Chuyến xe chở nặng ân tình
La Thị Ánh Hường
Có tiếng gõ cửa. Như một phản xạ, chị Hiền choàng tay ôm lấy đứa con nhỏ đang cuộn mình trong giấc ngủ mê say. Cánh cửa khẽ rít lên ken két rồi mở hẳn ra. Anh với tay bật đèn, cởi áo mưa treo lên móc, lấy lược chải lại mấy sợi tóc loà xoà. Những công việc ấy anh làm như đang ở chính nhà anh vậy. Quay lại, anh chạm phải ánh nhìn không mấy hài lòng của chị Hiền, anh ấp úng: “Mưa lớn quá, tôi chỉ đến xem nhà có dột không, con tôi có khoẻ không, nếu chị thấy tôi làm phiền ...”. Chị Hiền lúng túng chen ngang: “Dạ không có gì đâu, thưa giám đốc. Anh cứ ngồi nghỉ tạnh mưa rồi về, con vẫn khoẻ”.
Chị Hiền đưa cho anh mảnh khăn , bảo: “Người anh ướt hết rồi kìa!”. Cả hai ngồi im như thế rất lâu. Gần mười một giờ khuya anh về. Con đường đất đỏ gặp trời mưa càng thêm lầy lội, bóng anh dài ngoằn ra, liêu siêu trong ánh đèn đường vàng vọt.
Chị cầm sãn ly rượu đưa lên môi, đứng cạnh tủ chứa rất nhiều loại rượu. Của đối tác và cả những người bạn thỉnh thoảng có dịp ra nước ngoài về, đều tặng anh một chai. Nhìn chị toát lên vẻ kiêu sa, quyền quý hơn bất cứ phụ nữ nào anh đã gặp.
Trong bộ đồ ngủ màu huyết dụ, nước da chị nổi bật lên, đôi chân dài và những ngón tay thon thả. Đôi mắt của chị nữa chứ, đôi mắt mà lần đầu tiên nhìn vào, cảm giác chệnh choạng như một gã say, và anh biết chính đôi mắt ấy trói buộc đời mình. Sức thu hút của chị ghê hồn đến như thế!
Sau này thân hơn anh mới bảo chị: “Phụ nữ mà có cái nhìn quyết đoán và nói chuyện thông minh như em, khó có hạnh phúc lắm”. Lúc ấy, chị ôm chặt lấy cánh tay anh, đầu tựa nhẹ lên bờ vai săn chắc, chị thầm thì: “Em chỉ cần như thế này là hạnh phúc rồi!”. Anh nghe mà cứ như mê đi vì sung sướng.
Hoá ra lâu nay anh chỉ biết cắm đầu vào công việc, vào những cuộc nhậu nhoẹt đầy mục đích. Những thành công trong công việc khiến anh đã tưởng mình như vậy là đầy đủ lắm, sống có ý nghĩa lắm rồi. Cảm giác muốn yêu thương và được che chở cho một ai đó cứ thế trỗi lên trong anh. Và anh đã có được chị ngay đêm đó.
Chưa đầy một tháng sau, đám cưới linh đình được tổ chức. Không “linh đình” sao được khi anh đường đường là một giám đốc, và chị là con gái duy nhất của ông tổng giám đốc lớn nhất nhì thành phố này.
Mới đó mà đã ba năm. Anh chua chát nghĩ sao hạnh phúc lại mong manh như thế! Tại anh, hay tại chị? Anh đi làm về vội vã lao ngay đến lớp học ngoại ngữ, có khi còn không kịp ăn tối. Anh học như sợ cái túi kiến thức bé nhỏ của mình không sử dụng được hết cho hàng núi công việc lúc nào cũng chồng chất.
Cứ thế, anh về nhà có khi chị đã ngủ say, cũng có khi chị đi chưa về. Nơi chị đến là vũ trường của một người bạn thân, chị có rủ anh đến đó mấy lần nhưng anh đều từ chối, bảo là không hợp. Có đêm chị về, người nồng nặc hơi men, anh phải dìu chị vô phòng, lấy khăn ấm đắp lên trán chị. Chị vùng vằng gạt ra, bảo: “Tôi có chồng như anh, có cũng như không”.
Một người đồng nghiệp khuyên anh, có con đi, phụ nữ mà có con sẽ đằm thắm lại hơn. Anh nghe theo, áp dụng tất cả các chiêu thức của ông bạn đã có vợ hai con, gần nửa năm sau vẫn chẳng có kết quả gì. Mãi đến khi cha mẹ hai bên hối thúc, bảo muốn có thằng giám đốc con để bế bồng, lúc đó chị mới khai thật, chị không thể có con.
Thái độ của chị khi nói ra câu đó khiến cho anh buồn. Anh cứ nghĩ chị phải đau khổ lắm, vật vã lắm. Cái thiên chức lớn lao thượng đế ban tặng cho phụ nữ, vậy mà chị xem như có cũng được, không có cũng không sao. Anh buồn bã suốt mấy ngày. Đến khi gia đình hai bên giục quá, chị đề nghị: xin con nuôi!
Chị Hiền là người quét dọn ở công ty anh. Tuổi ngoài ba mươi nhưng nghe đâu chị vẫn chưa có chồng, quê chị ở Long Xuyên, lên đây làm ở công ty anh đã gần năm năm. Chị hiền lành, ít nói nên chẳng va chạm gì với ai bao giờ. Mấy hôm trước cô thư ký báo với anh, chị ấy lên xin ứng tiền. Số tiền lên đến mấy triệu, chị nói ba đang nằm viện, cần số tiền ấy để mổ. Anh bỗng nhói lên trong đầu một ý nghĩ táo bạo.
Sáng, anh đến công ty thật sớm, tìm gặp để nói với chị cái điều anh suy nghĩ đến mất ngủ nguyên đêm qua. Chị nghe xong giật nảy mình, chối đay đảy và khóc nữa. Anh ôn tồn giải thích cho chị hiểu. Bây giờ khoa học tiên tiến hơn rồi, anh đâu cần đụng chạm gì đến thân xác chị, mà đứa con trong bụng vẫn có thể là của anh đấy chứ! Chị từ từ hiểu ra rồi gật đầu đồng ý. Tiền thì đúng là chị đang rất cần, nhưng thật lòng nếu không phải giám đốc chị thì cho dù bao nhiêu chị cũng không làm.
Chị Hiền từ lâu đã cảm phục bởi tính đứng đắn, không bê tha của anh, khác hẳn với những ông giám đốc trước đây chị đã gặp. Nhìn anh nhân từ và đức độ nên chỉ cần nghe anh nói cần một đứa con mang dòng máu mình, thì chị đã tin và hiểu.
Những người sống có tình có nghĩa không hại ai bao giờ.
Chị rời khỏi công ty ngay sau đó, bảo là không muốn mang tiếng cho cả hai nên chị sẽ đi một nơi thật xa, khi đứa trẻ ra đời chị sẽ cho anh biết chỗ ở để mà còn đến rước con. Trong hợp đồng cũng ghi rõ hết những chi tiết ấy. Anh đã ký biết bao hợp đồng, sổ sách, vậy mà khi đặt viết để ký lên tờ giấy ấy, lòng anh đau quặn lại, đau cho anh và cho cả người phụ nữ kia. Chị hiền hiểu hết nên càng cố tỏ ra tỉnh như không, khuân mặt bầu tròn phúc hậu của chị đang cố tô lên cái nét vô tình nhưng không được, nhìn chị gượng gạo lắm!
Hơn chín tháng sau anh mới gặp lại chị, nhìn đứa trẻ ngọ nguậy dưới lớp chăn bông, lòng anh rộn lên một niềm vui sướng. Nhưng anh thấy lo cho chị, chị xanh xao, yếu ớt quá, nhìn chị mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, anh cảm thấy mình có tội. Phải chi anh có thể ôm lấy chị vào lòng, hay gánh vác nỗi mệt mỏi trong cả giấc ngủ của chị. Tất cả những thứ đó không thể dùng đồng tiền mà bù đắp được. Chị tỉnh dậy, đọc được những suy nghĩ trong đầu anh, chị trầm ngâm:
“Tôi không sao đâu mà giám đốc! Chúng ta đã đồng ý là làm việc này đúng như đã hợp đồng mà, anh đâu cần phải áy náy với tôi!”.
Anh giật mình, sao chị lại có thể hiểu cả những điều anh chưa nói ra như thế!
Chị im lặng một lát rồi nói thêm:
“Nếu anh cứ áy náy như vậy tôi cũng không vui đâu, hay là thế này!”.
Anh hồi hộp đến nín thở, có phải cái điều anh lo sơ rồi cũng đến. Anh đã nghĩ tới điều này kể từ khi nhìn thấy đứa trẻ, lúc mà tình cha con hiện lên trong tâm can anh. Anh biết chị cũng thế thôi, làm sao lại không có tình cảm với đứa trẻ mà mình đã cưu mang trong bụng hơn chín tháng trời. Rồi biết đâu chị sẽ huỷ hợp đồng để đòi lại đứa con. Nếu thế anh cũng phải đồng ý mất thôi, ai lại nỡ chia cách tình mẫu tử như thế! Anh hồi hộp đón từng câu nói thốt ra từ miệng chị!
“Chuyện là tôi có mượn tiền ngân hàng để lo cho ba trong thời gian qua, nếu giám đốc còn áy náy thì chịu giúp tôi số tiền lời ấy, xem như huề. Được không?”.
Anh thở phào, nhưng cảm giác có lỗi với chị Hiền, với đứa con rồi đây sẽ không có mẹ vẫn cứ đeo bám anh.
Anh đứng ngoài hành lang đã rất lâu, nhìn cách uống rượu rất sành sỏi, chuyên nghiệp của chị mà anh đau lòng. Đúng là anh chưa bao giờ hiểu chị. Suốt ngày anh chỉ biết cắm đầu vào công việc. Cả cái đêmsinh nhật của chị anh cũng quên mất đi, rồi những lần chị về thăm nhà, anh đều có những lý do rất chính đáng để không thể đi cùng với chị, đó có phải là nguyên do khiến chị ra nông nỗi như hôm nay?
Anh gỡ ly rượu từ tay chị, giọng nhẹ nhàng: “Em uống nhiều như thế sẽ có hại cho sức khoẻ mất!”. Thân hình mềm oặt của chị như dựa hẳn vào anh. Anh dìu chị vào phòng. Nhìn chị ngủ ngoan hiền như một chú mèo mướp, rất đỗi đáng yêu. Đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của chị, hôn nhẹ lên trán chị, anh nhận ra hạnh phúc đang ở bên anh, kề cận anh mà anh không hay biết. Anh ngồi ngắm chị thật lâu, rồi thì thầm: “Xin lỗi em, thời gian qua anh đã không cho em được niềm hạnh phúc trọn vẹn, anh chưa làmột người chồng tốt thì làm sao có thể trở thành người cha tốt được!”.
Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, môi chị nở nụ cười hạnh phúc.
Chị Hiền bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa từ rất sớm. Chị vừa mới chợp mắt đây, suốt đêm qua chị có ngủ được đâu. Cứ nghĩ đến việc phải xa lìa đứ trẻ là lòng chị đau quặn lên. Dù gì thì hợp đồng cũng ghi rõ ràng rồi. Chị thấy mình độc ác, tàn nhẫn quá! Rồi chị lại biện hộ cho mình, chưa làm mẹ bao giờ thì làm sao chị biết tình mẫu tử thiêng liêng như vậy chứ?
Tiếng gõ cửa dồn dập hơn, chị thấy cõi lòng mình như tan nát. Gạt dòng nước mắt, chị lặng lẽ ra mở cửa. Đứng trước mặt chị là một cậu thanh niên lạ, cậu gật đầu chào chị rồi chìa ra cho chị chiếc va ly màu xanh đậm:
“Ông Hoàng có nhờ tôi mang đến cho cô vật này”.
Nói xong cậu bỏ đi, chị ngạc nhiên mở vội chiếc va ly. Chị như không tin vào mắt mình, từng xấp tiền mới cứng được xếp ngay ngắn trong ấy, loại giấy năm trăm nghìn đồng. Trên mặt là một bức thư. Chị mở vội bức thư ra đọc.
“Số tiền này tôi không phải dùng để chuộc lấy sự trinh khiết cho cả đời con gái của chị. Chị đã hy sinh vì tôi quá nhiều, tôi chẳng biết lấy gì để đền đáp, chỉ mong có thể phần nào giúp chị vơi bớt gánh nặng cơm- áo – gạo- tiền. Về phần đứa con, tôi thành thật xin lỗi chị. Chị là người phụ nữ có tấm lòng nhân hậu, tôi biết chị không đành xa lìa máu mủ của mình, vả lại, tôi không thể làm người cha tốt, nên tôi xin gởi cháu lại cho chị. Tôi sẽ cố gắng làm một người chồng tốt trước khi trở thành người cha tốt. Nếu chị không trách móc, xin hãy nhận số tiền mà tôi gởi chị. Tôi thành thật nói lời xin lỗi chị”.
Chị Hiền ôm chầm lấy đứa trẻ, như sợ nó sẽ tuốt khỏi tay chị một lần nữa. Và chị khóc.
Chiều hôm ấy, chuyến xe tốc hành cuối cùng trong ngày chuyển bánh, đưa chị đến một nơi thật xa …