Có một người đã quan sát sự ra đi của con thuyền nhỏ từ một chỗ nấp an toàn. Đó là Ali, tay người Ả Rập.
Nỗi đau từ những làn roi quất đã dịu xuống phần nào, nhưng sự hờn căm đang bốc lửa ngùn ngụt trong tim gã. Bàn tay Ali cầm chắc khẩu súng máy. Những ngón tay thỉnh thoảng lại vuốt ve nòng súng.
Basil Proctor sẽ phải trả giá cho thói quen dễ dàng nhục người khác. Những ngọn roi da đã quất xuống da thit Ali không phải không để lại hậu quả. Ali đã quyết định sẽ giết chết tên triệu phú. Đã có một vài lần, gã có Basil Proctor trong tầm ngắm. Nhưng rồi lại xuất hiện một tên cướp biển nào đó chắn ngang. Ali biết chắc rằng gã không thể giết chết bọn này bằng những viên đạn bình thường. Nếu bắn trúng một tên, gã chỉ khiến bọn kia để ý. Không cần thiết. Không đâu, Ali có một kế hoạch khác.
Gã cũng muốn lên con tàu kia. Gã sẽ tóm vào một sợi xích sắt và trèo len cao, rồi xử lý tên sếp cũ của gã bằng cả một chùm đạn Mpi. Sau đó, gã sẽ biến mất trong chớp mắt. Và cuộc chạy trốn có địa điểm thuận lợi nhất là từ hướng con tàu, bởi gã thừa biết bọn ma cướp biển không được phép nhúng người xuống nước mặn.
Gã đã nhìn thấy một con ma cướp biển chạm vào nước mặn và bị nước lóc thịt ra khỏi xương. Đó chính là bằng chứng cho Ali tin chắc rằng bọn chúng sẽ không dám nhảy xuống biển để đuổi theo gã. Gã chắc chắn sẽ bơi được đến chiếc thuyền máy mà người lạ mặt đã để lại đây.
Dồn sức xuống đôi chân, Ali chạy về hướng bãi cát nhỏ.
Gã không thèm nhìn bộ xương đang mắc kẹt giữa hai vách đá, mà ngay lập tức nhảy lên con thuyền máy. Ali biết rằng loại thuyền máy này thường có những xuồng cứu hộ nho nhỏ. Quả thật, gã tìm thấy một chiếc xuồng cao su màu vàng, nó tự động phình lên khi chạm vào nước. Có cả mái chèo để sẵn bên thật thuận lợi.
Gã đàn ông người Ả Rập treo dây súng máy ngang cổ, tuồn người xuống chiếc xuồng cao su.
Chỉ sau đó một giây đồng hồ, mái chèo của gã đã nhúng xuống nước.......
Một ngọn sóng cao đẩy con thuyền nhỏ chở món hàng người đến sát bên mạn tàu Cornwall Love . Howard khéo léo tóm lấy một sợi xích sắt, xỏ nó qua một cái lỗ trên mũi thuyền nhỏ, buộc thuyền chặt lại.
Những chiếc thang dây thòng từ trên tàu xuống, dập dờn đập vào mạn thuyền.
Bọn cướp biển ma quỷ xua đám người trèo lên. Giữ thăng bằng trên thang dây đối với họ không phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt là đối với hai người phụ nữ. Vậy mà họ lại là những người đầu tiên bị bọn chúng thúc trèo qua thang dây lên tàu lớn.
Linda Grey suýt nữa bị ngã. May mà trong tích tắc cuối cùng chị đã kịp đưa tay tóm chặt lấy thang dây. Người đàn bàbật khóc. Thế rồi chị cảm nhận được những bàn tay lạnh như băng tóm lấy ngang hông chị, và tai chỉ nghe thấy một tiếng cười khàn.
- Rồi cô em sẽ phải quen thôi, con chim bồ câu bé bỏng. Có lẽ bọn ta giữ cô em lại cũng nên
Linda nuốt khan, tiếp tục trèo lên.
Mary Kelland trèo theo. Người đàn bà run rẩy toàn thân và đang đứng trên bờ vực của một cuộc suy sụp thần kinh. Bọn cướp biển phải giúp đỡ, cô mới vượt qua được những bậc đầu tiên trên chiếc thang dây mong manh.
Tiếp đến nhóm đàn ông.
Ông già tóc bạc đi đầu. Im lặng, ông trèo qua thang dây lên mạn tàu. Những người khác trèo theo. Bởi vì mất quá nhiều sức lực, công việc này đối với họ là cả một cố gắng rất lớn. Một người đàn ông không làm nổi việc leo trèo nên bị trượt và rơi xuống. Thân hình anh đập xuống con tàu nhỏ, bị trẹo mất vai phải. Anh nằm đó rên rỉ, mặt nhăn lại vì đau, nhưng bọn người kia không biết đến thương xót. Chúng đập vào người anh thúc anh trèo lên cao. Người đàn ông lại bám lấy thang dây, vất vả cố gắng từng bậc thang. Lên đến mạn tàu, anh kiệt sức buông người xuống nền gỗ thở hào hển.
Trên tàu, gã thuyền trưởng Barell đứng đón nhóm tù nhân. Gã đứng sừng sững ra vẻ một chỉ huy có quyền lực vô hạn. Bàn tay phải của hắn đặt trên cán gươm, bàn tay trái chống ngang hông. Như một nguyên soái khi đi thăm đoàn quân, gã bắt đầu đi đi lại lại.
Bỗng gã nhìn qua mạn tàu, xuống phía dưới con thuyền nhỏ.
Chỉ còn lại Basil Proctor. Gã đàn ông vẫn ngồi trên ghế lăn, sợ hãi nhìn từ đó lên phía cao, lên phía mạn tàu Cornwall Love.
Bọn thuỷ thủ cột dây lại thành một chiếc võng lớn, hạ võng xuống dưới thuyền, rồi bốn tên thuỷ thủ nhấc bổng chiếc ghế lăn vào trong võng. Tay triệu phú được kéo lên tàu.
Basil Proctor chính là vị khách mà tên thuyền trưởng đang nóng lòng muốn gặp. Sự yếu kém của tên này là nguyên nhân chính khiến cho lời nguyền không được hoá giải.
Thuyền trưởng Barell quyết định sẽ cho gã cảm nhận thật rõ hậu quả.
Cả hai bàn tay Barell tóm lấy cổ tên triệu phú, rung lắc thân hình gã kia. Mặt Proctor đỏ bừng lên. Những ngón tay lạnh lùng của xác chết xiết chặt đường thở, hai con mắt hắn như đã lồi ra khỏi hốc .
Thuyền trưởng Barell cười lớn.
- Đừng sợ. – Gã nói như sóng gào. – Tao chưa giết mày ngay đâu! Chưa đâu! Nhưng tao thề là mày không sống được đến sáng ngày mai. – Gã rút tay về, xoay chiếc ghế lăn để Basil Proctor nhìn thấy John Singlair đang bị trói vào cột buồm.
- Nhìn nó cho kỹ đi! – Barell nói. – Nó chính là thằng đàn ông đã lừa được mày. Nó đã đến đây bằng con chim sắt, và muốn huỷ diệt mày. Nhưng rồi nó cũng bỏ mạng như mày thôi. Nó sẽ chết trước mày là đằng khác.
Basil Proctor hối hả lắc đầu với thái độ tuyệt vọng. Gã vặn vẹo đôi bàn tay.
- Tôi sẽ kiếm cho đủ một thuỷ thủ đoàn mới! – Gã kêu lên. – Tôi sẽ làm tất cả những gì ông muốn. Mọi huyện vẫn chưa đổ vỡ hết. Vẫn chưa....
Tay thuyền trưởng ngắt lời tên triệu phú bằng một tiếng cười nghiệt ngã.
- Chẳng lẽ bọn tao phải chờ bảy năm nữa, để rồi tin cậy vào một tên vô dụng như ngươi? Chẳng lẽ bọn tao lại tiếp tục cái chết của những kẻ bị nguyền rủa giữa biển? Rồi mày lại sẽ làm hỏng việc cho mà xem! Không đâu! Đòn trả thù của bọn tao lần này sẽ trút đúng xuống đầu những kẻ đã khiến bọn tao phải tiếp tục sống kiếp bị nguyền rủa. Trong số đó có cả mày, Basil Proctor. Cũng giống như thằng kia!
- Tên thuyền trưởng chỉ vào John Singlair.
Chàng thanh tra đã không biết bao nhiêu lần tìm cách gỡ dây trói, nhưng không thành. Những con ma thuỷ thủ rất thành thạo việc thắt nút. Bất chấp những vụ án bất bình thường mà anh đã trải qua, John Singlair vẫn thường là một con người của thực tại. Anh phán đoán rất chính xác cơ hội của mình.
Cơ hội của anh đã chìm xuống con số không tròn trĩnh!
Không còn đường thoát cho cả anh lẫn những con người tội nghiệp kia nữa. Bọn cướp biển muốn giết họ, mà anh lại hoàn toàn không có khả năng kháng cự để cứu bản thân và cứu họ.
John nghĩ tới khẩu Beretta vẫn còn giấu trong người mình. Dĩ nhiên rồi, chúng chứa những viên đạn bạc được phù phép, nhưng thật khó làm nên chuyện với một khẩu súng đã từng ngâm trong nước cả một khoảng thời gian dài trong nước biển. Aùnh mắt anh liếc dọc boong tàu. Bọn ma thuỷ thủ đã xua tù nhân tụm lại. Những con người tuyệt vọng đó đứng ở phía đuôi tàu, bị canh giữ bởi hai gã dữ tợn.
Lẽ ra tên thuyền trưởng hoàn toàn có thể tha cho những con người này sống! Nhưng không, con ma đó muốn trả thù! Bởi vì gã sẽ lại phải mất bảy năm trời nữa. Sẽ lại phải sống trong một vương quốc của bóng râm nằm chơi vơi giữa mặt đất và địa ngục, và hiện thời gã vẫn chưa tin là có thể tìm được một kẻ tạo điều kiện cho gã quay trở lại cõi mong muốn.
Không phải chỉ riêng thuyền trưởng Barell, cả Basil Proctor cũng là kẻ chiến bại trong vụ này. Tên triệu phú đã đi một nước cờ quá liều lĩnh. Gã muốn thâu tóm toàn bộ kho báu huyền thoại kia để rồi được ban thưởng cái chết.
John hoàn toàn chẳng thương xót gì cho người đàn ông đó. Những ai chơi cờ bằng tính mạng người khác chính là kẻ đáng bị nguyền rủa nhất.
Tên đao phủ đứng cách John Singlair chỉ hai bước chân. Khuôn mặt gã đang nhăn lại trong một nụ cười tởm lợm. Vẻ thèm thuồng, gã đưa tay kiểm tra lại độ sắc bén của cây kiếm hành quyết.
Gió biển nhè nhẹ nổi lên. Nó thổi vào cánh buồm của tàu ma, nhưng không đẩy con tàu về phía trước. Cornwall Love vẫn neo tại chỗ như thể được gắn bằng loại keo quỳ quái dính liền với duy nhất một toạ độ trên biển. Và được bao bọc bởi bức tường thành sương mù của Pháp Thuật Đen.
Giờ quyết định gần tới. John Singlair cảm nhận điều đó bằng từng tế bào trong cơ thể mình.
Thuyền trưởng Barell khuỵu gối xuống. Thế rồi gã bắt đầu những câu gọi hồn, giữa không trung đột ngột xuất hiện một quầng sáng màu đỏ. Nó trôi bồng bềnh trên boong tàu như một quả cầu, rồi chỉ vài giây đồng hồ sau, nó phình to lên, chẳng bao lâu đã hiện rõ dáng hình của một chiếc đầu lâu, ôm phủ lấy con thuyền ma như một làn áo bành tô. Sợ hãi, các tù nhân đưa mắt nhìn vào cái mõm khổng lồ đang mở ngoác ra mà run bắn lên. Pháp thuật của tên thuyền trưởng Barell đã lôi nó ra khỏi những chiều không gian kinh hoàng.
Đó chính là dấu hiệu cho cuộc tàn sát!
- Đao phủ! – Thuyền trưởng Barell gào lên. – Ra tay đi! Chặt đầu nó!
Một tiếng thét lảnh lót vang lên trên boong tàu.
Đó là tiếng thét của Mary Kelland. Người đàn bà không đủ sức chứng kiến cuộc hành quyết. Chị gục xuống, đưa hai tay ôm mặt, nức nở khóc.
- Chúa Trời sẽ trừng phạt ngươi, con ma bị nguyền rủa kia!
Người đàn ông tóc bạc đã tiến hai bước về phía trước chỉ thẳng vào mặt Barell mà tuyên bố. Con ma giật nảy người dưới những lời lẽ quất xuống như một chùm roi vô hình.
- Câm mồm. – Barell gào lớn. – Hay là mày sẽ là đứa cụt đầu đầu tiên!
- Thế thì làm đi! – Người đàn ông bình tĩnh đáp.
Barell cười rùng rợn.
- Rồi cũng sẽ tới lượt mày thôi. – Gã nói. – Nhưng tao sẽ treo mày thật chậm, kéo mày lên trên đỉnh cột buồm. Làm một lời cảnh báo cho những đứa khác. – Rồi gã lại cười sằng sặc.
Tên đao phủ không cười. Gã đứng chênh chếch trước mặt John Singlair để có thể vung tay phải lên, chặt ngang đầu chàng thanh tra. Những ngón tay trên bàn tay trái đang giật áo ngực John ra.
- Để tao nhìn cho kỹ cái cổ mày! – Gã hả hê nói.
- Chém đi! – Thuyền trưởng Barell ra lệnh.
Những tù nhân nín thở. Nỗi kinh hoàng trần trụi hiện lên trên gương mặt họ.
Cả John cũng trắng nhợt như vôi. Bây giờ, trong tích tắc của cái chết, anh thảm thiết thấy mình bất lực đến mức độ nào.
Đột ngột, mọi vật nhoà đi trước mắt anh. Có phải đó là những giọt nước mắt đang che ánh nhìn? Nỗi sợ hãi tận cùng bốc cao trong xương tuỷ.
Tên đao phủ giơ cánh tay phải lên, lưỡi dao ngắm về phía cổ John một lần nữa, gã đẩy ra một tràng cười khàn hả hê và lấy đà.
Chiếc thuyền cứu hộ bằng cao su nhảy chồm chồm như một quả bóng màu vàng trên nhữngđợt sóng, Ali cố gắng lắm mới giữ được thăng bằng. Gã đàn ông khuấymái chèo sang phải, rồi lại sang bên trái, nhúng thật sâu mái chèo xuống làn nước xám xanh.
Bức tường sương mù đã tới gần hơn. Gã người Ả Rập vất vả vật lộn với những con sóng gần bờ. Nước bắn toé lên qua vành thuyền tròn trĩnh làm ướt quần áo hắn.
Ali không để ý đến tất cả những điều đó.
Toàn bộ cảm xúc của gã đàn ông bây giờ chìm xuống trong nỗi căm hờn Basil Proctor. Ali muốn giết chết tên đàn ông đó, giết chết bằng mọi giá, trả thù cho tất cả những nhục mạ chồng chất trong thời gian qua. Ali thậm chí không thèm nghĩ xem bản thân mình đang a vào hiểm hoạ nào. Miễn là tay triệu phú kia bỏ mạng! Bỏ mạng!
Mỗi lúc gã đàn ông người Ả Rập mỗi thọc chèo nhanh hơn xuống nước, miệng hé mở, hơi thở dồn dập. Ali biết rằng chẳng bao lâu nữa giây phút quyết định sẽ đổ ập xuống con tàu kia, và hắn ta không muốn đến quá trễ.
Sau khi đã bỏ lại đằng sau những con sóng gấn bờ, con thuyền bắt đầu tiến nhanh hơn. Một luồng nước thuận tiện đẩy nó về hướng con tàu ma. Ali đã nhìn thấy con thuyền nhỏ trống rỗng đang được buộc vào bên thân tàu Cornwall Love cao sừng sững.
Những con sóng dâng lên rồi hạ xuống nối tiếp nhau. Ali lúc ở trên, lúc ở dưới. Đúng y như cái dạ dày của gã. Rồi chiếc thuyền cao su được chèo đến sát con thuyền nhỏ của bọn cướp biển. Trước khi một đợt sóng khác kịp ập tới và đẩy chiếc xuồng cao su lùi trở ra, hai bàn tay Ali đã tóm được vào vách con thuyền nhỏ.
Gã đàn ông nghiến răng giữ chặt, gồng mình trì lại. Động tác đó là một trò may rủi, nhưng gã đã thành công. Gã Ả Rập bước sang con thuyền nhỏ của bọn cướp biển. Thế rồi gã kéo chiếc xuồng cao su lên trên mạn thuyền này và nằm im một lúc, lấy hơi, quan sát tình huống.
Có tiếng người trên boong con tàu ma. Giọng của thuyền trưởng Barell vang rất rõ.
Và bất ngờ, Ali nhìn thấy vạch lửa màu đỏ cháy bùng lên, bung to ra. Chỉ trong vòng một khoảng thời gian rất ngắn, cái đầu lâu màu đỏ máu đã ôm lấy toàn bộ con tàu Cornwall Love.
Ali biết, gã cần phải vội vàng hết sức nếu không muốn bỏ lỡ hồi kịch chung cuộc.
Gã đàn ông kẹp khẩu súng máy xuống dưới vai trái. Thang dây chưa được kéo lên và Ali bất giác mỉm cười hài lòng.
Lanh lẹ như một con khỉ, gã đàn ông người Ả Rập trèo lên thang dây. Tới sát buồng lái, gã dừng lại rồi thận trọg ngó đầu ra, nhìn ra phía cầu tàu. Không một ai nhìn thấy Ali, không một ai bước về hướng gã. Tất cả bận quan sát cuộc hành quyết.
Ali lấy hơi thât sâu, kéo mình lên cao. Một bước nhảy điệu nghệ đưa gã đàn ông lên boong tàu. Nhanh như chớp, gã người Ả Rập chĩa súng ra phía trước, sẵn sàng nhả đạn. Gã phát hiện Basil Proctor trong chiếc ghế lăn. Ali còn thấy cả John Singlair bị trói trên cột buồm.
Đứng trước mặt chàng thanh tra bị trói là gã đàn ông hung tợn, nửa thân trên để trần. Lưỡi kiếm trong tay gã bay về hướng cổ người con tra tóc vàng. Ali không động đậy lấy một ngón tay. Gã bình tĩnh quan sát vở kịch tàn nhẫn.
Cơ hội của gã rồi sẽ tới...
John Singlair nhìn thấy lưỡi kiếm bay về hướng anh và bất giác nhắm mắt lại.
Thế là kết thúc...kết thúc...
Một tiếng thét chói gắt vang lên!
Chàng thanh tra lại mở mắt ra. Cảnh tượng trước mặt khiến máu anh như đông lại trong huyết quản và trái tm anh nhảy lên vì vui sướng.
Ngay sát mặt anh là một lưỡi kiếm run bần bật. Nó đã dừng lại cách đích chưa đầy một bàn tay. Đằng sau đó là tên đao phủ đang nhăn nhúm khủng khiếp. Nét mặt hắn bây giờ là hiện thân của nỗi kinh hoàng.
Lập tức John nhìn ra nguyên nhân.
Tên đao phủ đã giật tung áo ngực anh ra, khiến mặt đá thần lộ ra ngoài và qua đó, hắn đã vô tình tự rước lấy cái chết chung cuộc.
Đối với bọn ma cướp biển, nhìn trực diện vào mặt đá thần của John cũng đồng nghĩa với cái chết. Biểu tượng của Pháp Thuật Trắng đột ngột lóe sáng, thiêu cháy tia nhìn của tên đao phủ trong ánh bạc. Một tia chớp thoát ra từ báu vật Pháp Thuật Trắng, găm thẳng vào vầng trán tên đa phủ. Chính vào điểm giữa hai con mắt.
Tên đao phủ gào to chưa từng thấy, lảo đảo lùi ra sau nhưng quá muộn. Tia sáng pháp thuật xuyên qua đầu gã. Vừa la hét, gã vừa nghiêng ngả trên boong con tàu ma. Một vầng khói bốc ra từ xương sọ gã, phủ xuống thân hình gớm ghiếc. Tiếp theo là một tiếng nổ nhẹ vang lên, con ma đao phủ bị nổ tung. Gã văng ra làm muôn mảnh và những gì còn lại chỉ là một đống tra nhỏ, bị gió thổi tan ra, phủ một lớp bụi mỏng xám trắng trên boong tàu.
Toàn bộ sự việc xảy ra trong vài giây đồng hồ, nhưng tới lúc đó thì tia chớp pháp thuật đã tìm thấy nạn nhân thứ hai.
Con ma cướp biển đứng bên cạnh tên đao phủ gục xuống. Số phận giống y tên trước.
Hỗn loạn bùng nổ.
Thuyền trưởng Barell là người đầu tiên tỉnh dậy sau cơn sốc. Gào lên như một con thú dữ bị thương, gã rút cây dao găm ra khỏi bao đeo trên người tên cướp biển đứng gần nhất và phi luôn về hướng John Singlair.
Lẽ ra nó đã đâm thủng họng chàng thanh tra, nhưng may mắn cho John, con dao trên đường bay gặp phải tia sáng Pháp Thuật Trắng và cú lao vun vút của nó dừng phắt lại, rơi xuống đất, kiệt quệ mội sức lực đã nhận được từ một bàn tay ma.
Người tù tóc bạc là nhân vật đầu tiên trong đám người khốn khổ tỉnh trí lại.
Ông nhận ra cơ hội liền cúi khom người xuống chạy về phía trước. Ông tóm lấy con dao vừa rơi xuống đất, chạy xoay quanh cột buồm và cắt dây trói cho John.
- Cảm ơn! – Chàng thợ săn ma thét về hướng ông. Anh chỉ có thể nói như vậy trong tình huống hiện thời. Giờ thì anh đã tự do và có thể chiến đấu. Bằng một cử chỉ duy nhát đúng, John xé toang cái áo sơ mi trên người anh ra làm đôi. Thế rồi anh tóm lấy cây kiếm của tên đao phủ. Tia sáng pháp thuật vẫn lóe lên từ mặt đá thần trên ngực anh. Nó bảo vệ cho John như một chiếc xe thiết giáp bảo vệ những người ngồi bên trong.
Thuyền trưởng Barell đã tụ tập đám thủy thủ của mình về phía đầu tàu. Gã lồng lộn ra lện, xua đám đàn ông chiến đấu với John.
Những tiếng súng vang lên.
John Singlair lúc bấy giờ đã chạy được một nửa đường về hướng đầu tàu, xoay phắt người lại. Mãi bây giờ anh mới nhìn thấy gã đàn ông đang đứng trên mạn tàu, giữ tong tay một khẩu súng máy.
Gã trông như một người Ả Rập. John nghe tiếng thét lảnh lót của tay triệu phú Basil Proctor.
- Ali, cứu ta!
Gã Ả Rập nhảy một vài bước về phía trước. Thế rồi gã lạnh lùng bóp cò.
Những tia lửa đỏ vàng nhảy khỏi đầu nòng. Những viên đạn rít veo véo trên boong tàu, rạch thành những vệt xước rất dài trên ván gỗ và tìm thấy mục tiêu.
Basil Proctor hứng trọng chùm đạn thứ hai. Một tiếng tru như thú trong rừng thoát ra từ miệng gã, và vội vàng tắt ngấm khi cuộc sống tội lỗi của kẻ hám tiền.
Xong rồi, Ali xoay súng lại. John nhìn thấy nòng súng chĩa về hướng anh. Cú nhảt là là mặt đất của anh có thể so với tác phẩm của một nghệ sĩ xiếc.
Khẩu MPi lại bắt đầu gầm lên. Những viên đạn cắm phập vào cột buồm, hầu như khoan thủng nó, nhưng John lúc đó đã ra khỏi đường ngắm. Anh vừa nằm vừa phi cây kiếm nặng nề về phía gã bắn dúng thâm hiểm.
Lưỡi kiếm xé không khí lao tới. Ali nhìn ra nỗi nguy, cúi người xuống và chỉ trong tích tắc sau, gã đã an toàn biến mất đằng sau mạn tàu.
John muốn nhảy theo nhưng đám cướp biển ngăn cản. Chúng chặn đường anh đi. Cầm đầu là tay lái tàu Howard. John không nhìn thấy thuyền trưởng Barell đâu. Chàng thanh tra không còn nhiều thời gian nữa. Anh xoay người lại.
- Xuống dưới đi! – Anh hét về phía những tù nhân đang hoảng sợ một mệnhlệnh ngắn gọn.
- Người đàn ông tóc bạc hiểu ý anh. Ông xua nhóm người đồng cảnh với mình về hướng mạn tàu. Từ đó, họ lần lượt theo nhau nhảy xuống con thuyền nhỏ.
Thế nhưng bọn ma thủy thủ vẫn chưa chịu đầu hàng. Howard quay quay mộ con dao quắm trên đầu, vừa văng ra những câu nguyền rủa hung tợn vừa tiến lại gần John Singlair.
Chàng thanh tra quay người nhanh như chớp. Vừa lúc đó, tia chớp sáng Pháp Thuật Trắng trên ngực anh lại lóe lên. Tia chớp đâm thẳng vào dãy cương thi đang lao tới.
Nhiều tiếng thét, tiếng nguyền rủa, tiếng rên, đúng như một địa ngục.
John nghe thấy tiếng nghiến trèo trẹo khủng khiếp. Đầu anh giật lên cao. Anh nhìn cây cột buồm chính đang ngã xuống. Tia sáng của Pháp Thuật Trắng đã cắt nó ra làm đôi.
Cột buồm đổ gãy như gặp cuồng phong. Sự phá hủy quá nhanh làm John hoảng hốt thật sự. Phải ra khỏi đây, nếu không cây cột khổng lồ sẽ nghiến nát anh.
Bọn ma cướp biển cũng đồng loạt kinh hoảng kêu lên. Cứ như thể một quả bom đang sắp nổ banh chúng vậy. Bọn đàn ông đạp vào nhau, nhưng vẫn không kịp trốn thoát cậy cột đồ sộ.
Với một sức mạnh tàn bạo, nó đập xuống đầu chúng.
John lúc đó đã ném mình xuống, chờ đợi một lực ấn chết chóc, nhưng việc đó không xảy tới.
Anh nhìn thấy cây cột buồm đổ xuống, nhìn thấy đám thủy thủ gục ngã dưới sức mạnh của nó, nhưng cây cột buồm lại đi xuyên qua người anh cứ như thể nó được làm bằng bông.
Bất thần John Singlair có cảm tưởng như mình đang bay bồng bềnh. Con tàu ma, những linh hồn thủy thủ, những gương mặt kinh hoàng, tất cả trở nên nhạt nhòa, tan ra trước mắt anh như một khối đá khổng lồ gặp dòng nước nóng bỏng.
Rồi một đám mây sương mù khổng lồ tiến lại gần, hòa lẫn vào cái đầu lâu vẫn còn đứng trên mặt nước.
Từ chiếc đầu lâu hiện ra một khuôn m85t.
Hai cái sừng mọc trên trán, hai hàm răng nhăn lại trong một nụ cười thâm độc.
- Đúng là của quỷ Satan.
Quỷ Satan đã đích thân hiện lên đây để chào đón phần còn lại của những tên thủy thủ!
John đờ người trước hình ảnh đó. Chỉ một giây đồng hồ thôi là nó biến mất. Thêm một lần nữa, John Singlair lại nhận diện được kẻ thù số một của anh., đó là nhìn thấy Satan, hiện thân của cái Aùc...
Tất cả hình ảnh ma quái biến mất.
John đột ngột thấy mình rơi xuống. Rơi mãi, mỗi lúc một sâu hơn, sâu hơn...
Như một mũi tên, thân hình chàng thanh tra cắm thẳng xuống dòng nước lạnh của biển Đại Tây Dương. Như vâng theo tiềm thức, chàng thanh tra bắt đầu bơi, nổi người lên trên mặt nước và há mồm thở. Anh lắc cho tóc rơi ra khỏi mặt. Phía trời Đông đã ló lên những tia sáng rụt rè của buổi ban mai.
John Singlair nhìn thấy hòn đảo trước mặt mình. Nó không chìm xuống bởi nó là một hòn đảo thực. Và anh còn nhìn thấy một vật khác. Chính là con thuyền nhỏ với những con người đang chạy trốn. Nhưng cả con thuyền cũng đang từ từ tan ra. John ngh thấy nhóm tù nhân kêu cứu, nhưng khoảng cách cho anh biết lúc đó họ đã chạm đến đất liền.
Tuy vậy, chàng thanh tra vẫn chưa hết lo lắng. Đó là hai kẻ trốn thoát.
Thuyền trưởng Barell, kẻ cầm đầu con thuyền ma. Và gã đàn ông người Ả Rập, kẻ đã giết chết Basil Proctor.
John không nhìn thấy dấu vết nào của tay triệu phú. Gã đã cùng với chiếc xe lăn chìm xuống lòng biển sâu. Con người tham lam đã tím thấy ngôi mộ của mình bên cạnh cái kho báu mà quỷ mà gã từng muốn chiếm đoạt.
Vội vàng, John Singlair bơi về hướng đảo. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc...