Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kinh Dị, Ma quái >> Thay Hồn Đổi Xác

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 5006 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Thay Hồn Đổi Xác
Thu Nga

Phần 1

Trong chiếc phòng vuông vắn, tiếng máy sưởi chạy rầm rì. Người cảnh sát Mỹ bận bộ quần áo màu đen, trên ngực có huy hiệu nhân viên công lực. Chiếc mũ đã được lột ra, bỏ bên cạnh. Ngồi trước mặt ông là một người đàn bà mặt mày bơ phờ, mệt nhọc, đôi mắt dáo dác nhìn ra ngoài như đang tìm kiếm một người nào, trong khi ngươi cảnh sát cầm cây bút ghi ghi, chép chép. Một hồi, ông ta ngẩng đầu lên nhìn người đàn bà:
- Chị nói trước đó chị có nói chuyện với người đàn ông mỹ đen tên John phải không?
Người đàn bà tên Tâm nói giọng mệt mỏi:
- Phải, tôi có nói chuyện với ông John một đôi lân khi tôi đi mua thức ăn trưa. Khi đi qua chỗ ông ta ngồi xin tiền, thỉnh thoảng tôi có dừng lại nói chuyện.
-  Câu chuyện thường thường kéo dài bao lâu?
- Vài phút.
- Vài phút là bao nhiêu? 5? 10? 15? Tâm cau mặt:
- Nói lâu hay mau có gì quan trọng không?
Người cảnh sát nhếch mép:
- Có chứ. Tôi hỏi gì, chị cứ trả lời. Nếu chị nói chuyện thường và nhiều sẽ khiến ông ta cảm thấy thân với chị hơn. Chí có thể kể cho tôi nghe chi quen ông này như thế nào?
- Ai làm việc ở chung quanh đây, cũng đã một đôi lần nói chuyện với ông John. Tôi chắc ông cảnh sát cũng biết ông ta hay ngồi ở các góc phố, nhất là góc phố ở gần shop may " Cây kim vàng" nơi tôi làm việc mỗi ngày. Mỗi lần đi mua đồ ăn trưa, ngang chỗ ông ngồi, ai cũng cho ông John những đồng tiền lẻ, để ông ấy mua thức ăn trưa. Một đôi lần tôi được về sớm, đứng nói chuyện với ông ta lâu hơn. Tôi hỏi ông tại sao bị cụt mất một cánh tay. Ông kể ông bắt gặp vợ ông ngoại tình, bà này mưu mô cùng gã tình đich hại ông. Một ngày rình lúc ông đi làm về ban đêm, tên tình địch nhảy ra đầu ngõ chém ông một nhát đứt lìa cánh tay. Vợ ông sau đó trốn biệt. Ông cũng không buồn đi tìm về. Từ đó tới bây giờ đã hơn 10 năm. Sau đó nhà ông bị hỏa hoạn. Bao nhiêu vật dụng trong nhà đều làm mồi cho thần hỏa. Ông sống lây lất nhờ lòng thương xót của mọi người. Tôi thấy nghiệp cho hoàn cảnh của ông nên giúp đõ ông có thể nhiều hơn người khác một chút, thế thôi.
Tâm nhớ đôi mắt màu hạt dẻ của ông nhìn nàng:
- Chị thật tử tế. Phải chi vợ tôi có được tấm lòng nhân hậu của chị thì hay biết mấy...
Tâm thấy thật tội nghiệp cho John, ông cô đơn quá. John không có con cái, không một người thân. Nàng biết ông hay ngủ dưới những cây cầu, dùng carton làm mền. Tâm đã đem cho ông ta một cái mền dày còn khá tốt và một vài bộ quần áo cũ của Tự.
Tâm chợt thở dài nhớ tới hoàn cảnh của mình và Tự. Không biết chàng đang làm gì? Chắc khi thua hết tiền, đời sống của Tự cũng không khác gì mấy với cuộc đời ông John. Tuy giận chồng, nhưng Tâm làm sao không nhớ kỷ niệm êm đềm của hai vợ chồng lúc mới lấy nhau. Nàng nghe người ta nói, nếu mình giúp cho ai điều gì, người khác sẽ giúp cho người thân của mình như thế đó. Đã hơn hai tháng không nghe tin tức gì của Tự...
Người cảnh sát cắt ngang ý tưởng của nàng:
- Vậy đúng là chị hay nói chuyện với ông John, thì thông cảm thấy thân với chị, rồi từ thân, ông ta đi tới có cảm tình.
Tâm nhăn mặt:
- Tôi xin ông cảnh sát ăn nói giữ gìn một tí, không lẽ tôi...
Người cảnh sát lại nhếch mép:
- Tôi không có ý hạ giá trị của chị, nhưng chuyện tình cảm khó nói lắm. Nhất là ông ta cô đơn, nghèo khổ, có người từ tâm như chị...
Tâm ngắt lời:
-  Vậy thì ông cảnh sát giải thích giùm tôi tại sao ông Mỹ Đen lại biết nói tiếng Việt?
-  Chuyện này thì chúng tôi phải điều tra xem thật sự ông ta hoàn toàn là người Mỹ hay Mỹ lai Việt Nam. Chị cũng biết nhiều người Mỹ lai, mới nhìn thì thấy giống như người Mỹ 100 phần trăm, nhưng thật ra họ lai hai giòng máu.
Tâm chợt liên tưởng đến trường hợp một cô ca sĩ mà đã cso sự tranh cãi trong cộng đồng người Việt về gốc gác của có này. Có người nói cô là người Mỹ mà hát nhạc Việt rất sõi, nhưng cũng có người nói cô lai Mỹ, hát tiếng Việt được có gì lạ. Nhưng trường hợp của người đàn ông này hoàn toàn khác. Ông này trước đó không hề nói một tiếng Việt nào với nàng cả, không lẽ tự nhiên bây giờ ông mới mở miệng thử nàng?
Bất giác nàng rùng mình nhìn ra ngoài đường, gương mặt lo âu. Người cảnh sát biết ý nói:
- Chị đừng lo, ông ta đã bị giam rồi. Bây giờ chị có thể ra về được rồi. Ngày mai, nếu cần, chúng tôi sẽ tiếp xúc với chị.
Nàng đứng lên, chưa ra khỏi phòng thì có chuông điện thoại reo, người cảnh sát bắt lên. Tâm muốn chào ông ta, nhưng ông đang quay mặt về hướng khác, lắng nghe một cách chăm chú. Nàng nghe ông nói:
-  Có chắc là chết rồi hay không? Biết lâu chỉ chị thương nên lết đi cầu cứu?... Không thể nào có chuyện đó! Sao lại biết mất được..
Ông ta xoay cái ghế lại, thấy Tâm vẫn còn đứng chần chờ, ông vẫy tay ra dấu chào, bảo nàng cứ về.
o0o
- Dầu có chết đi, linh hồn anh cũng sẽ theo em mãi mãi.
Trái tim Tâm tự nhiên đập loạn xạ. Nàng nhớ lại lời Tự sau khi hai người cãi nhau. Một linh cảm không hay chợt hiện ra trong đầu. Nàng nhớ lại nhưng câu chuyện về hồn người chết nhập vào một người khác đã được nghe và đọc trong sách vở. Không lẽ lời của Tự đã ứng nghiệm và hồn chàng đã nhập vào người đàn ông Mỹ đen?
Tâm vẫn nghe rõ ràng tiếng của John lẽo đẽo theo sau:
-  Tâm! Tâm! Anh đây nè! Em không nhận ra anh à?
Tâm quay phắt lại, lấy tay bụm miệng khi thấy John, người đàn ông ăn xin thường ngày vẫn ngồi ở góc phố chờ người đi đường qua lại bỏ vào đồng, vài xu mua đồ ăn trưa. Tâm đưa mắt nhìn chung quanh để coi mình có nghe lộn hay không. Thật là dễ sợ khi tiếng của John vẫn tiếp tục, âm thanh tiếng Việt rõ ràng là giọng nói của Tự, thoát ra từ đôi môi xám, râu ria xồm xoàm của một người Mỹ đen! Tâm thấy lạnh toát cả người, giọng hắn vẫn rõ mồn một, tha thiết:
- Tâm! Anh đi xa lắm mới gặp được em. Sao em cứ đi như chạy vậy? Đứng lại nói chuyện với anh một chút, nếu có thể thì em xin về sớm với anh luôn. Thằng Thể vẫn còn nóng lắm, sao em lại đi làm?
Tâm bụm miệng, mặt mày xanh ngắt. Miệng nàng há hốc, mắt nhìn quanh để cầu cứu. Trời ơi! dễ sợ quá! Tại sao người Mỹ đen này nói tiếng Việt và giọng của hắn đúng là giọng của chồng nàng? Và quái đản hơn hết là hắn nói đúng tên đứa con trai của nàng đang bị bệnh ở nhà.
Tâm lùi lại, John vẫn tiến lên. Tâm hét lên:
- Đứng lại! stop! If not I will call police.
John đưa tay ra ngăn lại:
-  Đừng! Tại sao em lại làm thế? Anh là chồng em, chúng ta vẫn là vợ chồng, sao em lại đòi gọi cảnh sát?
-  Ông... ông là ai? Tại sao ông lại giả tiếng nói của chồng tôi? Ông là người Mỹ hay người Việt?
Một nét ngạc nhiên hiên ra trong đoi mắt của John:
-  Em nói gì anh không hiểu? Anh là chồng chính thức của em. Dầu gì mình cũng đã có hai mặt con với nhau. Nếu em không thương anh nữa, thì cũng từ từ... không lẽ em tính dứt khoát liền với anh như vậy sao?
Tâm vẫn lùi lại, trong lòng hy vọng sẽ có người tới bên cạnh để cứu nàng. Chắc chắn hôm nay nàng đã gặp một kẻ điên. Trới ơi! đúng là hắn điên rồi. Phải thoát ra khỏi nơi này rồi hãy tính. Trong đầu nàng hiện ra thật nhanh nhiều câu hỏi, nhiều ngh vấn. Tên này không biết làm thế nào mà lại biết hoàn cảnh của nàng và chồng nàng, rồi hắn bày đặt trò này để hù dọa nàng đây. Nàng dáo dác tím kiếm người đi đường quanh đó, hy vọng họ thấy thái độ kỳ quặc của hai người sẽ gọi cảnh sát giùm. Tâm liếc vào hai bàn tay của John. Hắn không có vũ khí trong tay, không đáng ngại lắm, nhưng hắn to quá, nếu hắn làm bậy ngay trong giờ vắng vẻ này thì nàng làm sao chống cự nổi. Tâm đâm ra ân hận, tại mình mê làm ovẻtime nên khi ra về không còn ai nữa. Hồi nãy có hai người cùng sở đi ra một lần, nhưng vì John chận đường nói chuyện nên họ đã đi mất tiêu rồi. Tâm nhìn John, đôi mắt nàng chứa đầy lo âu:
- Ông có phải là ông John, hàng ngày vẫn ngồi ở góc kia xin tiền phải không?
John nhìn theo hướng tay của Tâm, rồi lắc đầu:
-  Em nói gi anh không hiểu gì cả. Anh là Tự, là chồng của em, là cha của thằng Thế và con Phượng. Anh biết em vẫn còn giận anh lắm. Nhưng anh đã hứa với lòng sẽ làm lại từ đầu để em đừng buồn anh nữa.
Đến nước này thì đúng là một sự gì không ổn rồi. Tâm toát mồ hôi, chân tay run lảy bẩy. Không còn nghi nghờ gì nữa, tên John này biết được câu chuyện giữa vợ chồng nàng không sai một ly một tí. Vừa lúc đó, ở góc phố, hiện ra một chiếc xe cảnh sát. Tâm đưa tay lên vẫy và gào thật to:
-  Help! cứu tôi! help!
Chiếc xe cảnh sát chạy trờ tới, đèn chớp lia lịa. Tâm chạy ào lại chiếc xe, người cảnh sát đưa tay ra vừa có ý cản, vừa có ý đề phòng vì không biết người đàn bà này muốn làm gì. Trong khi John lúng túng mặt mày thất sắc, viên cảnh sát rút súng ra ra lệnh cho John:
 - Xoay mặt lại vào tường! Giơ hai tay lên khỏi đầu!
John làm theo lời. Người cảnh sát hỏi Tâm:
-  Chuyện gì vậy chưa bà? Tên này làm phiền bà phải không?
Tâm chợt bật khóc:
- Dạ phải! Hắn giả giọng chồng tôi và nài nỉ tôi đi về theo hắn.
Người cảnh sát nhíu mày nhìn John. John lắp bắp nói tiếng Mỹ một cách vất vả:
- Thưa ông! Bà này là vợ tôi. Tôi nói chuyện với vợ tôi thì có gì là sai quấy?
(còn tiếp)

<< Phần 2 ( Hết ) |


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 973

Return to top