Vũ Thường bước vào phòng tân hôn. Cô tò mò đứng nhìn căn phòng từ nay sẽ là của mình . Rồi quay qua Giang Thoại
- Đẹp quá, đẹp hơn phòng em nhiều, tự anh trang trí đấy a?
- Em thích không?
- Thích mê đi đươc. em không ngờ mình sẽ ở một nơi đẹp như thế này nữa .. Ối trời ,em mỏi chân quá
Cô lười biếng buông người xuống ghế, giọng kéo dài nùng nịu
-Anh gỡ vòng hoa cho em đi, em mỏi tay quá
Giang Thoại đứng phía sau cô, thận trọng gỡ những chiếc kẹp xuống. Rồi giúp cô trút ỏ chiếc soiree xuống .Cả hai đứng yên nhìn vào gương Trong đó phản chiếu một hình ảnh tuyệt đẹp và lãng mạn. Giang Thoại thì thầm
- Em đẹp thật, đẹp một. cách hoàn hảo .Anh không ngờ mình cưới được cô vợ đẹp như vậy
- Hòan toàn là cuả anh đó
Hoan` toàn là cuả anh Giang Thoại lặp lại một. cách rung động mãnh liệt. Sung sướng đến tột cùng với ý nghì cuối cùng anh cũng chiếm được một bông hoa đẹp . Một nhan sắc chỉ có thể là mơ ước của bao nhiêu tên con trai khác
Ý nghĩ đó làm anh càng thá^y tình cả bùng dậy mãnh liệt hơn. Và anh biểu lộ nó môt. cách đắm đuối. Vũ Thường cũng đáp lại đầy nhiệt tình. Hoàn toàn không còn nhớ gì đến thực tại
Cả hai không để ý có tiếng gõ cửa khá lâu bên ngoài. Rồi tiếng đập mạnh hơn. Kèm theoo giọng mệnh lệnh của bà Diệu
- Thoại à
Giang Thoại buông Vũ Thường ra, miễn cưỡng
-Có chuyện gì không me
- Mẹ mệt quá ,tim đập nhanh quá thở không được, con đưa mẹ đi bác sĩ nhanh lên
Cả hai nhìn nhau. Bị kéo vễ thực tế . Như rơi vụt từ cõi thiên đường x uống trần gian. Giang Thoại thoáng cau mày . Nhưng cũng bước ra mơ ?cửa
- Mẹ mệt lam sao
-Chắc tại mấy hôm nay mất sức quá nên phát tim, mẹ thở không nổi .Đi ngay đi con
-Chờ con một chút
Anh quay vào thay đồ . Rồi nhanh nhẹn xuống nah` lấy xe. Bà Diệu còn nán lại , nói vọng vào
-Vũ Thường chịu khó xuống dọn giúp mẹ nghe con. Nhớ dọn cho xong đừng để qua sáng mai đấy
Rồi bà đi xuống cầuthang. Trong phòng, Vũ Thường đứng thừ người trước gương. Rồi thẫn thờ mặc áo vào, đi xuống bếp. Những thứ soong , chảo chén, dìa bày la liệt torng bếp làm cô muốn kêu trờ`i lên 1 tiếng. Co6 chưa bao giờ làm những công chuyện lỉnh kỉnh này .Và hoan` toàn không hình dung nổi sẽ phải giải quyết những thứ như vậy ngay trong ngày cưới. Qúa sức khủng khiếp
Nhưng mới bước về nhà chồng đã chống đối thì không thể đươ,c dù có tức mấy cô cùng không dám bộc lộ Chỉ đan`h thở ngắn thở dài bắt tay vào việc
Cô vừa rửa chén vừa nhìn đồng hồ, chờ Giang Thoại về đẻ cầu cứu. Nhưng cả tiếng rồi mà vẫn không thây anh. Bất giác cô tức tối khóc oà lên. Thở hổn hển vìtức .Cô hét nhỏ " Đồ khó ưa, bà già nhỏ mon. " Rõ ràng là bà ta co6 ý bày ra mấy thứ nà để làm khổ cộ Nếu không thì ba ta đã bả HN phụ với cô rồi. Trời ơi. Nếu phải dọn cho sạch căn bếp này, chắc co mà đến nữa đêm
Lây lất từ từ rồi cũng xong. Khi Vũ Thường lên phòng thì đã khuya. Cô mệt đến rã rời. Và nằm phịch xuống giường. Vừatức vừa chán nản
Khi Giang Thoại về. Cô vùng lên , nước mắt đầm đìa trên mặt
- Anh đi luôn đi, đi đến sáng luôn đdi
Giang Thoại hơi bất ngờ vì phản ứng của cộ Cả anh cũng đang mệt và bực mình. Nhưng anh không có thời gian để nghì tới cái gì khác, ngòai việc có làm dịu cơn giận của cô
- Chờ anh lâu nên em giận phải không, anh xin lỗi
-Mới cưới xong mà anh đã bỏ em kiểu đó phải không, vậy sao anh không đi luôn đi, đi suốt đêm luôn, về lam` chi
Đdừng giận nha , tạ ipai vào bệnh viện nên chờ lâu, bỏ em ở nhà anh cũng nóng ruột lăm chứ
Thật ra Giang Thoại đã nó idối .Vì ba Diệu chỉ đế nbác sĩ khám chut xiú . Sau đó lại bảo anh đưa qua nhà Tú Mai để bà trả đồ. Không ngò bà và bà Minh nói chuyện suốt buổi. Anh tức run mà không dám bỏ về. Sợ bà có than`h kiến với Vũ Thường.
Về nhà lại chạm cơn giân của cộ Thật là căng thẳng mệt mỏi. nhưng anh cố dằn lại
-Sao em không ngủ,. chờ anh làm gì
Vũ Thường vung tay đầy tức tối.
- Mẹ anh cùng không để em co thời gờ để ngủ đâu, luc nãy em phải rửa cả đống chén ,đó là cách bà ấ y dằn mạt em phải không
Giang Thoại nhíu mày
- Nhà đâu có tiệc tùng gì. Tại sao lại phải dọn dẹp?
- Em không biết, ý là đãi ở nhà hàng, mà bà ấy còn lam` khổ em như thế, nếu ởnhà thì con` khổ đến đâu, em có mà dọn suốt tuần cũng không xong nữa
- Sao em không báoo HN phụ em
- Nó đâu mất tiêu ,nhưng en^ u thấy nó em cùng không dám nhờ đâu
Giang Thoại lắc đầu ngao ngán. Mới đêm đầu tiên là đã có chuyện khó chịu . Những tưởng tượng về hạnh phúc rơi vỡ tan tành. Và Vũ Thường trẻ con quá nên không dễ gì thông cảm. Anh chỉ còn có thể cố xoa dịu cơn giận của cô mà thôi.
Anh đặt cô nằm xuống gối, dịu dàng
- Đừng giận nữa, mai mốt anh sẽ không để em có chuyện bực mình nữa đâu
Nhưng Vũ Thường không phải dễ dỗ, cô vẫn khóc một cách tức tửi. Đến nỗi Giang Thoại chỉ còn biết ngồi nhìn. Có thể với người khác, mẫu như Tú Mai chẳng hạn. họ chỉ hơ i bưc. mình một tí nhưng vẫn chịu đựng được. Còn với Vũ Thường thì kọ Cô đã quen đươc. nuông chiều rồi. Mà lạ iđầy than`h kiến vói mẹ chồng. Cuối cùng anh là người chiu. trận mà thôi
Giang Thoại tắt đen`. Trong bóng tối, Vũ Thường vẫn quay mặt vào tường. Không khóc nữa .Nhưng không dễ đón nhận . Anh cố gắng lắm mới xoay được cô lại đối diện với nhau. Và cho nhau trọn vẹn cảm giác đam mê của đêm đầu tiên
Nửa đêm, Giang Thoại vẫn còn thức. Anh ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc và suy nghì. Anh quay lại nhìn phía giường . Vũ Thường ngủ môt. cách ngây thơ giữa chăn gối xôc. lệch . Sự trinh tiết làm anh bồi hồi môt. cách khó tả. Đó là cảm giác đươc. độc ciếm . Nó là m anh say mê cô hơn và sẵn sàng chịu đựng những cơn dằn dỗi nặng nề của cô.
Sáng hôm sau Giang Thoại vẫn thức sớm như mọi ngày. Vũ Thường vẫn còn ngủ mê mệt. Và không tỏ vẻ gì sẽ thức nổi trước 9 giờ. Nhưng anh cùng chỉ thích nhìn cô sung sướng như thế. Anh nhẹ nhàng khép cửa lai. Rồi đi xuống nha
Điều đầu tiên anh nhìn thấ ylà khuôn mặt nặng như chì của bà Diệu . Bà đang ngồi bên bàn ăn, đối diện với ông Diệu . Có ve như bà chờ Giang Thoại xuống đẻ trút cơn bực của mình
Giang Thoại vừa ngồi vào bàn, bà đã thở dài
- Nó chưa dậy phải không?
- Cô còn mệt quá nên con không gọi dậy . Me chưa ăn sáng
- Từ sáng giờ lo dọn mệt quá, mẹ a+n không nổi , con ăn đi
Ông Diệu đặt tách cafe xuống nhìn Giang Thoại
- Mới tiệc tùng xong còn mệt, con cứ để nó ngủ , nhà cùng không co gì lam`, gọi dậ ysớm làm chi
Bà Diệu lập tức liếc qua ông ,đay nghiến
- Vâng, cứ để con dâu quí hóa của ông ngủ ,công việc còn bà già này gánh mà, lo gì
Giang Thoại nhìn chỗ khác. Anh muốn đẩy dĩa mì ra rồi bỏ ra ngoài ăn sáng. Nhưng anh không muốn gây thêm không khí nặg nề, anh đành cười cho qua
- Bắt đầu ngày mai, Vũ Thường sẽ phụ việc nhà với me, mẹ khỏi lo, mẹ ăn đi
Bà Diệu nhích miệng
- Mẹ không dám trông chuye6.n đó đâu. Hôm qua nhờn ó dọn dẹp dùm sàn nước, tưởng sao mẹ cũng phải dọn lại . Hin`h như mẹ nó không dạy cho nó biết cách vu vén trong nhà hay sao ấy , kiểu này rồi ..chậc
Bà lắc đâu như rất khổ tâm , rồi thở dài...
Giang Thoại lặng thinh, cố ăn cho hết phần của mình. Anh hy vọng sự lặng yên của mình sẽ xoa dịu bớt thái độ gây hấn của mẹ Nhưng bà vẫn cố kiếm chuyện
- Mẹ biết cưới được vợ đẹp như có, conh ãnh diện lắm .Nhưng đừng có đội nó trên đầu quá, mang tiếng sợ vợ đấy con.
Giang Thoại bực kinh khủng nhưng vẫn cười
-Vũ Thường không phải lại người lấn lưới chồng đâu mẹ yên tâm đi
- Mẹ chỉ lo cho con thôi, người ta bảo mấy đứa đẹp khó chung thuỷ lắm, ra đười là có con trai dòm ngó, con giữ sao nổi. Hay là bảo nó nghỉ làm đi
Đĩ nhiên, cổ nghỉ làm chỗ đó lâu rồi mẹ a.
- Vậy ha?
Cảm thấy không còn chuyện gì đẻ^ nói nữa. Bà Diệu định xoay qua chuyện khác. Nhưng Giang Thoại đã đứng lên .Vội vã đdi ra ngoài như tránh né. Anh bắt đầu sợ khi phải đối diện với me.
Anh đi về phòng mình và ngồi yên nhìn Vũ Thường ngủ ,Bỗng anh vụt nghĩ ra hành động của bà Diệu tối quạ Thì ra bà cố tình phá vỡ sự gắn bó của anh và Vũ Thường. Một hình thức để đày %Alẻo gì mà mua chi cho tốn tiên`. Bao nhiêu vậy Thoại ?
Giang Thoại cười gượng
-Không có bao nhiêu đâu me, mẹ để ý làm chi chuyện đó
-Làm sao mvới tuần trăng mật Cả Giang Thoại và Vũ Thường đều mất vui khi nghì đé^ nchuyên trở về. Nhất là Vũ Thường .Đến nỗi cô ao ước khi về lại nhà. Thì bà mẹ chồng hay kiếm chuyện ấy biến mất không cân` lời giải thích
Nhưng mơ ước đó chỉ là chuyện viển vông . Vì bà chẳng có ý định ban cho ai sự nhẹ nhàng. Buổi chiều khi cả hai về đến. HN chạy ra đón Vũ Thường .Tíu tít hỏi chuyện cộ Cả ông Diệu cũNg từ trên lầu xuống chơi. Bốn người đang ngồi nói chuyện thì ba Diệu về đến. Không khí lập tức yên ắng đi. Rồi ông Diệu lên tiếng
- Con dâu nó mua cho bà chiếc áo này nè, cái này mặc vào mùa đông, ấm lắm đo
Bà ngồi xuống cầm chiếc áo nhìn nhìn rồi buông thõng
- Ở dây lạnh lẻo gì mà mua chi cho tốn tiên`. Bao nhiêu vậy Thoại ?
Giang Thoại cười gượng
-Không có bao nhiêu đâu me, mẹ để ý làm chi chuyện đó
-Làm sao mà không để ý, trong nhà thiếu đủ gì cũng mẹ lo, từ đây về sau còn thiếu hụt nữa, mẹ đâu có dám hoang phí như vậy.
Bà buông chiếc áo xuống bàn . Rồi đứng dậy đi lên lầu . Bốn người ngồi im, không khí trở nên ngượng ngập . Ông Diệu vội phá tan vẻ yên lặng nặng nề đó
- Cái bà này, nói toàn chuyện tào lao, cái áo đẹp như vậy mà chê
HN vui ve?
- Em thích nó lắm, chị cho em nghe chị Thoại
Vũ Thường cố mĩm cười
-Em lấy đi ,tất cả những thứ này là của em đó
Nói xong cô cũng đứng lên, lặng lẽ lên phòng . Một lát sau, khi chỉ còn có cô và Giang Thoại, cơn giận bùng lên, vỡ ra
-Mẹ nói thế, có nghĩa là em là gánh nặng trong nhà phải không, anh đã nói với em tất cả tiền anh làm ra, mẹ anh đều quản lý mà,i kiếm chuyhE1n, nếu biết có chồng là thế này, em không lấy anh đâu.
Giang Thoại im lặng, bất mãn thầm . Anh có cảm tưởng Vũ Thường không hề tôn trọng cuộc sống gia đình . Chỉ một chút khó khăn cô đã thấy hối hận . Không lẽ tình yêu của cô hời hợt đến vậy
Anh thoáếm chuyện với em hoài vậy
- Không nên nói vậy, Vũ Thường
Vũ Thường quay mạnh người
- Cái gì em cũng không nên nói . Vậy anh không bảo mẹ anh đừng kiếm chuyện . Anh chỉ giỏi trấn áp em thôi
- Anh không hề có ý nghĩ đó
- Nhưng thực tế là như vậy . Vậy mà trước khi cưới anh hứa hẹn đủ thứ, em có cảm tưởng mình bị lừa gạt, em chán lắm rồi
- Anh biết mẹ hơi quá đáng, nhưng làm sao anh nói được mấy chuyện đó, nếu thương anh thì em hãy thông cảm, nhịn mẹ đi em
Vũ Thường luồn tay trong tóc, lắc dầu chán nãn
-Một người nhịn, còn một người kiếm chuyện, nếu biết có chồng là thế này, em không lấy anh đâu.
Giang Thoại im lặng, bất mãn thầm . Anh có cảm tưởng Vũ Thường không hề tôn trọng cuộc sống gia đình . Chỉ một chút khó khăn cô đã thấy hối hận . Không lẽ tình yêu của cô hời hợt đến vậy
Anh thoáng nghĩ đến một ngôi nhà riêng để bảo vệ hạnh phúc giữa hai người . Nhưng trước khi cưới vợ, tất cả tiền của anh đều do mẹ quản lý. Nếu bây giờ hỏi xin, chắc chắn bà sẽ không đồng ý. Và chắc chắn sẽ có thêm mâu thuẩn
Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi phải đứng giữa hai người phụ nữ thù ngịch nhau, mà điều khổ sở nhất là, cả hai đều là người thân nhất đối với anh.
-Lại là anh ,đồ phá hoại, tôi cấm anh đi theo tôi nghe chưa?
-Từ hôm qua nay tôi cứ lẩn quẩn trước nhà cô, tôi sợ có chuyện gì xảy ra cho cô, bà ta có làm gì cô không?
-Làm gì thì mặc kệ tôi, không mượn anh quan tâm
-Cô đừng ghét tôi như vậy , tại tôi mà cô gặp tai họa. Tôi không bỏ mặc cô được. Cô có cần gì hãy nói với tôi đi
Vũ Thường nghiến răng
-Trời ơi, tại sao anh cứ bám lấy tôi hoài vậy
Vẻ căm ghét của cô làm Quốc Tiến hơi nao núng. Nhưng anh ta không đủ sức bỏ đi. Và anh ta kiên nhẫn cố làm cô mềm lòng
-Tôi biết tôi có lỗi, cho nên tôi sẽ làm mọi cách để chuộc lỗi với cộ Nhưng , cô đi đâu vào giờ này vậy, Vũ Thường
- Đi đâu mặc xác tôi ,trời ơi, tại sao anh cứ ám ảnh tôi hoài vậy, anh đi chỗ khác đi. Tôi nói anh có nghe không?
Cô đứng hẳn lại dưới cột đèn, đôi mắt quắc lên với tất cả căm ghét
- Vì anh mà họ tống cổ tôi ra khỏi nhà, anh sáng mắt chưa, hả cái đồ vô lương tâm
Dưới ánh đèn, Quốc Tiến đã thấy rõ những vết lằn trên cổ, trên vai và cả hai cánh tay cộ Kinh khủng nhất là khuôn mặt đầy những vết bầm làm cho cô biến dạng đi. Anh bị chấn động cả người ,thảng thốt
- Trời ơi, ảnh đánh cô dã man vậy? Để tôi chăm sóc cho cô
Vũ Thường nguẩy mạnh đầu
- Nếu nhận sự săn sóc của anh .. thà tôi bị treo cổ Tôi nói một lần nữa, anh mà đi theo tôi, tôi sẽ ném đá vào người anh
Và cô hung hăng bỏ đi, không hay phía sau, Quốc Tiến vẫn lẽo đẽo đi một khoảng xa cô, như chiếc bóng
Thật khuya, Vũ Thường đứng trước cổng nhà Quốc Tiến (bebe nghĩ là Quang Thuận bạn của Giang Thoại). Cô giơ tay bấm chuông rồi tựa người vào trụ xi măng đứng đợi. Khá lâu sau chính Quang Thuận ra mở cửa. Anh sững sờ khi thấy cô, như không tin vào mắt mình. Cử chỉ đó làm cô thêm dè dặt
- Xin lỗi vì giờ này còn đến làm phiền anh. Nhưng quả thật, tối nay tôi không biết đi đâu. Người quen thì có nhưng để được yên tâm thì tôi chỉ biết tìm đến nhà anh
Quốc Tiến vội mở rộng cửa
- Chị vô nhà đi
Anh bật đèn, cánh cửa vẫn mở toang quên đóng. Vũ Thường lặng lẽ đi phía sau. Khi ngồi xuống ghế đối diện nhau. Quang Thuận im lặng quan sát cộ Sự bầm dập của Vũ Thường đập mạnh vào mặt anh. Đến mù cũng phải thấy. Anh hỏi một cách trầm tĩnh
-Chuyện gì xảy ra vậy, những dấu bầm này là do ai? Chị đừng giấu tôi
-Nếu giấu thì tôi đã không đến đây, bên nhà tôi đã ầm ĩ từ tối giờ, và anh ấy đã đuổi tôi đi
- Cái gì . Thằng Thoại à ?
- Vâng
Vũ Thường chậm rãi kể lại mọi chuyện. Rồi cô nhìn vẻ mặt chăm chú của Quang Thuận
- Anh có tin những gì tôi nói không
- Tin chứ
- không, tôi muốn hỏi, anh có tin tôi trong sáng với anh ta không kia. Vì anh Thoại không hề tin tôi, ảnh luôn nghĩ tôi lăng nhăng, ảnh luôn cho rằng tôi sẵn sàng phản bội bất cứ lúc nào
Thuận lắc đầu
-Tính thằng Thoại hơi cố chấp, nhất là hay định kiến. Nhưng trên tất cả, là nó chưa hết lòng với ai như với chi.
-Nhưng tôi đau có cần cái đó, tôi chỉ cần được tin thôi
Cô ngừng lại, thở dài
-Có lẽ tôi sẽ không dễ dàng gì trở lại sống với họ, sau khi bị tất cả mọi người trong nhà cô lập. Tôi không còn lý do gì trở lại đó nữa. Chính vì vậy tôi đến nhờ anh
Quang Thoại gật đầu, có vẻ cảm động
- Chị đã đặt lòng tin vào tôi như thế, không lý do gì tôi bỏ mặc chị cả . Tôi hay Giang Thoại đều như nhau thôi, đều rất hết mình với chị, có điều theo mỗi cách khác nhau, chị hiểu chứ ?
Vũ Thường không hiểu nổi anh nói gì . Sự căng thẳng và đau đớn làm cô hoàn toàn suy sụp . Và cô chỉ biết máy móc làm theo những gì Quang Thuận sắp đặt cho cô