Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Xin cạch đàn ông!

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 15963 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Xin cạch đàn ông!
Katarzyna Grochola

- 9 -

Nhà cửa sạch tinh tươm hơn bao giờ hết. Những bức tranh tôi chưa kịp treo đã treo xong. Tosia mừng như một đứa trẻ. Borys mừng như một con chó. Con Mietek cũng đi ra, miệng kêu meo meo. Một con mèo con lông trắng chạy theo sau con Mietek. Chúa ơi, thêm một con mèo nữa hay sao?
Tosia bế nó lên tay.
- Nhẽ ra nó phải ngủ, mẹ biết không? Con không thể dỗ nó ngủ được.
Thế là tôi đã hiểu tại sao lại ngăn nắp thế này.
- Đây là con mèo của con. Nó sẽ ngủ ở chỗ con. Và nó sẽ có đĩa ăn riêng ở chỗ con, – Tosia nói, và tôi nhận ra mình đang có hai con mèo. – Một chú có cái tên lạ hoắc gọi điện và hỏi mẹ đấy. Chiromanta hoặc gì đấy kiểu thế. Con bảo, tối muộn mẹ mới về.
Hay lắm, chúng tôi có hai con mèo! Quả là một ý hay! Con Mietek sẽ vui hơn.
Con mèo trắng đã có tên. Nó được gọi là con Zaraz. Tosia mang về nhà cách đây hai tuần. Khi đó nó chưa có tên và vẫn tiếp tục chưa có, vì Tosia còn suy nghĩ nên gọi nó là gì. Thế rồi con bé thò đầu qua cửa sổ và gọi cô bạn Agata:
- Con mèo của mình phải gọi là gì được đây?
Agata hét to:
- Zaraz {Đợi chút – tiếng Ba Lan}, mẹ ơi, con đang nói chuyện với Tosia. Cậu vừa nói gì vậy?


Tosia nghĩ Zaraz là cái tên hay. Con mèo không bị gọi bằng tên khác là may lắm.


Chín giờ tối điện thoại lại reo. Ôi, mẹ yêu quý nhất đời của con ơi! Anh ta muốn gặp tôi càng nhanh càng hay – ngày mai là tốt nhất! Rất tiếc không thể, vì anh ta đang gọi từ Thụy Sĩ. Thứ Ba, sau hai tuần nữa anh ta mới đến và liệu tôi có thể bố trí thời gian vào thứ Tư để đi ăn tối cùng anh ta hay không! Đúng là có phép màu rồi!


Tôi hẹn thứ Tư. Còn được chút thời gian để giảm cân. Có lẽ tôi sẽ mặc chiếc quần đẹp duy nhất mà tôi có đã ba năm nay. Tôi mua nó cách đây ba năm… Chưa hề mặc. Rồi phải đi Kurdeczow và khốn khổ ở đó! Có điều, nếu ở lại Kurdeczow thì chắc tôi đã không gặp được Hirek.
Đời đẹp lắm thay!


Ula thét vọng qua cửa sổ bảo tôi sang bên đó. Tôi bước vào nhà, ở đó, tôi không tin vào mắt mình nữa, một con vật tội nghiệp lông dính bết – nom như con chuột cống lông dài vừa lôi trong máy vắt áo quần ra. Một mảng lông xám bết chặt trên lưng nó, đó là con mèo của một bà già đã qua đời. Ula dùng tay gỡ lông cho nó nhưng không được.
Tôi có lý.
Tôi không nói gì với Ula về Hirek, vì con vật này đang cần sự chăm sóc. Tôi bảo Ula nhúng con mèo vào nước đậu quả.


Thưa tòa soạn,
Tự chữa áo len dính bết lông như thế nào?



Chào chị,
Hãy ngâm quả đậu qua đêm, sáng sớm lấy nước để ngâm áo, sau ba giờ giũ sạch bằng nước ấm và trải rộng để phơi v.v…




Ula không muốn nhúng ướt con mèo và sấy lông trong khi nó còn nằm thượt ra như thế. Nhưng đó là cách duy nhất mà tôi biết. Bỗng chúng tôi sực nhớ, Manka là bác sĩ thú y cơ mà. Chúng tôi gọi điện. Manka vui vẻ nói, mèo Ba Tư hay bết lông nếu không được chải thường xuyên, và bảo ngày mai Ula mang con mèo đến để cạo lông. Và làm sao cô biết được con mèo Ba Tư này nó ra làm sao trong khi chưa hề nhìn thấy nó, cô ta chỉ cho cô bạn địa chỉ của chị mình, vì biết Ula vốn tốt bụng.
Ula sợ. Cô lúc nào cũng bảo, có ngu mới nuôi hai con mèo cùng một lúc. Sau đó cô nhìn tôi hiền hậu rồi nói, chưa bao giờ trong đời nom tôi lại khá như vậy.
- Tớ hy vọng là cậu chưa yêu, – cô thốt lên và cười.
Ula cho rằng sau những chuyện với cái gã chạy theo Jola, cô ả mà cô ấy không hâm mộ tí nào, tôi cần nghỉ ngơi và xem trên đời có những gì, trước khi lại sa vào đâu đó.


Tất nhiên là tôi chưa yêu! Nhưng tôi không hé răng về Hirek. Tôi hy vọng không lâu nữa sẽ gặp lại anh ta.


Ban đêm tôi vẫn mặc bộ đồ thể thao, nhưng không còn phải đắp chăn bông nữa, và dùng túi ngủ thay chăn len. Xuân về rồi! Thêm nữa, hai con mèo thì ấm hơn là một con. Hơn gấp đôi. Con Mietek ngủ trên đầu tôi. Con Zaraz ôm con Borys ngủ trên giường. Như thế đúng là rất mất vệ sinh.


* * *
Lại xảy ra lắm chuyện. Hôm qua con mèo mới của Ula nhận được một cái tên bất đắc dĩ. Đây là một con mèo dễ thương, cho dù đã bị cạo nhưng vẫn còn khá nhiều túm lông dính bết và vẫn sợ hãi. Manka xén gần hết lông ở ba chân (hai chân sau và một chân trước) và phần bụng. Da bụng con mèo hồng như thịt vịt. Nhưng đuôi, đầu và một chân trước nom vẫn khá. Jacek kiêu hãnh nhìn con vật giống như chuột cống phủ tí lông đang bò trên lãnh thổ của nó. Khi tắm xong thì hóa ra phần còn lại của con mèo–chuột–vịt có màu xám bạc. Ula chải đầu, chân và đuôi con mèo Ba Tư, và tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ, tên gì là thích hợp nhất cho con vật này. Sau mấy ngày, trên những chỗ da hồng của con vật có tín hiệu cho thấy lông mới sắp mọc, và con mèo không tên không còn phản ứng với mọi người bằng tiếng gầm gừ nữa.


Bà bán trứng cứ hai ngày lại mang sữa cho Ula. Một bà già đáng mến, sở hữu con bò cái cuối cùng trong làng. Cái ngày con mèo Ba Tư được nhận tên, bà Stasia đứng trước cổng gọi Ula, sữa đây, sữa đây rồi! Ula bế con mèo trên tay chạy ra cổng, trong nắng tháng Ba. Con mèo óng ánh, cái chân duy nhất có lông của nó buông lủng lẳng trên tay Ula xuống, cái đuôi xù ve vẩy nhẹ nhàng theo nhịp chân bà chủ, còn đôi mắt đen tinh nhanh và tròn xoe của nó nhìn thẳng vào bà Stasia.


- Ôi, Ula. Ôi, con mèo mới đẹp làm sao, – bà Stasia kêu lên và đưa qua chấn song cái vỏ chai Cola đổ đầy sữa bò tươi ngon.
Ula đặt con mèo xuống đất và chìa tay ra. Con mèo vươn dài cái lưng hồng hồng, ba cái chân trụi và một cái chân có lông rồi chạy lăng xăng quanh chân Ula.
- Ojej {Tiếng kêu biểu lộ cảm xúc ngạc nhiên của người Ba Lan, giống như “Ôi” trong tiếng Việt}, Ula, Ojej, – bà Stasia rít lên, giận bắn người vì ghê sợ. Bằng cách đơn giản như vậy con mèo được sở hữu cái tên Ojej.


Nhưng chưa phải đã hết. Một con mèo nữa lại đến với Ula. Đặt con mèo thứ ba vào lòng Ula, chồng cô nói:
- Em xem kìa, nó nhìn cứ như chỉ chực gọi: Ratunek {Cấp cứu - tiếng Ba Lan}!
Con Ratuneck toàn thân trắng toát như hoa anh đào. Từ đó tôi không còn nghe Ula nói có ngu mới nuôi hai con mèo nữa.
Hirek gọi điện sáu lần, bảo rằng nhớ.


* * *
Con mèo Zaraz làm một đống bên lò sưởi.
Tôi dậy sớm, vào phòng Tosia. Suýt nữa thì ngã lăn quay ra đất. Một bức tường sơn màu xanh da trời, còn bức tường thứ hai sơn màu xanh lá cây. Một đàn cá nhỏ buộc chỉ treo đầy lên xà nhà. Phía trên giường Tosia dán poster Nirvana với dòng chữ đen tang tóc. Ở giữa dòng chữ có một từ tục tĩu.
Tôi đánh thức Tosia và bắt nó dọn ngay đống phân của con Zaraz.
- Zaraz, – Tosia nói.
Con Zaraz nhảy lên giường và thò một chân ra ngoài cửa sổ. Tosia giật lại.
- Mẹ sẽ trả con mèo. Nếu con không chịu dọn phân nó. Chuyện phòng ốc của con mẹ sẽ nói sau. Con phải dẹp cái này đi.
Rồi tôi đợi. Nhưng Ula đã khuyên tôi, đừng bao giờ giải quyết hai việc cùng một lúc!
- Đây là phòng của con! – Tosia hét lên. – Mẹ đã bảo trong phòng này con muốn gì thì tùy con cơ mà! Còn đống phân chắc chắn là của con Mietek! Mà Mietek là con mèo của mẹ! Mẹ không giữ lời! Con phải đi học và con không thể bực mình được! Ở trường đã đủ bực lắm rồi!
Tôi dọn đống phân mèo. May mà tôi không đi học. Tôi đến tòa soạn lấy thư.


* * *
Có chấp nhận được không khi ở tuổi này tôi đem lòng yêu một người đàn ông xa lạ, tóc đã chớm muối tiêu? Liệu người đàn bà đã bỏ anh ta có nhìn thấy hay không? Tại sao các bà lại không thấy hết những điều hiển hiện ngay trước mắt? Chỉ một số người thấy được chăng?


* * *
Tôi đến tòa soạn. Không biết gã Xanh Lơ có thư từ gì không. Sau lá thư gần đây của tôi, gã không nên ngồi vào máy tính mới phải.
Có thư!


Thưa chị,
Ồ ra thế! Chị đã tự bộc lộ mình! Tôi thấy rất rõ là chị sợ bất kỳ cảm xúc nào đối với đàn ông, đương nhiên ngoài những ác cảm chất đầy trong những lá thư của chị. Không hiểu tại sao với phụ nữ bị bội tình thì chị trả lời rất chí lý, dễ chịu và đầy thiện cảm, còn đối với đàn ông trong cảnh ngộ tương tự thì chị toàn thuyết giáo, nội dung thư rất khó chịu… Tôi xin giới thiệu với chị những tác phẩm có thể phần nào sửa đổi tính tình của chị, cho dù tôi không nghĩ việc này khả thi.



Và ở đoạn này, đúng là đồ ngốc, gã gửi cho tôi danh mục cả loạt sách.

 
Về những ý kiến thiếu thiện cảm của chị quanh việc đàn ông đọc sách – tôi muốn hỏi, chị có biết Anne trại Đầu Hồi Xanh đã phải chăm bao nhiêu cặp song sinh trước khi đến ở với Marilla không? Ha!
Còn bây giờ là một cải chính nho nhỏ. Chị viết về sự di chuyển khi trong đầu nghĩ về thuật ngữ phép chiếu. Đề nghị chị xem từ điển thuật ngữ tâm lý học trước khi lần tới chị lại tiếp tục dạy bảo những người thông minh, có trình độ và sáng suốt.
TB. Chị tóc nâu hay là tóc vàng ấy nhỉ?



Anh còn muốn gì hả, Xanh Lơ? Thấy rõ là anh chưa mãn nguyện mà. Hãy nhìn xung quanh mà xem, Xanh Lơ! Mùa xuân xanh tươi, dù chưa thật sự ấm áp dễ chịu như ở đảo Cyprus, nhưng rồi sẽ như vậy, Xanh Lơ ạ, sẽ là như vậy! Chắc chắn lần này anh sẽ gặp may trong đời, sẽ gặp được một người đàn bà mà anh yêu, chứ không phải khinh thường. Đừng để mất hy vọng!


* * *
Tôi tưới vườn. Lần đầu tiên trong năm nay. Nắng đã lên, ấm áp. Tôi tưới nước cho những cây cúc sao tôi thích, thình lình dưới lùm cây hiện ra một con ếch như ếch thần!
- Ôi, con ếch, – tôi hét lên, không để ý mấy người đang ngồi gần đó, hàng xóm và Grzesiek, người tôi luôn luôn coi là bạn thân. Cho đến lúc này.
- Thôi đi bà chị ơi, không phải ếch đâu, đó là cái gương! – Giọng đàn ông ông ổng. Và tiếng cười vang lên, cả giọng nam lẫn nữ, giữa những cây cúc sao, cỏ vườn và những cây bạch dương xanh tươi.
Tôi bực mình, im lặng nhấc xô nước lên. Sao lại như thế? Sao lại ăn nói quá quắt như vậy hả?


Sau đó tất cả chúng tôi ngồi trong nhà, phân tích kỹ sự việc. Thì ra những hình ảnh từ quá khứ vẫn đang theo đuổi theo chúng tôi, những người phụ nữ. Đó là những chuyện cổ tích chúng tôi thường được nghe kể. Một cô gái cúi nhìn con ếch và hôn vào mõm nó? Và rồi sau đó ước gì được nấy? Giấc mơ muôn thuở và ảo tưởng có đường ranh phân chia rõ ràng. Cả Ula và cả tôi, chúng tôi khẳng định rằng, cô gái trẻ đang duyên dáng cúi xuống con ếch đương nhiên không phải là ảo tưởng. Đoạn tiếp theo mới là ảo tưởng. Việc hôn con ếch phải thuyết phục cho chúng tôi, phụ nữ, hiểu rằng đó là việc cần làm. Cần phải tìm những con ếch (hoặc những con quái vật khác), bởi nếu chúng ta kiên trì thì rốt cuộc từ một con ếch nào đó một hoảng tử sẽ hiện ra. Ula đồng ý với tôi, cho dù về mặt xác suất cô bạn tôi khác những người phụ nữ bình thường, vì cô ta là một phụ nữ có chồng mắn phúc.


Thế nhưng cùng với Ula chúng tôi xác định như sau: nó (cái ảo tưởng này) đã lập trình cho chúng tôi từ tuổi ấu thơ, rằng nếu chúng tôi kiên nhẫn, chúng tôi sẽ được ban thưởng. Nó nhắc nhở phụ nữ chúng tôi rằng, cuộc đời của chúng tôi là cuộc kiếm tìm chàng hoàng tử, mỗi con quái vật sẽ hóa thành một hoàng tử như vậy. Và người ta lừa dối chúng tôi bằng chuyện cổ tích này. Vòng hoa đội đầu đã được tháo ra, và theo trí nhớ chúng tôi cúi đầu sủng ái con ếch. Không sao cả khi tạm thời con ếch (tức hoàng tử tương lai) có ít thời gian dành cho chúng tôi. Không sao cả, khi không lâu nữa (sau lễ cưới) hoàng tử này còn có ít thời gian dành cho chúng tôi hơn.


Chuyện cổ tích về cái hôn thấm vào máu thịt chúng tôi đến nỗi, chúng tôi cứ hôn, còn con ếch tạm thời đang bận bịu với trò chơi mới – điện thoại di động, ô tô, xe máy – cho nên chưa có thì giờ để hóa thân. Thế nhưng dưới lớp da xanh lục này chúng tôi nhìn thấy một đôi vai vạm vỡ, đôi vai sẽ che chở chúng tôi trước cái ác. Đôi mắt lồi hóa thành đôi mắt mộng mơ bởi khát vọng và lời hứa về một tình yêu nồng thắm. Còn bốn chân, bốn chân dễ thương, có khả năng bật nhảy, chúng tôi vẫn chưa hình dung là sẽ nhảy sang người đàn bà khác, mà mới chỉ làm chúng tôi liên tưởng tới các môn thể thao dưới nước. Tôi không định nói về chuyện tình dục đâu. Đôi khi, buồn chán vì đợi chờ, những sinh linh giống cái thiếu kiên nhẫn tống cổ con ếch như vậy. Nếu có đọc sách họ sẽ hét lên: “Ông vua cởi truồng!”, có gì đâu, “Đó chỉ là một con ếch!” Tiếc rằng sự thông thái này rời bỏ chúng tôi ở ngay dòng nước tiếp theo, nơi sinh linh xấu xí tiếp theo nhử chúng tôi bằng cái xấu của mình. Ít nhất ngoài tôi ra. Đúng, sinh linh kia chắc chắn chỉ là một con ếch, thế còn sinh linh này thì sao? Sinh linh này nhất định sẽ hóa thân thành một hoàng tử.


Hãy làm lại từ đầu toàn bộ trò chơi.


Chúng tôi làm gì khi biết ngay hoặc phải sau một thời gian nữa mới biết thực hư thế nào. Phải làm gì, lạy Chúa linh thiêng, đối với con ếch vô tội đây? Chúng ta nhốt nó trong nhà trong khi nó lại thích ở ngoài ruộng cỏ ngập nước. Chúng ta ngắm đôi mắt ếch lâu đến nỗi, con ếch tội nghiệp không đường thoát. Con ếch đứng trước gương sẽ nhìn thấy vương hiệu dưới chân, còn vương hiệu trùm xuống hai mắt. Và bây giờ con ếch nhìn chúng ta bằng con mắt khác. Phải chăng nó cần được sống lâu hơn? Hay có một nàng công chúa nào đó đang chờ? Nói ngắn gọn, con ếch tội nghiệp điên đầu và không vay tiền mua xe Nissan nữa, mà thấy mình đang ngồi trong chiếc xe màu đỏ mui trần. Tiếc thay không phải cùng với chúng tôi nữa, mà đi với hoa khôi tóc vàng, có thể là Hoa hậu Ba Lan hay một cô nàng nào đó, miễn là có danh hiệu. Như Jola đó. Manager. Còn danh hiệu của chúng tôi không phổ biến, chỉ đơn lẻ mà thôi.


Như vậy chúng tôi đã xúc phạm mình, xúc phạm con ếch, và một cách gián tiếp chúng tôi đang xúc phạm các cô gái khác khi khẳng định với họ rằng chàng hoàng tử của chúng tôi là có thực. Chẳng hạn như Jola. Chị ta không thành công, vì hôn chưa đủ độ! – người đàn bà kế vị chúng tôi nghĩ vậy, vì cũng được nuôi dưỡng bằng truyện cổ tích về con ếch và hoàng tử. Tôi sẽ cho anh ta biết cảm xúc thực là gì! Chị ta không bao giờ hiểu anh ta. Ở gần tôi, anh ta quên… ở gần tôi, anh ta sẽ tìm thấy lại mình… cùng tôi… v.v.


Krzys và Grzesiek không đồng ý với chúng tôi. Thế nhưng tôi xin nhắc rằng, một người có ô tô đỏ, người thứ hai có xe Nissan. Có thể họ cảm thấy bực tức. Anh chàng Grzesiek đáng ghét, cố tình muốn làm tôi bực mình, chỉ làm cho tôi ý thức được một điều rằng, cần phải kính cẩn cúi đầu trước cô gái dám hôn lũ bò sát. Cô gái không có tội tình gì. Tôi không căm tức những con vật lưỡng cư tội nghiệp này. Chúng có quyền sống như tôi. Tuy nhiên tôi không cho phép mình bị mắc lừa. Ếch đang là ếch và vẫn sẽ là ếch. Đúng là chúng có trải qua một số giai đoạn phát triển, tuy vậy từ con nòng nọc đến vua chúa là quá xa xôi. Tách mình khỏi những ảo tưởng, chúng tôi phải nhìn thẳng vào sự thật và thôi hôn loài máu lạnh. Ý nói tôi, chứ không phải Ula, bởi vì cô ta có một ông chồng tốt bụng.


Thật dễ chịu làm sao.
Chỗ dành cho ếch là ruộng cỏ. Biết đâu tôi đã gặp được một người đàn ông da không xanh và máu không lạnh. Không có chàng hoàng tử náu mình bên trong. Vậy thì với thế giới còn lại và các cô gái khác thì sao đây? Và giữa hôn con ếch hay hôn hoàng tử cái nào hay hơn? Còn nếu hoàng tử, như trong trường hợp Cựu chồng của tôi, hóa ra lại chính là một con ếch thì sao?
Chúng tôi đã có một buổi chiều thoải mái như vậy ở nhà tôi. Vậy thì Grzesiek hãy im mồm đi. Gương – cũng ý nghĩa với tôi lắm chứ!


* * *
Bởi mùa xuân mà có lẽ tôi đã mất đi ít nhiều cảm xúc thực. Trên đường về tôi mua khá nhiều thứ. Cam – hai kilô, quýt, táo, bánh mì trắng, bơ tươi, phomát mềm, phomát mozzarella, phomát Edam của Hà Lan, hai kilô khoai tây, rau xà lách, củ cải đỏ, bắp cải Bắc Kinh. Tủ lạnh đã sạch trơn, cho nên tôi còn ghé vào cửa hàng thực phẩm Rema gần ga mua đủ thứ, tiện thể xách thêm bốn chai nước ngọt và hai chai vang trắng, vì vợ chồng Ula – Krzys tối nay sẽ sang chơi. Tôi không ra khỏi Rema nổi. Tại quầy thu ngân tôi trả lại hai lọ măng tây nhưng tôi lại sực nhớ, nhà đã hết đường. Tôi xách phải đến hai mươi sáu kilô. Tôi lết từng bước đến chỗ xếp hàng.
Ngay lối vào Ga Trung tâm chết tiệt ở trung tâm châu Âu có mấy gã dáng điệu hùng hổ đứng chắn. Trông như lũ côn đồ. Hai tay tôi rã rời, tôi có điên khi quyết định ở xa thành phố đến như vậy hay không nhỉ? Tôi không còn dám đứng vào hàng, vì sợ. Mấy gã kia đứng sát quầy vé, la lối hống hách. Nghĩa là đang quát cô bán vé.
Tôi điên tiết. Tôi nghĩ, tránh voi chẳng xấu mặt, tôi đang phải xách nặng đến năm mươi kilô. Tôi hỏi căng, cảnh sát đâu. Cảnh sát ở tận trong đồn gần đường tàu. Không ai chịu đi gọi, cho nên tôi đành phải đi. Mấy cái túi làm hai tay tôi như muốn đứt lìa ra. Lúc lúc tôi lại phải dừng nghỉ và chắc chắn là tôi lỡ chuyến này rồi.
Cuối cùng tôi cũng lê được đến đồn cảnh sát. Cánh cửa sắt nặng trịch đóng im ỉm. Tôi gõ. Không động tĩnh. Tôi xô cửa. Không động tĩnh. Tôi mang hết sức bình sinh đẩy. Không ăn nhằm gì. Tôi đặt một cái túi xách xuống đất – nó sắp toạc ra đến nơi – cái túi đựng mấy chai nước ngọt. Tôi tìm chìa khóa, tôi dùng chìa khóa gõ ầm ầm. Cổng sắt hé mở. Mấy chai nước ngọt lăn ra từ chỗ toạc. Qua khe hở và chấn song tôi nhìn thấy một anh cảnh sát trẻ măng. Anh chàng hoảng. Tôi hỏi một cách lịch sự, anh ta có thể đi cùng tôi ra ga xe lửa nội đô được không, vì ngoài kia có mấy kẻ phá rối trật tự. Anh cảnh sát bất lực nhìn tôi. Anh ra tưởng rằng tôi sinh chuyện.
- Chúng tôi ở đây chỉ có ba người. Tôi không thể đi được, hai người kia đi rồi.
- Cho tôi biết họ đang ở đâu được không? – Tôi quát lên.
- Họ đang ở chỗ đánh nhau.
Tôi cho mấy chai nước ngọt vào cái túi lưới đựng phomát mềm, bắp cải Bắc Kinh, phomát mozzarella, phomát Edam, cam và khoai tây. Bản năng xã hội của tôi đã biến mất.


Không có xe lửa nội đô, không có người, không có lũ côn đồ. Tôi đợi chuyến xe lửa giờ sau. Lúc lên xe lửa cái túi thứ hai thủng. Một người giúp tôi nhặt khoai tây, bắp cải, cam v.v… Tôi cởi áo lông và nhét tất thảy mọi thứ vào đó, tôi buộc túm hai tay áo lại để không bị tuột ra. Nom tôi bây giờ không khác nào một bà già nhà quê thời kỳ đầu cộng sản. Thiếu mỗi cái vali màu vàng bằng bìa các tông chằng dây nhằng nhịt. Và một chiếc thùng các tông to tướng, có một lũ gà con chiêm chiếp bên trong.
Màu vàng.
Tôi chậm chạp đi vào nhà – chuông điện thoại. Tôi quẳng túi lưới và áo lông bọc hàng ngoài hiên. Khoai tây và cam lăn lóc tứ tung.
Thử đoán xem ai gọi tôi nào? Không phải mẹ, cũng không phải bố. Anh chàng đấy. Có phải mắt tôi vẫn lúng liếng và môi tôi nom vẫn gợi tình? Anh ta không nghĩ sẽ còn được gặp một điều gì đó trong đời nữa. Anh ta đếm từng giờ đến cuộc hẹn của chúng tôi vào thứ Tư tới.
Đời đẹp lắm thay.
Tôi quay ra hiên.
Borys, Mietek và Zaraz đang sấn sổ xông vào túi thịt. Tôi xẻo cho mỗi con một miếng thịt bò. Chúng mày thích thì tao cho! Tôi pha trà và hút thuốc. Phải xả hơi một chút chứ. Tôi trả lời thư, sau đó tôi tìm câu trả lời cho câu hỏi, phải làm gì với một cuộc hẹn ở tuổi trưởng thành. Các con gái của Ula có mấy tờ tạp chí phụ nữ. Và cả tạp chí teen nữa. Làm sao tôi biết được phải có thái độ thế nào và phải xử sự ra sao đây. Và tôi sẽ viết thư trả lời Xanh Lơ, để anh ta tha hồ được hài lòng. Nhưng để sau. Bây giờ tôi đọc những bức thư khác đã.

<< - 8 - | - 10 - >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 290

Return to top