Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Người Lớn >> Ngọc tiêu kỳ

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 129011 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Ngọc tiêu kỳ
Tiểu long

Chương 3
Ngọc Tiêu Kỳ chợt phát giác ra hiện tượng lạ. Cậu nhận thấy mùi hương mỹ nhân này hoàn toàn khác lạ so với mùi hương trên thân hình Tiểu Thúy Loan. Cảm giác thân hình mỹ nhân đang đè lên người mình cũng nặng hơn so với thân hình Tiểu Thúy Loan một chút. Nhưng cái *** của mỹ nhân này thì không thể chê được. Nó làm có *** của cậu khoái lạc không biết bao nhiêu mà kể.
Ngọc Tiêu Kỳ muốn chắc ăn hơn nữa liền đưa tay vuốt dọc theo thân hình người ngọc cho đến tận đôi mông tròn trịa. Bàn tay cậu vừa bóp vừa vuốt nhè nhẹ cái mông mềm mại kia thì phát giác thêm mông của mỹ nhân này có vẻ lớn hơn so với mông của Tiểu Thúy Loan nhưng da thịt thì rất mềm và sờ tay vào rất sướng.
Hạ Mộng Cầm bị vuốt ve và sờ mông thì cảm thấy vừa sướng vừa nhột. Nàng đã trải qua một trận ái ân sướng cùng cực, giờ đây lại được vuốt ve thì chẳng còn gì bằng.
Đôi môi nàng cúi xuống hôn hít cổ và ngực Ngọc Tiêu Kỳ như để đền ơn cuộc hoan lạc vừa qua.
Ngọc Tiêu Kỳ chuyển hướng khám phá thân hình mỹ nhân từ phía dưới lên phía trên. Tay cậu bóp vuốt say sưa đôi nhũ phong tròn trịa và săn chắc của người thiếu nữ. Đến lúc này Ngọc Tiêu Kỳ đã hoàn toàn khẳng định mỹ nhân đang ái ân cùng cậu nhất định chẳng thể là tỷ tỷ Tiểu Thúy Loan của cậu.
Nhưng lúc này Tiểu Thúy Loan đã không chịu nổi nữa rồi. Nàng thấy nứng *** kinh khủng nhưng không làm sao thỏa mãn được cơn khoái dục đang dâng trào. Cái *** nàng đã ra nước rất nhiều nhưng cảm giác khoái ngất vẫn không thể xảy ra. Tiểu Thúy Loan vội trèo lên giường đẩy Hạ Mộng Cầm sang bên trong khi tay nàng tóm chặt lấy con *** đang cương cứng trở lại của cậu nhỏ.
Rồi trong một tích tắt hết sức nhanh chóng. Thân hình của Tiểu Thúy Loan đã hạ xuống trên con *** nọ. *** nàng đã nuốt chửng lấy con căc kia một cách dễ dàng.
Tiểu Thúy Loan toàn thân sướng run lên. Nàng bật lên những âm thanh khoái lạc rồi phi thân như vũ bão trên người Ngọc Tiêu Kỳ.
Ngọc Tiêu Kỳ đã nhận ra ai đang ** cùng cậu lúc này. Cái cảm giác trọng lượng cơ thể quen thuộc của Tiểu Thúy Loan thì cậu chẳng thể nào lầm được nữa. Nhưng con *** của Ngọc Tiêu Kỳ đã vừa kinh qua một cái *** trinh cực kỳ bóp của Hạ Mộng Cầm, do vậy cái *** hiện nay của Tiểu Thúy Loan chẳng thể khiến cậu phải ra khí một cách nhanh chóng được.
Lúc này, Tiểu Thúy Loan đã nứng đến cùng cực rồi. Nàng thét lên những âm thanh hoang dại và đập bùm bụp hạ thể nàng xuống con *** của Ngọc Tiêu Kỳ.
Hạ Mộng Cầm đã rời khỏi giường nhường lại chiến trận cho hai người nọ. Nàng cảm thấy thật là thích thú khi được chứng kiến cảnh *** nhau dữ dội như vầy. Đột nhiên, Tiểu Thúy Loan rú lên rồi sụp người xuống bất động. Cái *** mỹ nhân run bần bật và liên tiếp bắn khí ra ngoài.
Ngọc Tiêu Kỳ cũng thở dốc vì sướng. Con *** của cậu bị bóp chặt và một dòng nước ấm nóng từ hạ thể Tiểu Thúy Loan chảy ra tưới ướt toàn thân con *** của cậu. Cái *** nàng trong lúc này mới co bóp mãnh liệt làm sao. *** của Ngọc Tiêu Kỳ đã nhả đạn ra đầy *** nàng rồi.
Hai người ôm chặt lấy nhau vừa thở vừa hôn môi nhau say đắm. Đây là những giây phút hạnh phúc hoàn toàn của đôi trai gái trẻ tuổi sau khi đã được thỏa mãn dục tình.
Ngọc Tiêu Kỳ sau cơn ngây ngất liền ôm lấy thân hình Tiểu Thúy Loan tò mò hỏi:
- Tỷ tỷ, vừa rồi ai đã cùng với tiểu đệ làm việc “đó” vậy ?
Rõ ràng cậu muốn hỏi thăm mỹ nhân đã cùng cậu loan phụng đảo điên vừa rồi. Như thế không cần nói cũng biết Ngọc Tiêu Kỳ đã nhận ra sự khác lạ giữa Tiểu Thúy Loan và nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm.
Lúc này Hạ Mộng Cầm vẫn còn đứng ở trong phòng. Nàng biến sắc mặt khi nghe tiếng hỏi của Ngọc Tiêu Kỳ đối với bản thân nàng.
May sao, Tiểu Thúy Loan cũng là người khôn ngoan, lanh trí. Nàng cười khúc khích nói rỡn:
- Đó là người tỷ tỷ quen biết với ta. Đệ đệ thấy y thế nào ? có làm đệ thích không ?
Ngọc Tiêu Kỳ đỏ mặt không trả lời. Tuy cậu không nói gì nhưng ánh đèn chiếu vào mặt cậu đã tố cáo hết cả. Ngọc Tiêu Kỳ không biết nhưng Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan đều nhận thấy nén bối rối và xấu hỗ của cậu nhỏ.
Hạ Mộng Cầm cảm thấy có chút tự hào. Rõ ràng công phu phòng the của nàng cũng khá lợi hại. Nàng bất giác cảm thấy Ngọc Tiêu Kỳ thật thú vị và tuyệt vời.
Lúc này Hạ Mộng Cầm vẫn còn trần truồng. Nàng thấy thần thái của cậu nhỏ như vậy thì bất giác trở nên bạo dạn hẳn lên, cơn dục tình vừa dịu xuống sau cuộc giao hoan lại trỗi dậy. Hạ Mộng Cầm nhào vội lên giường ôm lấy cậu nhỏ rồi vuốt ve hôn hít say mê.
Ngọc Tiêu Kỳ cảm thấy khoan khoái. Cậu không thể không nhận thấy thân hình mỹ nhân này rất khuyến rũ, đôi nhũ phong no tròn và chắc nịt chứng tỏ nàng nọ vẫn còn là gái trinh. Mùi hương trên da thịt và tóc nữ nhân làm cho tâm thần cậu chao đảo. Qủa thật so với Tiểu Thúy Loan thì mỹ nhân này có sức cuốn hút hơn nhiều.
Ngọc Tiêu Kỳ quấn quýt với nàng nọ một hồi rồi bày cuộc giao hoan. Hai người vừa thở hổn hển vừa vật nhau ra để ** một cách say sưa đến quên hết cả mọi sự.
Sau cuộc truy hoan lần này, Ngọc Tiêu Kỳ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Hạ Mộng Cầm thì tuy có mệt mỏi nhưng cũng không dám ở lại nơi này lâu thêm nên vội mặc lại y phục rồi kéo Tiểu Thúy Loan ra phòng ngoài.
Hai chủ tớ ngồi sát vào nhau thì thầm to nhỏ.
Hạ Mộng Cầm nói khẽ:
- Chuyện giữa ta với Tiêu Kỳ vừa rồi ngươi tuyệt đối không được tiết lộ nghe chưa. Nếu có ai biết được thì ta cứ tìm ngươi tính sổ. Tính của ta chắc ngươi cũng biết. Đến lúc đó e rằng ngươi muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Tiểu Thuý Loan lạnh gáy, ấp úng nói:
- Nữ tỳ biết ... chuyện này nữ tỳ tuyệt sẽ không nói với ai, xin nhị tiểu thư cứ an tâm.
Hạ Mộng Cầm khuôn mặt giãn ra, cười nhẹ:
- Ngươi biết điều như thế cũng tốt. Có điều chúng ta cần phải giải quyết một người.
Tiểu Thúy Loan ngạc nhiên:
- Tiểu thư định giải quyết ai ? Sao lại có người nào liên quan đến chuyện này ?
Hạ Mộng Cầm nhíu mày nói:
- Ngươi có biết tại sao tự dưng đang đêm ta đến phòng ngươi không ? Chẳng lẽ đây là chuyện bình thường hay sao ?
Tiểu Thúy Loan giật mình, thất sắc. Đúng là chuyện lạ. Ta sao đang đêm nhị tiểu thư lại bí mật đến phòng của nàng làm gì. Tiểu Thúy Loan ngẫm nghĩ một lúc chợt nhớ ra một người liền kêu lớn:
- Chẳng lẽ là cô ta ???
Hạ Mộng Cầm vội nói:
- Suỵt, ngươi đừng la lớn ... ngươi thử nói xem kẻ đó là ai ?
Tiểu Thúy Loan nhỏ giọng:
- Tỳ nữ không dám chắc, nhưng người có thể tố cáo chuyện này chỉ có thể là con tiện tỳ Lý Thiếu Hà mà thôi.
Hạ Mộng Cầm gật đầu:
- Đúng rồi ! Ta nghĩ giữa ngươi và con tỳ nữ của mẫu thân ta có chút gì đó liên quan. Nếu không chuyện bí mật giữa ngươi và Ngọc Tiêu Kỳ làm sao mà ả biết được.
Tiểu Thúy Loan hậm hực:
- Đúng là ả dâm tặc bỉ ổi. May mà nhị tiểu thư khoan dung, không thì đêm nay e rằng tỳ nữ và Ngọc Tiêu Kỳ khó mà sống nổi trước cơn thịnh nộ của lão gia.
Hạ Mộng Cầm nghe tỳ nữ nói vậy thì hỗ thẹn đỏ mặt lên. May mà hai người tuy ngồi cạnh nhau nhưng trong phòng tối mịt nên Tiểu Thuý Loan không thấy được sắc diện xấu hổ của Hạ Mộng Cầm.
Rõ ràng tuy rằng Hạ Mộng Cầm đã phát giác ra hành động dâm dục giữa Tiểu Thuý Loan và Ngọc Tiêu Kỳ nhưng bản thân nàng đã không ngăn cản thì chớ lại còn hùa theo cùng mây mưa ái ân cho sướng *** . Bây giờ nghe tỳ nữ nói như thế, tuy không bảo thẳng ra mọi sự nhưng bản thân Hạ Mộng Cầm cũng hiểu là mình đã hành động thật không thể nào tha thứ được nếu như mọi chuyện sau này vỡ lỡ ra.
Hạ Mộng Cầm nói:
- Chuyện này chắc chắn là có nguyên do. Ngươi thử nói xem ả tiện nhân Lý Thiếu Hà liên hệ thế nào trong chuyện này.
Tiểu Thúy Loan nghe vậy liền tuần tự kể lại mọi chuyện. Từ khi nàng dẫn Ngọc Tiêu Kỳ thương tích đầy mình về phòng sức thuốc cho đến khi nàng chấp nhận cùng cậu bé ái ân nồng thắm như là vợ chồng thật sự.
Hạ Mộng Cầm nghe xong thở dài áy náy nói:
- Ta thật quá nhẫn tâm. Đúng là Tiêu Kỳ tiểu tử đã bị đòn oan. Từ nay ta sẽ tìm mọi cách đối xử tốt với y. Còn đối với ả dâm nữ Lý Thiếu Hà chúng ta phải nghĩ cách tống cổ ả ra khỏi gia trang này mới được. Nếu để lâu ả sẽ lộ chuyện giữa ngươi và Ngọc Tiêu Kỳ thì rất nguy tai.
Tiểu Thúy Loan ngập ngừng:
- Nhị tiểu thơ định như thế nào ? Ả đó dù sao cũng là người của lão phu nhân. Chúng ta không thể tùy tiện đuổi cổ ả đi được.
Hạ Mộng Cầm gật đầu nói:
- Ngươi nghĩ cũng phải. Chuyện này để ta về suy nghĩ lại. Gìơ ta về phòng đây. Ngươi cũng nên ngủ đi. Nhớ ! Đừng ngủ chung giường với tiểu tử đó, kẻo có người phát hiện ra thì mệt lắm.
Tiểu Thúy Loan cười nhỏ:
- Tiểu thơ cứ yên tâm. Tỳ nữ tự biết lo liệu. Nhưng đêm mai tiểu thư có ghé lại không ?
Hạ Mộng Cầm đỏ mặt, ngần ngừ không biết phải đáp lời như thế nào cho ổn.

Tiểu Thúy Loan cười hích hích nói nhỏ:
- Thôi tiểu thư cứ đi đi. Đêm mai tiểu tỳ sẽ đợi tiểu thơ rồi mới hành sự.
Hạ Mộng Cầm xấu hỗ vội vã đi nhanh ra khỏi phòng. Qủa thật, nàng không đành lòng bỏ qua những đêm khoái lạc như vừa rồi bởi lẽ mùi vị của trái cấm thật không thể nào dứt ra được.
Khi Hạ Mộng Cầm vừa về đến cửa phòng thì đã thấy thấp thoáng có bóng người đang chực chờ ở đó rồi. Có tật giật mình. Trong lòng nàng phập phồng lo sợ, trái tim đập thình thịch, tay chân lạnh ngắt.
Bóng đen thấy Hạ Mộng Cầm vội cúi đầu xuống nói nhỏ:
- Tiểu thơ sao đi lâu quá vậy ? Tỳ nữ lo sợ không hiểu có chuyện gì ?
Hạ Mộng Cầm nhận ra giọng nói của Lý Thiếu Hà thì trong lòng chợt khẩn trương. Nàng lấy giọng bình tỉnh hỏi:
- Ngươi đứng ở đây làm gì ? Sao không chịu đi ngủ .
Lý Thiếu Hà ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải tiểu thơ vừa từ phòng con tiểu quỷ Thúy Loan ra đấy ư ? Tiểu thơ có thấy gì không ?
Hạ Mộng Cầm sợ ả nhận biết ẩn tình nên đánh trống lãng:
- Ta vừa mới gặp Thúy Loan. Ả khóc lóc xin với ta cho tiểu tử Tiêu Kỳ được ở trong phòng của y vì hình như tiểu tử này đang bị bệnh thì phải. Ta thấy y khóc lóc quá nên đã bằng lòng chuyện này rồi.
Lý Thiếu Hà bật thốt:
- Sao nhị tiểu thơ lại dễ tin người như vậy. Ít nhất tiểu thơ cũng phải kiểm tra xem chứ.
Hạ Mộng Cầm nghiêm giọng:
- Hỗn láo ! Ngươi lại dám xem thường ta sao ? Tiểu quỷ Tiêu Kỳ bị ta đánh cho thâm tím mình mẩy. Y trở nên bệnh tật cũng là chuyện thường tình. Chẳng nhẽ ta lại không thông minh bằng mi ư .
Lý Thiếu Hà hốt hoảng vội cúi đầu ấp úng:
- Tỳ nữ biết lỗi. Qủa thật tiểu thơ nhận xét không lầm. Tiểu tỳ xin được rút lui.
Lý Thiếu Hà nói xong liền riu ríu lùi dần rồi bỏ đi bởi lẽ ai mà không biết tiểu thơ họ Hạ nổi tiếng dữ dằn.
Hạ Mộng Cầm đưa mắt nhìn theo, thầm thở phào trong lòng rồi mở cửa đi vào phòng.
Buổi sáng hôm sau, Hạ Mộng Cầm thức dậy thật muộn. Nàng uể oải gọi Tiểu Thúy Loan mang thức ăn vào trong phòng vừa ăn vừa trò chuyện.
Tiểu Thúy Loan nói:
- Tỳ nữ nghĩ tiểu thơ cứ tìm cách vụ vạ cho ả tội danh lấy cắp đồ quý thì tất nhiên lão gia sẽ tống cổ ả ra khỏi sơn trang ngay. Lão trang chủ trước nay rất ghét ai mắc phải tội danh này.
Hạ Mộng Cầm phì cười nói:
- Con a đầu này đúng là am tường tính cách của lão nhân gia. Phụ thân ta trước nay rất keo kiệt bủng xỉn. Ngay đến ta mà muốn xin lão gia cái gì cũng rất khó khăn. Nay ngươi bảo ta vụ vạ cho ả kia thì đúng là tuyệt độc không đường nào bằng.
Nhưng mà muốn vụ vạ cũng không phải dễ. Ngươi nói thử xem cách vu vạ thế nào ?
Tiểu Thúy Loan trong lòng khoái chí vì mối thống hận bị mạo danh sắp được nàng mượn tay nhị tiểu thơ báo thù ả dâm nữ Lý Thiếu Hà.
Tiểu Thuý Loan nói:
- Tỳ nữ biết ả tặc kia rất thích trang điểm. Mà tiểu thơ lại có cây trâm ngọc rất quý vừa được lão trang chủ mua cho. Chỉ cần bây giờ tiểu thơ giả vờ đánh rơi để ả nhặt được. Khi đó, chỉ cần ả mang trâm ngọc về phòng thì chúng ta làm gì không có cơ hội ra tay triệt hạ ả ra khỏi nơi này.
Hạ Mộng Cầm gật đầu cười:
- Mi đúng là khôn ngoan. Vậy đi, ta đưa trâm ngọc cho ngươi. Ngươi liệu thế nào thì cứ thế mà làm. Khi nào nắm chắc mọi sự thì cứ bảo ta. Ta sẽ cho người đến tìm trâm ngọc về và xử lý ả trước mặt mọi người.
Qủa đúng như kế hoạch. Chỉ ba hôm sau, tội danh lấy cắp trâm ngọc của Lý Thiếu Hà đã bị phanh phui. Tất nhiên, cho dù Lý Thiếu Hà có là tâm phúc của lão phu nhân thì cuối cùng cũng bị đuổi đi. Trong lòng Lý Thiếu Hà dù căm tức và cảm thấy không cam tâm nhưng cũng chẳng biết làm sao trước sự thật quá rõ ràng đành ôm gói hành lý rời khỏi Hạ gia trang
Nhưng trong lúc Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan tưởng như đã gỡ được cái gai trước mắt, từ đây tha hồ mà sum vầy cùng Ngọc Tiêu Kỳ thì lại có một việc phát sinh.
Số là tỷ tỷ của Ngọc Tiêu Kỳ, Ngọc Thanh Thanh đã về rồi. Là tiểu đệ, Ngọc Tiêu Kỳ không còn lý do gì ở lại trong phòng Tiểu Thúy Loan nữa. Đây là một tình huống mà cả hai chủ tớ bọn họ đều không nghĩ tới.
Ngọc Tiêu Kỳ về lại căn nhà nhỏ. Cậu lại tiếp tục công việc câu cá thường ngày. Nhưng mà trong lòng cậu giờ đây chẳng còn phẳng lặng như trước nữa. Mùi vị của ái ân đã làm cho cậu tiếc nuối và buồn bực. Làm sao cậu có thể đi tìm mỹ nhân được đây trong khi hai mắt cậu mù lòa chẳng nhìn thấy gì. Cậu chỉ còn trông mong vào mỹ nhân tự đến tìm cậu mà thôi.
Ngọc Thanh Thanh phát hiện thấy cậu em trai nhỏ trở nên buồn bã thì lo lắng. Nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ cả ngày chẳng chịu nói gì, không một nụ cười, còn việc ăn uống thì chểnh mảng thì cố gắng tìm cách dò ra nguyên nhân.
Tất nhiên, cho dù Ngọc Thanh Thanh hỏi gì, nói gì, thì Ngọc Tiêu Kỳ vẫn không chịu nói ra cái nguyên ủy sâu xa mà cậu đang dấu kín.
Mà làm sao Ngọc Tiêu Kỳ có thể nói được với sư tỷ là chính con cu cậu đang thèm một cái *** để ** cho đã.
Vì không hỏi được cậu em trai nên Ngọc Thanh Thanh đành phải cố gắng tìm cách phán đoán. Nàng suy nghĩ lại thì thấy từ khi nàng cùng với tam tiểu Thư Hạ Mộng Thúy trở về đến nay là Ngọc Tiêu Kỳ bắt đầu bị như vậy. Có lẽ nào vì nàng bỏ đi lâu quá mà Ngọc Tiêu Kỳ giận nàng, cho rằng nàng không còn thương y nữa, bỏ y ở lại một mình trong suốt một thời gian lâu như vậy.
Ngọc Thanh Thanh càng nghĩ càng thấy hợp lý. Nàng quyết định phải tìm cách bù lại lỗi lầm do nàng gây ra. Nhớ lại trước kia, khi hai chị em chung sống với nhau. Ngọc Tiêu Kỳ rất thích được ngủ cùng nàng. Mặc dù bây giờ chuyện đó đã không còn xảy ra nữa, nhưng những hình ảnh ôn nhu, ấm cúng giữa hai chị em nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
Đêm hôm đó, sau khi Ngọc Tiêu Kỳ uống xong bát nước chè xanh. Cậu theo thói quen định đứng dậy đi về phòng thì đột nhiên phát hiện Ngọc Thanh tỷ đang đứng trước mặt.
Ngọc Thanh Thanh không để cho Ngọc Tiêu Kỳ có ý kiến, nàng đưa tay kéo cậu em về phía phòng mình.
Ngọc Tiêu Kỳ sau phút ngạc nhiên, chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy bản thân mình đứng ở trong phòng Ngọc Thanh Thanh rồi.
Đối với Ngọc Tiêu Kỳ phòng của Ngọc Thanh Thanh rất dễ nhận biết vì trong phòng luôn có một mùi thơm rất dễ chịu mà bản thân cậu không biết là mùi thơm gì.
Ngọc Thanh Thanh dẫn Ngọc Tiêu Kỳ lại gần giường ngủ của nàng rồi nói:
- Đệ đệ hôm nay hãy ngủ lại đây với tỷ. Tỷ đệ chúng ta quả là đã trở nên ngày càng xa cách rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ không ngờ tỷ tỷ lại nói như vậy, cậu bối rối khi Ngọc Thanh Thanh đẩy cậu vào giường rồi đắp chăn cho mình.
Mùi thơm của chăn và hương trinh con gái sộc thẳng vào mũi làm Ngọc Tiêu Kỳ thốt nhiên trở nên đờ đẫn. Cậu càng choáng váng hơn khi nhận thấy một thân hình mềm mại, thơm tho khẽ khàng nằm xuống bên cạnh rồi choàng tay ôm cậu vào lòng.


Ôi chao ! Ngọc Tiêu Kỳ khẽ thốt trong lòng. Khuôn mặt cậu áp thẳng vào một bên nhũ phong no tròn, thơm phức của người sư tỷ xinh đẹp. Tấm thân nàng mềm ấm vào sát vào người Ngọc Tiêu Kỳ khiến cậu run lên nhè nhẹ.
Ngọc Thanh Thanh cũng bất chợt cảm thấy cơ thể nàng run động khi hai thân người ép sát vào nhau. Nàng nhận thấy một mùi gì rất lạ bốc lên từ mái tóc và thân thể cậu em trai. Cái mùi này không ngờ lại làm nàng rất ưa thích và cảm thấy một chút gì như ngây như say.
Dường như vô thức. Ngọc Thanh Thanh ôm ghì lấy em nàng chặt hơn.
Ngọc Tiêu Kỳ sung sướng thốt lên khe khẽ:
- Tỷ tỷ, đệ yêu tỷ tỷ lắm !
Ngọc Thanh Thanh mở cờ trong lòng. Như vậy là nỗi lo của nàng cũng qua đi khi tình cảm hai chị em đã hàn gắn sau chuyến đi xa của nàng vừa rồi.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có cái gì ngọ ngoạy ở phía dưới bụng, có vẻ như có vật gì cứng cứng, nóng nóng áp sát vào vùng nhạy cảm bên dưới của nàng.
Nàng chưa kịp hiểu thêm thì nhận thấy Ngọc Tiêu Kỳ đang hôn hít một bên nhũ phong của nàng.
Ngọc Thanh Thanh đờ người ra vì bối rối và ngây ngất. Nàng nửa muốn đẩy người cậu nhỏ ra vừa không sao thực hiện được.
Ngọc Thanh Thanh chợt nghĩ nếu nàng đẩy cậu em ra khỏi người nàng thì phải chăng nàng đã tách rời tình cảm mới vừa gắn kết lại giữa hai chị em. Tất nhiên, không bao giờ nàng lại làm như vậy. Nhưng nếu thế thì bây giờ nàng phải xử trí sao đây, ...
Trong khi Ngọc Thanh Thanh bù đầu không biết làm cách nào thì Ngọc Tiêu Kỳ ngược lại rất lấy làm háo hức. Cậu ôm chặt lấy hai eo thon của tỷ tỷ vào lòng trong khi môi cậu say mê hôn hít một bên nhũ phong thơm tho, mềm mại.
Dường như cùng một lúc, con cu cứng ngắt của cậu cũng đã tìm ra chỗ để tấn công vào cái *** của Ngọc Thanh Thanh.
Ngọc Tiêu Kỳ háo hức, chìm đắm trong nhục dục. Cậu quên hẳn đi, nữ nhân trong tay cậu không phải là Hạ Mộng Cầm, cũng không phải là Tiểu Thúy, mà là tỷ tỷ xinh đẹp Ngọc Thanh Thanh của mình.
Còn phần của Ngọc Thanh Thanh thì càng lúc càng trở nên đờ đẫn. Cảm giác nhục dục đã lấn át thần trí làm cho nàng không sao có được một cử chỉ phản đối trước những cái vuốt ve, tấn công càng lúc càng mạnh bạo của cậu em trai quý hóa.
Ngọc Tiêu Kỳ theo thói quen chung đụng với các nữ nhân. Cậu nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của mỹ nhân trong khi hai tay vào đôi môi không ngừng kích thích trong thân thể người ngọc.
Rồi chuyện gì đến phải đến, thân hình Ngọc Thanh Thanh run rẩy hẳn lên khi bàn tay ma quái của Ngọc Tiêu Kỳ ve vuốt, nắn bóp cái *** nhỏ nhắn, trinh nguyên của nàng.
Bây giờ thân hình cả hai đã hoàn toàn lõa thể. Da thịt hai người áp vào nhau cùng với những kích thích càng lúc càng tăng.
Ngọc Thanh Thanh là thiếu nữ trinh nguyên trong khi đó Ngọc Tiêu Kỳ đã lão luyện trong tình trường thì làm sao nàng có thể thoát khỏi tay cậu em cho được.
Ngọc Tiêu Kỳ say sưa liếm láp hôn hít dường như khắp vùng da thịt của Ngọc Thanh Thanh. Thân hình nữ nhân run rẩy từng hồi và nước dâm bắt đầu ri ri chảy ra nơi chỗ kín.
Ngọc Tiêu Kỳ cảm nhận rất nhanh điều đó, cậu vội trườn xuống bú lấy cái *** trinh nguyên mà nuốt từng chút, từng chút nước dâm đang càng lúc càng trở nên nhiều hơn.
Ngọc Thanh Thanh cảm giác như cơ thể nàng đang cứng lại, mọi giác quan đều tập trung dồn về chỗ kín. Hai tay nàng vội đưa lên bóp vuốt hai trái đào tiên cứng ngắt còn môi nàng bật lên tiếng rên rỉ không ngừng.
Sướng quá, ... sướng quá, ... Ngọc Thanh Thanh vừa rên rỉ những từ vô nghĩa vừa uốn éo thân người.
Lúc này Ngọc Tiêu Kỳ đã đưa lưỡi mình vào phía trong vách *** hút mạnh. Cậu vừa làm vừa đánh lưỡi liên tục lên cái âm vật đang từ từ nở to ra của tỷ tỷ.
Ngọc Thanh Thanh lúc này đã hết chịu nổi. Nàng rú lên từng hồi và hai tay đưa xuống nhấn mạnh đầu Ngọc Tiêu Kỳ vào sâu trong hạ thể nàng.
Ngọc Tiêu Kỳ nhận thấy một dòng khí phụt mạnh ra từ cái lỗ *** này liền cố gắng nuốt hết. Ngọc Thanh Thanh sướng quá run lên bần bật.




Lúc này Ngọc Tiêu Kỳ cũng chịu không nổi nữa. Cậu chồm người lên thân thể tỷ tỷ rồi đẩy con *** to lớn của mình vào thẳng cái *** đang phồng lên vì nứng của người sư tỷ.
Hai người giật lên vì cảm giác sướng khoái. Con *** của Ngọc Tiêu Kỳ đang lừng lững tiến vào cái *** trinh nọ.
Ngọc Tiêu Kỳ cảm giác cái *** quá bóp. Cậu vừa hôn vào đôi môi ngọt lịm của người tỷ tỷ vừa đẩy ra, kéo vào nhè nhẹ con *** của mình.
Một lúc sau, dường như cái *** đã quen dần với con ***. Ngọc Tiêu Kỳ chưa kịp đẩy *** vào sâu thêm thì cái mông của tỷ tỷ cậu đã hất lên để nuốt lấy con ***.
Hai người ôm chặc lấy nhau vì sướng. Con *** của Tiêu Kỳ vừa đi được thêm một đoạn ngắn nữa thì vướng ngay phải màng trinh con gái.
Ngọc Thanh Thanh giật bắn mình vì đau vội đẩy mạnh cậu em ra.
Nàng choàng tỉnh cơn nhục dục thì nhận thấy cả hai đang trần truồng nằm cạnh nhau. Toàn bộ những gì vừa mới xảy ra lần lượt hiện rõ nơi tâm trí làm nàng toát mồ hôi lạnh và xấu hổ đến cùng cực.
Ngọc Thanh Thanh định tát vào mặt kẻ đã vũ nhục nàng, nhưng khi nhìn vào mặt cậu em thấy hai mắt cậu mù lòa, hoàn cảnh thật đáng thương khiến nàng bất giác òa lên khóc rồi ôm mặt chạy thẳng ra ngoài.
Ngọc Tiêu Kỳ thừ người. Cậu cũng đã nhận ra hai chị em vừa làm một chuyện sai trái, đáng xấu hổ. Ngọc Tiêu Kỳ lủi thủi tìm đường về lại phòng mình mà trong dạ bồn chồn lo lắng không yên vì không biết sư tỷ cậu bây giờ đã chạy đi đâu.
Ngọc Thanh Thanh chạy ra bên ngoài khóc lóc một hồi thì từ từ bình tĩnh lại. Nàng chợt đỏ mặt lên vì xấu hổ khi nhận ra bản thân đang trần như nhộng không một mảnh vải che thân. Ngọc Thanh Thanh nhìn ngó xung quanh thấy màn đêm tối thui, gió lạnh thổi qua thì ý thức được rằng cần phải quay trở về nhà.
Ngọc Thanh Thanh về phòng thấy quần áo của cả hai vẫn còn nằm rải rác giữa giường. Nàng xấu hổ chọn lấy y phục của mình mặc vào trong khi y phục của Ngọc Tiêu Kỳ thì vắt lên thành ghế.
Đêm hôm đó, Ngọc Thanh Thanh ngủ không yên, chập chờn mộng mị đến hơn canh ba mới bắt đầu chợp mắt.
Từ đó trở đi, hai chị em tuy là gặp nhau nhưng đều ngượng ngùng và rất ít khi nói chuyện. Điều đó làm cho Ngọc Tiêu Kỳ đã cô đơn lại càng thêm cảm giác cô độc, lẻ loi. Cậu vẫn thường ra ao gần nhà câu cá như mọi khi, trong khi trong lòng cậu ngổn ngang bao nổi ưu phiền.
Bấy giờ nói về tình cảnh của hai chủ tớ Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan cũng chẳng được tốt gì. Hạ Mộng Cầm mấy hôm nay tâm tình không được vui vẻ. Nàng cảm thấy trong lòng như trống vắng một điều gì đó khó nói lên lời.
Tiểu Thúy Loan làm sao không nhận ra tình trạng khác lạ của chủ nhân. Nàng đem đối chiếu với bản thân mình thì thầm đoán ra nguyên nhân buồn bực của Hạ Mộng Cầm tiểu thơ.
Qủa thật, từ khi Ngọc Thanh Thanh về lại nhà. Ngọc Tiêu Kỳ bị quản thúc nên chẳng thể tự tiện đến ở chổ Tiểu Thúy Loan được. Tất nhiên vì vậy mà cảnh tượng phụng đảo, loan điên chẳng còn xảy ra nữa. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hai chủ tớ họ buồn bực trong lòng.
Tiểu Thúy Loan sau mấy hôm quan sát tâm trạng chủ nhân liền đánh bạo hỏi:
- Tiểu thơ có phải đang nhớ đến Kỳ đệ không ?
Hạ Mộng Cầm vội đảo mắt nhìn thẳng vào mặt Tiểu Thúy Loan. Nàng ngần ngừ một lúc rồi cúi đầu thở dài.
- Mi cũng biết như vậy sao ?
Tiểu Thúy Loan gượng nói:
- Tiểu tỳ cũng nhớ y ? Không hiểu mấy ngày nay y làm gì ?
Hạ Mộng Cầm như tìm được người tâm sự nói nhỏ:
- Ta cảm thấy trong người không được khỏe. Chẳng hiểu tại sao mấy đêm liền ta cứ trằn trọc không yên.
Tiểu Thúy Loan đột nhiên che miệng cười khúc khích:
- Cô nương, hóa ra cô nương cũng giống tiểu tỳ.
Hạ Mộng Cầm đỏ mặt gắt khẽ:
- Mi đó, có chuyện gì mà lại cười cợt ta chứ ?
Tiểu Thúy Loan nín cười nói:
- Tiểu thơ chẳng lẽ vẫn không hiểu được nguyên nhân việc này sao ?
Hạ Mộng Cầm kéo tay Tiểu Thúy Loan xuống ngồi cạnh rồi hỏi:
- Mi nói đi, xem thử coi như thế nào.
Tiểu Thúy Loan ngồi xuống, thở dài nói:
- Chuyện này tiểu tỳ nghĩ là do nguyên nhân thiếu vắng Kỳ đệ mà ra. Mấy lúc gần đây tiểu thơ và tỳ nữ thường ngày đêm gần gũi y. Bây giờ y đã trở về nhà rồi nên chúng ta làm sao mà không nhớ y được.
Hạ Mộng Cầm nhắm mắt lại khẽ nói:
- Ôi ! Qủa thật ta không sao quên được cảm giác ngút ngàn khi ta và y hòa hợp cùng nhau. Cái cảm giác đó làm cho ta không sao ngủ yên được.
- Tiểu tỳ cũng vậy. Tiểu tỳ cứ cảm thấy *** mình bức rức khó chịu. Gía mà có Kỳ đệ ở bên đưa con *** của đệ ấy vào trong *** thì sướng biết bao.
Hạ Mộng Cầm ngượng ngập liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tiểu Thúy Loan. Qủa là cảm giác của cô ta chẳng khác gì nàng. Tuy nhiên cô ta dám nói thẳng ra chuyện này mà không chút ngại ngùng gì .
Bổng nhiên, Tiểu Thúy Loan mở bừng mắt ra nói:
- Tiểu tỳ nghĩ ra một cách để chúng ta gặp được Kỳ đệ rồi.
Hạ Mộng Cầm hồi hộp hỏi:
- Cách chi vậy ?
- Dễ lắm. Tiểu thơ hãy kiếm cớ gọi y lại đây. Tất nhiên chuyện này cũng dễ dàng mà.
- Nhưng lấy cớ gì mới được ? Y bị mù lòa, có gì đâu mà sai y làm được.
Tiểu Thúy Loan bật cười nói:
- Rõ là ! Tiểu thơ cứ bảo là tiểu thơ muốn học cách câu cá nên gọi y đến hỏi chuyện.
Hạ Mộng Cầm mỉm cười nói:
- Ừ ! Ý ngươi cũng được đó. Vậy mau đi tìm y nhanh lên.
Tiểu Thúy Loan được lời như mở tấm lòng. Nàng tưởng tượng đến cảnh ái ân sắp tới thì toàn thân nóng bừng. Cái *** như trương nở ra ở dưới hạ thể. Hai chân Tiểu Thúy Loan nhanh chóng chạy đi đến ao cá ở phía chính Tây.
Ngọc Tiêu Kỳ và Tiểu Thúy Loan gặp lại nhau thật như là cá gặp nước, hổ về rừng. Hai người chuyện trò tiếu tít, dường như không biết thời gian là gì. Hồi lâu sau, Tiểu Thúy Loan đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ của mình. Nàng ghé miệng vào tai cậu nhỏ thì thầm:
- Tiểu thơ muốn gặp Kỳ đệ đó. Đệ mau đến gặp người đi.
Ngọc Tiêu Kỳ ửng đỏ mặt lên hỏi nhỏ:
- Tiểu thơ sao lại muốn gặp đệ ?
Tiểu Thúy Loan cười khẽ, đôi mắt nàng long lanh và đầy bí ẩn:
- Đệ đệ không biết ư ? Dạo này tiểu thơ tâm trạng không được vui. Muốn tìm một người trò chuyện để giải khuây.
Ngọc Tiêu Kỳ tuy mắt bị mù, nhưng bản thân cậu cũng không phải là kẻ ngu dốt. Chỉ mấy lời vừa rồi của Tiểu Thúy Loan nói với cậu thôi Ngọc Tiêu Kỳ đã hiểu ra ẩn ý đằng sau việc này rồi.
Qủa thật, bản thân Ngọc Tiêu Kỳ cũng bị giầy vò bởi việc này không ít. Cái mùi vị trái cấm sao mà khó quên đến vậy. Đã ăn một lần rồi là cứ muốn ăn mãi. Hơn nữa, thân thể Hạ Mộng Cầm tiểu thơ lại thật là mềm mại, thơm tho. Hai quả đào tiên của nàng ta chỉ sờ được vào thôi đã thấy sướng rồi, chưa kể đến việc bóp vuốt nó thì thật là mê ly khoái lạc.
Ngọc Tiêu Kỳ nhớ lại mấy lần cùng nàng ta lăn lộn gối chăn, tưng bừng cụp lạc mà lửa dục trong người cậu nổi lên đùng đùng.


Con *** của Ngọc Tiêu Kỳ không biết tự lúc nào đã vươn cờ trổi dậy. Sừng sững đội quần lên u thành một cục nhìn rất rõ ràng.
Tiểu Thúy Loan làm gì không phát hiện ra chuyện lạ. Nàng nhận ra cái của nợ kia của Ngọc Tiêu Kỳ đã trổ mòi vươn dậy rồi.
Tiểu Thúy Loan mấy ngày gần đây dục tình bị dồn nén. Bây giờ này thấy cảnh này thì làm sao mà chịu được. Dục tính trong người nàng bất giác bùng cao hơn bao giờ hết. Cái *** nàng trở nên nóng hổi và dậm giựt vô cùng khó chịu. Tiểu Thúy Loan vội liếc mắt nhìn ra xung quanh. Nàng thấy không có ai ở gần đây liền đánh bạo kéo Ngọc Tiêu Kỳ ngồi xuống rồi bầy cuộc truy hoan.
Hai người ** nhau trong tư thế ngồi. Tiểu Thúy Loan thân hình nhấp nhô. Hai tay nàng giữ chặt lấy hai bên vai cậu nhỏ làm điểm tựa trong khi hạ bàn của nàng dập xuống đùi cậu ầm ầm.
Ngọc Tiêu Kỳ vừa thở vừa cố gồng người lên mà chịu những cú đập xuống mạnh như vũ bão của Tiểu Thúy Loan. Con *** và cái *** tiếp xúc lẫn nhau với những âm thanh vô cùng ấn tượng.
Hai người mới *** *** giao nhau chưa đầy 10 phút mà con *** của Ngọc Tiêu Kỳ đã trở nên bóng nhẩy và đầy dịch chất. Cái *** của mỹ nhân như một con cá lớn đang đớp mồi, cứ nuốt vào lại nhả ra. Cứ mỗi lần như vậy nước dịch từ bên trong lồ lại trào ra theo từng nhịp dập xuống tơi bời.
Tiểu Thúy Loan bây giờ đã không còn là Tiểu Thúy Loan đoan trang, hiền lành của mấy phút trước. Nàng giờ đây chẳng khác gì là một con thú cái hoang dã đang mùa động đực. Hai tay nàng ôm cứng lấy người tình quân, miệng gầm gừ, tóc tai nàng xổ tung bay lất phất theo từng cơn gió.
Hồi lâu sau, sóng yên, bể lặng. Tiểu Thúy Loan rời khỏi người Ngọc Tiêu Kỳ nằm lăn xuống thảm cỏ thở dốc từng hồi. Nàng đã đạt được khoái lạc đến tột đỉnh và bây giờ trở nên mệt mỏi hết sức dễ chịu.
Ngọc Tiêu Kỳ cũng chẳng khác gì Tiểu Thúy Loan. Con *** của cậu mấy hôm nay thiếu thốn cái ***. Bây giờ được kỳ ngộ với cái *** Tiểu Thúy Loan thì còn hạnh phúc nào bằng. Vừa rồi sau một hồi giao đấu. Con *** của cậu cũng đã đạt được khoái cảm tràn đầy với những dòng tinh dịch bắn thẳng vào *** nữ nhân.
Gìơ đây hai người họ nằm bên nhau nghỉ ngơi cho lại sức.
Tiểu Thúy Loan sau một lúc nghỉ mệt liền đứng dậy chỉnh trang y phục rồi giục Ngọc Tiêu Kỳ theo nàng về chỗ của tiểu thơ. Tất nhiên, Ngọc Tiêu Kỳ chẳng có cớ gì mà từ chối việc này. Huống chi bản thân cậu cũng rất lấy làm khoái chí và mừng rỡ vì cậu biết chẳng sớm muộn gì cậu cũng lại được ** nhau với một cái *** ngon lành nữa.
Hai người kéo nhau về đến chỗ ở của Hạ Mộng Cầm thì trời đã tối. Hạ Mộng Cầm đang ngồi bần thần trước bàn trang điểm trong khuê phòng thì phát hiện ra tiếng bước chân của hai người. Nàng mừng rỡ hết sức vội chạy ra kéo cả hai vào phòng trong.
Tiểu Thúy Loan khuôn mặt tươi rói, vừa cười vừa nói:
- Tiểu thơ ! Tỳ nữ đã làm xong chuyện tiểu thơ giao rồi đó. Tiểu thơ thấy y thế nào ?
Hạ Mộng Cầm đôi mắt long lanh, hai má ửng hồng. Nàng đập nhẹ tay vào mông ả tỳ nữ tinh quái rồi gắt khẽ:
- Thôi đi ! Đừng có xớ rớ ra đó nữa. Để ta nhìn y một chút nào.
Rồi Hạ Mộng Cầm đẩy Tiểu Thúy Loan ra một bên đưa mắt nhìn kỹ Ngọc Tiêu Kỳ. Mới đó mà đã hơn 1 tuần trôi qua nàng không gặp được người ta. Gìơ đây gặp mặt khiến nàng cảm thấy trong lòng vừa sung sướng vừa hồi hộp không nói lên lời.
Hạ Mộng Cầm sau phút giây trầm lắng liền nắm lấy bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ khẽ nói:
- Ngươi đó. Sao mấy hôm không gặp lại có vẻ gầy đi ? chẳng lẽ còn có chuyện gì xảy ra sao ?
Ngọc Tiêu Kỳ thấy người ngọc vừa nắm tay, vừa quan tâm hỏi han khiến lòng cậu bồi hồi cảm khái. Cậu nhớ lại từ lúc hai người xa nhau, quả là cậu đã chịu không ít tác động khiến lòng cậu không còn yên tỉnh như xưa nữa.
Hạ Mộng Cầm thấy khuôn mặt Ngọc Tiêu Kỳ có vẻ buồn thì vội đập nhẹ vào tay cậu nhỏ cười nói:
- Thôi đi ! Mọi chuyện dù sao cũng đã qua rồi. Hôm nay chúng ta gặp nhau tại đây thì phải vui mới được.
Nàng nói rồi kéo tay dẫn Ngọc Tiêu Kỳ ngồi xuống ghế.
Tiểu Thúy Loan chạy vội đi lấy nước. Cô nàng chợt nhớ ra chuyện gì vội quay người lại hỏi:
- Tiểu thơ ! Tiểu thơ đã ăn gì chưa ?
Hạ Mộng Cầm vì quá lo lắng không biết tỳ nữ của nàng có đón được Ngọc Tiêu Kỳ về không nên dù trời đã tối mà nàng vẫn còn chưa ăn chút gì cả. Bây giờ nghe Tiểu Thúy Loan hỏi như vậy, nàng mới nhớ ra liền bảo nàng ta đi lấy mấy món ăn.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện. Câu chuyện bâng quơ, nói qua nói lại không ngờ cũng mất một lúc lâu.
Hạ Mộng Cầm đã lâu ngày không gặp cậu nhỏ, khát khao ân ái. Nàng chịu hết nổi liền kéo cậu nhỏ về giường.
Tiểu Thúy Loan biết ý liền lui ra, khép cửa lại.
Còn lại hai người, Hạ Mộng Cầm ôm lấy người Ngọc Tiêu Kỳ mà hôn. Hai người nằm dài ra giường quấn chặt lấy nhau.
Ngọc Tiêu Kỳ không để lỡ cơ hội tốt trong lúc ôm ấp người ngọc, cậu đã luồn tay vào trong y phục của Hạ Mộng Cầm mà bóp vuốt hai quả đào tiên của nàng.
Da thịt của Hạ Mộng Cầm mịn màn, thơm ngát. Bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ lướt đi tới đâu là cảm giác đê mê đến đó.
Vì lẽ đôi mắt bị mù nên Ngọc Tiêu Kỳ chẳng biết nàng nọ đẹp xấu ra sao. Thế nhưng với thân hình mềm mại, vú nở, eo thon và cặp mông săn chắc thì khỏi cần nhìn mặt cũng có thể biết được Hạ Mộng Cầm khuyến rũ như thế nào.
Về phần Hạ Mộng Cầm cũng ngây ngất không kém. Nàng thích thú trước lối vuốt ve mớn trớn của tình quân. Bàn tay của cậu nhỏ do không phải làm việc nặng nhọc nên không hề có chút chai sạn. Vì vậy nên khi lòng bàn tay mân mê tới đâu là cảm giác tê tê đến đó. Có thể nói bởi trời xanh cướp đi đôi mắt nên mọi cảm giác của Ngọc Tiêu Kỳ đã tập trung vào đôi tay. Do vậy, bàn tay của cậu như có ma lực làm cho nữ nhân nào gần gũi cùng chàng đều mê man trong miền cực lạc.
Hai người vừa hôn hít vuốt ve vừa từ từ cởi bỏ y phục nhau ra. Chỉ một thoáng sau, trong màn chướng chỉ còn lại hai thân thể lõa lồ đang quấn vào nhau không rời.
Đột nhiên trong giây phút ngây ngất, Ngọc Tiêu Kỳ bỗng bị đẩy mạnh một cái khiến cậu chàng ngã lăn xuống đất đau điếng.
Hạ Mộng Cầm ngồi bật dậy giữa giường, quát lên một tiếng tức giận:
- Ngươi !...
Ngọc Tiêu Kỳ bị ngã đau không hiểu gì cả. Cậu lồm cồm bò dậy mà không biết vì sao Hạ Mộng Cầm đang khi ân ái lại trở nên hung dữ như vậy.
Hạ Mộng Cầm thấy cậu nhỏ bị ngã mặt mày nhăn nhó thì cơn giận cũng dịu xuống một chút. Nàng thở hắt ra một hơi rồi hỏi:
- Ngươi ! Có phải ngươi chung đụng với con tiểu quỷ kia không ?
Ngọc Tiêu Kỳ ngơ ngác:
- Tiểu thơ ! Sao ... sao tiểu thơ lại biết ?
Hạ Mộng Cầm thấy Ngọc Tiêu Kỳ ngây ngô hỏi như vậy thì vừa tức vừa buồn cười. Nàng gắt giọng:
- Mi đó, ăn vụng cũng phải lo chùi mép. Mi chung đụng với người khác rồi lại chung đụng ngay với ta thì làm gì mà ta chẳng nhận ra. Chẳng lẽ cái mùi do hai người để lại ta lại không nhận ra sao.
Ngọc Tiêu Kỳ hiểu ra mọi chuyện liền đỏ mặt nói ấp úng:
- Tiểu đệ .... tiểu đệ ...
Hạ Mộng Cầm thở dài một hơi rồi đưa tay kéo cậu nhỏ lên giường, ôm chặt lấy người cậu.
Nàng âu yếm nói:
- Ta biết, ngươi cũng không phải là người chủ động. Chuyện vừa rồi chẳng hẳn là do con Tiểu Thúy Loan mào đầu mà ra. Nhưng thôi. Chuyện này cũng không phải quan trọng nữa.
Hạ Mộng Cầm nói như vậy bởi vì đối với Ngọc Tiêu Kỳ dù sao đi nữa nàng cũng là kẻ đến sau. Cho dù xét về thân phận nàng là tiểu thơ - chủ của Tiểu Thúy Loan, nhưng đứng về tình cảm nam nữ, luyến ái, nàng cũng chỉ là kẻ thứ hai mà thôi.
Vừa rồi nàng giận dữ như vậy bởi vì hai người chung đụng nhau mà không có mặt nàng. Nàng tức là vì con tiểu tỳ dám ngang nhiên tranh hưởng trước khoái lạc với tiểu tình lang của nàng mà thôi.
Ngọc Tiêu Kỳ thì tất nhiên không thể hiểu nổi sự phức tạp trong lòng mỹ nữ. Cậu thấy người ngọc đã nằm gọn trong lòng thì háo hức hôn hít vuốt ve cho bỏ những ngày thiếu thốn.


Lúc này hai vú của Hạ Mộng Cầm đã bắt đầu chịu không nổi kích thích cương cứng lên rồi. Trong lúc ấy Ngọc Tiêu Kỳ đang nằm đè lên người nàng, một tay vừa bóp vuốt vú, còn miệng thì ngậm lấy đầu vú bên kia mà bú tơi bời.
Hạ Mộng Cầm có thể cảm nhận thấy dòng suối ngây ngất cứ mỗi lúc lại tăng dần. Toàn thân nàng nóng rực cả lên. Nhất là dưới hạ thể, cái *** nàng như bùng nổ, nước dâm cứ thế trào ra như lạch đào nguyên vừa được khai thông.
Bàn tay Hạ Mộng Cầm cũng không để yên mà thò xuống bên dưới bóp vuốt khúc thịt dư cứng ngắt trên người của tình lang. Nàng vừa vuốt vừa sục mạnh con *** của Ngọc Tiêu Kỳ trong tay mình và lấy làm khoái chí vô cùng.
Hai người quần thảo một hồi thì Ngọc Tiêu Kỳ đã chịu không nổi nữa. Cậu gỡ tay Hạ Mộng Cầm ra khỏi con *** của mình rồi lùi người xuống dưới chỗ *** của Hạ Mộng Cầm đang banh ra mà cắm thẳng con *** cứng ngắt của cậu vào.
Khoái lạc tức thì trào lên ngay tại chỗ kín. Hai người đều mê đắm trước cú đóng *** ngoạn mục vừa rồi của Ngọc Tiêu Kỳ.
Cái *** đẫm nước dịch của Hạ Mộng Cầm đã nuốt chửng con *** của Ngọc Tiêu Kỳ một cách gọn ghẽ. Không những vậy. Con *** của cậu nhỏ còn bị *** nàng nhào nặn vào hâm nóng lên cao 37° khiến Ngọc Tiêu Kỳ phải rít lên trong khoái lạc.
Ngọc Tiêu Kỳ đúng là khoái sướng không thể tưởng được. Cái *** của Hạ Mộng Cầm đúng là cái *** sinh ra để hành hạ nam nhân. Nó khít rịt và chẳng khác gì *** trinh nên nam nhân nào ** *** cùng nàng thì sẽ sướng vô cùng.
Lúc này, Hạ Mộng Cầm đã bắt đầu hẩy *** lên rồi. Nàng làm như vậy như là dấu hiệu để Ngọc Tiêu Kỳ biết ý bắt đầu dọng *** xuống.
Thân thể hai người nhịp nhàng chuyển động làm cho cái giường của Hạ Mộng Cầm cứ rung chuyển từng hồi.
Hạ Mộng Cầm sướng quá rú lên khe khẽ rồi bắt đầu nói lảm nhảm. Còn con *** của Ngọc Tiêu Kỳ như một cái bít tông đang chạy nước rút càng lúc càng dập nhanh xuống như vũ bão.
*** *** ma sát mạnh vào nhau, khoái lạc tưng bừng, nước dâm cứ thế trào ra sau mỗi cú dập *** như vậy làm phát ra những âm thanh ấn tượng.
Hai kẻ ái ân đã bắt đầu tiến lên đến đoạn cao trào. Cả hai như mê man không còn nhớ gì đến mọi chuyện cả. Tiếng rú của họ mỗi lúc lại càng to thêm làm cho khung cảnh càng lúc càng trở nên dâm dục đến không thể chịu được.
Tiểu Thúy Loan đứng phía ngoài nhìn vào cũng phải thèm thuồng đến chảy nước miếng. Nàng ta nhìn đến lõ con mắt trước những pha làm tình quá sức dữ dội bên trong phòng.
Đột nhiên có tiếng chân từ xa bước lại. Tiểu Thúy Loan do mãi mê theo dõi cuộc song đấu ở bên trong giữa tiểu thơ nàng và Ngọc Tiêu Kỳ nên không nhận biết sự việc bất thường. Đến lúc nàng giật mình phát giác ra thì người nọ đã đứng ngay trước mặt nàng rồi.
Tiểu Thúy Loan sợ hãi đến nỗi mặt mày tái xanh, ấp úng không nói lên lời.
Người vừa đến chẳng phải ai khác mà chính là tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy, chủ nhân của Ngọc Thanh Thanh - chị gái của Ngọc Tiêu Kỳ, kẻ đang cụp lạc ở phía trong phòng.
Hạ Mộng Thúy thấy Tiểu Thúy Loan mặt mày lấm lét, có vẻ rất mờ ám, trong khi ấy phía bên trong phòng lại liên tục vang lên những âm thanh hết sức kỳ lạ.
Hạ Mộng Thúy sợ rằng tỷ tỷ nàng ở trong đó gặp phải chuyện gì bất trắc nên mới la lớn như vậy. Nàng định đẩy cửa bước vào trong nhưng Tiểu Thúy Loan lại đứng chắn ngay trước mặt làm nàng vướng lối không thể vào được.
Vừa lúc ấy phía trong kia tiếng của Hạ Mộng Cầm vang lên rất rõ:
- Ối trời ơi ! chết người ta rồi .... đệ làm cái gì thế này !
Hạ Mộng Thúy hoảng quá xô vội Tiểu Thúy Loan đứng sang một bên rồi đẩy cửa bước vào.
Nàng vừa bước vào bên trong thì hoạt cảnh trước mắt khiến nàng kinh hãi đến trợn mắt há miệng không nói được lời nào.
Tiểu Thúy Loan đứng ở đằng sau thì sợ hãi đến cứng đờ cả ra. Nàng ta chẳng biết làm gì trong lúc này nữa.
Bên trong phòng, trên một cái giường gấm. Hai thân hình lõa thể đang song đấu cùng nhau. Lúc này, Hạ Mộng Cầm đang phi ngựa nước đại trên thân hình Ngọc Tiêu Kỳ. Tóc tai nàng xổ tung tóe, hai mắt rực lửa đam mê. Thân hình nàng trắng nõn nàn dưới ánh nến lung linh với hai bầu vú nở to, cương cứng dập dình theo nhịp giao hoan.
Tiểu Thúy Loan sau phút bối rối, liền bình tĩnh lại. Nàng ta vội bước vào trong phòng rồi đóng cánh cửa lại để không ai khác biết việc này nữa.
Phần Hạ Mộng Thúy thì sau thời gian đi xa, định ghé thăm nhị tỷ Hạ Mộng Cầm, thì bắt gặp cảnh này thì bối rối không biết làm sao.
Tiểu Thúy Loan ngó thấy tình cảnh như vậy liền kéo tay vị tam tiểu thơ kia nói nhỏ:
- Tiểu thơ ! Người hãy lui lại đây.
Rồi nàng kéo Hạ Mộng Thúy đứng vào một góc khuất phía trong phòng. Bây giờ thì cho dù Hạ Mộng Cầm và Ngọc Tiêu Kỳ có để mắt nhìn cũng chưa chắc đã thấy được hai người bọn nàng.
Cảnh quần thảo của đôi nam nữ vẫn đang hết sức gay cấn. Tiếng lồ *** đập vào nhau phát lên những âm thanh bùm bụp liên hồi. Tiếng âm thanh rên rỉ do họ phát ra lại càng thêm kích thích người ta để mắt vào quan sát.
Hạ Mộng Thúy cũng chỉ là một thiếu nữ. Nàng ta đối với chuyện nam nữ cũng chỉ nghe loáng thoáng thôi chứ chưa bao giờ được chứng kiến một việc nào cụ thể như lúc này. Trong lòng người thiếu nữ lập tức phát ra hai luồng xung đột về tư tưởng - nửa muốn chạy ra ngăn cản, nửa lại muốn im lìm đứng xem.
Nhưng thời gian và hoàn cảnh quanh đây lại quá thuận lợi cho tư tưởng sa ngã và dục vọng. Hạ Mộng Thúy dù muốn dù không mắt cũng đã thấy tận tường, tai cũng đã nghe thật rõ. Những cảnh khoái lạc kia đúng là một thứ khiến người ta khó mà cầm được việc nhìn ngó cho mãn nhãn.
Hạ Mộng Thúy đứng nhìn một lúc thì đã bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng bừng lên. Hai tay nàng không hiểu sao càng lúc càng nắm cứng lại. Đôi mắt người thiếu nữ cứ mỗi lúc lại càng thêm dại đi trước tình cảnh hoang lạc tưng bừng bên trong.
Tiểu Thúy Loan ban đầu còn lo lắng không biết chuyện xấu gì ắt xảy ra. Thế nhưng nàng ta đợi mãi vẫn không thấy vị tam tiểu thơ này lên tiếng liền để mắt ngó lại nhìn vào mặt Hạ Mộng Thúy tiểu thơ.
Khi nàng nhìn thấy hai mắt vị tiểu thơ khả kính kia đang đứng tròng nhìn vào bên trong thì bắt đầu đoán ra sự việc.
Tiểu Thúy Loan cười thầm, đứng lặng một bên chờ xem diễn tiến ra sao.
Phía nơi giường gấm. Lúc này Hạ Mộng Cầm đã chịu không nổi khoái sướng. Nàng ta rú lên một tiếng lớn rồi bất thần dừng lại ngã gục xuống giường.
Con *** của Ngọc Tiêu Kỳ bị cái *** nọ xiết chặc cứng lấy rồi co bóp xiết chặc lấy thân *** thì cũng không chịu nỗi nữa bắt đầu bắn mạnh từng đợt tinh trùng vào sâu trong *** Hạ Mộng Cầm.
Hai người sau phút cực lạc bắt đầu nằm lăn ra thở dốc từng hồi.
Tiểu Thúy Loan kéo nhẹ tay, dắt vị tam tiểu thơ lại gần bên giường.
Bấy giờ Hạ Mộng Thúy đã nhìn rõ được cái thứ đặc dị trên người của tiểu tử nọ. Nàng thấy nó đen đen và mềm oặt chẳng có chút gì ấn tượng cả.
Nhưng nàng phải thầm khen thân hình của nhị tỷ tỷ nàng thật là tuyệt đẹp. Có thể nói vú của Hạ Mộng Cầm còn lớn hơn của nàng. Còn riêng cái thứ lông đen xì ở dưới hạ thể thì cũng chẳng thua gì của nàng về độ rậm rạp.

Hạ Mộng Cầm sau phút mây mưa đã hoàn toàn thỏa mãn chống tay ngồi dậy. Bất đồ mắt nàng chạm phải khuôn mặt của tam muội đang đứng ngay cạnh giường thì giật bắn cả người lên.


Hạ Mộng Thúy thấy tỷ tỷ kinh hãi như vậy cũng phải phì cười.
Nàng ta trợn mắt nhìn tỷ tỷ có vẻ như đang đe dọa.
Tiểu Thúy Loan thì đứng đằng sau lưng Hạ Mộng Thúy cười mỉm, hai mắt nheo lại như đang chọc ghẹo chủ nhân của mình.
Hạ Mộng Cầm sau phút bàng hoàng liền lấy lại bình tĩnh. Nàng vội khoát lấy áo choàng rồi bước xuống giường.
Ngọc Tiêu Kỳ do bị mù nên không phát hiện ra có kẻ đột nhập vào phòng lúc hai người đang chung đụng ái ân. Bây giờ cậu thấy tiểu thơ Hạ Mộng Cầm đột nhiên rời khỏi giường thì hết sức ngạc nhiên.
Ngọc Tiêu Kỳ vội hỏi:
- Tiểu thơ ! Nàng đi đâu vậy ?
Hạ Mộng Cầm lúc này trước mặt vị tam tiểu muội kia thì còn có thời giờ đâu mà trả lời cho rõ được. Nàng ta vội vã kéo tay Hạ Mộng Thúy lôi tuột ra ngoài.
Tiếng bước chân của ba người khiến cho Ngọc Tiêu Kỳ kinh hãi vì cậu đã nhận ra dường như trong phòng lúc rồi không chỉ có một mình Hạ Mộng Cầm mà thôi.
Trong lòng cậu chợt hoang man vô cùng. Ngọc Tiêu Kỳ không hiểu người vừa ở trong phòng này đi ra là ai ? Liệu có phải là tỷ tỷ - Ngọc Thanh Thanh không nữa ?
Hạ Mộng Cầm kéo mọi người ra phía phòng ngoài rồi liền bảo tỳ nữ Tiểu Thúy Loan đốt đèn lên. Trong khung cảnh tĩnh mịch của trời đêm. Hai tỷ muội bọn họ nhìn nhau mà không biết phải nói lời nào lúc này.
Tiểu Thúy Loan đứng ở bên cạnh thấy vậy chịu không nổi liền nhắc khẽ:
- Tiểu thơ ! Tiểu thơ nói gì đi ?
Hạ Mộng Cầm đang lúc bối rối chưa tìm ra lời thích hợp. Chẳng ngờ ả tỳ nữ lại sốt sắng như vậy thì phát bực mình gắt lớn:
- Ngươi đó ! Cũng tại ngươi mà ra cả. Bây giờ ngươi bảo ta phải nói gì nào ?
Tiểu Thúy Loan không ngờ mình có ý tốt lại bị mắng một câu như vậy thì tiêu nghỉu lui người lại mặt mày méo sệch.
Hạ Mộng Thúy cũng đang chưa biết nên bắt đầu từ đâu. Gìơ lại thấy hai chủ tớ Hạ Mộng Cầm tỷ tỷ cãi vã lẫn nhau thì có phần ngạc nhiên hỏi:
- Vậy chứ ra, con tỳ nữ Thúy Loan cũng có vấn đề ư ?
Hạ Mộng Cầm được thể liền bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đầu. Từ khi nàng đánh Ngọc Tiêu Kỳ đến sưng hết mình mẩy, đến lúc mọi chuyện xảy ra như vừa rồi đều tất tần tật kể ra.
Hạ Mộng Thúy vừa nghe vừa lấy làm ngạc nhiên lẫn thích thú. Nàng không ngờ chỉ mới một thời gian ngắn nàng rời khỏi nhà mà lại có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra như vậy.
Nhưng có một điều nàng vẫn không sao hiểu nổi là tại sao mấy vị nữ nhân kia từ Lý Thiếu Hà, Tiểu Thúy Loan rồi đến tỷ tỷ nàng Hạ Mộng Cầm lại có vẻ thích thú chung đ.ng với gã tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ như vậy ?
Hai chủ tớ Hạ Mộng Cầm thấy Hạ Mộng Thúy nghe xong câu chuyện chỉ ngồi im lìm không nói chút gì thì không hiểu ra làm sao cả. Hai người lo lắng Hạ Mộng Thúy sẽ tố cáo chuyện này với lão phu nhân hay lão trang chủ thì nguy to.
Về phần của Hạ Mộng Thúy thì sau một hồi nghĩ mãi không ra nguyên nhân của việc kỳ lạ này liền nhìn sang tỷ tỷ mình dò hỏi:
- Tỷ này ! Tiểu muội có chút không hiểu. Tại sao mọi người lại thích thú chung đụng với gã tiểu tử kia như vậy ? Muội nghĩ, gã có gì đặc biệt đâu, lại còn mù nữa .
Tiểu Thúy Loan thấy vị tam cô nương kia ngồi im một hồi lại đưa ra một câu hỏi ngây ngô như vậy thì không nén nổi phì cười thành tiếng.
Hạ Mộng Cầm thì nghe câu hỏi trên cũng phải đỏ ửng mặt lên và che miệng cười.
Hạ Mộng Thúy hỏi rồi, nàng thấy hai người bọn họ đều nhìn nàng mà cười thì không khỏi vừa ngạc nhiên vừa xấu hỗ.
Hạ Mộng Thúy ngượng quá sẵn giọng nói lớn:
- Tiểu muội hỏi nhị tỷ. Nhị tỷ tại sao lại cười !
Hạ Mộng Cầm thấy cô em thơ ngây như vậy cũng không nỡ cười cợt nữa liền nắm lấy tay nàng ta rồi nói:
- Muội muội ! Cái việc này là chuyện nam nữ. E rằng tỷ có trả lời chưa chắc tiểu muội đã tin. Thôi thì tỷ có cách này bảo đảm muội muội sẽ hiểu ngay thôi.
- Thế tỷ định dùng cách nào ?
- Rất đơn giản. Tiểu muội cứ theo tỷ vào trong phòng. Tỷ làm thế nào thì muội làm thế đó. Bảo đảm muội sẽ thông tỏ ngay.
Hạ Mộng Thúy tò mò hết sức. Nàng cảm thấy lời nói của nhị tỷ Hạ Mộng Cầm có cái gì đó bí ẩn khôn lường. Dường như nàng ta có điều gì đó không chịu nói ra.
Rốt cuộc, Hạ Mộng Thúy cũng theo Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan vào phòng trong. Bấy giờ trên giường, Ngọc Tiêu Kỳ cũng đang còn suy nghĩ chưa ra đệ tam nhân kia là ai.
Hạ Mộng Cầm bước lại gần giường cười nói:
- Kỳ đệ. Tỷ tỷ có chút chuyện phải ra ngoài. Chắc hẳn Kỳ đệ không giận tỷ chứ ?
Ngọc Tiêu Kỳ vội nói luôn thắc mắc trong đầu cậu nãy giờ. Tiểu Thúy Loan nghe thế cười giòn tan khỏa lấp. Nàng nói rằng lúc đó người đứng ở trong phòng này là nàng chứ là ai nữa.
Hạ Mộng Cầm được Tiểu Thúy Loan giải vây liền theo đó phụ họa theo. Hai người kéo nhau lên giường cùng nằm xuống hai bên người Ngọc Tiêu Kỳ.
Chiếc giường gấm này của Hạ Mộng Cầm khá là rộng rãi. Ngay khi Hạ Mộng Cầm đặt người nằm xuống nàng đã kéo tay tiểu muội – tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy nằm xuống bên nàng.
Lúc này, nằm giữa là Ngọc Tiêu Kỳ, phải bên phải của cậu là Tiểu Thúy Loan, phía bên trái là chị em Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy.
Hạ Mộng Cầm đột nhiên cười khẽ nói:
- Ơ này ! Loan muội muội sao lại không chịu cởi y phục ra. Chẳng lẽ muội muội hôm nay không muốn hầu hạ tướng công ?
Tiểu Thúy Loan bật cười hiểu ý. Nàng vội ngồi ngay dậy vừa khúch khích cười vừa lần cởi y phục.
Trong khi Tiểu Thúy Loan ngồi dậy. Hạ Mộng Cầm cũng kéo Hạ Mộng Thúy ngồi dậy rồi phụ giúp cởi y phục ra cho nàng.
Hạ Mộng Thúy mặt hoa đỏ bừng, nàng muốn vung tay ra cưỡng lại bàn tay của Hạ Mộng Cầm nhưng bị chị nàng lột truồng ra hết sức nhanh nhẹn.
Hạ Mộng Thúy ngó sang Tiểu Thúy Loan thì thấy nàng nọ đã lõa thể ra rồi. Thân hình Tiểu Thúy Loan cũng hết sức gọn gàng cân đối và cặp vú của nàng cũng rất đẹp.
Nàng nhìn vào mặt Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy cậu ta hai mắt đã bị mù nên dù nàng có lõa thể cũng chẳng thể nào thấy được người nàng.
Hạ Mộng Thúy thấy có chút an tâm và đỡ ngượng. Nàng không biết nên làm gì tiếp thì Hạ Mộng Cầm đã đẩy nàng nằm sát vào cạnh người Ngọc Tiêu Kỳ rồi.
Tiểu Thúy Loan đã am tường chuyện phòng the ong bướm. Nàng chẳng chút ngại ngần liền vòng tay ôm lấy thân hình Ngọc Tiêu Kỳ kéo sát về mình.
Thân thể hai người áp sát vào nhau. Đôi nhũ phong no tròn của Tiểu Thúy Loan đã áp vào ngực Ngọc Tiêu Kỳ vào tạo cho chàng một cảm giác êm dịu kỳ lạ.
Ngọc Tiêu Kỳ vừa hôn, vừa vuốt ve thân thể mềm mại của mỹ nhân trong lòng. Có thể nói sao phút nghỉ ngơi vừa rồi. Cơ thể Ngọc Tiêu Kỳ đã lại phục hồi phong độ rồi.
Ở bên này, Hạ Mộng Cầm thấy Hạ Mộng Thúy nằm co ro và im thinh thích thì khẽ lên giọng:
- Tướng công ! Chàng chẳng nhớ đến tỷ tỷ này ư ? Tỷ mệt quá muốn được đệ chăm sóc cho một chút.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ nói vậy thì vội buông Tiểu Thúy Loan ra miệng nói:
- Được rồi ! Để ta giúp nàng ...
Rồi hai tay cậu vươn ra ôm lấy người ngọc vào lòng.
Nhưng mà, Ngọc Tiêu Kỳ bỗng giật mình nhận ra người ngọc toàn thân như đang co rúm lại và chân tay nàng lạnh vô cùng.
Ngọc Tiêu Kỳ sau phút ngạc nhiên, chợt nghĩ chắc là Hạ Mộng Cầm bị mệt thật nên người nàng mới lạnh lẽo như vậy.
Ngọc Tiêu Kỳ nghĩ thế rồi tự cho rằng mình nghĩ vậy là đúng nên cậu vội ôm chặc thân hình nàng nọ vào lòng hơn.
Hai tay Ngọc Tiêu Kỳ liên tục xoa vuốt khắp người nàng. Đặc biệt là ở hai bầu nhũ hoa, cậu chăm sóc vô cùng chu đáo.
Thân hình của Hạ Mộng Thúy so với tỷ tỷ của mình là Hạ Mộng Cầm thì cũng không khác gì nhau lắm. Nếu xét kỹ ra thì hai bầu vú nàng hơi nhỏ hơn cô chị một chút. Tuy nhiên, nếu để ý kỹ thì họa may mới phát hiện ra được. Đằng này, Ngọc Tiêu Kỳ làm sao mà ngờ được lại có chuyện trộm long tráo phụng – thay người nọ bằng người kia thế này. Vì vậy, cậu vẫn ôm chặt nàng nọ vào lòng mà vuốt ve, hôn hít như thường.
Ngọc Tiêu Kỳ thì không có vấn đề gì. Bởi với cậu chuyện chung đụng và và ái ân với mỹ nhân là chuyện bình thường rồi. Thế nhưng về phần Hạ Mộng Thúy thì nào đâu phải như vậy. Cả người nàng trước nay đã bao giờ để nam nhân nào sờ mó vào đâu, giờ đây bị hai bàn tay và cái mồm cậu nhỏ tấn công tới tấp thì nàng chới với và hoang man vô tả.
Lại nữa. Ngọc Tiêu Kỳ làm sao mà biết được nàng nọ là gái trinh. Vì thế cậu thoái mái, đưa tay cậu vào nơi bí hiểm của người con gái mà vần vò, sờ nắn.
Của đáng tội. Bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ quả là có ma lực. Hai bên mép *** vun đầy, nẩy nở của Hạ Mộng Thúy cứ nóng bừng lên và từ từ phồng to lên thấy rõ.
Hạ Mộng Thúy sướng quá cứ run lên bần bật mà không dám thốt lên lời. Bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ thì như con rắn uốn lượn đảo hết chỗ này đến chỗ kia trên người mỹ nhân khiến nàng nọ càng lúc càng đê mê ngây ngất.
<< Chương 2 | Chương 4 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 791

Return to top