Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Ngắn >> Cô Ba Cháo Gà Du Địa Ngục

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 8476 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Cô Ba Cháo Gà Du Địa Ngục
Thích nữ Huệ Hiền

Trở Về Dương Thế
Khi đến lễ Bồ Tát vừa muốn bạch thì đã câm ngay. Bồ Tát khuyên: "Khi về cõi Diêm phù, ngươi nhớ lời Đại nguyện mà tinh tấn tu hành ba năm sau xuống đây xét lại". Chư thần đưa tôi trở lại cung Long Vương, được vua Long vương cho rồng đưa qua bể lạnh, nhờ hơi rồng tôi thấy ấm áp hơn bận đi. Gần đến ranh giới loài người, rồng dừng lại, tôi cùng chư thần tạ ơn rồi bay thẳng vào nội địa. Đến nhà tôi chư thần hạ xuống vào nhà, tôi thấy cái xác của tôi nàm ngay trên ván, không cử động chi, nước da xanh mét, tôi bắt rùng mình. Trước kia tuy tôi tu hành nhưng cũng không chứng được cái hồn của mình như thế nào, ngày nay mới nhận được rõ ràng. Cái xác này là giả dối, có hồn nhập vào thì nói năng, cử động, hồn xuất ra thì cứng đờ xanh mét, rồi theo thời gian mà tan rã, chớ có chắc thật chi đâu. Vừa nghĩ thế thì thấy có một vị thần từ trong xác tôi xuất ra (đó là thần giữ xác điều hòa hơi thở, bằng không thì xác bị hoại, tôi về nhập vô không được). Các vị thần ở ngoài xô tôi nhập vào xác. Lúc còn ở ngoài xác, tôi tỉnh lắm có đâu nhức chi đâu, thế mà khi vào xác tâm hồn mê mẩn như người say ngủ, tay chân lạnh tê nặng nề. Cả mình đau nhức, một lúc nghe gân cốt trong mình chuyển, hơi thở nghe điều hòa tôi bèn mở mắt ra, thì thấy con tôi nó đứng kế bên đó. Lòng tôi buồn rười rượi, tự nhiên nước mắt chảy dài, chớ không nói năng gì được.
Một lúc lâu, tôi bàng hoàng ngồi dậy, thấy bà con đứng xung quanh, tôi chỉ lắc đầu, hai hàng nước mắt cứ tuôn rơi mà miệng không nói chi được hết. Trong mình nhức mỏi, các bắp thịt cứng đờ, cổ khô hốc. Chắc con tôi cũng khổ lắm, nhưng chẳng biết nói gì hơn, chỉ lấy mắt mà nhìn. Lúc ấy đồng hồ chỉ 12 giờ ngày 24 tháng 4 năm Dần. Trọn ngày hôm đó và liên tiếp cho đến ba bốn hôm sau, tôi ăn ngủ không được, lòng như còn hải hùng khiếp sợ, hễ nhắm mắt thì thấy Địa ngục hành hình. Con tôi nó thấy tôi quá khổ sở nên nó cầu nguyện ăn chay một tháng, để tụng kinh Địa Tạng cầu nguyện cho tôi, sau một tháng tôi cũng chưa nói được, nó không thối chí, vẫn tiếp tục ăn chay cầu nguyện. Còn tôi hễ nhớ đến chúng sanh nơi Địa ngục thì lòng đau nhói, hàng ngày tôi tụng kinh Pháp Hoa bằng mắt, bằng tâm, chớ không ra lời. Mội ngày tôi tụng một cuốn hay hai ngày một cuốn, do đó tôi và con tôi tụng luôn sáu tháng.

<< Trở Về Nhất Điện | Ngục Vô Gián >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 567

Return to top