Thế là, một cách tự nhiên, Quý ròm đã bị nhỏ Hạnh lôi vào cuộc. Nó quên khuấy nó đã từng quả quyết sẽ không tham gia vào "câu chuyện tưởng tượng" của bạn mình.
Ðúng sáu giờ chiều, nhỏ Hạnh và Quý ròm lò dò đến nhà ông của Văn Châu.
Ðang lảng vảng trước hiên, thấy hai người bạn thấp thoáng ngoài cổng, Văn Châu chạy vụt ra. Nó vừa mở khóa vừa bô bô:
- Biết thế nào chiều nay các bạn cũng đến nên tôi ở đây đợi!
Rồi không đợi Quý ròm và nhỏ Hạnh lên tiếng, nó hấp tấp hỏi ngay:
- Các bạn đã tìm ra được manh mối nào chưa?
- Rồi! - Vừa nói, nhỏ Hạnh vừa thò tay giữ tay Văn Châu lại - Tụi mình đứng ngoài này nói chuyện, đừng vào trong kia!
- Sao thế? - Văn Châu giương mắt ếch.
Nhỏ Hạnh khẽ liếc vào trong nhà:
- Coi chừng ông nghe thấy!
Ðoán ra tầm quan trọng của vấn đề, Văn Châu không thắc mắc nữa. Nó nhẹ nhàng khép cổng lại và theo hai bạn bước hẳn ra hè phố, đứng nép sau hàng rào dâm bụt rậm rạp.
Vừa khuất sau dãy cây lá, Văn Châu đã thấp thỏm vọt miệng:
- Thế các bạn cho rằng không phải chính ông đã ăn phần cơm đó ư?
- Tụi này cho là như thế!
Nhỏ Hạnh khẽ đáp. Rồi lấy vẻ trịnh trọng, nó nghiêm nghị trình bày những suy luận của nó và Quý ròm.
Văn Châu đứng nghe, há hốc mồm. Nó không ngờ mọi chuyện lại xoay ra như thế.
Nhỏ Hạnh nói xong, liền hỏi:
- Văn Châu nghì thế nào về những suy đoán của tụi này?
- Có lẽ sự thật cũng gần như thế! - Văn Châu chép miệng, rồi nó bần thần nói thêm:
- Thật là một chuyện bất ngờ!
Quý ròm đột ngột lên tiếng:
- Chẳng lẽ bạn không hề biết gì về những chuyện ông làm hay sao?
- Tất nhiên là không! - Văn Châu nhún vai - Từ ngày chị Thắm về quê lên, buổi tối tôi phải về ngủ ở nhà!
- Thế còn chị Thắm? Chị cũng không hay biết gì sao?
Văn Châu lắc đầu:
- Chị Thắm rất say ngủ! Tám giờ tối chị đã lên giường, trời sập cũng không hay!
Quý ròm lộ vẻ ngần ngừ. Nó hết nhìn Văn Châu lại dòm nhỏ Hạnh:
- Bây giờ mình phải làm sao? Có nên nói cho ông biết là mình đã hay bí mật của ông không?
Nhỏ Hạnh không trả lời Quý ròm mà quay sang Văn Châu:
- Văn Châu nghĩ sao?
Văn Châu cắn môi:
- Có lẽ nên nói chuyện với ông! Tôi chẳng muốn ông phải khổ tâm giấu giếm như thế chút nào!
Ðang nói, nó bỗng nhìn Quý ròm và nhỏ Hạnh, ngập ngừng:
- Nhưng dù sao cũng không thể nói ngay bây giờ được! Cần phải đợi!
- Ðợi gì?
Văn Châu liếc mắt về phía sau:
- Ðợi tôi dò xét xem sự việc có đúng như các bạn đã suy đoán hay không đã!
- Ừ, cẩn thận như thế là đúng! - Nhỏ Hạnh vui vẻ tán thành - Nhỡ mọi sự không phải như mình nghĩ, bộp chộp nói ra, ông lại cười cho!
Thực ra, Văn Châu không hề nghi ngờ gì về sự phỏng đoán của các bạn mình. Trước nay, ông bảo sao, nó nghe vậy. Chẳng bao giờ ông dối gạt nó điều gì. Do đó, nó cũng chẳng bao giờ ngờ vực và tìm cách kiểm tra những điều ông nói. Ngay cả chuyện ăn uống này cũng vậy. Nghe ông ăn khỏe, nó mừng cho ông. Vậy thôi. Chả khi nào nó nghĩ đến chuyện có thật là ông đã ăn một bữa đến bốn, năm chén như ông đã phấn khởi thông báo hay không.
Chỉ đến khi nhỏ Hạnh đặt ra nghi vấn, Văn Châu mới bắt đầu giật mình nghĩ ngợi. Và dần dà nó cảm thấy dường như có điều gì lắt léo trong chuyện này, nhất là khi ngay cả chị Thắm cũng thú nhận là chưa tận mắt nhìn thấy ông ăn phần cơm chừa lại bao giờ.
Văn Châu là một đứa thông minh nhưng lại không quen suy nghĩ những chuyện rắc rối. Ở điểm này, nó rất gần với Tiểu Long. Nó nặn óc suốt ngày không hiểu tại sao ông nó tự dưng lại đâm ra "bí ẩn" như thế. Vì vậy, nó mong ngóng nhỏ Hạnh và Quý ròm từng giờ, từng phút. Nó tin tưởng những người bạn "thông thái" kia sẽ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân giùm nó.
Và hôm nay câu chuyện có tính chất suy đoán của nhỏ Hạnh và Quý ròm đã giải tỏa gần như hoàn toàn những thắc mắc của Văn Châu. Nó chẳng nghi ngờ gì về tính hợp lý của câu chuyện. Tuy nhiên trước khi đối diện với ông, nó muốn nắm được bằng cớ một cách chắc chắn.
Tối đó, ăn cơm xong, Văn Châu chạy qua nhà ông, sè sẹ ngoắc chị Thắm ra ngoài hè.
- Gì thế? - Chị Thắm hỏi, thái độ kỳ lạ của Văn Châu khiến chị ngạc nhiên.
- Ông đang nuôi một con chó! - Văn Châu vào đề ngay.
Tiết lộ của Văn Châu làm chị Thắm chưng hửng:
- Sao em biết?
- Em đoán vậy! Phần cơm ông vẫn để dành, ông không ăn, mà ông đem cho nó!
Ðôi mắt chị Thắm vẫn mở tròn:
- Ai bảo em vậy?
- Cần gì phải biết ai bảo! - Văn Châu khịt mũi - Tối nay chị em mình theo rình là biết ngay.
- Rình? - Chị Thắm hỏi lại, giọng hoang mang.
- Ừ! Chứ chẳng lẽ chị không muốn biết ông đã làm gì với phần cơm buổi tối sao?
Chị Thắm thật thà:
- Thì em đã nói rồi! Ông đem cho một con chó!
Văn Châu so vai:
- Ðó chỉ là phỏng đoán thôi! Chị em mình cần phải nhìn thấy tận mắt!
Chị Thắm bỗng dưng thấp thỏm:
- Nhìn thấy tận mắt chi vậy?
Vẻ lo lắng ánh lên trong mắt chị Thắm khiến Văn Châu mỉm cười. Nó dịu giọng trấn an:
- Nhìn thấy tận mắt để tìm cách giúp ông nuôi nấng con chó nọ chứ chi! Mắt ông lòa, không nên để ông loay hoay một mình với nó!
Ðến đây thì chị Thắm thở phào. Chị ngoẹo cổ:
- Nhưng rình ở đâu? Làm sao rình?
- Mình sẽ nấp ở đằng sau cửa sổ! - Văn Châu vạch kế hoạch - Tai ông rất thính, mình nấp trong nhà, lờ cựa quậy một tí là ông biết liền!
Bàn bạc đâu đó xong xuôi, chị Thắm quay trở vào nhà. Chị vào phòng trong giũ chiếu, mắc mùng, cố đụng mạnh vào giường để ông tưởng chị sửa soạn đi ngủ.
Ðoạn, chị đóng cửa, tắt đèn và nhón trên đầu ngón chân rón rén chuồn ra cửa đằng sau bếp.
Văn Châu đã nấp sẵn bên cửa sổ. Ðang thập thò nhìn vào trong nhà, thấy chị Thắm tới gần, nó vội vàng đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ.
Chị Thắm chẳng xem chuyện rình xem ông cho chó ăn là chuyện gì quan trọng nhưng thấy Văn Châu làm ra vẻ bí hiểm, chị cũng đâm hồi hộp lây. Chị nín thở lần tới cạnh nó, nhướn mắt nhòm vào cửa sổ.
Bên trong tối om om. Căn nhà ở cách đường lộ khá xa nên những tia sáng vàng vọt của bóng đèn cao áp bên ngoài không thể chiếu lọt qua khe cửa sổ khép hờ. Hơn nữa, bóng đèn đường ngay trước cổng nhà không hiểu đã bị bọn gian nào gỡ mất nên cả một vùng quanh đó chìm trong một không gian nhờ nhờ, đục đục. Vì vậy trong nhà đã tối lại càng tối.
Chị Thắm tám giờ đi ngủ đã quen, nãy giờ thêm dòm tới trông lui mỏi mắt nên rình rập một hồi chị lẳng lặng đi vào giấc điệp lúc nào chẳng hay. Văn Châu đang nhóng cổ đứng canh, bỗng nghe tiếng khò khò bên cạnh, giật mình quay sang đã thấy chị Thắm ngồi dựa lưng vào tường ngủ thẳng cẳng.
Cảnh tượng trước mặt khiến Văn Châu mặt mày méo xẹo. Ðã mấy lần nó định đánh thức chị dậy nhưng sợ ông nghe thấy, đành tặc lưỡi đứng im.
Thực ra Văn Châu cũng chẳng khá gì hơn chị Thắm. Ít khi thức khuya như thế, lại cứ dán mình một chỗ, cặp mắt nó cứ muốn díp lại. Nó phải dụi mắt liên tục và khẽ lắc lư người để giữ tỉnh táo.
Thỉnh thoảng nhòm vào trong nhà, thấy ông vẫn nằm im lìm trên phản không buồn động cựa, Văn Châu sốt cả ruột. Cứ như thế này thì chả biết phải đợi đến chừng nào! Nó nhìn lên trời sao nhấp nháy, cố đoán xem bây giờ là mấy giờ nhưng không tài nào đoán ra. Có thể bây giờ là mười giờ hoặc hơn nữa cũng nên! Văn Châu lo lắng nhủ bụng và lại ngoảnh cổ dòm qua khe cửa.
Ðang lúc đó, nó nghe tiếng mèo kêu.
Tiếng mèo kêu vọng vào từ ngoài đường, lẫn trong tiếng xe cộ ầm ĩ nhưng vẫn nghe rõ mồn một.
Thoạt đầu Văn Châu không để ý. Ở thành phố rất nhiều nhà nuôi mèo. Ðêm khuya thanh vắng chúng rậm rịch rượt đuổi nhau trên mái nhà và cất lên những tiếng kêu meo meo hoặc oe oe như trẻ con khóc là chuyện bình thường.
Chỉ không bình thường là khi tiếng kêu của con mèo hoang nọ vừa cất lên, ông liền vội vã lồm cồm ngồi dậy.
Cử động đột ngột của ông làm Văn Châu giật thót. Cơn buồn ngủ lập tức bay biến đâu mất. Nó bước lui một bước và cố mở căng mắt, hồi hộp quan sát.
Ở bên trong, ông vẫn không hay mình đang bị theo dõi. Ông thò chân xuống đất sờ soạng tìm dép và lẹp xẹp bước ra sau bếp.
Chắc là ông đi lấy thức ăn đem ra cho con mèo. Văn Châu đoán vậy nhưng nó không dám đi theo. Ðã quen đường đi nước bước trong nhà, lại thuộc rõ vị trí của các đồ vật như thuộc lòng bàn tay, ông đi lại trong bóng tối ung dung như người sáng mắt đi giữa ban ngày. Còn Văn Châu lại khác. Nó mà mon men theo ông không những va đầu vào tủ vào tường dập mũi bươu trán mà chắc chắn sẽ bị ông phát hiện tông tích ngay tắp lự.
Nghĩ vậy, Văn Châu không dám rời khỏi bệ cửa sổ. Nó đứng chôn chân tại chỗ vừa canh chừng chị Thắm vừa phập phồng lia mắt vào bóng tối, dỏng tai nghe ngóng.
Quả đúng như nó dự liệu, một lát sau ông đã xuất hiện ở đàng sau căn nhà. Có lẽ ông đi ra theo lối cửa bếp! Văn Châu nghĩ thầm, mắt vẫn dán chặt vào cái bóng đen gầy guộc của ông.
Bằng những bước đi chậm rãi, ông thong thả tiến về phía cổng rào.
Tới sát mép cổng, chỗ bụi dâm bụt um tùm che khuất, ông cúi xuống đặt một cái gì đó trên mặt đất. Tuy ở xa không trông rõ, Văn Châu vẫn đoán ra đó chính là phần cơm và thức ăn ông cất giấu từ chiều. Từ nãy, lúc ông di chuyển, Văn Châu đã nhìn thấy ông thủ hai tay trong vạt áo, có lẽ ông muốn che đậy những thứ này.
Ðôi mắt Văn Châu vẫn nhìn chòng chọc về phía cổng. Tia nhìn của nó như muốn xuyên thủng cả bóng tối. Nó tặc tặc lưỡi, có vẻ lấy làm tiếc là không thể đến gân hơn. Nó sợ lò dò bám theo, nhờ đạp phải một chiếc lá khô hay một khúc gỗ mục, ông sẽ phát giác ra nó.
Nhưng dù sao như vậy cũng đã quá rõ! - Văn Châu lẩm bẩm với vẻ hài lòng - Không phải chó, mà là mèo. Một con mèo hoang. Một con mèo hoang ốm đói, lang thang, xơ xác cách đây mấy ngày đã đi lạc vào nhà và tiếng kêu ai oán thảm não của nó đã làm ông động lòng. Thế là cứ tối tối ông lại bí mật đem cơm cho nó ăn...
Trong khi mường tượng ra mọi tình tiết dẫn đến cảnh tượng mà nó đang nhìn thấy, Văn Châu chợt nhớ tới Quý ròm và nhỏ Hạnh và nó đâm phục lăn hai đứa bạn của mình. Tụi nó đoán mò mà trúng phóc, tài thật!
Rồi chẳng dám nấn ná, cũng chẳng có lý do gì đển nấn ná, Văn Châu lập tức đánh thức chị Thắm dậy và lật đật lôi chị vào nhà.
Chị Thắm mắt nhắm mắt mở, vừa lệt bệt đi theo Văn Châu vừa rối rít hỏi:
- Ủa, chị thiếp đi lúc nào thế? Sao em không đập chị dậy? Từ nãy đến giờ đã có chuyện gì xảy ra chưa?
Văn Châu suỵt khẽ:
- Im lặng! Ông đang ở ngoài vườn! Chị vào ngủ đi, mọi chuyện sáng mai hãy nói.
Dặn dò chị Thắm xong, nhân lúc ông chưa kịp quay vào, Văn Châu liền ba chân bốn cẳng phóng vội về nhà mình, lòng lâng lâng thơ thới như vừa tìm ra đáp số của một bài toán khó mà đã mấy ngày nay nó loay hoay hoài vẫn không sao giải được.