(Trong nguyên bản tiếng Anh không có chương 15 - Có lẽ tác giả Sidney Sheldon không thích số 15 trong lần này - Nhưng các bạn sẽ xem tiếp không bị ngắt quãng với chương 16)
CHƯƠNG 16
Một phần tách rời từ xa trong tâm trí ông ta đang cố gởi cho ông ta một thông điệp, cố liên lạc với điều gì thật quan trọng trong vũ trụ, nhưng mà trận đòn nặng nề táng sâu vào trong sọ ông ta quá đau đớn làm cho ông ta không thể tập trung vào bất kỳ điều gì khác. Đâu đó chung quanh, ông ta có thể nghe thấy tiếng bài hát tang cao vút, giống như con thú hoang bị thương. Thật chậm và cực kỳ đau đớn, Judd mở mắt ra. Ông ta đang nằm trên giường trong một căn phòng xa lạ. Trong một góc phòng, Bruce Boyd đang khóc tức tưởi không kiềm chế.
Judd gượng ngồi dậy. Cơn đau rã rời trong cơ thể ông cuốn vào trí óc ông gợi nhớ lại những gì đã xảy ra cho mình, và ông chợt nổi lên cơn thịnh nộ man dại.
Boyd quay sang khi nghe Judd cử động. Ông tiến lại bên giường. - Đó là lỗi của ông – Hắn rên rỉ thút thít. – Nếu không vì ông, Johnny sẽ vẫn an toàn với tôi. Không có chủ đích, bị thúc đẩy bởi bản năng báo thù đã chôn sâu từ lâu trong tiềm thức, Judd chộp lấy cổ họng của Boyd, những ngón tay ông siết chặt khí quản hắn, bấu chặt với tất cả sức mạnh của nó. Boyd không di chuyển để tự vệ. Hắn đứng đó, dòng lệ tuôn trên mặt. Judd nhìn vào mắt hắn, giống như là nhìn vào cái hố sâu địa ngục. Tay ông từ từ buông xuống. Lạy Chúa, ông nghĩ, mình là bác sĩ. Một gã bệnh hoạn tấn công mình, và mình muốn giết hắn. Ông nhìn Boyd, và cái ông ta đang nhìn là đứa trẻ ngơ ngác bị khuất phục.
Bất thình lình, ông nhận ra cái mà tiềm thức của ông cố báo cho ông biết: Bruce Boyd không phải là Don Vinton. Nếu là hắn, Judd không thể sống sót đến bây giờ. Boyd không hợp với kẻ gieo chết chóc. Vậy là ông đã đoán đúng rằng hắn không khớp với mô phỏng nhân dạng của kẻ sát nhân. Có sự an ủi mỉa mai nào đó trong việc này. - Nếu không gặp ông, Johnny sẽ còn sống. – hắn thổn thức – Anh ấy sẽ ở đây với tôi và tôi đã có thể bảo vệ anh ta. - Tôi không bảo John bỏ rơi ông. – Judd nói chán nản – Đó là quan điểm của anh ta. - Ông là kẻ nói dối. - Mọi việc đã đổ vỡ giữa ông và John trước khi anh ta đến gặp tôi.
Có khoảng yên lặng dài. Rồi Boyd gật đầu. - Vâng, chúng tôi … chúng tôi cãi nhau luôn. - Anh ta cố tìm lại chính mình, và tiềm thức của anh ta mách rằng anh ta muốn trở về với vợ, con mình. Sâu trong bản chất, John muốn làm người có tình dục khác giới. - Đúng –Boyd thì thầm – Anh ta thường nói về điều đó mọi lúc, và tôi nghĩ đó chỉ là trừng phạt tôi. – hắn nhìn lên Judd. – Nhưng ngày anh ta bỏ đi, anh ta chỉ một mực bỏ đi, anh ta không yêu tôi nữa. Có nỗi tuyệt vọng trong giọng nói của hắn. - Anh ta không phải hết yêu ông. – Judd nói – không chỉ là bạn bè. Boyd nhìn chăm vào ông ta, mắt dán chặt vào mặt Judd. - Ông giúp tôi chứ? – Cặp mắt hắn đầy nỗi tuyệt vọng. – Giúp .. tôi, ông phải giúp tôi. Đó là tiếng khóc của nỗi thống khổ. Judd nhìn hắn một lúc lâu. - Được, tôi sẽ giúp ông. - Tôi sẽ bình thường chứ? - Việc thế này không như bình thường. Mỗi người mang cái bình thường riêng đi theo bên mình, và không có hai người nào là giống nhau. - Ông có thể làm cho tôi trở thành người tình dục khác giới không? - Điều đó tùy thuộc vào ông thật sự muốn ra sao. Chúng tôi có thể làm cho ông một cuộc phân tích tâm lý. - Và nếu nó thất bại? - Nếu chúng tôi nhận thấy rằng ông thật sự là người đồng tính, ít nhất ông sẽ thấy tốt hơn là điều chỉnh theo hướng đó. - Khi nào ta bắt đầu được – Boyd hỏi.
Judd giật mình trở về thực tại. Ông ta đang ngồi đây bàn về việc điều trị cho một bệnh nhân trong khi mà, theo những điều ông biết, ông sắp bị giết trong vòng hai mươi bốn giờ tới. và ông vẫn chưa chắc tìm ra ai là Don Vinton. Ông ta loại trừ Teri và Boyd, kẻ tình nghi cuối cùng trong danh sách. Ông không biết gì hơn, bây giờ ông trở lại điểm khởi đầu. Nếu những phân tích về kẻ sát nhân là đúng, ngay bây giờ ông có lẽ phải tự thân chống lại cơn thịnh nộ tàn sát. Cuộc tấn công kế tiếp sẽ đến rất, rất sớm. - Hãy gọi cho tôi vào ngày thứ Hai – Judd nói.
Một chiếc taxi chở ông về căn hộ của mình. Judd cố ước lượng cơ hội sống sót của mình. Thật là ảm đạm. Những gì ông biết được là Don Vinton quá liều lĩnh. Và ai là Don Vinton? Tại sao hắn không có trong hồ sơ tội phạm của cảnh sát? Hắn có thể dùng tên khác không? Không. Moody đã nói rõ là “Don Vinton”.
Thật khó để tập trung. Mỗi khi taxi dằn sốc, lại truyền đến cơn đau quằn quại trên thân thể tím bầm của ông. Judd nghĩ về những vụ giết người và vụ cố sát đã được thực hiện cho đến nay, cố tìm hiểu loại kiểu mẫu đã thực hiện. Một vụ đâm bắng dao, một vụ nhục hình, một vụ đâm xe bỏ chạy, một quả bom cài trong xe, một vụ bóp cổ. Không có kiểu mẫu nào ông có thể rút ra được. Chỉ có sự bạo lực tàn nhẫn, điên rồ. Ông không có cách nào biết được vụ kế sẽ được thực hiện như thế nào, và do ai làm. Nơi ẩn náu tốt nhất là ở văn phòng hoặc trong căn hộ của ông. Ông nhớ lời khuyên của Angeli. Ông phải có ổ khóa vững chắc gắn trên cửa căn hộ. Ông sẽ bảo Mike, người gác cửa và Eddie, người giữ thang máy, để ý canh chừng. Ông có thể tin họ.
Taxi dừng lại phía trước tòa nhà căn hộ của ông. Người gác cửa ra mở cửa taxi.