe, bước ra khỏi nhà, nói vọng một câu : - Con đến công ty, tối nay mới về. Ba mẹ đừng chờ con. Ông Châu Thuận rất tức giận trước thái độ bất cần của Hữu Thiên, ông dằn mạnh tờ báo xuống bàn, lầm bầm : - Con với cái, nói chuyện với cha mẹ kiểu hỗn xược vậy đấy. Bà Tuệ San gương mặt thẫn thờ pha chút ngạc nhiên, dồn đập hỏi ông Châu Thuận : - Có chuyện gì xảy ra với gia đình mình, mà tôi không được biết gì vậy ông ? Ông Châu Thuận choàng tay qua vai bà, an ủi : - Không có chuyện gì đâu. Bà đừng quá lo lắng như vậy, không tốt lắm cho bệnh tim của bà. - Nhưng có liên quan gì đến con tôi, ông phải hiểu điều đó chứ ? - Bà nhất quyết muốn nghe, phải không ? Bà Tuệ San rời khỏi vòng tay ông, giọng khẩn khoản : - Ông nói đi. Ông Châu Thuận trầm giọng : - Con trai mình yêu con gái ông Nhật Nam. - Trời ơi ! Bà Tuệ San tái mặt, thấy trời đất như chao đảo. Bà ôm mặt, đau đớn : - Sao lại có chuyện oan trái vậy hả trời ? - Bà hãy bình tĩnh. Không có gì đáng ngại hết, vấn đề là ở Hạnh Dung. - Hạnh Dung làm sao ? - Bà ấy vẫn chưa quên chuyện cũ. Bà ấy không chấp nhận con mình gọi kẻ thù là cha chồng. - Ông ơi ! Tội lỗi tôi gây ra lớn quá. Tôi chết mất ông ơi. - Bà đừng thế. - Nhưng còn con mình thì sao ? Chẳng phải tôi là người phá hoại hạnh phúc của con mình ư ? Tôi khốn nạn lắm rồi. - Thôi, thôi. Bà đừng nói nữa. Mặc cho ông Châu Thuận an ủi, vỗ về, bà Tuệ San vẫn khóc nức nở, nước mắt giàn giụa ướt đẫm cả áo của ông. Bà nghẹn ngào : - Phải chi ngày xưa tôi đừng.... - Thôi. Bà bếp vào kìa, đừng nói gì nữa. Chuyện gì qua, hãy cho nó qua đi nghen bà. Bà Tuệ San vẫn không nguôi đi được cơn xúc động, tim bà co thắt dữ dội. Ông Châu Thuận phải dìu bà lên phòng, cảm giác tội lỗi với con làm bà thấy ray rứt vô cùng.