- Làm sao anh quen được con nhỏ đó?
Cũng những câu hỏi như của Ngọc, cậu em đã chất vấn tôi trong một bữa trưa, tôi về nhà dì Phong ăn cơm. Khi mới bước chân vào nhà dì, tôi đã nhận ra ngay thái độ khác lạ của Minh. Không còn vồn vã như những lần gặp gỡ trước, em chỉ gục đầu chào tôi cho có lệ rồi lánh mặt. Đến bữa cơm, Minh nói bị nhức đầu và nằm lì trong phòng.
Bé Phượng vẫn lí lắc như mọi ngày. Em gắp lia lịa thức ăn bỏ vào bát tôi và nói
- Anh ráng ăn nữa đi. Em thấy anh thay đổi rồi đó.
- Dĩ nhiên anh phải thay đổi so với hồi mười tuổi.
- Không phải so với hồi mười tuổi đâu mà so với hồi anh mới đến đây, trông anh mập hẳn lên.
Dì Phong cười nói:
- Con nhỏ này nó chỉ lo chú ý đến sự thay đổi của người khác, chẳng bao giờ chú ý đến sự thay đổi của chính nó.
- Con có thay đổi gì đâu mà phải chú ý?
- Không thay đổi à? con đã xin tiền má nhiều hơn.
- Tại con có nhiều chuyện cần tiêu.
- Điều đó chứng tỏ con gái má đã lớn hơn xưa rồi.
Bé Phượng chun mũi.
- Con không thèm xin tiền má nữa đâu, con chỉ xin ba thôi.
Mọi người trong bàn ăn đều bật cười, rồi chú Phong nghiêm chỉnh hỏi tôi.
- Sao, tập tiểu luận của cháu sắp xong chưa?
Tôi méo miệng đáp.
- Dạ, cũng sắp xong.
"Sắp xong", chúa ơi, ước gì Ngài thỏa mãn cho con ước mong đó. Cả tuần nay tôi đã chẳng viết thêm được chữ nào, tập tiểu luận của tôi vẫn chỉ vỏn vẹn có một trăm trang, không kể bốn trang bìa.
Chú Phong gật gù.
- Như vậy, chú yên tâm trả lời thư cho ba cháu. Ông ấy mới viết thư hỏi thăm chú về việc học hành của cháu.
Bé Phượng nói
- Anh hãy viết từ từ cho nó hay. Viết nhanh giáo sư của anh sẽ phê "Vội vã. Thiếu ý tưởng". Anh sẽ bị đánh rớt ngay.
Dì Phong cú lên đầu cô nhỏ.
- Chưa gì mày đã "trù" anh mày rớt rồi.
- Con đâu có "trù" anh ấy rớt. Con muốn anh ấy viết từ từ để còn ở lại đây lâu.
Tôi cười.
- Phượng nói đúng. Mỗi ngày anh chỉ nên viết một chữ thôi, để giáo sư phê "Chậm như rùa. Ý tưởng dồi dào". Anh sẽ ở lại đây suốt đời.
Bữa ăn chấm dứt một cách vui vẻ. Uống ly đá chanh xong, tôi định cáo từ trở về căn nhà ở rẫy thì người làm đến nói Minh muốn gặp tôi ở trên lầu. Minh đã ngồi hút thuốc đợi tôi với những chai bia bày trên bàn, trong căn phòng dành cho khách ở lầu hai. Thấy tôi vào, em đứng dậy chào và mời tôi ngồi xuống ghế đối diện. Minh mở một chai bia, rót đầy chiếc ly lớn có quai cầm và đưa cho tôi.
- Mời anh.
- Cám ơn.
Tôi cầm ly bia uống một hơi dài hết nửa ly. Minh nói
- Em có chuyện riêng muốn hỏi anh.
- Được rồi, em cứ hỏi đi.
- Mong anh sẽ thành thật trả lời.
- Có thật em muốn anh trả lời thành thật?
- Tại sao anh hỏi em câu đó?
- Vì đã có người trách anh, khi anh trả lời thành thật.
- Ai?
- Ngọc.
- Em không phải là con gái.
- Anh cũng mong vậy.
Tôi uống cạn ly bia và rót đầy ly khác.
- Nào có chuyện gì, em cứ hỏi:
Minh cũng cạn ly bia rồi rót thêm vào.
- Làm sao anh quen con nhỏ đó?
- Tình cờ gặp trên bãi biển.
- Lâu hay mau rồi?
- Cách đây một tuần.
- Sao anh không cho em biết?
- Anh nghĩ chuyện đó không quan trọng đối với em?
- Anh nghĩ chuyện đó không quan trọng đối với anh, nên không muốn khoe với người khác.
Anh đã đến dự tiệc ở nhà con nhỏ?
- Phải.
- Anh đã ở lại đêm ở đó?
- Không, anh trở về rẫy lúc mười một giờ khuya.
- Con nhỏ đó tên gì vậy?
- Anh không biết.
- Anh muốn giấu?
- Không, anh nói thật.
Minh bật cười sặc sụa. Mặt em đỏ gay, tay em chống xuống bàn làm rung những chai bia. Tôi muốn tát cho cậu em mấy cái vì thái độ hỗn xược, nhưng tôi đã nén được cơn giận. Không phải tôi sợ làm mất lòng dì Phong mà tôi nghĩ những cái tát không giúp người ta cảm thông nhau. Hãy chịu đựng cậu em một chút. Tôi nghĩ vậy và cầm ly bia uống.
Bên ngoài cửa sổ, nắng chói chang nhảy múa trên mặt lộ đen bóng làm chói mắt, nhưng tôi vẫn nhận thấy những đồng lúa phía xa, sau dãy nhà bên kia đường, đã gặt xong. Hôm tôi mới đến, những đồng lúa còn chín vàng, bây giờ chỉ còn trơ gốc rạ màu nâu nhạt. Như thế thời gian tôi ở đây cũng khá lâu. Những cây lúa đã làm xong nhiệm vụ của chúng, còn tôi đã làm được gì?
- Anh vẫn còn thành thật chứ?
Không quay lại nhìn cậu em, tôi nói:
- Nếu em không nghi ngờ.
- Anh có yêu chị Ngọc không?
- Không. Nhưng anh rất mến Ngọc.
- Anh có biết chị Ngọc yêu anh không?
Tôi quay sang nhìn thẳng mặt cậu em.
- Sao em biết?
- Chị Ngọc nói: Và anh đã chối từ.
Chúa ơi, có chuyện đó nữa sao? Thú thật, tôi không hề nghĩ Ngọc đã yêu mình, tôi chỉ nghĩ nàng có cảm tình với tôi. Chối từ tình yêu của một người dành cho mình, điều đó tôi chưa có dịp làm trong đời vì đã có ai nói yêu tôi bao giờ đâụ tôi chỉ là một người "leo cây" tình ái giỏi mà thôi. Tôi nói với Minh.
- Anh chưa nói lời chối từ với Ngọc, vì Ngọc chưa nói gì với anh.
- Phải đợi người ta nói ra, anh mới hiểu sao?
- Phải. Anh thích mọi chuyện rõ ràng để dễ giải quyết.
- Tình yêu cũng phải rõ ràng?
- Tình yêu càng cần phải rõ ràng hơn. Anh ghét loại "tình câm". Hãy bày tỏ lòng mình dù thất bại. Chẳng có gì gọi là xấu hổ khi người khác không đáp lại tình mình. Cần gì phải đòi hỏi được yêu. Trái tim mình đã yêu, điều đó chưa đủ hạnh phúc sao?
Minh ngồi im trầm ngâm, em đưa ngón tay vẽ những vòng tròn trên miệng ly bia tràn bọt. Tôi không hiểu em đang nghĩ gì vì tôi không rành tâm lý của người khác cho lắm.
Năm tôi học lớp 12, khi làm bài luận triết phê bìnhphương pháp ngoại quan, tôi đã bị "một gậy" nên nhớ suốt đời. Chẳng phải lỗi tại tôi không thuộc bài mà vì tôi đã phê bình thậm tệ câu định nghĩa của Foulquié "Ngoại quan là phương pháp quan sát tâm lý người khác dựa vào ý thức". Làm thế quái nào mà biết được người khác đang buồn bằng cách sờ mó khuôn mặt của người đó? Tôi chỉ biết tâm lý của người khác nhờ "suy bụng ta ra bụng người". Thấy Minh có vẻ hằn học với chuyện tôi quen cô bé, nên tôi nghĩ chắc Minh cũng đã yêu cô bé.
Uống một hơi hết ly bia, Minh đặt chiếc ly không xuống bàn và nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu.
- Anh yêu con nhỏ phải không?
Biết có giải thích cũng bằng thừa, vì cậu em tôi sẽ không hiểu thứ tình yêu tôi dành cho cô bé, nên tôi mạnh dạn đáp
- Phải.
Minh hét lên.
- Sao anh không yêu chị Ngọc?
Tôi nổi sùng hét lên.
- Sao em không yêu chị Ngọc của em đi?
Như một chiếc xe đứt thắng lao xuống dốc, Minh nói không kịp thở.
- Anh không biết em đã yêu chị Ngọc sao?
Trời đất, quỉ thần, ba má, anh chị em ơi! Tôi đã nghe lầm hay Minh nói lầm? chồm người trên mặt bàn, tôi nắm chặt tay Minh lay hỏi
- Em nói:.. em nói gì?
Minh cúi đầu, giọng em thầm thì.
- Anh không tin em đã yêu chị Ngọc sao?
Tôi thở dài, buông tay Minh, ngồi ngả người trên chiếc ghế dựa. Vậy là tôi đã "suy bụng ta ra bụng chuột". Tôi chẳng hiểu cóc khô gì tâm lý của cậu em. Phương pháp dựa vào giác quan sai đã đành, phương pháp dựa vào bụng cũng sai luôn. Bố khỉ! Mấy bài học tâm lý chỉ giúp người ta hiểu sai tâm lý của người khác.
Bực mình vì sau bao nhiêu năm đổ mồ hôi dùi mài sách vở triết lý, để rồi cuối cùng vẫn hiểu sai tâm lý cậu em, tôi đổ quạu gắt.
- Vậy em tra tấn anh về cô bé đó làm quái gì mà kỹ thế, để anh phải hiểu lầm em.
- Chính chị Ngọc đã nói với em về chuyện con nhỏ đó. Em muốn hỏi lại anh để biết rõ, người nào đã làm anh xa chị Ngọc.
- Nếu anh gần chị Ngọc thì em còn được "xơ múi" gì nữa?
- Em không muốn chị ấy khổ. Nếu chị ấy được hạnh phúc, em cũng cảm thấy mình hạnh phúc.
Chúa ơi! Mảnh đất cỏn con này chắc là "đất thánh" hay sao mà sinh ra quá nhiều người cao thượng. Sống giữa cô bé, Ngọc và cậu em này, toàn là những người cao thượng, tự dưng tôi đâm ra sợ mình sẽ bị lây bệnh "cao thượng" thì thật thiệt thòi.
Minh gục đầu ngã nhoài người xuống bàn làm đổ tung ly bia. Tôi không hiểu nỗi buồn đã vật em ngã hay bia đã vật em ngã. Trên bàn có mười vỏ chai bia, tôi đã uống ba chai, vậy phần còn lại là của Minh. Buổi trưa em không ăn cơm dằn bụng, lại "uống chay" không cần "mồi", tôi chắc em đã bị bia "hành".
Minh ợ một tiếng mạnh. Tôi vội đứng lên dìu em vào phòng vệ sinh, nhưng không kịp nữa. Minh đã nôn mửa đầy sàn gạch hoa. Đỡ cho Minh nôn hết bia trong bụng. Tôi dìu em đến giường nằm và đắp chăn lên người em.
Tôi đi xuống nhà dưới gọi người giúp việc đem lên một hộp dầu cù là và một chiếc khăn ướt. Khi cô ta đem khăn lên, tôi cầm lấy đắp lên trán Minh và nhờ cô lau chùi sạch sẽ sàn nhà. Tôi dặn cô đừng nói cho dì Phong biết và không muốn dì la mắng Minh tội say sưa, mà không hiểu lý do thầm kín của sự say sưa đó.
Sợ Minh bị trúng gió, tôi bôi dầu cù là thật nhiều vào hai bên thái dương em, rồi hai lòng bàn tay, hai gan bàn chân, trước ngực và dọc xương sống sau lưng. Nằm im một lúc, Minh bắt đầu cựa quậy và đôi mắt lờ đờ nhìn tôi.
- Anh còn ở đây chứ?
Tôi nắm tay Minh và gật đầu.
- Em muốn nói với anh một chuyện.
- Thôi hãy ngủ đi cho khỏe. Mai nói cũng được.
- Không. Em muốn nói ngay bây giờ nếu không chắc chẳng bao giờ em nói được nữa.
- Vậy em nói đi.
- Em muốn anh yêu chị Ngọc giúp em được không?
Ở đời này làm quái gì có chuyện yêu giúp. Tôi đâu phải là Thúy Vân mà sẵn lòng yêu Kim Trọng giúp Thúy Kiều. Tôi nói:
- Tại sao em phải nhờ anh, trong khi chính em có thể làm được chuyện đó.
Minh nhắm mắt lắc đầu.
- Chị ấy không yêu em. Chị ấy yêu anh.
Tôi nhìn thấy hai giọt lệ ở khoé mắt Minh. Tôi biết khi trí óc đứng không vững là lúc trái tim mạnh dạn đứng thẳng lên. Minh đã nói thẳng những gì từ lâu em giấu kín. Tôi nghĩ phải tìm cách giúp em và tôi hỏi:
- Em đã nói cho Ngọc biết tình yêu của em chưa?
- Em không có can đảm nói lên điều đó.
- Như vậy làm sao em biết được Ngọc không yêu em?
- Em nhìn mắt chị ấy và hiểu được.
Cậu em tôi đã thông minh giống y hệt cô bé. Nhìn vào mắt người khác em hiểu ngay đôi mắt đó đã "nói" những gì, trong khi miệng người ta câm nín. Dẹp chuyện thông minh vớ vẩn đó sang một bên. Tôi nói:
- Em đừng đoán mò. Hãy cứ nói thẳng cho Ngọc biết. Đừng sợ thất bại.
Anh đã nói điều quan trọng là mình có trái tim đã yêu chứ không phải được yêu. Nếu em ngại nói, anh sẽ giúp em nói cho Ngọc biết.
Minh giật tay tôi.
- Anh đừng nói cho chị ấy biết, nếu không em sẽ không dám nhìn mặt chị ấy nữa.
- Yêu một người có gì đáng xấu hổ đâu mà em phải che dấu. Em mười tám. Ngọc hăm hai. Tuổi hai người đâu có xa cách gì lắm mà em sợ quá vậy. Nếu chưa mạnh dạn nói được bằng lời, em hãy viết một lá thư và anh sẽ trao lại Ngọc giúp em. Nói yêu giúp hay trao thư giúp, anh đều sốt sắng làm cho em, còn yêugiúp thì anh xin miễn. Anh không thích đùa với lửa để bị cháy đen thui.
- Nhưng chị Ngọc...
Tôi ngắt lời Minh.
- Không có nhưng nhị gì hết. Không có chị em gì hết. Em hãy trả lời dứt khóat, bây giờ em còn yêu Ngọc không?
- Còn mãi mãi. Suốt đời.
- Vậy hãy nói theo anh. Ngọc, anh yêu em.
Minh lập lại lí nhí trong miệng.
- Ngọc... Ngọc... Ngọc...
Tôi bật cười nói:
- Bỏ được tiếng "chị" là tiến bộ rồi. Thôi ngủ đi cho khỏe. Ba tiếng kia đợi ngày mai gặp Ngọc hãy nói:
Cậu em tôi nở nụ cười rồi nhắm mắt ngủ vùi. Tôi mong khi em tỉnh dậy, nếu có nhớ lại cơn say vừa qua em sẽ nghĩ mình đã nôn mửa vì bia chứ không phải vì tình yêu.