Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Phi Đao Túy Nguyệt

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 15053 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: tom-my 14 năm trước
Phi Đao Túy Nguyệt
Tác Giả: Ức Văn

Chương 3 – Tướng binh nghênh đón
-Ngươi quả thật rất giỏi!
Bạch phu nhân lấy lại bình tĩnh.

- Không cần bà phải khen!
Đinh Khai cười nhạt.

- Tiểu Đinh, ngươi cũng nên biết!
Bạch phu nhân nói:
- Một đống châu báu ngân lượng lớn như vậy, ta làm sao có thể mang theo bên người?

- Việc này hãy nói sau!

- Nói sau?

- Phu nhân cũng nên biết! Trận lửa này của bà thật sự quá độc quá tàn nhẫn. Đinh Khai ta mặc dù không phải là người có thù tất báo, nhưng ít nhất cũng phải cho người ta biết, Đinh mỗ không phải là một kẻ dễ ức hiếp…

- Ngươi… ngươi muốn thế nào?

- Chỉ muốn đáp lễ một chút mà thôi.
Đinh Khai lắc lắc thanh chủy thủ trong tay:
- Trước tiên hãy mượn tạm một bên tai của bà vậy!

May mắn thoát ra khỏi biển lửa bừng bừng, hồi báo như vậy quả thật chỉ là một chút lòng thành.

- Cái gì?
Bạch phu nhân biến sắc, bỗng nhiên vặn người một cái, lướt qua hàng lan can sơn màu đỏ.

Bà ta mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng phong thái vẫn yểu điệu thướt tha như trước, xem cái đẹp như tính mạng. Cắt một bên tai không phải sẽ trở thành người quái dị sao? Bà ta tình nguyện chết cũng không muốn tổn hại đến nhan sắc của mình.

Huống hồ mặc dù bà ta có phần kiêng kỵ Đinh Khai, nhưng cũng không biểu thị bà ta thật sự sợ tên giang hồ lãng tử này.

- Muốn lấy một tai của ta đâu có dễ dàng như vậy!

Nhưng khi bà ta vừa dứt lời, bên ngoài lan can bỗng nhiên vang lên một tiếng cười lạnh:
- Há há! Lão tử đã chờ ở đây rồi.

Một bóng người bỗng nhiên nhảy vọt lên, chính là Lâu Đại Chiêu.

Bạch phu nhân thất kinh, thân thể lập tức xoay tròn lách qua hai bước.

- Phu nhân muốn chạy sao?
Lâu Đại Chiêu cười lớn:
- Tiểu Đinh chỉ cần một bên tai, nhưng lão tử thì không tiện nghi như thế đâu.

Vừa nói hắn vừa vung tay chụp đến, năm ngón tay mở ra xuất thủ nhanh như gió.

- Hừ! Đồ râu rậm chết tiệt!
Mật Nhi đang đứng dựa vào cột đình bỗng nhiên quát lên một tiếng:
- Xem chiêu!

Cổ tay của nàng vung lên, nhưng còn chựa kịp xuất chiêu thì đã bị Đinh Khai chụp lấy uyển mạch.

- Á! Đau quá…
Mật Nhi kêu lên.

- Để ta xem thử!
Đinh Khai vặn ngón tay của nàng ra, nhưng trong lòng bàn tay lại không hề có vật gì.

Tuy nhiên nhờ có nàng quấy nhiễu, Bạch phu nhân đã thừa cơ tránh khỏi một trảo của Lâu Đại Chiêu, đồng thời trở tay xuất ra một chỉ.

Chỉ phong mạnh mẽ phát ra tiếng rít.

Lâu Đại Chiêu bị bức lùi về phía sau ba bước. Thừa dịp này, Bạch phu nhân bỗng nhiên nhảy vọt lên, nghiêng người lao qua khoảng cách mấy trượng, như chim nhạn lướt qua bầu trời dưới ánh ban mai.

Thân pháp của bà ta cực nhanh, chỉ nhoáng lên đã ở phía xa.

Dựa vào một thân công lực này, xem ra bà ta chẳng cần quan tâm đến Lâu Đại Chiêu, chỉ có vài phần kiêng kỵ với Đinh Khai.

Loại nữ nhân như bà ta sẽ không ra tay khi chưa nắm chắc. Vũ khí của bà ta ngoại trừ dung mạo còn sở trường về mưu kế, không nắm chắc phần thắng tuyệt đối sẽ không đối cứng.

Đinh Khai quát lớn một tiếng:
- Ngươi tưởng thoát được sao?

Hắn đang định vọt người đuổi theo, bỗng nhiên Mật Nhi kêu lên một tiếng, ngã vào trong lòng hắn.

Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ nàng xảy ra chuyện?

Sắc mặt Mật Nhi đỏ như lửa, cặp môi anh đào khẽ rung động, hai chân kẹp chặt lấy hạ bàn của Đinh Khai, hai tay lại nắm chặt vào vai, giống như một con cá tám vây dính sát vào người hắn.

Vừa rồi một tiếng quát của nàng đã làm nhiễu loạn tâm thần của Lâu Đại Chiêu, không ngờ hiện tại còn có tuyệt chiêu này.

Đinh Khai đầu tiên là giật mình, sau đó quát lớn một tiếng, cơ nhục toàn thân đàn hồi đẩy bật Mật Nhi ra xa bảy thước.

Hắn đưa mắt nhìn lại, nhưng Bạch phu nhân đã không còn thấy đâu.

Thân thể mềm mại của Mật Nhi ngã vào một bên cột đình, ánh mắt như một con cá chết nhìn chằm chằm vào Đinh Khai.

Nàng phát điên hay là uống lộn thuốc? Đều không phải, nàng rõ ràng là cố ý yểm hộ cho Bạch phu nhân chạy trốn.

Đinh Khai giận dữ bước đến:
- Hừ! Ngươi thật to gan!

- Ta…
Mật Nhi thở dốc.

- Ngươi giúp cho bà ta chạy trốn, còn ngươi thì sao đây?
Đinh Khai lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ thương hương tiếc ngọc sao?

- Ngươi đương nhiên sẽ không.
Mật Nhi lại nói:
- Lòng dạ của ngươi rất sắt đá.

- Ngươi biết thì tốt!
Đinh khai vung chủy thủ trong tay lên.

- Ngươi giết ta đi!
Mật Nhi nhắm mắt lại.

- Giết ngươi? Không cần thiết!
Đinh Khai trầm giọng nói:
- Ta chỉ muốn để lại vài vết dao trên mặt của ngươi thôi.

Thân thể Mật Nhi khẽ run lên, hoảng sợ mở to mắt.

Nàng vốn đã nhìn thấu, Đinh Khai nhất định sẽ không ra tay giết nàng, nhưng không ngờ hắn còn có chiêu này.

Hiện tại Đinh Khai vô cùng giận dữ, rất có thể sẽ làm như vậy.

Đừng nói là vạch vài vết dao, chỉ cần lưỡi dao khẽ lướt qua, lưu lại một chút dấu vết, sau này nàng làm sao gặp người?

- Ngươi…
Mật Nhi thật sự sợ hãi.

Đinh Khai nhìn thẳng vào nàng. Mặc dù lời đã nói ra, nhưng trong lòng hắn vẫn có vài phần do dự.

Lâu Đại Chiêu nhìn thấy liền nhảy qua lan can, cười nói:
- Tiểu Đinh! Ta biết ngươi chỉ cần gặp phải mấy tiểu nữu xinh đẹp thì mềm lòng ngay. Nói đi, vạch mấy dao? Để lão tử ra tay cho!

Sắc mặt Mật Nhi tái nhợt, nhịn không được run lên.

Nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Đinh Khai. Nàng biết nếu như thanh chủy thủ kia đến tay Lâu Đại Chiêu, nàng cũng coi như xong rồi.

Đương nhiên nàng vẫn còn sức lực để liều mạng, nhưng phần thắng không lớn, thậm chí còn là vô ích. Trước mặt Đinh Khai, nàng quả thật không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nàng chỉ có thể dùng phương pháp nhẹ nhàng, lợi dụng vốn nguyên thủy của nữ nhân.

Tại gian nhà gỗ nhỏ nàng đã từng dùng qua, đáng tiếc là không chỉ không có hiệu quả, ngược lại còn bị đánh vào mông.

Lãng tử không ngờ lại chẳng thích mỹ nhân, đây là lãng tử kiểu gì?

Hiện tại nàng không thể làm gì khác hơn là đổi một phương pháp khác, giả làm bộ dạng đáng thương.

Đây là chiêu mà rất nhiều nữ nhân thường dùng, bởi vì nữ nhân vốn là phái yếu.

Ai có thể nhẫn tâm hạ thủ với một nữ nhân khổ sở đáng thương?

Đinh Khai chăng? Chí ít hắn cũng không thừa nhận mình đã mềm lòng, cũng không giao thanh chủy thủ kia cho Lâu Đại Chiêu.

Chỉ thấy đao phong chợt lóe lên, lướt qua khuôn mặt của Mật Nhi.

Mật Nhi nhất thời cảm thấy trên mặt mát lạnh, sợ đến mức hồn phách gần như bay mất, hét lên một tiếng, lập tức ngã xuống.

- Đừng la chứ! Còn chưa bắt đầu mà!
Đinh Khai cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên xót xa, cười nhạt nói:
- Ta chẳng qua chỉ thử đao thôi, không được vạch quá sâu, cũng không được quá nông…

Hắn còn lo lắng nông sâu, lẽ nào hắn sợ đao pháp của mình không chuẩn xác? Đây rõ ràng là cố ý hù dọa.

- Tiểu… tiểu… Không không! Tiểu… Đinh đại gia!
Mật Nhi sợ hãi lắp bắp nói:
- Ngài… ngài tha cho tôi đi!

- Tha cho ngươi? Có được lợi gì không?

- Chuyện này… chuyện này…
Mật Nhi nghe được liền ngẩn ra. Dựa theo khẩu khí của Đinh Khai, dường như đã có hy vọng, vội vàng hỏi:
- Ngài… ngài muốn thế nào?

- Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng?

- Tôi?
Mật Nhi nói:
- Tôi sẽ báo đáp ngài.

- Báo đáp thế nào?

- Chỉ cần ngài cao hứng, chuyện gì tôi cũng nguyện ý.
Mật Nhi nói:
- Tôi giúp ngài nấu cơm, giúp ngài giặt quần áo, tôi làm món ăn rất ngon…

- Nói nhảm!
Sắc mặt Đinh Khai trầm xuống.

- Được… được…
Mật Nhi lập tức sửa lời:
- Tôi nói cho ngài biết một bí mật.

- Bí mật?
Đinh Khai nói:
- Chủ yếu là phải xem chuyện này ta có thích nghe hay không?

- Ngài nhất định sẽ thích.

- Nói đi!

- Triệu Tiểu Nhu tiểu thư của Mục Mã sơn trang hiện đang tìm ngài.

- Ha ha! Đây mà là bí mật cái gì!
Lâu Đại Chiêu cười lớn:
- Lão tử một trăm năm trước đã biết rồi.

- Một trăm năm?
Mật Nhi trừng mắt liếc hắn một cái.

- Không sai, đúng là một trăm năm!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Tiểu Đinh vào chín mươi chín năm trước cũng biết rồi.

Hắn cố ý khoa trương, đơn giản chỉ muốn nói hắn đã sớm biết chuyện này.

- Việc này…

- Ngươi còn bí mật gì khác không?
Đinh Khai cười nhạt.

- Tôi… tôi…

- Không có phải không?
Đinh Khai lắc lắc chủy thủ trong tay.

- Có có có!
Mật Nhi nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ lưu chuyển ánh xanh, run giọng nói:
- Bí mật này ngài nhất định chưa từng nghe qua.

- Hừ! Bí mật của ngươi quả thật không ít!

- Đây là một bí mật rất lớn, lần này tôi liều mạng nói ra.
Mật Nhi nói:
- Chỉ xin ngài đừng cho ai biết là tôi nói!

- Có thể!

- Thủ phạm đánh cướp hàng hóa lần này chính là…

- Câm miệng!
Đinh Khai đột nhiên biến sắc, quát lên:
- Ta không muốn nghe!

Không ngờ lại có chuyện lạ này. Hắn bất chấp nguy hiểm chỉ muốn thu hồi số hàng hóa kia, nhưng lại không muốn biết kẻ đánh cướp là ai.

Hắn cũng đã từng tỏ ý với Bạch phu nhân, không muốn tìm ra chính chủ.

Lâu Đại Chiêu giật mình, trợn mắt nhìn Đinh Khai. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đinh Khai, hắn cũng không lên tiếng.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình hiểu rõ Đinh Khai, nhưng hôm nay lại cảm thấy hồ đồ.

Vẻ mặt Mật Nhi càng kinh hãi, giống như một nàng dâu nhỏ bị bà mẹ chồng quát mắng, thở dài ủy khuất nói:
- Tôi chỉ biết những việc này thôi.

- Đừng giả vờ!
Đinh Khai cười nói:
- Tiểu yêu tinh cửu yêu mười tám động như ngươi mà muốn qua mặt hỏa nhãn kim tinh của Tề Thiên Đại Thánh sao?

Cũng có thể hắn đoán đúng, Mật Nhi là cố ý giả vờ.

Nữ nhân này trời sinh linh xảo, rất được Bạch phu nhân coi trọng. Đối với tin tức trên giang hồ đương nhiên hiểu rõ như lòng bàn tay. Có lẽ nàng đã sớm biết được, Đinh Khai không muốn vạch trần chân tướng sự việc này.

- Tôi không có gạt ngài.
Mật Nhi lên tiếng:
- Chuyện đại tiểu thư của Mục Mã sơn trang xem như ngài đã biết, chẳng lẽ bí mật thứ hai mà tôi nói…

- Nghe cho rõ!
Đinh Khai trầm giọng nói:
- Chuyện này không quan trọng.

- Vậy chuyện gì mới là quan trọng?

- Hiện tại quan trọng nhất chính là số tài sản này giấu ở nơi nào?

- Chuyện này sao?
Ánh mắt Mật Nhi xoay chuyển, vui vẻ nói:
- Tôi biết! Tôi biết! Sao ngài không nói sớm!

Không ngờ lại sảng khoái như vậy, nàng thật sự biết sao?

- Bây giờ nói cũng không muộn.
Đinh Khai cười nhạt nói:
- Nếu như ngươi muốn tranh thủ một chút thời gian để dùng quỷ kế thoát thân, tốt nhất là nên bỏ chủ ý này đi! Coi chừng càng làm càng hư, đến lúc đó chỉ sợ trên mặt không chỉ có vài vết đao thôi đâu!

- Không không! Xin ngài hãy hãy tin tôi!
Mật Nhi vội vàng nói:
- Chỉ cần ngài không chê, tôi cho dù thịt nát xương tan cũng nguyện ra sức vì ngài…

- Bớt nói nhảm đi!
Đinh Khai dùng thanh âm như nước lạnh nói:
- Ngươi nói ra nơi cất dấu số tài sản này, đổi lấy khuôn mặt xinh đẹp của ngươi, đây là giao dịch.

Vỗ mông ngựa không xong, Mật Nhi liền thở dài nói:
- Được rồi! Ta nói! Hàng hóa giấu trong một sơn động.

- Trong sơn động nào?

- Một sơn động không tên ở hướng nam…

- Từ bây giờ ngươi nên ăn nói cho cẩn thận! Nếu còn nói lung tung, đừng trách Đinh mỗ lấy nửa cái mạng của ngươi…

- Tiểu Đinh, ngươi phải nhanh lên!

- Tại sao?

- Bởi vì… bởi vì phu nhân…

- Bà ta đã đi trước có đúng không?
Đinh Khai nói:
- Yên tâm! Một số tài sản lớn như vậy, muốn dọn đi sạch sẽ cũng chẳng dễ dàng gì.

- Ta là nói là vạn nhất… vạn nhất…
Mật Nhi ấp úng nói:
- Các ngươi chỉ có hai người…

- Hai người thì sao?
Đinh Khai cười lạnh nói:
- Chỉ cần là thật, cho dù là long đàm hổ huyệt cũng không dọa được Đinh mỗ này. Dẫn đường đi!

Tay trái của hắn đột nhiên vươn ra, liên tiếp điểm vào hai huyệt đạo của Mật Nhi.

Mật Nhi cả người run lên, lập tức ngã quỵ xuống.

- Á! Ngươi làm gì…
Thân thể của nàng mặc dù không thể cử động, nhưng vẫn có thể nói.

- Đây là “Ngũ Âm Tiệt Mạch pháp”. Trong võ lâm hiện thời, giải được huyệt đạo này cũng không có vài người đâu.
Đinh Khai cười lạnh nói:
- Ngươi hãy cẩn thận! Nếu như dám giở trò, ta sẽ gỡ từng đốt xương của ngươi ra.

Mật Nhi trong lòng phát lạnh, khẽ run lên nói:
- Ngươi điểm huyệt đạo làm sao ta dẫn đường?

- Đúng!
Lâu Đại Chiêu đột nhiên cười lớn:
- Đúng là chuyện nhỏ! Để ta cõng ngươi đi là được rồi.

- Không!
Mật Nhi nhíu mày:
- Ta không muốn hắn cõng.

- Không muốn? Ngươi ngại có đúng không?
Lâu Đại Chiêu cười nói:
- Không cõng thì không cõng…

Mật Nhi vừa nhướng mày, Lâu Đại Chiêu liền tiếp tục nói:
- Lão tử ôm ngươi đi là được rồi.

Hắn liền bước đến, vươn hai tay nhấc bổng thân thể nguyễn ngọc ôn hương của Mật Nhi lên.

Mật Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, nhắm hai mắt lại.

- Há há!
Lâu Đại Chiêu nhếch miệng cười:
- Nên thức thời một chút! Ngươi càng chán ghét lão tử thì lão tử sẽ càng khiến cho ngươi khó chịu. Nếu còn chọc lão tử, cứ đi ba bước ta sẽ thơm ngươi một cái…

- Đừng đùa nữa!
Đinh Khai nói:
- Mau đi thôi!

- Đi đâu?

- Bảo cô ta nói!

Mật Nhi bất đắc dĩ đành phải nghe theo:
- Theo ngọn núi này đi thẳng về hướng nam, sau đó đi xuống một khe núi sâu, rồi…

- Đến đó rồi nói sau! Đi một đoạn thì nói một đoạn! Lão tử không nhớ được nhiều.
Lâu Đại Chiêu lầm bầm nói:
- Có điều phải cẩn thận, nếu như nói sai thì coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi!

Mật Nhi không thể làm gì khác hơn là im lặng.

Có lẽ nàng đã minh bạch, bằng vào cơ trí và sự linh xảo của nàng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Đinh Khai.

Nhưng lời nàng nói là thật hay sao? Một số châu báu lớn như vậy thật sự được giấu trong một sơn động?

Đinh Khai đương nhiên không phải là một kẻ dễ bị lừa.

oOo

Vài thớt ngựa được buộc bên dưới rặng liễu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu phát ra những tiếng hí dài.

Bên dưới mái che, bảy người đang vây quanh một chiếc bàn, trong đó có một người độc chiếm một phương.

Người này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, thần thái vô cùng uy mãnh. Nhưng lúc này hai hàng lông mày của y lại nhíu chặt, dường như đang có điều lo lắng.

Người này chính là Tổng tiêu đầu Trầm Thiên Nhạc của Chấn Viễn tiêu cục Lạc Dương. Đoàn người này hiển nhiên là trên đường đi ghé vào đây nghỉ tạm.

Nơi này cực kỳ hoang vắng, một tửu điếm tồi tàn đương nhiên không thể có thứ gì ngon miệng. Cũng may những người này chỉ muốn ăn cho no bụng rồi đi tiếp, chẳng có lòng dạ nào nghĩ đến cao lương mỹ vị.

- Đại ca!
Một hán tử ngồi cuối bàn bỗng nhiên nói:
- Huynh xem chúng ta đi chuyến này có phải là uổng công hay không?

- Uổng công?
Trầm Thiên Nhạc nói:
- Tứ đệ nói thử xem!

Nguyên lai hán tử này có tên là Hạ Nhất Hào, một trong chín huynh đệ kết nghĩa của Trầm Thiên Nhạc, xếp hàng thứ tư.

Hắn có một danh hiệu rất kỳ lạ, gọi là “Quả Phụ Đao”.

Vì sao lại gọi là “Quả Phụ Đao”? Theo một số người biết được hàm ý, đó là vì khi ánh đao của hắn lóe lên, lập tức có thể tạo ra một quả phụ.

Lời này cũng có chút khoa trương, nhưng bất kể như thế nào, đao pháp của hắn chắc chắn phải rất tinh thuần, hơn nữa còn rất nhanh.

Có điều nếu như đối thủ là một kẻ độc thân thì không biết phải nói như thế nào.

- Tiểu đệ nhìn ra được.
Hạ Nhất Hào nói:
- Triệu cửu gia mặc dù ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng cỏ vẻ không hề nhiệt tình.

- Ồ!
Trầm Thiên Nhạc giật mình:
- Ngu huynh lúc đó trong lòng của rối như tơ vò, cho nên cũng không lưu ý đến.

- Theo như tiểu đệ thấy, Giang Nam Tiêu đại hiệp trái lại có ý trợ giúp nhiều hơn.

- Làm sao đệ biết?
Trầm Thiên Nhạc hỏi.

- Chí ít y cũng đã lập tức có hành động, phái Tiêu công tử vượt ngàn dặm đến Mục Mã sơn trang…

- Tứ ca! Chỉ sợ huynh nghĩ sai rồi.
Người vừa lên tiếng có khuôn mặt trắng trẻo không râu, quần áo nho sam, thần thái phiêu dật.

Người này tên là Kim Kỳ, cũng là huynh đệ kết nghĩa của Trầm Thiên Nhạc, đứng hàng thứ chín. Y là một kẻ rất tinh ranh, tự cho mình tài trí hơn người, tính toán không bỏ sót, biệt hiệu là “Kim Toán Bàn”.

Thực tế binh khí của y cũng là một chiếc bàn tính.

- Lão cửu!
Hạ Nhất Hào hơi sầm mặt:
- Ta nói sai chỗ nào?

- Tiêu Lâm Phong lần này đến Mục Mã sơn trang, ngoài miệng nói là vì chuyện của chúng ta, kỳ thật chỉ là giả vờ.

- Giả vờ?
Hạ Nhất Hào hỏi:
- Vậy hắn đến để làm gì?

- Hắn đến để cầu thân.
Kim Kỳ nói.

- Cầu thân?

- Đúng vậy! Cầu thân!
Kim Kỳ lại nói:
- Nghe nói Triệu cửu gia có một viên minh châu trên tay, chẳng những xinh đẹp vô song, hơn nữa văn võ đều xuất chúng.

- Ồ!

- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây là chuyện đương nhiên.
Kim Kỳ bỗng nhiên đổi trọng tâm câu chuyện:
- Nhưng mà có điểm kỳ quái.

- Kỳ quái?
Hạ Nhất Hào hỏi:
- Kỳ quái ở chỗ nào?

- Trong võ lâm tất cả đều biết, Triệu cửu gia và Tiêu đại hiệp từ mười năm trước đã kết thành tri giao. Dựa theo điều này, lẽ ra cả hai đã nên sớm kết thành thông gia, vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn lúc này. . .

- Chuyện này thì có gì kỳ quái?
Hạ Nhất Hào vẫn chưa hiểu được.

- Chuyện kỳ quái còn ở phía sau kìa.
Kim Kỳ có vài phần tự đắc:
- Trước khi Tiêu Lâm Phong đi đến Mục Mã sơn trang, vị thiên kim của Triệu gia kia bỗng nhiên đang đêm lại trốn ra ngoài…

- Cửu đệ!
Trầm Thiên Nhạc nói:
- Đây là sự thật sao?

- Tiểu đệ không dám nói lung tung.

- Vậy là đúng rồi!
Trầm thiên nhạc thở dài nói:
- Vừa rồi tứ đệ cũng nói Triệu cửu gia không được nhiệt tình lắm. Nếu như thật sự có chuyện này, trong lòng y đương nhiên lo lắng, làm gì có tâm tình quản chuyện của chúng ta.

- Cũng có thể như vậy!
Kim Kỳ nói.

- Lão Cửu!
Hạ Nhất Hào bỗng nhiên lại hỏi:
- Ta muốn hỏi một chút, vị Triệu tiểu thư kia vì sao lại trốn khỏi nhà?

- Chuyện này…

- Thế nào? “Bàn tính vàng” mất linh rồi à?

- Không phải mất linh!
Kim Kỳ nói:
- Chỉ là tiểu đệ không muốn người ta nói mình thêm thắt đặt điều.

- Cửu đệ!
Trầm Thiên Nhạc nói:
- Chúng ta đều là huynh đệ, có gì mà ngại chứ?

Kim Kỳ chỉ cười mà không nói.

- Lão Cửu!
Hạ Nhất Hào không nhịn được nói:
- Ngươi làm sao thế? Đại ca bảo ngươi nói chứ đâu phải bảo ngươi cười.

- Tứ ca có điểm không biết, đây vốn là một chuyện cười.

- Chuyện cười?

- Đúng vậy!
Kim Kỳ vẫn cười như cũ:
- Triệu cửu gia mặc dù uy chấn võ lâm, là một tấm gương sáng, đáng tiếc gia giáo của y còn chưa nghiêm. Nữ nhi bảo bối của y không ngờ lại thầm yêu một…

Y còn chưa nói hết câu, chỉ nghe “đinh” một tiếng, chén cơm trước mặt đột nhiên vỡ ra.

Phân nửa cơm và thức ăn còn lại trong chén bắn tung tóe đầy mặt của y.

Hạ Nhất Hào lập tức xoay người lại, lớn tiếng quát:
- Là ai?

Ánh mắt của y đảo qua bên trái.

Chiếc bàn gỗ dưới mái che bên trái vốn trống không, chẳng biết từ lúc nào đã có một vị thiếu niên áo lam đang ngồi.

Thiếu niên này mặc dù y phục cũng không hoa lệ, nhưng phong thái tuấn lãng giống như ngọc thụ lâm phong.

- Là ngươi sao?
Hạ Nhất Hào trừng mắt quát hỏi.

- Không sai! Chính là tại hạ!
Thiếu niên áo lam lạnh lùng nói:
- Ta nhìn đám tiểu nhân các ngươi không thuận mắt.

- Tiểu nhân?
Kim Kỳ giơ tay áo lên lau nước dơ đính trên mặt, giận dữ quát lên:
- Ngươi nói ai là tiểu nhân?

- Chính là ngươi.
Thiếu niên áo lam thản nhiên nói:
- Ngoài miệng thì ngươi nói không muốn thêm thắt đặt điều, nhưng lại rắp tâm gièm pha, đi đàm tiếu chuyện khuê các của nhà người ta. Lẽ nào đó là quân tử?

- Hừ!
Kim Kỳ bước đến, giận dữ nói:
- Việc này thì liên quan cái rắm gì đến ngươi?

“Xoẹt” một tiếng, y đã rút ra một chiếc bàn tính từ thắt lưng.

Bàn tính màu đen, không phải bằng vàng mà là bằng sắt, khẽ rung lên khiến cho những viên tròn phát ra tiếng leng keng.

- Họ Kim kia!
Thiếu niên áo lam vẫn ngồi yên bất động, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn động thủ sao?

- Ồ! Ngươi làm sao biết lão gia đây họ Kim?

- Bởi vì ngươi là Cửu lão gia danh tiếng lẫy lừng.
Thiếu niên áo lam cười nhạt.

- Hừ!

- Không cần ra vẻ như vậy!
Thiếu niên áo lam lại nói:
- Theo ta được biết, Chấn Viễn tiêu cục hiện tại đang lâm vào tình thế khó khăn. Ngươi còn dám ngông cuồng như vậy sao?

- Xú tiểu tử, ngươi quả thật cũng biết không ít!
Kim Kỳ quát lên:
- Nói mau! Ngươi là ai?

- Ngươi nhìn không ra sao?

- Cửu lão gia ta đã sớm đã nhìn ra.
Kim Kỳ nói:
- Nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ là một tên thư sinh mặt trắng vô danh tiểu bối mà thôi.

- Còn tự cho mình tài giỏi, thì ra chỉ là một tên ngu ngốc!

- Ngươi muốn chết!
Kim Kỳ giận dữ quát lên một tiếng, lập tức lao đến, bàn tính trong tay vung lên vẽ ra một vệt sáng màu đen.

- Khoan đã!
Trầm Thiên Nhạc bỗng nhiên gọi lại.

- Đại ca! Đây là…
Kim Kỳ quay đầu lại.

Trầm Thiên Nhạc lại nhìn về hướng thiếu niên áo lam, đứng dậy chắp tay nói:
- Xin hỏi tôn giá là ai?

- Nhất định muốn biết sao?
Sắc mặt thiếu niên áo lam vẫn thản nhiên.

- Tại hạ là Trầm Thiên Nhạc. Vừa rồi cửu đệ có chút mạo phạm, Trầm mỗ xin thay mặt cáo lỗi cùng các hạ!

- Không cần khách khí!

- Xin hỏi tôn tính đại danh?

- Cửu lão đệ của các hạ nói không sai, tại hạ chẳng qua chỉ là một tên tiểu bối vô danh mà thôi.
Thiếu niên áo lam nói:
- Không nói cũng được.

- Tôn giá thần thanh khí sảng, cho dù hiện tại vô danh, nhưng ngày sau tất thành đại khí (1). Trầm mỗ quả thật thành tâm muốn kết giao.

(1) Chỉ những người có thể gánh vác trọng trách.

- Ánh mắt của các hạ quả thật nhìn thấy rất xa.
Thiếu niên áo lam nở nụ cười.

- Điều này…

- Được rồi! Các hạ đã thành tâm muốn kết giao, tại hạ cũng không thể cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Thiếu niên áo lam nói:
- Tại hạ là Đinh Khai.

Đinh Khai? Y là Đinh Khai? Trên giang hồ lẽ nào có đến hai Đinh Khai?

Trầm Thiên Nhạc giật mình:
- Nghe danh đã lâu, không ngờ tôn giá quả thật còn trẻ như vậy, hơn nữa…

Xem ra hắn vẫn chưa từng thấy qua Đinh Khai.

- Hơn nữa cái gì?

- Không có gì!
Trầm Thiên Nhạc rõ ràng vẫn còn nghi hoặc, liền cười nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!

- Không!
Thiếu niên áo lam nói:
- Chắc các hạ đã từng nghe nói, Đinh Khai là một lãng tử, còn ta thì không giống, đúng không?

Y trực tiếp nói thẳng ra, khiến cho Trầm Thiên Nhạc trái lại không biết nói gì.

- Điều này…

- Lãng tử, lãng tử…
Thiếu niên áo lam cười lớn:
- Đinh mỗ chẳng qua chỉ yêu thích bôi trung vật (2), nơi nào có hứng thì đến, không say không về. Lẽ nào một chút sở thích đó lại gọi là lãng tử?

(2) Vật trong chén, ý muốn nói đến rượu.

Y dường như cảm thán, bỗng nhiên ngâm lên:
- Khảng khái chuốc phiền, ưu tư khó quên, dùng gì giải sầu, chỉ có Đỗ Khang (3)…

(3) Rượu nói chung. Đỗ Khang là người phát minh ra phương pháp ủ rượu.

- Ngươi không chỉ thích rượu mà thôi.
Kim Kỳ bỗng nhiên nói.

- Còn có cái gì?

- Ngươi còn thích nữ sắc.
Kim Kỳ nói:
- Hảo tửu tham sắc, là một tửu sắc đồ không hơn không kém.

- Có chứng cứ không?
Thiếu niên áo lam cũng không tức giận. Có lẽ y đang muốn thanh minh chuyện này, cải chính hình tượng đã bị người khác bẻ cong. Y không hy vọng Đinh Khai trong mắt người khác vĩnh viễn là một lãng tử.

- Chứng cứ? Chuyện này còn phải cần chứng cứ sao?
Kim Kỳ nói:
- Miệng nói xói vàng, tất cả mọi người đều nói như vậy.

- Cho nên ngươi cũng nói như thế, bảo sao thì hay vậy?

- Chí ít ta có thể cử đưa ra cả một kho chứng cứ.

- Một kho?

- Nhất định muốn ta nói ra sao?
Y hiển nhiên đã kiêng kỵ cái tên Đinh Khai, không dám tự xưng là Cửu lão gia nữa.

- Nói đi!

- Đây là ngươi yêu cầu ta nói đấy!
Kim Kỳ đã đâm lao thì phải theo lao, liền nói:
- Ngươi dụ dỗ nữ nhi của Triệu cửu gia…

Những lời này hiển nhiên đã phạm vào đại kỵ của thiếu niên áo lam. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, ánh bạc chợt lóe lên. Kim Kỳ kêu lên một tiếng, hai chiếc răng cửa đã bị đánh gãy, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Công kích đương nhiên là ám khí, nhưng không ai nhìn thấy rõ đó là vật gì. Xuất thủ nhanh và chuẩn xác như vậy, nếu như không thấy tận mắt thì quả thật không dám tin.

- Ngươi dám đánh người!
Hạ Nhất Hào nhảy bật lên, “cheng” một tiếng, rút ra một thanh nhạn linh đao.

Đao lạnh như sương, ánh xanh lưu chuyển, át cả ánh nắng mặt trời.

Đây chính là “Quả Phụ đao”, một cái tên đáng sợ. Chỉ có điều không biết vị thiếu niên áo lam này đã có lão bà hay chưa.

Nhân sinh nếu như có dự cảm, lão bà của y lúc này chắc chắn là đang thấp thỏm bất an.

- Không được động thủ!
Trầm Thiên Nhạc quát lớn.

- Đại ca!
Hạ Nhất Hào kêu lên:
- Nhìn thấy lão cửu bị đánh như vậy, huynh nuốt được cục tức này sao?

- Chuyện này…
Trầm Thiên Nhạc ngẩn ra.

Y đương nhiên không nuốt được cơn giận này. Nhưng là một kẻ hành tẩu giang hồ đã lâu, kinh nghiệm phong phú, y biết rõ nếu như động thủ thì chỉ sợ sẽ còn chịu khổ nhiều hơn.

Kim Kỳ ôm miệng, cặp mắt tràn ngập những tơ máu, oán hận nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo lam.

Trong số bảy người này, chỉ có Hạ Nhất Hào và Kim Kỳ là huynh đệ kết nghĩa với Trầm Thiên Nhạc, bốn người còn lại đều là tiêu sư hạng hai hạng ba của Chấn Viễn tiêu cục, đương nhiên không tiện nói xen vào.

Tại bến phà Mạnh Tân ngày đó, Chấn Viễn tiêu cục nguyên khí đại thương, trong số chín huynh đệ kết nghĩa đã có bốn người bị sát hại. Hôm nay ngoại trừ ba người ở đây, chỉ còn lại lão tam và lão thất tọa trấn tại Lạc Dương tiêu cục.

Không ngờ tại nơi hoang vu này bọn họ lại gặp phải đối thủ, hơn nữa đối thủ của họ còn tự xưng là Đinh Khai.

Đinh Khai trong chốn võ lâm không phải là uy danh hiển hách, cũng không phải kẻ thiên hạ chỉ dám nhìn nghiêng, nhưng trên giang hồ tất cả đều biết hắn là kẻ khó dây vào nhất.

Trầm Thiên Nhạc sau khi cân nhắc tình thế, đành phải kìm nén cơn giận lại.

- Ta vốn không có ý đả thương người, chỉ trách cái miệng của ngươi đáng đánh.
Thiếu niên áo lam chỉ vào Kim Kỳ nói:
- Đinh mỗ và Triệu cô nương tự nguyện yêu nhau, muốn sống bên nhau trọn đời thì có gì không đúng? Chẳng lẽ như vậy gọi là dụ dỗ? Cha mẹ của ngươi sao lại sinh ra một kẻ như ngươi vậy nhỉ?

Kim Kỳ bị mắng ngẩn người ra, không biết phản bác thế nào.

Hạ Nhất Hào không nhịn được liền quát lên:
- Họ Đinh kia, ngươi quả thật khinh người quá đáng! Xem đao!

Y lập tức nhảy vọt lên, vung đao đến tận sống lưng, ánh lạnh lóe lên, chém thẳng vào đỉnh đầu đối thủ.

Thanh đao này không đến ba mươi cân thì ít nhất cũng phải nặng đến hai mươi lăm cân. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, chiếc bàn gỗ đã bị chém thành hai nửa.

Chỉ thấy bóng người chợt nhoáng lên, thiếu niên áo lam đã xuất hiện bên ngoài một trượng, giống như đã đứng ở đó ngay từ đầu, thần thái vẫn thản nhiên như trước.

- Một đao này là để cho ngươi trút giận. Làm người nên biết khi nào là đủ, mau thu đao rồi bồi thường chiếc bàn cho người ta đi!

Vì sao thiếu niên áo làm lại nhường y một đao? Bởi vì y không hề nói ra những lời dơ bẩn, cũng không hề đề cập đến chuyện khuê các và tư tình nhi nữ nhà người khác.

Sắc mặt Hạ Nhất Hào lúc xanh lúc trắng. Đang lúc không biết nên làm cách nào xuống đài, Trầm Thiên Nhạc bỗng nhiên quát lên:
- Tứ đệ, đủ rồi!

Sau đó y liền quay sang nhìn thiếu niên áo lam, đồng thời cười khổ:
- Đinh huynh, chuyện này dừng ở đây có được không?

- Được!
Thiếu niên áo lam lập tức đồng ý.

Y quả thật không hề muốn giao đấu, nhưng lại không chịu nổi những lời nói khó nghe, vì vậy mới không kiềm chế được lửa giận. Có thể kết thúc như vậy là tốt nhất.

- Đa tạ Đinh huynh!
Trầm Thiên Nhạc khẽ khom người, sau đó vung tay lên:
- Chuẩn bị lên đường đi!

- Khoan đã!
Thiếu niên áo lam bỗng nhiên nói.

- Chẳng lẽ Đinh huynh còn có gì chỉ giáo?
Trầm Thiên Nhạc ngẩn người.

- Chỉ giáo thì không dám.
Thiếu niên áo lam nói:
- Trầm tổng tiêu đầu vội vã như vậy, chẳng hay có việc gấp gì?

- Chuyện này…

- Có phải là vì đống vàng bạc châu báu kia?

- Đúng vậy!
Trầm Thiên Nhạc nói:
- Chuyện này đã truyền ra khắp giang hồ. Tại hạ đã đoán trước không giấu được Đinh huynh.

- Có manh mối gì không?

- Không có.

- Nói như vậy các vị đi chuyến này vô ích rồi?

- Cũng không hẳn là vậy!
Trầm Thiên Nhạc nói:
- Mục Mã sơn trang Triệu cửu gia đã đồng ý tận lực giúp đỡ. Giang Nam Tiêu đại hiệp cũng đã nhận lời trượng nghĩa truy tìm hung thủ…

- Vậy bọn họ có vỗ ngực hay không?

- Điều này…

- Theo như tại hạ biết, Giang Nam Tiêu Chấn cơ trí thâm trầm, lời nói gian trá, Triệu cửu gia cũng chẳng còn cái hào tình của ngày xưa. Hai người bọn họ chắc chắn sẽ chẳng giúp được gì cho Chấn Viễn tiêu cục các người.

- Đinh huynh nói như vậy, tại hạ bỗng nhiên hiểu ra. Chỉ tiếc là…
Trầm Thiên Nhạc nhíu mày, giống như có lời khó nói.
<< Chương 2 - Lâm Nguy Bất Loạn | Chương 4 – Gió mây nhiều biến động >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 384

Return to top