Vi, ba mẹ muốn chúng ta đám cưới. Weekend tới anh sẽ sắp xếp về mình làm lễ đính hôn. Đợi đến khi Spring break em được nghỉ nhiều hơn mình làm lễ cưới. Em nghĩ sao ?
Tôi thấy bất ngờ với quyết định đó.
- Vi...Em nghĩ sao trả lời anh đi ?
- Em...Em chưa cho ba mẹ hay nữa. Em chỉ có cho mình anh biết.
- Vậy à ? Anh tưởng ba mẹ em đã biết rồi.
- Hay là em cho ba mẹ hay rồi xem họ muốn sau.
- Vậy cũng được. Có gì gọi cho anh hay sau.
&
Mẹ tôi đang ngồi xem phim trong phòng. Tôi lại ngồi gần mẹ.
- Ba đâu rồi mẹ ?
- Ổng mới đâu đó m.
- Mẹ ơi...
- Gì đó Vi ?
- Con... Con có thai với anh Trung rồi.
Nhìn mẹ ngạc nhiên tôi cũng hiểu người bị bất ngờ vì điều này không ai nghĩ sẽ xảy ra. Lấy bình tĩnh mẹ hỏi:
- Thằng Trung biết chưa ?
- Dạ biết rồi. Con vừa cho ảnh hay.
- Rồi nó nói sao ?
- Anh Trung cũng đã nói cho ba mẹ ảnh hay. Họ muốn tụi con đám cưới.
Mẹ tôi trầm ngâm một lát rồi bảo:
- Con đi kêu ba vào đây đi Vi.
Tôi kiếm ba không khó vì ba đang tưới cây ở trong phòng khách. Khi ba vào tôi nói cho ba biết mọi chuyện. Ba mẹ tôi sau khi bàn tính cuối cùng chấp nhận lời đề nghị của gia đình anh.
&
Như anh bảo cuối tuần anh bay về nh. Sáng thứ bảy gia đình anh đến nhà tôi. Gọi là lễ đính hôn chứ chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai gia đình và những bàn tính cho lễ cưới. Ba mẹ tôi không muốn làm lớn. Nhìn nét buồn trên mặt mẹ tôi thấy xót xa. Bà mẹ nào không muốn con mình được cưới hỏi làm đàng hoàng nhưng tôi có bầu làm lớn ra chỉ xấu hổ. Mặc dù tôi được người ta đồng ý cưới nhưng có cái gì đó làm cho không khí không mấy tự nhiên. Sau khi nói chuyện bàn tính ngày giờ đám cưới và cần những thứ gì. Mẹ anh gọi tôi đến.
- Vi , mẹ cho con chiếc vòng này. Nó là quà cưới của nội thằng Trung cho mẹ. Giờ mẹ muốn con giữ nó.
- Dạ con cám ơn bác.
Anh nhắc tôi.
- Giờ này mà con gọi bác. Em phải gọi mẹ.
Mọi người cùng cười sau câu nói của anh. Không khí trở nên dễ chịu hơn. Gia đình anh ở lại dùng cơm với gia đình tôi. Ba anh nói chuyện rất hợp với ba tôi. Hai ông già cứ nói chuyện hồi đi lính. Còn hai bà mẹ ngồi tâm sự với nhau khi tôi đứng rửa chén. Tôi nghe mẹ tôi nói.
- Con Vi nhà tôi còn nhỏ. Nó đi lấy chồng tôi vẫn thấy lo sợ nó chưa đủ khôn làm làm phiền anh ch.
Tôi rất thích mẹ anh vì người rất hiền, rất dễ nói chuyện và rất thông cảm.
- Người mẹ nào có con đi lấy chồng cũng lo như vậy. Tôi hiểu được mà. Lúc chị lớn thằng Trung đi lấy chồng tôi cũng lo y như chị. Vi thấy nhỏ chứ biết chuyện lắm. Thằng Trung cưới được con Vi là phước của nó cũng như của gia đình tôi.
Mẹ tôi cầm tay mẹ anh.
- Chị nói như vậy tôi cũng mừng. Thằng Trung là thằng con trai tốt. Con Vi có nơi nương tựa đàng hoàng tôi thật sự mừng. Chỉ là con Vi lại có mang lúc này tôi chỉ e làm vướng bận thằng Trung khi còn bận học.
Mẹ anh an ủi.
- Chị yên tâm đi. Chuyện tụi nhỏ chúng nó biết sắp xếp. Dù sao tôi cũng rảnh. Lúc em bé chào đời tôi có thể tiếp hai đứa.
Đang lắng tai nghe hai ba mẹ nói chuyện tôi không hay anh đến.
- Em để anh rửa chén tiếp cho.
Tôi cản.
- Còn mấy cái em rửa được rồi. Nảy giờ anh ở đâu ?
- Anh nói chuyện với anh của em và mấy chị của anh ở dưới phòng. Họ hỏi tụi mình đi honeymoon ở đâu. Em thích đi đâu ?
- Em sao cũng được. Tùy ý của anh nhe.
- Em thích Pháp lắm. Hay là mình đi Pháp nhe ?
- Nhưng mình chỉ có nghỉ một tuần. Vả lại đi Pháp tốn kém lắm. Khi khác đi cũng được.
- Mấy anh chị bảo sẽ lo cho mình. Hay là mình đi cruise một tuần. Em nghĩ sao ?
- Đi đâu cũng được em không quan trọng. Chỉ cần có anh thì ở đâu em cũng thấy vui.
Anh ôm hôn tôi.
- Anh yêu em, Vi.
Tôi la anh.
- Anh hư quá có ba mẹ ở nhà đó.
- Có sao đâu. Anh hôn vợ của anh mà.
&
Rửa chén xong tôi cùng anh xuống dưới phòng nơi có anh chị đang ngồi nói chuyện. Chị anh gọi tôi lại.
- Vi nè, em có mang phải ráng ăn uốn đầy đủ , nhớ phải giữ ấm và đừng làm việc nặng. Không biết em có thèm chua không chứ chị lúc có mang thằng cu Bi chị ăn chua lắm.
- Dạ em không thèm chua nhưng thấy hay bị lạt miệng.
- Vậy em nên có kẹo hay ô mai để dành khi nào lạt miệng thì ăn cho dễ chịu hơn.
- Dạ.
- Em định khi nào đi lựa đồ cưới ?
- Dạ anh Trung với em định chiều nay rảnh tụi em đi lựa.
- Vi có cần chị giúp gì thì lên tiếng nhe.
- Dạ cám ơn ch.
Anh hai của tôi xen vào.
- Nhớ phần anh hai với chị hai của em nữa nhe Vi.
&
Tôi thấy ấm lòng khi ai cũng lo lắng cho tôi. Mấy hôm liền tôi cứ lo sợ mọi người sẽ cười tôi khi chưa cưới mà tôi đã có mang.
Anh và tôi quyết định nhờ hai đứa bạn thân của anh làm rể phụ và hai đứa bạn của tôi làm dâu phụ. Vì anh không có ở đây nên tôi phải lo hết mọi chuyện. Vừa bận học vừa lo việc đám cưới tôi ốm đi. Hôm đến nhà thăm mẹ anh , người đã lo lắng cho tôi.
- Vi à, con nhớ cẩn thận giữ gìn sức khỏe của mình. Con ốm lắm đó.Có việc gì chị thằng Trung làm được thì nhờ nó làm đi.
- Dạ con biết rồi mẹ. Mẹ có muốn đi mua đồ gì không con chở mẹ đi.
- Mẹ có đủ đồ rồi. Hôm nay mẹ định làm bánh bèo , con ở lại ăn với mẹ nhe.
- Dạ được. Để con phụ mẹ làm rồi học luôn. Anh Trung cứ khen mẹ nấu ăn ngon.
- Thằng Trung thì dễ tánh lắm. Nó ăn gì cũng được.
- Con nghĩ tại mẹ nấu ngon nên ảnh không chê chứ con nấu ảnh cứ chê.
- Để hôm nào mẹ rầy nó.
- Dạ thôi đi mẹ. Con sẽ ráng học cách nấu của mẹ để nấu cho ảnh ăn.
Hôm đó tôi ở lại dùng cơm với mẹ anh. Ba anh thì đi thăm người bạn. Chị của anh thì về nhà chồng chơi.
Lúc đầu anh định sau khi đám cưới tôi về nhà anh ở rồi chờ học xong sẽ qua ở với anh. Nhưng sau đó anh nghĩ tôi ở nhà của ba mẹ vẫn tốt hơn.
&
Theo dự báo hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp với nhiệt độ không nóng lắm, chỉ khoảng 65 độ. Sáng tôi thứ sớm đi bộ trước sân cho thoải mái rồi sau đó vào trang điểm. Tối qua hai cô bạn làm dâu phụ cho tôi đến ngay. Ba đứa nằm nói chuyện đến gần sáng. Tôi cứ hồi hộp và lo lắng ngủ không vô. Hai đứa bạn đua nhau nhắc lại kỷ niệm lúc còn học chung. Chỉ có ba đứa con gái mà quậy có tiếng. Nói quậy chứ thật ra tụi tôi chỉ chọc những thằng con trai đi cua tụi tôi. Lan còn nhớ cái chuyện tôi cho Long leo cây khi tôi hứa đi xem phim với hắn. Vậy mà bây giờ Lan lại cặp bồ với Long. Còn tôi thì chuẩn bị đi lấy chồng.
Tôi khóac lên người chiếc áo dài đỏ và chiếc áo trắng mỏng bên ngoài. Không còn bao lâu nữa tôi đã trở thành vợ anh. Cái ngày tôi mong đợi đã đến. Chẳng còn gì có thể chia cách được hai chúng tôi. Trọn đời này chúng tôi sẽ mãi có nhau. Tôi ngồi trong phòng hồi hộp khi chờ mẹ lên dắt tôi xuống ra mắt hai họ. Mẹ đội mấn lên cho tôi , ngắm nhìn tôi mắt người rưng rưng.
Tôi đứng sát bên anh e lệ khi người trưởng tộc giới thiệu từng người trong gia đình. Sau đó đến phần chúng tôi trao nhẫn. Tay anh run run khi anh lồng chiếc nhẫn cưới vào tay tôi. Tôi cũng run không kém gì anh. Khi đeo bông vào tai tôi , anh thì thầm:
- Hôm nay em thật đẹp. Anh yêu em quá.
Tôi nhìn anh âu yếm, rồi mỉm cười.
Mọi nghi thức đều xong, chúng tôi ra ngoài sân cùng chụp hình với gia đình. Sau đó mọi người đi ra park quay phim và chụp hình. Ông thợ bắt chúng tôi làm đủ thứ kiểu. Tôi chỉ làm được một lát thì làm hết nổi. Nhìn tôi không được khỏe nên anh bảo về để chiều còn có thể ra nhà hàng. Tôi biết đám cưới rất mệt nhưng không ngờ mệt như vậy. Ai cũng bảo một đời người chỉ có một lần phải làm coi cho được. Tôi bây giờ chỉ mong cho chóng xong. Tôi thấy tụi Mỹ làm đám cưới thiệt gọn không có thấy mệt gì hết.
&
Tối tôi mặc áo cưới màu trắng có đính những bông hồng nhỏ. Anh bảo tôi nhỏ và cổ cao nên mặc áo không dây rất đẹp. Tôi chỉ mang bao tay màu trắng ngắn lưng chừng. Từ 6 giờ, anh và tôi phải đứng chào khách. Tôi đứng cứ cằn nhằn mỏi chân và than mệt làm anh phải vỗ về. Tôi bảo anh biết cực vầy không thèm đám cưới chi cho mệt. Lúc đó anh mới la tôi. Thấy anh và tôi không vui hai người bạn của tôi đến pha trò cho không khí bớt căng thẳng. Anh bảo tôi:
- Em ráng chút nữa để anh nhờ Lan kiếm gì cho em uống.
Rồi anh bảo Lan mang cho tôi ly trà nóng uống cho bớt mệt. Tôi đòi uống cafe anh không cho anh bảo không tốt. Nhiều khi tôi bực anh khi bảo cái gì nên uống cái gì không nên vì có hại cho sức khỏe.
Mọi thứ rồi cũng xong khi tôi cởi bỏ chiếc áo dài lượm thượm. Anh pha nước xong bảo tôi đi tắm cho khỏe. Những thứ khác để anh thu dọn vào hành lý để ngày mai chúng tôi có thể bắt đầu một tuần trăng mật.
Tôi tắm xong thấy người khỏe ra. Tôi thấy anh lu bu dọn đồ tội làm sao. Tôi bảo anh đi tắm để tôi làm cho. Tôi xếp mọi thứ vào va-li sau đó lên giường đi ngủ. Anh tắm xong đến nằm sát bên tôi. Anh lo lắng hỏi:
- Em còn mệt hết ? Có cần anh lấy thuốc cho em uống không ?
- Em thấy bớt mệt rồi không cần uống thuốc.
- Em lúc này yếu lắm nên cẩn thận. Mấy tháng đầu dễ xảy ra chuyện lắm.
Tôi ôm hôn anh không cho anh nói tiếp. Bên ngoài trăng tròn chiếu xuyên qua cửa sổ. Mọi thứ trở nên thật tuyệt. Anh và tôi đã chính thức là một và là của nhau suốt đời.
Chúng tôi đã có một tuần trăng mật thật vui vẻ và hạnh phúc ở Hawaii. Sau đó anh trở về trường đi học còn tôi thì ở với ba mẹ để học cho xong mùa cuối. Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp như nếu như cuối tuần đó hãng Northwest không có giảm giá để tôi không thể tạo bất ngờ cho anh.
Chiều thứ sáu sau khi học xong lớp cuối, tôi nhờ Lan chở ra phi trường. Tôi đến chổ của anh khoảng 7 giờ. Tôi dự định lúc đó anh đã có ở nhà. Tôi gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Trong nhà thì tối om. Tôi gọi cell phone của anh cũng không có ai bắt phone trả lời. Cũng may bà chủ nhà ở dưới lầu có chìa khóa mở cho tôi vào nhà.
&
Nhà của anh thật bề bộn. Tôi phải mất cả tiếng để dọn sạch sẽ mọi thứ. Lúc dọn dẹp tôi tình cờ thấy cuốn lịch của anh ghi ngày hôm nay anh có party ở ballroom trong trường. Thấy gọi anh không được và từ nhà đến trường không xa nên tôi quá giang bà chủ nhà đến trường của anh. Tôi đã đến đây mấy lần trước với anh nên tôi không gặp khó khăn khi tìm anh. Tôi thấy anh đang đứng nói chuyện với Ngọc, bạn cùng lớp với anh. Hai người hình như có chuyện gì rất quan trọng nên không hay tôi đến. Tôi nghe tiếng anh:
- Ngọc phải tin những lời anh nói là sự thật. Không lẽ Ngọc không tin anh ? Anh có gạt Ngọc bao giờ.
- Vậy chuyện có vợ anh nói sao.
- Chuyện đó anh sẽ làm sáng tỏ. Ngọc phải tin.
Tôi thấy Ngọc gục vào vai anh khóc.
- Ngọc khổ lắm anh biết không.
- Anh biết...
Thật là quá lắm, tôi chịu hết nổi và Tôi hét lên:
- Hai người đang làm cái gì vậy ?
Cả hai sửng sốt khi thấy sự xuất hiện của tôi.
- Tôi tin tưởng anh vậy mà anh làm tôi thật thất vọng.
- Vi, hãy nghe anh nói. Chuyện không phải như em nghĩ.
- Tôi đã nhìn thấy hết rồi. Anh còn gì để nói.
Tôi bỏ chạy ra ngoài. Tôi còn nghe anh nói với Ngọc:
- Ngọc phải tin anh đừng buồn.
Tôi cứ chạy và không để ý gì hết. Lúc chạy xuống tôi vấp một bậc thang té xuống. Tôi thấy đâu óc chóang váng và không còn biết gì hết.
Lúc tỉnh dậy tôi thấy mình đã nằm trong bệnh viện. Cả thân thể ê ẩm. Tôi thấy bụng mình đau thật đau. Anh đang ngủ gục bên giường của tôi. Lúc đó cô y tá đi vào. Thấy tôi tỉnh dậy cô y tá bảo:
- I m sorry to inform you that we could not keep your baby.
Tôi chới với. Tôi sờ bụng mình. Trời ơi...Con tôi đã mất. Tôi ôm mặt khóc. Cô y tá an ủi.
- Don t worry. You still can have another one.
Nghe tiếng ồn anh tỉnh dậy. Anh đến ôm tôi nhưng tôi xô anh ra.
- Anh tránh ra. Anh ra khỏi đây ngay. Tôi không muốn gặp anh nữa.
Cô y tá thấy tôi xúc động nên bảo anh ra ngoài cho tôi nghỉ mệt.
Trong suốt thời gian ở bệnh viện, anh đến thăm tôi và giải thích nhưng tôi đều không nghe. Sau khi xuất viện tôi bay trở về nhà nhưng tôi không nói gì với ba má. Nhìn tôi bơ phờ ba mẹ hỏi việc gì tôi chỉ bảo vì đi máy bay mệt.
Anh gọi đến nhà , mẹ đưa phone cho tôi. Tôi cúp phone không nghe anh giải thích. Mẹ hỏi tôi chuyện gì. Tôi ôm mẹ khóc:
- Con khổ quá mẹ ơi. Anh Trung...Anh Trung có người con gái khác ở bên trường của ảnh. Con với ảnh gây nhau và con.... đứa con của con mất rồi...hu huhuhu...
- Sao lớn chuyện vậy. Mẹ không tin thằng Trung làm ra chuyện đó.