Đưa tay gõ lên cửa rồi chờ đợi, Ngọc Quí thót người khi nghe tiếng nói từ bên trong vọng ra:
- Đứa nào vậy?
Không dám trả lời ngay mà cô bé vội đưa mắt hội ý với anh Quân để nhận được sự khích lệ rồi mới nói:
- Em… là Ngọc Quí.
Giọng của Quang thoát ra nghe âm điệu còn nóng nảy vô cùng:
- Tới đây làm gì? Làm phiền tui vừa thôi.
Lòng can đảm của Ngọc Quí mềm nhũn tới độ đôi chân nhỏ cũng muốn quỵ xuống. Không hiểu sao Ngọc Quí thấy sợ anh trai, nhất là phải đối mặt lúc này. Cô bé thụt lùi lại nói với Quân:
- Thôi hay để lúc khác đi anh Ba, anh Hai chưa nguôi giận.
Nhưng Quân đã đẩy lưng em, buộc phải tiến:
- Em nhắm chịu đựng được sự nặng nề này trong bao lâu?
Ngọc Quí thút thít:
- Em… không biết.
- Nếu em không dũng cảm lên thì anh chẳng can thiệp đâu.
Bị trong thế “tiến thoái lưỡng nan” Ngọc Quí đành để cho anh trai quyết định xử trí mọi vấn đề. Cô bé di động đôi chân lên phía trước, đưa tay gõ cửa phòng thêm lần nữa. Tiếng “cộc… cộc…” chưa kịp dứt thì Ngọc Quí đã nghe anh Quang mắng tới tấp:
- Làm ơn để cho tôi yên một chút. Bộ trong nhà này không còn ai khác để chọc ghẹo nữa sao?
Như khi trước Ngọc Quí sẽ đối đáp lại ngay, nhưng lúc này thi bao nhiêu sự tinh nghịch hình như đã biến mất không còn tồn tại nơi cô bé. Ngọc Quí mếu máo nói:
- Anh Hai… em vào có được không?
Một sự yên lặng rất nặng nề kéo dài tưởng chừng như không biết đến bao lâu nếu như Quân để Ngọc Quí cứ đứng mãi. Cậu hối thúc liên tục:
- “Miệng nói, chân chạy”… đẩy mạnh cửa mà vào. Anh Hai đâu có giỏi võ bằng em, lỡ bị “sút” trúng anh ở ngoài này sẽ bay lên chụp lại.
Ngọc Quí thụt nhẹ vào bụng Quân một cái rồi hăng hái làm theo. Tưởng Quang cài cửa bên trong nên cô bé dùng sức mình đẩy thật mạnh, nào ngờ cánh cửa bật mở dễ dàng kéo theo Ngọc Quí mất đà té chúi nhủi nằm một đống giữa phòng. Không có ai đỡ cô bé ngoài việc tự một mình phải lóc ngóc bò dậy, dù hai ông anh trai đang có mặt chứng kiến. Chẳng dám khóc, Ngọc Quí giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Quang bắt gặp một chút sự thương hại của anh. Tuy nhiên, nét mặt anh rất nghiêm:
- Lúc này mà vẫn còn thích quậy phá nữa sao?
Ngọc Quí khẽ cúi mặt lí nhí:
- Em đâu dám…
Quang chưa thèm ban cho em gái sự tha thứ nên hất mặt:
- Sao ngoan ngoãn đột xuất vậy?
- Bởi vì em… em đã biết lỗi của mình.
- Liệu ông trời có sắp sập không đây? “Yêu tinh” mà thành “Phật” coi bộ cũng khó lắm.
Trong lúc Ngọc Quí bối rối vì nghẹn họng thì Quân mới ra tay đỡ dùm:
- Anh Hai bỏ qua cho công chúa nhà mình lần này đi mà. Tin chắc nhỏ sẽ không bao giờ tái phạm.
Quang lia mắt nhìn Quân như thầm mắng: “Can chi đến nhà ngươi…” thì nhận được tín hiệu xin tha thứ của thằng em. Cậu thay đổi thái độ và giọng nói bớt căng hơn:
- Liệu nhà ngươi có dám đem đầu ra bảo đảm cho con nhỏ ấy không?
Quân làm bộ run:
- Chà, cũng thấy ớn lắm đây. Không biết cô em gái tui có biết thương tui không nữa?
Không nghĩ là anh đang đùa, Ngọc Quí vội lên tiếng:
- Em thương anh Ba lắm!Anh Ba bảo lãnh cho em đi!
Quân đưa tay sờ chiếc cổ của mình:
- Em phải hứa là không để cho đầu anh bị rụng… thì anh mới dám… Bởi lúc này luật pháp rất nghiêm minh.
Chẳng cất công nghĩ ngợi lâu, Ngọc Quí ôm chân Quân lay lia lịa:
- Em hứa mà anh Ba!
Lúc này cơn giận của Quang cũng hạ xuống được đôi phần nên cậu liếc mắt về Ngọc Quí buông lời trách:
- Anh không ghét em như em nghĩ, mà phải nói là anh giận em thì đúng hơn. Ngọc Quí à… sao em lại có thể…
Ngỡ là anh trai chỉ nhắc đến chuyện mình đã làm mất mặt trong lần thăm viếng nên cô bé cười xí xóa:
- Em sẽ không truy cứu hắn phải bồi thường gì hết. Em sẽ xin lỗi chị Huệ…
Nhưng nét mặt Quang không vui mà vẫn tỏ vẻ nghiêm trọng:
- Việc ấy tính sau. Bây giờ anh chỉ muốn nghe em kể những gì mà em đang muốn giấu.
Nỗi lo trong lòng Ngọc Quí phình to theo cái nhìn chờ đợi của anh trai. Nhỏ ngó sang Quân rồi nói bằng giọng muốn khóc:
- Em không có đủ can đảm để thuật lại nhiều lần. Anh Ba giúp em đi.
Được sự động viên của cả hai anh trai, Ngọc Quí phải tự mình tìm đến bệnh viện để xin lỗi Tuấn. Cô bé biết đây là một điều rất khó…nhưng muốn nhận được sự tha thứ, Ngọc Quí buộc phải chấp hành mệnh lệnh thôi.
Sáng nay, sau bữa điểm tâm chung, ai vào công việc nấy Ngọc Quí mới bắt đầu chuẩn bị. Cô bé chọn một chiếc áo đầm màu trắng có nhiều ren thật xinh xắn khác với cá tính thích mặc đồ bụi thường ngày. Chưa vừa lòng, Ngọc Quí còn rón rén sang phòng mẹ lấy bộ đồ nghề trang điểm tự làm đẹp cho mình, nhưng vì không khéo tay cô bé đã biến khuôn mặt thành “dị dạng”. Thằng Quyền từ đâu lò dò tới nhìn Ngọc Quí trừng trừng rồi la hoảng:
- Á…ăn trộm vô nhà mình…
Thất kinh Ngọc Quí vội kêu lớn:
- Ta đây chứ ăn trộm hồi nào. Bộ mắt nhà ngươi bị quáng gà hay sao?
Nghe tiếng la của chị gái, thằng Quyền lõ mắt ngó hồi lâu. Nó hở miệng ra chửi:
- “Bà” làm cái quái gì mà bữa nay giống đồng bóng quá vậy. Lại soi kiếng mặt mình xem có giống ma nào không?
Bị em chê, Ngọc Quí lướt nhẹ mắt qua kiếng kiểm tra lại:
- Ta trang điểm thế này mà mi cho là xấu hả?
Thằng Quyền trề môi ra:
- Không xấu thì đẹp với ai? Coi chừng ra đường bị công an thổi vì tội phản văn hóa đó!
Ngọc Quí làm mặt dữ:
- Hứ. Cái miệng của nhà ngươi giống như mấy đứa bán trà đá rao hàng ở bến xe quá. Xấu đẹp mặc kệ ta, không cần ngươi phải chú ý quan tâm.
- Nhưng “bà” là chị của tui.
- Thì có nhằm nhò gì.
- Sao lại không? Ông bà nói: “Xấu thiếp hổ chàng”…bộ chị không nhớ câu này hả?
Ngọc Quí cười chế nhạo:
- Thằng này thiệt là vô duyên hết sức. Đó là người ta ví vợ với chồng, còn ngươi là em tra của ta mà cũng áp dụng à? Đồ ngốc nghếch mà bày đặt. Đã dốt chữ còn hay sài chữ, xí!
Thằng Quyền vươn cổ cãi lại như thể nó đang bị ức vậy:
- Có chị ngốc mới đem bộ mặt ấy đến thăm kẻ khác. Tui sợ chị bị xì chó cắn thôi.
Thêm một lần nữa nghe thằng em trù ẻo Ngọc Quí rất bực mình nhưng vì không có thời gian để đấu khẩu với nó nữa, cô bé còn việc phải hoàn thành. Ờ, mà thằng Quyền mới nói gì nhỉ?Sao nó lại biết mình sắp sửa đi thăm…?Cái thằng chúa đoán mò thật dễ ghét. Không thèm phân tích lời khuyên đầy ý nghĩa của thằng em, Ngọc Quí để nguyên xi bộ mặt trang điểm rất kì cục của mình đi ra phố. Cô bé trực chỉ đến bệnh viện mà hôm trước đã từng tới sau khi bắt chước lời bày vẽ của Quang tấp ngay vào tiệm bán hoa mua một bó toàn những cánh hoa hồng nhung tuyệt đẹp.
Lần này thì cơn bấn loạn của Ngọc Quí nổi lên chứ không phải là hồi hộp vì cô bé chỉ đi một mình. Chắc chắn là phải trân mặt ra chịu trận cho hắn mắng rồi… Mà cũng đáng tội, đâu có oan gì mà kêu chứ. Ôm bó hoa, bước từng bước rất ngắn để lâu đến cái đích mà Ngọc Quí cần tìm đến. Nhưng rồi khoảng cách trăm mét kia không thể kéo dài mãi, nó bắt cô bé phải đối diện cánh cửa phòng đang khép hờ. Chỉ đưa tay đẩy nhẹ một cái thôi là Ngọc Quí có thể đụng mặt tên con trai ấy rồi. Nhưng sự chần chờ khiến cô bé đứng mỏi chân và bó hoa là của nợ. Ngọc Quí phải nhiều lần trấn an mình phải can đảm lên, song trai tim trong ngực lại cứ nhảy loạn xạ không biết do sợ hãi hay biến cố tâm lý nào?
Chợt cánh cửa phòng mở bật ra giữa lúc Ngọc Quí đang lẩm nhẩm tìm lời nói mở đầu khiến cô bé hốt hoảng mở to đôi mắt thảng thốt, đứng chôn chân tại chỗ như pho tượng. Còn kẻ bên trong thì cũng giống như Ngọc Quí vậy, chỉ khác một điều là sau ít phút ngỡ ngàng hắn đã chống nạnh quay phắt bỏ vào trong. Đứng chờ không thấy được gọi vô, Ngọc Quí bối rối bắt mình phải tự bước. Cô bé như bị tạt nước lạnh đến ru người.
- Xin lỗi… cô đi lầm phòng rồi.
Ngọc Quí thấy da mặt mình như dày lên sau những giây phút chịu đựng.
- Tui… tui nghĩ… mình không lầm.
Đột nhiên tên con trai quay phắt lại, bộ mặt vẫn còn sưng húp và bầm tím. Giọng nói hơi nhỏ nhưng thật gay gắt.
- Nếu không lầm thì đến đây làm gì?
Ngọc Quí cố nhớ những gì đã sắp sẵn trong đầu. Cô bé đưa bó hoa lên trước:
- Tui đem nó đến tặng Tuấn.
Thái độ tên con trai chẳng chút mảy may xúc động, còn tảng lờ:
- Tính bồi thường nỗi đau thân xác của tui như lần trước nữa chứ gì?Nói cho biết, cục kẹo hồi đó tui lỡ ăn rồi nhưng bó hoa này thi tui không thèm nhận.
Không chủ định vậy mà Ngọc Quí lại buộc miệng:
- Tại sao vậy?
- Chẳng lẽ lại muốn tui phải giải thích rõ ràng, mạch lạc ra đây à?
Cô bé cố tìm cách thỏ thẻ”
- Bộ Tuấn giận tui nhiều lắm hả?
- Không dám, tui đâu dại gì mà giận người dưng.
- Không giận thì tại sao Tuấn lại quay mặt đi chỗ khác?
- Chứ nhìn người ta để bị đấm nữa ư? Tui sợ con gái thời nay lắm. Dường như ai cũng có võ nghệ đầy mình.
Chẳng biết tên con trai có ý mỉa mai hay không, nhưng trong thâm tâm Ngọc Quí thì thấy hổ thẹn đến tột độ. Bởi lẽ cô bé đã từng dùng những đường quyền yếu kém của mình đi hành hung kẻ khác mà không tự bảo vệ được bản thân khi gặp lúc nguy nan. Đã vậy lại chẳng thèm biết ơn kẻ đã cứu mình, còn lật lọng nói năng hồ đồ nữa.
Biết lỗi mình không ít, Ngọc Quí chẳng dám đính chính một điều gì. Cô bé năn nỉ tên con trai:
- Tuấn bỏ qua những hành động không phải của tui đi. Nếu cần thiết thì cho tui xin lỗi.
Bờ môi Tuấn thoáng nở nụ cười nhưng cố tình làm nghiêm:
- Lỗi của cô bé nhiều lắm, biết bỏ qua vụ gì chứ?
Tự nhiên Ngọc Quí thân mật kéo tay Tuấn đưa bó hoa đang cầm vào:
- Nếu khoan dung độ lượng thì quên hết luôn.
- Ý…đâu có được. Như thế thì thiệt thòi cho tui lắm. Một cú đấm, một trận đòn đau, và một lần bể mặt…chỉ đổi được bằng một lời xin lỗi suông thì sao công bằng chứ?
Nói rồi Tuấn buông cây nạng ngồi xuống chiếc giường bệnh dùng tay chỉ vòng quanh thân thể:
- Xem tui nè, còn chỗ nào không bị thương tích chứ?
Ngọc Quí dán mắtvào một vết thương có vẻ trầm trọng hơn:
- Sao bọn côn đồ ấy biết tối hôm đó Tuấn làm anh hùng mà đánh trả thù vậy?
Tuấn đáp vừa đủ nghe:
- Thì có lạ gì nhau đâu. Toàn mấy đứa học sinh cá biệt ưa quậy phá mà tui có nhiệm vụ phải nhắc nhở trong lớp.
- Hôm Tuấn cứu tui. Tuấn có nhớ tới chuyện từng bị tui ăn hiếp không?
- Làm sao tui quên được. Đó là ấn tượng đầu tiên mà tui gặp khi dám buông lời chọc ghẹo con gái.
- Chắc Tuấn cho rằng tui dữ lắm?
- Đại loại là như thế!Bởi vì tui chưa thấy con gái nào mà dám đánh con trai.
Vẻ mặt Ngọc Quí vừa thẹn, vừa quê. Cô bé tự nhủ phải sửa đổi để không sai phạm như thế nữa. May mà Tuấn đã chịu cười với mình, nếu không… chắc Ngọc Quí đến phải bỏ cuộc trong việc tự mình đi hòa giải.
Bây giờ đến lượt Tuấn quan sát sự khác lạ ở Ngọc Quí:
- Sao bữa nay có vẻ hiền lành vậy?
- Thì người ta đã bắt đầu yểu điệu thục nữ rồi mà.
- Thế trước kia cô bé…
Ngọc Quí vội chận lời:
- Tui không chịu làm nhỏ đâu nghe.
- Vậy gọi bằng gì đây?
- Tên cúng cơm của tui là Ngọc Quí.
Tuấn lặp lại bằng âm thanh trìu mến:
- Ngọc Quí à… cái tên nghe vừa sang, vừa mạnh mẽ.
Ngọc Quí liền đề nghị:
- Thế thì đừng xưng tui với Ngọc Quí nữa ha.
Tuấn chấp nhận vui vẻ:
- Tuấn cũng vậy. Tuấn chỉ yêu cầu một điều là Ngọc Quí đừng có chằng như trước nữa. Lãnh cú đấm đầu tiên là Tuấn thấy dội rồi.
Cả hai cùng cất tiếng cười lanh lảnh. Ngọc Quí không ngờ mình được Tuấn bỏ qua những lỗi lầm mà tưởng chừng khó có thể hàn gắn lại dễ dàng đến như vậy. Tuy nhiên, thời gian thông cảm chỉ tới đấy, vì phòng bệnh đã xuất hiện thêm hai người, Quang và Huệ vừa thò đầu vô nói:
- Cô… cậu… đã quen với nhau rồi hả?
Ngọc Quí không dám lên tiếng mà nhường lời cho Tuấn. Nhỏ nghe tên con trai láu táu kể về mối quan hệ của hai đứa:
- Em và Ngọc Quí không những quen biết nhau mà còn có nhiều kỉ niệm nữa.
Quang trỏ ngón tay vào em gái:
- Con bé này ghê nhỉ. Dám qua mặt mấy ông anh cái vèo.
Rồi cậu trố mắt nhìn vào bó bông hồng đủ thứ màu lẫn lộn, hỏi em gái:
- Của em mang tới hả?
Ngọc Quí nheo mắt gật đầu nhận:
- Vâng, anh thấy có đẹp không?
- Nhưng sao lại chọn loại hoa hồng?
- Thì em thấy nó đẹp hơn tất cả loại hoa khác.
Quang tỏ ra ái ngại khi thấy em gái không hiểu, cậu kéo Ngọc Quí lại nói:
- Con bé này ngốc lắm!Em phải biết rằng bông hồng chỉ nên dùng để tặng cho người yêu thôi.
Hiểu rõ vấn đề, Ngọc Quí như té ngửa, cô bé vội lấy lại bó hoa chay bay ra khỏi phòng sau khi để lại một câu nói thật ngộ nghĩnh:
- Để em đổi lại. Đừng có ai cười đó.
Từ phía sau, Quang và Huệ nhìn nhau rồi nhoẻn miệng cười. Họ cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm khi hai đứa em đã giải hòa, không gây khó xử cho đôi bên nữa. Màu áo trắng của Ngọc Quí vừa nhí nhảnh, vừa hồn nhiên ẩn hiện ở hành lang bệnh viện, Tuấn lần bước để trông theo rồi khe khẽ lắc đầu:
- Con gái thời nay thật kỳ lạ!