KHUẤT HƯƠNG
Dhep Mahapaurya
trích truyện ngắn này từ tuyển tập truyện ngắn"Hoa với Lá Chỉ Một Màu Trắng Ðục" do Trần Hồng Văn xuất bản.
Khi gần tới khu đặc biệt, bác sĩ Giám Ðốc bệnh viện chặn tôi lại và nói với tôi vài lời cảnh cáo về bệnh nhân mới này.
- Nên nhớ đây là một trường hợp bất thường. Tôi và các bác sĩ khác chưa quyết định được là nên xếp bệnh nhân này vào trường điên hay không, nhưng hắn đã bị một cú "shock"rất mạnh, và phản ứng của hắn cũng không được bình thường.
Thoạt nhìn, bệnh nhân không có vẻ gì là bạo động. Hắn gần 30 tuổi và mặc dù căn bệnh nào đó đang tàn phá tim óc nhưng không có một dấu vết nào để lộ trên cơ thể cường tráng và bộ mặt hiền hòa thông minh của hắn cả. Ngay cả quần áo hắn mặc cũng tươm tất. Khi nhìn thấy tôi, hắn đứng dậy chào hỏi thật lễ phép.
Sau lời giới thiệu của bác sĩ phụ trách, hắn lại rơi vào tình trạng im lặng bất an, hắn nhìn tôi bằng đôi mắt đầy mây mù. Tôi dùng đủ mọi cách để gợi chuyện nhưng đều vô hiệu. Cuối cùng tôi chợt nói :
- Này cậu Tuấn Anh, có phải cậu đã sống ở Bhuket không?
- Không, tôi chưa hề sống ở đó bao giờ cả mà sống ở Pa-nga trên đảo Taimuang nhiều năm.
- Ðảo Taimuang à, đây là trái tim của xứ mỏ. Chắc ở đó vui lắm nhỉ ?
- Giống như địa ngục vậy.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tuấn Anh xem có một trận bão nào đang nổi lên trong tâm trạng của Tuấn Anh khi đi từ thờ ơ lãnh đạm sang sôi nổi không. Tôi hỏi tiếp:
- Như vậy các vùng mỏ khác nhau như thế nào?
- Trong những tỉnh như Haadyai thì có đàn bà, bài bạc và rượu. Còn ở Taimuang thì khác, chỉ toàn là hoa khuất hương và cá sấu.
- Tôi không hiểu cậu nói gì. Cậu có thể nói cho rõ hơn được không?
- Ðể tôi kể cho ông nghe nhé.
Tôi đã phá vỡ chiếc đập và nước lụt sẽ dâng cao. Từ lúc đó, tôi không gián đoạn câu chuyện của Tuấn Anh kể. Câu chuyện này được viết lại hoàn toàn đúng như lời của chàng và không thêm bớt một chi tiết và dĩ nhiên tôi phải đổi lại tên những nhân vật trong câu chuyện.
Tuấn Anh bắt đầu kể:
"Khi tôi được 16 tuổi, cha tôi lúc đó là Thống Ðốc thủ phủ Pa-nga. Ông gởi tôi theo học tại Penang trong 5 năm. Khi tôi tốt nghiệp thì ông về hưu. Ông là loài chim hiếm, có cái nhìn rất xa và nhận thấy dân tộc Thái cần phải thoát ra khỏi sự nô lệ về kinh tế của người nước ngoài. Ông luôn luôn khuyến khích tôi theo học về nghành kinh tế thay vì học làm công chức và tôi cũng thực hiện giấc mộng của ông. Khi ông về Bangkok để dưỡng già, tôi ở lại Pa-nga và làm việc cho công ty hầm mỏ người Úc với chân thư ký. Rồi vì tôi biết tiếng Mã Lai, Phúc Kiến và Hải Nam ngoài tiếng Thái và tiếng Anh, công ty trả cho tôi 200 baht một tháng, đây là mức lương cao, nếu tôi về Bangkok sống với cha thì rất khó tìm được công việc nào trả như vậy".
"Sau hai năm làm việc với công ty Úc, tôi đổi sang làm với công ty Mỹ. Công ty Yukon Minung Company có trụ sở tại Taimuang cần một người làm quản đốc các người lao động Á Châu cũng như liên lạc với chính quyền địa phương. Tôi nghe tin lnên nộp đơn liền. Mặc dù có hơn một chục ứng viên, tôi được chọn. Lương của tôi nhảy vọt lên 150 đô la Mỹ mỗi tháng, tương đương với 400 baht. Ngoài ra, viên giám đốc còn cho tôi nắm giữ những giao kèo và nhiều việc khác nữa, lúc đó mỗi tháng tôi đem về trên 800 baht".
"Ông thấy là 1 thanh niên mới có 24 tuổi đầu mà lãnh số lương cao như vậy thì hậu quả sẽ ra sao rồi. Nó sẽ làm thay đổi hoàn toàn con người của tôi. Khi sống với số lương 200 baht, mỗi tháng tôi có thể dành dụm được 1 số tiền. Cuộc đời tôi bình thản, những giờ nhàn rỗi tôi thường đọc sách hay nghe nhạc. Nhưng với số lương 800 baht, chẳng tháng nào tôi để dành được nữa".
"Tôi bắt đầu biết tới đàn bà, rượu chè và bài bạc. Lúc nào tôi cũng tự cho mình là 1 lãnh tụ, không chấp nhận người nào hơn mình và lúc nào căn bịnh lãnh tụ cũng ám ảnh tôi. Tôi tự cho mình ở trong 1 giai cấp cao trong xã hội và ở bất cứ nơi nào, trước mặt tôi người ta đều tâng bốc tôi".
"Tôi trở thành 1 tín đồ nhiệt tình nhất trong đời sống về đêm tại Taimuang. Sau giờ làm việc, nhất là ban đêm, người ta thấy tất cả những quyến rũ đủ loại. Từ văn phòng chính tại cửa sông, ta có thể tới Taimuang bằng 2 đường. Con đường thông thường là ngược dòng sông tới Takuapa. Sau khi lên bờ phải đợi xe buýt tại con đường Tungmatrao để đi về xuôi. Như vậy muốn tới Taimuang phải trải qua 5 tới 6 giờ và cũng không biết đợi xe buýt hết bao lâu nữa. Con đường ngắn hơn là năng qua sông bằng thuyền rồi đi bộ xuyên qua 1 khu rừng là tới Taimuang. Với đường tắt này chỉ mất khoảng 3 giờ thôi nhưng lại có nhiều bất tiện: rất dễ bị lạc trong rừng và con sông này có rất nhiều cá sấu. Một phần con sông lúc nào cũng bị náo động. Khi cha tôi còn là Thống Dốc tại Nakorn Sritamaraj, tôi thường đi săn cá sấu tại Pak Payur, nơi được coi là nguy hiểm lắm rồi, thế mà không thể nào so sánh được với con sông này. Những con thú nguy hiểm này có thể phóng từ mặt nước lên thuyền như không vì vậy không ngạc nhiên khi thấy làng mạc ở đây rất thưa thớt và rất ít thuyền bè dám vượt qua con sông này, nhất là những thuyền nhỏ. Những người tại Taimuang muốn thăm viếng cơ sở khai thác mỏ của chúng tôi đều thẳng thắng từ chối vượt qua sông nếu không gởi thuyền to và mạnh. Hai cạnh thuyền phải thật cứng và khép kín".
"Dĩ nhiên là khi đi, tôi sử dụng thuyền thật tốt của công ty. Khi lên bờ, tôi đã quen thuộc với đường đi nét bước trong rừng, tuy vậy cọp beo lại thường hay xuất hiện nơi đây. Nhưng ông thấy sức mạnh của sự cám dỗ ra sao rồi. Cọp, beo, cá sấu vẫn không cản được ý chí đi tìm lạc thú của tôi. Tại Taimuang, tôi cũng thích những lời ca tụng về tôi như người ta ca tụng vị thần hổ vậy, nhưng rồi tôi phải đụng độ với lãnh chúa ở đây. Tiếng tăm của người này còn vang dội ra ngoài cả Taimuang nữa. Tên hắn là Tiêu Sung, gốc Trung Hoa".
"Người ta gọi hắn là đại ca Sung vì hắn là đại ca của mọi người quanh đây. Không ai có thể quá to hoặc quá bé mà lọt lưới hắn cả. Uy quyền của hắn bao chùm suốt dọc vùng Takuapa sang Takuatung, từ Pa-nga, Koakloy tới Tungmaprao và đó là uy quyền tuyệt đối. Có thể nói 1 cách không quá đáng là trong mọi trường hợp, có hợp pháp hay không, đều được Sung giải quyết sau đó mới tới tòa án".
"Sung cũng nghĩ tới việc lấy lòng các viên chức quan trọng trong chính quyền, hắn có cả một đội xe để chuyên trở các VIP của nha quan thuế. Một chức sắc nào đó chỉ nói nhỏ 1 tiếng là có đủ những điều mong muốn. Những viên chức còn trẻ đã chóa mắt và như bị thôi miên vì sự khoa trương và hào nhoáng đó rồi chẳng bao lâu sẽ là công cụ của hắn".
"Những việc làm của Sung khiến tôi không thể ngồi yên được và chẳng bao lâu tôi phải đụng độ với hắn. Trong trường hợp thông thường, tôi không bao giờ chê trách 1 người có lòng yêu nước cả. Nhưng Sung đã đối xử với người bản xứ mặc dù chưa bao giờ hắn tỏ lộ ra ngoài mặt. Cái khéo của Sung là luôn luôn che dấu được sự khinh mạn này, nhưng tôi nghĩ là về phương diện khôn ngoan, tôi không thua gì hắn nên tôi không bao giờ tỏ sự thù ghét hắn trước mặt mọi người cả. Về phương diện cờ bạc, Sung là 1 tay lão luyện còn tôi chỉ là tay mơ mới vào nghề, nhưng đôi khi tôi cũng thắng hắn bằng 1vài tiểu xảo. Dĩ nhiên mọi người bàn tán, cười về sự thành công của tôi. Việc này làm cho Sung căm tức ngầm trong bụng và không bao giờ tha thứ cho tôi".
"Sung là ông vua trong vùng này đã lâu vì vậy sự hỗn xược ngu muội của tôi ví như chiếc gai đâm nhọn vào móng vuốt làm cho mưng mủ. Không một con thú dữ nào có thể chịu đựng được tình trạng này lâu hơn được mà không vươn những móng vuốt ra. Tôi cũng thấy có sự nguy hiểm này. Rồi đúng vào một đêm kia... cho đến..."
- Ông có biết gì về loài hoa khuất hương không?
Tôi đang chơi vơi trong ý nhĩ như bị đưa vào cõi ma quái với câu chuyện của Tuấn Anh. Khi chàng thình lình ngưng câu chuyện và quay sang hỏi làm tôi hơi giật mình. Tôi nhớ lời dặn của vị bác sĩ đã nói cho tôi biết là bệnh nhân có thể có những hành động bạo động. Tôi vội vã trả lời:
- Tôi biết nhưng chưa nhìn thấy bao giờ.
- Ðây là loài hoa quí hiếm ở Bangkok nhưng mọc rất nhiều ở miền nam, đặc biệt là tại Taimuang. Ðể tôi tả loài hoa này cho ông biết nhé: Ðài hoa màu tím mềm tựa như nhung bao bọc dưới các cánh hoa. Cánh hoa rất dày, cứng và như xáp. Hoa chỉ nở trong vài ngày thôi, nhưng trong thời gian đó, hương thơm của nó tỏa rộng lấn át tất cả các loài hoa khác. Mùi của hoa rất mạnh, thật quyến rũ và độc tôn.
"Ông có thể cho là lạ lùng khi thấy Sung, một người Tàu lại lấy tên loài hoa Thái Lan đặt cho đứa con gái độc nhất của mình, Khuất Hương. Hắn phải biết là đặt tên cho con sẽ ảnh hưởng đến đời sống của con mình như thế nào chứ. Khi được 19 tuổi, Khuất Hương rất thông minh và thật quyến rũ. Giống như loài hoa khuất hương, thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng lần sau gặp lại, sắc đẹp của nàng sẽ hút với một lực vô hình thật mạnh mẽ. Tính tình của nàng rất hợp với tên của nàng mang: thay đổi thình lình mà không có dấu hiệu nào báo trước. Khuất Hương là một cô gái thật quyến rũ, tính tình rất cương quyết và độc tôn. Khi đã quyết định việc gì, không một quyền lực nào trên trái đất này có thể làm nàng thay đổi được".
"Từ nhỏ Khuất Hương theo học tại Bhuket. Cho tới khi được 12 tuổi, cha nàng quyết định giữ nàng ở nhà như bao nhiêu cô gái Tàu khác. Nhưng hấp thụ được tính tự do của các cô gái Thái khác, nàng cương quyết chống lại tính độc đoán của ông bố. Sung là một nhà độc tài, nhưng cũng rất thực tế. Ông ta thấy đứa con gái của mình cũng thừa hưởng tính tình của mình nên chịu nhún nhường một nửa. Ông ta gửi Khuất Hương vào nội trú trong 1 tu viện tại Penang. Ý của Sung không hẳn là mong cho Khuất Hương tiếp tục theo học mà cốt chỉ ngăn ngừa cho nàng khỏi bị tiêm nhiễm đời sống của các cô gái Thái Lan mà thôi".
"Sau khi rời khỏi nội trú tại Penang chẳng bao lâu, đụng độ không thể tránh được giữa hai cha con xẩy ra. Tiêu Sung lúc nào cũng nghĩ đứa con gái của mình luôn luôn phải được nhốt trong nhà. Khuất Hương cho đó chẳng có gì quan trọng, nàng ít khi ra khỏi nhà một mình, không bao giờ đứng ngoài cửa trước mà không có lý do. Tính đoan trang của nàng làm dịu phần nào tính khó khăn của Sung, vì vậy khi Khuât Hương có làm gì hơi không vừa ý, Sung chỉ nhắm mắt làm ngơ thay vì quở mắng để tránh việc có thể dồn nàng vào việc chống đối. Nhiều khi Sung cũng nuông chìu theo ý của nàng những việc nhỏ nhặt".
"Khi tôi nói là Khuất Hương không ra đứng trước nhà, ông nên hiểu là những căn nhà miền nam Thái Lan không khác gì những căn nhà mà ông thấy tại Bangkok: dọc theo bên đường là căn nhà nọ sát căn kia. Nhưng tại đây nhà rộng hơn nhiều lắm. Trên mái thường làm thêm các khoảng trống để cho ánh mặt trời chiếu vào. Các khoảng trống này được che bằng các miếng kính hay nhựa, tùy theo nhà đó giàu hay nghèo. Trong khoảng trái đất này, những nhà tư bản Tàu giàu có cũng chỉ sống trong những căn nhà như vậy thôi. Khi người Tàu xây những căn nhà sang trọng cũng vì thể diện. Họ thích sống ngay tại nơi mà họ làm ăn phát đạt".
"Căn nhà của Tiêu Sung cũng không đi ra ngoài khuôn mẫu này, nhưng nó lại nằm ngay ven rừng xa thành phố, không bị làm phiền bởi tiếng ồn ào của xe cộ. Trong nhà người Tàu rất ít khi thấy con gái đứng ngoài cửa trước và mặc dù Khuất Hương có thể phẫn uất vì những tục lệ trói buộc người phụ nữ, nàng cũng không lưu ý tới việc bị hàng xóm đàm tiếu. Nàng vui vẻ với một số công việc trong nhà và việc tiểu công nghệ. Nàng lại rất thích đọc sách, sách được gởi từ Penang và Bangkok về, ngoài ra nàng còn rất thích đi bộ trong rừng".
"Tình cờ chúng tôi gặp và yêu nhau như một mối duyên tiền định. Tình yêu thình lình, mãnh liệt và thật sâu đậm. Chúng tôi không dám gặp nhau ban ngày, cả hai đều hiểu nếu Tiêu Sung biết được thì sẽ giết chết nàng chứ không thể nào gả cho kẻ thù số một được. Tại 1 tỉnh nhỏ như Taimuong, chẳng có việc gì giữ bí mật lâu được, tiếng đồn lan truyền nhanh chóng như đám cháy rừng và cuối cùng Tiêu Sung cũng biết được".
"Thình lình sự liên lạc giữa tôi và Khuất Hương bị gián đoạn. Người tình báo của tôi cho biết là nàng không ở đâu xa mà bị nhốt ngay tại nhà cha nàng. Ðừng hỏi là tôi đau khổ tới chừng nào, tôi trao tiền thưởng xứng đáng cho ai mang đến cho nàng 1 lá thư của tôi hay ngược lại mang cho tôi 1 lá thư của nàng, nhưng không một ai mang cho tôi tin mừng này cả. Một vài người táo gan định thử thời vận, nhưng rồi bị chết 1 cách bí mật mà không ai cắt nghĩa được. Tiêu Sung đã trị vì Taimuang cả vài chục năm nay rồi".
"Trong giai đoạn thù nghịch ngấm ngầm trước kia, Tiêu Sung và tôi cũng gặp nhau trong các buổi tiếp tân nhưng chúng tôi chỉ chào hỏi nhau theo phép lịch sự bề ngoài mà thôi. Bây giờ cuộc chiến công khai đã mở ra, chúng tôi tránh gặp mặt nhau. Tình báo của tôi cho tôi biết mọi đường đi nước bước của Sung và tôi cũng hiểu là mọi hành động của tôi cũng được báo cáo đầy đủ cho Sung. Dĩ nhiên là chúng tôi phải trả giá thật đắt cho người đưa tin".
"Tin tình báo cho tôi biết là Khuất Hương bị cha đánh đập tàn nhẫn và bị nhốt kín trong một căn phòng tối. Tôi đau khổ vô cùng và càng căm hận Sung. Tôi không trở lại sở làm trong một thời gian dài là một đề tài cho mọi người đàm tiếu cũng như đoán mò, cuối cùng một người bạn trong hãng mướn một chiếc đò máy tới đưa tôi về. Khi trở về tới hãng, đêm đó các bạn mở tiệc ăn mừng".
"Thật là 1 bữa tiệc đáng nhớ, thức ăn, rượu đầy bàn, nhưng ngoài ra mỗi người đàn ông lại còn kè theo một thiếu nữ nữa. Một tặng phẩm cho tôi đêm đó là Ngọc Anh, một thiếu nữ Phi có dòng máu lai Bồ Ðào Nha".
"Thường thường tôi rất khó ngủ, nhưng đêm nay khi tôi vừa nằm xuống là đã thiếp đi. Có lẽ là quá mệt mỏi trong vài ngày qua. Tôi có cảm tưởng là vừa nằm xuống được vài giây thì có tiếng động ngoài cửa trước. Tôi tỉnh ngủ hẳn".
"Khi tôi mở mắt ra, ánh nắng buổi sáng qua khung cửa chiếu thẳng vào mặt. Ngay ngưỡng cửa, một vật gì đang di chuyển, một hình dáng màu đen. Tôi ngửng cổ lên và dụi mắt để nhìn cho rõ".
"Trời ơi, tôi đang nằm mơ hay sao đây! Tôi có mắc bịnh tâm thần hay không? Ðúng là Khuất Hương, không một mảnh vải che thân, làn tóc đen rối bù và ướt nhẹp xõa xuống bờ vai, một sợi dây xích sắt lớn chạy từ mắt cá chân lên vòng quanh bụng nàng".
"Chúng tôi lặng nhìn nhau một lúc, tôi nhìn theo ánh mắt của nàng di chuyển từ mặt tôi sang Ngọc Anhh nằm bên cạnh. Tôi không kịp có phản ứng gì, chỉ quay theo hướng mắt của Khuất Hương. Ngọc Anh nằm ngủ với chiếc khăn hờ hững che nửa người. Tôi có một cảm giác bẽ bàng nôn mửa và kéo chiếc khăn che kín thân hình Ngọc Anh lại".
"Tôi không dám nhìn theo hướng mắt của Khuất Hương nữa, chỉ mong nàng lên tiếng. Ðầu óc tôi rối bời, tôi có tội với nàng và giận với chính tôi. Sau cùng tôi không thể im lặng lâu được, tôi ngồi nhỏm dậy".
"Khuất Hương đã đi mất".
"Sau đó, tôi được biết là Khuất Hương đã thú nhận với cha là nàng đã yêu tôi. Nàng cũng nói là mỗi ngày chỉ gặp tôi có vài phút trong rừng nhưng thề là tôi luôn kính trọng nàng, không làm điều gì làm nhục tới danh dự gia đình cả. Thái độ đứng đắn này đã đi ra ngoài sự hiểu biết của Sung. Trong đầu óc của hắn, đàn bà chỉ là 1 công cụ tiêu khiển cho đàn ông mà thôi, và việc hẹn hò vụng trộm như vậy chỉ có 1 mục đích duy nhất mà thôi. Còn việc hắn giữ trong nhà 6 bà vợ lẽ thì sao? Không 1 lý do nào mà hắn tin là tôi cũng là 1 tên đàn ông giống như hắn được. Ngoài ra, tôi còn là kẻ thù, dám đứng lên chống lại hắn. Ðứa con gái độc nhất của hắn đã phản bội hắn".
"Cơn giận dữ đã làm mờ mắt Sung. Vớ lấy thanh củi to lớn, Sung ném thẳng vào đầu Khuất Hương, nàng tránh được nhưng thanh củi đập vào vai. Sau đó hắn đánh nàng 1 trận thừa sống thiếu chết. Những lời chửi mắng đứa con gái nhỏ của Sung còn làm nàng đau đớn hơn cả cơn đau thể xác".
"Việc đánh đập tàn nhẫn đứa con gái mỗi ngày khiến cho hàng xóm phải lưu tâm. Khi không chịu được cơn đau, Khuất Hương chỉ rên rỉ chứ không bao giờ xin cha tha tội. Khi Sung hơi nguôi cơn giận, nàng cố gắng đứng dậy nói với cha":
"Con đã nói với cha là con vô tội nhưng cha không chịu tin. Cha chửi mắng và đánh đập con. Vậy thì bây giờ con sẽ đi gặp Tuấn Anh va hiến trinh tiết cho chàng".
"Mọi người đều biết là khi Khuất Hương đã nói điều gì thì nàng sẽ làm được. Trong gia đình người Tàu, người cha bao giờ cũng là chủ gia đình. Trong nhà Sung còn hơn thế nữa, uy quyền của hắn tuyệt đối. Hắn báo cho mọi người, từ các bà vợ, con trai, tới các người làm biết là sẽ đánh chết người nào để cho Khuất Hương trốn thoát, vì vậy lúc đầu nàng rất khó đi ra khỏi nhà. Vừa bước chân đi là có người kéo trở lại và đi báo cho Sung liền, nàng lại chịu 1 trận đòn thù tàn nhẫn tới tấp lên mình".
"Mặc dù phải chịu đựng những hình phạt khủng khiếp, nàng vẫn không bỏ cuộc. Tức điên lên vì đứa con gái cứng đầu, Sung ra lệnh xích nàng vào cửa phòng ngủ. Mỗi đêm được tháo ra khỏi cửa, chỉ xích quanh mắt cá chân thôi. Dù có sợi dây xích quanh mắt cá, nàng cũng cố trốn ra khỏi nhà. Sung biết được nên ra lịnh cho 1 bà vợ lẽ mỗi đêm lột hết quần áo của nàng ra. Với phương pháp này, Sung tự hài lòng là đã vượt qua được tất cả các chướng ngại, ngay cả đối vói đứa con gái độc nhất. Hắn tự hứa là hắn sẽ không bao giờ yếu lòng dù phải hy sinh cả đối với đứa con ruột".
"Nhưng 1 buổi sáng kia, khi mở cửa phòng thì Sung thấy Khuất Hương biến mất. Tấm kính trên nóc nhà bị gạt sang 1 bên, đứa con gái thông minh đã dùng khăn giường làm dây để leo lên nóc nhà. Sung ngủ trong phòng bên cạnh, nghĩ sẽ nghe được mọi động tĩnh trong phòng của con gái".
"Khuất Hương đã cuốn dây xích sắt chặt ngang bụng để cho nó không phát ra tiếng động rồi trèo lên nóc tủ rồi đu mình lên nóc nhà. Có lẽ nàng phải dùng ngón chân đẩy tấm kính sang một bên rồi từ đó mới lòn mình qua lỗ hổng để thoát ra ngoài được. Nàng là 1 thiếu nữ trẻ, mạnh và với việc thoát ra khỏi nhà bằng cách này thì chẳng khó khăn gì".
"Nhưng làm sao nàng tìm tới nhà tôi, làm sao nàng thoát khỏi bầy cá sấu hung dữ? Không ai có thể trả lời được thắc mắt này. Khuất Hương đã hiện ra trước cửa nhà tôi, cánh cửa còn mở khiến tôi không thể cho là một giấc mơ được. Tôi nhảy ra khỏi giường và chạy vội ra hàng hiên nhưng chẳng thấy bóng dáng nàng đâu. Tôi gào thét gọi tên nàng, tôi chạy tơi chạy lui từ nhà ra ven sông cho tới khi mặt trời lên cao, tôi nghĩ là nàng trốn quanh quẩn đâu đây".
"Tôi chạy tới khu lao công ở và tụ tập 1 số người, phân tán họ đi dọc theo bờ sông để tìm nàng. Suốt cả ngày hôm đó, chúng tôi đi lại suốt giòng sông cho tới khi trời tối mịt, chúng tôi chẳng thấy 1 dấu vết gì".
"Không cần phải trở về nhà, tôi đã quyết định trở lại Taimuang. Chí đã quyết, nếu cần tôi sẽ quỳ gối trước Tiêu Sung chỉ để nghe hắn nói Khuất Hương đã trở về nhà bình yên. Nhưng khi trở lại Taimuang, tôi được người đưa tin cho hay là Khuất Hương không có ở nhà. Không ngần ngại, tôi đến thẳng nhà nàng, tôi nghĩ là mặc dù chúng tôi không ưa nhau nhưng cả hai đều thương yêu nàng. Nhưng tôi đã lầm".
"Tiêu Sung nhìn thấy tôi thì cười lớn, nói với tôi là ví dụ Khuất Hương không biết xấu hổ mà trở về nhà, hắn sẽ đánh cho tới chết rồi sẽ gởi chiếc quan tài và thi thể của nàng đến cho tôi".
"Tôi mệt mỏi trở về nhà. Ngày hôm sau tôi tụ tập 30 người để lập thành 1 toán đi tìm nàng. Tôi chia họ ra làm hai đội và ra lịnh họ đi dọc theo hai bên bờ sông. Tôi biết là nàng chỉ có thể băng qua sông ở khúc sông hẹp mà thôi. Chúng tôi bắt đầu tìm nàng từ lúc 9 giờ sáng, tôi ngồi trên một chiếc thuyền chèo ngược giòng sông. Suốt 24 giờ qua, tôi đã đi hoặc chạy không lúc nào nghỉ mà không ăn hoặc uống chút gì, tôi cũng chẳng còn nhớ gì cả, người tôi rã rời. Thình lình mũi thuyền đâm chúi vào bờ. Tôi hỏi ngườì chỉ huy thuyền là việc gì xảy ra. Không trả lời, hắn ta chỉ vào vật gì ở xa xa..."
- Ông có biết là cá sấu ăn thịt người ra sao không?
Tôi lắc đầu.
- Mặc cho con sấu lớn chừng nào, nó không thể nuốt chọn cả một thân người. Dù cho miệng nó to cũng không thể cắn người ta ra thành từng miếng nhỏ và chân nó quá ngắn để có thể xé con mồi ra được. Vì vậy nó phải kéo nạn nhân vào bờ. Miệng ngậm thật chặt rồi đập nạn nhân vào thân cây, nó sẽ ăn phần nào tung ra, ăn từng phần một, hết rồi lại tiếp tục đập xác nạn nhânvào thân cây cho tới khi toàn thân bị xé nát và ăn hết.
Tới đây, Tuấn Anh ngưng lại, mắt lơ đãng nhìn vào nơi nào đó, chìm đắm vào cõi u minh của thương nhớ và sự sợ hãi mà không ai có thể chia xẻ được. Sự im lặng làm tôi bồn chồn, Tôi lên tiếng:
- Vậy hắn có tìm thấy Khuất Hương không?
Tuấn Anh nói khẽ như thì thầm với chính mình:
- Không, hắn chỉ nhìn thấy một khúc chân người từ gối trở xuống treo lủng lẳng trên cành cây thấp, cẳng còn buộc một chiếc xích sắt. Nhưng về sau tôi chẳng tìm thấy Khuất Hương đâu cả...
Tác giả: Ðây là một chuyện thực xảy ra tại Thái Lan do nhà văn Dhep Mahapaurya viết và được coi là viên ngọc quí của nền văn học Thái. Sau khi truyện được đăng trên báo chí tại Bangkok đã gây phẫn nộ cho quần chúng và đưa đến một vụ kiện.