Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Yêu anh hơn cả tử thần

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 19071 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Yêu anh hơn cả tử thần
Tào Đình

Phần VI

- Hỷ Tước tỷ tỷ! Hỷ Tước tỷ tỷ!
Trên Thiên cung, một nàng tiên hoa nhỏ nhắn chạy theo một chú chim khách, miệng không ngừng gọi.
Nàng tiên hoa cũng y như nguyên thần của mình vậy thôi, môi màu hồng phấn mềm mại, mắt như vì sao đem, làn da trắng như hạt gạo trân châu, ai thấy cũng thích.
-Mễ Bối! Lại muốn gì nữa đây!
Chim khách quay đầu lại, đề phòng hỏi.
Mỗi lần đến ngày 7 tháng 7, khi Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau là Mễ Bối lại bám lấy chim khách hỏi nọ hỏi kia.
- Vâng… vâng… Lần này dẫn cả muội đi được không?
- Gì hả? Chim khách giật mình hoảng hốt:
- Chúng ta đi thi hành nhiệm vụ, dẫn theo con quỷ nhỏ như muội đi, lỡ hỏng chuyện, Vương Mẫu trách phạt thì Cửu Hoàng tử của muội cũng không cứu được đâu!
Khắp Thiên đình ai ai cũng biết Cửu Hoàng tử của Ngọc Đế rất yêu thương Mễ Bối, hơn nữa hai bọn họ đã đính hôn từ nhỏ, vì vậy, mặc dù Mễ Bối có khi rất phóng khoáng, cử chỉ bừa bãi nhưng chúng thần không ai dám làmgì bất lợi cho nàng.
- Không có chuyện gì đâu mà! Dẫn muội đi đi! Muội thật sự rất tò mò, tại sao nhân gian lại có yêu có hận, có máu, có đau đớn, tại sao tiên nhân chúng ta lại không thế?
Mễ Bối vừa nói, cái đầu nhỏ vừa mặc sức tưởng tượng.
- Thế thì muội xuống trần đi. Chim khách đùa cợt. - Được đấy! Muội cũng đang muốn xuống nhân gian một chuyến! Nhưng mà Cửu Hoàng tử không cho! Mễ Bối đùa cợt.
- Này! Ta chỉ nói đùa thôi đấy, muội đừng tưởng là thật! Thôi được rồi, giờ ta phải đi đây, mai là ngày 7 tháng 7 rồi, Ngưu Lang Chức Nữ sẽ gặp nhau. Ta phải về chuẩn bị một lát.
- Ngưu Lang Chức Nữ, bọn họ có tình yêu không?
- Có chứ…
Chim khách nói, rồi trừng mắt lên với Mễ Bối:
- Còn nhỏ như muội, biết tình yêu là cái gì chứ?
Mễ Bối như không nghe thấy, lại hỏi tiếp:
- Bọn họ gặp nhau chắc là cảm động lắm phải không?
- Phải, phải, phải! Trẻ con sao hỏi nhiều thế?
Chim khách nói xong, liền vỗ cánh bay vút đi.
- Tình yêu cảm động chăng?
Mễ Bối ngồi trên bậc cầu thang đá, chống cắm suy nghĩ, một lát sau, cặp mắt xinh đẹp của nàng tiên hoa khẽ chớp chớp, vẻ như mưu tính điều gì.
Ngày hôm sau, tất cả chim khách đều bay đến Ngân Hà, bắc thành một chiếc cầu nối liền hai bờ sông, đen ngòm cả một khoảng trời. Ngưu Lang và Chức Nữ xuất hiện rồi! Ngưu Lang trông rất cao lớn,Chức Nữ thì thật xinh đẹp, bọn họ hạnh phúc tay trong tay, ôm nhau, tình cảm thắm thiết lộ ra trên gương mặt, ánh mắt chan chứa tình yêu khiến người ta phải cảm động.
Chức Nữ xúc động rơi lệ.
- Ồ, có nước chảy ra từ mắt của vị tỷ tỷ kia kìa!
Chim khách nhỏ kêu lên kinh ngạc.
- Đó gọi là nước mắt, nhân gian ai cũng có thứ này.
Một chú chim khách khác già dặn hơn giải thích.
- Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá!
- Hừm, hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra thì ta cũng không biết nữa, chắc là ngọt.

Đột nhiên, giữa cầu, một chú chim khách nhỏ vì quá chăm chú, nên vỗ cánh loạn nhịp, lảo đảo mấy cái rồi rơi thẳng xuống dưới…
Nhân gian. Tây Thành
Hoa tiên Mễ Bối biến thành chim khách, nhất thời không cẩn thận đã rơi xuống trần gian.
Cánh đã gãy, máu chảy lênh láng. Mắt nhắm nghiền, không mở ra được.
Một con vật giống như con chó lớn chạy tới chỗ nàng, chun chun mũi hít lấy mùi máu, lè lưỡi liếm.
Mễ Bối… sắp chết tới nơi rồi.
Mễ Bối không hối hận. Nàng đã bắt một chú chim khách nhốt vào, rồi hoá thân làm chim khách, đã nhìn thấy tình yêu chân chính khiến người ta ngưỡng một, thật ngọt ngào, cả hơi thở của họ dường như cũng nối tiếp nhịp nhàng… cho dù phải chết… cũng không hề tiếc nuối.
Trong lòng Mễ Bối nở một nụ cười thoả mãn, hơi thở mỗi lúc một yếu đi.
Con chó nhe răng, định nuốt chú chim khách nhỏ vào bụng, thì chợt có một cậu bé tầm mười tưổi, mặc bộ quần áo cũ kỹ chạy tới, hét lớn đuổi nó chạy đi.
- Chú chim khách thật đáng thương…
Cậu bé bồng chim khách lên tay.
- Ồ, hình như vẫn còn ấm.
Cậu bé ôm lấy chim khách, chạy như bay đến một nhà kho vắng vẻ, lấy thuốc và bông băng, cẩn thận băng bó cho nó. Chim khách nhỏ từ từ mở mắt, cảnh tượng đầu tiên chính là đôi mắt trong sáng thuần khiết trên gương mặt xinh xắn của cậu bé.
Nhờ sự chăm sóc của cậu bé, thật thần kỳ, chim khách sống lại, càng lớn càng khỏe mạnh.
Cậu bé ngày nào cũng đến thăm nó, cho nó ăn những hạt gạo ngon nhất. Những hạt gạo này, ngay cả cậu, bình thường cũng không nỡ ăn, vì nhà cậu rất nghèo.
Vết thương của chim khách đã khỏi hẳn, mỗi ngày đều đập cánh luyện tập, rồi cũng đến một ngày, nó bay cao, cao mãi, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt cậu bé tốt bụng. cậu cảm thấy hụt hẫng, ngồi bên cạnh chiếc ổ của chim khách, nhặt lên một sợi lông, nhìn ngắm đến ngẩn người ra.
Đột nhiên, trên không có một chấm đen nhỏ bay tới, chim khách! Nó trở về rồi! Chim khách đậu lên vai cậu bé, dùng chiếc mỏ nhỏ màu vàng của mình ra sức quệt lên má cậu, dường như đang tỏ ý cám ơn.
Tê tê, buồn buồn, cậu bé phá lên cười.
Đột nhiên cậu có cảm giác, đây không phải là một chú chim khách bình thường, mà là một nàng tiên tràn trề tình cảm.
- Chim khách ơi, bạn tên là gì? Tớ tên là Mạc Ngôn Hy! Chúng ta trở thành bạn nhé! Sau này bạn đừng rời xa tớ nhé!
Cậu bé khịt khịt mũi, thật lòng nói.
Chim khách khẽ lắc lắc đầu, chỉ ở lại một lúc rồi vỗ cánh bay lên trời cao, không quay đầu lại nữa.
Không lâu sau, cậu bé vì bị đói, nên đã chết. Để báo đáp ơn cứu mạng, Mễ Bối đã tìm đến kiếp sau của cậu bé, sắp xếp cho cậu vào một gia đình lương thiện.
Mạc Ngôn Hy, cậu phải sống cho thật tốt. Cậu có hạnh phúc không?

Chẳng bao lâu, những ngày hè rực rỡ đã kết thúc. Trong bốn mươi ngày ngắn ngủi, Mạc Ngôn Hy đã mập ra hơn mười cân.
- Đều nhờ công của Mễ Bối cả.
Bà Mạc cười tít mắt nhìn Mễ Bối.
Khai giảng.
Tháng chín. Bầu không khí nóng ẩm bao trùm khắp thành phố. Những con ve muộn vẫn kêu râm ran trên ngọn cây, như đang tiếc nuối mùa hè, tiếng kêu thê lương, trầm đục.Thỉnh thoảng lại có một trận mưa nhỏ, tuy không làm vơi bớt đi cái nóng, nhưng không khí cũng tươi mát thêm phần nào.
Mạc Ngôn Hy vẫn nằm bò ra bàn ngủ gật, Mễ Bối ngồi bên cạnh,chăm chú nhìn bầu trời mây đen vần vũ bên ngoài, chỉ sợ trời đổ mưa lớn. Những sinh viên khác người thì ngủ, người thì giả bộ nghe giảng.
Gần đây những hành động ngang ngược quái đản của Mạc Ngôn Hy đã bớt đi không ít, cũng đã có người lựa thời cơ nói đùa với anh ta mấy câu vô thưởng vô phạt.
Ví dụ như: Anh Hy, bao giờ mới được uống rượu mừng của anh đây?
Hoặc như là: Anh Hy, sau này có ai ăn hiếp chị dâu, anh em sẽ lập tức đến xin hắn tí tiết!
Vân vân và vân vân…
Mới đầu, Mạc Ngôn Hy cũng cảm thấy không tự nhiên, giải thích mấy câu:
- Đừng nói bậy, đó là em gái tao đấy!
Nhưng liệu có ai tin anh ta chứ.
Mễ Bối vừa nghe thấy hai chữ “chị dâu”, mặt đã đỏ bừng như quả cà chua chín. Nhìn thấy bọn họ cung kính với mình, nghe họ xì xầm với nhau: “Đừng đụng đến cô ta, người của Mạc Ngôn Hy đấy!”, cô cảm thấy rất ngượng nghịu.
Nhưng nghe nhiều rồi cũng cảm thấy quen. Mọi người rất tự nhiên ghép cô và Mạc Ngôn Hy thành một đôi.
Mạc Ngôn Hy cũng không nói gì, còn cô thì câm, làm sao giải thích cho được?
Mễ Bối liếc trộm Mạc Ngôn Hy đang say ngủ, điệu bộ lúc ngủ của anh chàng này quả thật rất đáng yêu, hai hàng lông mày thi thoảng lại khẽ cau lại, lông mi vừa cong vừa dài che hết cả mắt,được một lúc lại khẽ động đậy. Cặp môi hồng mà rất có phong cách lúc này khẽ mở ra rồi lại khép lại.
Mễ Bối đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước khi bà Mạc tỏ vẻ bí mật kéo cô vào một góc, dò hỏi hôm ấy cô và Mạc Ngôn Hy có xảy ra chuyện gì không… mặt cô chợt đỏ bừng lên.
- Mễ Bối, con có yêu Hy Hy không?
Bà Mạc hỏi.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu.
-Ý mẹ nói là… tình cảm giữa nam và nữ…
Bà Mạc nghĩ Mễ Bối hiểu lầm, bèn gượng gạo hỏi lại lần nữa. Mễ Bối xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất. Bà Mạc ôm lấy vai Mễ Bối, nhẹ nhàng nói:
-Mẹ cảm thấy con trai mẹ yêu con đấy, nếu mẹ bảo hai đứa kết hôn, con có đồng ý không?
Mễ Bối kinh hãi mở tròn mắt đẹp, trong đầu không ngừng hỏi tại sao. Nhà họ Mạc làm chủ một tập đoàn tài chính lớn, Mạc Ngôn Hy lại là con trai duy nhất, sau này nhất định sẽ kế thừa sản nghiệp. Một người ưu tú như vậy, tại sao bà Mạc cần phải vội vã tìm kiếm con dâu? Hơn nữa, cô lại còn là một người tật nguyền nữa.
- Mễ bối, trong lòng con chắc đang rất băn khoăn phải không? Có rất nhiều chuyện mẹ không nên giấu con. Thực ra, thì năm mười lăm tuổi Hy Hy đã mắc phải một chứng bệnh, khiến nó lúc nào cũng ủ rũ không vui. Trước đây, nó là một đứa trẻ rất nghe lời, học ở trên lớp và học đàn đều rất xuất sắc, nhưng từ sau khi biết mình bị bệnh, nó đã thay đổi hoàn toàn. Trở thành một người không nói đạo lý, thường hay đánh người, tính tình nóng nảy. Người làm mẹ như mẹ đây hiểu rất rõ, con trai mẹ đang ngụy trang, thực ra nó là một chàng trai tốt, nó yêu con, bởi vì chỉ khi có con, mẹ mới được nhìn thấy lại đứa con trai ngoan ngoãn thuở trước của mình. Vì vậy, nhất định con có thể mang đến hạnh phúc cho Hy Hy… Con nhất định không được rời xa nó… Mẹ cầu xin con…
Bà Mạc nói tới đây, giọng bắt đầu nghẹn ngào.
- Nếu con nói yêu anh ấy, anh ấy sẽ vui chứ?
Mễ Bối dùng tay hỏi.
- Vui chứ! Nhất định rồi!

Mễ Bối vẫn ngẩn người ra nhìn Mạc Ngôn Hy, chàng trai trông có vẻ rất khoẻ mạnh kia liệu có bệnh gì chứ? Hơn nữa có bệnh thì đi bệnh viện chữa trị không được ư? Đúng lúc này, hai hàng mi Mạc Ngôn Hy khẽ chớp chớp, Mễ Bối chưa hết bần thần thì anh ta đã mở bừng mắt ra, cười cười hỏi:
- Nhìn lâu chưa? Đẹp trai quá phải không?
Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên gương mặt điển trai.
“Mạc Ngôn Hy là ân nhân cứu mạng của mình, mình nhất định phải làm anh ấy hạnh phúc. Mẹ đã nói, anh ấy yêu mình…”
Mễ Bối lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đầy quyến rũcủa Mạc Ngôn Hy, chầm chậm đưa tay ra, chỉ vào mình, sau đó một tay vuốt nhẹ lên ngón tay của bàn tay kia, rồi lại chỉ vào Mạc Ngôn Hy.
Cô muốn nói: Em yêu anh.
Động tác này vô cùng đơn giản, Mễ Bối tốn mất năm giây mới hoàn thành, lúc cô dùng thủ ngữ, hai mắt vẫn thành khẩn nhìn chăm chăm vào Mạc Ngôn Hy, cặp môi hồng như cánh hoa đào còn mấp máy phối hợp nhịp nhàng với động tác tay.
Làn da trắng muốt của Mễ Bối sáng mịn, mềm mại. Gió thổi mái tóc dài suôn mượt của cô tung bay, mùi hương toả ra từ người của cô tan vào không khí. Ánh mặt trời chiếu trên đầu, làm người cô như chìm đắm trong ánh hào quang rực rỡ.
Tiên nữ.
Mạc Ngôn Hy ngây người ra như tượng đá, nửa giây sau, anh ta kịp lấy lại vẻ bình thường, cười hì hì:
- Ngu như heo ấy! Tự dưng ra ký hiệu khỉ gì vậy? Biết rõ là anh không hiều thử ngôn ngữ của người câm ấy rồi mà!
Câm… Mễ Bối ngẩn ra, chán ngán cụp mắt xuống. Mạc Ngôn Hy gắng hết sức kìm nén không cho tim mình đập nhanh hơn, ghé người lại sát Mễ Bối, giữ nguyên vẻ mặt chế giễu:
- Hay là em viết ra đi!
Mễ Bối nhìn giấy bút trên bàn, trong đầu vẫn ong ong chữ “câm” mà Mạc Ngôn Hy vừa thốt ra khi nãy.
Đột nhiên, bầu trời vang lên một tiếng sấm lớn, một tia sét xé nát bầu trời phóng thẳng xuống. Mễ Bối sợ hãi giật bắn mình,không kịp nghĩ ngợi gì đã đẩy Mạc Ngôn Hy sang một bên.
“Sầm!”
Một tia sét đánh trúng mặt bàn của Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy, cả lớp đều ngây ra trước cảnh tượng trước mắt. Mạc Ngôn Hy bị Mễ Bối đẩy ra, ngã uỵch xuống đất. Sau một thoáng ngớ người ra, anh ta vội vàng bò dậy. Mễ Bối đã hôn mê bất tỉnh.
- Mễ Bối! Mễ Bối!
Mạc Ngôn Hy tát khẽ lên mặt cô. Vẫn không thấy tỉnh lại, anh liền vội vàng bế xốc cô lên, chạy thẳng ra ngoài. Tất cả bàn ghế chắn phía trước đều bị Mạc Ngôn Hy tức giận hất đổ, khi anh ta hất tung tất cả chướng ngại vật trước mắt thì thân thể cô gái đang nằm trong lòng đã lạnh cóng.
Dường như Mễ Bối càng lúc càng nặng, từ từ rơi khỏi cánh tay anh ta, rồi lại đột nhiên biến thành rất nhẹ, nhẹ như một cánh hoa đào, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
- Trời ơi! Lũ lợn kia, mau gọi xe cấp cứu!
Mạc Ngôn Hy ra sức gào thét đến khản cả giọng.
Đến bệnh viện, Mễ Bối được đưa vào phòng cấp cứu. Bà Mạc nghe tin, tất tả chạy đến. Bà thấy con trai đang ngơ ngẩn ngồi thụp trước cửa phòng phẫu thuật, co rúm lại thành một đống, gương mặt điển trai lộ rõ vẻ u uất vì lo lắng và bất lực.
- Con trai…
Bà Mạc khẽ gọi.
- Mẹ… Mễ Bối bị sét đánh trúng… đáng lẽ con mới là người bị sét đánh… nhưng cô ấy đã đẩy con ra… mẹ… Mễ Bối là đồ ngốc… con còn mắng cô ấy là con câm nữa… là con cố ý làm vậy… con sợ mình sẽ yêuMễ Bối mất… trước đó một phút, cô ấy còn nói… cô ấy yêu con…
Mạc Ngôn Hy lẩm bẩm nói như một kẻ điên, lắp ba lắp bắp, lại như đang tự trách mình…
Khi bà Mạc lại gần hơn, mới phát hiện ra trước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt con trai.

- Bối Bối! Bối Bối! Nàng tỉnh lại đi! Bối Bối… ta đã hại nàng! Ta… ta… tại sao nàng ngốc vậy, sao lại giúp tên khốn kiếp đó chứ? Bối bối…!
- Cửu Hoàng tử… thiếp… thiếp có lỗi với chàng… thiếp phải đi rồi…
- Không… Bối Bối! Chúng ta còn chưa kết hôn, ta còn phải đợi nàng hết kỳ hạn ở hạ giới trở về Thiên đình mà…!
Tới đây thì Cửu Hoàng tử đã lo lắng đến nỗi nói không nên lới, lắp ba lắp bắp.
- …
Mễ Bối giờ là thân xác của người phàm, có máu có thịt, sao chịu nổi sét đánh, yếu ớt đến nỗi thở không ra hơi.
- Làm sao bây giờ? … Bối Bối… Bối Bối, nàng đợi ta! Nhất định phải đợi ta! Ta sẽ đi trộm Long Châu của Phụ hoàng cho nàng, nhất định sẽ chữa được cho nàng!
Nói xong, Cửu Hoàng tử định bỏ đi. Mễ Bối đột nhiên nhổm dậy, kéo nhẹ chẽn áo của chàng.
- Nàng muốn nói gì? Bối Bối! - Đừng… đi… nguy…hiểm… lắm!
Mễ Bối vất vả ngăn cản Cửu Hoàng tử, bởi vì trộm bảo vật của Ngọc Đế là tội chết, ngay cả hoàng tử cũng không ngoại lệ.
- Hừ, nàng mặc kệ ta! Nàng đã thành thế này rồi, làm sao ta có thể thấy chết mà không cứu? Nàng đừng cản ta, không thể chậm trễ được nữa rồi!
Lần này, không biết Mễ Bối lấy đâu ra sức lực, đột nhiên nắm chặt cánh tay Cửu Hoàng tử, mở to mắt chậm rãi nói:
- Hứa với thiếp, cho dù xảy ra chuyện gì chàng cũng không được trút giận lên ân nhân của thiếp!
Nói xong một câu dài, Mễ Bối không chịu đựng nổi, ôm ngực ho lên sù sụ.
- Bối Bối! Bối Bối! Ta xin nàng đừng nói gì nữa! Buông tay ta đi, ta sẽ về nhanh thôi! Ta có thể cứu nàng mà!
Hai cánh tay đang nắm chắt Cửu Hoàng tử không hề buông.
- Hứa với thiếp…
- Không được! Chính hắn đã hại nàng ra nông nỗi này! Ta không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế được!
Cửu Hoàng tử tức giận nói, ánh mắt đầy vẻ thù địch.
- Hứa với thiếp đi… khụ… khụ…!
Mễ Bối cố gượng chút sức tàn cuối cùng thiều thoà thét lên, rồi lại ho như cuốc kêu mùa hè.
- Được ! Ta hứa với nàng! Chuyện gì ta cũng hứa với nàng!
Cửu Hoàng tử không biết phải làm sao, đành ngậm hờn gật đáp ứng.
Một lát sau đó, cánh tay Mễ Bối từ từ buông xuống.

- Hả? Tim không đập nữa hả?
Bác sĩ cấp cứu quay đầu lại nhìn, quả nhiên trên màn hình máy điện tâm đồ đã xuất hiện một đường thẳng.
- Nhanh lên, chuẩn bị kích điện.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Mạc Ngô Hy vừa lo lắng vừa đau xót, đi đi lại lại trong hành lang.

- Bối Bối, Phụ Hoàng lúc nào cũng ở đó, ta không thể ra tay được. Vậy nên ta đã xin Mẫu hậu lấy ở chỗ Thái Thượng Lão Quân một viên Đại Hoàn Đơn, mau nuốt nó vào đi!
Cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt Mễ Bối đã trắng bệch, thân hình lạnh cứng, tựa như một đoá hoa đào rơi trên nền đất cứng, dượng như chỉ một trận gió nhẹ cũng đủ để thổi bay nàng tiên xinh đẹp này đi xa.
- Bối Bối!


Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên, rồi đỡ nàng ngồi dậy, một tay đỡ lưng, một tay nhét Đại Hoàn Đan vào miệng, rồi mớm thêm chút nước…

<< Phần V | Phần VII >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 490

Return to top