Mảnh Vỡ Ký Ức
Lê Xuân Hoa
Hắn sững người lại trước bậc cửa. Choáng váng. Cái cảm giác hệt như lúc lãnh đủ cả một cú đấm vào mặt. Và sau đấy cơ hồ như đang rơi xuống vực sâu hun hút. Hắn không nhớ rõ hắn đã ở trong trạng thái phi trọng lượng ấy bao nhiêu lâu cho đến khi có một bàn tay đập lên vai:
- Vào nhà đi chứ!
Hắn “à” lên một tiếng rất to, dúi vào tay thằng bạn món quà được bọc trang trọng bằng giấy hoa sặc sỡ “Này của cậu” còn ánh mắt thì chăm chăm hướng về một phía. Phải! Hắn đã nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô không thay đổi là bao so với hai năm trước đây; vẫn dáng vẻ nhỏ bé, mềm mại và dịu hiền như một cọng cỏ. Bất giác hắn nghe lòng chùng xuống. Dư âm ngọt ngào còn đọng lại đầu môi. Phương Thảo! Ký ức của anh.
Bỗng nhiên cô cảm thấy lúng túng. Những ngón tay bối rối đan chặt vào với nhau. Đúng ra cô không đến đây. Không cần thiết phải làm phép thử với chính mình. Căn phòng ngột ngạt quá, hình như hơi đông người thì phải, lại ồn ào nữa. Chủ nhân bận rộn mời khách, bận rộn nhận những lời chúc mừng sinh nhật bóng bẩy. Cô muốn đứng lên, ngay lập tức rời khỏi nơi này. Đôi chân mềm nhũn dưới gầm bàn không nghe lời cô nữa. Mơ hồ trôi xung quanh những màu xanh, đỏ, tím, vàng, mùi nước hoa, mùi son phấn. Cô đưa nước lên uống, đau đớn hiểu rằng cô đã đánh mất sự bình yên giả tạo mà cô có được trong hai năm qua. Sự lãng quên về một con người chẳng qua chỉ là ảo giác để cô tự thỏa hiệp với chính mình. Hắn vẫn luôn tồn tại vẹn nguyên, nhức nhối trong tâm tưởng của cô.
Hắn xoay xoay ly rượu trong tay. Cô ở xa quá, chìm lấp giữa đám bạn bè. Hắn không thể nhìn cô rõ ràng hơn. Hắn thèm được đến bên cô, được chạm tay vào mái tóc xõa dài ngang lưng. Khó nhọc lắm hắn mới kìm nén được bản thân. Cần phải tỉnh táo, hắn tự nhắc nhở mình. Đây không phải là giấc mơ. Giá như trong mơ, hắn sẽ lao đến bên cô, không ngần ngại giữ cô trong vòng tay rắn chắc “Phương Thảo, anh yêu em” mặc kệ mọi phép tắc, mọi lời xì xào bàn tán.
Cô quay sang, vồn vã trả lời câu hỏi vu vơ của người ngồi cạnh. Hốt hoảng nhận ra giọng nói mình run rẩy. “Sao mặt Thảo tái mét? Ốm à?”. Cô ngơ ngác lắc đầu, khổ sở vì không làm chủ được chính mình. Trái tim trong lồng ngực đập gấp gáp, buốt nhói. Cô lại thấy mình yếu đuối và dại khờ như hai năm trước đây. Vậy mà cô cứ tưởng rằng mình đã trưởng thành, rằng sẽ thản nhiên nhìn về quá khứ với một nụ cười bao dung. Cô cắn chặt môi, mình không thể khóc, chẳng phải cô đã khóc quá nhiều cho một sự đổ vỡ không hề xứng đáng đấy thôi. Mà nước mắt thì nào có giải quyết được vấn đề gì, chỉ làm cho con người ta thêm mụ mẫm.
Hắn lại cầm lấy ly rượu, dốc vào cổ họng cái thứ cay cay như một thói quen. Hắn chuếnh choáng trong đôi mắt nâu, mái tóc đên mềm mại và nụ cười có chiếc răng khểnh. Đã có một thời chúng là của hắn, đã có một thời cô ở bên hắn. Trí nhớ đưa hắn về với những tháng ngày xa xưa. Giảng đường đại học, thời sinh viên sôi nổi nghèo túng và mối tình xe đạp đơn sơ… ánh mắt hắn dõi tìm cô trong đám đông. Hôm nay cô mặc chiếc áo dài màu trắng, hờ hững chiếc khăn quàng trên bờ vai. Cô mỏng manh quá, cứ y như là không hề có thật. Hắn phải giữ cô lại, che chở cô trong vòng tay của hắn; nếu không cô sẽ biến mất. Hắn thở dài, mặc cảm đã ngăn hắn đến bên cô. Sự tự ái còm cõi vô lý của thằng đàn ông trong hắn đã đóng đinh chân hắn xuống nền nhà. Hắn nhếch mép, chua chát. Ngày xưa, vì sự nghèo hèn hắn không giữ được cô. Còn bây giờ thì khác. Hắn đã có tiền và có danh tiếng. Hắn muốn thấy cô ân hận. Cô sẽ phải nuối tiếc vì quyết định sai lầm của mình. Hắn sẽ không hạ mình. Hắn đâu còn là thằng sinh viên vô danh tiểu tốt quanh năm chui lủi trong khu ký túc chật chội đầy rác rưởi. Hắn muốn cô phải ân hận.
Cô khép hờ mắt, cảm nhận rất rõ sự gần gũi của hắn. Những sợi dây linh cảm trong cô rung lên. Đã lâu lắm rồi cô có thói quen bình thản trước những người bạn khác giới. Đối với cô họ đều tốt và nhiệt tình như nhau. Vậy mà bây giờ? Hắn là mối tình đầu của cô, là thần tượng của cô, là nơi để cô chia sẻ những giận hờn, buồi vui nho nhỏ. Nhưng thật thảm thương cho tình yêu của cô; hạnh phúc ào qua, nỗi đau ở lại. Sau gần một năm chật vật vác tấm bằng cử nhân văn chương khắp các phố phường Hà Nội tìm việc làm, cuộc sống đã dạy cô thế nào là thực tế. Cô bằng lòng chia tay với những tác phẩm văn học nghệ thuật, lao vào các cua học ngoại ngữ, tin học. Cô không còn cách lựa chọn nào khác. Cô không thể sống bám vào đồng lương hưu còi cọc của bố mẹ, không thể cứ tiếp tục ngửa tay xin mẹ tiền ăn sáng. Bố mẹ đã cực nhọc nuôi cô ăn học suốt hai chục năm trời. Ngày cô được chính thức nhận vào công ty xuất nhập khẩu thì cũng là ngày cuối cùng hắn gặp cô. Hắn không hiểu gì hơn về nghề thư ký ngoài việc pha cà phê và mua vui cho ông chủ. Giải thích cũng là vô ích. Tình yêu chỉ còn lại con số không tròn trịa. Hắn cao thượng bỏ rơi cô trong sự độc đoán khắc nghiệt. Cô độc, cô lặng lẽ tiếp tục cuộc hành trình. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại cô vẫn rùng mình, ngày ấy không hiểu bằng cách nào cô đã vượt qua nổi?
- Dạo này cuộc sống của em thế nào?
- Cũng như mọi người, còn anh?
Lấy hết can đảm cô nhìn sâu vào mắt hắn. Hắn có vẻ chỉn chu, đĩnh đạc hơn nhiều so với chàng sinh viên cao lêu khêu của cô.
- Em vẫn ở nơi cũ - Giọng hắn thoáng giễu cợt.
- Vâng – Cô đưa tay vuốt tóc. Thế này mà lại sự gặp gỡ của đôi tình nhân sau hai năm xa cách? Vẫn ánh mắt thân quen, vẫn khuôn mặt xưa cũ mà cô đã yêu thương, mà cô đã tôn thờ. Những ngón chân tê cứng ngọ ngoạy trong đôi giầy cao gót, có lẽ mình sẽ ngã quỵ mất. Cô đã quá mệt mỏi. Cô muốn về nhà, ngã nhào vào lòng mẹ “Thôi em về trước” và ngẩng cao đầu bằng tất cả lòng kiêu hãnh còn rớt lại. Có một thứ linh thiêng lắm đã vỡ vụn trong cô.
Hắn đứng lại phía sau những bước chân của cô. Hắn muốn quỳ xuống trước mặt cô ngay lúc này, ngay tại đây “Phương Thảo hãy tha lỗi cho anh. Em đừng đi”. Cô vẫn bước đi trong sự thản nhiên. Hắn bải hoải, rã rời; tưởng như sức lực đang rời bỏ hắn. “Phương Thảo, em hãy ở lại đây. Anh muốn nói với em rằng thời gian không thể làm thay đổi tình yêu trong anh”. Mái tóc cô bồng bềnh tung bay. Hắn tuyệt vọng đổ người xuống ghế. “Thảo ơi!”.
Cô đạp xe, đều đều từng vòng quay, những con đường chật chội, những ngả phố thân quen. Quả thật là quá tàn nhẫn khi nhận ra rằng hai năm qua cô đã phung phí tuổi thanh xuân để ôm ấp một hy vọng hão huyền. Hắn không bao giờ có thể vượt qua chính mình để đến với tình yêu. Cô nhấn mạnh trên pêđan, lơ mơ nghĩ đến những mối quan hệ nhạt nhòa, những khuôn mặt na ná như nhau. Có lẽ sẽ yêu một người trong số họ. Mẹ sẽ đỡ lo lắng cho cô, mẹ sẽ không còn phải cằn nhằn “Con gái đó thì…”. Nút thời gian đã điểm cho sự chờ đợi của cô. Ngày quen hắn cô mới 18, giờ đã 25. Cô không thể cứ mãi đứng trên vỉa hè, hờ hững nhìn tuổi trẻ của mình đi qua để mong một điều không bao giờ đến.
Những bước chân đưa hắn đến ngôi nhà có giàn hoa lan tiêu quen thuộc. Hắn không thể dừng lại được nữa. Hai năm, hắn đã trốn chạy vào trong công việc. Hắn mà dửng dưng ư? Lạnh lùng ư? Không đâu, hắn yêu cô điên dại nhưng sự tự ti đã bắt hắn phải câm họng. Phương Thảo, em sẽ chấp nhận chứ một người bây giờ đứng trước em? Là anh, chính là anh!
- À! Cậu đấy ư, sao lâu lắm không tới nhà chơi, mà cậu không biết gì sao, con Thảo nó vào Nam rồi. Nghe nói nó làm đại diện gì đó cho chi nhánh công ty ở trong Sài Gòn.
Hắn nặng nhọc lê những bước chân rã rời, nghĩ về tính hợp thời, sự đúng lúc của tình yêu. Tình yêu không cần đức tính nào hết. Phương Thảo, có lẽ nào em không hiểu? Hắn so vai, cảm nhận đến tận cùng nỗi đau của sự mất mát. Thế là hết, hết tất cả rồi. Hắn trôi trong màn sương trăng trắng giữa đôi bờ hư thực. Đầu tê buốt. Rồi hắn đứng lại giữa phố, cảm thấy mình kiệt sức, bất lực. Con đường dài hun hút dưới chân. Gió rít lên từng đợt nghe lành lạnh. Mùa đông. Lá khô rụng tơi bời.
Cô lặng lẽ nép mình trong khoảng tối của ban công, nhìn hút theo dáng đi lầm lũi của hắn. Đã qua thật rồi những ước mơ xưa cũ, muốn đưa tay níu kéo cũng chỉ còn những mảnh vụn của ký ức mà thôi. Mẹ âu yếm đặt tay lên vai cô “Vào nhà đi con, khuya lắm rồi”. “Ngày mai khi con thức dậy thì trời lại sáng phải không mẹ?”. Mẹ xoa đầu cô mỉm cười. Cô òa khóc, cảm thấy mình nhỏ bé, bình yên trong lòng mẹ. “Ngủ đi con mai sáu giờ con đã phải sang sân bay rồi. Vào trong ấy một thân một mình…”. Rồi thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Cái còn lại cuối cùng chỉ là những mảnh vỡ của ký ức. Những mảnh vỡ mà vô tình khi chạm phải vẫn làm ta buốt nhói.