18+
Truyện này chỉ dành cho bạn đọc tuổi từ 18 trở lên.
Nếu bạn dưới 18 xin quay ra.
[Vào ]
Từ xưa tới nay Tô Châu vốn được coi là địa danh đẹp vào bực nhất ở Trung Hoa, nằm ở tỉnh Giang Tô. Nơi đây phong cảnh xinh đẹp hữu tình, nhà cửa lầu các nguy nga nhưng cũng vô cùng trang nhã với những hoa viên rực rỡ cây cỏ bốn mùa khoe sắc bên bờ Thái Hồ. Cộng thêm khí hậu miền biển mùa hạ thì dịu mát, tới đông thì ấm áp thật chẳng khác nào thiên đàng nơi hạ giới.
Nhân đó cũng không thể quên được một chi tiết quan trọng, đó là Tô Châu không chỉ cảnh đẹp đắm say lòng người mà con người nơi đây cũng quyến rũ lạ thường. Có lẽ phần là do khí hậu ôn hoà khiến con người tráng kiện, da dẻ trắng trẻo mịn màng, phần khác là do văn hoá nơi này tạo cho con người ta cách ăn vận trang nhã lạ thường. Người Tô Châu thường mặc áo quần làm từ gấm vóc, chính là thứ gấm lụa nổi tiếng vùng này cùng với chiếc quạt hương phe phẩy trên tay khiến cho người nơi xa đế tưởng như đang đối mặt với những thiên tiên vậy. Sở dĩ nói đến điều này là bởi cho dù trên những con đường Tô Châu vốn nườm nượp tấp nập người qua lại thì một gã thanh niên ăn mặc quái dị vẫn sẽ trở nên nổi bật giữa đám áo gấm vải lụa đầy màu sắc kia.
Người đi đường không khỏi ngoái đầu lại nhìn gã. Hắn mặc chiếc áo ngắn tay với những dải quấn quanh người làm từ da thú, trên đầu quấn một chiếc khăn trông như mấy người đánh cá ngoài Thái Hồ nhưng nó vằn vện rất khác người. Hắn để tóc xoã dài không búi với đám râu trên mặt như của một ông lão tuổi thất thập khiến gã nom không khác một tay người rừng. Nhìn qua là người ta biết hắn từ nơi khác đến, và nếu người ta nghe thấy tiếng hắn hỏi mua mấy chiếc màn thầu thì người ta sẽ biết hắn đến từ một nơi rất xa, chính là vùng Tây Vực quanh năm giá lạnh, bốn mùa tuyết phủ.
Lạ một điều là cho dù trông hình dong như vậy, gã trai lại không hề tỏ vẻ bối rối hay lạ lẫm gì với nơi này như thể hắn đã sống ở đây lâu lắm ròi. Tuy không thông thuộc hết đường ngõ đi lại song hắn vẫn rất ung dung, tuyệt nhiên chẳng phải dừng lại hỏi thăm người qua đường. Hắn mua liền mấy chiếc màn thầu bỏ vào tay nải rồi lững thững dắt ngựa đi lững thững như thể đang dạo cảnh đẹp nơi này vậy. Người ta chú ý đến hắn vì hình dong nhưng những tay sành sỏi có chút kiến thức giang hồ thì chỉ chú ý tới con người của hắn, đích thị là loại Xích Long nổi tiếng ngoài Tây Vực, cực kì hiếm gặp ở Trung Nguyên. Loài ngựa này cước trình hơn mấy trăm dặm, chân dài thân cao lớn khi chạy mồ hôi đỏ như máu, cực kì khôn ngoan và trung thành. Giá của một con Xích Long Thần Mã trên ngàn lượng, khiến người ta băn khoăn một gã trông như hành khất như hắn sao có thể sở hữu một con ngựa quý đến thế.
Hắn như làm ngơ trước cái nhìn tò mò của mọi người, bản thân hắn cứ thong dong đi qua các phố ngắm nhìn cảnh phồn hoa nơi này. Chỉ khi đi qua các kĩ viện nếu tinh ý mới thấy hắn rảo bước chậm hơn, thi thoảng đảo mắt lướt qua những cô nương cực kì quyến rũ ở chốn này.
Nếu nói đàn bà con gái Tô Châu xinh đẹp vào bậc nhất nhì Trung Nguyên thì cũng cần nói thêm là những người con gái xinh đẹp nhất nơi này đa phần đều là ở trong kĩ viện. Không chỉ Tô Châu mà mấy mụ Tú Bà chủ chứa còn thu nạp con gái ở các vùng khác đem về khiến cho khách quân tử đã một lần biết mùi kĩ viện nơi này đều không sao cưỡng lai được ham muốn quay lại nếm mùi thêm vài ba lần nữa, dĩ nhiên là chỉ khi họ có ngân lượng đầy túi bởi giá một đêm ở kĩ viện Tô Châu chẳng rẻ chút nào. Càng bất ngờ hơn là gã lữ khách kia lại chọn ngay kĩ viện nổi danh, đắt giá bậc nhất Tô Châu để bước vào, chính là Mộng Hương Viện.
Các cô nương nơi kĩ viện này không chỉ cực kì xinh đẹp mĩ miều mà thuật phòng the chiều chuộng khách chơi cũng vào hạng bực nhứt. Thêm vào đó các cô còn có tài cầm kì thi hoạ, ngày ngày, tiếng đàn sáo réo rắc trầm bổng ngân lên từ những ngón tay ngà ngọc khiến khách quân tử dùng dằng chẳng nỡ rời xa. Điều đặc biệt ở Mộng Hương Viện này không chỉ có vậy, ở đây còn có một luật lệ rất đặc biệt. Thường thì khách chơi muốn ngủ một đêm với kĩ nữ, dù là loại bình thường ở đây cũng phải trả hàng trăm lạng, còn nếu là loại gái hạng nhứt thì không bao giờ dưới giá ngàn lượng. Thế nhưng cũng có thể ngủ với gái với chỉ cần mười lạng, tức là bằng một phần trăm số bạc phải bỏ ra, dĩ nhiên là phải kèm theo một điều kiện.
Thật ra điều kiện đó chẳng có gì khó khăn, chỉ là đổ xúc xắc thắng được người của kĩ viện. Tức là khách bỏ ra mười lạng làm lệ phí, nếu thắng có thể khỏi cần bỏ ra ngàn lạng mà vẫn có thể được danh kĩ của Mộng Hương Viện hầu hạ một đêm. Điều này quả hấp dẫn khiến mọi người đổ xô vào chơi trò may rủi, nhưng đâu biết họ không có chút ít hy vọng nào thắng được tay cầm cái của kĩ viện. Hắn vốn là cao thủ giang hồ trong ngành đỏ đen, chỉ cần một phát kình lực là có thể ngầm điều chỉnh mặt xúc xắc theo ý mình. Vì thế thự chất đám công tử bỏ mười lạng ra chơi trò này chỉ như đem bạc vất cho kĩ viện không thu lại được gì. Những kẻ thắng được lão đều là chân gỗ tay trong của nhà thổ bỏ ra câu khách mà thôi.
Chính bởi thế mà đêm nay lão già râu trắng cầm cái toát mồ hôi khi vừa lật bát, lão không tin vào mắt mình khi thấy ba con xúc xắc lần lượt hai, ba, bốn nút, vừa tròn chín. Vậy là hán tử quái dị kia mới thắng chứ không phải là lão, cho dù rõ ràng khi nãy lão đã điều chỉnh để trong bát chỉ có một nút nhưng không hiểu sao mặt tứ lại hoá thành hai nút thế kia.
- Vậy đêm nay tôi được chọn một cô nương của kĩ viện này rồi đúng không. - Hắn nheo mắt vừa như trêu chọc vừa như thách thức bằng giọng trầm ấm nhưng hơi lạ của một kẻ đến từ vùng quan ngoại.
Lão giá vẫn còn bàng hoàng, lấy tay quệt mồ hôi, liếc qua mặt kẻ vừa thắng lão lắp bắp
- Vâng, vâng. Mời công tử lên lầu. - Gã quay sang tay nhỏ quy nô ra lệnh - Mau đưa công tử lên phòng của Ngân Hoa cô nương.
- Chúc công tử hưởng thụ vui vẻ, cô nương đó thuộc hạng xinh đẹp nhất của bổn viện, nhất định sẽ khiến công tử hài lòng.
Hắn theo thằng nhỏ quy nô lên lầu rồi bước vào một căn phòng rất tráng lệ, mùi nước thơm đặc trưng của các kĩ viện toả ra khiến hắn ngây ngất ngay từ đầu. Hán tử móc ra ít bạc lẻ thưởng cho thằng nhỏ quy nô trước khi nó tủm tỉm cười ý nhị ra ngoài khép chặt cửa lại để hắn có thể tự nhiên thưởng thức một đoá hoa thơm sẵn sàng dâng hiến.
- Ngân Hoa hân hạnh được bồi tiếp cho công tử đêm nay, mong chàng không chê Ngân Hoa xấu xí mà hắt hủi.
Hắn vẫn ngồi nguyên trên ghế ngắm nhìn cô kĩ nữ từ đầu đến chân, qua là sắc nước hương trở, đầy đủ sự mê hồn kiều mị. Cô nàng khoác chiếc áo làm bằng the mỏng có thể nhìn rõ mọi đường cong trên cơ thể thanh xuân.
- Thiếp xin kính chàng một chung rượu để tăng thêm hứng thú cho chàng đêm nay.
Hắn đón lấy ly rượu ngửa cổ uống cạn trong lúc cô ả cũng nâng ly lên miệng nhỏ nhẹ uống cạn, uống xong, ngửa cái ly rỗng ra đảo mắt nhìn hắn cười đầy dâm mị. Rượu ngon để lại vị cay nồng trên đầu lưỡi nhưng cái thân hình đàn bà đứng trước hắn còn ngo nhơn nhiều. Chính cái cách ăn vận nửa kín nửa hở, nửa như e dè mà nửa như khêu gợi khiến máu trong huyết quản hắn cứ sôi lên sùng sục.
Kỹ viện hắn đã vào không ít nhưng quả thật, chỉ có đất Tô Châu này mới có kĩ nữ đẹp đến vậy, chả trách mà khách giang hồ một lần đên Giang Nam không thể bỏ qua cái món đặc sản thịt sống này. Vòng eo cô ả thon nhỏ thít cong lại trong lúc bờ mông bên dưới đung đưa theo mỗi bước đi khiến hắn thấy bỏng mắt.
Cô ả sà ngay vào lòng hắn hôn hít, bàn tay nhỏ nhắn thon dài vuốt ve khuôn mặt râu ria lởm chởm của hắn, luồn vào mái tóc xoã xượi khô cứng vì nắng gió cười khúc khích. Có lẽ cô ả đã dạn dày chốn phong trần, cũng đã bồi tiếp nhiều loại đàn ông tứ xứ vì thế cách ăn vận và bộ dạng kì quái của gã cũng chẳng làm cô nàng bận tâm. Quả thực với kĩ nữ thì hình dong khách ra sao, đẹp trai mĩ miều như Phan An hay xấu xí thô lỗ như Trư Bát Giới họ cũng mặc, điều duy nhất họ quan tâm là túi tiền của khách nặng hay nhẹ mà thôi. Cô nàng nâng một ly rượu nữa cho hắn uống cạn, cố tình ghé sát cơ thể đàn bà hừng hực vào người hắn mời gọi. Cái áo mỏng manh thực ra không có tác dụng che đậy cơ thể mà chỉ có tác dụng kích thích cho khách hứng lên mà thôi. Ở cái khoảng cách gần đến vầy, hắn có thể nhìn rõ hai bầu vú cô nàng bập bồng theo từng hơi thở, hai đầu vú đội lớp vải mỏng nhô lên chúm chím như hai nụ hoa xuân. Lớp the mỏng manh cũng cho phép hắn nhìn thấy rõ màu sắc bầu vú trắng nõn nường của cô nàng, làm nổi bật lên hai nụ hoa đỏ sẫm ở chính giữa. Bất giác không thể cầm lòng, hắn đưa lên xoa nắn đôi vưu vật đó trong bàn tay, một cảm giác thật mát mẻ và đầy đặn tràn ngập trong hai lòng bàn tay hắn.
- Để thiếp cởi hẳn xiêm y ra cho tướng công thoải mái hơn nhé.
Cô ả cựa mình thoát khỏi vòng tay hắn đứng trước hắn ưỡn ẹo rồi khéo léo đặt tay lên trút bỏ bộ cung trang bằng sa mỏng màu trắng ra khỏi người để lộ thân hình ngọc ngà không một chút tì vết. Nàng ta đứng trước hắn ưỡn người phô bày tất cả cơ thể không một chút ngượng ngập như thể đó là việc làm rất đỗi quen thuộc hàng đêm vậy.
- Chàng thấy thiếp có xinh đẹp không - nàng ta ỏn ẻn dí sát cả bầu vú vào ngực hắn mời mọc.
- Đẹp, đẹp lắm, nàng làm thấy hứng thú không thể tưởng tượng. - Hắn thấy mình không việc gì phải gò mình vào lễ giáo chi hết ở cái chốn này nên điềm nhiên lần mò khắp cơ thể cô nàng kĩ nữ, suốt từ cổ xuống đến vú rồi mò mẫm cả xuống chỗ kín giữa hai chân của nàng ta nơi đám lông đen nhánh được cắt tỉa hết sức cẩn thận chỉ hướng vào thăm động đào cô ả.
- Công tử đừng sờ mó thiếp như thế, làm thiếp nhột nhạt lắm. Mình vào trong đi để thiếp sẽ chiều chuộng chàng vui thú cùng cực đó nha.
- Hay lắm, ta cũng tò mò muốn xem tài năng của nàng ra sao. Thân hình nàng thì tuyệt mĩ nhưng không biết cái khoản kia của nàng có khiến ta thích thú không.
- Rồi thiếp sẽ cho công tử biết hết mà,tài năng của thiếp là bậc nhất ở nơi đây đó. Thôi mình vào trong đi, thiếp thấy hơi lạnh rồi. Cứ bắt thiếp đứng đây trần truồng tội nghiệp thiếp lắm công tử ơi.
Quả thực khi vào đến giường của cô nàng rồi thì hắn mới thấy lời của cô nàng nói không sao. Chẳng phải khi nãy cô ả tự phụ mà thực sự khả năng làm chuyện đó của cô nàng phải được liệt vào hàng đại cao thủ. Hắn không hiểu tại sao mà kể từ lúc cô ả bắt đầu cởi quần áo cho hắn đến tận sáng bảnh mắt, cô ả làm chuyện gì mà lúc nào dương vật của gã cũng căng cứng dựng đứng sẵn sàng lâm trận.
Tất cả mọi thủ thuật phòng the, có lẽ không trò gì là cô nàng không tường tận, ba mươi sáu tư thế giao hợp, không tư thế nào là không tinh thông. Tự bản thân hắn biết mình không phải là loại đàn ông dâm đãng quá mức nhưng quả thật đêm đó hắn như ngủ cùng một khối thịt sống nóng hổi đầy quyến rũ. Cô nàng biết đem tất cả mọi bộ phận dù là nhỏ nhất trên toà thiên nhiên của mình ra làm cho hắn vui. Hắn biết chính bản thân cô nàng cũng là phường cực dâm bởi lẽ dâm thuỷ cô ả xuất ra ướt hết cả nệm. Vốn dĩ hắn có thể kìm nén không xuất khí khi hành lạc, nhưng đêm nay cuối cùng hắn cũng đành thoát dương vào trong lồn của cô ả bởi một lẽ, hắn biết nếu không làm vậy thì cái của nợ đó của hắn sẽ khó có thể nào cụp xuống được. Đôi bàn tay, cái miệng xinh xắn và cả cái lỗ nhỏ xíu giữa đùi cô nàng đều như có ma thuật thổi cho cái đó của gã cứng đơ.
Đến cuối canh năm, trời đã lờ mờ sáng mà cô nàng vẫn còn nằm úp mặt vào háng của hắn cẩn thận chăm sóc cho cái đàn ông gã bằng miệng cô nàng, cần mẫn liếm hết tất cả những gì hắn và nàng xuát ra còn dính lại trên khúc thịt đó.
- Chàng là người có võ công đúng không - đột nhiên cô ả chồm lên ngực gã hỏi, hắn vừa tỉnh ngủ sau khi chợp mắt một lúc sau khi xuất tinh, ôm tấm thân cô ả vào lòng cười khảy
Hắn không trả lời, xưa nay giao hoan với kĩ nữ hắn rất ít khi mở lời, chỉ làm việc cần làm rồi thôi. Đã có biết bao tấm gương bị sa cơ chỉ bởi những lời thủ thỉ buột miệng khi chung chăn sẻ gối, hắn không muốn mình đi theo vết xe đổ đó.
- Bộ ngực chàng, cơ bắp chàng rắn chắc quá, chàng làm tình với thiếp cả đêm qua liên tục mà không xuất dương, tiếng thở cũng vẫn đều đặn. Thiếp thấy chàng chắc phải là bậc cao thủ bậc nhứt đó.
- Nàng có vẻ có kinh nghiệm nhỉ, nhưng ta sợ lần này nàng doán sai rồi đó. Thôi, nàng đừng đoán già đoán non nữa, chỉ cần làm đúng phận sự của mình thôi. - Hắn ngắt lời cô nàng, không muốn nghe thêm nữa bởi hắn hiểu cô ta nói đúng. Gã ôm chặt lấy tấm thân đàn bà trần truồng gầy lại cuộc ái ân, lần này thì hắn chủ động vật cô nàng ra mà địt chứ không nằm thụ động để cô nàng hầu hạ như đêm qua. Tiếng rên rỉ của cô nàng kĩ nữ khiến hắn thấy thích thú, chỉ có trong những giây phút hành lạc với đàn bà như thế này hắn mới có thể quên đi khát vọng báo thù nung nấu trong hắn bao lâu nay....
Hắn mặc lại áo quần sau khi cô nàng kĩ nữ cẩn thận lấy khăn ấm lau rửa khắp cơ thể của hắn và của nàng. Cảm giác nhột nhạt khi cô nàng lấy chiếc khăn lụa lau dọc theo thân cặc khiến hắn tự dưng thấy bủn rủn sướng tê người. Cô nàng chỉ khoác hờ tấm áo mỏng rồi ân cần tiễn hắn ra khỏi phòng
- Lần sau công tử lại tới tìm thiếp nhé, Ngân Hoa nhất định sẽ lại bồi tiếp chàng thật tận tình.
Cô ả mời gọi gã nhiệt tình như vậy cũng có cái lí của nó. Tuy chàng không bỏ ra nghìn lạng để mua nàng một đêm như những khách khác nhưng chàng lại thưởng cho cô ả gấp nhiều lần những đại gia vẫn thưởng cho nàng sau một đêm hành lạc. Số bạc này dĩ nhiên cô ả được lãnh trọn, còn cái số bạc mà người ta trả cho ma ma thì dĩ nhiên là không bao giờ nàng ta được sờ vào. Kĩ nữ ở kĩ viện vốn trước giờ chỉ sống nhờ vào tiền thưởng thêm của khách, nên cô nào cô này đều ra sức làm khách vui lòng những mong sáng hôm sau được khách thưởng thêm cho chút đỉnh mà bù vào tiền son phấn xiêm y. Hắn đặt nén bạc lớn vào tay cô ả rồi mới đi, cái vẻ bùi ngùi của cô nàng khiến gã thấy tức cười. Vừa mới rời khỏi căn phòng uyên ương suốt cả đêm qua của mình, hắn đã bắt gặp một lão già đang đứng ngay đó, bên cạnh là mấy tay thuộc hạ vây quanh. Vừa nhìn thấy hắn lão già đã nhếch mép, có lẽ lão đã chờ hắn nãy giờ
- Thì ra cao thủ đêm qua đổ xúc xắc thắng được lão Ngũ ở đây là ngươi. Tuổi trẻ tài cao, người làm ta thật khâm phục quá đó, Thẩm Sỹ Kiệt. Không ngờ ngươi dám mò vào tận đây, quả là gan ngươi to thật.
- Thì ra là lão tiền bối. Thẩm mỗ vốn nghe danh các cô nương Mộng Hương Viện xinh đẹp tuyệt trần, đêm qua mới được thử mùi bản lãnh. Quả đúng là con mắt tuyển lựa gái của Dư lão tiền bối khiến người ta bội phục muôn phần.
Hắn điềm nhiên chấn chỉnh lại bộ áo quần quái dị bằng lông chó của mình nói tiếp
- Vãn bối thấy có tấm bảng đề ngoài cửa mới dám mạo muội vào đây thử chút vận may với mấy vị cô nương, ai ngờ lại khiến lão tiền bối nổi giận. Không biết vãn bối đắc tội với tiền bối ở điểm nào, có thể chỉ cho vãn bối được biết không
- Giang hồ nói ngươi có cái lưỡi không xương quả chẳng sai. Được, tên tiểu cẩu, để hôm nay ta xem thử bản lãnh ngươi ra sao.
- Vậy Thẩm mỗ hân hạnh được hầu tiếp lão tiền bối, mời...
Thẩm Sỹ Kiệt thản nhiên bước theo lão già ngoại tứ tuần họ Dư không chút sợ hãi, hắn dĩ nhiên đã dám vào tận hang sói để hái hoa thì cũng đã lường trước hết mọi sự việc xảy ra sau đó, việc này hắn biết mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
o O o
Thẩm Sỹ Kiệt theo lão già bước vào một gian phòng sáng rực được bày biện hết sức sang trọng. Nhìn qua, không một ai có thể nghĩ rằng trong một kĩ viện nhơ nhớp lại có một căn phòng trang nhã nhường ấy. Chính giữa phòng đặt một cái bàn lớn, trên đó có bày một bộ bát xúc xắc. Sỹ Kiệt ngồi theo Dư lão xuống hai chiếc ghế đặt đối diện nhau qua chiếc bàn tròn, hắn ngắm nhìn bộ xúc xắc trước mặt mỉm cười rồi cầm ly trà đưa lên miệng uống cạn.
- Cảm phiền Dư tiền bối thông cảm. Quả thật vãn bối khát đến khô hết cả cổ rồi. Đêm qua Ngân Hoa cô nương chuốc cho vãn bối quả là say không gượng dậy nổi. - Hắn giơ ngón tay lên tán thưởng - Hảo trà, thơm mát không sao tả nổi. Kĩ viện của tiền bối không những có rượu nồng gái non mà đến trà cũng là bậc thượng hạng khiến vãn bối muôn phần tán thưởng khâm phục.
Lão già nhếch mép nhìn Sỹ Kiệt, nụ cười của lão đầy ý khinh thị hắn.
- Ngươi không cần giờ trò mồm mép ra đây. Ta đã sống đủ lâu để học cách không quan tâm tới mấy cái câu rỗng tuếch kiểu đó rồi.
- Chết, vãn bối quên mất hồi trẻ chắc tiền bối còn là phường điêu ngôn ngoa ngoắt đàn bà hơn vãn bối nhiều. Quả thật là đắc tội, đắc tội. - Hắn vừa nói vừa nghiêm mặt trêu chọc điệu bộ rất bỡn cợt.
- Thôi, ta không muốn nói với ngươi thêm nữa. Ngươi biết ta mời ngươi vào đây là có dụng ý gì rồi. Ngươi gieo xúc xắ đi.
- Từ đầu vãn bối không hiểu tại sao vãn bối lai có vinh hạnh ngồi chung với Dư tiền bối, giờ mới biết tiền bối có nhã hứng chơi trò này với vãn bối. Tiếc là hôm nay vãn bối lại không có hứng thú, có lẽ bao nhiêu vận đỏ vãn bối đã mất hết đêm qua vào tay kĩ nữ của tiền bối rồi. Biết trước là thua thì vãn bối đâu còn muốn chơi nữa.
Lão già đưa cái bát đến trước mặt hắn.
- Ngươi không muốn gieo cũng không được.
- Vậy tiền bối bắt vãn bối lấy gì ra để đặt cược đây. Chắc tiền bối cũng biết vãn bối không có ngân lượng để đặt vào ván bạc này đâu.
- Ngươi yên tâm ta cũng không cần ngân lượng. Nếu ngươi thua, ta chỉ cần cái tánh mạng của ngươi thôi. Bằng ngược lại ta nghĩ ngươi sẽ có diễm phúc thưởng thức cô nương đẹp nhất của bổn kĩ.
- Đánh đổi cả tánh mạng để lấy một đêm bên hoa, như thế liệu có thiệt thòi với vãn bối quá không.
- Không chỉ một đêm mà nếu thắng, cô ta sẽ thuộc về sở hữu của ngươi. Ta nhắc lại, đó là cô nương xinh đẹp nhất ở đây, ta nghĩ có nhiều hán tử sẵn sàng đánh đổi tánh mạng để có được cô ta đó.
- Nếu vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh. Tài chọn lựa đàn bà thì vãn bối vẫn chưa xứng xách dép cho tiến bối. Một cô nương được tiền bối định giá như thế tất phải đáng đánh cược rồi.
Sỹ Kiệt xắn tay áo vươn ra nhưng hắn không chạm đến cái bát trước mặt. Hắn đập mạnh tay xuống mặt bàn rồi nhanh tay giở bát. Tất cả mọi người xung quanh kể cả lão già họ Dư đều vô cùng sửng sốt, chỉ có riêng hắn là vẫn điềm nhiên như thường.
- Vãn bối đã nói trước là vãn bối đã hết vận đỏ rồi mà. Giờ thì chắc chỉ có nước nộp cái đầu mình cho tiền bối thôi.
Ba con xúc xắc hắn gieo nằm chỏng chơ trong bát, có lẽ gieo để được số nút tệ đến thế cũng kío. Lão già nhìn hắn, vẻ ngạc nhiên bớt đi đôi chút thay vào đó là sự khâm phục, ánh mắt lão già tự dưng loé lên một niềm phấn khích.
- Tiểu tử khá lắm. Nhưng đừng quên ta vẫn còn có một cửa thua, chỉ cần còn một khả năng dù nhỏ ta vẫn sẽ gieo.
Lão giá cũng làm những động tác y hệt như hắn khi nãy, và khi giở bát ra thì ba con xúc xắc đều là mặt nhất, cái khả năng lão già thua lại xảy ra.
- Ngươi thấy rồi chứ - lão già tủm tỉm vuốt râu cười mãn nguyện.
- Hoá ra tiền bối rủ vãn bối chơi xúc xắc cốt để cố ý thua vãn bối thôi sao, quả khiến vãn bối bất ngờ.
Thẩm Sỹ Kiệt định nói thêm nhưng hắn đột nhiên bị chẹn ngang họng, lão già vẫy tay thì trong một thiếu nữ vén mãn bước ra. Cả cuộc đời hắn chưa từng gặp một thiếu nữ nào đẹp đến vậy. Hắn thật sự bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp não nùng của nàng, dung nhan cực kì diếm lệ, nếu đem so sánh với cô nương đêm hôm qua vừa hầu hạ hắn thì còn hơn rất nhiều. Nàng ta khoác trên mình chiếc áo mỏng manh giống như những cô gái khác nơi lầu xanh, chiếc ảo cực mỏng gần như trong suốt bên trong không có chút nội y khiến cho trông nàng không khác gì đang khoả thân trước hắn, thậm chí có lẽ còn gợi tình hơn cả nàng ta trần truồng bởi lớp vải tơ mỏng manh như càng làm tôn thêm thân hình đầy đặn cộng với làn da trắng ngần. Ánh mắt nàng ướt rượt nhưng không hề có một chút gì dâm mị, cho đến khi ánh thu ba đảo qua hắn mới khiến Sỹ Kiệt giật mình như tỉnh giấc.
- Giờ ngươi đã là người của công tử đây, phải biết giữ gìn lời ăn tiếng nói, hết lòng hầu hạ công tử.
Thiếu nữ nhìn lão già sợ hãi, cúi đầu dạ nhỏ, bước lại gần Sỹ Kiệt cất giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào như rót mật vào tai
- Tiện thiếp là Sở Băng, xin hết lòng hầu hạ công tử.
Sỹ Kiệt thản nhiên nắm chặt lấy tay nàng đầy vẻ chiếm hữu, hắn áp miệng vào hôn hít lên môi, lên má nàng ta ngay trước mắt lão già không chút ngần ngại, dường như là càng cố bộc lộ mình là kẻ vô cùng dâm đãng. Hắn đứng lên ngắm một vòng quanh người Sở Băng như thể đang đánh giá món mình vừa thắng bạc vậy, hắn làm bộ hau háu chăm chú soi vào những chỗ cấm kị nhất trên người nàng, gật gù ra vẻ hài lòng. Hắn làm như không thèm để ý đến điệu bộ xấu hổ thẹn thùng của nàng, Sở Băng cúi gắm mặt cho dù nàng vẫn phải ưỡn ngực cong mông lên cho hắn khám xét nàng ngay giữa chốn đông người như thể chốn không người, cặp mắt nàng lộ rõ vẻ đau đớn phẫn nộ.
Sỹ Kiệt giả đò mê man nhan sắc của mĩ nhân, hắn choàng tay qua vòng eo thon nhỏ của nàng siết chặt vào người hôn hít khắp nơi. Sờ soạng chán chê xong hắn mới quay ra phía lão già râu bạc chậm rãi nói
- Tạ ơn Dư tiền bối đã thưởng cho vãn bối một tuyệt thế giai nhân. Xin tiền bối làm văn tự chứng nhận bán Sở Băng cho tại hạ.
- Được, dĩ nhiên lão phu sẽ viết ngay lập tức cho ngươi. Có một điều cuối cùng trước khi ngươi đi ta muốn nói với ngươi, chuyện mười hai năm trước hoàn toàn không hề liên quan đến ta. Có lẽ phải dần dần qua thời gian ngươi mới hiểu được việc này, tạm thời ta không cách nào đưa ra được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình.
- Ông hận cha tôi lắm đúng không - hắn đột ngột nghiêm giọng.
Lão già không trả lời, chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.
- Vậy tại sao ông không giết tôi, ông biết tôi tìm cách trả thù cho phụ mẫu, tôi sẽ giết ông. Vậy tại sao ông không tranh thủ lúc này để ngăn ngừa hậu hoạ.
Lão già đắn đo một lúc trầm giọng nói
- Vì ngươi là con trai của Lăng Phượng, ta dù có thế nào cũng không thể ra tay hạ sát giọt máu của nàng được. Thôi, ngươi đừng nhiều lời nữa, mau đi đi.
Sỹ Kiệt không nói nữa, hắn quay người cầm lấy tay kéo Sở Băng ra khỏi Mộng Hương Viện đi về khách điếm. Cặp mắt hắn loé lên những tia máu đỏ căm hận, những gì hắn phải trải qua kể từ lúc ấu thơ đột ngột trào về khiến hắn không tài nào kiềm chế được dằn từng bước mạnh trên đường. Mặc kệ có mỹ nhân đi bên cạnh kề cận, mặt hắn lúc này lạnh như sương, lầm lì không nói một lời khác hẳn với thái độ dâm đãng háo sắc khi nãy ở kĩ viện. Sở Băng khoác một lớp áo ngoài che đi bộ xiêm y đĩ thoã mỏng manh bên trong lầm lũi bước sát theo hắn về quán trọ.
Về đến nơi hắn lôi tuột luôn nàng vào phòng tắm, bắt nàng phải đích thân gội rửa cho hắn. Sở Băng trút bỏ áo ngoài gần như trần truồng theo hắn vào phòng tắm kín, xấu hổ cởi dây áo cho hắn. Sỹ Kiệt sẵn đang tâm trạng bực bội dồn nén nỗi căm thù, nay lại thêm Sở Băng cởi áo quần hắn chậm chạp, mãi nàng mới cởi được cái áo hắn ra để lộ khuôn ngực vô cùng tráng kiện vạm vỡ.
Sỹ Kiệt ngắm nhìn khuôn mặt của Sở Băng, đột nhiên hắn thấy chột dạ. Hắn nhận ra những nét ngây thơ của một trinh nữ, vẻ bẽn lẽn rất đáng yêu khác hẳn một cô gái từng trải lăn lộn chốn phong trần. Tự dưng cơn giận dữ của hắn qua đi, có điều hắn vẫn không khỏi suy nghĩ mông lung về bước đường trên giang hồ mà hắn sắp phải trải qua. Mải suy nghĩ Sỹ Kiệt không để ý là nàng đã cởi hết áo quần trên người hắn, phải ngần ngừ một lúc Sở Băng mới dám ngồi quỳ xuống kéo tuột cái quần lót ra khỏi người hắn, mặt ửng đỏ không dám nhìn vào thân hình vô cùng rắn chắc của gã. Những bắp thịt của hắn tuy không nổi cuồn cuộn nhưng săn chắc thon mảnh, vì thế khi hắn mặc quần áo bên ngoài vào người ngoài khó có thể nhận ra hắn là một cao thủ luyện võ công. Chỉ khi vào phòng the không còn gì trên người như lúc này thì mới biết được.
- Công tử vào bồn để nô tỳ cọ rửa cho người. - Sở Băng cúi mặt lí nhí nói, vẫn không dám nhìn lên vì nàng sợ bắt gặp phải chỗ kín đáo trên cơ thể đàn ông của hắn.
Hắn nhảy mạnh vào chiếc bồn gỗ nước nóng đang bốc hơi nghi ngút làm nước bắn tung toé ra ngoài. Không phải hắn cố ý làm vậy mà đó chỉ là một thói quen, hắn nhớ lại lúc nhỏ thường tắm mình trong một chiếc hồ trong vắt ở nơi rừng núi ẩn cư. Nghĩ lại những ngày đó, Sỹ Kiệt không khỏi buồn bã, hắn quyết phải trả thù những kẻ đã đẩy gia đình hắn vào cảnh tan nát, biến hắn trở thành cô nhi. Cơn giận trong người làm hắn không kiềm chế nổi, khí bốc ra từ các huyệt đạo làm cho nước trong bồn vốn đã sôi nay lịa càng bốc hơi sủi bọt sùng sục.
Sở Băng đang cần mẫn lấy khăn lau khắp thân thể, cọ lưng cho hắn thấy thế sợ hãi quỳ xuống
- Thẩm công tử, nô tỳ phạm phải lỗi gì xin người cứ trách phạt, nô tỳ sẽ xin sửa đổi.
Sỹ Kiệt liếc thấy nàng líu ríu ở đó, bộ xiêm y mỏng nay dính nước lại càng dính bết vào da thịt khiến những chỗ kín của nàng phơi bày ra hết. Hắn không dằn được lòng bế xốc nàng lên đưa vào phòng ngủ gầy ngay cuộc ái ân.
Bộ cung trang của Sở Băng quá đỗi dễ dàng để hắn cởi tuột hết ra, toà thiên nhiên trắng phau lộ ra khiến hắn cảm thấy niềm đam mê nhục dục dâng trào. Hắn đặt nàng nằm ngửa loã thể trên chiếc giường, theo cái tư thế mà nàng có thể bộc lộ tất cả mọi bộ phận thầm kín trên người nàng cho hắn ngắm nghía.
Hắn hôn lên môi, lên mắt rồi dúi đầu vào hẻm tạo bởi hai bầu vú vun cao của Sở Băng, mùi da thịt đàn bà toả ra từ cơ thể của nàng khiến hắn ngây ngất. Hắn lướt nhẹ như cơn gió xuống đến vùng hạ đẳng của nàng, hai mép thịt nơi chỗ đó xếp lại vừa khít che đi của động đào. Hắn thực sự ngạc nhiên, vốn dĩ nơi lỗ lồn của các cô kĩ nữ, dù có giữ gìn khéo đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ hằn đầy những dấu vết của những cuộc truy hoan với khách làng chơi. Nhưng vùng kín của Sở Băng như một khu vườn rậm rạp vẫn còn hoang sơ, hai mép thịt không bị ngả màu nâm sẫm mà vẫn trắng hồng quyến rũ. Gò mu cao vút của nàng hắn biết sẽ hứa hẹn những tư thế ái ân tuyệt vời, thân thể run rẩy kia chắc chắn sẽ tạo cho hắn niềm cảm hứng ngút ngàn của nhục dục.
Đột nhiên trong đầu hắn loé lên ý nghĩ quái dị, chẳng lẽ.....Nhưng hắn tự bác bỏ ý nghĩ đó của mình, hắn nghĩ đó là một sự không thể, cho dù cái lồn kia, rồi cả bầu vú với hai chiếc núm bé xíu kia rõ ràng là của một cô gái trong trắng. Bản thân Sỹ Kiệt cũng không thể tưởng được lão họ Dư lại thưởng cho hắn một tạo vật tuyệt mĩ, mà lại còn thanh khiết như vầy. Hắn vẫn bán tin bán nghi cho đến lúc bắt đầu dùng dương vật của mình đút vào động đào của nàng thì hắn mới biết điều hắn do dự lại đúng là sự thực.
Tuy mới bươn trải giang hồ chưa đầy hai năm nhưng hắn đủ kinh nghiệm để hiểu sự vướng víu khi hắn đút cặc vào lồn nàng có ý nghĩa là gì. Sở Băng nhắm chặt mắt dâng hiến, hai hàng lệ chảy dài trên mặt cho đến lúc đầu khấc của hắn chạm phải tấm màng trinh trắng của nàng thì Sở Băng bật khóc vì đau đớn. Tiếng khóc của nàng làm hắn giật mình, lửa dục bốc lên ngùn ngụt nhưng lương tri thức tỉnh khiến hắn không thể thúc cặc vào sâu hơn nữa trong lồn nàng mà chỉ dừng lại ở đó. Ánh đèn leo lét hắt từ ngoài vào khiến hắn không chỉ nhìn rõ làn da ngọc ngà và thân hình mũm mĩm của Sở Băng mà còn trông rõ dòng nước mắt trên gò má nàng. Hắn chợt nhận ra mình đang bức hiếp một cô gái ngây thơ trong trắng.
Khó khăn lắm Sỹ Kiệt mới có thể rút dương vật đang căng cứng ra khỏi cửa mình của nàng, hắn ghé sát vào tai nàng lầm thầm nói tiếng xin lỗi.
Có điều hắn không ngờ là mình càng xin lỗi lại càng khiến Sở Băng tủi nhục, đôi mắt đen to tròn lại càng tuôn lệ nóng hổi
- Công tử nào có lỗi gì. Chỉ tại nô tỳ ngu muội không biết cách chiều chuộng công tử làm mất hứng của công tử mà thôi.
Nàng xấu hổ ngồi dậy, mái tóc đen dài buông xoã che đi một bên vú, Sỹ Kiệt thấy nàng nhổm dậy đối diện với mình trên giường
- Chẳng lẽ vì nô tỳ không có kinh nghiệm gối chăn mà công tử chê bỏ nô tỳ sao.
- Ta chẳng có tâm trạng nào để cướp đi đời con gái của nàng cả, tuy ta đã trót xâm nhập vào chỗ kín của nàng nhưng mọi thứ của nàng vẫn y nguyên, nàng yên tâm. Ta tuy chẳng là bậc quân tử nhưng cũng không phải hạng tiểu nhân đốn mạt đến mức cưỡng hiếp một cô gái trong trắng.
- Nô tỳ ngu muội cũng biết lễ nghĩa, thân này đã thuộc về chàng, nếu chàng chê không đoái hoài thì nô tỳ xin chết chứ còn mặt mũi nào nữa. - Giọng nàng rất thành khẩn khiến hắn trở nên đờ đẫn - Nô tỳ biết phận mình dơ bẩn, chỉ dám xin được ở bên làm tỳ nữ hầu hạ phục dịch công tử, nô tỳ hoàn toàn tự nguyện.
Sỹ Kiệt im lặng, hắn nhìn thân hình tuyệt mĩ đang run rẩy trước mặt mình. Con cặc của hắn tuy không còn cương cứng như lúc nãy khi vào động đào nhưng vẫn còn nóng hổi và co giật giữa hai chân. Hắn thở dài chỉ còn biết quạt tắt ngọn nến đang cháy để căn phòng trọ chỉ còn duy nhất một màu đen.
Căn phòng tối đen chỉ lờ mờ ánh trăng nhàn nhạt hắt vào qua song cửa, ánh sáng tuy leo lắt nhưng cũng đủ để Sỹ Kiệt với nhãn quang sắc bén của mình ngắm nhìn trọn vẹn thân hình đàn bà nảy nở đang kề cận bên mình. Không còn một chút vải vóc, cả nàng và hắn đều sẵ sàng làm cái việc đó, hắn thấy Sở Băng run rẩy nằm yên như đón chờ điều đó, nàng đang chờ hắn nằm lên người nàng và biến nàng trở thành một người đàn bà.
Sỹ Kiệt biết việc làm đó với hắn lúc này không gì có thể dễ dàng hơn, dương vật của hắn đã căng cứng, hắn cũng biết chỗ đó của Sở Băng cũng đã ướt đẫm. Bay đầu hắn đã bú lồn, đã chăm sóc rất cẩn thận nơi đàn bà của nàng. Tuy khi nãy hắn mới chỉ hẩy cặc vào lồn nàng chút ít nhưng quãng đường ngắn ngủi hắn bước vào động đào của nàng cũng đủ để hắn cảm nhận sự ướt rượt nơi lỗ lồn nàng. Chưa một điều gì có thể khiến Sỹ Kiệt cảm thấy bị kích thích hơn thế, kể từ khi rời Tây Vực bước vào Trung Nguyên, hắn đã chơi qua không biết bao nhiêu đàn bà con gái nhưng hắn chưa từng được nếm thử một người con gái hoàn toàn trong sạch và trinh nguyên như Sở Băng. Cảm giác tò mò muốn khám phá cũng như vẻ đẹp não nùng của nàng khiến cho con cặc hắn không cần bất kì một tác động nào từ bên ngoài cũng tự nhiên cương cứng lên hết mức. Hắn có thể thấy nàng nằm đó, hoàn toàn loã thể, dang hai chân hai tay ra hoàn toàn nhu thuận đáp ứng mọi mong muốn của hắn.
Ánh trăng chiếu lên làm da thịt đàn bà trần trụi của Sở Băng khiến Sỹ Kiệt cảm thấy như mình đang được chiêm ngưỡng một pho tượng dát vàng dát ngọc, nhưng có điều đó là một pho tượng sống động. Sỹ Kiệt thấy lồng ngực nàng phập phồng theo từng hơi thở, kèm theo đó, hai bầu vú tuyệt mĩ của nàng cũng đong đưa lên xuống khiến hắn thấy tắc nghẹn trong cổ họng.
Thẩm Sỹ Kiệt đã toan cúi xuống, hắn dạng hai chân ra chuẩn bị ngồi lên người nàng, Sỹ Kiệt ghé môi hôn lên bầu vú của nàng, hắn ngậm lấy đôi núm vú nhỏ xinh của người trinh nữ mà lòng dạt dào cảm xúc. Sỹ Kiệt hơi cúi lom khom người trên thân thể ngọc ngà ấy, cái đàn ông của hắn đã ở đúng vị trí, cái đầu khấc nằm ngay sát cửa động đào chỉ chờ một động tác ấn người của hắn là sẽ xâm chiếm trọn vẹn cơ thể đàn bà kiều mị kia. Cái vật đó của hắn đã chạm vào lớp da thịt mềm mài bên ngoài lồn nàng, lớp lông phơn phớt trên gò mu cao vút của nàng chạm vào lớp thịt nơi đầu cặc khiến Sỹ Kiệt cảm thấy nhột nhạt.
Sở Băng rùng mình trong tay hắn, nàng vẫn chưa dám mở mắt, da thịt khắp toàn thân nàng đang bị kích thích đến cự độ, nhất là vùng giữa hai chân nàng. Nàng vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, cảm giác tủi nhục dâng trào khi nàng biết mình sắp bị niến thành đàn bà bởi một người đàn ông xa lạ. Dòng lệ nóng hổi trào ra mà bản thân nàng cũng không tài nào kìm nén nổi.
Sỹ kiệt nhìn thấy, hắn giật mình, đây là lần thứ hai khi hắn sắp làm trò thú vật đó với Sở Băng thì chính dòng nước mắt của nàng thức tỉnh hắn. Tất cả những gì luân lí bao năm qua hắn được học ở nơi sư phụ hiện rõ trong đầu hắn mồn một, lời nói của sư phụ lại văng văng bên tai hắn. Học võ là để làm điều thiện, để chống lai sự bất công chứ không phải làm những điều vô luân như thời gian qua hắn vẫn làm. Mồ hôi vã ra đầm đìa khắp người Sỹ kiệt, hắn sợ hãi tụt xuống khỏi người Sở Băng trước con mắt thẹn thùng những đầy ngạc nhiên của nàng. Chỉ còn một ly nhỏ nữa thôi là nàng sẽ thuộc về hắn nhưng mọi thứ lại dứng lại ở trên cái bờ vực mong manh đó.
Sỹ Kiệt nằm vật ra giường, sợ hãi như một kẻ vừa thoát khỏi cõi chết trở về. Hắn hít thở một hơi thật sâu, cố sức vận công phu hàm dưỡng của mình để trấn áp lại lửa dục phừng phừng. Trong lúc đó thì Sở Băng quay lưng lại phía hắn, úp mặt vào tường khóc rấm rứt, Sỹ Kiệt ôm lấy tấm thân nàng sát vào hắn, hai cơ thể trần truồng dính sát vào nhau nhưng Sỹ Kiệt không còn muốn hành động như thú vật nữa. Hắn nhắm mắt để nội khí chảy qua các huyệt đạo khắp toàn thân lẩm nhẩm khẩu quyết Hỗn Nguyên tâm pháp nhằm giữ cho tâm hồn trống không phẳng lặng.
Lát sau khi mà lửa dục đã hoàn toàn nguội lạnh và Sỹ Kiệt sắp đi vào trạng thái vô thức thì chợt hắn thấy trên ngực mình có cái gì đó mềm mềm áp vào, chính là bầu vú non mát lạnh của Sở Băng. Nàng vòng cánh tay trắng ngần qua người hắn, bàn tay mềm mại vuốt ve lớp da thịt tắn chắc của Sỹ kiệt rồi cả thân hình vệ nữ kia trườn lên áp vào thân hình rắn chắc với những múi thịt nổi lên như thép nguội của Sỹ Kiệt. Giờ thì chính người xuân nữ mới bị cắn rứt bởi lửa tình, nàng rấm rứt vì Sỹ Kiệt khơi dậy trong nàng những khát kháo đầu đời rồi lại không thảo mãn những khao khát muốn được tìm hiểu ái ân của nàng. Sở Băng loã lồ nằm trong vòng tay tình lang, bị hơi ấm nóng cùng với mùi nam nhân nồng nàn của hắn kích thích. Nam nhân lửa dục đã kìm nén những nữ nhân thì hương xuân lại đang phơi phới.
Nàng không phải dâm nữ nhưng chính phong thái cư xử của Sỹ Kiệt khiến lòng nàng không khỏi rung động, chàng là nam nhân đầu tiên trong cuộc đời nàng nhưng khiến cho nàng linh cảm rằng đây chính là bậc anh hùng mà nàng có thể gửi thân cả đời. Khi ban đầu Sỹ Kiệt muốn giao hoan thì Sở Băng còn thấy sợ hãi tủi phận nô tỳ, nhưng khi chàng từ chối không muốn làm hoen ố thân nàng thì chính Sở Băng lại trở nên hiếu thắng, muốn được dâng hiến cho chàng. Vô tình cựa quậy trong lòng Sỹ Kiệt làm cho đùi non của nàng chạm phải chỗ kín của chàng, khiến cho cả hai không khỏi giật mình. Sự đụng chạm ấy suýt chút nữ hạ gục được lớp khí boả vệ của Sỹ Kiệt. Gần như vô thức nàng bẽn lẽn rướn người, đôi môi thơm tho run rẩy hôn lên mắt lên môi chàng. Sỹ Kiệt cũng mất tự chủ bất giác đưa tay vuốt dọc sống lưng nàng, từ cao xuống thấp mãi cho đến khi chạm phải bờ mông nảy nở tròn trịa, đầy đặn giống hệt hai bầu vú bên trên.
Theo bản năng mỗi khi hành lạc với đàn bà, hắn lòn tay vào giữa hai mông nàng, cặp đùi Sở Băng khẽ dang ra cho hắn. Sỹ Kiệt mò mẫm hai chiếc lỗ nhỏ xinh bên dưới của nàng, những ngón tay của hắn như muốn đi vào những con đường bí mật nơi kín đáo hạ thể của nàng. Sỹ Kiệt lại nghe thân thể mình động tình trở lại, sợ hãi, hắn hít mạnh vội vã mấy luồng chân khí, cố thanh trừng tạp niệm. Một lát khi nghe lòng yên tĩnh trở lại, Sỹ kiệt vôi rụt tay trở lại dần dần chìm vào trạng thái hư vô không còn biết gì xung quanh.
Sở Băng biết chàng đã tự bế các các giác quan ngủ say, cảm giác vừa ngượng ngập, vừa thẹn, vừa giận chàng không nhiệt thành chiếm hữu, nàng lăn ra xa người hắn nằm sát vào tường. Sự mệt mỏi khiến nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dần dần hai cơ thể say nồn lại dính sát vào nhau để trao cho nhau chút hơi ấm.
Sáng ra Sở Băng dậy trễ, mở mắt ra nàng thấy Sỹ Kiệt đang ngồi ngắm nhìn mình trong lúc ngủ, thân thể trần truồng của nàng được phủ tấm mền mỏng. Nàng thẹn đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn nàng
- Công tử, công tử làm vậy kì quá. Nô tỳ xấu xí đâu đáng để công tử ghé mắt.
- Nàng ngủ trông đáng yêu lắm đó, ta quả tình không nhìn ngắm không được. - Sỹ Kiệt tươi cười nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng lên của Sở Băng.
- Vậy..vậy sao đêm qua công tử không...không - giọng thanh thoát của Sở Băng lạc đi tủi hờn - Nô tỳ biết mình xấu xí nhơ nhớp không đang hầu hạ công tử.
- Không phải vậy, nàng quá trong trắng, chính ta mới không xứng đáng.
Sỹ Kiệt dang tay ôm lấy nàng vào lòng, chiếc mền tuột ra để lộ một phần toà thiên nhiên tuyệt mĩ. Sỹ Kiệt vuốt ve mái toc huyền, thủ thỉ
- Năm xưa sư hụ ta bắt ta phải thề nguyện cả đời không được đem lòng thương yêu bất kì một người con gái nào. Người bắt ta phải căm thù, đối với phụ nữ, chỉ được dâm mà không được yêu. Mấy năm qua ta luôn làm điều đó, vốn định lấy nàng về để hành hạ nhưng giờ ta biết nàng không phải là đối tượng để ta phát tiết mối hận của ta và của sư phụ.
Sỹ Kiệt trở nên tư lự, buồn bã.
- Giờ nàng mặc lại xiêm y rồi có thể trở về Mộng Hương Viện, chỉ cần coi như đêm qua là một giấc mộng chợt qua.
Hắn muốn giải thoát cho người con gái xinh đẹp này, Sỹ Kiệt biết với hắn, nàng ta hoàn toàn không có tương lai. hận thù mà đôi vai hắn phải gánh quá đỗi chồng chất, sát nghiếp mà hắn phải mang là không thể giải trừ. Ngờ đâu Sở Băng khẳng khái thỏ thẻ
- Nô tỳ vốn dĩ chỉ là một đồ vật của Mộng Hương Viện, nay đã thuộc về công tử rồi thi nô tỳ còn quay lại chốn đó làm gì. Thẩm công tử, chả lẽ người muốn nô tỳ phải ở cái chốn bùn nhơ đó sao.
- Ý ta không phải vậy, chỉ là...
Sở Băng ngắt lời hắn
- Nô tỳ nguyện theo công tử, chỉ cần người chấp thuận thì tiểu tỳ xin làm trâu ngựa phục dịch người cả đời, dù cực khổ cay đắng ra sao cũng không dám oán thán nửa lời.
Sỹ Kiệt thở dài
- Nếu nàng đã nói vậy thì ta cũng không thể làm khác được, vậy tạm thời nàng cứ theo ta, nhưng khi nào cảm thấy muốn ly khai thì đừng khiên cưỡng.
- Tạ ơn công tử chấp thuận. - Ánh mắt Sở băng chợt sáng bừng vui sướng, nàng khấu đầu với Sỹ Kiệt ngay trên giường, thân thể nàng lúc này hoàn toàn không có gì che đậy trước hắn lần này làm Sỹ Kiệt nóng mặt xấu hổ. Hắn vội xua tay
- Nàng đừng đa lễ như vậy, ta, ta....nàng mặc xiêm y vào đi, thế....,thế không tiện.
Thẩm Sỹ Kiệt vốn trước nay đã nhìn đàn bà con gái khoả thân không ít nhưng chưa bao giờ hắn thấy ngượng, con tim hắn chưa bao giờ đập loạn xạ như lúc này khi thấy Sở Băng trong tình cảnh này, vội kẽo cái mền lên che lấy thân thể nàng ta
- Nô tỳ đã thuộc về công tử thì tấm thân hèn mọn này cũng là sở hữu của người, còn gì ngại ngùng. Nhưng nếu công tử muốn thì nô tỳ sẽ được mặc lại xiêm y, xin công tử... - nàng cúi mặt, giọng nói nhỏ hẳn đi - xin công tử.. lánh tạm cho nô tỳ thay xiêm y khác, bộ xiêm y này đâu còn sạch sẽ nữa.
Sỹ Kiệt vội vàng ra khỏi phòng lấy cớ là xuống gọi tên tiểu nhị làm mấy món điểm tâm, thực ra hắn cũng cảm thấy sự có mặt của mình thật ngại, cảm giác trong người như có điều gì đó lâng lâng.
Sỹ Kiệt đưa Sở Băng đi theo, hắn nhằm hướng nam đi tới, trên đường đi nàng chăm sóc hắn vô cùng cẩn thận, từ những việc nấu nước thổi cơm đến chuyện tắm rửa thay áo quần Sở Băng đều làm không chút ngại ngùng. Sỹ kiệt vốn là cô nhi nên hắn rất cảm động bởi sự chăm sóc nhu thuận của nàng từng li từng tí, chỉ có thiếu điều chăn gối là nàng ta chưa được chắn cho phép hầu hạ mà thôi. Hắn cũng kể qua về mình cho nàng, nhưng chỉ là những chuyện không quan trọng vì hắn không muốn nhắc tới gánh nặng mà mình đang mang cho nàng. Trên đường thiên lí tình cảm giữa hai người ngày càng nảy sinh cho dù trong chuyện yêu đương trai gái, thực ra Thẩm Sỹ Kiệt vẫn chỉ là một tên ngốc tử. Trong tâm hắn rộn ràng khi tiếp xúc Sở Băng nhưng bản thân hắn chưa hiểu, đúng hơn ra là chưa dám hiểu dó là tình yêu trai gái. Còn Sở Băng chỉ dám gởi gắm lòng mình vào những ánh mắt trộm nhìn ai oán mà thôi, đêm đêm cả hai vẫn chung giường trong quán trọ nhưng tuyệt nhiên Sỹ Kiệt không hề đụng chạm đến thân thể nàng hay làm điều gì thất thố.
Đến đêm hôm thứ mười sáu thì cả hai đã đến ngoại thành Hoa Châu, Sỹ Kiệt sắp xếp đâu đó, dặn dò tên chủ quán trọ chăm sóc cho con ngựa quý của chàng cùng với con ngựa của Sở Băng rồi mới yên tâm về phòng. Hắn sững người khi vừa bước vào phòng đã thấy Sở Băng. Nàng đứng đó trong chiếc áo ngủ màu trắng mỏng manh, mái tóc vẫn còn hơi ướt nước, buông dài. Sỹ Kiệt kinh sợ phát hiện ra nàng đứng đó chờ hắn đã lâu, hai hàng lệ đang chảy dài còn trên ngực nàng đang tự kề một thanh tiểu đao sắc nhọn.
Đời phiêu bạt giang hồ, chưa có chuyện gì là Thẩm Sỹ Kiệt chưa từng trải qua, những chuyện bất ngờ động trời dù to tát đến đâu hẳn cũng đã kinh qua ít nhiều. Lại thêm rèn luyện tâm pháp từ nhỏ nên gặp cảnh nào, bao giờ hắn cũng có thể bình tĩnh đối phó. Nhưng khi vừa bước vào phòng ngủ bắt gặp cảnh Sở Băng đang kề thanh đao vào ngực tự vẫn thì khiến cho Sỹ Kiệt cực kì hoảng sợ. Hắn khép cửa phòng như mọi khi thì vừa quay trở lại đã gặp nàng đứng đó trong bộ cung trang mỏng manh màu trắng, trông nửa như một thiên thần, lại như có phần giống một hồn ma vậy.
Sỹ Kiệt định tâm phóng tới giàng lấy thanh đao trong tay nàng nhưng lại sợ nàng ấn mũi đao xuống cái cổ trắng ngần của mình thành thử hắn chỉ có thể đứng yên không dám cử động. Sở Băng run rẩy thanh đao nức nở nói:
- Công tử, nếu người thực tâm chê bỏ thì tiện thiếp xin chết tại đây cho người hả dạ. Chẳng lẽ công tử khinh thị thiếp xuất thân từ chốn kĩ viện nhơ nhớp.
Sỹ Kiệt giật mình, thầm tự trách mình mấy ngày qua vô ý không hiểu tâm tình của nàng, hắn vội vã thanh minh
- Nàng đừng hiểu lầm. Ta quả thực không dám mạo phạm đến thân thể nàng chứ không có ý khinh miệt gì nàng cả. Sở Băng, nàng phải biết ta rất yêu mến nàng.
Mấy lời đó của Sỹ Kiệt khiến cho ánh mắt của Sở Băng bỗng như sáng lên, nàng biết lòng mình đã thầm yêu hắn, ngưỡng mộ phẩm cách của hắn, chỉ tị hiềm hắn khinh rẻ nàng là kĩ nữ. Tuy nàng vẫn còn là gái trinh, nhưng với quan niệm thời đó, chỉ cần con gái đặt chân vào kĩ viện, sống một ngày trong kĩ viện cũng tức là đã trở thành đĩ điếm rồi. Vì vậy, chẳng thể trách Sở Băng không mang trong lòng sự mặc cảm, nhất là khi nàng rất muốn dâng hiến đời con gái của mình cho Sỹ Kiệt mà hắn lại dửng dưng với nàng như vầy. Đã bao đêm cả hai cùng ngủ một giường trong phòng trọ nhưng đêm nào cũng như đêm nào, Sỹ Kiệt luôn nằm bế khí không mảy may màng tới Sở Băng nằm bên đang bị lửa tình khơi gợi. Nàng là nữ nhân nên cũng có tâm sự muốn được một người đàn ông anh hùng như hắn chiều chuộng là lẽ đương nhiên.
Thực ra thì bản thân Sỹ Kiệy cũng cắn rứt, cũng ham muốn được làm chủ tấm thân ngọc ngà sẵn sàng dâng hiến của nàng, dần dà hắn cảm thấy mình vô cùng quyến luyến nàng. Nhưng hắn biết mình có kẻ thù trước mắt, còn mối nợ máu của cả Thẩm gia mà hắn có trách nhiệm phải báo thù để vong hồn hơn ba mươi người nhà được mãn nguyện. Sỹ Kiệt biết hắn chưa chắc sống được quá thêm một ngày, một tháng hay một năm nữa, hắn không muốn mình làm khổ một người con gái ngây thơ trong trắng như Sở Băng. Hắn tự thấy mình chẳng có quyền gì để cướp đoạt lấy thứ quý giá nhất đời con gái của nàng, Sỹ Kiệt cũng sợ mình đa mang không thể nào toàn tâm chuyện báo thù như trước nữa nếu trót ăn thứ trái cấm đó.
Sỹ Kiệt có thể nghe rõ tiếng nấc nghẹn ngào của Sở Băng, hắn thở dài
- Ta vốn muốn giấu thân phận của mình với nàng, không phải bởi ta không tin tưởng nàng mà bởi ta vốn mang sát nghiệp rất lớn.Mười hai năm trước, khi ta mới tròn mười tuổi thì toàn gia của ta đã bị thảm tử, phụ mẫu cùng ba mươi sáu người khác trong Thẩm gia bị đều tàn sát. Khi toán người mặc đồ dạ hành xông vào nhà ta thì cha ta đã nhờ cửu thúc của ta mang ta chạy trốn, có lẽ cha ta đã biết trước được thảm kịch đó sẽ xảy ra nên muốn ta thoát để bảo toàn tông mạch họ Thẩm.
Giọng của Sỹ Kiệt trầm hẳn xuống, hắn bước tới nhẹ nhàng gỡ thanh tiểu đao ra khỏi tay Sở Băng dìu nàng ngồi xuống. Nàng tựa đầu vào vai hắn, nước mắt vẫn chảy không phải bởi tủi hờn nữa mà vì thương cảm cho số phận của hắn.
- Thúc thúc của ta đưa ta chạy trốn đến nửa đường thì bị bọn người kia đuổi kịp, chúng muốn nhổ cỏ nhổ tận rễ. Thúc thúc của ta bị bọn chúng bốn tên xông vào, ông bị giết ngay trước mắt ta. Lúc ta sợ hãi nhắm chặt mắt chờ kiếm của bọn chúng vung xuống đầu mình thì vừa may sư phụ của ta tình cờ ngang qua đã cứu được ta. Ông nhận ta làm đồ đệ mang về Tây Vực ẩn cư, còn dạy ta võ công để báo thù nữa. Ba năm trước sư phụ ta đã qua đời, ta vào Trung Nguyên tìm kiếm kẻ thù cho đến tận nay.
- Trung Nguyên này rộng lớn đến như vậy làm sao công tử có thể tìm được tử thù.
- Ta vốn biết vầy nên ba năm qua đi lại trên giang hồ ta đã cố ý khuếch danh mình là Thẩm Sỹ Kiệt, đứa con còn sót lại của họ Thẩm năm xưa. Sỹ Kiệt ta không thể tìm được kẻ thù thì ta sẽ bắt hắn tự dẫn xác đến tìm ta. Tuy ta ở chỗ sáng hắn ở chỗ tối, phần ta muôn vàn bất lợi, nhưng chỉ có cách đó mới có thể bắt hắn lộ mặt là ai mà thôi. Nhất định hắn sẽ tìm giết ta để tận sát nhà họ Thẩm.
- Như vậy thì quá nguy hiểm cho công tử, người đâu thể biết được khi nào kẻ thù tìm đến mình. - Sở Băng ép sát người vào Sỹ Kiệt run sợ, đôi môi nàng mấp máy run rẩy đủ thấy nàng lo lắng cho hắn đến nhường nào.
Sỹ Kiệt thở dài
- Đúng vậy, chính vì lẽ đó ta không muốn nàng theo ta, sẽ rất nguy hiểm. Ngay bản thân ta còn không thể đoán biết trước ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra với ta.
- Không, dù nguy hiểm thế nào nô tỳ cũng chấp nhận, xin công tử đừng bắt nô tỳ ly khai người. - Nàng ôm chầm lấy hắn như thể hắn sẽ rời xa nàng ngay lập tức.
- Nhưng ta có thể sẽ chết... - Hắn bị dứt lời bởi bàn tay búp măng của nàng đặt lên miệng hắn, hắn thấy nàng mím môi đứng dậy trước mặt hắn, mặt đỏ rần lí nhí nói
- Nô tỳ muốn xin được làm người bảo toàn tôn tự của họ Thẩm, mong công tử đừng từ chối. Nô tỳ không dám xin danh phận nào hết, chỉ cần công tử chấp nhận đièu này thôi.
Sỹ Kiệt giật mình, hắn nhớ tới việc mình là hậu nhân duy nhất của họ Thẩm, nếu chẳng may hắn ngộ nạn thì...Trong các tội bất hiếu thì tội không có con nối dõi là tôi nặng nhất - " Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại". Trước nay Sỹ Kiệt mới nghĩ đến việc báo thù, bao năm qua hắn tâm niệm nếu không rửu được mối huyết thù thì thực muôn phần bất hiếu với tổ tiên họ Thẩm.Nhưng giờ giả tỷ như hắn không thể báo thù mà bị chết dưới tay của kẻ thù thì chẳng hoá ra hắn phạm hai tội bất hiếu cùng một lúc hay sao. Hắn không dám từ chối lời đề nghị muốn làm việc này của Sở Băng nhưng hắn không có đủ can đảm để mở miệng nói ưng thuận. nàng đồng tình cho hắn gieo giống vào bụng nàng, nàng muốn có một đứa con mang dòng máu của hắn, Sở Băng hiểu ngay vẻ lần chần của hắn, nàng bẽn lẽn lại gần và bắt đầu tuột hết quần áo ra, nàng hạ gục nốt chút do dự còn lại của Sỹ Kiệt. Hắn bàng hoàng, đây không là lần đầu tiên hắn trông thấy nàng trong cảnh loã lồ , nhưng chưa bao giờ hắn thấy tấm thân trần truồng của Sở Băng đẹp như đêm nay. Chính tấm chân tình của nàng đã cảm động hắn, Sỹ Kiệt ngần ngừ hồi lâu nói:
- Cảm tạ nàng đã nhắc nhở ta, ta quả thực u mê chưa bao giờ nghĩ ra chuyện này. Ta chẳng biết lấy gì để đền đáp tấm chân tình này của nàng.
Biết hắn đã ưng thuận, Sở Băng mừng rỡ thụp xuống, khuôn mặt nàng đang từ u sầu ủ rột trở nên vui sướng vô cùng, nàng hiểu Sỹ Kiệt đã chấp thuận
- Công tử,nô tỳ......
- Chẳng lẽ nàng đã định tâm dâng hiến cho ta tấm thân trinh bạch của nàng mà còn tiếc không gọi ta một từ tướng công được hay sao, ta không muốn thê thiếp của mình xưng nô tỳ cới ta chút nào. - Sỹ Kiệt ngắt lời nàng, hắn bước tới nâng tấm thân trần truồng đang quỳ mọp dưới đất đứng dậy.
Sở Băng bàng hoàng, chẳng thể ngờ được hắn lại coi nàng là vợ, thực ra nàng tình nguyện làm mọi chuyện đàn bà với hắn đâu có cần chút danh phận nào, nhưng sự công nhận nàng của Sỹ Kiệt khiến nàng vô cùng sung sướng. Sở Băng hiểu mình không hề lầm khi trao gửi cho hắn, nàng biết hắn có cảm tình với nàng, Sở Băng rơi lệ lã chả vì sung sướng. Nàng e lệ nép tấm thân nõn nà của mình vào người Sở Băng, từ tốn cởi quần áo cho hắn như một người vợ hiền cùng chồng trong phòng ngủ.
Bàn tay nàng thoăn thoắt cởi bỏ lớp vải vóc trên người hắn, từng thứ, từng thứ một nàng cởi ra rồi vất nhẹ nhàng xuống đất, nàng rùng mình khi lại đứng trước tấm thân cừơng tráng loã thể của hắn. Nàng run run nắm đôi tay nhỏ bé vào dương vật của Sỹ Kiệt, nó đã vươn vai trở thành một viên dũng tướng bự con sẵn sàng đưa nàng trở thành một người đàn bà đúng nghĩa.
Sỹ Kiệt đứng yên mỉm cười, hắn để yên cho Sở Băng mân mê dương vật của mình, hắn muốn nàng làm quen với nó để lát nữa khi hắn xâm chiếm động đào trinh nguyên của nàng thì nàng bớt đi cảm giác e sợ và bỡ ngỡ. Sỹ Kiệt nhắm mắt đầy đam mê, sự dâng hiến ngượng nghịu, ngây thơ của nàng xuân nữ khiến hắn thấy thích thú.
Từ nhỏ sư phụ hắn đã chỉ dạy hắn đủ mọi công phu trên giường bên cạnh việc rèn luyện võ công. Nhưng sư phụ hắn cũng nói việc hành lạc chỉ như một phương cách để giúp hắn tồn tại trên giang hồ mà thôi, ân ái được người biến thành một thứ võ công đặc biệt chớ không phải là một công việc đầy lạc thú thế này. Trong giây phút dìu Sở Băng đến giường để chuẩn bị cỡi lên bụng nàng làm tình, Sỹ Kiệt bỗng dưng quên hết mọi điều sư phụ dạy, chỉ còn lại bản năng của một con đực khoẻ mạnh vạm vỡ cùng với quyết tâm muốn đút vào bụng Sở Băng một đứa bé trai nhằm bảo toàn tông mạch họ Thẩm.
Sở Băng trần truồng nằm trên giường và đã hoàn toàn sẵn sàng dâng hiến cho hắn, Sỹ Kiệt biết nàng còn rất bỡ ngỡ trong việc trai gái nên hắn rất từ tốn và chậm rãi, đem hết nhưũng kinh nghiệm cùng kĩ nữ bấy lâu nay ra áp dụng trên thân thể của nàng. Hắn lắng nghe tiếng rên rỉ của Sở Băng cùng lúc với một dòng dâm thuỷ trong veo ứa ra từ cửa mình nàng ướt đẫm những ngón tay chai sạn của hắn, Sỹ Kiệt mỉm cười ghé sát tai nàng thủ thỉ
- Đã đến lúc rồi đó, nàng còn e sợ chuyện đó không
Sở Băng hiền hoà nhìn hắn, mặt đỏ bừng nhưng vẫn diu dàng gật đầu ưng tuận, nàng đã cảm nhận được cái đàn ông của Sỹ kiệt trước cửa động đào của nàng. Nhanh chóng sau khi nàng gật đầu, Sở Băng cảm thấy đau nhói nới giữa hai chân của nàng, cảm giác đau đớn như xé đôi người nàng ra mặc cho Sỹ Kiệt đã hết sức nhẹ nhàng. Nàng bấu chặt hai tay vào tấm lưng rắn chắc của hắn, cặp đùi trắng ngần mịn màng choàng qua quắp chặt lấy Sỹ Kiệt như bấu víu một chỗ tựa giúp nàng vượt qua đau đớn đầu đời.
Tình yêu cũng như sự sung sướng đước trao thân cho người trong mộng khiến Sở Băng thêm can đảm theo Sỹ Kiệt lặn ngụp trong bể ái ân. nàng quá bỡ ngõ trước những động tác hành lạc, trước những kiểu ái ân mà mặc dù đã được chỉ dạy sơ qua khi còn trong kĩ viện nhưng vì chưa làm bao giờ thành ra nàng phải nhờ đến Sỹ Kiệt dịu dàng hướng dẫn mới có thể làm nổi. Sỹ kiệt cũng hiểu nàng đau đớn và còn ngây thơ nên hắn rất từ tốn, nhẹ nhàng đưa dương vật vào ra động đào của nàng. Chậm chạp, chừng canh giờ sau mới thấy hắn ghì siết lấy người nàng và xuất khí vào bên tỏng. Sỹ Kiệt để yên cho cái đàn ông của hắn dần dần teo nhỏ lại trong cơ thể của Sở băng, hắn ghé sát tai nàng thì thầm những lời ái ân nồng nàn khiến Sở Băng vừa thích thú vừa ngượng ngùng. Vốn dĩ những lời nói của Sỹ Kiệt, nếu là ở chỗ khác thì sẽ là những lời hết sức dâm ô truỵ lạc, nhưng vì nó được thốt ra khi cả hai đang chung giường nên dạt dào tình cảm.
- Nàng có đau không - hắn ân cần hỏi thăm dù hắn biết với nàng, mọi đau đớn đều không thể so sánh được với niềm vui dâng hiến cái quý giá nhất cho hắn.
- Tướng công hạ mã đi, chàng sắp đè bẹp thiếp mất rồi - Sở Băng nói lí nhí khiến hắn giật mình nhảy xuống khỏi người nàng, Sỹ Kiệt trách mình vô tâm khi cơ thể nặng ngàn cân của hắn đè trọn lên thân hình nhỏ bé mảnh mai của nàng nãy giờ.
Hắn vui sướng khi thấy dòng khí trắng đục của hắn hoà lẫn với thứ máu trinh nguyên đỏ tươi của nàng trào ra ngoài cửa động, hắn cảm kích trước sự dâng hiến quá lớn lao nàng dành cho hắn. Đây là lần đầu hắn hành lạc với một trinh nữ, Sỹ Kiệt linh cảm được nàng chính là người vợ hiền tuyệt vời của hắn, của nhà họ Thẩm.
Sở Băng đỏ bừng mặt nhưng nàng không hề phản đối khi hắn lại leo lên người nàng gầy lại cuộc ái ân, hai kẻ khách giang hồ cố níu kéo lấy đêm xuân tiêu đáng giá ngàn vàng bằng những trò chơi tuyệt vời của xác thịt.
Hết