Ông cảnh sát trưởng cho gọi phạm nhân Tăng Thị Kim Hằng trình diện. Cánh cửa phòng được mở ra. Hằng bước vào, theo sau là một nữ cảnh sát. Không ai ngờ nổi một cô gái có dáng dấp hiền lành, đẹp, mái tóc thề học sinh, và nhất là số tuổi 15 như Hằng, lại có thể là một gái gọi.
Hằng đứng buốn rã rượi. Ðầu hơi cúi, vì sợ, và vì mắc cở. Mái tóc hai bên phủ xòa che bớt gương mặt hơi xanh xao vì mất ngủ, vì bụng đói. Ông cảnh sát trưởng hỏi:
- Cô tên là ...
- Dạ, Tăng Thị Kim Hằng
- Tuổi cô là ...
- Dạ, 15
- Cha cô là ...
- Ông Tăng Hoàng, chủ nhà máy cưa Phương Mai, Biên Hòa
- Mẹ cô là ...
- Bà Phạm Thị Ngọc Qúy
- Cô vẫn còn đi học ?
- Dạ
- Tại sao gia đình khá giả, con nhà danh giá, cô không chịu học, mà lại đi làm gái gọi ? Cô có biết gái gọi với đĩ cùng một nghĩa không ?
- Dạ không
- Cô không nên trả lời cứng đầu với tôi như đã từng làm với những điều tra viên khác. Hay cô tưởng cô còn quá nhỏ tuổi rồi pháp luật không làm gì đuợc cô ?
Kim Hằng hơi cúi thấp mặt hơn, che một nụ cười
- Tôi nói như thế có gì khôi hài mà cô cười ?. Ông cảnh sát trưởng hỏi
- Thưa, ông nói rất nghiêm túc, nhưng không đúng. Hằng trả lời
- Không đúng ? Cô dám trả lời với tôi như thế hả ?
- Thưa, đây là cuộc phỏng vấn tay đôi. Ông hỏi - tôi trả lời. Ông hỏi mà tôi không trả lời thì ông bảo tôi cứng đầu. Còn tôi cố trả lời sự thật, thì ông bảo là tôi hỗn. Vậy thì ông có muốn tôi im lặng không ?
Nhìn Hằng một lúc lâu, im lặng, ông cảnh sát trưởng thở ra một cái - ông thở ra vì nhan sắc của Hằng quả thật là đẹp. Không phải đẹp thơ ngây như cô gái mới dậy thì. Mà là sắc đẹp của một phụ nữ từng trải. Ông cầm thẻ học sinh của Hằng đọc kỹ lần nữa, nhìn Hằng, lại thở ra. Cái thở ra lần này vì ông tiếc cho cái nhan sắc đẹp não nùng, mà lại làm vật chơi cho thiên hạ sớm quá. Chừng vài tuổi nữa thôi, nhan sắc này có thể làm sập một chế độ, hay ít ra là tiêu ghế một tỉng trưởng. Ngắm Hằng xong, ông bảo:
- Không sao, tôi thích người đối thoại thẳng thắn như cô. Có thể nào cho tôi biết tôi đã nói sai chỗ nào ?
- Thưa, ông bảo, gái gọi với đĩ cũng như nhau là "sai". Ðĩ là hạng gái nghèo, vào bán thân ở một ổ điếm. Họ phải chấp nhận ngủ với bất cứ người nào không kể già, trẻ, bè, lớn, sang, hèn, có học, hay ngu dốt, để kiếm tiền nuôi thân, nuôi gia đình. Còn gái gọi, như ai tôi không biết, còn như tôi thì hoàn toàn không vì tiền
Ông cảnh sát trưởng trợn mắt, lột kiếng cận ra, miệng hơi há:
- Cô có tự phụ thái quá không ? Cô đi làm đĩ, ủa quên, cô đi làm gái gọi mà không vì tiền thì vì cái gì ?
- Tôi biết thế nào ông cũng nóng vì những điều ông không biết. Tôi tưởng ngồi ở cái ghế cảnh sát trưởng như ông, ông phải biết, hoặc phải được huấn luyện kỹ càng về tâm lý phạm nhân, hoặc hiểu biết tận trường nếp sống của xã hội. Ngoài xã hội đang có những biến đổi thiên hình vạn trạng. Có thể khác với thời, với tuổi của ông - có cái hay hơn, có cái dở hơn - nhưng nó đang thay đổi - ông khư khư sống trong mớ hiểu biết chủ quan, rối kết tội bừa bãi hạng phạm nhân như tôi. Tôi nghĩ, có thể ông đã lầm!
Ông đạp bàn la lớn với Kim Hằng:
- Cô đừng quên tôi đáng tuổi cha của cô nghe không ?
- Ông tưởng những người lớn tuổi không bao giờ sai hay sao ?
Thấy Kim Hằng trả lời tự tin quá, ông cảnh sát trưởng hạ giọng:
- Ðược rồi, cô nói rõ hơn - đĩ và gái gọi khác nhau chỗ nào ? Cô bảo cô làm gái gọi mà không phải vì tiền, thì vì cái gí ?
- Thưa ông cảnh sát trưởng, có lẽ tôi phải khai rõ, thật rõ hết buổi sáng nay, may ra ông mới hiểu vì sao tôi làm gái gọi. Và, ông bảo, tuổi ông bằng tuổi cha tôi, tôi xin ông nghe tôi như người cha nghe đứa con tự tình. Chứ đừng với tư cách người đại diện pháp luật nghe một phạm nhân tự khai. Và nếu được như thế, tôi xin phòng điều tra này chỉ còn mình ông và tôi, cho tôi được tự nhiên - có được không ?
Ngẫm nghĩ một lúc, ông cảnh sát trưởng ra lệnh cho cô thư ký và người nữ cảnh sát bước ra, nhưng ông bảo vặn thêm một ngọn đèn nữa cho căn phòng sáng sủa hơn. Có lẽ, có lẽ thôi, ông cảnh sát trưởng muốn có ánh sáng để lương tâm ông không u tối. Hoặc có thể, cái dung nhan và những lời khai thành thật của Kim Hằng sẽ làm ông nghiêng lệch cán cân công lý! Ông bảo:
- Nghe giọng nói yếu ớt của cô, tôi đoán không lầm, hình như cô đang đói bụng ?
- Dạ, điều đó thí ông đúng
Ông bấm chuông, kêu người phụ tá vào bảo thực hiện một phần ăn sáng. 5 phút sau, người phụ tá bước vào với ổ bánh mì thịt, hai trái chuôi, và ly cà phê sữa.
Kim Hằng cầm phần ăn, lại tủm tỉm cười. Ông cảnh sát trưởng hơi nhột, hỏi cách lịch sự:
- Sao cô lại cười - đạm bạc quá phải không ?
- Dạ, không. Phạm nhân mà được ông đối đãi như vầy, là hạnh phúc quá rối. Tôi cười bởi vì thấy hai trái chuối.
- Cô cười vì hai trái chuối ? Tại sao ?
- Dạ, vì dưới phòng giam phụ nữ, tô thấy có tấm yết thị "Cấm thân nhân tiếp tế chuối giả và hột é". Còn ở đây, tôi cũng là nữ phạm nhân, sao được ông cho "dùng" đến hai trái chuối ?
- Cô lại bắt đầu diễu cợt, khiếm nhã với tôi. Dưới phòng giam tôi cấm như thế là ... là ... không biết tôi có nên nói cho cô hiểu không. Tôi cấm như thế là ...
- ... là vì ông sợ nữ phạm nhân dùng chuối để thủ dâm ?
Ông cảnh sát trưởng, một lần nữa, trợn trắng cặp mắt, há mồm:
- Hả ? Cô ...cô biết rõ như thế à ?
- Thưa ông cảnh sát trưởng, tôi còn biết những chuyện động trời hơn như thế nữa kìa.
Câu đó, Kim Hằng thấp giọng hơn, một cách cố ý. Nói xong, cô nhìn phản ứng gương mặt ông cảnh sát trưởng. Màu đỏ như uống rượu phá tý bẻng lẻng như con trai mới lớn. Ông vờ nhìn cuốn lịch trên bàn, chồng hồ sơ, hai tay bối rối vơ cây viết gõ gõ trên mặt kiếng dầy, tằng hắng một cái rồi tiếp:
- Cô ăn sáng nhanh đi, rồi khai hết ra cho tôi nghe...
Kim Hằng lột một nửa quà chuối già cho vào mồm. Nhưng cô không ăn mà mút mút như ăn cà rem, và mắt cô nhìn đăm đăm ông cảnh sát trưởng. Có phải chỉ vậy không đâu, Kim Hằng còn diễn tả cặp mắt đã tình tứ thêm nồng nàn quyến rũ hơn. Có lúc Kim Hằng cho hẳn nửa quả vào mồm, rồi se cặp môi lại, rút chuối ra. Lặp lại nhiều lần như thế, Hằng thấy ông mất hẳn vẻ nghiêm nghị, sắc lạnh, như phút đầu nàng mới bước vào - Ông dựa lưng ra sau ghế, vờ ngước lên trần nhà, nhưng mắt không rời Hằng, nói nho nhỏ:
- Cô ...cô bảo cô còn biết những điều hơn việc nũ phạm có thể thủ dâm bằng chuối ?
- Dạ
- Ví dụ ?
- Ví dụ, em có một vibrator bằng cao su, rung tự động.
- Vibrator bằng cao su, rung tự động ? là cái gì ? Ông cảnh sát trưởng chồm tới hỏi Kim Hằng. Tôi chưa từng nghe ai nói cái đó !
- Bởi vậy, hồi nãy em có nói cho ông biết, là xã hội ngoài kia đang thay đổi thiên hình vạn trạng. Vibrator là một ...(nhỏ giọng) con cặc giả. Hình thù giống hệt vật quý của đàn ông, hơi lớn hơn. Bên trong có pin. Bấm lên thì nó rung và ...nắc tới. Ðàn bà góa, hay có chồngrồi mà dâm quá, hay dùng cái này để tự thỏa mãn.
- Cô không phải đàn bà góa, hay có chồng, sao cô cũng có ?
- Thưa, tại em dâm.
Quả thực ông cảnh sát trưởng không nghe gì hết, phải chồm tới, lấy tay che vành tai, xin Kim Hằng lập lại. Giọng Kim Hằng hơi lớn hơn:
- Tại em dâm. Phải dùng nó mới thỏa mãn. Ðàn ông nhiều người vụng về. Nhất là khách của em. Gặp em là họ "nhai" ngấu nghiến, vội vàng như ăn đĩa "bê thui tái". Sao cho thỏa cơn thèm - sao cho đáng đồng tiền bát gạo - cho nên họ chẳng bao giờ kéo dài được quá 10 phút. Còn với cái vibrator này, em có thể tha hồ chìm trong khoái lạc, có khi một tiếng đồng hồ, có khi hơn. Bởi vì mình biết điều khiển nó, thì mình biết mình cần gì, ngứa ở đâu, chơi thế nào mới đạt tuyệt đỉnh. Tình dục phải kéo dài, không phải đánh du kích, mà chỉ bấn sẻ là xong.
- Nghe tới đó, cái mặt ông cảnh sát trưởng ngu như thằng mán trên rừng. Ông đờ đẫn, bủn rủn, ngây ngất theo từng câu nói đầy khiêu gợi của Kim Hằng - Hằng vừa dứt giọng, thì ông vội đưa bàn tay hứng giọt nước miếng trào khỏi môi dưới. Nói:
- Ðây là phòng điều tra, chốn công đường, chớ không phải là nhà tư của tôi, ủa, của cô. Cô không được phép dùng lời hoa tình để lung lạc tôi! Làm cho tôi không tập trung được trí óc để nghe lời khai...
Kim Hằng lại cho miệng cười khúc khích:
- Dạ, tại ông bắt em, ủa, tôi phải khai những hiểu biết nhiều hơn về việc đàn bà thủ dâm bằng chuối...
- À há. Quên! Mà sao cô đang xưng với tôi là EM, bây giờ lại trở giọng xưng là Tôi ?
- Dạ, tại ...đây là phòng điều tra, chốn công đường, chớ không phải lá nhà tư của tụi mình, ủa quên, của em...
Cặp mắt Kim Hằng vô cùng lãng mạ, lẳng lơ khi nói câu đó. Hình như cõi lòng ông cảnh sát trưởng có hơi bị lung lạc, cảm động khi nghe Kim Hằng bảo "nhà tư của tụi mình". Ông đang nhìn Hằng mà trí óc bay tận đâu đâu, làm cặp mắt ông dại hẳn đi. Kim Hằng nói những câu rất bình thường, nhưng lúc đó, là những mũi tên tẩm độc làm ông cảnh sát trưởng ngất ngư như người say rượu mạnh. Càng say ông càng nói lang bang, giọng cũng không còn chững chạc như người thay mặt công lý hài tội phạm nhân:
- Cô nói sao ? Mười lăm tuổi mà cô đã biết dùng vibrator để thủ dâm ? Ở Saigon làm gì có bán thứ đó ?
- Dạ, ông nói đúng. Vì không có nên em đã mượn tạm của mẹ em xài đỡ. Mẹ em order mua tận Hoa Kỳ mới có.
- Cô nói sao ? Mẹ cô cũng dùng loại máy thủ dâm này ? Cha của cô còn sống không ?
- Dạ, còn, mà như đã chết.
- Tôi chưa nghe ai trả lời nghịch tai như thế. Cha của cô còn sống mà như đã chết ? Là thế nào ?
- Dạ, là, lâu lắm, ông ta mới ân ái với mẹ một lần. Và lần nào cũng thiếu tình yêu. Ông làm như bổn phận của một người chồng, chớ không phải bổn phận của một người tình. Người tình thì phải làm tình chớ không phải "đóng hụi chết" như lời mẹ em kể lại.
- Cô biết hơi nhiều đó! Nhưng cô phải hiểu, đã là vợ chồng, nhất là đã có con với nhau, tình yêu có khi phai lạt đi phần nào chớ. Làm sao như hồi mới cưới được.
- Dạ, ông nói đúng. Nhưng trong lúc đó mẹ em, hay những người đàn bà đã có chồng, ngày càng đòi hỏi việc phòng the nhiều hơn, thúc bách hơn, và nhất là phải dữ dội hơn!!!
"Chẳng thà không biết thì thôi
Biết rồi, chả hiểu đến hồi nào ngưng"
Kim Hằng ngâm hẳn hai câu thơ đó lên bằng giọng rất trữ tình, quyến rũ cho ông cảnh sát trưởng nghe. Ông lùng bùng hai lỗi tai. Ðầu óc ông như bị ly rượu mạnh nhào nặn. Ông thấy căn phòng máy lạnh lúc đó quay mòng mòng. Bàn ghế xiu vẹo, nhào lộn. Trái chuối đã bóc trần và thụt vào, trào ra, trên cặp môi đỏ nhạt của Kim Hằng.
Ông miên mang nghĩ đến thân phận ông với bà vợ 32 tuổi ở nhà. Bà người Mỹ Tho - quá bận việc ở công sở vào những ngày giới nghiêm, ông cảnh sát trưởng có khi quên không đếm xỉa gì đến bà xã ở nhà. Gái Mỹ Tho, lồn kho ba trách, có thèm lắm, mà cũng không dám mở mồm đòi hỏi.
Ðiều suy nghĩ ông lúc này là: không biết những giai đoạn "chiến trường" im lặng như thế, bà xã có dùng chuối hay gì gì khác để thỏa mãn cho đỡ thèm như má của Kim Hằng không ? Hoặc tệ hơn nữa, những đêm ông không có ở nhà, bà có leo rào qua nhà thằng Hạnh, thằng Cơ để "ăn vụng" không ?
Thấy ông cảnh sát trưởng im lặng. Kim Hằng hỏi:
-Ông suy nghĩ gì lâu vậy, ông cảnh sát trưởng ?
Ông chối phăng, không dám nói thật điều mình nghĩ:
- À không, tôi đang nghĩ ai mà ác ôn dám chế ra loại máy thủ dâm như cô vừa nói để đàn bà "phản bội" chồng ?
- Em nghĩ ông phải cám ơn những nhà sản xuất đó mới đúng chớ. Ðàn bà họ phải xài vibrator vì chồng họ không đầy đủ bổn phận. Chớ họ có vác xác đi chơi bậy bạ như em đâu mà gọi là phản bội. Ðàn bà đã xài máy thủ dâm này rồi, cũng chẳng cần phải ngoại tình làm chi cho mệt.
- Cô đã xài máy này, còn làm nghề gái gọi ?
- Dạ, đó, đó là điều em sắp kể cho ông nghe đây. Em là gái út trong một gia đình giàu, có ba chị em. Người chị lớn đi tu giòng Khấn Hứa, nhưng đã bỏ giòng sau 6 năm, về lấy chồngm sau khi đã hoang chơi một thời gian. Chị thứ nhì là chị Phúc, giáo sư trường Nguyễn Bá Tòng, hiện đã ra riêng, sống bí mật với cậu bé có 16 tuổi ở vùng Chợ Ðuổi. Còn mỗi mình em, sống bên người mẹ có thể nói là hơi thác loạn.
Không có chuyện dâm đãng nào của bà làm với ba em, cho tới các nhân tình, mà lọt khỏi mắt em! Nhưng nói cho thật đúng, thì người gieo vào đầu óc em những hình ảnh dâm đãng nhất, phải kể bà chị cả.
Ông cảnh sát trưởng chậm lại, nhắc nhở:
- Cô nên nhớ lời khai của cô đang được thâu âm để làm bằng. Cô phải khai đúng sự thật, không thêm, không bớt!
- Ông có cần tôi đặt tay lên Thánh Kinh để thề không ?
- Khỏi cần. Kể tiếp.
Một buổi trưa, em cầm sào ra thọc nhản ở cây mọc gần garnge - Em bỗng nghe tiếng rên của chị Diễm:
- Toản ơi! Anh nhìn kỹ xem lồn em có đẹp gấp mấy lần của mẹ em không? Ư banh rộng ra nhìn đi! Đẹp phải không? Vậy anh đừng đụ với mẹ em nữa nhen. Một mình em thôi nhen. Đó Toản, bú mạnh đi, ui đã quá chàng ơi!!!
Em lìêu dơ bẩn cái áo dầm, bò sát lườn xe, nấp ở dống vỏ xe cao quá đầu. Tử đó, em hé mắt quan sát: chị Diễm cổi truồng, ngồi dựa ngửa vào cái ghế mây cũ. Hai bắp vế dang rộng ra. Toản quỳ dưới đất, hai tay níu đùi chị Diễm, lưỡi quét thật êm đềm lồn bà chị. Diễm ngậm mồm, không la nữa mà chỉ rên như đang bị sốt.
Không phải đây là ìân đầu tiên em thấy cảnh bú lồn. Trước đây em tửng lén nhìn cảnh ba bú mẹ em, hoặc thầy kèm toán bú chị Phúc, kế phòng em. Nhưng cảnh tài xế Toản đang vạch háng chị Diễm để ngậm hột le nút, làm em bị khiêu gợi tối đa. Có lẽ do em đứng cận kề quá chăng? Em thấy tửng sợi lông đen, quăn tít của
chị Diễm dựng ngược lên. Từng sợi gân xanh chạy trên bắp vế trằng ngầm của chị. Gương mặt nhăn rúm như muốn khóc của chị tỏa ra nét dâm đảng của một người tửng trải chớ không phải là nữ tu. Lúc Toản ngậm hẳn hột le vào mồm mà
bú thì chị Diễm la:
- Trời ơi ? Tại sao tôi đánh mất sáu năm trong chủng viện? Sáu năm, hột le đó gần chai cứng vì ngón tay tôi đêm nào cũng chà nó, xe nó... Toản ơi, em chỉ xin anh đửng gần gũi mẹ em nữa. Ghen quá, làm em xanh xao, khổ sở lắm Toản
ơi!
Toản nhắm mắt, miệt mài bú. Hmh như anh dùng đầu lưỡi klch thích đầu hột, làm cái thân chị Diễm giật lên từng hồi như bị ai chích điện - Răng chị bậm cứng môi dưới, để mồ hôi tự động vã ra như tắm. Và, thưa ông Cảnh sát Trưởng - Chỉ cần đứng đó xem cảnh dâm dật, cửa mình của em cũng bị ướt nhẹt như đang bị ai bú.
Kim Hằng diễn tả gương mặt khoái lạc cực điểm.
Ông Cảnh sát Trưởng thu hút, cũng bặm môi theo hồi nào không biết. Biết là chiêu của mình đang đánh hạ Cảnh sát Trường, Kim Hằng bồi thêm:
- Năm đó em mới 13. Tất cả trên thân người em như búp hoa vửa hé nhụy. Tuổi của trinh trắng, mộng mơ, của tò mò, tháy máy. Mà cũng là tuổi dễ bị hư hỏng, nếu có ai xúi đẩy vào thế giới tình dục trắng trợn. Như loại tình aục của chị Diễm, chị Phúc... Cả hai chị không kiêng dè trước cô em gái út 13 - Họ làm tình phòng kế cận mà mồm la lớn như đang ở ngoài chợ. Hay họ cố tình lôi kéo cả em vào cuộc chơi mà trong nhà, tử ba mẹ, các chị, không ai là không mêt .
Miệng Hằng nói, mà hai bàn tay thì mân mê trái chuối một cách thân thương, trìu mến, như đang nựng một đương vật. Có lúc Hằng đưa quả chuối lên mũi hôn, rồi le lưới liếm một đường dài. Ông Cảnh sát Trưởng cho một tay vào túi quần, đè sát dương vật của ông xuống. Nó cứng ngắt, cứng như khúc củi, ông sợ nó cộm phần quần ở háng. Nếu rủi phải đứng dậy, ông sợ Kim Hằng trông thấy, sẽ chẳng còn nghiêm minh chốn công đường nữa. ác thay, càng đến đoạn hấp dẫn mê ly, Kim Hằng càng ếm giọng nhỏ lại - Ông phải chồm tới, lắng nghe lắm, mới lọt được vài chữ. Bực mình vì có khi nghe được, có khi không, Ông ra lệnh cho Kim Hằng đứng lên, kéo sát ghế đến bàn làm việc của ông, ngồi đối diện.
Kim Hằng lại thắng thêm một keo nữa - Quả tim của Cảnh sát Trưởng tướng như đã chai đá một cách máy móc suốt 30 năm làm nghề Cảnh sát, bây giờ đang mềm nhũn, rung động tửng hồi theo lời khai của Kim Hằng - Nhất là khi em đã
kéo ghế ngồi sát gần ông. Tay Kim Hằng vẫn mân mê thân thương quả chuối, kể tiếp:
- Chị Diễm chịu hết nổi phải la, phải gào khi Tài xế Toản le đầu lưỡi nhọn liếm lăng tăng vùng da non bắp vế trắng ngầm của Diễm lên đến đầu gối. Em chưa từng nhìn thấy cảnh đó trước đây? Toản liếm rất êm đềm, nhẹ nhàng, mà sao chị Diễn quằn quại, vùng vẫy như con cá mắc cạn trên sình. Mười ngón chân chị chúm lại, Hai bàn chân triễn thẳng ra. Tay chị bóp mạnh đôi vú:
- Đừng làm thế này với ai hết nhen Toản. Mê quá anh ơi. Anh làm nước của em ra ướt hết cửa mình rồi, Toản biết không? úi, mê ly hơn làm tình nữa - Khoái lạc hơn lúc chúng mình ôm nhau đụ nữa, Toản ơi? úi, chổ đó da non lắm mình ơi, liếm nhè nhẹ thôi, úi, chết con Chúa ơi, may mà con không tiêp tục đi tu, nếu còn, chắc con lấy luôn các ông cha trong giòng quá? Tại sao đụ mà có tội hả Chúa. Nếu đụ là có tội, tại sao ngài sinh ra con người, còn thêm phần tình dục? Đâu phải chỉ loài người - Muôn thú, cây cỏ, âm dương, ngày đêm, đều có tình dục... úi Toản ơi đửng liếm chỗ đó dơ lắm, chỗ... đó... là... đừng... mình, đừng. Trời ơi, anh dám đâm luôn lưỡi.. vô đó. hả... úi Chúa ơi, nó... đụ lỗ đít con kìa.
Nói xong, chị Diễm cầm hai ngón tay anh Tài xế, thọc vào lồn chị, bắt Toản phải thụt, phải móc, cho chị sướng... Nhìn thấy vậy, em cũng bắt chước cho một ngón vào lồn mình, thụt mạnh - Mắt em đổ hoa đôm đốm. Lần đầu tiên ngón tay thọc vào cửa mình. Cảm giác sướng tê tái, sướng thần sầu làm em suýt té ngã tới phía trước. Em cố gượng lại để tiếp tục nhìn Toản bút đít chị Diễm.., Ông Cảnh sát Trưởng vô cùng bối rốl - Phần ông sợ nhân viên ngoài kia có thể nghe lén, dòm
lén - Phần ông lo sẽ có điện thoại bất ngờ reo lên làm gián đoạn cuộc "hỏi cung" nữ phạm nhân 15 tuổi Kim Hằng. Phần nữa, là ông lo chính ông cũng sẽ bị cuốn hút vào cái không khí dâm đảng của lời Kim Hằng khai. Cả một đời ông chưa bao giờ được hân hạnh nghe ai kể chuyện dâm cách hấp dẫn như thế, Bỗng ông
nghe chiếc giày chân trái của ông có bàn chân Kim Hằng đặt lên, nhấn mạnh. Đúng ra, ông phải rút chân lại, không cho Hằng tấn công trắng trợn. Nhưng... ông đã yếu đuối, không những chấp nhận, mà còn muốn Hằng đặt nốt chân kia lên chiếc giày còn lại của ông.
Dưới bàn thì kể như kín đáo, vì có hai thành bàn che. Thế mà ông Cảnh sát Trưởng có cảm tưởng như nó trống trải lắm, ai cũng nhìn thấy. Lúc nãy, khi Kim Hằng nhỏ giọng, vì nàng âm mưu được ngồi gần ông Cảnh sát Trúởng hơn,
để xổ các thủ thuật chài dụ, phải làm sao cho ông này trở thành một trong những cừu non của nàng mới chịu. Bàn chân trần của Kim Hằng không đứng ở đó. Nàng xuyên ông quần, cho chân lên dần vuết ve ống quyển ông Cảnh sát Trưởng. Ông này nói một câu lãng è:
- Cũng gần đến giờ cơm trưa rồi chớ giỡn sao? Hay là... ông đi ăn cơm trưa, khi trở lại, em kể tiếp?
- À không, không.., tôi phải kết thúc hồ sơ của cô nội buổi nay để chuyển qua biện lý. Nhưng... cô còn nhỏ quá~ chắc, chắc tôi chỉ gởi cô đi một trung tâm hoàn lương cho thiếu nhi thôi...
Ông nói câu. đó với gương mặt sượng sùng - Hình như nói cho có lời mà nói. Còn nội tâm ông thì không phải thế - Nội tâm ông là mong Kim Hằng nói tiếp thật tận tường lý do tại sao Hằng trở thành gái gọi. Ông càng nóng ruột muốn nghe bao nhiêu, Kim Hằng càng lả lơi, quyến rũ bấy nhiêu - Chiếc áo mỏng dánh của Kim Hằng, cho ông thấy cặp xú cheng màu hồng nhạt, ôm trọn bộ ngực nỏn nường của Kim Hằng. Thỉnh thoảng Hằng tựa sát vào bàn, cố tình cho ông thấy cái căng phồng, cứng cáp của vú gái ì 5. Ông nuốt nước bọt hết mấy lần, rồi nhìn đồng hồ. Thời gian sao mà đi nhanh thế. Mới 9 giờ sáng đây, bây giờ đã 11 giờ thiếu 10 rồi.
Dưới kia, hai bàn chân của Kim Hằng đã táo bạo chỉa thẳng vào giữa háng của ôllg - Ông nhìn xuống - Quả là bàn chân trẻ em thật! Nó xinh xắn, nhỏ xíu với những móng đỏ - Bàn chân của những sân trường đầy phượng đỏ - Bàn chân của
cát mềm trên bờ biển...
Rồi không biết cái gì thúc đẩy. Ông tự động sề cái bàn tọa về phía trước, cố tình cho dương vật chạm vào hai bàn chân Kim Hằng. Cô bé nhìn thằng mắt ông - Hai bàn chân đó mơn trớn, xoa xoa chổ chỏm quần cương cứng. Ông Cảnh sát Trưởng đang vào bẫy sập của Kim Hằng? ! ! Cặp mắt ông nhìn láo liên ngoài cửa chính, ông sợ có ai đó đang theo giõi cuộc trộm tình bất chính của ông với cô gái gọi 15 tuổi.
Có thê thảm chưa? Ông Cảnh sát Trưởng mà phải sợ lại nhân viên, cũng vì hai bàn chân Kim Hằng đang khéo léo "thoa bóp" phần hạ bộ của ông? Ông vờ lớn giọng la Hằng:
- Cô. Sao cô không chịu cung khai luôn mà lại im lặng?
Hằng lẳng lơ, nhõng nhẽo như Điêu Thuyền:
- Tại em sợ... ông cho em đi trung tâm hoàn lương thiếu nhi!
Ở trong đó cả năm, không có đàn ông, em buồn chết đi... em nhớ chết đi! "Ăn" quen, nhịn đâu có quen? Hay là... ông giam em trong căn phòng này đi. ở đây nếu buồn, thì đã có ông bên em, tụi mình... tụi mình...
Ông Cảnh sát Trưởng vờ tằng hắn thật lớn khỏa lấp tiếng của Kim Hằng đang nhõng nhẽo, trong khi hai bàn chân Kim Hằng đang kẹp dương vật cứng ngắt của ngài Cảnh sát Trưởng trong quần. Ông hạ giọng thật nhỏ đủ cho Kim Hằng nghe:
- Toản bú hậu môn của chị Diễm rồi thôi hả? hay... là...
- Dạ đâu có, Hằng lẳng lơ trả lời. Anh ta rút lưỡi ra khỏi lỗ đít chị Diễm là bắt đầu thọc sâu vào cửa mình của Diễm - Đụ bằng lưỡi - Có lúc anh cạp cái mồng đóc của Diễm. Chị chỉ còn la Trời và tên của Toản, chớ không còn biết nói gì
hơn - Cho em hỏi ông một câu: bộ bú như thế sướng hơn đụ hay sao mà họ kéo dài cả nữa tiếng vậy?
- A, cái đó... cô đừng hỏi tôi. Tôi chưa từng biết ba cái vụ đó. Nó dơ dáy, nó súc vật, nó dã man mọi rợ, nó...
- Ông Cảnh sát Trưởngt Ông nói thật hay nói đùa? Bú lồn bú đít mà ông bảo là dơ, là súc vật à?
- Tôi chưa hề làm, mặc dầu đã có gia đình 20 năm rồi.
Trời ơi, Thượng Đế sinh ra cái miệng là để ăn, để uống, để nói những lời hoa mỹ... chớ ai lại đi liếm cái chỗ...
Kim Hằng vờ rút hai bàn chân lại, nghiêm nét mặt:
- Được rồi bây giờ thì ông dùng quyền Cảnh sát Trưởng muốn đày em di đâu cũng được, không muốn ngồi đây phút nào nữa. Chán chết được Cả hai đêm không có đàn ông - Gặp được một người, tưởng họ biết rung động, biết yêu đương biết hòa chung hơi thở - Không dè...
Ông Cảnh sát Trưởng một ìân nữa bối rối, tiếc rẻ, đã nói những điều làm cô bé phật lòng, để hai bàn chân chim kia không còn nâng niu bảo vật của ông nữa. Ông xuống giọng:
- Kim Hằng, phải hiểu giùm ngoài kia bọn thuộc hạ có thể đang theo giõi từng hành doing của tôi. Cho phép tôi thỉnh thoảng nạt nộ, nói nghịch lại vài câu cho có vẻ... Nếu không, chúng nó sẽ nghi? (tằng hắn giọng nói lớn). Rồi sao nữa, cô phải thành thật khai cho rõ ràng, không được che dấu bất cứ chi tiết nào (lại nhỏ giọng em nói đi, sau đó họ làm gì nữa?
Hai bàn chân nghịch ngợm của Hằng lại cho lên ghế ngồi ông Cảnh sát Trưởng, kẹp khúc dương vật mà thoa, mà nắn, rồi tiếp:
- Chị Diễm chịu không nổi, bảo anh Toản đứng thẳng lên, chỉa cặc vào mồm chị. Trời ơi, cặc của ba em, của ông thầy kém toán em đã thấy. Nhưng không của ai có hình thù kỳ dị như cặc của anh Toản. Đã lớn, dài, mà cái đầu của nó như con cá lóc t quặc xuống - Chị Diễm ngậm chật hai khóe miệng, nhắm mắt, cho cặc Toản vào hai phần bên trong miệng, nút ngon, rồi lại đẩy ra.
Toản đứng bặm môi, trân mình - Diễm bú khá lâu - Xong chị đẩy Toản ngồi xuống ghế mây, chổng cặc lên - Chị chàng hãng cho cặc Toản lọt phủm vào lồn, ngồi nhún nhẩy, đụ ngất trời suốt gần một tiếng đồng hồ - Em từng xem ba mẹ, chị Phúc và thầy Hải làm tình. Nhưng chưa bao giờ có cảnh đụ lạ lùng, khiêu gợi, hấp dẫn như bữa đó. Ngón tay em đã phục vụ cho chính em ra cả thảy ba ìân - Nhưng em chỉ ngậm miệng mà tận hưởng - Không quyền la to và muốn nói bậy gì
thì nói như chị Diễm và Toản:
- Nếu ngày nào mình cũng gặp nhau ở đây hoặc phòng em, anh hứa chắc với em là sẽ xa hẳn mẹ em, không còn làm tình lén lút nữa, dù những ngày em phải bận học ở trường. Lồn em bót và đẹp hơn nhìêu Diễm ơi? Họ đụ nhau cả tiếng, nhưng có những lúc ngừng lại lau bớt nước khí, rồi lại bỏ vào đụ tiếp.
Mặt ông Cảnh sát Trưởng đỏ bừng. Cặp mắt nhắm hít lại. Tay ông muốn buông cây bút chì để chụp lấy bàn tay xinh xắn, trắng hồng của Kim Hằng mà hôn một cái cbo thỏa máu thèm sinh lý Trước mặt ông, không còn là một nữ phạm nhân thành niên làm nghề gái gọi nữa. Mà là nàng tiên non đẹp thần sầu, làm cả tứ chi đến tâm cang ông rụng rời, bủn rủn - Ông không thể tin gái 15, con nhà giàu, danh giá, đẹp như thế mà đã biết tình dục tử năm 13 - Quan trọng hơn cả, là Kim Hằng đã dùng nghệ thuật kể chuyện để làm ông Cảnh sát Trưởng trở thành con cửu non, đặt dưới quyền đìêu khiển của em.
Hai ngón bàn chân mặt của Hằng, bằng cách nào không biết, đã kéo được sợi thắt lưng ra khỏi quần ông Cảnh sát Trưởng. Và, cũng hai ngón đó, đã kẹp cái zipper tuột hẳn xuống, rồi nguyên bàn chân nhỏ của Hằng đã xâm nhập vào bên trong...
Trông giáng dấp ông tội tình như một trẻ con. Phần ông sợ có ai vào thình lình. Phần ông sợ Kim Hằng tiến quá xa rồi ông có thể dính mắc vào đìêu mà ông gọi là tội lỗi. Bỗng điện thoại reo. Ông bốc lên, giọng không bình thường:
- Alô - Cảnh sát Trướng Vũ Hào tôi nghe.
- Làm việc gì mà hăng quá đến nỗi quên cả giờ cơm trưa vậy? Anh em đang đợi anh ở nhà hàng Đồng Khánh đây - Nè, bữa nay có ba ba hầm thuốc Bắc nữa nhe.
- Cho tôi xin lỗi, vì phải kết thúc hồ sơ nữ phạm nhân này nội ngày hôm nay. Hả, à... à... cô ta làm nghề gái gọi. Bao nhiêu tuổi hả? Mới có mười lăm, mới chết chớ - Thì đó - Nhỏ quá. Mình đâu có thể gửi qua phòng biện lý được.
Hả? ời, thì lẽ ra công. việc hỏi cung này là của mấy sĩ quan điều tra, hay biên tập viên - Nhưng cô bé... hơi.., cứng đầu, trả lời nhát gừng, không sợ ai hết, nên... tôl mới phả'i bậ.n bịu vầy đây chớ. Đẹp không hả? Không, 'tôi không có ý kiến gì về nhan sắc của bọn thiếu nữ choi choi bây giờ hết... Nó, ui, ui, thôi nhen, để... tôi làm việc... tiếp, úi.. xin lỗi, bữa khác nhen.
Ông Cảnh sát Trưởng phải cúp vội cú phone, vì dưới kia Kim Hằng đã lòn qua dưới bàn, quỳ trên sàn xi măng, móc dương vật của ông ra, biểu diễn màn thổi kèn Tây. Lúc nãy ông "úi, úi" là vì Kim Hằng dùng môi ngậm hẳn đầu cặc của
ông vào mồm, nút nút mấy cái vô cùng nghệ thuật. Như lời ông nói, là dù đã lập gia đình trên 20 năm, ông chưa bao giờ được hướng cảnh "nhơ nhớp", "súc vật" đó?
Ông cắn hai hàm răng lại chịu đựng - Giống hệt hình ảnh một phạm nhân cứng đầu trước những cú đấm đá dã man của người hỏi cung. Ông lấy vội tờ giấy, cầm viết hý hoáy ra cái điều đang làm việc chăm chỉ. Ong đóng kịch để lường gạt chính ông. Chứ nếu thực có ai bước vào thì làm gì không thấy ngay cảnh Kim~àng đang quỳ "thổi" khúc thịt nóng hổi, cương cứng của ông.
Thỉnh thoảng ông nhìn xuống xem rõ cảnh dâm tình bất ngờ mà Hằng đang tặng ông - Gương mặt em bé non quá là non! Một đóa hoa hàm tiếu! Một trái cây còn xanh mướt, nhỏ xíu - Đôi môi em nhỏ quá so vớl khúc gân như đòn chả của ông. Tâm trí ông bối rối. Cái lon Thiếu tá màu bạc gắn trên cổ áo ông đang mang, là kết quả cả một chuỗi dài ngày tháng tận tâm, tận lực với chức vụ, trách nhiệm. Có thể nào vì say mê em bé 15 tuổi này, rồi ông xuống còn Cảnh sát viên, ra chợ Bến Thành, ngậm tu huýt, làm chim bay, cò bay, chỉ đường lưu thông không?
Chức Cảnh sát Trưởng thơm ngon, béo bở này biết bao nhiêu người thèm đến giỏ giải. Thế nhưng, mồm Kim Hằng đang ngậm lút nữa khúc gân rồi. Em đang bắt chước cảnh chị Diễm bú cặc anh tài xế Toản ở nhà xe. Ông Cảnh sát Trướng vál Trời cho đừng có ai gọi điện thoại giữa lúc đó, cho ông tận hưởng cảnh "súc vật, nhơ nhớp" Kim Hằng đang tặng?
Hằng cổi áo, trệ cái xú cheng xuống một chút, dùng đôi ví xinh a8n cà cà đầu cặc của ngài Cảnh sát Trưởng. Rồi em còn chơi ác đưa cặc ông nằm giữa hai đôi vú, thụt tới, thụt lui như đụ. Hai hòn dái ông săn cứng - Quả thật từ thuở bé, ông chưa bao giờ nếm thử mùi tình dục với em bé nhỏ thua tuổi con gái út của ông. Thần tiên, cực lạc không chịu được.
Máy Interphone réo lên, ông bấm hỏit Có gì đó?
Ngoài kia, người sĩ quan phụ tá gọi vào:
- Thưa ông Cảnh sát Trưởng, có vợ chồng ông Thầu Khoán Trương Vĩnh Đạt muốn xin gặp.
- Anh trả lời với họ là tôi đang bận bù đầu với việc hỏi cung cô bé này, và đang làm việc với sĩ quan Phủ Tổng Thống cho vụ an ninh ngày Quốc Khánh sắp tới. Hẹn họ sáng mai nhen - à, quên, có ai muốn gặp cũng trả lời như thế -
Không cần phải gọi vào đây!
Trong khi đó Kim Hằng đã chồm hẳn lên, ngồi lên hai bắp đùi của ông, bá cổ ông, bắt ông hôn lưỡi. Tội nghiệp thầy Thiếu Tá. Ông run hơn bị sốt nước độc lâu ngày. Đẩy Hằng ra thì ông không đủ can đảm. Mà ôm Hằng để hưởng chút tình vụng trộm, ông lại càng không can đảm hơn. Ông ngồi thừ như cây thịt chết dể ngửi mùi hương cô gái trẻ tỏa ra tử da thịt thơm nồng. Thơm tự nhiên chớ không do nước hoa - Tóc tai cũng thơm - Hồn thầy Thiếu Tá bay bỗng chín từng mây xanh.
Dễ sợ nhất, kinh khủng nhất là ông biết khúc dương vật của ông đang tiếp giáp với chòm lông lồn đang ướt nhẹt của Kim Hằng. Cô bé đã tuột xì líp tử bao giờ? Cái váy đầm màu xanh đậm xòe ra che kín hết hạ bộ của cả hai người. Tim Thiếu Tá muốn bay ra khỏi lồng ngực khi cô bé hỏi:
- Anh muốn thử em cho biết một tý không?
- Thử cái gì? Ông hỏi thật bé, vừa đủ Hằng nghe. Không nói năng gì hết, Kim Hằng nhốm người lên, tay lòn xuống, cầm cặc ông Cảnh sát Trưởng, cho vào miệng lồn, rồi Hằng ngồi đè xuống, đè xuống... Khi Hằng bắt đầu "dộng cử"
thì điện thoại lại reo - Đầu giây bên kia là giọng bà xã:
- Anh đó hả? Bữa nay có về ăn cơm không?
- A... Bận lắm mẹ nó ơi. Mới đi họp trong dinh về đây. Tin tình báo cho hay có mấy toán đặc Công của V.C. xâm nhập tử Nhà Bè - Mà ngày Quốc Khánh lại cận kề. Bận dầu tắc, mặt tối luôn - Mẹ nó ăn đi nhen.
- Bận mấy cũng phải ráng ăn ngủ đầy đủ - Chớ bữa nay nghe giọng của anh run run có vẻ khác lắm đó nhen.
- Thì hai đêm rồi anh ngủ có 3 tiếng. Em biết đó
- Đã đành, nhưng mọi ìân, anh nói chuyện đâu có bị "hực hực" dứt quãng nhìêu lần. Làm như anh đang cử tạ hay làm gì nặng nhọc lắm? Phải không?
- À anh đang vừa nói chuyện với em, vừa xếp ba cái hồ sơ còn ứ đọng tử mấy ngày qua...
- Tối về ăn cơm nhen anh? Em chờ à.
- Cái đó nhất định rồi.
- Cả tháng nay hổng có gì cho người ta hết à. Nhớ thấy mồ. Bứa nay mà quên nữa là em thiến, đừng có la à. Hye!
Ông hú hồn, hú vía? Giọng ông trả lời bị đứt quãng là do em bé Kim Hằng dộng cừ hăng quá? Hằng hỏi:
- Bộ cả tháng nay anh không chăn gối gì với bà xã hả?
- à ừm, ừm có chớ, mà con mẻ quên đó chớ?
- Vậy là anh giống ba em à. Sống mà như đã chết? Anh cứ tiếp tục "pháo kích" thưa thớt, hoặc "trả hụi chết" một cách không tận tình, có ngày bà Thiếu Tá sẽ đi hoang, như em đã đi hoang! Bà Thiếu Tá thì có chồng, nên kín đáo hơn - Còn em chưa chồng, phải có handphone, nên bị đời kêu tên em là gái gọi. Bây giờ anh có thấy sự khác biệt giữa Đĩ và Gái Gọi chưa? Em ham làm tình là để thỏa mãn nhục dục - Hoàn toàn không vì tìên? Không phải sống giữa cái không khí và môi trường đầy tình dục ở nhà mà em trở thành dâm dục đâu. Cái này là tật bẩm sinh. Em thèm làm tình suốt ngày. Không phải mới đây, mà đã tử lâu lắm, lâu lắm!!!
Ông Cảnh sát Trưởng không nghe em bé nói gì hết, cứ ừ ử cho qua chuyện, vì Kim Hằng dộng cừ đã tuyệt trần, mà bộ đồ giữa của em còn bót quá, chật cứng, khác trăm phần trăm với lồn mẹ đĩ ở nhà. Để chắc ăn và an toàn, ông ẵm Kim
lIằng đứng dậy, hai người vẫn dính cứng - Ông bước lại khóa trái cánh cửa văn phòng, để không ai vào bất tử được. Kim Hằng sướng quá, nắc liên tục - Cái quần ông Cảnh sát Trưởng tuột xuống đất. Ông cho hai chân ra khỏi ống quần. Thế là cô bé đã hoàn toàn chiến thắng, hoàn toàn làm chủ luôn ông Cảnh sát Trưởng!
Bằng giọng trầm trầm bên tai, Kim Hằng thỏ thẻ:
- Cám ơn anh cho em một buổi sáng mê ly. Từ hôm bị bắt tới nay đã 3 ngày. Em thèm đàn ông còn hơn dân ghìên thèm xì ke. Đụ được anh, em hãnh diện quá. Đụ xong trận này, em có bị anh gửi đi cải tạo ở Trung tâm hoàn lương Thiếu nhi,
em cũng quá vui lòng.
Kim Hằng khôn ngoan nhắc lại câu nói đó của ông trong khi ông hồn phi phách tán vì những cú nắc thần sầu của cô bé. Ông ẵm Hằng như ẵm đứa con nít, mà dương vật ông lại lọt phủm cách dễ dàng vào lồn em bé. Tưởng có phải đổi mối
tình này với cái lon Thiếu Tá của mình, chắc ông cũng không có gì thắc mắc. Sướng kỳ lạ, sướng không tả nổi bằng lời nói. Nếu là phòng tư, có lẽ ngài Thiếu Tá đã la bể nhà rồi. Em bé Hằng hỏi cắc cớ:
- Có khi nào anh trốn bà xã đi ngoại tình như thế này chưa?
- Chưa, ngài Thiếu Tá trả lời ráo hoảnh.
Kim Hằng lấy ngón tay chỉ mạnh lên trán của ông, nói:
- Mặt xạo thì thôi - Em hỏi cho biết, chớ đàn ông, anh nào không xạo với vợ ít nhất là một lần, để ăn của lạ. Như hồi nãy, em đang đụ anh, mà anh dám dối với vợ là đang xếp chồng hồ sơ còn đọng lại tử mấy ngày...
Ông Cảnh sát Trưởng ngượng, cúi đầu. Từ một sếp lớn với gương mặt nghiêm nghị, giọng nói rổn rảng, có thể làm cho phạm nhân vãl đái trong quần, bây giờ ông bị nữ phạm nhân mười lăm tuổi chỉa ngón tay lên mặt mình mà mắng là
đồ đàn ông xạo - Ông sợ tình dục quá. Nó không có hình thù rõ rệt, không quyền lực hung bạo, mà sao, từ ngàn xưa, đã là sức ép làm đổ bao nhiêu ngai vàng của những bạo chúa khét tiếng. Như sáng hôm nay, ông chỉ cần đập bàn mắng
Kim Hằng một câu như:
- Cô còn quá nhỏ - Miệng còn hôi sữa. Tuổi 15 của cô đáng ra phải cắp sách đến trường, học giỏi ngày hai buổi. Tại sao cô tò mò đi xem lén các cảnh làm tình làm chi để đến nỗi biết thèm tình dục quá sớm? Bữa nay tôi ký giấy gửi cô qua Trung tâm Hoàn lương Thiếu nhi ở Cát Lái. Cô phải ở đó học tập cho đến khi thành người tốt của xã hội.
Sau đó, ông bấm chuông, ra lệnh mang Kim Hằng đi. Thế là xong. Ông không làm, mà còn đồng lõa, toa rập với Kim Hằng, cho cô được quyền ngồi hẳn lên người của ông mà làm tình ngay trong văn phòng của người đại diện pháp luật - Cô bé quay ông như con vụ - Ông chóng mặt, ông hôn mê, đã nói dối vợ, dối với bạn bè đang chờ cơm, để ẵm Hằng lên, khóa cứa kín, tiếp tục trò chơi mà từ thuớ nhỏ, ông chưa tửng được hưởng: đó là đụ "kiểu ẵm em!"
Ông đứng bất động, ưỡn lưng ra phía trước, cho Hằng tha hồ dộng những cú nắc tê tái, hoan lạc Sướng như rồng gặp được mây, bay về thượng giới! Kim Hằng thỏ thẻ:
- Đây là ìân đầu tiên em "ngử' với một người em chưa hề quen biết! Chắc anh không tin phải không?
- Em đừng quên anh là Cảnh sát Trưởng! Là gái gọi mà chưa tửng ngủ với ai xa lạ sao?
- Đó, vì thế em mới bảo anh lầm và sai ngay từ đầu. Điện thoại cầm tay của em chỉ toàn nhận những cú phones của những nhân tình quen biết. Em lặp lại: là em không cần tìên khi ngủ với đàn ông. Kể ra, hơi khó tin - Nhưng đó là sự thật?
Nếu có một đàn ông nào có thể liên tục thỏa mãn tình dục với em hằng ngày, có lẽ em không cần cái handphone. Tnh dục đối với em là nhu cầu như hơi thở, như nước uống, như cơm ăn!
Ông Cảnh sát Trưởng nhìn gương mặt Kim Hằng không chớp mắt. Ông không tin Hằng 15 tuổi, nhưng nét thơ ngây, hồn nhiên, vô tư lự và cái đẹp như đóa hoa vừa nở của Hằng làm ông phải tin. Cặp vú của Hằng tròn trỉnh, cứng ngắt. Hai cái nuốm nhỏ xíu màu hồng hãy còn lún sâu trong da thịt. Tất cả hình như còn nguyên si, nếu không không hân hạnh ẵm Hằng lên, cho Hằng tha hồ nắc dồn dập, cho thỏa cơn thèm khát tình dục của cô bé còn quá bé.
Hằng khai là 15, nhưng mới nhìn, Hằng chỉ nhỏ như 13 - Cách suy nghĩ và nói năng của Hằng thì lại là gái 20 - Nhất là cách làm tình nghệ thuật, nghề nghiệp của Hằng thì đến các chị có chồng hai con cũng không bì nổi. Hằng làm tình không máy móc, mà nàng biết tận hưởng khoái lạc qua tửng động tác. Hai tay Hằng đang ôm ghì cổ ông Cảnh sát Trưởng - Em gục đầu vào vai ông, rên nho nhỏ. Hai chân em quấn chặt phía dưới lưng ông làm điểm tựa để nắc cho mạnh. Còn ngài Cảnh sát Trưởng thì . đang sống giửa hai tâm trạng: một đại diện luật pháp; và một gã tình nhân lang chạ - Không biết, ngoài kia, có ai đang theo giõi việc ông đang kín đáo nhận hối lộ ái tình không? Và nếu đúng theo lời khai của Kim Hằng "Em chỉ nhận những cú phones từ những nhân tình quen biết, và tuyệt đối không vì tiền". Thì ông phải xử Kim bằng vào cái tội gì? Khuấy rối an ninh công cộng? Làm dơ dáy xã hội? Làm băng hoại luân lý? Hoàn toàn không? Như thế thì Kim Hằng quả là vô tội Mà vô tội thì em phải được thả ra tức khắc.
Sao ông còn ôm thân hình cô bé chặt cứng như đôi sam ngoài biển? Bây giờ kẻ có tội, chính là ông? Ông đang dùng chốn công đường để làm tình. Đang "hãm" một cô bé dưới tuổi vị thành niên. Đang dùng giờ công chức để thỏa mãn việc riêng? Biết thế mà ngài Thiếu Tá vẫn không sao buông nổi đóa hoa thiên hương, đẹp thần sầu, đang ôm đụ ngất trời? Kim Hằng lại hỏi một câu hóc búa:
- Nghe em hỏi, và phải trả lời thành thật? Làm cái nghề chuyên về đìêu tra, có khi nào anh khám phá bà xã ờ nhà đã có lần ngoại tình?
Ông Cảnh sát Trưởng giật mình! Ông mặc cảm mà giật mình, vì tưởng như Kim Hằng có biết phần nào những rắc rối về đời sống vợ chồng của ông! Kỳ thật, làm sao Hằng biết - Em hỏi vì nghe các nhân tình lớn tuổi của em tửng thuật lại những pha ngoại tình dễ sợ của các phu nhân tên tuổi trong xã hội. Như bà Ngô Đình Nhu đã đi lại, và sống đời vợ chồng với Trung Tướng Trần Văn Đôn tại Đà Lạt, cả tháng! Bà Trần Trung Dũng đã ngoại tình với sĩ quan tùy viên tòa Đại Sứ Việt Nam tại Anh Quốct vân vân và vân vân?
Sau khi nghe Kim Hằng hỏi, một khoảnh khắc, Thiếu Tá Vũ Hào, tức Cảnh sát Trưởng Quận Năm này, đã im lặng - Ông im lặng, vì không biết phải trả lời sao cho đúng đây. Ông biết, nếu ông nói KHÔNG, thế nào cũng bị cô gái sành đời Kim Hằng cho là nói dối. Mà khai thật? Không thể được. Ô nhục chớ có vinh hạnh gì cho cam.
Đọc được sự băn khoăn trên ánh mắt của ông Cảnh sát Trưởng, Kim Hằng nhoẻn nụ cười khó hiểu, rồi bảo:
- Anh im lặng hơi lâu, kể như anh đã trả lời khá nhiều. Biết ngay mà - Các anh càng làm lớn, lương cao, nhà đẹp, vợ xinh, đều bị cả lố sừng cắm trên trán thôi - Có phải không? Có bi đát lắm không? Trường hợp của anh, chắc là khá đau khổ - Bởi vì anh xử được chuyện rắc rối của kẻ khác, nhưng bó tay đầu hàng chuyện trong nhà... Chẳng lẽ làm Cảnh sát Trưởng mà suốt ngày làm lính canh bà xã rồi ai lo việc nước? Kẹt! Mỗi người có một thê thảm để gánh vác. Làm linh mục, bà xơ, thèm lắm, không dám chơi, vì sợ bổn đạo khinh (chớ không phải sợ Chúa phạ. Vậy mà, nhịn không nổi, đã có bốn anh: một hồng y bên áo, đã mò mẫm, ngủ với một lô nam tín đồ tuổi choai choai, bị giáo dân biểu tình, tẩy chay. Giáo Hoàng phải bay qua để trấn an - Ba linh mục, một ở Chicngo, một ở Tustin, một tại Long Beach mới đây bị gla đình nạn nhân kiện đòi bồi thường 35 triệu mỗi anh về cái tội gọi là: Sách nhiễu tình dục? Tội mấy anh đó lớn hơn của Kim Hằng nhìêu. Vì Kim Hằng dám thú thật em làm gái gọi bới để thỏa mãn tình dục?" Còn các anh mặc áo đen, đã học đìêu răn thứ 6 tử hồi mới lọt lòng mẹ, thuộc nhuyễn như cháo hoa, vậy mà vẫn... Chuyện đổ bể công khai (chưa kể những lần thầm kín) thì các cha đấm ngực la: "Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng!".
Cũng như anh hồi sáng nay. Anh bảo: mồm miệng là để ăn cơm, uống nước, nói những lời hoa mỹ, chớ không phải để làm chuyện nhơ nhớp, súc vật, dã man, như chị Diễm em đã bú cặc anh tài xế? Thế nhưng, sau đó, anh hạ giọng, bắt em kể tiếp đoạn hai người đó bú nhau.
Kim Hằng nói một hơi dài như công tố viên buộc tội trước tòa - Nhưng ngài Cảnh sát Trưởng chỉ nghe phong thanh có một phần - Vì ngài đang miên man với mớ suy nghĩ về con vợ người Mỹ Tho có lồn kho ba trách. Trong quá khứ, ngài toan bỏ con vợ này hết mấy lần mà không sao bỏ được - Nó còn trẻ quá, trẻ hơn ngài tới 14 tuổi, thơm xinh như múi mít, trắng hơn bông bưởi - Nhất là cái bộ lông lồn đẹp độc đáo. Rậm rì như rửng u minh, nhưng nó mọc có hàng có lối, gần như có đường ngôi rẻ giữa. Mà các thầy tướng số bảo đàn bà như thế là làm chồng thăng quan tiến chức rất mau. Mỗi ìân vào giường thì chính Thoa (tên vợ của ngài) cổi truồng ra trước, hai bàn tay vuốt ve bộ lông lồn độc đáo, hát nhửng bài sếnh như Rửng Lá Thấp, Tàu Đêm Năm Cũ, Hoa Trắng Thôi Cài Lên áo Tím? Trông nó ruộng thế nào ấy, vậy mà thầy Thiếu Tá mê như điếu đổ, bới vì Thoa đụ không bao giờ biết mệt và đòi ngưng!
Hồi Mậu Thân, khắp thành phố như nằm trong chảo dầu sôi - Những người có súng ống đều phải nằm giữ trại lOO%. Thầy Cảnh sát Trưởng phải 24/24 ngồi dính đít vào ghế văn phòng nghe báo cáo, và giải quyết các rắc rối trong khu vực. ở nhà, ban đêm, Trần Kim Thoa vợ ngài đưa thằng nhóc con tên Hạnh 17 tuổi, gọi nàng bằng mợ dâu, về nhà, tắt đèn hú hí. Giới nghiêm là cấm người đi ngoài phố - Còn chuyện leo rào, nhảy qua sân thượng của mợ Thoa, để vào thẳng phòng mợ ở từng thứ nhất, làm chuyện hoa tình, thì không ai cấm. Mà có cấm cũng không ai bắt được, vì mọi chuyện xảy ra trong đêm tối? Thằng Hạnh đi rón rén đến trước phòng mợ lúc gần 9 giờ, gõ cửa...
- Biết rồi, để mợ mở, Thoa nói.
Mợ 32 tuổi, mới hai con - Ăn uống sung sướng, người mợ nở đều, mát mẻ, thơm tho - Cặp vú ưỡn ra phía trước nhọn lễu, cứng ngắt trong bộ đồ ngủ màu hồng nhạt - Trong phòng không ánh đèn - Trăng sân thượng rọi vào đủ họ thấy nhau, thấy luôn phần hấp dẫn bên trong của mợ Thoa. Mợ ôm choàng thằng bé gọi nó
bằng Anh?
- Sao anh bò qua trễ quá vậy? Làm người ta chờ muốn chết.
- Thì cũng phải để ông bà bô ăn cơm xong, đi nghỉ ngơi, rồi mình mới du kích qua được chớ.
Mợ Thoa ôm nghịch đầu thằng bé xuống hôn lưỡi - Mợ dạy cho Hạnh từ năm em mới 16, nên mọi chuyện bây giờ Hạnh rành như trai 30? Nó ôm bà mợ trẻ măng nút lưỡi, một tay quàng qua cổ nàng, tay kia hắn thọc vào quần nàng, sờ soạn
chòm lông dày rậm bên trong.
Thành phố giới nghiêm, im lặng như nhà quê. Tiếng rên nhỏ của mợ Thoa làm không khí ngoại tình thêm lãng mạn - Mợ thích quá. Sức của mợ phải có một thanh niên trẻ tuổi như Hạnh, may ra. Còn như chồng nàng, Thầy Cảnh sát Trưởng, chỉ được ồ ạt dăm phút đầu tiên, rồi thôi, để mặc cho Thoa nằm hụt hẫng, khắc khoải, thèm khát... Ăn chưa xong bữa đã dọn bàn. Thoa cầm cặc Hạnh hỏi:
- Bữa nay ngủ đây với em tới sáng được không?
- Không dám đâu, Hạnh trả lời. Phải về khoảng một giờ - Nhỡ khuya bà bò đi dắp mền, không thấy, bả sẽ nghi. Đửng để chuyện đổ bể - Cậu Hào, chồng mợ biết được là đời cháu coi như đi bán muối!
- Có gì, em chịu hết cho - Thoa nói - Bất quá ổng bỏ em là cùng - Còn vái trời vậy nữa! Nếu vậy, em mang anh về sống dưới Mỹ Tho, tha hồ sung sướng cho tới hết?
- Thiệt không? Sao nghe đồn mợ còn có anh Cơ nào đó nữa mà. Anh này đã bị cậu Hào cho ...vô Chí Hòa hết một lần. Hồi được thả ra, ảnh ốm như cò nhom.
- Cái chuyện đó xưa như ông Bảo Đại rồi. Nhắc làm chi nữa. Bây giờ em chỉ mê với thương có mình anh à. Mmh lại giường nằm nói chuyện đi Khiếp, mới sơ sơ mà con cặc của anh nó .. cương lên như đá vậy. Dâm quá là dâm!
Hai người dìu nhau lại chiếc giường Hồng Kông gần cửa sổ - Trăng trung tuần rọi sáng trưng - Mợ Thoa nằm đè lên mình thằng cháu l 7 tuổi, nhìn nó, hỏi:
- Nói thiệt em nghe, ngoài em anh còn có bồ nào khác không?
- Trời ơi? một mình mợ gần muốn chết rồi, còn có ai nữa. Với lại cặp với mấy con nhỏ choai choai, chắc gì nó thương cháu bằng mợ. Làm sao nó có tìên chu cấp cho mình mỗi ngày vài trăm để lạng Honda khắp phố phường?
- Mà em muốn anh yêu em suốt đời? Có chịu không?
- Chịu. Cháu làm chồng bé của mợ há?
- Ừa. Lạng quạng là chết với em à nhen? Em cắn cặc sứt ra luôn, hết đụ, hết đéo gì nữa à nhen!
- Ừa, nhưng mà... Cậu Hào bỏ cho ai?
- Ối chuyện đó hơi sức đâu mà lo hổng biết nữa à. Làm Cảnh sát Trưởng, mỗi ngày ổng về nhà với em nhìêu lắm là 6 tiếng, xong lại đi. Cái vụ ân ái, em kêu gào lắm, chả mới bố thí cho vài chục phút, rồi... đi... tắm. Thèm ráng chịu, đâu dám kêu với ai. May sao em có anh, chớ không, chắc em như tàu lá chuối khô sau hè, chớ không chơi đâu.
Cổi áo em ra đi mình? Em muốn bữa nay anh phải bú ìôn em cho thiệt lâu, vài ba tiếng được không, mình?
- Được chớ - Mợ muốn là Trời muốn mà - Không có mợ chỉ dạy cho, giờ này, đâu có biết lồn là gì.
Hạnh vẫn để mợ Thoa nằm trên người. Hắn cổi tửng cúc áo, rồi cả cái áo. Mợ tự động tụt quần - Trần truồng trắng nỏn dưới ánh trăng. Con cặc thằng Hạnh đội lên trong quần đùi. Mợ nằm như thế cà, nắc cái mu lồn sột soạt những lông là lông, và nút lưỡi thằng bé. Nước của mợ đâu mà nhìêu thế! Nó thấm qua lớp quần, làm ướt cả cặc của Hạnh luôn - Mợ Thoa thành thật tâm tình:
- Giấc mơ em đang thành sự thật. Em mơ có người yêu bé nhỏ như vầy tử không biết bao lâu rồi, Hạnh ơi? Chỉ có người yêu tuổi này, may ra mới chịu nổi em suết đời thôi - Cổi quần đùi anh ra luôn đi, cho em bú nó chút coi! Thèm ơi là thèm - Nhịn ăn được, mà sao cái vụ này, coi bộ khó nhịn quá mình ơi!
Cái quần đùi vửa ra khỏi người Hạnh, mợ Thoa không bú ngay, mà lòn tay xuống, ghim cái củ nự đó vào ngay lồn, nằm nắc mê man, tàn tịch, và rên rất nhỏ vì trời yên tịnh quá, mợ sợ các con nghe.
Cả năm nay, hầu như đêm nào Hạnh cũng trèo rào, đu lên sân thượng, để cho Mợ Thoa ngoại tình, và dạy Hạnh tất cả mọi kỹ thuật cần có Thế nào giữ tinh khí đừng ra sớm. Bú lồn thế nào cho đàn bà phải ra ít nhất ba ìân trong miệng. Và, đụ sao đàn bà phải sướng quá mà bật khóc? Hạnh nằm dưới, đang dồn tâm trí vào những ìân đi câu cá dưới Rạch Hào. Những trận banh đá ngoài cầu trường Cộng Hòa. Những bài thơ trữ tình của Xuân Diệu, Lưu Trọng Lư,.v.v...
Mợ Thoa ôm nắc da diết thằng cháu không dính dáng chút gì máu mủ. Đã quá - Mợ bình tĩnh ăn, hưởng, mà không sợ ông chồng Cảnh sát Trưởng về bất tử. V dã có Đặc công V.C. giữ chân ông ở ngoại ô thành phố. Mà có về, từ từng thứ nhất lên đến phòng ngủ tửng bốn này, ông cũng cho phép Hạnh thửa sức leo rào trở lại "căn cứ bên kia" cách an toàn, không để lại chút dấu vết. Nếu có, chỉ vài sợi lông dái mới mọc rơi dính lẫn lộn trong chòm lông lồn của mợ Thoa. Kể như huề.
Đụ đàng hoàn không sướng, và thú vị bằng đụ lén - Mợ lấy hai chân kẹp sát lại cho hai mép lồn ngậm cứng cặc của Hạnh. Sau gần nữa tiếng, mợ ra một mình, không rủ Hạnh, vì tâm trí mợ đang tưởng tượng ra với kép hát Minh Vương của Đoàn Kim Chung II. Mợ gào thầm trong trí:
- Minh Vương ơi! em là Lệ Thủy đây - Chàng ơi, đất Trường An đang sôi sục máu lửa. Mưa tuyết đang rơi khắp chiến trường. Chàng về giửa đêm, cầm gươm tìm em... và em ra cho chàng đây úi sướng vô cùng, Minh Vương ơi!
Mợ nghe cải lương rồi thuộc được một câu để hát thầm trong những ìân sung sướng tuyệt đỉnh với anh kép Minh Vương - Mợ là loại bán buôn vải ngoài chợ Mỹ Tho - Sự suy nghĩ và cách ăn nói cũng rất bình dân, và ruộng. Ông Cảnh sát Trưởng Vũ Hào phải lòng mợ, rồi cưới về làm vợ ngày ông còn làm Trưởng Ty ở Mỹ Tho.
Lý do thứ hai để ông Vũ Hào vẫn phải sống với bà vợ lăng loàng này vì Luật Gia Đình của bà Nhu cấm ly dị - Nhất là các anh có chân trong chính quyền. Anh nào vớ vẩn cải luật là được về vườn nghĩ mát muôn niên? Cũng chính cái luật trái đời này đã lùa hàng triệu đàn bà miền Nam vào con đường phản trắc lăng loàn, mà không sợ đấng phu quân đưa ra tòa ly dị. Đó cũng chính là điểm tựa vững chắc của mợ Thoa với Cơ, rồi bây giờ đến thằng cháu trai tên Hạnh.
Lúc nãy khi mợ ra, mợ không thèm rủ Hạnh, nhưng cậu bé, nhờ nhìêu ìân đụ với mợ, mà nó biết rất rõ - vì toàn thân mợ rung lên như cơn sốt - Mồm mợ cắn cằm, cắn tai Hạnh. Hai tay véo ngắt hai bả vai Hạnh - Nó hỏi:
- Mợ ra rồi phải không?
- D... ạ... Em... sướng quá mình,.. ơi. Cho phép ra trước một cái nhen mình? Cho em thở chút, rồi. em đụ tiếp nhen?
Thằng Hạnh cười mim mím thích thú. Nó cám ơn đã được mợ cho nó nằm dưới để làm cây cử cho mợ đụ. Hạnh đưa mắt ra cửa sổ, nhìn những tàu lá dửa bay nhè nhẹ dưới trăng khuya. Xa, rất xa, có vài tiếng súng nổ thưa thớt. Giờ này chắc cậu Vũ Hào đang cùng thuộc hạ lội ruộng, hoặc nằm áng binh bất động trên hương lộ, đợi V.C. bò về, là thịt. Cậu hoàn toàn chẳng biết ở nhà bà xã cậu đang đè thằng cháu ra đụ chứa chan, dã man, tàn tịch - Không phải một đêm, mà hình như đã hơn 365 đêm rồi có.
Có lần Hạnh mệt quá, không lên nổi, mợ bắt nó nằm ngửa ra, để mợ ngồi choàng qua người, đè lồn trên mặt Hạnh, bắt nó bú lâu đến độ cả lưỡi lẫn môi Hạnh đều mỏi tê liệt - Mợ ra lìên bốn năm cái, Hạnh nuốt đầy bụng, mợ mới chịu nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Mợ là người đàn bà đầu tiên phá trinh Hạnh, nên Hạnh không có sự so sánh mợ với nhứng đàn bà khác. Hạnh không hiểu dâm là gì? và thế nào là đàn bà lãng mạn. Có lồn sẵn là Hạnh nhào vô đụ, chẳng có ý thức gì về tình dục đôi lứa cùng tuổi. Mà hình như Hạnh đang mê mợ Thoa thì phải. Có ìân mợ nghe bọn gái bán bar chỉ vẻ, lấy giấy quyến nịt lồn trong ngày có kinh, xong đem đốt, rồi hòa vào nước, cho nhân tình uống- Nó sẽ mê đến chết.
Thực vậy, ban ngày, đi học về, là thằng bé bằng mọi cách "bay" qua nhà mợ Thoa, vờ hỏi chị Khang, chị Uyển (con mợ Thoa) rồi hể thấy nhà vắng vẻ, là hai người chui sau nhà bếp, hoặc lên sân thượng, ôm nhau nút lưỡi, sờ mó cho đã
mới buông ra. Tối đến, hôm nào ông Hào phải đi trực, hoặc cắm trại, tên Hạnh qua cắm cừ vào lồn mợ.
Thấy mợ Thoa hơi cụ cựa, thằng Hạnh hỏi:
- Hồi nãy mợ ra với anh kép nào vậy? Hùng Cường, Minh Vương hay Thanh Tú
- Hí hí hí, quỷ nà. Với Minh Vương.
- Cái thứ nhì, mợ ra với Hùng Cường nhen?
- Sao vậy?
- Để cháu hát bài "100 phần trăm" cho mợ có hứng.
- ời, không biết sao, tử nhỏ giờ, em mê kép cải lương dễ tàu luôn. Mê bá chấy - Mê hết phản, anh ơi? Ước gì, ngày nào đó... túm được một trong các anh kép này đưa lên giường, cho ảnh đụ ảnh bú, chắc là... tê người?
- Vậy cháu phải học làm kép cải lương cho mợ mê hơn?
- Khỏi, vầy là người ta yêu chết, yêu sống rồi ông Thần ạ? Anh mà ca hay, hát giỏi nữa ai chịu đời cho thấu - Ghen rách quần luôn - Nằm thẳng lại cho em đụ thêm cái nữa đi!
- Ủa, sao hồi nảy mợ biểu phải bú lồn mợ đêm nay thật lâu. Rồi bây giờ toàn đè cháu ra đụ không vậy?
- À hé, quên. Để em nằm day mặt ra cửa sổ, nhìn trăng, trong khi anh bú lồn, mới thích... Bú em cho lâu nhen?
Trăng ngoài kia đứng bóng. Gió khuya thổi lành lạnh qua cửa sổ. Trời trong xanh làm những vì sao sáng long lanh như những viên kim cương gắn vào bức màn màu xanh đục. Thằng Hạnh quỳ dưới thảm dày, banh háng mợ Thoa ra hôn bằng mũi. Hôn rất nhẹ, mà mơ màng lãng main cùng cực - Mợ đang đưa tìêm thức quay về
những ngày còn thiếu nữ sống trong miệt vườn Mỹ Tho - Mợ nhớ tửng thằng bồ đưa mợ ra Gò Ông Kiểng, Bàu Thang, Cồn Giả Tranh để nằm trên xuồng ba lá, nhìn trăng khuya, nghe cá táp móng, nghe ếch nhái ca vang một khúc lạch vắng, và khuya lắm, hết chuyện trai gái, nó đè mợ ra, cổi truồng, đụ sáng đêm.
Làm gì thì làm, mợ không sao quên nổi cái nhà quê hìên hậu, dễ thương, thanh đạm ở miệt vườn Mỹ Tho. Mợ là cây bông súng, là quả thơm, là vườn ổi, là con sông Tìên Giang bồi đất phù sa cho rẫy vườn tươi tết - Mợ là mẫu đàn bà đúng nghĩa của mìên Nam trù phú, xanh tươi. Gái 14 nhảy tung tăng hai bên mươn, ao có trồng cau, chôm chôm, mận. Da hồng màu dưa hấu, và ánh mắt mở chào những suy nghĩ rất hồn nhiên, tự nhiên về tình yêu. Thế là mợ đi tìm bọn thiếu niên để chuyện vãng, tâm tình. Nhưng còn ở đâu vắng vẻ, lãng mạn, thầm kín bằng ngồi xuồng ba lá, chèo tuết vô lũng xa, mang cơm theo ăn, chơi cho đến trăng lặn mới về. Rồi chuyện gì về tình dục, mợ cũng biết, cũng rành như một người lớn.
Thằng Hạnh kéo hộc tủ lấy cây đèn pin, bấm lên, rọi xem bộ lông lồn mợ Thoa. Hmh như Hạnh mê nhìn chòm lông lồn độc đáo đó hơn là bú. Thật gần, Hạnh vạch nhìn tận tường những hàng lông nằm xếp xếp ngay hàng thẳng lối. Một đường ngôi rẻ giữa chạy ngay tử đỉnh mu xuống tới hột le. Lông mợ đen, mướt như lông mèo mun - Hạnh kê mũi vào hôn da diết, hôn mê đắm, trong khi mợ đòi giọng nhõng nhẽo:
- Lần nào biểu bú cũng nhìn lông của người ta lâu quá chửng chừng à, Hổng thèm đâu - Lẹ lên đi!
Hạnh dùng ngón trỏ và ngón cái, vạch hai mép ìôn ra ngắm. Xong hắn thọc lưỡi vào cưa cái mồng đóc. Hai ngón tay khác thụt cửa mình. Mợ Thoa chổng cái mông đít lên, la nho nhỏ:
- Đụ mẹ, em có dạy anh cái vụ này hồi nào đâu Sao tự nhiên xổ chiêu lạ hoắc vậy? Con đĩ chó nào bày biểu cho anh phải không? Trời ơi, thiên thần thánh tổ ơi! Ui? Tuyệt, quá xa tuyệt, mình ơi. Em nghi anh có ngủ với ai khác rồi phải không, anh Hạnh? Chết con đ mẹ em rồi - Cưa nhè nhẹ chút được không anh? Ui, đã hơn đụ nữa mình ơi!
Hạnh còn nhỏ quá không để ý - Tưởng học được chiêu lạ thì cứ mang ra phục vụ cho mợ sướng, để mợ cho thêm tìên đi dú hí. Có ngờ đâu, mợ khám phá, và hỏi câu ngay chóc, làm hắn vửa bú lồn, vửa lo ra, sợ mợ ghen... Lúc gần ra, mợ kéo vội Hạnh lên, bắt chỉa cặc vào lồn mợ nắc.
- Có phải anh đã đụ ai ngoài em? Mợ Thoa hỏi.
- Con đã nói, một mình mợ là con gần chết rồi, còn thêm ai nữa cho mau qua đời hả?
- Chớ cài chiêu hồi nãy, em đâu có dạy cho anh?
- Học một, phải biết mười chớ - Con thông minh mà...
Mợ vừa đụ vừa nghi - Chiêu đó chỉ những chị có chồng mới biết - Mợ để sang một bên, dồn hết tâm trí vui trọn đêm nay với thằng cháu 17 tuổi trước đã. Còn thằng Hạnh vửa nắc, vửa ca bài "Một trăm phần trăm" cho mợ có cảm tưởng là đang đụ ông Hùng Cường. Đêm đó vui quá, hai mợ cháu ôm nhau đụ ngất trời. Lúc một giờ Hạnh cũng quên luôn về nhà. Trần truồng, hai người lăn quay ra ngủ vùi cho tới sáng bét.
Hồi 9 giờ hơn, cánh cửa phòng mợ bị bật tung ra - Mợ giật mình mở choàng mắt. Ông Cảnh sát Trưởng Vũ Hào đứng chình ình ra đó trong bộ quân phục tác chiến - Lạ một cái là mợ bình tĩnh, nằm phành lồn ra, nhìn chồng cười nữa khiêu khích, nửa khêu gợi, trong khi thằng Hạnh mặt cắt không còn chút máu, mau mau tròng vội cái quần đùi, quỳ xuống, khoanh tay đợi ông Cậu mắng nhiết, hoặc có thể sẽ rút "giò heo" ra tặng cho nó một viên kẹo đồng.
Vũ Hào cho tay kéo súng ra thật. Tiếng lên đạn nghe sắc lạnh như lưỡi hái tử thần kề vào tận cổ. Mợ Thoa vẫn nhoẻn cười rất tự tin, vì cảnh đó xảy ra có hơi nhìêu ìân trong phòng ngủ này. Kỳ thật, mợ Thoa cũng mong ông Cảnh sát
Trưởng bỏ mợ cái cho rồi, để mợ tha hồ hưởng nốt cuộc đời của gái 32, lửa tình như hỏa diệm sơn.
- Thằng khốn nạn, ông Cảnh sát Trưởng dõng dạt nạt, mày biết đây là mợ dâu của mầy chớ?
Da... ạ... thưa cậu... con biết, Hạnh run bang bậc trả lời.
- Biết, sao còn lẻng qua đây... để... Trời ơi là Trời, tôi biết bắn ai đây hả Trời?
Ông đút súng vô lại bao da, tiến tới cửa sổ, bặm môi, che hai giọt nước mắt hờn ghen người vợ trẻ. Mỗi ìân máu uất ức tràn lên tận cổ, ông định dùng con chó lửa làm cái gì đó cho hã dạ, thì dung nhan mợ Thoa, thân hình vô cùng khêu gợi mợ Thoa, làm ông cong cụt hết, đầu hàng. Rồi cái chức béo bở Cảnh sát Trưởng Quận V, luật gia đình của bà Nhu còn chình ình ra đó. Bỏ mợ Thoa, ông có tìm ra một đàn bà trẻ, mát như thạch, thơm hơn múi mít, đẹp như đóa tường vi như em Thoa không?
Bao nhiêu thứ đó, nố như cái bung xung, níu kéo ông, làm tay chân ông không gỡ ra nổi cái ưu phìên gắn liền với cuộc đời xấu số về tình yêu của ông. Cho nên sáng hôm qua, đang đụ ngon lành với em bé Kim Hằng, bỗng em hỏi một câu, làm cái mụt nhọt kia bung mủ, và làm ông đứng đụ như cái xác không hồn. Kim Hằng khen:
- Anh tài thật - Những anh khác chỉ chịu nổi chiêu này của em nhìêu lắm là 15 phút. Nãy giờ gần 40 phút rồi, anh vẫn vững như bàn thạch - Sao hay vậy? .
- Thì anh muốn, ìân đầu tiên, để lại trong em một kỷ niệm.
- Kỷ niệm, Sau bữa nay, anh sẽ bỏ em và Trung tân Hoàn Lương mà? Em đâu cần kỷ niệm?
- Anh sợ kiểu nói chuyện ngạo mạng, khiêu khích của em lắm rồi. Tha cho anh. Hiểu em rồi, chẳng ai dám còng tay em, chớ đửng nói việc bỏ tù em. Nãy giờ anh yên lặng là bới vì, anh... toan tính... gắn lìên cuộc đời anh với em. Nhưng phải làm sao cho kín đáo, thật kín đáo. Mà lúc đó, anh muốn không còn ai gọi em nữa, ngoại trừ anh. Có được không?
- Dạ được, nhưng kéo dài được bao lâu?
- Lại một câu hỏi ngạo mạng khác của em!
- Không. Em hỏi thật đó. Anh có thể bỏ việc ở đây, để ẵm em đụ suốt ngày như thế này không? Em chỉ ghìên có một thứ: làm tình. Bao lâu cũng không chán - Ngoài ra, em sợ anh chẳng con bao nhiêu sức. Dẫu gì, anh đã là con ngựa già. Dẻo dai thì có - Mà đường xa thì không - Như ba em, chẳng hạn. Ông đã bỏ dỡ cuộc chạy đua với mẹ em, để mẹ em một mình, thành con ngựa bất kham - Bà đụ lửng trời với những thiếu niên, có cậu chỉ 16, 17 tuổi. Trong số có những thằng cháu xa xa, không liên hệ máu mủ...
Một lần nữa, Cảnh sát Trưởng Vũ Hào giật tái người. Đúng phóc. Không sai chạy một ly vào cái tình sử bi đát của ông. Ông bật nhìn thẳng vào mặt Kim Hằng để dò la theo con mắt nhà nghề của Cảnh sát, xem có phải Hằng đã biết hết chuyện của mợ Thoa và thằng cháu tên Hạnh.
- Kim Hằng, em có biết ai tên là Thoa và Hạnh không.
- Dạ không. Tên hai cô gái nào vậy. Bồ anh hả?
- À… ừm... không, hỏi cho biết vậy mà. à, em nói mẹ em ngủ luôn với nhửng thằng cháu xa xa không liên hệ máu mủ. Nghĩa là sao? Cháu gì?
- Dạ cháu kêu mẹ em bằng bác, hay bằng mợ chẳng hạn...
- Dễ sợ vậy sao? Đàn bà bây giờ... - Không phải đàn bà bây giờ. Mà phải nói xã hội bây giờ "tiến bộ" và nhanh như phi thuyền Con Thoi của Mỹ bay lên cung trăng, hay hỏa tinh. Yêu vội, sống vội, hưởng vội - Đó là châm ngôn chung chung của cuộc đời ở Thành thị Sàigòn cũng như các tỉnh. Làm Cảnh sát mà anh không biết à?
Hằng cử nói, ông cứ tiếp tục quan sát dáng dấp hồn nhiên của cô bé. V Hằng vừa nắc da diết, vửa đối thoại một đề tài đang làm tâm cang ngài Cảnh sát Trưởng tan tác.
- Thèm thì sao mẹ em không tìm một đàn ông, mà phải lằng nhằng với tụi trẻ con? Vũ Hào hỏi.
- Vậy chớ đụ với em, anh không thấy thích thú hơn đụ với những chị già à? Có ai chặt tre để nấu canh thay vì mụt măng non? Em thì khác, tuổi này, em lại thèm đụ mấy anh già. Em muốn những anh có tý tóc bạc như anh phải quỳ xuống bú lồn em, xin em cho đụ. Em muốn mang cái tự tôn mặc cảm, cái kiêu sa dễ ghét, để hạ nhứng "Thượng sĩ già", rồi em cười tự mãn. Sau này, có lớn lên tuổi 28, 30, chắc em lại dẵm đường mòn của mẹ: là sẽ đụ toàn bọn thiếu niên 17, cháu ruột càng tết... Thiếu Tá Vũ Hào giật mình, nhưng cứ vờ như không để ý. Ông tự hỏi, biết đâu trưa hôm nay, trong khi ông ẵm em bé 15 Kim Hằng để đụ chất chúa, thì ở nhà, thằng khốn nạn Hạnh lại cũng mò qua ăn "bữa trưa" với bà mợ tên Thoa - Kẹt một đìêu, chuyện dễ sợ mợ Thoa ngoại tình với cháu Hạnh, chỉ có mỗi ông biết - Và cũng chính ông đóng thùng nó, che kín nó ở chổ nào đó trong tâm cang. Vì sĩ diện Cảnh sát Trưởng, ông không muốn ai cười bà vợ trắc nết như mợ Thoa. Ông là thợ rèn ăn dao lụt!
Ông xử đẹp cả ngàn vụ ngoại tình của thiên hạ Nhưng chuyện trong nhà thì ông tối thui như clêm 30! Quá thảm? Nhờ miên mang nghĩ đến ba cái lằng nhằng đó và Cảnh sát Trưởng Vũ Hào dã chi phối được tâm hồn, kéo dài trận đụ gần
cả tiếng. Nhưng Kim Hằng thì lại tưởng ngài có tài dẻo dai - Em muốn đổi chiến thuật, xem Vũ Hào có chịu nổi không?
- Anh, bây giờ em muốn bú anh. Và muốn anh ra trong miệng em - Như anh nói, là em muốn một kỷ niệm. Anh là người duy nhất đã đụ với em lâu gần một tiếng.
Nói xong, Kim Hằng gỡ lồn ra, tuột xuống đất, dẩy Vũ Hào nằm ngửa lên trên bàn làm việc, rồi em cổi luôn áo cho Vũ Hào. Tay Kim Hằng thoa nắn bộ ngực của ông, rồi em bú đầu vú của ông, trong khi bàn tay em vuốt ve con cặc đang
giật bưng bưng - Lưỡi của Kim Hằng làm dậy hết các sợi giây nứng khắp người Vũ Hào.
Em liếm nhẹ vành tai, vành mắt, cổ - Lúc em ngoáy sâu lỗ tai và thụt cặc, thì Hào quên phức chuyện ngoại tình của con vợ người Mỹ Tho:
- Trời đất ơi! Sao nó sướng quá vầy hả Trời. Kiểu này chắc anh lấy em làm vợ nhỏ luôn. Anh chán bà xã ở nhà lắm rồi. Nó thác loạn không khác gì mẹ của em - Ui, đã dễ sợ - Xuống bú anh đi Kim Hằng.
Vừa liếm, Kim Hằng mỉm cười - V Vũ Hào từng lên án trò bú mớm này là bẩn thỉu, súc vật, mà bây giờ chính ông "ra lệnh" cho Hằng phải bú. Mọi người trong xã hội này đều có một mặt nạ che đậy cái mặt thật của chính mình, cho đời trọng vọng, tôn vinh. Thủ Tướng Tlan Thiện K.hiêm im lặng nhiều hơn nói, để không ai còn biết ông đang đánh chiêu gì, trong khi ông bố trí cậu em ruột Trần Thiện Thành làm Giám Đốc Nha Thương Khẩu, và cho bà vợ buôn lậu Bạch Phiến để phải đụng độ với bà Thiệu tại Bình Chánh!
Cựu Bộ Trưởng Nội Vụ Bùi Thiện Ngộ đã tự động xin tử chức khi biết Hà Nội sắp đưa ra xứ hằng loạt các vụ buôn lậu ma túy như Vũ Xuân Trường, rồi ngân hàng của Minh Phụng,.v.v...
Càng những anh tai to mặt lớn hô hào chống cái gì, thì chính các anh là thủ phạm hoành hành, phát đạt nhờ cái đó. Đại úy Công An Vũ Xuân Trường chuyên viên chống buôn lậu ma túy thì lại lãnh án tử hình về tội buôn ma túy. Đại loại là vậy? Các anh ở trong rừng hô hào. chống bất công, bóc lột, chống tham nhũng, d điếm, cướp giật: Thì khi đã về thành, các anh thành chuyên viên của những tội kể trên, còn tệ hại gấp trăm lần hơn ngày xưa.
Người lớn mà như vậy, trách gì tụi thiếu niên không loạn cào cào, đúa ma túy vào trường, mười 14 tuổi làm gái gọi. Loạn nữa thì đua xe gắn máy không có thắng để chết thê thiết hằng loạt Chúng nó là con của cảc ông to bà lớn. Kẹt làm sao! Đó là chuyện ngoài lộ ở Sàigòn, ở Hà Nội, ở đường Biên Hòa với Vũng Tàu. Còn chuyện thâm cung của các ngài sĩ quan, công chức đỏ hạng cao thì chỉ có Trời mới' biết? Anh nào cũng nghẹn họng giống hệt Cảnh sát Trưởng Vũ Hào quận V!
Lúc Kim Hằng đưa lưỡi xuống liếm phần da non của hai bắp vế ngài Vũ Hào thì ông này lăn lộn, quên bố nó mình là Cảnh sát Trưởng đang nằm ngửa trên bàn hỏi cung, cho con bé 15 tuổi bú cặc.
Ông bật la hơi lớn khi Hằng ngậm vào đầu cặc, nhấn luôn cái miệng sâu vào hơn nữa khúc, bắt đầu bú? Mắt Vũ Hào chỉ còn tròng trắng. Mồ hôi trán rịn ra. Mái tóc hơi hoa râm của ngài thiếu Tá xỏa xù, rối beng, rối như tấm lòng khắc khoải của ông. Ông có rên nhưng phải ếm giọng cho bên ngoài không ai nghe thấy. Bàn tay xinh xắn của Hằng thì vuốt ve cái bụng của ngài. Tay kia, em nựng nựng cặp trứng dái. Rồi em còn cà hai trái vú non lên bắp vế của ông nữa. Ông quên bố nó cái báo cáo mật của bọn đàn em ven đô: đặc công VC sắp làm những màn ngoạn mục vào ngày lễ sinh nhật của già Hồ, mặc dù anh này đã ngủm cù đèo ba năm trước vì bệnh tiểu đường, và hư thận.
Bé Hằng đang cố đem hết xảo thuật tinh vi cao độ ra để Vũ Hào phải đầu hàng. Em bú khoảng năm phút thì nhả ra, liếm khắp thân cặc. Uếm luôn hai hòn dái - Rồi lại ngậm vào có vài giây, lại nhã ra, Nằm đó, Vũ Hào hưởng không hết trọn cái ngon, la lên:
- Trời ơi, mình ơi? Ngậm hết vô bú cho lâu, chớ sao lại vậy? Anh đang sướng, em lại nhã ra???
Hằng mặc kệ, anh nói gì kệ tía anh - Tôi đang dùng chiến thuật "đưa cọp ra khỏi rừng". Anh càng thèm, tôi càng thành công. Bàn tay Hằng không ngừng xụt con cặc. Em lại ngậm vào mà không bú, trong khi Vũ Hào năn nỉ như bé con xin kẹo mẹ. Cuối cùng em thọc đốc họng thật sâu vào cặc Vũ Hào, bú kịch liệt, bú hung tàn, giã man. Vũ Hào ểnh đít lên, nhận đầu Hằng sát xuống, bắn mạnh hằng loạt nước khí vào mồm cô bé. Hằng vẫn bú mạnh tiếp tục, chắt cho hết giọt cuốl cùng, làm Vũ Hào, khi phụt xong, nằm bất tỉnh, thở mệt hơn lúc hành quân diệt Cộng.
lnterphone reo. Thằng đàn em báo:
- Trình Thiếu Tá, hình như có bà tới?
Nhanh như cái lò xo, Vũ Hào ngồi bật giậy, tròng áo, tròng quần, vuốt tóc rồi đẩy Hằng vào phòng chứa giấy tờ, hồ sơ, khóa lại. Xong, ông ngồi vào bàn viết, lật mấy cái giấy tờ làm dở sáng nay ra, lúi húi như đang chăm chú. Interphone
lại reo:
- Trình Thiếu Tá có bà nhà muốn gặp.
- Mầ nói dối là tao vửa đi vắng, được không?
- Dạ em nói rồi, mà bà không tin, vì bà thấy xe Thiếu Tá vẫn nằm đây.
Cửa được gõ - Vũ Hào đến mở - Thoa đẹp như nàng tiên trong chiếc áo dài bông ngũ sắc, nước hoa thơm phức:
- Bộ anh làm việc dữ lắm sao mà quần áo xốc xếch, tóc tai không chải, rồi giày cũng không mang vậy.
- Ôi, bận chưa tửng thấy. Mẹ tổ nó ba thằng VC về quấy rối hoài, ăn không ngon, ngủ không yên - Phần sắp đến ngày Quốc Khánh nữa. Vũ Hào dối một hơi.
- Bận thì bận, trưa không về nhà, cũng phải dành ít phút mà ra ngoài ăn tô phở chớ.
Thoa chợt thấy trái chuối (do Kim Hằng lột dở dang, chỉ ngậm biểu diễn, không ăn). Thoa hỏi:
- Tội nghiệp anh khôngt Bận đến chuối lột ra nữa trái rồi mà cũng không ăn...
- ời, ta nói khổ hơn trâu bò nữa mà...
- Ủa còn một trái nữa, nằm bên dla cơm tấm nguội ngắt - Ai lại ăn cơm tấm với chuối vào buổi trưa, anh.
- Cái đó là tụi nó mua cho anh ãn sáng, mà cũng chưa kịp - Điện thoại tới tấp, không dứt:
- Mà mọi khi anh làm việc đâu có khóa cửa, sao bữa nay lại...
- Thì phòng gian bảo mật mà. Nhân viên nó đi ăn trưa hết, nên anh ngồi có một mình, phải cẩn thận chớ!
Mợ Thoa thấy giáng điệu và giọng trả lời của chồng trưa nay hơi khác thường, nhưng bà không nghi - Cho đến khi bà chợt thấy cái quần xì líp màu trắng nằm sau chồng giấy hồ sơ. Bà túm lấy, cầm lên coi, rồi yên lặng xếp bỏ vào bóp. Mồ hôi toàn thân ông Vũ Hào ứa ra như tắm. Từng cử chỉ bối rối, vờ vỉn của Thiếu Tá không sao lọt được cặp mắt hoạn thư tên Thoa. Bà đứng dậy, nhìn chồng một khoảnh khắc, xong ngoe ngoảy bước ra, không lởi chào tạm biệt.
Chuyện bà ngoại tình thì Vũ Hào che được vì nhìêu lý do. Còn chuyện cái xì líp này nó còn lớn hơn những trận máy bay Mỹ oanh tạc Bắc Vlệt - Cái xì líp sẽ là một hứa hẹn những nổ bùng kinh khiếp ngay trong phòng ngủ của Cảnh sát
Trưởng Vũ Hào!
(Hết Phần 6 ... Xin mời xem tiếp Phần 7)