Hộp chocolate và những bông hồng ngày valentine
Diễm Trinh
Nguyệt đã trở về từ cõi chết khi bị người yêu ruồng bỏ . Tưởng chừng như chẳng còn nỗi đau nào cùng cực hơn như thế . Tỉnh dậy trong bệnh viện, thấy mình vẫn bình an, cô òa khóc khi nghe những lời trách móc, mắng chửi của mấy cô y tá và hộ lý trong bệnh viện . Họ căm ghét những người chối bỏ cuộc sống như cô .
Nguyệt và Dũng yêu nhau đã 3 năm và cũng như những cặp sinh viên góp gạo nấu chung khác, họ thuê một phòng nhỏ và sống chung với nhau như vợ chồng . Bao nhiêu là ước mơ thơ mộng về một mái nhà hạnh phúc khi cả hai ra trường . Vậy mà Dũng đã bỏ Nguyệt ngay sau khi nghe tin cô mang thai . Phủ phàng hơn, anh còn ngang nhiên phủ định giọt máu mà Nguyệt đang mang trong người không phải là của anh . Sau cú sốc qúa lớn đó Nguyệt đã nghĩ đến cái chết cho cả hai mẹ con để có thể vĩnh viễn quên đi con người bội bạc đó . Nguyệt căm thù tất cả những người đàn ông tên Dũng .
Nguyệt đã nghĩ tới một cái chết thật lãng mạn, cô nằm trên giường với khăn trải giường trắng, mặc một bộ đồ trắng và xung quanh tràn ngập hoa cũng màu trắng ... để rồi đi vào cõi chết trong hương thơm ngất ngây, trong một màu trắng tinh khiết . Thế nhưng cô không có đủ tiền để mua hoa, dành chạy ra tiệm thuốc tây mua một chai thuốc ngủ . Cô đã viết một lá thư gởi cho mẹ, một lá thư cho Dũng và một lá thư cho chính mình . Hôm đó đầu óc Nguyệt rất tình táo . Chuẩn bị xong mọi thứ lúc 4 giờ sáng, cô bắt đầu uống sạch lo thuốc ngủ mà không cần biết trong đó có bao nhiêu viên . Với cô đó là một kết cục nhẹ nhàng và thanh thản nhất . Thế mà giờ này cô lại nằm ở đây, cũng vẫn một màu trắng trinh nguyên ... chỉ thiếu hoa .
Sau khi thoát tử và mất đứa con, Nguyệt trở về như một con người khác, cô đã lao vào học và trả nợ những tín chỉ trong hai học phần cuối . Cuối cùng thì cô cũng đã nhận được bằng tốt nghiệp sau bạn bè một năm . Cô đã cầm tấm bằng đi gõ cửa khắp nơi xin việc và may mắn cũng đã đến với cô .
Nguyệt sống khép mình trong một khu chung cư dành cho những công chức của một tổng công ty xây dựng . Cô không quen biết ai ở đó và cứ sớm tối đi về lặng lẽ . Từ khi trở về từ cõi chết tâm hồm Nguyệt đã chai cứng và cô quyết định sẽ không bao giờ yêu, không bao giờ lập gia đình . Cô sợ hãi tất cả mọi đàn ông .
Ngoài giờ làm việc Nguyệt làm bạn với sách báo, với thơ văn, cô cảm thấy tâm hồn thanh thản hơn khi lạc vào thế giói văn chương . Nguyệt cảm thấy dễ chịu khi chỉ có một mình và được sống và đối diện với chính mình .
Cho đến khi một buổi sáng đi làm, mọi nẻo đường đều tràn ngập hoa, mọi người đi lại tấp nập và có rất nhiều cặp tình nhân chở nhau vui vẻ hạnh phúc . Cô chợt nhớ đó là ngày Valentine . Đến văn phòng, những cô gái cùng phòng ai cũng vui vẻ cầm trên tay ít nhất một bông hoa, ngay cả chị Nga phòng hành chánh đã trên 40 tuổi cũng cười mãn nguyện với một vài bông hồng trên nay - trừ Nguyệt, cô cảm thấy đôi tay mình trống trải ... Hôm đó Nguyệt không thể tập trung vào công việc và không hiểu sao ... cô vẫn đang chờ đợi một bông hoa ...
Đến cuối giờ làm việc, mọi người đã vui vẻ kéo nhau ra về . Nguyệt vẫn ngồi đó, mắt gián chặt vào màn hình computer ... nhưng những con số như nhảy nhót và mắt cô mờ đi không nhìn rõ, Nguyệt đang tự dối lòng mình . Bác bảo vệ nhắc nhở cô đã đến giờ về ... Nguyệt lững thửng dắt xe ra khỏi công ty, người cô nhẹ như mây, Nguyệt đag bước đi giữa phố phường đông đúc người qua lại, nhưng hồn cô đang bay lơ lững trên không trung . Nguyệt nhớ đến những ngày Valentine của những năm trước, nhớ đến một con người mà cô không muốn nhắc đến tên, mắt Nguyệt nhạt nhòa .
Về đến phòng, không thèm thay quần áo, Nguyệt nằm dài trên giường và nghĩ vẫn vơ . Trái tim cô hình như vẫn ngoan cố không chịu nghe lời - nó vẫn muốn yêu . Nguyệt cố xóa tan ý nghĩ đó, cô ngồi dậy đi tới đi lui trong phòng, mở cửa nhìn ra ngoài trời đang dần tối ... cô nghĩ đến những bông hoa .
Nguyệt giật mình bởi tiếng gõ cửa . Nguyệt vội chạy ra cửa, tim đập thật nhanh . Hình như chưa bao giờ có ai đến tìm Nguyệt, không ai biết Nguyệt sốn ở đâu . Một người đàn ông dad~ lớn tuổi cầm dếm một bó hoa hồng và một gói được gói rất cẩn thận, chưa hết thắc mắc, ông ấy đã yêu cầu Nguyệt ký nhận vào một cuốn sổ
Người đàn ông đi rồi, Nguyệt như vẫn chưa bừng tỉnh và chưa hết ngạc nhiên, gói qùa và bó hoa vãn đẻ trên bàn, cô ngồi ngắm chúng từ xa, rất lâu như thế Nguyệt vẫn ngồi đó, không động đậy, mắt không rời bó hoa . Cuối cùng Nguyệt mở gói quà ra, đó là hộp Chocolate mà Nguyệt rất thích, đó làmón qùa ngày Valentine mà trước đây người đàn ông của Nguyệt thường tặng, không chỉ trong ngày Valentine mà là qùa "hối lộ" những khi cô giận dỗi . Nguyệt dụi mắt, rồi tự nhéo vào tay mình, cô muốn xác định rõ cô đang tỉnh hay đang mơ . Một tấm thiệp với dòng chữ ngắn ngủi "Happy Valentine s day" . Đêm đó Nguyệt trằn trọc không thể chợt mắt ... cô nghĩ tới bó hoa, hộp Chocolate mà cô thích ... và cả tấm thiệp ... của một người vô danh .
Đã hai năm liền đúng ngày Valentine vào lúc 6 giờ chiều Nguyệt đều nhận được món quà tương tự . Chủ nhân của món qùa vẫn là một dấu hỏi trong đầu Nguyệt . Cô không thể đoán biết đó là ai ... Nguyệt cảm thấy như thế đã là hạnh phúc ... cô không cô đơn .
Năm nay cũng vậy Nguyệt dậy rất sớm và khe khẽ hát . Cô đi làm như mọi ngày, nhưng cô đã chọn một chiếc áo đẹp hơn, trang điểm một chút và khẽ cười với mình trong gương . Nguyệt thấy mình đẹp . Hết giờ làm việc Nguyệt cũng vội vã ra về như những người khác, cô không ngồi gián mắt vào màn hình computer như hai năm trước đây . Cô hân hoang bước ra cổng vừa cười thật tươi với bác bảo vệ, vừa khe khẽ hát . Nguyệt lâng lâng bước đi theo giai điệu cô đang hát và tâm hồn cũng bay bổng vút tận mây xanh .
Nguyệt ghé lại bên đường mua hoa rồi nhanh chóng về nhà . Cô lấy tờ tạp chí Phụ nữ vừa nhìn theo một bài hướng dẫn cắm hoa và làm theo . Cô ngắm nghía tác phẩm của mình và tự đặt một cái tên thật lãng mạn "vũ khúc uyên ương" . Nguyệt liếc nhìn đồng hồ treo tường, cô bắt đầu hồi hộp chờ đợi . Cô đứng sát bên cánh cửa lắng nghe tiếng bước chân của bác đưa thư bước vội vã lên cầu thang, để rồi lại thở dài thất vọng trở về cái bàn nhỏ kê bên cửa sổ .
6:05, Nguyệt nhìn đồng hồ và lại lắng nghe tiếng bước chân . 6:30 Nguyệt mừng rỡ khi nghe tiếng bước chân dồn dập bước lên cầu thang, cô chuẩn bị đứng dậy ra mở cửa, nhưng bước chân lại xa dần . Nguyệt thẩn thờ ngồi xuống bên bàn, sự chờ đợi làm cho không khí trở nên nặng nề. 7:10 Nguyệt lại nhìn đồng hồ, thời gian trôi đi thật chậm, Nguyệt bắt đầu nghĩ đủ mọi chuyện, người nào đó đã không còn nhớ tới Nguyệt nữa, họ đã quên tặng qùa cho Nguyệt vào ngày Valentine ... Cái ý nghĩ quay tròn trong đầu óc Nguyệt, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì sự chờ đợi .
8:30 Nguyệt lại nhìn đồng hồ, đằng sau cánh cửa vẫn im lìm và phía cầu thang ngày càng yên ắng hơn . Nguyệt chợt thở dài não nề và cảm thấy thất vọng . Đầu óc cô vẫn không ngừng nhớ đến hộp Chocolate, đến bó hoa hồng và tấm thiệp với dòng chữ ngắn ngủi viét nắn nót "Happy Valentine s day"
9:40 Nguyệt không thể chờ được nữa cô đã rời chiếc bàn bên cửa sổ, nằm dài trên giường, lắng nghe tiếng tic ... tắc ... tic ... tắc của chiếc đồng hồ treo tường . Nguyệt như nghe rõ trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực
11:10 Nguyệt đứng dậy và đóng cửa sổ, tắt đèn . Nguyệt trở lại giường và buông mình xuống đó . Trong bóng tối, nước mắt Nguyệt long lanh chảy ra . Đôi mắt vẫn mở to và trái tim vẫm đập thổn thức liên hồi .
11:30 Nguyệt đã thiếp đi trong sự chờ đợi mõi mòn . Nguyệt đã qúa mệt mỏi, qúa thất vọng . Nguyệt dường như đang mơ đến tiếng bước chân không phải bước vội vã mà chạy thật nhanh trên cầu thang . Tiếng bưóc chân ngày càng gần và tiếng đập cửa dồn dập ...
11:45 Nguyệt giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gọi như từ cõi mơ "Nguyệt ơi ...! Nguyệt ơi ... !" Nguyệt lảo đảo ngồi dậy, dụi dụi mắt, cô tìm công tắc đèn và lại nhéo vào tay mình để xác định thật hay mơ . Nguyệt mở cửa, đứng trước mặt Nguyệt là một người đàn ông tay cầm bó hoa hồng đỏ thắm, một gói qùa được gói thật cẩn thận ... nhưng không phải là bác đưa thư của hai năm trước . Đó là một người đàn ông trẻ, rắn chắc, đẹp một cách phong trần ... anh ta vừa thở hổn hển, vừa nở nụ cười như hút hồn Nguyệt
- Anh xin lỗi đã đến trễ, nhưng mới 11:45 vẫn còn 15 phút của ngày Valinetine, Happy Valentine s day ...!!!
Nguyệt đứng yên như trời trồng, quên cả việc mời người đàn ông vào phòng . Cô bối rối nhận lấy bó hoa và cái gói được gói cẩn thận, miệng lắp bắp .
- Cám ơn Anh
12:00 họ bước ra khỏi phòng và sánh đôi bên nhau, thành phố sáng rực đèn và từng đôi vẫn đi bên nhau tràn ngậm nụ cười hạnh phúc
Hai năm sau 6:00 chiều Nguyệt vẫn nhận được món quà tương tự, nhưng không phải của ai khác mà của chồng mình . Họ cùng ngồi trong phòng khách, bên cạnh là đứa trẻ bụ bãm . Họ kể lại chuyện ngày xưa . Nguyệt lấy trong tủ ra những kỷ vật ngày nào .
Anh là một kỹ sư xây dựng ở cùng khu chung cư với Nguyệt và cuộc tình của họ bắt đầu lãng mạn như thế . Nguyệt xếp những tấm thiệp lên bàn . Tấm thiệp thư ba ngoài dòng chữ muôn thuở của hai năm trước được viết nắn nót "Happy Valentine s day" bên dưới còn có thêm dòng chữ
- "Gởi đến em những bông hồng biểu hiện cho tình yêu nồng nàn của anh và vị ngọt của Chocolate sẽ làm em biết thế nào là vị ngọt tình yêu anh dành trọn cho em" Nguyện mỉm cười hạnh phúc đến bên chồng và đặt lên má anh một nụ hôn .
- Cảm ơn anh, tình yêu của em ... !!!