18+
Truyện này chỉ dành cho bạn đọc tuổi từ 18 trở lên.
Nếu bạn dưới 18 xin quay ra.
[Vào ]
ĐẢO THIÊN ĐƯỜNG
5h chiều. Gần tối rồi mà trời vẫn nắng như thiêu như đốt.
- Mình ghét mùa hè - Nga thầm lẩm bẩm khi cố lách qua dòng người đông đúc để lao nhanh về nhà.
Bước vào nhà cô ngả người ra sofa bật ngay máy lạnh nhiệt độ thấp nhất để xua tan đi cái nóng hầm hập. Như chưa đã cô còn kéo cái quạt cây ra chĩa thẳng vào người bật to hết cỡ.
- Mát quá
Nằm nghỉ 1 lúc rồi suýt chìm vào giấc ngủ, Nga giật mình.
- Thôi chết, mình về sớm nấu cơm cho con ăn mà.
Lúi húi xách nào rau củ quả, thịt, cá,... đã mua sẵn trong xe. Hôm nay Nga muốn nấu 1 bữa thật ngon mừng ngày con trai nàng trúng tuyển đại học. Nhưng Nga chỉ mới 36 tuổi mà đã có con trai vào đại học ư. Câu chuyện của cô bắt đầu từ 18 năm trước. Nga 1 nữ sinh 16 tuổi, cô xinh đẹp, học giỏi, con nhà khá giả bậc nhất trong vùng. Đáng lẽ tuổi học sinh của Nga sẽ trôi qua êm đẹp, thậm chí khiến người khác ghen tị nếu như không gặp Cường - bố của con trai cô. Họ gặp nhau trong 1 lần trường Nga có cuộc thi văn nghệ. Cường xuất hiện như 1 vì tinh tú trên sân khấu, cậu đẹp trai, đàn giỏi,.. Đặc biệt là nụ cười khiến trái tim các cô gái trong trường đổ gục. Nga cũng ko ngoại lệ, bình thường cô là hoa khôi của trường, mọi ánh nhìn đều hướng về cô nhưng khi gặp Cường, mọi sự tự tin, sự kiêu hãnh của cô như mất hết. Cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên và anh cũng vậy. Tình yêu tuổi trẻ thật tuyệt vời nhưng đôi khi sự bồng bột ấy sẽ theo chúng ta đến hết cuộc đời. Và sự bồng bột của họ đã gây ra 1 hậu quả nghiêm trọng. Nga có bầu, 1 nữ sinh có bầu. Mọi thứ sụp đổ hết, mọi kỳ vọng của 2 gia đình về 2 đứa trẻ cũng sụp đổ hết. Trách móc, đổ lỗi, cãi vã... cuối cùng 2 gđ cũng đưa ra quyết định. Ko thể bỏ đứa bé nhưng cũng ko thể cho tương lai lũ trẻ phải dừng lại. 1 đám cưới chui của 2 đứa trẻ được tổ chức. Nói là chui để tránh chính quyền nhưng 1 đứa trẻ như Nga và Cường thấy đám cưới đó khá vui. Có rượu ,có hoa ,có váy cưới, có comple, có bạn bè thầy cô đến dự. 2 bên có dự định sẽ để Nga nghỉ học 1 năm để sinh em bé sau đó mới đi học tiếp rồi đợi 2 đứa đủ tuổi sẽ làm 1 đám cưới hoành tráng. 2 người nghĩ về viễn cảnh tương lai ấy và thấy hạnh phúc biết bao. Nhưng đời ko như là mơ, 1 tai nạn giao thông đã cướp đi tất cả. Cường người bây giờ Nga đã coi là chồng và sẽ là cha của con cô đã qua đời. Mọi thứ như sụp đổ, tương lai nào cho Nga, 1 đứa con gái mới 16 tuổi mang 1 cái bụng to tướng. Nga tiêu cực, trầm cảm, nhiều lần cô nghĩ đến chuyện tự tử nhưng đứa bé trong bụng đã ngăn cô làm chuyện dại dột. Rồi đứa bé cũng đc sinh ra. Dũng. Cô đặt tên con theo ý nguyện trc khi chết của Cường.
- Con giống bố quá - Nga tự nhủ sẽ phải nuôi thằng bé thật tốt.
Nhờ có sự quan hệ của bố cô sau đó Nga đc chuyển tới 1 ngôi trường khác, ở đây cô đc giấu quá khứ và tiếp tục học. Tất nhiên với nhan sắc của mình Nga đc rất nhiều chàng trai theo đuổi từ cấp 3 cho đến hết đại học. Ngay cả bây giờ khi đã ngoài 30, nhan sắc Nga cũng khiến bao đồng nghiệp phải ngưỡng mộ. Nhưng tuyệt nhiên cô chẳng hề quan tâm đến những chàng trai ấy. Trái tim cô đã đóng lại sau khi Cường chết. Và hơn nữa cô cũng có 1 sự quan tâm khác, đó là con trai cô. Cô toàn tâm toàn ý chăm sóc nuôi dưỡng con nên người để ít nhất nó ko đi vào vết xe đổ mà bố mẹ nó từng đi.
Nói về Dũng con trai cô. Nó giống bố như lột, nhiều khi Nga còn ko thể nhận ra điểm khác nhau của 2 bố con. Có điều nó là 1 đứa hướng nội. Dũng là 1 đứa thông minh thành tích học tập từ nhỏ đến nay luôn ở mức xuất sắc.
- Cũng may là vậy - Nga tự nhủ vì nếu con là 1 đứa ngỗ ngược thì 1 người mẹ đơn thân như nàng chẳng biết xoay sở ra sao.
Nhưng dạo gần đây Dũng ít nói dần. Vốn đã lầm lì nay lại càng ít nói hơn. Khoảng cách của 2 mẹ con cứ thế mà xa dần. Sống chung 1 nhà nhưng như ờ 2 thế giới khác nhau vậy. Nga nghĩ đủ mọi lý do, mọi biện pháp nhưng ko thay đổi đc tình hình. Nàng tự nhủ có lẽ do tuổi dậy thì nên nó mới vậy. Hôm nay Nga cũng cố tình về sớm để nấu 1 bữa cơm ngon cho con. Cũng đã rất lâu 2 mẹ con ko ngồi ăn 1 bữa nào vui vẻ.
Bữa tỗi đã chuẩn bị xong cũng là lúc chuông cửa vang lên.
- Chào mẹ. Con về rồi.
Dũng mặt mũi vẫn lạnh tanh ko nhìn thẳng mẹ định đi thẳng lên lầu. Dũng vừa đi học thêm Tiếng Anh giao tiếp về, sắp tới ĐH Boston chẳng ai nói Tiếng Việt cả. Nga cố nén sự thất vọng cười tươi gọi con lại.
- Ta ra. Nhìn này mẹ chuẩn bị cho con đó.
Vừa cười cô vừa chỉ vào bữa tối mình đã cất công chuẩn bị. Dũng có thoáng nở 1 nụ cười rồi lại tắt.
- Cảm ơn mẹ. Mẹ chờ con tắm xong con xuống ngay.
Nga ngồi sụp xuống bàn thở dài. Nó vẫn ngoan ngoãn lễ phép nhưng cô chẳng thích như vậy. Đã lâu rồi nó ko sà vào bữa cơm mà quậy phá, đã lâu nó ko trêu chọc cô, đã lâu nó không sà vào lòng cô, đã lâu căn nhà này vắng đi tiếng cười. Bần thần 1 lúc Dũng cũng xuống. 2 mẹ con lại ngồi ăn, chẳng có gì thay đổi. Nga ko muốn vậy cô vừa ăn vừa cố gắng trò chuyện. Nào là chuyện công việc, chuyện học hành của con, hỏi han con. Nàng cố gắng làm thân với con nhưng đáp lại vẫn là những câu trả lời nhạt nhẽo vô hồn. Ko thể chịu đc nữa, Nga gằn giọng.
- Sao thế là Dũng ? Mẹ đã làm gì sai à ? Sao càng ngày con càng quá đáng với mẹ vậy ? Con có biết mẹ đã mất bao nhiêu công sức chuẩn bị bữa tối này ko ?
Nga đập đũa xuống bàn nhìn con với ánh mắt đầy trách móc. Nàng biết nó sẽ chẳng nói gì và lại lẳng lặng lên phòng đóng kín cửa như bao lần.
- Mẹ vui lắm hả mẹ ?
Nga giật mình chưa hiểu chuyện gì.
- Con. Sao con lại nói vậy ?
- Chắc được thoát khỏi con, không phải ở cạnh con khiến mẹ vui vẻ lắm phải không ?
- Dũng ! Sao con lại nói vậy ? - Nga trợn mắt. Con ko biết mẹ làm tất cả vì con ư. Cả cuộc đời mẹ là vì con ư ?
- Vì con. Vì con sao. Thế mẹ đã từng hỏi xem con cần gì hay con muốn gì chưa ? Mẹ đã từng hỏi xem con có muốn đi du học hay chưa. Vì con mà đẩy con xa khỏi mẹ à. Vì mẹ thì đúng hơn đấy. Mẹ ghét con đến thế à.
Dũng nói như quát vào mặt mẹ. Còn Nga, nàng ko ngờ Dũng lại phản ứng như thế. Nàng chưa từng thấy con như thế này bao giờ. Thế rồi bỏ lại mẹ 1 mình ngồi im như tượng, Dũng lên phòng đóng xầm cửa lại.
Nga ngồi như thất thần, 18 năm nay nàng phải chịu bao uất ức chỉ vì con mà giờ đây 2 mẹ con lại có khoảng cách lớn hơn bao giờ hết. Nga khóc, cô khóc không phải vì ấm ức mà cũng ko biết vì điều gì. Con chưa từng cởi mở với cô có lẽ cũng do cô bắt nó học hành quá nhiều. Liệu có phải cô bắt con thực hiện ước mơ của mình mà ko hề để ý đến điều con muốn. Nga cứ nghĩ mãi đến gần nửa đêm cô vẫn ngồi đó.
- Không đc. Mình phải làm hòa trc. Ko thể để tình hình như thế này mãi đc.
Nói rồi Nga lên tầng gõ cửa phòng con.
- Mẹ vào nhé
- Vâng. Cửa ko khóa đâu mẹ.
Nga ngồi trên ghế chưa biết mở lời sao thì Dũng lên tiếng trc.
- Mẹ. Con xin lỗi. Con ko nên to tiếng với mẹ.
- Ôi con đừng nói thế. Lỗi là tại mẹ. Mẹ đã ko hiểu con. Thế con ko muốn đi Boston à.
- Không phải mẹ ạ. Trc đây con rất muốn đi, nhưng đến gần đây con lại suy nghĩ rất nhiều. Con ko muốn xa mẹ.
Nga ôm chầm lấy con khi nàng nhìn thấy 2 dòng nước mắt con. 2 mẹ con cứ thế ôm nhau khóc.
- Mẹ xin lỗi con, mẹ chỉ để ý đến nguyện vọng của mẹ mà ko hỏi ý kiến con. Nếu con ko muốn thì đừng đi nữa. Ở Việt Nam cũng tốt mà.
- Mẹ nói thật chứ.
- Ừ. Con muốn sao cũng đc.
Dũng ôm chặt lấy mẹ. Đã lâu rồi Nga mới thấy con cười như thế.
"Mình là người mẹ tồi" Nga thầm trách bản thân khi nghĩ về những thứ mà con phải chịu đựng.
- Thế nãy mẹ có gì định nói với con hả mẹ.
- À. Mẹ mới bốc thăm ở cơ quan đc 1 chuyến du lịch Maldives cho 2 người định rủ con đi cùng.
- Ô. Thật à mẹ
- Hay là thế này nhé. 2 mẹ con mình đi du lịch vừa để mẹ bù đắp tình cảm cho con vừa để con thử làm quen môi trường nước ngoài. Nếu con ko thích thì khi về mình sẽ qđ sau. Con thấy OK ko ?
- Vâng. Con nghe mẹ. Con cũng chưa đc đi chơi riêng với mẹ bao giờ. Chắc sẽ vui lắm.
2 mẹ con như cởi bớt đc nút thắt trong lòng vui thấy rõ. Chỉ có 1 ngày chuẩn bị, họ đi mua, đi tìm những thứ cần thiết, Nga giao việc tìm các địa điểm vui chơi ăn uống cho con, còn mình đi mua sắm.
- Háo hức quá. Nga vui như cô gái mới lớn. Đúng thật từ trước giờ cô chỉ đi du lịch với cơ quan vì con trai ko thích đi cùng nên toàn ở với mấy bà già, toàn là ăn uống ko thoải mái, vui chơi ko thỏa thích. Lần này sẽ khác, Nga hy vọng thế khi 2 mẹ con sẽ có thêm thời gian cho nhau. Nga vừa mua sắm vừa vui vẻ như mở cờ trong bụng. Đến cuối ngày cô dừng lại ở 1 cửa hàng bikini. Cô mua đc vài bộ. Ngắm mình trong gương cô tự nhủ : Mình vẫn còn đẹp chán, thế mà lâu nay chẳng quan tâm đến bản thân. Nga tự ngắm mình trong bộ bikini mới mua cô tự nhận xét : bộ ngực khá to nhưng vẫn còn săn chắc, cặp mông cũng rất được đấy chứ, cô dừng lại ở bụng rồi thở dài " Đáng lẽ ko có chút ngấn kia thì đẹp biết mấy, nhưng mình không hối tiếc, đó là dấu vết của 1 lần mang thai, để bây giờ con trai mình đã lớn khôn".
Chuyến bay vào lúc 12h đêm. Chiếc máy bay mang ký hiệu MH370 bay trong 1 màn đêm đen đặc. 2 mẹ con gục đầu vào nhau ngủ, trong lòng nghĩ về những niềm vui mà họ sắp có trong chuyến đi này. Nhưng họ ko thể ngờ rằng chuyến bay định mệnh ấy sẽ đưa họ đi rất xa.
Trên chiếc máy bay MH370, không khí yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng động cơ gầm rú đều đều và tiếng thở nhẹ của những hành khách đang chìm vào giấc ngủ. Nga ngồi cạnh Dũng, đầu cô tựa vào vai con, tay cô nắm chặt tay cậu, như thể sợ nếu buông ra, cậu sẽ lại xa cô một lần nữa. Dũng cũng ngủ, khuôn mặt cậu bình yên, khóe miệng khẽ nhếch lên, như thể đang mơ về những ngày vui sắp tới ở Maldives. Nga mở mắt, nhìn con, lòng cô ấm áp. Cô thì thầm:
-Dũng… mẹ sẽ không để con buồn nữa… Mẹ con mình sẽ có những ngày thật vui…Nhưng niềm vui ấy không kéo dài. Khi máy bay bay được hơn hai tiếng, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía đuôi, khoang hành khách rung chuyển dữ dội, tiếng người hét lên hoảng loạn, mùi khói cay nồng bốc lên, ánh đèn báo động nhấp nháy đỏ rực. Nga giật mình, ôm chặt Dũng, giọng run run:
-Dũng… con ơi… Dậy đi con… Có chuyện gì thế này…
Dũng mở mắt, khuôn mặt cậu tái mét, giọng run run:
-Mẹ… mẹ ơi… Con sợ… Máy bay… máy bay bị làm sao thế…
Tiếng loa thông báo vang lên, giọng phi công run run:
-Quý khách giữ bình tĩnh… Máy bay đang gặp sự cố… Chúng tôi đang cố gắng…
Nhưng tiếng loa nhanh chóng bị cắt đứt, thay vào đó là tiếng nổ thứ hai, lớn hơn, làm cả khoang hành khách chao đảo. Nga ôm chặt Dũng, nước mắt lăn dài, cô hét lên:
-Dũng… ôm mẹ thật chặt… Mẹ ở đây… Mẹ không để con làm sao đâu…Trong khoảnh khắc cuối cùng, Nga nhìn thấy một chiếc dù khẩn cấp treo gần ghế, cô lao đến, giật mạnh, kéo Dũng ra khỏi ghế, ôm con nhảy ra ngoài ngay trước khi máy bay phát nổ trên không trung. Chiếc dù bung ra, nhưng nó chỉ được thiết kế cho một người, không đủ sức chịu tải trọng của cả hai mẹ con. Nga ôm chặt Dũng, cơ thể cậu run lên trong vòng tay cô, chiếc dù chao đảo dữ dội trong cơn gió mạnh, dây dù siết chặt vào vai Nga, làm cô đau nhói, nhưng cô vẫn cố giữ chặt con, thì thầm:
-Dũng… con đừng sợ… Mẹ đây… Mẹ con mình sẽ không sao đâu…
Gió rít qua tai, tiếng sóng biển từ xa vọng lên, màn đêm đen đặc bao quanh, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc dù phản chiếu ánh trăng mờ nhạt. Nga cảm thấy cơ thể mình như bị xé toạc bởi sức nặng và cơn gió lạnh buốt, nhưng cô không buông Dũng ra, dù tay cô đã tê dại vì siết chặt dây dù. Dũng ôm mẹ, giọng cậu run run:
-Mẹ… con sợ lắm… Mẹ ơi… con không muốn… không muốn…
Nga cắn răng, nước mắt lăn dài, cô thì thầm:
-Dũng… con ngoan… Mẹ ở đây mà… Mẹ con mình sẽ ổn thôi… Con đừng lo…
Chiếc dù chao đảo, không thể kiểm soát hướng rơi, nó lao xuống với tốc độ nhanh hơn dự kiến. Nga nhìn xuống, thấy mặt biển đen kịt phía dưới, nhưng rồi một bóng đất hiện ra lờ mờ trong ánh trăng – một hòn đảo nhỏ. Cô thầm cầu nguyện:
-Trời ơi… làm ơn… để mẹ con tôi sống sót…
Chiếc dù va vào một rặng cây dừa cao vút, dây dù vướng vào cành, làm Nga và Dũng bị giật mạnh, cơ thể họ đập vào thân cây, rồi rơi xuống bãi cát bên dưới. Nga ôm Dũng, cố dùng cơ thể mình che chắn cho con, nhưng cú va chạm quá mạnh khiến cả hai mẹ con ngất đi. Nga cảm thấy một cơn đau nhói ở vai và lưng trước khi ý thức của cô chìm vào bóng tối, cô chỉ kịp thì thầm:
-Dũng… con ơi…
Khi Nga tỉnh lại, ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào mắt cô, làm cô chói đến mức phải nheo mắt lại. Đầu cô đau nhức, cơ thể ê ẩm như vừa bị ai đó đánh, vai trái của cô đau rát, máu rỉ ra từ một vết rách dài do dây dù siết chặt. Cô nằm trên bãi cát trắng, cát dính đầy trên tóc và quần áo, nước biển mặn chát thấm vào miệng, làm cô ho sặc sụa. Nga cố ngồi dậy, nhưng cơn đau ở lưng khiến cô kêu lên:
-Trời ơi… đau quá…Cô nhìn quanh, khung cảnh trước mắt hiện ra rõ ràng hơn. Một bãi cát trắng trải dài, lấp lánh dưới ánh nắng, mặt biển xanh thẳm phía xa, những con sóng lớn ầm ầm lao vào bờ, bọt trắng xóa bắn tung tóe, mang theo mùi muối mặn nồng. Xa xa là những rặng dừa cao vút, lá dừa đung đưa trong gió, tiếng lá xào xạc hòa lẫn với tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng chim hải âu kêu trên bầu trời. Hòn đảo nhỏ, nhưng đẹp như một bức tranh, nếu không phải trong hoàn cảnh này, Nga có lẽ đã thốt lên vì vẻ đẹp của nó. Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Cô lẩm bẩm:
-Đây là đâu… Mình còn sống sao… Dũng… Dũng đâu rồi…
Nga giật mình, nhìn sang bên cạnh, thấy Dũng nằm cách cô vài mét, cơ thể cậu bất động trên cát, khuôn mặt tái mét, mắt nhắm nghiền. Nga hoảng loạn, quên cả cơn đau trên người, cô bò đến bên con, lay cậu, giọng run run:
-Dũng… con ơi… Con tỉnh lại đi… Con đừng làm mẹ sợ… Con ơi…
Dũng khẽ động đậy, mí mắt cậu run run, rồi cậu mở mắt, ho sặc sụa, nước biển chảy ra từ miệng. Cậu ngồi dậy, ôm đầu, giọng yếu ớt:
-Mẹ… mẹ ơi… Con… con đau đầu quá… Đây… đây là đâu hả mẹ…
Nga ôm chầm lấy Dũng, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn lại:
-Dũng… con không sao là mẹ mừng rồi… Mẹ con mình còn sống… Con đừng lo… Mẹ ở đây với con mà…
Nga kiểm tra cơ thể Dũng, thấy cậu bị trầy xước ở tay và chân, một vết bầm lớn trên trán, có lẽ do va vào cây khi rơi xuống. Dũng ôm đầu, giọng run run:
-Mẹ… con chóng mặt… Con đau lắm… Mẹ ơi… con sợ…
Nga vuốt tóc con, cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng cô rối bời. Cô nhìn quanh, thấy chiếc dù rách nát vướng trên rặng dừa, vài mảnh vỡ từ máy bay trôi dạt vào bờ, nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ ai khác. Cô thì thầm:
-Dũng… mẹ không biết đây là đâu… Nhưng mẹ con mình còn sống là tốt rồi… Con nghỉ một chút đi, để mẹ đi tìm người giúp mình…
Nga đỡ Dũng đứng dậy, nhưng cả hai mẹ con đều yếu ớt sau cú rơi. Nga bị đau vai và lưng, mỗi bước đi đều khiến cô nhăn mặt vì đau, còn Dũng thì chóng mặt, phải dựa vào mẹ để đi.
Nga nhìn con, lòng cô đau như cắt, cô tự nhủ:
-Mình không thể để Dũng khổ… Mình phải tìm cách…
Nga dìu Dũng đi dọc bãi cát, gọi lớn:
-Có ai không… Làm ơn… Có ai giúp mẹ con tôi không… Ai đó làm ơn…
Giọng cô vang lên, nhưng chỉ có tiếng sóng và tiếng chim hải âu đáp lại. Nga và Dũng đi mãi, đi mãi, qua những rặng dừa, qua những tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh, nhưng không có một bóng người, không một dấu hiệu của sự sống.
Mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt chiếu xuống, làm da họ rát bỏng, mồ hôi lăn dài trên trán, hòa lẫn với nước biển mặn chát, làm mắt Nga cay xè. Dũng thở hổn hển, giọng yếu ớt:
-Mẹ… con mệt quá… Con khát… Mẹ ơi… có ai ở đây không…
Nga dừng lại, để Dũng ngồi xuống dưới bóng râm của một cây dừa, cô quỳ xuống bên con, vuốt tóc cậu, giọng run run:
-Dũng… con nghỉ một chút đi… Mẹ đi tìm tiếp… Con đừng lo… Mẹ ở đây mà…
Nhưng khi Nga tiếp tục đi, cô chỉ thấy bãi cát trải dài, những rặng dừa, và rừng cây rậm rạp phía xa. Không một bóng người, không một ngôi nhà, không một dấu hiệu của sự sống.
Nga quay lại bên Dũng, ngồi sụp xuống, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn lại:
-Dũng… mẹ đi một vòng rồi… Không thấy ai cả… Có khi… có khi nơi này không có người thật…
Dũng nhìn mẹ, ánh mắt cậu đầy sợ hãi, giọng run run:
-Mẹ… không có ai thật sao… Mẹ ơi… con sợ… Lỡ không ai tìm thấy mình… mình sẽ thế nào…
Nga ôm Dũng, cố che giấu nỗi sợ hãi của mình, nhưng lòng cô cũng đang rối bời. Cô nghĩ:
-Mình không biết làm gì… Ở một nơi như thế này… mình làm sao được… Mình chỉ muốn con an toàn…
Nga ôm chặt Dũng, dùng cơ thể mình che chắn cho con khỏi ánh nắng gay gắt, giọng thì thầm:
-Dũng… con đừng sợ… Mẹ ở đây… Mẹ con mình sẽ tìm cách… Con đừng lo… Mẹ ở đây với con mà…
Những giờ tiếp theo, Nga và Dũng ngồi dưới bóng râm, cả hai mẹ con đều kiệt sức, đói khát, và sợ hãi. Nga nhìn con, thấy khuôn mặt hốc hác của Dũng, đôi mắt trũng sâu vì đói và khát, cô tự nhủ:
-Mình phải làm gì đó… Nhưng mình… mình không biết làm gì…
Nga cố đứng dậy, đi quanh bãi cát, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp họ sống sót. Cô thấy những quả dừa rụng dưới gốc cây, cô nhặt lên, cố đập bằng một hòn đá, nhưng đá trượt, làm tay cô trầy xước thêm, máu rỉ ra, cô kêu lên:
-Trời ơi… sao mà khó thế…
Dũng nhìn mẹ, ánh mắt cậu đầy lo lắng, giọng nhỏ:
-Mẹ… mẹ làm đau tay rồi… Để con thử… Con giúp mẹ…
Dũng đứng dậy, dù cơ thể cậu vẫn còn yếu, cậu cầm một mảnh đá có cạnh sắc, cố khoan vào quả dừa, nhưng mảnh kim loại quá cùn, cậu phải dùng sức rất nhiều, mồ hôi lăn dài trên trán, nhỏ giọt xuống cát, tay cậu run lên vì mệt. Sau một lúc lâu, nước dừa mới chảy ra, Dũng đưa cho mẹ, giọng nhỏ:
-Mẹ… mẹ uống đi… Con không khát đâu… Mẹ uống đi cho đỡ mệt…
Nga uống một ngụm, nước dừa mát lạnh chảy xuống cổ, làm cô đỡ khát, nhưng cô vẫn lo lắng:
-Dũng… Con cũng uống đi. Bây giờ nước thì có rồi… Nhưng mà… mẹ con mình phải tìm gì ăn nữa… Mẹ không muốn con đói…
Dũng gật đầu, giọng nhỏ:
-Mẹ, để con đi tìm thử… Mẹ nghỉ đi… Con tìm xem có gì ăn được không…
Dũng đứng dậy, dù cơ thể cậu vẫn còn yếu, cậu đi dọc bãi cát, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể ăn được. Cậu nhặt được vài con ốc nhỏ bám trên đá, nhưng khi đập vỡ vỏ, mùi tanh nồng bốc lên, Dũng nhăn mặt, giọng run run:
-Mẹ… con tìm được cái này… Nhưng… nhưng nó tanh quá… Con không biết có ăn được không…
Nga nhìn con ốc, cô cũng nhăn mặt, giọng lo lắng:
-Mẹ cũng không biết… Nhưng mà… ăn sống thế này… mẹ sợ không được… Mẹ con mình phải tìm cách làm chín đã…Dũng gật đầu:
- Vâng, phải có lửa mẹ ạ… Nhưng mà… con không biết làm thế nào…
Nga nhìn quanh, thấy vài cành khô trên bãi cát, cô nói:
-Mẹ thấy mấy cành khô kia… Con thử xem… Mẹ con mình phải có lửa… Không thì không ăn được đâu…
Dũng nhặt cành khô, cố cọ xát hai cành vào nhau, nhưng cậu không biết cách, tay cậu run run, mồ hôi lăn dài, nhưng không có tia lửa nào. Dũng ngồi sụp xuống, giọng nghẹn lại:
-Mẹ… con không làm được… Con không biết… Con mệt quá…
Nga ôm Dũng, giọng run run:
- Không sao đâu… Con cố rồi… Mẹ con mình sẽ tìm cách khác… Con đừng lo…Nga nhìn quanh, nghĩ:
Nếu không có lửa… thì ít nhất phải tìm nước ngọt… Nước dừa không đủ…
Nga dìu Dũng đi vào khu rừng rậm rạp phía sau rặng dừa, hy vọng tìm được một con suối hay nguồn nước ngọt. Nhưng khu rừng đầy những cây cao, dây leo chằng chịt, ánh nắng chỉ lọt qua những kẽ lá, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Tiếng lá xào xạc hòa lẫn với tiếng côn trùng kêu, làm Nga cảm thấy rợn người. Cô nắm chặt tay Dũng, giọng nhỏ:
-Dũng này… con đi sát mẹ… Mẹ không biết trong này có gì… Con đừng đi xa mẹ…
Đột nhiên, một tiếng sột soạt vang lên từ bụi cây gần đó, Nga giật mình, ôm Dũng, giọng run run:
-Dũng… con nghe thấy không… Có gì đó…
Dũng nhìn theo hướng mẹ chỉ, ánh mắt cậu đầy sợ hãi, rồi cậu hét lên:
-Mẹ… con rắn… Mẹ ơi… con rắn…
Một con rắn nhỏ, thân màu xanh lục, trườn ra từ bụi cây, lưỡi nó thè ra, mắt nó nhìn chằm chằm vào hai mẹ con. Nga hoảng loạn, kéo Dũng lùi lại, nhưng chân cô vấp vào một rễ cây, cả hai mẹ con ngã nhào xuống đất. Con rắn trườn đi mất, nhưng Nga và Dũng vẫn run rẩy, ôm nhau, giọng Nga nghẹn lại:
-Con có sao không… Mẹ sợ quá… Ở đây… ở đây nguy hiểm quá…
Dũng ôm mẹ, giọng run run:
-Mẹ… con không sao… Nhưng mà… con sợ… Mẹ ơi… con không muốn vào rừng nữa…
Nga gật đầu, giọng nhỏ:
-Ừ… mẹ con mình quay lại bãi cát… Ở đây… mẹ không biết có gì nữa… Mẹ không muốn con gặp nguy hiểm…
Hai mẹ con quay lại bãi cát, nhưng họ vẫn chưa tìm được nước ngọt, và cái đói, cái khát ngày càng làm họ kiệt sức. Nga nhìn Dũng, lòng cô đau như cắt, cô tự nhủ:
-Mình không thể để Dũng khổ… Nhưng mình… mình không biết làm gì…
Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống mặt biển, làm bãi cát nhuộm một màu cam ấm áp. Nhưng cái lạnh từ gió biển bắt đầu thổi vào, làm Nga và Dũng run lên. Nga nhìn con, thấy Dũng ôm người, môi cậu khô nứt, cô lo lắng:
- Trời tối rồi… Mẹ con mình phải tìm chỗ ngủ… Không thì lạnh lắm…Nga nhìn quanh, thấy mảnh dù rách nát vướng trên rặng dừa, cô nói:
-Dũng… mẹ con mình lấy cái dù kia… Mẹ thấy gần đây có một cái hang nhỏ… Mẹ con mình vào đó ngủ…
Dũng gật đầu, giọng nhỏ:
-Vâng… con giúp mẹ…
Hai mẹ con cùng nhau kéo mảnh dù xuống, dù nó rách nhiều chỗ, nhưng vẫn đủ để che chắn. Nga dìu Dũng đến một cái hang nhỏ gần bãi cát, hang chỉ vừa đủ cho hai người nằm, nhưng ít nhất nó che được gió. Nga trải mảnh dù xuống đất, làm thành một tấm lót, rồi kéo một phần khác che lên trên, giọng nhỏ:
-Con nằm xuống đi… Mẹ con mình ngủ ở đây… Có cái dù che, đỡ lạnh hơn…
Dũng nằm xuống, nhưng cậu vẫn run, giọng nhỏ:
-Mẹ… con lạnh… Mẹ nằm cạnh con đi… Con sợ…
Nga nằm xuống bên con, ôm Dũng vào lòng, dùng cơ thể mình che chắn cho cậu, giọng thì thầm:
-Dũng… mẹ ở đây… Con đừng sợ… Mẹ ôm con… Con ngủ đi…
Đêm đó, cái lạnh từ cát thấm vào người, mảnh dù rách không che chắn được nhiều, nhưng hơi ấm từ cơ thể Nga làm Dũng đỡ run. Nga ôm con, nước mắt lăn dài, cô nghĩ:
-Mình không biết ngày mai sẽ thế nào
Sáng hôm sau, Nga và Dũng tiếp tục tìm cách sinh tồn. Dũng quyết định thử lại việc làm lửa, cậu nhặt một mảnh kim loại từ khóa của cái dù rách, cọ xát vào một hòn đá, tay cậu run run, mồ hôi lăn dài, nhưng sau hàng giờ, một tia lửa nhỏ bùng lên. Dũng reo lên, giọng vui mừng:
-Mẹ… có lửa… Con làm được rồi mẹ ơi…
Nga ôm Dũng, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn lại:
-Trời… con giỏi quá… Mẹ con mình có lửa rồi… Con giỏi lắm…
Hai mẹ con nhóm lửa, nướng những con tôm và cá mà Dũng đã bắt được từ hôm trước, mùi thơm lan tỏa, làm cái đói trong bụng họ càng cồn cào. Nga đưa một con tôm cho Dũng, giọng nhỏ:
-Con ăn đi… Con đói lắm rồi… Mẹ ăn sau…
Dũng gật đầu, ăn một miếng, nhưng cậu vẫn lo lắng:
-Mẹ cũng ăn đi. Nhưng mà mẹ này… nước dừa sắp hết… Mẹ con mình phải tìm nước ngọt…
Nga gật đầu, giọng nhỏ:
-Ừ… mẹ con mình phải tìm… Nhưng mẹ không muốn vào rừng nữa… Mẹ sợ lắm…
Dũng nhìn mẹ, giọng nhỏ:
-Mẹ… con sẽ cẩn thận… Con đi với mẹ… Mẹ con mình phải tìm nước…
Hai mẹ con quyết định đi dọc theo bãi cát, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của nước ngọt. Sau một lúc lâu, họ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ một khe đá gần đó. Dũng reo lên:
- Mẹ nhìn kìa… nước… Có nước kìa mẹ…
Nga chạy đến, thấy một dòng nước nhỏ chảy ra từ khe đá, cô múc một ít bằng tay, nếm thử, rồi mỉm cười:
- Ôi… nước ngọt… Mẹ con mình tìm được rồi… Con uống đi…
Dũng uống một ngụm, nước mát lạnh làm cậu đỡ khát, cậu nhìn mẹ, giọng nhỏ:
-Mẹ… con mừng quá… Mẹ con mình có nước rồi…
Nga ôm Dũng, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn lại:
-Con của mẹ… Mẹ con mình sẽ cố… Con đừng lo… Mẹ ở đây với con…
Sau khi tìm được nguồn nước ngọt từ khe đá, Nga và Dũng cảm thấy một chút hy vọng. Dòng nước mát lạnh chảy ra từ khe đá không nhiều, nhưng đủ để hai mẹ con uống và giữ sức. Nga múc nước bằng tay, đưa cho Dũng, giọng nhỏ:
-Uống thêm đi… Con khát cả ngày rồi…
Dũng uống một ngụm, nước mát làm cậu đỡ khô cổ, cậu nhìn mẹ, giọng nhỏ:
-Mẹ cũng uống đi… Con đỡ khát rồi… Mẹ cũng phải uống…
Nga mỉm cười, vuốt tóc con, lòng cô ấm áp khi thấy Dũng quan tâm đến mình. Cô uống một ngụm, nước ngọt làm cô tỉnh táo hơn, nhưng cái đói vẫn cồn cào trong bụng. Nga nhìn Dũng, thấy đôi mắt trũng sâu, cô tự nhủ:
- Không biết 2 mẹ con có sống sót nổi ở đây không.
Hai mẹ con quay lại cái hang nhỏ, nơi họ đã dùng mảnh dù rách làm chỗ trú ẩn. Đêm đó, họ nhóm lại đống lửa nhỏ, nướng thêm vài con tôm và cá mà Dũng đã bắt được. Mùi thơm lan tỏa, nhưng số tôm cá quá ít, không đủ để làm no cái bụng đói của họ. Nga đưa một con tôm cho Dũng, giọng nhỏ:
-Dũng… con ăn đi… Con đói lắm rồi… Mẹ ăn sau…
Dũng lắc đầu, giọng nhỏ:
-Mẹ… mẹ ăn đi… Con ăn một con rồi… Mẹ không ăn là con không ăn đâu…
Nga nhìn con, nước mắt lăn dài, cô gật đầu, ăn một miếng nhỏ, nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu. Cô nghĩ:
-Mình không thể để Dũng đói… Ngày mai… mẹ con mình phải tìm thêm cái gì ăn…
Sáng hôm sau, Nga và Dũng quyết định đi dọc bãi cát, tìm kiếm thêm thức ăn. Dũng cầm một cành cây nhọn, cố bắt thêm tôm cá ở rặng san hô gần bờ, nhưng sóng lớn làm cậu trượt chân, ngã xuống nước, quần áo ướt sũng. Nga hoảng hốt, chạy đến kéo con lên, giọng run run:
-Con có sao không… Mẹ bảo con cẩn thận mà… Con làm mẹ sợ…
Dũng ho sặc sụa, nước biển mặn chát làm cậu cay mắt, giọng nhỏ:
-Con không sao… Nhưng mà… con không bắt được gì… Sóng mạnh quá…
Nga ôm Dũng, vuốt tóc con, giọng nghẹn lại:
-Dũng… không sao… Con không sao là mẹ mừng rồi… Mẹ con mình tìm cách khác… Con đừng lo…
Hai mẹ con quay lại bãi cát, nhặt thêm vài con ốc nhỏ, nhưng số lượng quá ít, không đủ để làm no. Nga nhìn Dũng, thấy cậu mệt mỏi, cô lo lắng:
-Con nghỉ một chút đi… Mẹ đi tìm thêm… Mẹ con mình phải có cái gì ăn…
Dũng gật đầu, giọng nhỏ:
-Mẹ cẩn thận đấy… Con ngồi đây… Con đợi mẹ…
Nga đi dọc bãi cát, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể ăn được. Cô thấy vài quả dừa rụng, nhưng không còn nước bên trong, chỉ có cùi dừa khô. Nga cố cạy cùi dừa ra, nhưng tay cô đau rát vì vết trầy xước hôm trước, cô kêu lên:
-Trời ơi… sao mà khó thế…
Cô mang cùi dừa về cho Dũng, giọng nhỏ:
-Dũng… mẹ tìm được cái này… Con ăn thử đi… Mẹ không biết có ngon không…
Dũng ăn một miếng, cùi dừa khô và cứng, nhưng cậu vẫn cố nhai, giọng nhỏ:
-Mẹ… cũng được… Nhưng mà thế này không no được… Mẹ ăn đi…
Nga nhìn con, lòng cô đau như cắt. Cô tự nhủ:
-Mình phải tìm thêm… Nhưng ở đây… chỉ có biển và cát… Mình làm sao được.
Những ngày tiếp theo, Nga và Dũng dần phải làm quen với cuộc sống trên đảo, nhưng mỗi ngày đều là một thử thách. Một buổi sáng, khi mặt trời vừa mọc, Nga và Dũng nghe thấy tiếng sấm rền vang từ xa, bầu trời bắt đầu tối sầm lại, những đám mây đen kéo đến, mang theo cơn gió lạnh buốt. Nga nhìn lên trời, giọng lo lắng:
- Hình như trời sắp mưa… Mẹ con mình phải tìm cách che chắn… Không thì ướt hết…
Dũng gật đầu, giọng nhỏ:
-Mẹ… con đi lấy thêm lá dừa… Mẹ con mình che lên cái hang…
Hai mẹ con vội vàng kéo thêm lá dừa, dùng dây leo buộc chặt vào mảnh dù rách, cố che kín cái hang nhỏ. Nhưng cơn mưa đến nhanh hơn họ nghĩ, những giọt nước lớn rơi xuống, gió mạnh thổi bay lá dừa, nước mưa thấm qua mảnh dù rách, làm hai mẹ con ướt sũng. Nga ôm Dũng, dùng cơ thể mình che chắn cho con, giọng run run:
-Con lạnh không… Ôm mẹ đi. Con đừng lo… Mưa sẽ tạnh thôi…
Dũng run lên trong vòng tay mẹ, giọng nhỏ:
-Ôm mẹ con cũng đỡ lạnh rồi.
Cơn mưa kéo dài đến tận chiều, làm đống lửa của họ tắt ngấm, cái hang nhỏ ngập nước, mảnh dù rách không còn che chắn được nữa. Nga và Dũng ngồi co ro trong hang, quần áo ướt sũng, cái lạnh thấm vào người, làm họ run rẩy. Nga ôm Dũng, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn lại:
- Mẹ xin lỗi… Mẹ không làm được gì. Đáng lẽ mẹ không nên rủ con đi.
Dũng ôm mẹ, giọng nhỏ:
-Mẹ… mẹ đừng nói thế… Con ở đây với mẹ… Mẹ đừng lo…
Sau cơn mưa, Nga và Dũng cố nhóm lại đống lửa, nhưng cành cây đều ướt, không thể cháy. Dũng ngồi sụp xuống, giọng run run:
-Mẹ… không nhóm được lửa… Mẹ con mình chết cóng mất.
Nga ôm Dũng, nước mắt lăn dài trên má.
Những ngày tiếp theo, Nga và Dũng tiếp tục đối mặt với cái đói, cái khát, và cái lạnh. Họ cố gắng bắt thêm tôm cá, nhặt thêm cùi dừa, nhưng thức ăn ngày càng ít, nguồn nước ngọt từ khe đá cũng cạn dần vì trời không mưa nữa. Nga nhìn Dũng, thấy cậu ngày càng gầy gò, cô lo lắng:
-Dũng… con gầy đi nhiều quá…
Dũng gật đầu, giọng nhỏ:
-Mẹ… Mẹ nghỉ đi… Con tìm xem có gì không…
Dũng đi dọc bãi cát, cố bắt thêm tôm cá, nhưng cậu không tìm được gì. Cậu quay lại, giọng nhỏ:
-Mẹ… con không tìm được gì… Con xin lỗi mẹ…
Nga ôm Dũng, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn lại:
- Không sao… Con cố rồi… Mẹ con mình sẽ tìm cách… Con đừng lo…
Mỗi ngày, Nga và Dũng đều ngồi bên bờ biển, nhìn ra xa, hy vọng thấy một chiếc thuyền cứu hộ, nhưng mặt biển vẫn trống rỗng, chỉ có những con sóng lớn ầm ầm lao vào bờ, bọt trắng xóa bắn tung tóe. Nga ôm Dũng, giọng nhỏ:
-Đừng mất hy vọng… Chắc sẽ có người tìm mình… Con đừng lo…
Dũng gật đầu, nhưng ánh mắt cậu đầy lo lắng, giọng nhỏ:
-Mẹ… Lỡ không ai tìm thấy mình… Mẹ con mình sẽ thế nào…
Nga ôm con, nước mắt lăn dài, cô tự nhủ:
Mình không biết nữa… Nhưng mình không thể để Dũng mất hy vọng… Mình phải cố…
Những ngày trên đảo hoang không chỉ là hành trình sinh tồn, mà còn là cơ hội để Nga và Dũng hàn gắn mối quan hệ. Một buổi tối, sau khi nhóm lại được đống lửa nhỏ, Nga và Dũng ngồi bên nhau, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt hốc hác của hai mẹ con, hơi ấm lan tỏa, làm họ đỡ lạnh. Nga nhìn Dũng, giọng nhỏ:
-Dũng… mẹ xin lỗi… Trước đây mẹ không hiểu con… Mẹ ép con đi du học… Mẹ không biết con không muốn xa mẹ…
Dũng cúi đầu, giọng run run:
-Mẹ đừng nói thế… Tại con không nói với mẹ… Con… con chỉ không muốn xa mẹ…
Nga ôm Dũng, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn lại:
-Mẹ con mình sẽ không xa nhau nữa nhé. Từ đó, Nga và Dũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Họ cùng nhau tìm thức ăn, dựng lại chỗ trú, và chia sẻ những suy nghĩ mà trước đây họ không dám nói. Nga kể cho Dũng nghe về Cường – người bố mà Dũng chưa từng gặp – và cách cô đã vượt qua nỗi đau để nuôi cậu khôn lớn. Dũng lắng nghe, ánh mắt cậu sáng lên, giọng nhỏ:
- Chắc mẹ nhớ bố lắm nhỉ. Giờ có bố ở đây thì tốt biết mấy.
Nga mỉm cười, vuốt tóc con, giọng nhỏ:
-Giờ mẹ có con rồi… con là niềm vui của mẹ… Mẹ con mình sẽ cùng cố… Con đừng lo…
Dần dần, Nga và Dũng bắt đầu làm quen với cuộc sống trên đảo. Họ học cách bắt tôm cá hiệu quả hơn, dùng cành cây nhọn để đâm cá ở những vùng nước nông, và nhặt thêm cùi dừa để ăn qua ngày. Dũng cũng tìm cách giữ lửa không bị tắt, dùng lá dừa khô để che chắn đống lửa mỗi khi trời mưa. Nga nhìn con, lòng cô ấm áp, cô nghĩ:
-Dũng thay đổi nhiều quá… Con đang cố vì mẹ…
Một buổi chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống mặt biển, làm bãi cát nhuộm một màu cam ấm áp. Nga và Dũng ngồi bên bờ biển, nhìn mặt biển lấp lánh ánh vàng, những con sóng nhỏ vỗ vào bờ, mang theo những vỏ sò lấp lánh. Nga bất chợt mỉm cười, giọng nhỏ:
-Dũng… con nhìn này… Đẹp quá… Mẹ thấy trên tivi, Maldives cũng đẹp thế này… Không ngờ nơi này lại đẹp vậy…
Dũng nhìn theo hướng mẹ chỉ, ánh mắt cậu sáng lên, giọng nhỏ:
-Mẹ… đẹp thật… Con thấy còn đẹp hơn trên tivi… Mẹ con mình… ở đây cũng không tệ…
Nga mỉm cười, vuốt tóc con, giọng nhỏ:
-Ừ… Chỉ cần được ở bên con mẹ ở đâu cũng được.
Dũng tựa vào lòng mẹ, lòng cậu bắt đầu có những cảm xúc khó tả.
Hai mẹ con bắt đầu tìm thấy niềm vui nhỏ trong những khoảnh khắc trên đảo. Họ cùng nhau nhặt vỏ sò, làm thành những chuỗi vòng đeo tay, và cười đùa khi Dũng cố bắt một con cua nhỏ chạy trên bãi cát. Nga nhìn con, thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Dũng, lòng cô ấm áp. Cô nghĩ:
Dũng cười nhiều hơn rồi… Mẹ con mình… dù khổ, nhưng vẫn có nhau…
Dũng ngày càng trở thành chỗ dựa cho mẹ. Cậu không còn là cậu bé khép kín, sợ hãi như trước, mà bắt đầu chủ động hơn trong việc sinh tồn. Một ngày, khi Nga bị đau chân vì giẫm phải một mảnh vỏ sò sắc, Dũng lo lắng, giọng nhỏ:
-Mẹ ngồi xuống đi… Để con xem… Mẹ đau lắm không…
Nga ngồi xuống, chân cô rỉ máu, cô nhăn mặt, giọng nhỏ:
- Mẹ không sao… Chỉ đau một chút… Con đừng lo…
Dũng lấy một ít nước ngọt từ khe đá, rửa vết thương cho mẹ, rồi dùng lá dừa sạch băng lại:
-Mẹ nghỉ đi… Để con đi tìm cái gì ăn… Mẹ đừng đi nữa…
Dũng cầm cành cây nhọn, đi ra rặng san hô, cố bắt thêm tôm cá. Cậu cẩn thận hơn, tránh những con sóng lớn, và sau một lúc lâu, cậu mang về được hai con cá nhỏ, vảy lấp lánh dưới ánh nắng. Dũng mừng rỡ khoe với mẹ:
- Mẹ con mình có cái ăn rồi…
Nga nhìn con, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn lại:
- Con giỏi lắm…
Nga nhìn Dũng, lòng cô ấm áp. Cô nhận ra rằng, trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, Dũng đã trở thành trụ cột cho mẹ yên tâm. Cô nghĩ:
-Dũng lớn thật rồi… Con không còn là cậu bé của mẹ nữa… Con đang che chở cho mẹ…
Một buổi chiều, bầu trời bỗng tối sầm lại, những đám mây đen kéo đến, mang theo cơn gió mạnh, làm lá dừa bay tứ tung. Tiếng sấm rền vang, những tia chớp lóe lên trên mặt biển, báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến. Nga nhìn lên trời, giọng lo lắng:
-Dũng ơi. Hình như trời sắp bão… Mẹ con mình phải vào hang… Không thì nguy hiểm lắm…
Dũng gật đầu :
- Để con đi lấy thêm dây leo… Mẹ con mình buộc cái dù lại…
Hai mẹ con vội vàng kéo thêm dây leo, buộc chặt mảnh dù rách vào miệng hang, cố che chắn cho cái hang nhỏ. Nhưng cơn bão đến nhanh hơn họ nghĩ, gió giật mạnh, làm mảnh dù rách bay phần phật, dây leo bị đứt, nước mưa tràn vào hang, làm hai mẹ con ướt sũng. Nga ôm Dũng, giọng run run:
-Dũng… cố lên… Mẹ con mình phải giữ cái dù… Không thì bay mất…
Dũng ôm mẹ, hai mẹ con cùng giữ chặt mảnh dù, nhưng gió quá mạnh, mảnh dù rách bị xé toạc, bay ra ngoài, để lại hai mẹ con trong hang, đối mặt với cơn bão. Dũng hét lên:
-Trời… cái dù bay rồi…
Đột nhiên, một tiếng sấm lớn vang lên, như một tiếng nổ kinh hoàng, làm Nga giật mình, cơ thể cô run bần bật. Tiếng sấm gợi nhớ đến tiếng nổ trên máy bay, ký ức kinh hoàng của vụ tai nạn ùa về, làm cô hoảng loạn. Nga rúc vào người Dũng, ôm chặt cậu, giọng run run như một đứa trẻ sợ hãi:
-Mẹ sợ lắm… Tiếng sấm… Nó giống… giống tiếng nổ trên máy bay… Mẹ sợ quá… Con ơi…
Dũng ôm mẹ, cảm nhận cơ thể mẹ run lên trong vòng tay mình, cậu cố giữ bình tĩnh, giọng nhỏ:
-Mẹ… con ở đây… Mẹ đừng sợ… Mẹ con mình sẽ không sao…
Nga rúc sâu vào lòng Dũng, nước mắt lăn dài, cô thì thầm:
-Mẹ… Mẹ không muốn mất con… Mẹ sợ lắm…
Dũng vuốt tóc mẹ, giọng nhỏ:
-Mẹ… con ở đây mà… Con không đi đâu… Mẹ đừng lo…
Cơn bão kéo dài đến tận đêm, gió rít qua miệng hang, mang theo cát và lá dừa, làm hai mẹ con nhắm chặt mắt. Nga vẫn rúc vào người Dũng, cơ thể cô run rẩy, còn Dũng ôm chặt mẹ, dùng cơ thể mình che chắn cho cô, dù chính cậu cũng đang lạnh và sợ. Nước mưa lạnh buốt thấm vào người, làm họ run rẩy. Đúng là một đêm đầy giông bão.
Sau cơn bão lớn, hòn đảo trở nên tan hoang. Những cây dừa gãy đổ nằm ngổn ngang trên bãi cát, lá dừa và cành cây khô vương vãi khắp nơi, cái hang nhỏ của Nga và Dũng bị ngập nước, mảnh dù rách đã bay mất, để lại hai mẹ con trong tình trạng kiệt sức và ướt sũng. Nga ôm Dũng, nhìn khung cảnh trước mắt, lòng cô nặng trĩu:
-Mẹ con mình phải làm lại từ đầu…
Dũng nhìn mẹ, thấy khuôn mặt hốc hác của Nga, cậu tự nhủ:
-Mẹ ngày càng gầy… Con không thể để mẹ đói… Con phải tìm cái gì ăn…
Hai mẹ con bắt đầu dọn dẹp cái hang, dùng lá dừa khô để lót lại chỗ nằm, và nhóm lại đống lửa nhỏ để sưởi ấm. Nhưng cái đói vẫn cồn cào trong bụng họ. Nga nhìn Dũng, giọng nhỏ:
-Dũng… mẹ con mình ăn tôm cá mãi cũng không được… Mẹ con mình phải tìm cái gì khác…
Dũng gật đầu :
- Con cũng nghĩ vậy… Con thấy trong rừng… có tiếng động… Có khi có con gì… Con đi xem thử…
Nga lo lắng, nhớ lại lần gặp con rắn trong rừng, cô nắm tay Dũng, giọng run run:
-Mẹ sợ… Lần trước có con rắn… Con phải cẩn thận đấy…
Dũng gật đầu, giọng nhỏ:
- Con sẽ cẩn thận. Mẹ đừng lo.
Hai mẹ con cầm cành cây nhọn, đi vào khu rừng rậm rạp phía sau rặng dừa. Ánh nắng lọt qua những kẽ lá, tạo thành những vệt sáng mờ ảo, tiếng côn trùng kêu vang, làm Nga cảm thấy rợn người. Cô nắm chặt tay Dũng:
-Dũng… con đi sát mẹ… Mẹ không biết trong này có gì… Con đừng đi xa…
Đột nhiên, một tiếng sột soạt vang lên từ bụi cây gần đó, Nga giật mình, ôm Dũng, giọng run run:
-Con nghe thấy không… Có gì đó…
Dũng nhìn theo hướng mẹ chỉ, ánh mắt cậu sáng lên:
-Mẹ… con thấy rồi… Là con thỏ… Mẹ nhìn kìa…
Một con thỏ nhỏ, lông màu nâu nhạt, đang gặm lá trong bụi cây, tai nó dựng lên, mắt nó nhìn quanh cảnh giác. Nga nhìn con thỏ, lòng cô vừa mừng vừa lo, giọng nhỏ:
-Con thỏ sao. Thế mà mẹ cứ tưởng con gì…
Dũng gật đầu:
- Con nghĩ phải làm bẫy, để con thử xem… Mẹ đứng đây…
Dũng dùng cành cây và dây leo, cố làm một cái bẫy đơn giản, nhưng tay cậu vụng về, dây leo bị đứt, cành cây không đủ chắc. Con thỏ nghe tiếng động, giật mình chạy mất. Dũng ngồi sụp xuống, giọng run run:
-Mẹ… con làm không được… Con thỏ chạy mất rồi… Con… con không làm được…
Nga ôm Dũng, mỉm cười:
-Dũng… không sao… Mẹ con mình sẽ tìm con khác… Con đừng lo…
Hai mẹ con tiếp tục đi sâu vào rừng, cẩn thận tránh những bụi cây rậm rạp. Đột nhiên, Dũng reo lên:
-Mẹ… con nghe thấy tiếng… Là gà… Mẹ nhìn kìa…
Nga nhìn theo hướng Dũng chỉ, thấy một con gà rừng, lông màu xám, đang mổ đất tìm thức ăn dưới gốc cây. Nga mừng rỡ, thì thầm:
-Dũng… có bắt được nó không.
Dũng gật đầu :
-Mẹ… để con thử… Con sẽ rón rén lại gần…
Dũng cầm cành cây nhọn, rón rén tiến lại gần con gà rừng, nhưng cậu chưa kịp làm gì, con gà đã giật mình, vỗ cánh bay lên cây, để lại Dũng đứng ngẩn ngơ.
Nga ôm Dũng:
Dũng… không sao đâu. Con đừng lo. Có chuyện gì mà mẹ con mình chưa trải qua đâu chứ.
Cả hai lại về hang với những con tôm khô còn lại.
Dũng không bỏ cuộc. Cậu quyết định thử lại, lần này cẩn thận hơn. Dũng ngồi bên bãi cát, dùng cành cây và dây leo, làm lại cái bẫy, tay cậu run run, mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng cậu không dừng lại. Sau một lúc lâu, cậu làm được một cái bẫy đơn giản:
-Mẹ… con làm được rồi… Con sẽ đặt bẫy trong rừng… Mẹ con mình chờ xem nhé. Hai mẹ con quay lại khu rừng, Dũng đặt bẫy gần bụi cây nơi cậu thấy con thỏ lần trước, rồi họ ngồi đợi, nấp sau một gốc cây. Nga nắm tay con:
- Mẹ hy vọng bắt được…
Dũng gật đầu, giọng nhỏ:
-Mẹ… con tin lần này sẽ được… Con muốn mẹ con mình có cái ăn…
Sau một lúc lâu, một con thỏ nhỏ đi ngang qua, nó bị mắc vào bẫy thật, dây leo siết chặt, làm nó không chạy được. Dũng reo lên, giọng vui mừng:
-Mẹ… con bắt được thật rồi… Con thỏ… Mẹ con mình có con thỏ…
Nga ôm Dũng, nước mắt lăn hạnh phúc:
-Con giỏi quá… Mẹ con mình có con thỏ rồi… Con giỏi lắm…
Hai mẹ con mang con thỏ về hang, Dũng dùng cành cây nhọn làm thịt con thỏ, dù tay cậu run run vì chưa từng làm việc này. Nga nhóm lửa, nướng thịt thỏ, mùi thơm lan tỏa, làm cái đói trong bụng họ càng cồn cào. Nga đưa một miếng thịt cho Dũng:
-Con ăn đi… Chắc con đói lắm rồi.
Dũng gật đầu, ăn một miếng, mắt cậu sáng lên :
-Ngon quá mẹ ạ… Mẹ cũng ăn đi.
Nga ăn một miếng, thịt thỏ thơm và mềm, làm cô cảm thấy no hơn những ngày chỉ ăn tôm cá. Cô nhìn Dũng, lòng cô ấm áp, cô nghĩ:
Dũng giỏi thật… Con đã làm được… Mẹ con mình có cái ăn rồi…
Sau khi bắt được con thỏ, Nga và Dũng cảm thấy hy vọng hơn. Dũng tiếp tục làm bẫy, và vài ngày sau, cậu bắt được một con gà rừng. Hai mẹ con nướng gà, mùi thơm lan tỏa, làm họ cười đùa bên đống lửa. Nga nhìn Dũng đầy tự hào.
Hai mẹ con dần tìm lại niềm vui trên đảo. Họ không còn chỉ ăn tôm cá, mà đã có thêm thỏ và gà rừng, làm cuộc sống của họ bớt khắc nghiệt. Nga nhìn Dũng, thấy cậu ngày càng tự tin, lòng cô ấm áp.
Những ngày tiếp theo, Nga và Dũng tiếp tục cuộc sống trên đảo với niềm vui nhỏ bé từ những bữa ăn có thịt thỏ và gà rừng. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài. Một buổi chiều, bầu trời lại tối sầm, những đám mây đen dày đặc kéo đến, mang theo cơn gió mạnh. Tiếng sấm rền vang, những tia chớp lóe lên liên tục, báo hiệu một cơn bão khác đang đến. Nga nhìn lên trời lo lắng:
-Dũng…hình như lại bão nữa…
Dũng gật đầu:
-Để con đi lấy thêm dây leo… Mẹ con mình buộc chặt hang lại… Con không muốn nước tràn vào…
Hai mẹ con vội vàng kéo thêm dây leo, dùng cành cây lớn chặn trước miệng hang, cố che chắn bằng lá dừa khô, nhưng họ không còn mảnh dù rách để che chắn.
Cơn bão ập đến, và lần này, họ nhanh chóng nhận ra nó dữ dội hơn nhiều so với lần trước. Gió giật mạnh, làm cành cây bị thổi bay, lá dừa khô bay tứ tung, nước mưa tràn vào hang, làm hai mẹ con ướt sũng. Nga ôm Dũng run bần bật.
Dũng ôm mẹ, nói nhỏ:
-Con ở đây… Mẹ đừng sợ… Để con ôm mẹ…
Gió rít qua miệng hang, mang theo cát và nước biển, làm hai mẹ con không thể mở mắt. Sóng biển dâng cao, tràn vào bãi cát, nước ngập đến tận miệng hang, làm đống lửa tắt ngấm, cái hang nhỏ bắt đầu rung chuyển như sắp sụp. Nga hoảng loạn, ôm chặt Dũng:
-Dũng… nước… nước ngập rồi… Mẹ con mình… mẹ con mình làm sao…
Dũng ôm mẹ, cố giữ bình tĩnh :
-Mẹ…có con ở đây… Mẹ con mình phải bám vào nhau… Con không để mẹ làm sao đâu…
Nước biển tràn vào hang, lạnh buốt, làm hai mẹ con run rẩy. Dũng ôm chặt Nga, dùng sức kéo mẹ lên một góc cao hơn trong hang, nơi nước chưa ngập đến, nhưng không gian quá chật, hai mẹ con phải ôm sát vào nhau để không bị nước cuốn. Cơ thể Nga áp sát vào Dũng, hơi ấm từ cơ thể mẹ làm Dũng cảm nhận một cảm giác lạ lẫm. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy cơ thể mình dao động, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một cảm giác vừa ấm áp vừa khó tả lan tỏa khắp người.
Dũng giật mình, mặt cậu nóng bừng, hơi thở trở nên gấp gáp. Cậu cảm nhận rõ từng nhịp thở của mẹ, từng đường nét mềm mại của cơ thể mẹ áp vào người mình, và một cảm giác bối rối, hỗn loạn trào dâng trong lòng. Dũng nghĩ thầm: Sao… sao con lại thấy thế này… Đây là mẹ… Mẹ của con… Nhưng sao… sao con lại thấy tim đập nhanh thế này… Con không được nghĩ lung tung… Nhưng… nhưng con không thể dừng lại… Mẹ… mẹ gần quá…
Cậu cúi đầu, cố che giấu cảm xúc, nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi khuôn mặt mẹ, dù trong bóng tối của hang, cậu chỉ thấy mờ mờ đôi mắt nhắm chặt và khuôn mặt tái nhợt của Nga. Dũng cảm thấy một sự xung đột mãnh liệt trong lòng: một mặt, cậu muốn bảo vệ mẹ, muốn làm chỗ dựa cho mẹ như những ngày qua; nhưng mặt khác, cảm giác lạ lẫm này làm cậu bối rối, khiến cậu tự hỏi liệu mình có đang nghĩ sai điều gì. Dũng cắn môi, tự nhủ: Không được… Con không được nghĩ thế… Mẹ là mẹ… Con phải bảo vệ mẹ… Nhưng… nhưng sao con lại thấy thế này…Dũng ôm mẹ chặt hơn, cố tập trung vào việc giữ mẹ an toàn.
Nga không nhận ra sự thay đổi của Dũng, cô vẫn run rẩy, giọng nghẹn lại:
-Dũng… mẹ lạnh… Mẹ sợ… Mẹ con mình… mẹ con mình có qua được không…
Cơn bão kéo dài đến tận sáng, nước biển rút dần, nhưng cái hang nhỏ đã bị phá hủy một phần, cát và lá dừa tràn vào, làm hai mẹ con không còn chỗ trú ẩn. Nga và Dũng ôm nhau, ướt sũng và kiệt sức, nhưng họ vẫn sống sót. Nga ôm Dũng:
-Mẹ con mình còn sống… Con không sao là mẹ mừng rồi…
Dũng ôm mẹ, cố che giấu cảm xúc của mình, nhưng trong lòng cậu vẫn còn những rung động khó tả, một cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối mà cậu chưa từng trải qua. Cậu thì thầm:
-Mẹ… con không sao… Mẹ con mình qua được rồi… Mẹ đừng lo…
Cơn bão đi qua, để lại hòn đảo tan hoang và cái hang nhỏ của Nga và Dũng ngập đầy cát ướt. Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống, gay gắt như muốn thiêu đốt làn da rát bỏng của hai mẹ con. Nga ngồi dậy, cơ thể ê ẩm, tóc ướt dính bết vào mặt, bộ váy dài cô mặc khi lên máy bay giờ rách nát, bám đầy cát và muối biển. Cô thở dài, nhìn xuống mình tự nhủ: Cái váy này không mặc được nữa… Mình phải bỏ thôi…
Dũng ngồi cách đó vài bước, tay cầm cành cây khô, ngẩng lên nhìn mẹ. Nga đứng dậy, không ngần ngại cởi bỏ bộ váy rách, để lộ bộ bikini xanh ngọc cô đã mặc sẵn từ trước chuyến bay – bộ bikini cô mua để tận hưởng Maldives, giờ lại trở thành thứ duy nhất che thân trên đảo hoang. Dưới ánh nắng, cơ thể Nga hiện ra rõ mồn một trước mắt Dũng, như dán chặt vào tầm nhìn của cậu.
Bộ bikini ôm sát, tôn lên từng đường nét của cô. Ngực Nga tròn đầy, căng mọng,to như 2 trái dừa xiêm, bị dây bikini siết chặt làm hai bầu ngực nhô cao, núm vú hồng nhạt mờ mờ hiện ra qua lớp vải mỏng ướt nước biển. Eo cô thon thả, dù có chút ngấn mỡ nhẹ từ lần mang thai Dũng, nhưng vẫn mềm mại, quyến rũ. Cặp mông cô cong tròn, căng chắc, lớp bikini dưới chỉ vừa đủ che, để lộ hai bên đùi trắng nõn giờ rám nắng nhẹ, lấp lánh nước biển còn sót lại. Lồn cô bị bikini bó chặt, mép vải hằn lên đường cong hồng hào, nước chảy từ tóc nhỏ xuống, lăn qua bụng, rồi thấm vào mép bikini, làm nó ướt át hơn. Nga xoay người, vô tình để Dũng thấy cả phần lưng trần với đường cong mềm mại chạy dọc xuống mông, vài giọt nước đọng lại như mời gọi.
Dũng ngồi im, mắt cậu dán chặt vào mẹ, tim đập thình thịch như muốn nổ tung. Cậu nuốt nước bọt, tay cầm cành cây run run, cặc trong quần bắt đầu cứng lên mà cậu không kiểm soát được. Trong đầu cậu hỗn loạn: "Mẹ… mẹ đẹp quá… Ngực mẹ to thế… Mông mẹ… lồn mẹ… Ôi không, sao mình lại nghĩ thế này… Đây là mẹ mà…" Cậu quay mặt đi, cố che giấu, nhưng ánh mắt vẫn lén lút liếc về phía Nga, không thể rời khỏi cơ thể cô.
Nga không nhận ra ánh mắt lạ của con, cô cúi xuống nhặt bộ váy rách, ngực cô rung nhẹ theo động tác, rồi quay sang Dũng, giọng bình thản:
-Dũng… con lấy cành cây giúp mẹ nhóm lửa đi… Mẹ con mình phải hong khô đồ, không thì lạnh…
Dũng gật đầu, giọng khàn khàn: -
Vâng… mẹ…
Nhưng khi đứng dậy, cậu phải cúi người để giấu cặc đang căng tức trong quần, mặt đỏ bừng. Cậu nghĩ thầm:
-Mong là mẹ không biết… Nhưng con… con nứng quá… Mẹ ơi, con xin lỗi…
Nga ngồi xuống bên đống cành khô Dũng mang về, bộ bikini xanh ngọc ướt sũng dính chặt vào người, tôn lên từng đường nét cơ thể cô dưới ánh nắng. Cô cúi người, cọ hai cành cây để nhóm lửa, ngực cô tròn đầy rung nhẹ theo từng nhịp, núm vú hồng nhạt hiện mờ qua lớp vải mỏng, vài giọt nước từ tóc lăn qua khe ngực sâu thẳm, chảy xuống bụng rồi thấm vào mép bikini dưới, làm nó ướt át hơn. Cặp mông cô cong tròn, căng mọng nhô cao khi ngồi xổm, bikini chỉ che vừa đủ, để lộ hai bên đùi trắng nõn giờ rám nắng nhẹ, lấp lánh nước biển. Lồn cô bị vải bó chặt, 2 múi lồn hằn lên rõ rệt, nước nhỏ xuống từ eo làm mép bikini ánh lên như mời gọi.
Dũng đứng cạnh, tay cầm cành khô, mắt cậu dán chặt vào mẹ, tim đập thình thịch như trống đánh. Cậu nuốt nước bọt, cặc trong quần cứng dần, căng tức, cậu nghĩ thầm: "Mẹ đẹp quá… Ngực mẹ to thế… Lồn mẹ… sao con lại nhìn mẹ thế này… Con không được nghĩ vậy, mẹ là mẹ mà…"
Nga ngẩng lên, thấy Dũng đứng im, cô mỉm cười :
-Dũng, con làm gì mà ngẩn ra thế? Lại đây giúp mẹ nhóm lửa đi, đồ ướt hết rồi…
Dũng giật mình, vội ngồi xuống cạnh mẹ:
-Vâng… con giúp mẹ ngay đây…
Cậu đưa cành khô cho Nga, nhưng khoảng cách gần làm tay cậu vô tình chạm vào đùi mẹ – da cô mềm mại, ấm nóng, ướt át vì nước biển. Dũng rụt tay lại, mặt đỏ bừng, lòng rối loạn: "Da mẹ mềm quá… Mình vừa chạm vào đùi mẹ… Sao tim mình đập nhanh thế này…"
Nga không để ý, cô cọ cành cây mạnh hơn, rồi một tia lửa nhỏ bùng lên, cô reo khẽ:
-Dũng, có lửa rồi! Con thổi nhẹ vào đi, để mẹ giữ…
Dũng cúi xuống, mặt cậu chỉ cách ngực mẹ vài phân, hơi thở cậu phả vào khe ngực sâu thẳm, làm giọt nước rung lên, rơi xuống tay cậu. Nga vô tình nghiêng người, ngực cô ép sát vai Dũng qua lớp bikini mỏng, cậu cảm nhận rõ bầu ngực mềm mại, ấm áp áp vào mình, núm vú cọ nhẹ làm cậu run lên. Cặc cậu căng tức hơn, cậu quay mặt đi không dám nhìn. Đống lửa cháy lớn dần, hơi ấm lan tỏa, Nga ngồi thẳng lại, vuốt tóc ướt ra sau, để lộ cổ trần và lưng cong cong chạy xuống mông căng mọng. Cô cười với Dũng:
-Nhờ con đấy, mẹ con mình hong khô được rồi… Con giỏi lắm!
Dũng gật đầu, giọng khàn khàn:
-Dạ… mẹ cũng giỏi mà…
Nhưng mắt cậu lén liếc xuống bikini dưới của mẹ – mép vải hằn sâu vào lồn cô, ướt át, lấp lánh nước, cậu nuốt nước bọt, lòng thầm nhủ: "Mẹ. Con nhìn mẹ thế này là sai… Nhưng sao con không dừng được…"
Sau khi nhóm lửa hong khô đồ, Nga đứng dậy, bộ bikini xanh ngọc ướt sũng dính cát và muối biển. Cô quay sang Dũng, giọng nhẹ nhàng:
-Mẹ ra biển rửa cát một chút đây… Con canh lửa nhé, đừng để tắt.
Dũng gật đầu, mắt thoáng liếc lên mẹ.
Nga bước ra mép nước, sóng vỗ rì rào, cô múc nước biển tạt lên người, bikini ôm sát làm ngực tròn đầy và mông căng mọng hiện rõ dưới nắng. Nước chảy qua eo, thấm vào mép bikini dưới, lồn cô hằn lên đường cong gợi cảm, lấp lánh nước. Dũng ngồi bên đống lửa, mắt cậu không kìm được mà nhìn theo mẹ. Tim cậu đập thình thịch như muốn nổ tung, hơi thở dồn dập, cặc trong quần cứng lên ngay tức thì, căng tức đến đau. Cậu nắm chặt cành cây, nghĩ thầm: "Mẹ… mẹ đẹp quá… Con thấy hết rồi… Lồn mẹ, vú mẹ… Sao con lại nứng thế này… Đây là mẹ mà…"
Nga cúi xuống rửa đùi, ngực rung nhẹ, nước chảy từ tóc xuống mông, làm Dũng nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng. Cậu quay đi, cố chọc lửa, nhưng hình ảnh mẹ không rời khỏi đầu cậu – bikini ướt át, cơ thể lấp lánh, lồn hằn lên rõ mồn một. Cậu thì thầm với chính mình: "Không được… Mình không được nhìn mẹ thế này… Nhưng sao cặc mình cứng quá… Mình chịu không nổi nữa…"
Nga gọi từ xa, giọng vô tư:
-Dũng, nước mát lắm! Con có muốn ra rửa cát không?
Dũng giật mình, giọng run run:
-Dạ… con… con không sao đâu mẹ… Mẹ cứ tắm đi…
Nhưng trong lòng cậu hỗn loạn: "Con không dám ra… Mẹ mà thấy cặc con cứng thế này thì sao nổi… Con nứng quá rồi…"
Nga tiếp tục tắm, ngồi xuống mép nước, sóng vỗ vào đùi, bikini ướt át làm cơ thể cô càng lộ rõ. Dũng không chịu nổi, cặc cậu căng tức như muốn bung quần, cậu đứng dậy, giọng khàn khàn:"Mẹ… con… con vào rừng lấy thêm cành khô đây…"
Không đợi mẹ trả lời, cậu vội chạy vào rặng dừa gần đó, tim đập loạn, cặc cứng ngắc làm mỗi bước đi đều đau. Tìm một gốc cây khuất tầm nhìn, Dũng ngồi xuống, tay run run cởi quần, cặc cậu bật ra – đỏ au, căng phồng, mạch máu nổi rõ, đầu cặc rỉ nước nhờn vì nứng quá lâu. Cậu nắm lấy, sục nhẹ, nghĩ thầm: "Mẹ ơi… con xin lỗi… Con thấy mẹ tắm… Ngực mẹ rung, lồn mẹ ướt… Con không dừng được…"
Tay cậu sục nhanh dần, cảm giác cặc nóng ran, đầu cặc trơn trượt nhờ nước nhờn, cậu rên khẽ: "Ư… sướng quá… Mẹ ơi…"
Hình ảnh Nga trong bikini hiện lên rõ mồn một – ngực tròn ép sát cậu trong hang, lồn hằn qua vải khi tắm – làm cậu sục mạnh hơn, tay còn lại bóp đùi mình để kìm tiếng rên. Tinh trùng nóng hổi phun ra, bắn lên lá dừa, từng đợt dày đặc, cậu thở hổn hển, nghĩ: "Sướng quá… Nhưng mình không được nghĩ về mẹ thế này…"
Dũng ngồi im, cặc vẫn co giật nhẹ, lòng cậu lẫn lộn giữa sướng và tội lỗi. Cậu đứng dậy nhặt vài cành khô, rồi bước ra khỏi rừng, mặt đỏ bừng. Nga đã tắm xong, bước về gần lửa, bikini lấp lánh nước, cô cười:
-Dũng, con lấy được cành chưa? Mẹ xong rồi, hong đồ tiếp thôi!
Dũng gật đầu, giọng khàn khàn:
Dạ… con lấy rồi mẹ…
Nhưng cậu cúi mặt, không dám nhìn thẳng mẹ, lòng thầm nhủ: "Mẹ không biết đâu… Con vừa sục cặc vì mẹ đấy… Con sai quá… Con xin lỗi mẹ"
Mấy ngày sau cơn bão, Nga và Dũng nhanh chóng hòa mình với cuộc sống trên đảo hoang. Họ bắt được nhiều tôm cá ở rặng san hô, nhặt cùi dừa ngọt béo, thỉnh thoảng vào rừng săn thỏ, gà hái quả dại đỏ mọng – đồ ăn nhiều dưỡng chất làm hai mẹ con khỏe hẳn ra. Nga da dẻ hồng hào, tóc dài óng mượt dù bết mồ hôi, còn Dũng vai rộng, tay chân rắn chắc vì ngày nào cũng đâm cá, chặt dừa. Họ dựng một túp lều nhỏ bằng lá dừa khô, kê cát làm nền cho êm, tối nào cũng nhóm lửa sưởi ấm. Nga nhìn con:
-Dũng, con khỏe hẳn ra rồi đấy. Mẹ thấy mừng lắm!
Dũng gật đầu, xoa tay cười :
Dạ, tại mẹ nấu ngon. Con cũng thấy mẹ đẹp hơn hồi ở nhà nữa.
Nga bật cười, lấy tay vuốt tóc ra sau, không biết Dũng nói thật – cậu thấy mẹ đẹp thật, nhưng đẹp kiểu làm cậu ngượng, làm cậu “nứng” mỗi lần nhìn lâu. Từ hôm thấy mẹ tắm biển, Dũng không quên được cơ thể mẹ trong bikini – ngực tròn căng, lồn hằn qua vải, mông cong cong – giờ ăn no, ngủ đủ, cậu càng khỏe, mà cái “nứng” cũng mạnh hơn. Cậu tự nhủ: “Không được đâu… Mẹ là mẹ, mình không được nghĩ bậy. Phải tránh nhìn mẹ thôi…” Nhưng Nga cứ vô tư, làm cậu khổ sở mà không hay biết.
Một buổi chiều, sau khi nướng cá xong, Nga đứng dậy, lau mồ hôi trán, bộ bikini xanh ngọc bám đầy cát và muối khô. Cô thở dài:
-Dũng, mẹ nóng quá, bikini này bẩn hết rồi. Mẹ ra suối giặt một chút, con ở đây canh lửa nhé!
Dũng gật đầu, cúi xuống thổi lửa, giọng nhỏ:
-Dạ, mẹ cứ đi. Con canh cho.
Nga cầm vài quả dừa khô, bước vào rừng đến con suối nước ngọt họ tìm được mấy hôm trước. Nước suối trong veo, mát lạnh, chảy róc rách qua mấy tảng đá. Nga ngồi xuống bờ, cởi bikini trên ra giặt – ngực cô to tròn đầy bật ra, núm vú hồng nhạt cương lên vì gió mát. Cô múc nước tạt lên người, nước chảy qua ngực, lăn xuống bụng, làm da cô lấp lánh dưới nắng lọt qua kẽ lá. Xong, cô cởi luôn bikini dưới, lồn hồng hào lộ ra giữa hai đùi, mép lồn mũm mĩm ướt nước suối, mông căng tròn nhô lên khi cô cúi xuống giặt. Nga ngâm mình một lúc, ngực rung rung khi cô vốc nước rửa mặt, nước chảy từ cổ xuống lồn, đọng lại vài giọt long lanh.
Dũng ở lều, thấy khói lửa mỏng dần, lo mẹ lâu về nên đi tìm. Cậu bước qua mấy bụi cây, đến gần suối thì đứng sững – mẹ trần truồng giữa dòng nước, ngực to tròn, lồn hồng, mông cong như dán vào mắt cậu. Tim cậu đập thình thịch như trống đánh, cặc trong quần cứng lên ngay tức thì, căng tức đến đau nhói. Cậu trốn sau bụi cây, mắt không rời mẹ, nghĩ thầm: “Trời ơi… Mẹ cởi hết rồi… Ngực mẹ, lồn mẹ… Sao đẹp thế này…” Cậu thở hổn hển, tay run run mò xuống quần, cặc cứng ngắc làm cậu không chịu nổi: “Mình nứng quá… Không kìm được nữa…”Cậu cởi quần xuống một chút, cặc bật ra – đỏ au, căng phồng, đầu cặc rỉ nước nhờn vì nứng. Cậu nắm lấy, sục nhẹ, mắt vẫn dán vào mẹ, rên khẽ trong họng: “Ư… Mẹ… Mình thấy mông mẹ… Ngực mẹ đẹp quá…lồn mẹ” Nga cúi xuống giặt, mông nhô cao, lồn hồng lộ ra rõ hơn, nước suối chảy qua làm cậu sục nhanh hơn: “Lồn mẹ kìa… Mình đang làm gì thế này… Nhưng sướng quá…” Cặc cậu nóng ran, nước nhờn trơn trượt chảy xuống tay, cậu tưởng tượng mẹ quay lại, ngực tròn ép sát cậu, lồn hồng kề sát mặt cậu. Cậu thì thầm: “Mẹ ơi…” Tinh trùng phun ra, bắn lên bụi cây, từng đợt dày đặc, nóng hổi, cậu thở hổn hển, nghĩ: “Xong rồi… Mình sướng thật… Nhưng sao mình dám làm thế này khi nhìn mẹ…”
Nga mặc lại bikini, vắt tóc ướt, rồi bước về lều, không biết Dũng vừa sục cặc vì mình. Dũng vội kéo quần lên, lau tay vào lá, mặt đỏ bừng, tim vẫn đập loạn. Nga về đến lều, ngồi cạnh lửa, cười hồn nhiên:
- Nước suối mát lắm! Cá nướng xong chưa con?
Dũng cúi mặt:
-Dạ… xong rồi mẹ… Mẹ ăn đi…
Cậu nghĩ thầm:
-Mẹ mà biết mình vừa làm gì thì sẽ thế nào đây…
Mấy ngày sau, cuộc sống trên đảo của Nga và Dũng vẫn đều đều. Họ bắt cá, bắt thú rừng, nhặt dừa, hái quả dại, ăn no căng bụng, sức khỏe tốt hơn hẳn. Nga da dẻ hồng hào, tóc dài mượt dù bết mồ hôi, còn Dũng vai rộng, tay chân săn chắc, trông cao lớn hẳn ra. Nhưng Dũng lạ lắm – cậu ít nói hơn, cứ tránh nhìn mẹ, làm việc thì giữ khoảng cách, không ngồi gần lửa với mẹ như trước. Nga để ý, thấy con cứ lầm lì, lòng nàng bứt rứt:"Nó sao thế nhỉ? Mẹ làm gì sai à? Sao nó cứ xa mẹ vậy…"
Nga quyết kéo con lại gần, không muốn hai mẹ con xa cách. Một buổi trưa, sau khi nướng cá xong, Nga ngồi sát Dũng, lấy tay quạt cho con, cười tươi:
-Dũng, con đói lắm nhỉ? Con ăn thêm miếng cá đi, mẹ quạt cho nguội!
Dũng giật mình, cảm nhận hơi ấm từ mẹ sát bên, mùi da thịt thoảng qua làm cậu run run.
-Dạ… con no rồi mẹ… Mẹ cứ ăn đi… Nhưng cặc cậu cứng lên ngay, căng tức trong quần, cậu nghĩ thầm: “Mẹ gần quá… Mình ngửi thấy mùi mẹ… Không được, mình phải tránh xa mẹ ra!”
Nga không chịu, càng cố lại gần. Tối đó, trời lạnh, nàng kéo lá dừa che người, ngồi sát Dũng bên lửa, đùi cô cọ vào đùi cậu, ấm nóng qua lớp quần mỏng. Nga thì thầm:
-Dũng, lạnh quá… Con ngồi gần mẹ chút đi.
Dũng run bần bật, cặc căng tức, cậu vội dịch ra :
-Dạ… con… con ấm rồi mẹ…
“Mẹ cọ vào đùi mình rồi… Mình nứng quá…” Cậu đứng dậy, nói nhanh:
-Mẹ, con đi lấy thêm cành khô đây! rồi chạy biến vào rừng.
Nga ngẩn ra, nhìn con mất hút sau rặng dừa, lòng nặng trĩu: “Sao Dũng cứ tránh mẹ thế nhỉ?”
Mấy lần sau cũng vậy – mỗi khi Nga lại gần, quạt cho con, đưa cá, Dũng lại chạy mất. Nga nghi lắm, quyết đi theo xem con làm gì.
Một buổi chiều, Nga ngồi sát Dũng, lấy tay vuốt tóc cậu, cười:
-Dũng, tóc con bết hết rồi, để mẹ lau cho!
Dũng run lên, cặc cứng ngắc khi tay mẹ chạm tóc, cậu vội đứng dậy:
-Dạ… con… con đi lấy nước đây mẹ! rồi chạy vào rừng.
Nga lặng lẽ đi theo, bước nhẹ qua mấy bụi cây, đến gần suối thì thấy Dũng trốn sau gốc dừa, quần tụt xuống, cặc đỏ au, căng phồng, đầu cặc rỉ nước nhờn. Cậu nắm lấy, sục nhanh, mắt nhắm chặt, rên khẽ: “Ư… Mẹ… Mẹ đẹp quá… Mình không chịu được. Sướng quá…” Tay cậu sục mạnh, nước nhờn trơn trượt chảy xuống tay, cậu tưởng tượng mẹ sát bên lửa, đùi cọ vào cậu, ngực rung trong bikini. Cậu thì thầm: “Mẹ ơi…” Rồi không kìm được tinh trùng phun ra, bắn lên gốc dừa, từng đợt dày đặc, nóng hổi, thở hổn hển.
Nga đứng sau bụi cây, thấy hết, nghe tiếng “Mẹ ơi”, mặt nàng nóng bừng, tim đập loạn. Dũng bất chợt mở mắt, thấy bóng mẹ phản chiếu trong nước suối, cậu giật mình, mặt trắng bệch: “Mẹ… mẹ thấy rồi!”
Cậu vội kéo quần, chạy biến vào rừng, xấu hổ đến nghẹn họng: “Trời ơi… Mẹ biết hết rồi… Mình làm sao nhìn mặt mẹ nữa…”
Nga gọi theo:
-Dũng! Dũng ơi, quay lại đây!
Nhưng cậu chạy mất, nàng đuổi theo qua mấy bụi cây, chân vấp đá đau điếng mà không kịp. Nga đứng lại, thở hổn hển, lòng rối bời: -Dũng… chắc nó xấu hổ… Mình phải làm sao bây giờ…
Mãi đến tối, khi mặt trời đã lặn, Nga mới thấy Dũng lang thang trên bờ biển, đầu cúi gằm, bước chân nặng nề. Nàng chạy đến, ôm chầm lấy con, khóc nức nở:
-Dũng! Con đi đâu mà mẹ tìm mãi… Mẹ lo quá!
Dũng đứng im, mặt đỏ bừng, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn:
-Mẹ… con xin lỗi..Mẹ thấy hết rồi…
Nga ôm chặt con, nước mắt thấm ướt vai cậu, nàng thì thầm:
-Dũng… mẹ không giận đâu. Con đừng xấu hổ… Chuyện đó… bình thường mà, con trai tuổi con ai chẳng vậy. Mẹ chỉ lo con xa mẹ thôi…
Dũng ngẩng lên, mắt đỏ hoe, giọng run:
-Nhưng… con nghĩ về mẹ… Con sai quá, mẹ ơi…
Nga vuốt tóc con, giọng dịu dàng:
-Mẹ biết… Trên đảo này chỉ có mẹ con mình, con thấy mẹ nhiều cũng không tránh được. Mẹ không trách con, Dũng… Mẹ chỉ muốn con đừng xa mẹ nữa…
Dũng cúi đầu, nước mắt rơi, nhưng lòng nhẹ đi phần nào.
Hai mẹ con ngồi xuống cát, sóng vỗ rì rào, Nga nắm tay con, cậu nắm lại, cả hai im lặng một lúc. Nga cười nhẹ:
-Về lều thôi, Dũng. Mẹ con mình đừng giấu nhau gì nữa nhé!
Dũng gật đầu :
-Dạ… con về với mẹ…
Hai mẹ con nắm tay nhau bước về lều, nút thắt trong lòng cởi bớt, không khí giữa họ nhẹ nhàng hơn hẳn.
Từ hôm Nga thấy Dũng thủ dâm, cuộc sống trên đảo của hai mẹ con như bước sang một trang mới. Sau buổi tối trên bờ biển, hai mẹ con gần gũi hơn, không còn giấu nhau gì, nhưng Dũng vẫn có cái gì đó lấn cấn trong lòng. Cậu vẫn “nứng” mỗi lần nhìn mẹ – bikini ôm sát ngực tròn, mông cong khi mẹ cúi nhặt cành khô – mà giờ cậu không dám thủ dâm nữa. Từ hôm bị mẹ thấy ở suối, cậu xấu hổ, tự nhủ: “Không được làm nữa… mình không dám làm thế nữa… Nhưng nứng quá chịu sao nổi…”
Nga để ý con, thấy Dũng cứ lầm lì, mắt lén nhìn mẹ rồi quay đi, tay chân bứt rứt như giấu cái gì. Nàng ngầm hiểu – con trai 18 tuổi, khỏe mạnh, ăn no ngủ đủ, lại chỉ có mình nàng trên đảo, làm sao không “nứng” cho được. Nga nghĩ thầm: "Khổ thân… Nó nứng mà không dám làm gì, chắc khó chịu lắm. Có lẽ mình phải giúp nó thôi, không thì nó ngột ngạt mất…"
Nàng đắn đo mãi, nhưng thấy con ngày càng căng thẳng, nàng quyết mở lời.
Một buổi tối, trời mát mẻ, hai mẹ con ngồi bên lửa sau bữa cá nướng. Nga nhìn Dũng, thấy cậu cúi mặt chọc lửa, tay run run. Nàng hít sâu, nói nhỏ:
-Dũng này… con sao mà cứ bứt rứt thế? Mẹ thấy con không thoải mái từ hôm ở suối về…
Dũng giật mình, mặt đỏ bừng:
-Dạ… con… con không sao mẹ… Mẹ đừng lo…
Nhưng cặc cậu cứng lên ngay khi mẹ nhắc chuyện cũ.
Nga nghiêng người, ngồi sát con, tay đặt lên vai cậu, giọng dịu dàng:
-Mẹ biết con lớn rồi, ở đây chỉ có mẹ con mình, chắc con… khó chịu trong người, đúng không? Mẹ không muốn con tự giấu mà khổ…
Dũng ngẩng lên, tim đập thình thịch:
-Mẹ… mẹ nói gì vậy… Con… con không...
Nga vuốt tóc con, nhìn vào mắt cậu:
-Mẹ thấy con kìm lắm, từ hôm ở suối về cứ tránh mẹ. Mẹ không giận đâu, nhưng mẹ lo con khó chịu mà không nói. Nếu con muốn, mẹ… mẹ giúp con cho nhẹ nhõm, bằng tay thôi, được không?
Dũng sững sờ, mặt nóng ran, cặc căng tức trong quần. Cậu tròn mắt:
-Mẹ… sao được… Con không dám đâu… Mẹ là mẹ mà…
Nhưng trong lòng cậu loạn lên: “Mẹ muốn giúp mình… Bằng tay… Trời ơi, mình nứng quá, mà sao được chứ…”
Nga nắm tay con, giọng ấm áp:
-Dũng, mẹ con mình ở đây chỉ có hai người, không ai biết. Mẹ không muốn con khổ, mà mẹ thấy giúp con thế này cũng không sao. Con cứ nghĩ là mẹ chăm sóc con thôi… Con chịu không?
Dũng cúi đầu, tim đập loạn, nghĩ thầm: “Mẹ nói vậy… Mình nứng thật, mà mẹ giúp thì…” Cậu ngập ngừng:
- Mẹ... Con...con
Nga mỉm cười dịu dàng, kéo con ngồi sát hơn bên đống lửa. Ánh sáng lập lòe chiếu lên mặt hai mẹ con, nàng nói nhỏ:
-Con đừng ngại… Mẹ làm cho con, như mẹ con mình chăm sóc nhau thôi…
Nàng run run kéo quần Dũng xuống, cặc cậu bật ra – đỏ au, căng phồng, mạch máu nổi rõ, đầu cặc rỉ nước nhờn vì nứng quá lâu. Nga nhìn con, mắt thoáng bối rối nhưng đầy tình thương, nàng nắm lấy cặc cậu bằng tay mềm mại, sục nhẹ nhàng, thì thầm:
-Con thả lỏng đi… Mẹ sẽ làm con sướng…Dũng nhắm mắt, hơi thở dồn dập, cảm nhận tay mẹ ấm nóng bao quanh cặc mình. Tay nàng sục chậm rãi, dịu dàng như vỗ về, cậu rên khẽ:
-Ư… mẹ… sướng quá…
Nga mỉm cười, tay sục đều hơn, nước nhờn trơn trượt chảy xuống tay nàng. Dũng nắm tay mẹ, tim đập thình thịch, nghĩ: “… Tay mẹ ấm quá… Sướng quá…” Ánh lửa hắt lên mặt Nga, cậu nhìn mẹ, thấy mắt nàng long lanh, vừa dịu dàng vừa gần gũi.Tay Nga sục nhanh dần, cặc cậu nóng ran, cậu rên khẽ:
Mẹ… con… con sắp ra rồi…
Tinh trùng phun ra, bắn lên cát, từng đợt dày đặc, nóng hổi, cậu thở hổn hển, nắm chặt tay mẹ:
-Mẹ… con sướng lắm…
Nga vuốt tóc con, giọng ấm áp:
-Nhẹ người rồi đúng không? Mẹ con mình ở đây, con đừng ngại gì với mẹ nữa…
Dũng gật đầu, mặt đỏ bừng. Đó là lần xuất tinh mà Dũng thấy sướng nhất. Tay mẹ thật mềm mại làm Dũng đê mê mãi. Cậu nắm tay mẹ, hai người ngồi im bên lửa, không khí giữa họ vừa lạ vừa gần gũi hơn bao giờ hết.
Từ hôm Nga giúp Dũng giải tỏa bên đống lửa, cuộc sống trên đảo của hai mẹ con như nhẹ nhàng hơn. Họ vẫn bắt cá, thú rừng nhặt dừa, hái quả dại, ăn no căng bụng, sức khỏe dồi dào. Nga như đẹp ra, cơ thể nàng vốn đã nóng bỏng nay càng đẹp hơn. Dũng thì ngày càng trở nên rắn rỏi. Sau lần đó, họ gần gũi hơn, sự ngại ngùng vẫn còn nhưng phai dần mỗi ngày. Với Dũng, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất – cậu không phải kìm nén khi “nứng” vì mẹ, mà được tận hưởng khoái cảm từng chút một, bên người cậu thương nhất. Trong lòng Nga – một phụ nữ 18 năm không gần đàn ông – những cảm xúc mãnh liệt dần trỗi dậy, giữ dội từng ngày, chờ bùng phát. Nga luôn sẵn sàng chiều con, dù cậu đòi gì nàng cũng đáp ứng. Ban đầu chỉ là để giúp con giải tỏa nhưng dần dần trong nàng là 1 cảm xúc khó tả.
Một buổi trưa nắng nhẹ, hai mẹ con ngồi trên cát sau khi bắt cá, sóng vỗ rì rào, Nga gỡ cát dính tay cậu, cười:
-Dũng, tay con bẩn hết rồi này!
Dũng gật:
-Dạ… tại bắt cá nhiều quá…
Nga vô tình nhìn xuống, thấy cặc cậu cộm lên một cục to trong quần, nàng trêu:
-Ủa, sao cộm thế này con?
Dũng đỏ mặt, gãi đầu:
-Dạ… tại mẹ ngồi gần…
Nga cười lớn, tay vỗ nhẹ đùi cậu:
-Con này buồn cười ghê!
Nàng kéo quần cậu xuống, cặc đỏ au bật ra, căng phồng, mạch máu nổi cuồn cuộn, đầu cặc rỉ nước nhờn trắng đục. Tay Nga run run chạm vào, lòng bàn tay ấm áp áp sát thân cặc, ngón cái miết nhẹ lên đầu cặc, cảm nhận nước nhờn trơn trượt dính vào da, nàng sục chậm, từng nhịp đều đặn, cậu rên khẽ: “Mẹ ơi… con sướng quá…” Nga sục nhanh hơn, tay ôm chặt cặc, nước nhờn chảy qua kẽ tay: -Thế này được không con?
Cậu thở dốc:
-Dạ… con sắp ra rồi…
Tinh trùng trắng đục phun ra, bắn lên cát nóng, từng đợt dày đặc, Dũng rên: “Mẹ… con sướng…”
Trong lòng Nga, một cảm xúc lạ bắt đầu len lỏi. Lồn Nga ướt át, tim đập nhanh.
Một chiều sóng vỗ, họ ngồi trên tảng đá lớn sau khi nhặt dừa, Nga ôm Dũng từ sau để tránh gió, ngực nàng cọ vào lưng cậu. Dũng quay lại, cặc cộm lên chạm vào đùi mẹ, cậu ngượng ngùng:
-Mẹ… con lại nứng rồi…
Nga cười dịu dàng:
-Không sao đâu, con trai mẹ mà!
Dũng gật:
-Chắc tại mẹ ôm con…
Nga kéo quần cậu xuống, cặc căng cứng, đỏ rực, đầu cặc bóng loáng nước nhờn. Tay nàng chạm vào, ngón trỏ và ngón cái vòng quanh thân cặc, cảm nhận nó nóng ran và giật nhẹ dưới tay, nàng sục chậm, ngón tay lướt dọc mạch máu nổi, cậu rên:
-Mẹ ơi… thích quá…
Nga hỏi nhỏ:
-Con thấy sướng không?
Cậu nắm tay mẹ:
-Dạ sướng… con muốn ra luôn…
Nga sục nhanh, tay ôm chặt cặc, tinh phun ra, bắn lên đá, vài giọt văng lên đùi nàng, Dũng thở hổn hển:
-Mẹ… con xin lỗi. Con bắn lên đùi mẹ rồi.
-Không sao đâu con. Nga an ủi con nhưng bên tròn lồn Nga ướt hơn, cơ thể nóng ran.
Một buổi chiều mát, Nga tắm suối xong, ngồi cạnh Dũng trên bờ, tóc ướt rũ xuống, nước nhỏ từ ngực xuống bụng, từng đường cong trên cơ thể như dán vào mắt Dũng. Nàng nhìn cậu, hỏi:
- Làm gì mà nhìn mẹ ghê thế.
Dũng xấu hổ đáp:
- Con xin lỗi. Tại mẹ đẹp quá.
Nga cười kéo quần cậu xuống, cặc đỏ au bật ra, căng phồng, nước nhờn rỉ từ đầu cặc. Nàng sục chậm, tay mềm ôm chặt thân cặc, rồi bất ngờ cúi xuống, đôi môi hồng mềm mại lần đầu chạm vào đầu cặc Dũng, nàng hé môi, ngậm nhẹ, cảm nhận đầu cặc nóng ran và trơn trượt trong miệng, lưỡi liếm thử quanh đầu, mút chậm.
Dũng giật mình rên to, tay bấu vào cỏ:
- Mẹ làm gì thế mẹ ơi. Con sướng chết mất.
Nga ngẩng lên, môi bóng nước:
-Thích không con?
Cậu vuốt tóc mẹ:
- Nữa đi mẹ. Con sướng lắm.
Nga mút sâu hơn, môi ôm chặt thân cặc, lưỡi quấn quanh, nàng thì thầm:
-Ra đi con, ra cho thoải mái…
Không cần đợi lâu tinh trùng Dũng phun ra, bắn vào miệng nàng, nóng hổi, vài giọt dính môi hồng, Dũng thở dốc:
-Mẹ… con sướng muốn chết…
Dũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng người mẹ rất nghiêm khắc nay lại sẵn sàng làm như thế cho mình. Miệng xinh đẹp của mẹ, lưỡi mẹ làm cậu không thể kìm được cơn sướng. Lồn Nga cũng co bóp dữ dội, cơ thể run rẩy. Nàng cố xua đi những ý nghĩ sai trái trong đầu, tự nhủ : " Mình chỉ đang giúp con thôi ". Nhưng 1 phần trong nàng biết nàng thực sự đang thay đổi.
Một sáng sớm, họ hái quả, Dũng ngồi dưới gốc dừa, Nga đứng cạnh, đưa cậu quả dâu đỏ mọng. Cậu bất ngờ tụt quần xuống, cặc bật ra trước mặt mẹ, cười:
-Mẹ… con nứng quá… Làm cho con đi!
Nga bật cười:
-Con này hư ghê!
Nàng ngồi xuống, tay chạm cặc cậu, ngón tay lướt dọc thân cặc, cảm nhận nó cứng như gỗ và nóng ran, sục nhanh, nước nhờn chảy ra ướt cả tay Nga. Dũng rên lên khi Nga bắt đầu bú cặc cậu :
-Mẹ ơi… thích thế..
Môi Nga mút chùn chụt đầu cặc rồi nàng lại dùng lưỡi liếm quanh thân cặc làm Dũng run lên bần bật.
Ở dưới lồn Nga cũng bắt đầu rỉ nước. Nàng cố siết lồn lại để nước nhờn không chảy ra nhưng càng như vậy làm nàng càng nứng. Nga bú ngày 1 mạnh hơn khiến Dũng cứ ngửa cổ lên trời thở hổn hển sung sướng.
Rồi cậu bất ngờ đòi hỏi:
-Mẹ ơi… mẹ có thể cho con nhìn vú mẹ được không?
Nga đỏ mặt, nhưng nàng không nói gì mà chậm rãi cởi dây bikini trên, bầu vú to tròn bật ra trước mắt cậu, hai bầu ngực căng mọng, núm vú hồng nhạt cương lên, lấp lánh mồ hôi. Lần đầu Dũng được nhìn vú mẹ gần như thế, hai bầu vú to như 2 trái dừa đung đưa theo nhịp bú cặc của Nga. Dũng rên:
-Mẹ… đẹp quá…
Nga thì cứ say sưa mà bú mút.
Cậu mạnh dạn hỏi tiếp:
- Mẹ cho con sờ được không mẹ?
Nga gật nhẹ, cậu đưa tay, ngón tay run run chạm vào, cảm nhận ngực mềm mại, ấm nóng, núm vú cương cứng dưới lòng bàn tay, cậu rên trong lòng: “Vú mẹ… mềm quá…sờ thích thật”
Nga nhả cặc con ra sục nhanh, cười hỏi:
-Con thích không? Hồi bé sờ suốt còn gì.
Dũng không chịu được nữa đẩy mẹ nằm lên cỏ ngậm lấy vú mẹ mà bú như lúc nhỏ. Nga cười :
- Bé lắm hay sao mà còn bú tí mẹ.
Dũng không nói gì vừa bú vừa lấy tay sục cặc mình được 1 lúc thì không chịu nổi. Cậu thở dốc:
-Mẹ ơi… con ra đây…
Tinh phun ra, bắn đầy lên mu lồn Nga trên lớp quần bikini, Dũng cười đầy thỏa mãn:
-Sướng lắm mẹ ạ…
Lồn Nga cũng ướt sũng, lúc Dũng xuất tinh, cặc nó khẽ quệt vào hột le nàng. Dù qua 1 lớp quần mỏng nhưng cũng khiến nàng tê đi vì sướng. Đợi Dũng đi khỏi, Nga nhìn xuống thấy những giọt tinh trùng còn dình đầy trên quận lót, bất giác nàng lấy tay quệt một ít cho vào miệng mà mút trông đầy dâm loạn.
Một tối trăng sáng, họ bơi gần bờ, Nga ôm Dũng, ngực cọ lưng cậu, nước biển lấp lánh trên da nàng. Dũng quay lại ôm mẹ, cặc lại cộm lên, nói:
-Mẹ ơi… con lại thèm rồi… Làm cho con đi!
Nga cười:
-Con đòi mẹ hoài luôn!
Hai mẹ con lôi nhau lên bờ cát trắng. Nàng kéo quần cậu xuống, cặc Dũng bật ra, cứng như đá. Sục cặc con mấy cái Nga lại bắt đầu bú mút cặc con. Dũng như thói quen thò tay xuống vạch vú mẹ ra mà sờ bóp. Nga để cho con nghịch mà bú cặc say sưa. Ánh trăng chiếu vào khiến khung cảnh ấy trở nên lãng mạn nhưng cũng đầy dâm dục. Thấy Dũng bắt đầu rên lên khe khẽ, Nga tinh nghịch kẹp cặc con vào khe vú mình dùng hai tay ép chặt bắt đầu xóc lên xuống. Dúng mở to mắt nhìn chằm chằm vào cặp vú to tướng của mẹ nơi con cặc đang nhấp nhô sau mỗi cú nhịp của Nga.
- Ôi mẹ ơi. Mẹ làm gì mà sướng thế.
- Thích lắm hả con. Mẹ làm mạnh lên nhé.
Dũng nhắm mắt gật đầu nhè nhẹ mà tận hưởng. Nga nhịp càng nhanh hơn, nàng áp sáp vú vào hơn, cúi đầu xuống. Mỗi khi cặc Dũng thò ra khỏi vú, Nga lại dùng lưỡi liếm vào đầu cặc. Chỉ được 1 lát Dũng không chịu được nhấp nhiên hồi vào vú mẹ mà rên lên :
- Sướng mẹ ơi. Con sướng quá. Con ra đây mẹ ơi.
Nói rồi Dũng nhấp mạnh vài cái nữa trước khi xuất tinh đầy vú mẹ. Nga vẫn kẹp chặt hai vú, nhấp 1 lúc nữa đến khi cặc Dũng xìu xuống tuột ra mới thôi. Dũng nhìn mẹ đầy sung sướng:
- Lúc nãy con sướng lắm mẹ ạ.
- Nhìn con thoải mái mẹ vui lắm. Thôi con về lều trước đi mẹ rửa lại rồi vào sau.
Nhìn Dũng từ từ đi về lều, Nga vẫn quỳ trên cát, nàng bất giác sờ tay xuống vuốt dọc khe lồn.
- Ư..
Nga bất giác rên lên khi cảm giác tê tái chạy dọc từ lồn lên đến đỉnh đầu. Hai tay xoa đều chỗ tinh trùng trên vú, Nga ngửa mặt lên nhìn trăng tự dặn lòng : "Không được. Mình không được như thế. Nó là con trai mình. Mình không thể" Lồn Nga ướt át, cơ thể nóng bừng. Nàng cố gắng trấn tĩnh lại nhằm che đi sự thật rằng nàng cũng đang rất thèm.
Dũng ngày càng tận hưởng, sự ngại ngùng từ từ mất dần. Còn Nga, cơn nứng cứ âm ỉ trong nàng như chỉ quả bom nổ chậm chờ ngày bùng nổ.
Những ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn tiếp diễn, 2 mẹ con vẫn phải tiếp tục phải sinh tồn trên hòn đảo, hàng ngày Dũng vẫn là người đi kiếm thức ăn, Nga ở nhà chăm sóc cho căn lều, ngôi nhà nhỏ nhưng đầy ấm áp của họ. Dũng vẫn đắm chìm vào niềm hạnh phúc mà mẹ mang đến, đang độ tuổi sung sức, Dũng nứng mỗi ngày còn Nga đều đáp ứng hết nhu cầu cho Dũng. Trên cơ thể mẹ, không còn chỗ nào mà Dũng không chạm vào. À mà còn 1 chỗ - lồn mẹ. Đó là nơi mà Dũng khao khát nhất. Dũng thèm lắm nhưng cậu không dám đòi hỏi. Đôi khi Dũng tự nhủ rằng : "Mẹ làm như vậy với mình là sướng lắm rồi".
Nhưng Dũng không biết rằng mẹ cậu, Nga cũng đang rất nứng. Không nứng sao nổi khi nàng - một cô gái đã 18 năm không gần đàn ông nay bị kích thích tột độ. Ban đầu đúng thật chỉ là giúp con trai mình giải tỏa, nhưng dần dần cảm giác trong nàng rất lạ. Mỗi lần chạm tay, chạm ngực, chạm môi vào cặc Dũng, người Nga lại nóng ran lên. Từng tế bào trên cơ thể nàng như chực chờ bùng nổ. Đặc biệt ở nơi lồn nàng. Nàng thèm lắm. Nhưng phải cố kìm nén trước mặt con. Nàng không thể để con biết mình đang nứng thế nào. Nàng cố giữ rào cản giữa 2 mẹ con dù cho khoảng cách ấy đang dần trở lên vô cùng mong manh.
Hôm ấy, khi Dũng đã vào rừng để săn thú. Chỉ còn mình Nga trong căn lều nhỏ. Căn lều bé tí nhưng khi chỉ còn mình nàng, nàng thấy trống trải vô cùng. Nằm ngửa trên nền cát mát lạnh, Nga bất giác sờ tay xuống háng mình vuốt nhẹ.
- Ư..
Nga rên lên sướng khoái khi nghĩ về những khoảnh khắc của hai mẹ con. Rồi chẳng mấy chốc bộ bikini - thứ duy nhất che đậy cơ thể nàng cũng đc cởi bỏ. Cặp vú to tròn bung ra đầy khiêu khích, nước nhờn trong lồn nàng chảy thành dòng xuống cát. 1 tay xoa đều 2 bên vú, 1 tay day hột le nàng bắt đầu thủ dâm. Đây cũng là cách nàng giải tỏa khi ở 1 mình trong suốt những năm qua. Nàng tưởng tượng Cường ( bố Dũng ) đang nằm trên địt vào lồn mình, 2 chân nàng co lên cao như muốn con cặc tưởng tượng ấy vào sâu trong lỗ lồn. Trước đây chỉ cần như vậy ngay lập tức nàng đạt cực khoái, nhưng giờ đây cái lồn ướt nhẹp cứ trơ ra không có dấu hiệu lên đỉnh. Hình bóng của Cường tan biến dần khiến Nga cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng rồi thay vào đó là hình ảnh của Dũng con trai nàng. Giật mình cố xua đi suy nghĩ sai trái nhưng sao hình ảnh ấy ngày càng hiện rõ. Cảm tưởng như Dũng đang nằm đè lên nàng, con cặc mà nàng chăm sóc nay cắm sâu vào lồn nhấp liên tục.
- Sướng.ggg
Nga rên lên khi nghĩ đến cảnh con trai đang nhấp nhô địt mình. Nàng hơi cúi đầu, kéo 1 bên vú to đùng của mình lên mà ngậm vào 1 bên đầu ti mà mút như con trai nàng vẫn làm, 1 tay day hột le liên tục. Chỉ cần có vậy cơn cực khoái âm ỉ bấy lâu nay bùng nổ như những cơn sóng dữ dội và liên miên tưởng như không dứt. Hồi lâu, nàng lật đật ngồi dậy mặc bộ bikini mỏng tanh vào. Cơn sướng qua đi thì tội lỗi lại hiện về. Cả sáng hôm đó Nga cứ quanh quẩn với những dòng suy nghĩ mơ hồ trong đầu nàng.
Đến gần trưa Dũng cũng về. Tay xách 2 con thỏ cười tươi với mẹ :
- Mẹ nhìn này. Hôm nay nhà mình có thỏ ăn đấy.
Nga cười vời con. Nàng cố không nhìn thẳng mặt con vì xấu hổ, 2 má ửng hồng đáng yêu vô cùng.
Dũng nhìn thấy không hiểu mẹ bị gì nhưng cậu lại nứng. Không nứng sao được khi đứng trước mặt cậu là 1 người phụ nữ xinh đẹp như tiên giáng trần, 2 má đỏ ửng, thân hình nóng bỏng với những đường cong chết người.
Nga thấy cặc con trai dựng đứng trong quần thì 2 má càng đỏ. Nhìn con với ánh mắt âu yếm :
- Lại cứng rồi hả con. Cứ thế này ai chiều được mãi - Nga cười trêu con.
Dũng đứng đó mặc cho Nga tự nhiên tụt quần mình xuống, con cặc bật ra cứng ngắc. Nga vuốt dọc theo thân cặc rồi ngậm ngay vào miệng mà mút say sưa. Dũng 1 tay sờ tóc mẹ, 1 tay thò xuống vọc vú mẹ. Vốn là để giải tỏa cho con nhưng càng mút lâu Nga lại thấy mình bắt đầu nứng, nhất là khi tay Dũng cứ mân mê 2 đầu vú nàng. Ngước lên thấy 2 mắt Dũng đã nhắm mà tận hưởng, Nga đánh liều thò tay xuống vạch đáy quần lót ra mà thủ dâm. 2 ngón tay nàng lách vào lỗ lồn má ngoáy. Nàng tưởng tượng cặc con trai trong miệng nàng đang ngoáy trong lỗ lồn nàng. "Tội lỗi quá. Nhưng sướng" Nga thầm tự nhủ khi thấy lồn mình liên tục siết chặt - dấu hiệu của cơn cực khoái nhanh chóng đang đến.
Ở trên Dũng cũng sướng không kém. Mẹ cậu hôm nay lạ lắm. Vẫn là bú cặc nhưng có cảm giác sướng hơn mọi ngày. Chẳng mấy chốc Dũng rên lên sung sướng :
- Con sướng mẹ ơi. Mẹ ơi con ra đây.
Nga ngừng bú cặc con trai nhắm mắt lại mà sóc liên hồi.
Dũng chưa kịp hiểu gì thì cặc cậu đã giật giật phóng tinh trùng khắp mặt mẹ. Cậu không biết cùng lúc ấy Nga cũng đạt cực khoái. Cơn sướng lan từ lồn nàng lên tới khắp tế bào trên cơ thể. Nàng muốn con xuất lên mặt mình. "Mình dâm quá. Nhưng sướng" Nga nghĩ thầm như vậy khi lồn nàng siết chặt lấy những ngón tay bên trong lỗ lồn.
Những ngày sau đó, mọi chuyện cứ diễn ra êm đềm như vậy. Họ đã quen với việc sinh tồn trên hoang đảo này nên không gặp nhiều khó khăn với cuộc sống ấy. Hai mẹ con cũng hưởng khoái lạc theo những cách riêng của mình. Dũng vẫn được mẹ chăm sóc tận tình, cậu đê mê sung sướng mỗi khi được mẹ bú cặc. Dũng cũng mê cặp vú mẹ lắm, Nga cũng thoải mái cho Dũng bú mút, đôi khi nứng quá Dũng đẩy mẹ nằm ra đất hoặc dựa vào gốc cây mà địt vào cái khe giữa cặp vú to tròn căng mọng ấy. Dũng thích nhất là mỗi khi nhấp đầu cặc thò ra, Nga lại liếm hoặc ngậm môi vào mà mút. Dũng đê mê trong khoái lạc, nhưng cậu cũng nhận ra có gì đó dần thay đổi trong mẹ. Mẹ cậu không chỉ đơn giản là giúp cậu thỏa mãn mà như đang hòa theo cậu. Có lẽ Dũng còn quá trẻ để biết rằng mẹ cậu cũng đang rất nứng. Cậu cũng không biết là mỗi lần bú cặc cho cậu, Nga cũng lén sờ lồn mình. Nàng muốn làm cho con sướng nhưng không muốn con biết mình cũng đang thèm. Nàng vẫn cố che giấu đi những cảm xúc ấy mặc dù nàng cũng biết đó là những cảm xúc thật.
Thế nhưng ở nơi đảo hoang chỉ có mỗi 2 người thì chẳng có bí mật nào có thể giấu đc mãi. Hôm đó, Dũng ra biển cố bắt cá, Nga mang vỏ mấy quả dừa khô vào suối lấy nước uống. Ngâm mình trong dòng suối mát lạnh mà nàng không thấy bớt nóng, bởi nàng biết rõ cơn nóng ấy kà khao khát từ lồn nàng. Cởi bỏ nốt bộ bikini nay đã nhàu nát, nàng để nước chảy trên lưng mình, người hơi cúi về trước, cặp mông tròn xoe cong lên mà thủ dâm. Ngón tay nàng len lỏi vào khắp nơi trong lồn mà ngoáy, mà móc. Như chưa đủ sướng nàng nằm nửa người lên 1 tảng đá to bên bờ suối, 2 chân banh ra hết cỡ, 1 tay bóp mạnh vú, 1 tay day hột le.
- Ư ư... Sướng. Nàng rên to khi biết không có ai xung quanh mình.
Nhưng đó là Nga nghĩ vậy. Thực thế có 1 vị khách không mời đã quan sát từ đầu đến cuối.
Dũng bắt đc cá sớm thì liền về lều ngay. Không thấy mẹ đâu cậu sợ hãi chạy đi tìm. Dũng gọi to khi tìm mẹ khắp nơi nhưng không thấy. "Có khi mẹ ở trong suối". Nghĩ vậy Dũng chạy 1 mạch vào rừng mong tìm thấy mẹ và đúng là cậu tìm thấy mẹ thật. Nhưng còn hơn cả thấy mẹ, cậu thấy cơ thể lõa lồ của mẹ mình nằm tơ hơ ở đó, vú, lồn banh ra ngay trước mắt cậu. Dũng chưa từng nứng như thế, cậu nuốt nước bọt ừng ực khi thấy mẹ điên cuồng thủ dâm. Như bản năng, Dũng cũng lôi cặc ra sóc đều.
Bên dưới, Nga đâu có biết điều đó, nàng vẫn móc lồn như điên cho đến khi cơn sướng kéo đến, Nga không kìm được mà rên to:
- Sướng. Dũng ơi. Mẹ sướng. Mẹ muốn. Ư ư ..
Dũng nứng lên hết cỡ, cậu không thể chịu được nữa. Mà còn phải chịu làm gì khi trước mặt cậu, mẹ cậu - người đàn bà mà cậu khao khát đang banh lồn thủ dâm, miệng không ngừng gọi tên mình.
Như con hổ bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy con mồi, Dũng ầm ầm lao đến mẹ. Nga giật mình thon thót khi mỗi bước chạy của Dũng càng gần, nước suối bắn tung tóe theo mỗi bước chân Dũng. Dũng lao đến, ngưng lại chưa đến 1 giây rồi xà vào ôm chặt lấy Nga. Nga ú ớ muốn gỡ con ra thì cái miệng tham lam của Dũng ngậm ngay vào hai núm vú quen thuộc mà mút chùn chụt. Nga định đẩy con ra nhưng lại không đành lòng khi nhìn thấy cặc con đã cứng lên như thỏi sắt.
- Thôi nào con. Con làm gì thế. Để mẹ bú cho nhé.
Dũng rời vú mẹ giọng đầy cương quyết :
- Không mẹ ơi. Hôm nay con sẽ địt mẹ. Mẹ muốn đúng không? Mẹ muốn cái này chui vào lồn mẹ đúng không?
Dũng vừa nói vừa kéo tay mẹ nắm lấy cặc mình.
Nga chết điếng khi nghe những lời từ con. Thật lòng nàng muốn lắm. Nhưng mặc cảm loạn luân khiến nàng không dám chấp nhận sự thật ấy.
- Không. Đừng con ơi. Mẹ xin con. Mẹ là mẹ của con. Con không được đị.. Con không được làm thế với mẹ.
Nga giật mình suýt nói ra từ "địt"
- Mẹ cho con địt đi. Ở nơi đảo hoang này chỉ có 2 ta sẽ không ai biết đâu.
Đúng là như thế thật. Nơi hoang vắng này đâu có ai. Lồn nàng thì đang nứng tột độ. Bên cạnh lại có con cặc cứng như đá thế này. Nhưng đó lại là cặc Dũng, cặc con đẻ nàng. Lồn thì nứng thật, thèm thật nhưng cái lồn ấy năm xưa cũng đẻ ra Dũng, giờ làm sao nàng có thể chấp nhận để con mình địt vào.
- Không. Mẹ xin lỗi con. Chúng ta không thể. Mẹ xin con hãy tha cho mẹ.
Nói rồi Nga vơ lấy bộ bikini bé xíu - thứ duy nhất có thể che được cơ thể nàng ở đây cắm đầu chạy. Có lẽ chút lý trí người mẹ cuối cùng đã thắng.
Dùng ngồi bần thần trong dòng suối. Cậu gào lên đầy đau khổ, 2 hàng nước mắt chảy ra hòa rớt xuống hòa theo dòng suối.
Nga ngồi co ro 1 góc trong lều, nước mắt lăn dài trên má. Đầu óc nàng trống rỗng, mơ hồ. Điều nàng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, con nàng giờ đã biết hết những gì nàng giấu. Nó đã suýt thì địt nàng, và đáng trách hơn đó là nàng đã gần để nó làm vậy. Nhưng 1 chút lý trí cuối cùng đã đưa nàng thoát khỏi tay con. Nhưng nàng thoát khỏi điều gì? Giờ đây nàng ngồi đây để làm gì? Nhiều giờ trôi qua con nàng vẫn chưa quay lại. Nga bắt đầu lo lắng, nhưng nàng không dám bước qua cánh cửa đó đi tìm con. Nàng sợ rằng nếu con cương quyết đòi 1 lần nữa thì rất khó để nàng có thể từ chối. Nhưng nó đâu ? Đến khi trời tối, cơn giông bắt đầu kéo đến. Những giọt mưa rớt xuống mái lá dừa như những nhát dao găm vào tim nàng. Nga lo lắng, sợ hãi, hối hận. Mưa ngày càng nặng hạt hơn. Nga không ngồi im được nữa, nàng vùng dậy định chạy đi tìm con, nhưng khi mới mở cửa ra, Nga thấy Dũng đứng đó từ bao giờ cả người ướt sũng. Nàng kéo con vào trong, 2 mẹ con vẫn không ai nói với ai câu nào.
Mưa ngày càng nặng hạt. Gió to hơn. Những tiếng sấm bắt đầu nổ vang như ngay trên đầu hai mẹ con. Nga giật mình thon thót mỗi khi 1 tiếng sấm nổi lên. Nàng sợ lắm, nhưng không dám lại gần ôm con chỉ nằm co ro 1 góc.
"Uỳnh..." 1 tiếng sấm lớn hơn như muốn xé toạc bầu trời.
Nga giật nảy mình. Nàng sợ, co người lại bắt đầu khóc thút thít. Một bàn tay nắm lấy vai Nga, rồi bàn tay kia ôm lấy eo kéo nàng lại ôm chặt.
Dũng ôm chặt mẹ từ phía sau, cơ thể mẹ lanh nhắt. Nga quay người lại, ôm trầm lấy con gào lên như 1 đứa trẻ.
- Con xin lỗi mẹ. Con ở đây rồi.
- Con đừng bỏ mẹ nữa nhé.
- Con sẽ không bao giờ bỏ mẹ nữa. Con sẽ mãi bên cạnh mẹ.
Nga ngước mắt lên nhìn vào mắt con. Nhìn thẳng vào ánh mắt đầy chân tình đó, không thể kìm lòng được nữa, Nga kéo đầu Dũng xuống đặt lên môi cậu 1 nụ hôn sâu đến bất tận.
Dũng kéo sát mẹ vào thân mình, lưỡi cuốn chặt lấy lưỡi mẹ tưởng như nếu họ rời nhau ra lúc này thì cả bầu trời kia sẽ sụp đổ vậy. Được một hồi hai người cũng rời môi nhau, ánh mắt của hai kẻ si tình lại chạm nhau. Rồi không ai bảo ai, tất cả những gì gọi là quần áo trên người đều được trút bỏ.
Nga nằm ngửa ra nền cát ẩm ướt, háng banh ra, hai chân giơ lên cao. Dũng chồm lên người mẹ mà bú mút hai núm vú đã cương lên đầy khiêu khích, con cặc ở dưới tìm đường vào đâm loạn xạ nhưng chưa thấy miệng lồn. Nga không chịu được nữa, kéo con lên đặt một nụ hôn lên môi, 1 tay thò xuống nắm cặc Dũng đẩy vào lỗ lồn. Khi đầu cặc đã nằm trong lồn mẹ, chẳng cần hướng dẫn Dũng cũng biết làm gì. Cậu nhấn từ từ hông mình cho đến khi gốc cặc chạm vào mu lồn mẹ.
- Ohhhh
- Ohhhhhh
2 mẹ con hú lên sung sướng hòa cùng tiếng sấm khi con cặc Dũng chui hết vào lồn Nga. Nàng cảm thấy đầu cặc con chạm vào tử cung mình. Lúc đẻ con ra nàng đau bao nhiêu thì giờ đây nàng sướng gấp nhiều lần khi nó lại chui vào lồn nàng. Nàng cảm nhận từng chút từng chút trên cặc con trai đang ma sát trong vách lồn mình.
- Sướng. Con ơi mẹ sướng lắm.
- Mẹ sướng ở đâu hả mẹ. - Dũng hỏi khi cái miệng tham lam của cậu hôn hít khắp mặt mẹ.
- Mẹ sướng lồn con ạ. Cặc con làm lồn mẹ sướng lắm. Địt đi con. Địt mẹ đi con.
Nga rên rỉ khi thấy cặc con bắt đầu nhấp trong lồn mình.
- Con cũng sướng lắm mẹ ơi. Lồn mẹ địt sướng thế. Địt mẹ sướng thế này sao mẹ không cho con địt sớm hơn mẹ ơi. Ư ư...
Dũng và mẹ rên lên sau mỗi phát địt.
Nga cũng rên lên đầy dâm đãng :
- Từ nay con địt mẹ nhé. Mẹ cho con hết đó. Lồn mẹ là của con đó. Con thích địt lúc nào cũng được. Địt ư.. Địt địt....
Nga rung lên sau mỗi cú địt của Dũng. Ban đầu còn là những cú nhấp nhẹ nhàng dần dần là những phát tọng cặc như trời giáng vào lồn mẹ của Dũng. Nga chẳng những không đau, nàng còn hẩy mông lên liên tục như để hưởng thêm sướng khoái. Tiếng kêu phành phành hòa vào tiếng mưa tạo ra 1 âm thanh đầy nhục dục. Đam mê mãnh liệt cộng với nhịp dập của 2 mẹ con khiến họ không giữ được lâu mà cùng nhau lên đỉnh.
- Sướng.. Ư.. Mẹ sướng con ơi.. Lồn mẹ sướng lắm.
- Mẹ ơi con cũng sướng lắm. Con xuất tinh đây. Con bắn vào lồn mẹ đây.
- Bắn đi con..ư, xuất đi con, xuất tinh vào lồn mẹ đi. Ư ư...
Cặc Dũng giật liên hồi xuất đầy lồn mẹ. Có lẽ đây chính là lần xuất tinh sướng nhất trong đời cậu. Không sướng làm sao được khi cậu đang được địt 1 cái lồn tuyệt vời, hơn nữa lại còn là cái lồn của mẹ ruột cậu, cái lồn mà 18 năm trước cậu đã được sinh ra. Nga cũng vậy, lồn nàng co thắt liên tục như muốn rút hết từng giọt tinh trùng của con trai. Nàng chưa từng sướng đến thế, ngay cả khi bố Dũng địt nàng cũng không thể mang lại cảm giác này.
Họ nằm đó, thở dốc, cơ thể dính chặt vào nhau, nước mưa vẫn rỉ xuống từ mái lều. Nga mở mắt, nhìn Dũng, tay vuốt nhẹ tóc con, lòng nàng rối bời nhưng tràn đầy thỏa mãn. “Dũng… mẹ…” – nàng thì thầm, không biết nói gì.
Dũng ôm mẹ chặt hơn, hôn lên trán nàng:
-Mẹ… con yêu mẹ lắm… Ở đây chỉ có mẹ con mình, chúng ta hãy quên đi thế giới ngoài kia mà sống cho bản thân mình mẹ ạ…
Nga nhắm mắt, để mặc cậu ôm, biết rằng từ giờ, họ không thể quay lại nữa.
Đêm vẫn sâu, tiếng mưa tí tách nhỏ dần, nhưng không khí trong lều vẫn nóng rực. Nga nằm trong vòng tay Dũng, cơ thể trần trụi của họ áp sát, mồ hôi trộn lẫn nước mưa làm da thịt trơn trượt. Nàng cảm nhận hơi thở cậu phả vào cổ, ngực cậu ép chặt vào vú nàng, núm vú vẫn cứng lên vì kích thích chưa tan. Lồn nàng co bóp nhẹ, vẫn ướt át sau cơn sướng vừa rồi, thèm khát thêm dù lý trí bảo phải dừng lại. Dũng cũng không yên, cặc cậu cương lên lần nữa, chạm vào đùi mẹ, nóng bỏng như muốn bùng cháy.“Mẹ…” – Dũng thì thầm, tay lần xuống eo nàng, kéo sát hơn, cặc cậu cọ vào khe lồn ướt nhẹp. Nga rùng mình, rên khẽ: “Dũng… con…ư” Giọng nàng lạc đi, không phải trách móc mà như mời gọi. Dũng gật đầu, mắt đỏ ngầu, cậu cúi xuống hôn lên cổ mẹ, môi lướt qua da thịt, mút nhẹ làm nàng cong người lên.
-Con thèm mẹ… Mẹ làm con sướng lắm, con muốn nữa… – cậu nói, tay bóp mạnh vú mẹ, ngón tay gảy núm vú làm Nga giật nảy, lồn ướt nhoét.
Nga quay sang, nhìn sâu vào mắt con, thấy ham muốn cháy bỏng trong đó. Nàng không đẩy ra, mà kéo cậu sát hơn, môi tìm môi cậu, hôn sâu, lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt trộn lẫn trong tiếng rên khe khẽ.
-Con… mẹ cũng thèm… – nàng thì thầm giữa nụ hôn, tay trượt xuống nắm cặc cậu, vuốt nhẹ, cảm nhận nó cứng và nóng trong tay. Dũng rên lên, đẩy mẹ nằm ngửa, tay cậu lần xuống lồn nàng, ngón tay luồn vào, ngoáy nhẹ làm Nga rên to:
-Ư… con ơi… mẹ sướng quá…
Cậu không chờ nữa, đè lên người mẹ, cặc chạm vào khe lồn, trượt lên xuống vài lần rồi đẩy mạnh vào. Nga hét lên, cơ thể cong lên, lồn co bóp chặt lấy cặc con, sướng đến phát điên.
-Dũng… mạnh nữa đi… – nàng rên, tay cào lưng cậu, móng tay để lại vệt đỏ. Dũng nhấp nhanh, mỗi cú đẩy làm vú nàng nảy lên, tiếng da thịt va chạm “phạch… phạch…” vang khắp lều.
-Mẹ… con sướng… Lồn mẹ chặt quá… – cậu gầm gừ, tay bóp vú mẹ, cúi xuống mút núm vú, lưỡi quấn quanh làm Nga run rẩy.
-Mẹ cũng sướng lắm. Con địt mẹ sướng lắm. Địt nữa đi con. Địt...địt. - Nga lảm nhảm
Họ quấn lấy nhau, cơ thể trơn trượt, mồ hôi túa ra hòa lẫn nước mưa còn đọng. Nga quấn chân quanh hông con, kéo sâu hơn, lồn nàng ướt đẫm, co bóp như muốn hút chặt cặc cậu.
- Con ơi..sướng...lồn mẹ sướng… mẹ ra nữa rồi…– nàng rên to, cơ thể giật nảy, cơn cực khoái thứ hai ập đến, nước lồn tuôn ra ướt đẫm tấm lá. Dũng nhấp nhanh hơn, gầm lên:
-Mẹ… con cũng ra đây… con bắn tinh vào lồn mẹ đây – tinh bắn mạnh vào trong lồn, nóng hổi, đầy tràn, cả hai rên lên cùng lúc, ôm chặt nhau trong cơn sướng ngập tràn.
Họ nằm yên, thở hổn hển, cơ thể vẫn dính chặt, lều im lặng chỉ còn tiếng thở của hai người. Nga vuốt lưng Dũng, cảm nhận những vết cào của mình, lòng nàng ấm áp xen lẫn tội lỗi thoáng qua.
-Con… mẹ sướng lắm… – nàng thì thầm, giọng khàn. Dũng hôn lên môi mẹ, nhẹ nhàng:
-Mẹ… con muốn mãi thế này… Chỉ có mẹ thôi…mẹ cho con lần nữa nhé.
Nga hơi bất ngờ khi cặc con trai bắt đầu cứng trở lại trong lồn mình.
- Ư...
Nga rên lên khi Dũng lại bắt đầu nhấp. Nàng nhắm mắt, ôm con chặt hơn, biết rằng đêm nay đã thay đổi họ mãi mãi.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua những kẽ lá dừa, rọi vào lều vẫn còn ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Nga tỉnh dậy, cơ thể trần trụi nằm trong vòng tay Dũng, hơi ấm của cậu bao lấy nàng. Nàng mở mắt, nhìn khuôn mặt con trai ngủ say – lông mày rậm, môi mím chặt, giống Cường đến nao lòng. Nhớ lại đêm qua, lồn nàng co bóp nhẹ, 1 dòng nước nhờn hòa với tinh trùng chảy ra nền cát, ướt át, cơ thể nóng ran dù vừa trải qua ba lần sướng ngập tràn. Nàng vuốt nhẹ tóc Dũng, lòng rối bời xen lẫn thỏa mãn, tự nhủ: “Mình đã làm gì với con trai mình thế này… Nhưng sao lại sướng thế…”
Dũng cựa mình, mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của mẹ. Cậu mỉm cười, kéo nàng sát hơn, cặc cậu cương lên chạm vào đùi nàng. “Mẹ… chào buổi sáng…” – cậu thì thầm, giọng khàn khàn, tay lần xuống eo mẹ, vuốt nhẹ. Nga rùng mình, rên khẽ: -Ư… con… vừa mới cả đêm qua mà – nhưng không đẩy ra.
Nàng cảm nhận ham muốn trỗi dậy, lồn ướt thêm, cơ thể tự động áp sát con.
- Con lại muốn à… – nàng hỏi, giọng run run, tay vô thức trượt xuống nắm cặc cậu, vuốt nhẹ. Dũng gật đầu, mắt sáng rực:
-Mẹ… con thèm mẹ… Đêm qua sướng lắm mẹ ạ…
Nga không trả lời, mà cúi xuống hôn môi cậu, lưỡi quấn lấy nhau, tiếng rên khe khẽ vang lên trong lều. Nàng đẩy Dũng nằm ngửa, leo lên người cậu, ngực tròn căng ép sát ngực con, lồn ướt át cọ vào cặc cứng ngắc.
-Con làm mẹ điên mất rồi… – nàng thì thầm, tay cầm cặc cậu, dí vào khe lồn, từ từ ngồi xuống. Cả hai rên lên cùng lúc, Nga nhấp hông, lồn co bóp chặt lấy cặc con, sướng đến run người.
-Mẹ ơi… sướng quá… con sướng lắm…mẹ địt con à.. – Dũng gầm gừ, tay bóp vú mẹ, ngón tay gảy núm vú làm nàng cong người lên.
Nga nhấp nhanh hơn, vú nảy lên theo nhịp, tiếng da thịt va chạm “phạch… phạch…” hòa lẫn tiếng rên của cả hai. -Dũng… mẹ sướng…lồn mẹ sướng. Mẹ địt con mạnh nữa nhé… – nàng rên to, tay bám vào ngực cậu, móng tay cào nhẹ. Dũng đẩy hông lên, nhấp ngược lại, mỗi cú đẩy làm nàng giật nảy, lồn ướt đẫm, nước tuôn ra ướt cả đùi cậu.
-Mẹ… con sướng lắm sắp không chịu được rồi… – Dũng hét lên, tay siết eo mẹ, nhấp thật sâu. Nga cong người, rên lớn: -Con ơi. Địt.. Mẹ sướng… mẹ ra… – cơ thể giật nảy, cơn cực khoái ập đến, lồn co bóp mạnh. Dũng cũng ra ngay sau, tinh bắn vào trong, nóng hổi, đầy tràn, cả hai ôm chặt nhau, thở dốc.
Họ nằm yên một lúc, Nga gục xuống ngực Dũng, tóc rối bời dính vào mồ hôi.
-Mẹ không ngờ mình lại thế này… – nàng thì thầm, giọng khàn. Dũng vuốt lưng mẹ, hôn lên trán:
-Mẹ đừng nói vậy nữa… con yêu mẹ… Chỉ có mẹ con mình…
Nga mỉm cười yếu ớt, lòng ấm áp nhưng vẫn thoáng chút tội lỗi. Nàng đứng dậy, mặc lại bikini rách, nói:
-Đi thôi, con… kiếm gì ăn, mẹ đói rồi. Dũng gật đầu, nhưng mắt vẫn thèm thuồng nhìn cơ thể mẹ, biết rằng từ giờ, mỗi ngày bên nhau sẽ không chỉ là sinh tồn.
Buổi trưa, họ ra bãi biển bắt cá, nhưng không khí giữa hai người đã khác. Dũng đứng sau lưng Nga, tay vô thức vòng qua eo, cọ cặc vào mông nàng qua quần . Nga quay lại, giả vờ gắt:
-Con… tập trung bắt cá đi!
Nhưng nàng cười, tay vỗ nhẹ má cậu, lòng thầm muốn cậu đè nàng xuống cát ngay lúc đó. Dũng nháy mắt:
-Con muốn nữa…Nga đỏ mặt, không đáp, nhưng lồn nàng ướt át, biết rằng họ sẽ không dừng lại.
Những ngày sau đêm mưa, Nga và Dũng không còn giữ khoảng cách nữa. Hòn đảo từng là địa ngục – nơi họ rơi xuống trong hoảng loạn, đói khát, đối mặt rắn rết và bão tố – giờ trở thành thiên đường của riêng hai mẹ con. Mỗi sáng, họ thức dậy trong vòng tay nhau, cơ thể trần trụi áp sát, hơi ấm hòa quyện dưới ánh nắng xuyên qua lều. Nga không còn giằng xé, mặc cảm loạn luân tan biến, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc kỳ lạ khi có Dũng bên mình. Dũng cũng vậy, cậu xem mẹ không chỉ là mẹ, mà là tất cả – người phụ nữ duy nhất, chỗ dựa duy nhất, và nguồn sướng khoái vô tận.Buổi sáng đó, Nga đứng dậy, bikini rách giờ chỉ còn là miếng vải nhỏ che hờ ngực và lồn. Dũng nằm ngắm mẹ, mắt sáng rực:
-Mẹ đẹp quá…
Nga quay lại, mỉm cười:
-Đừng nhìn mẹ thế, đi bắt cá đi! Nhưng nàng bước đến, cúi xuống hôn cậu, lưỡi quấn lấy nhau, tay Dũng lần lên vú mẹ, bóp nhẹ làm nàng rên khẽ.
-Mẹ… con thèm rồi… – cậu thì thầm, kéo nàng ngã xuống tấm lá. Nga không kháng cự, dang chân ra, để cậu đè lên, cặc cứng ngắc chui vào lồn ướt át. Họ rên lên, nhấp nhô trong lều, tiếng da thịt va chạm hòa lẫn tiếng sóng vỗ xa xa, cả hai đạt cực khoái nhanh chóng, ôm nhau cười hạnh phúc.
Những ngày sau đó, họ sống như đôi tình nhân thực thụ. Ban ngày, họ cùng nhau săn bắt – Dũng làm bẫy thỏ, Nga nhặt dừa, cả hai cười đùa bên bãi biển. Có lần, Dũng đứng sau lưng mẹ, tay vòng qua eo, cọ cặc vào mông nàng khi nàng cúi xuống nhặt vỏ sò. Nga quay lại, giả vờ gắt:
-Con nghịch thế!
Nhưng nàng đẩy cậu ngã xuống cát, leo lên người cậu, bikini rách rơi ra, để lộ ngực tròn căng.
-Mẹ sướng không? – Dũng rên lên, tay bóp vú mẹ, khi nàng nhấp hông, lồn co bóp cặc cậu.
-Sướng… con làm mẹ sướng… – Nga rên to, nhấp nhanh hơn, cả hai ra cùng lúc, nằm thở dốc trên cát, sóng biển vỗ vào chân.
Đêm đến, họ quấn lấy nhau bên đống lửa. Nga ngồi trong lòng Dũng, lưng áp sát ngực cậu, tay cậu lần xuống lồn nàng, ngoáy nhẹ làm nàng cong người rên:
-Dũng… con…
Cậu hôn lên cổ mẹ, thì thầm:
-Mẹ… con muốn mãi thế này…
Nga quay lại, hôn sâu, rồi kéo cậu nằm xuống cát, để cậu đè lên, nhấp mạnh dưới ánh lửa lập lòe. Tiếng rên của họ hòa lẫn tiếng sóng, lều không còn cần thiết khi cả đảo là nhà của họ.
-Mẹ… con ra… – Dũng gầm lên, tinh bắn vào trong lồn mẹ, Nga cũng rên lớn, lồn co bóp, cả hai ôm chặt nhau, hạnh phúc ngập tràn.
Hòn đảo giờ là thiên đường – không chỉ vì họ đã quen sinh tồn, mà vì họ có nhau. Nga không còn nhớ đến Cường, Dũng không còn mơ về thế giới bên ngoài. Họ dựng một lều mới chắc chắn hơn, trồng cây dừa, làm bẫy cá, sống như cặp đôi nguyên thủy. Mỗi ngày, họ cười đùa, săn bắt, và quấn lấy nhau bất cứ lúc nào ham muốn trỗi dậy – trên bãi cát, dưới bóng dừa, hay trong suối mát. Có lần, Nga tắm ở suối, Dũng lao đến, đẩy nàng tựa vào tảng đá, nhấp từ phía sau, nước bắn tung tóe hòa lẫn tiếng rên:
-Mẹ… con sướng…
- Con… mẹ cũng sướng…
Cả 2 rên lên khi Dũng rùng mình xuất tinh vài lồn Nga.
Những ngày đó là hạnh phúc nhất với họ. Nga nhìn Dũng, thấy cậu trưởng thành, mạnh mẽ, và yêu nàng theo cách không ai thay thế. Dũng nhìn mẹ, thấy nàng đẹp hơn bao giờ hết, không chỉ là mẹ mà là người phụ nữ của cậu.
-Con muốn ở đây mãi với mẹ… – Dũng nói một đêm, ôm nàng bên lửa. Nga vuốt tóc con, cười:
-Ừ… chỉ cần có con, mẹ cũng vậy…
Họ hôn nhau, kéo nhau xuống cát, lại quấn lấy nhau dưới ánh trăng, tiếng rên vang lên, hòa cùng tiếng sóng bất tận.
Những ngày trôi qua, Nga và Dũng càng đắm chìm trong thiên đường của riêng họ. Họ hứa hẹn sẽ ở mãi trên hòn đảo, sống bên nhau, yêu nhau, và quấn lấy nhau mọi lúc mọi nơi. Dưới bóng dừa, trên bãi cát, hay trong dòng suối mát – không nơi nào là không vang lên tiếng rên của họ. Một buổi trưa, Nga tắm biển, Dũng lao đến, đẩy nàng ngã xuống sóng, cởi bikini rách, đè lên nàng ngay giữa nước.
-Mẹ đẹp quá… con thèm… – cậu rên, nhấp mạnh, nước bắn tung tóe hòa lẫn tiếng Nga rên:
- Con ơi… sướng quá…
Họ ra cùng lúc, ôm nhau cười, sóng vỗ vào chân, hạnh phúc ngập tràn.
Dũng nằm gối đầu nên đùi mẹ tò mò hỏi.
- Mẹ này. Con xuất vào trong mẹ thế mẹ không sợ có bầu à.
Nga cười:
- Con yên tâm. Không có được đâu.
Dũng nhỏm dậy, ánh mắt lo lắng hỏi mẹ:
- Sao thế hả mẹ. Con bị làm sao à. Hay con bị vô sinh.
Nga lại bật cười xoa đầu con.
- Không. Con không bị sao hết. Do mẹ lúc sinh con ra mẹ bị băng huyết nên phải cắt bỏ ống dẫn trứng rồi. Sinh con là lần đầu cũng là lần cuối của mẹ.
- Mẹ vất vả quá. Con thương mẹ nhiều lắm.
- Thì giờ bù đắp lại cho mẹ là được mà. - Nga nhìn con cười âu yếm. Dũng đè mẹ xuống bãi cát, hôn lên khắp cơ thể mẹ. Nga cười khúc khích :
- Ối. Lại làm gì đấy. Vừa mới "ấy" xong mà.
- Con "bù đắp" cho mẹ đấy.
Nói rồi 2 mẹ con lại ôm hôn nhau. Cặc Dũng lại tìm đường chui tọt vào lỗ lồn mẹ, 2 mẹ con rên lên sướng khoái hòa với tiếng sóng vỗ vào bờ biển.
Nhưng Dũng nhận ra căn lều không thể là nơi trú ngụ mãi mãi. Gió mạnh và mưa thường xuyên làm nó lung lay, không đủ kiên cố cho hai người.
-Mẹ… ta cần tìm chỗ khác, chắc chắn hơn – cậu nói tay vuốt lưng Nga khi nàng nằm trong lòng cậu. Nga gật đầu, hôn lên ngực con:
-Ừ… miễn là có con, mẹ ở đâu cũng được…
Họ quyết định đi sâu vào khu rừng trên đảo, tay trong tay, vừa đi vừa đùa, ham muốn vẫn cháy bỏng.
Sau vài giờ băng qua rừng, họ nghe tiếng nước chảy róc rách khác lạ. Đi tiếp, cả hai sững sờ khi thấy một suối nước nóng – nước bốc hơi nghi ngút, ấm áp giữa những tảng đá phủ rêu.
-Dũng… chỗ này đẹp quá! – Nga reo lên, cởi phăng bộ bikini rách nát, nhảy xuống ngâm mình. Dũng cười lớn, vứt quần rách, lao theo mẹ. Nước nóng bao lấy họ, Nga áp sát con, ngực tròn căng ép chặt vào ngực cậu, tay trượt xuống nắm cặc cứng ngắc, vuốt mạnh.
-Mẹ ơi… con thèm mẹ quá… – Dũng rên, kéo nàng ngồi lên đùi, cọ cặc vào khe lồn ướt át, trơn trượt.
Nga rên khẽ, nhấp hông, lồn co bóp lấy đầu khấc khi cậu đẩy vào.
- Ư… mẹ sướng… – nàng thì thầm, tay bám vai con, móng tay cào nhẹ. Dũng không chờ nữa, nhấc mẹ tựa vào tảng đá, nước bắn tung tóe, cậu đè lên, nhấp mạnh, cặc chui sâu vào lồn nàng.
-Lồn mẹ chặt quá…con sướng… – cậu gầm gừ, tay bóp vú mẹ, mút núm vú đỏ au, lưỡi quấn quanh làm Nga cong người lên, rên to:
-Dũng…địt mạnh nữa đi… mẹ chịu hết nổi rồi…
Nước nóng làm cả hai nóng ran, Nga quấn chân quanh hông con, kéo sâu hơn, lồn ướt đẫm co bóp dữ dội.Dũng nhấp nhanh, mỗi cú đẩy làm vú nàng nảy lên, tiếng da thịt va chạm “phạch… phạch…” vang vọng giữa rừng, át cả tiếng suối. Nga hét lên:
- Ư..ư… mẹ ra… – cơ thể giật nảy, nước lồn tuôn ra hòa lẫn nước nóng, lồn co bóp chặt lấy cặc cậu. Dũng gầm lên: -
-Mẹ ơi… con cũng ra… – nhấp vài cái thật sâu, tinh bắn mạnh vào trong, nóng hổi, đầy tràn. Họ ôm nhau, thở dốc, nước suối nóng chảy qua da thịt, Nga rên khe khẽ: -Chưa bao giờ mẹ sướng thế… mẹ yêu con.
Dũng hôn môi mẹ, cười:
-Con yêu mẹ… con muốn mãi ở đây với mẹ…
Đang hạnh phúc ngập tràn, Nga bất ngờ ngẩng lên, chỉ tay:
-Dũng… kia là gì?
Trên một cây cổ thụ gần suối, họ thấy một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, dựng trên cao, cũ kỹ nhưng kiên cố. Cả hai tò mò trèo lên, xem xét – bên trong có bàn gỗ mục, vài tấm ván gãy, và dấu vết lửa cũ. -Chỗ này chắc chắn có người ở trước đây… – Dũng nói, giọng ngạc nhiên.
Nga gật đầu, gọi lớn:
-Có ai không? – nhưng chỉ có tiếng gió đáp lại.
Họ lục lọi, thấy vài mảnh vải rách và một con dao gỉ sét, lòng thoáng bất an nhưng vẫn nghĩ đây là nơi trú ngụ hoàn hảo.
Rồi Dũng bước ra sau ngôi nhà, bất ngờ hét lên:
-Mẹ… lại đây!
Nga chạy tới, đứng sững khi thấy một bộ xương người nằm dưới gốc cây, xương trắng phơi ra giữa đám lá khô, một tay còn nắm chặt khúc gỗ mục.
-Dũng… đây là… – Nga thì thầm, tay run rẩy ôm con.
Dũng kéo mẹ sát lại, giọng lạc đi:
-Chắc người này cũng lạc ở đây… rồi chết…Có thể là chủ nhân của ngôi nhà. Họ nhìn nhau, hoảng sợ trèo lên, thiên đường bỗng chốc nhuốm màu u ám. Nga siết chặt tay Dũng:
-Mẹ sợ lắm… có khi nào ta cũng…
Dũng lắc đầu, ôm mẹ:
-Không, mẹ… ta có nhau, ta sẽ không như vậy…
Đêm đó, họ ngủ trong ngôi nhà trên cây, ôm nhau thật chặt. Tiếng suối nước nóng róc rách bên dưới không xoa dịu được nỗi sợ, Nga run rẩy trong vòng tay Dũng, thì thầm:
-Mẹ sợ…
Dũng vuốt tóc mẹ, hôn lên trán:
-Mẹ… có con đây, đừng sợ…
Họ không nói gì thêm, chỉ ôm nhau, hơi thở hòa quyện, tìm an ủi trong sự gần gũi, nhưng ham muốn đêm nay bị nỗi bất an đè nén.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tán lá, rọi vào ngôi nhà trên cây nơi Nga và Dũng đang ôm nhau ngủ. Nga tỉnh dậy, lòng vẫn thoáng bất an khi nhớ đến bộ xương dưới gốc cây đêm qua. Dũng mở mắt, nhận ra nỗi lo trong ánh nhìn của mẹ, cậu siết tay nàng, giọng trầm ấm:
-Con nghĩ ta nên chôn cất người đó cho tử tế. Để ông ấy yên nghỉ.
Nga gật đầu, khẽ thở dài:
-Ừ… con nói đúng. Cứ để vậy, mẹ không yên tâm…
Họ dùng khúc gỗ và lá dừa, đào một hố nông gần ngôi nhà, đặt bộ xương vào, phủ đất lên. Dũng thì thầm:
-Cảm ơn ông… mong ông an nghỉ.- Hai mẹ con đoán là 1 người đàn ông dựa trên bộ đồ ông ấy mặc.
Nga đứng bên, ôm tay con, nỗi sợ dần tan khi cảm nhận sự mạnh mẽ của cậu.
Sau đó, họ tiếp tục khám phá xung quanh. Dũng lục lọi gần ngôi nhà, bất ngờ phát hiện một hòm sắt cũ kỹ ẩn dưới đám rễ cây.
-Mẹ, lại đây xem cái này! – cậu reo lên, dùng gỗ cạy nắp. Bên trong là cả một kho báu nhỏ: những bộ trang phục phụ nữ – váy, áo lót, bikini – còn mới, xếp ngay ngắn, có lẽ thuộc về ai đó mà người đàn ông kia không dùng đến. Ngoài ra, gần đó có vài dụng cụ sắt: cuốc, xẻng, dao sắc bén. Nga sáng mắt, reo lên:
-Mẹ không ngờ lại có mấy thứ đẹp thế này!
Dũng cười, ánh mắt tinh nghịch:
-Chắc ông ấy để lại cho mẹ mặc, để con ngắm cho đã mắt!
Nga lôi ra một bộ váy dạ hội màu đỏ, vải mềm mại lấp lánh dưới nắng.
-Mẹ thử cái này cho con xem nhé? – nàng nói, giọng rộn ràng, mắt lấp lánh niềm vui. Dũng gật đầu, ngồi tựa vào cây, ánh nhìn không rời mẹ:
-Thử đi mẹ, con muốn xem mẹ đẹp thế nào!
Nga cởi bỏ bộ bikini rách, để lộ cơ thể trần trụi – ngực to tròn căng mọng, mông cong tớn, làn da rám nắng khỏe khoắn. Nàng mặc váy vào, bộ váy ôm sát, tôn lên vóc dáng tuyệt mỹ, ngực căng tràn, eo thon thắt, từng đường nét như một bức tranh.
-Mẹ thế nào? Con thấy mẹ có đẹp không? – nàng quay người, mỉm cười dịu dàng. Dũng đứng bật dậy, ánh mắt cháy bỏng, giọng khàn khàn: -
-Mẹ… đẹp quá… Con chưa từng thấy ai đẹp như vậy… Con thật là may mắn.
Nga bước đến, kéo Dũng sát lại, môi nàng tìm môi cậu, hôn sâu, lưỡi quấn lấy nhau đầy ướt át.
-Con thích mẹ mặc thế này lắm hả ? – nàng thì thầm, tay trượt xuống nắm cương vật cậu, vuốt nhẹ. Dũng rên khẽ: -Mẹ… con nứng lắm rồi, cặc con thèm lồn mẹ quá!
Cậu đẩy mẹ tựa vào cây, kéo váy lên, để lộ lồn ướt át, hồng hào.
-Lồn mẹ ướt thế này, muốn cặc con lắm rồi đúng không? – cậu gầm gừ, cởi quần rách, cặc cứng ngắc dí vào khe lồn, đút mạnh một phát. Nga rên to:
-Dũng… sướng lồn quá… địt mẹ mạnh nữa đi con! – tay bám vào cây, móng tay cào lên vỏ gỗ.Dũng nhấp nhanh, mỗi cú địt làm ngực nàng nảy lên trong váy, tiếng da thịt va chạm “phạch… phạch…” vang giữa rừng.
- Mẹ… lồn mẹ chặt quá, cặc con sướng lắm… – cậu rên, tay xé váy xuống, ngực trần bật ra, cậu cúi xuống mút núm vú đỏ au. Nga rên lớn:
-Mút vú mẹ đi, địt lồn mẹ mạnh nữa… mẹ sướng lắm!
Nàng quấn chân quanh hông con, kéo cặc cậu sâu hơn, lồn co bóp như muốn nuốt trọn.
-Dũng… mẹ ra… lồn mẹ ra rồi… – nàng hét lên, cơ thể giật nảy, nước lồn tuôn ra ướt đẫm đùi cậu. Dũng nhấp thêm vài cái, gầm lên:
-Mẹ… cặc con bắn tinh đây… – tinh bắn mạnh vào lồn nàng, nóng hổi, đầy tràn.
Họ ôm nhau, thở dốc, váy đỏ nhàu nhĩ, Nga mỉm cười, giọng dịu:
-Con thích mẹ thế này lắm hả.
Dũng hôn lên môi mẹ, thì thầm:
-Mẹ mặc gì con cũng mê, chỉ muốn ở bên mẹ mãi…con yêu mẹ lắm.
- Mẹ cũng yêu con.
Những cái ôm hôn lại làm cặc Dũng cứng lên. Tiếng rên của Nga lại vang vọng khắp khu rừng.
Với những thứ tìm được, họ bắt tay xây dựng thiên đường thực sự. Dũng dùng cuốc và xẻng sửa lại ngôi nhà trên cây – gia cố sàn, lợp mái mới bằng lá dừa, làm cầu thang chắc chắn. Nga giúp con, vừa làm vừa đùa, đôi lúc kéo cậu vào suối nước nóng để quấn lấy nhau. Họ tự nhủ mình may mắn hơn người đàn ông kia – có nhau, có tình yêu, và giờ có cả nơi trú ngụ kiên cố.
Buổi tối hôm đó, ánh trăng rọi qua kẽ lá, chiếu vào ngôi nhà trên cây mới sửa, ấm áp và chắc chắn. Nga mặc váy đỏ, ngồi tựa vào ngực Dũng, hai người nhìn xuống suối nước nóng lấp lánh dưới ánh trăng. -Chúng ta phải cảm ơn ông ấy… Nhờ ông, ta có tất cả, – nàng thì thầm, giọng dịu dàng. Dũng hôn lên tóc mẹ:
- Con cũng nghĩ vậy… Ở đây mãi với mẹ là đủ…
Cậu cúi xuống, môi tìm môi nàng, hôn sâu, tay lần xuống eo, kéo nàng ngã xuống sàn gỗ mới lót.Nga rên khẽ, dang chân ra, váy đỏ trượt lên, để lộ lồn ướt át. -Con… mẹ muốn… – nàng thì thầm, tay kéo cậu sát hơn. Dũng cởi quần, cặc cứng ngắc chạm vào khe lồn nàng.
-Mẹ… con vào đây. Con địt mẹ đây – cậu rên, đút mạnh vào, lồn nàng co bóp chặt lấy cậu. Nga rên to:
-Sướng lồn quá… địt mẹ đi con!
Dũng nhấp nhanh, sàn gỗ rung lên theo nhịp, tiếng “phạch… phạch…” hòa lẫn tiếng rên của cả hai.
-Lồn mẹ chặt quá, cặc con sướng… – cậu gầm gừ, tay bóp ngực mẹ qua váy, kéo xuống mút núm vú đỏ au. Nga cong người, rên lớn:
-Con ơi… địt mẹ mạnh nữa đi… mẹ sướng lắm!
Nàng quấn chân quanh hông con, kéo sâu hơn, lồn co bóp dữ dội.
-Dũng… mẹ ra… lồn mẹ ra rồi… – nàng hét lên, cơ thể giật nảy, nước lồn tuôn ra ướt sàn gỗ. Dũng nhấp thêm vài cái, rên lớn:
-Con ra đây. Cặc con bắn tinh vào lồn mẹ đây… – tinh bắn mạnh vào lồn nàng, nóng hổi, đầy tràn.
Họ ôm nhau, thở dốc, ánh trăng chiếu lên cơ thể trần trụi, Nga vuốt tóc con, mỉm cười:
-Có con ở đây mẹ hạnh phúc lắm…
Dũng hôn lên môi mẹ, thì thầm:
-Mẹ… con cũng vậy… Mãi mãi là của mẹ…
Sáng hôm sau, Nga tỉnh dậy trong ngôi nhà trên cây, ánh nắng sớm rọi qua kẽ lá, chiếu lên sàn gỗ mới lót. Nàng vươn vai, cảm nhận hơi ấm còn sót lại từ đêm qua, nhưng chợt giật mình khi không thấy Dũng bên cạnh.
-Dũng… con đâu rồi? – nàng gọi, giọng lo lắng, vội ngồi dậy, nhìn quanh. Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng chim hót và gió thổi qua rừng. Nỗi sợ trào lên, nàng lao ra khỏi nhà, gọi lớn:
-Dũng! Con đâu rồi? Đừng làm mẹ sợ! – giọng nàng lạc đi, tim đập thình thịch.
-Con đây, mẹ ơi! – tiếng cậu vang lên từ phía thác nước gần đó. Nga thở phào, chạy vội xuống, thấy Dũng đứng bên dòng thác, tay cầm một vòng hoa đủ màu sắc – đỏ, vàng, trắng – tết từ những bông hoa rừng rực rỡ.
-Con làm mẹ sợ muốn chết… – Nga ôm ngực, mắt rưng rưng. Dũng cười, bước đến, vuốt tóc mẹ:
-Con xin lỗi… Con muốn hái hoa cho mẹ, để làm một thứ đặc biệt… Nga nhìn vòng hoa, lòng ấm áp, mỉm cười:
-Con… hoa đẹp lắm…nhưng dịp gì cơ?
Dũng kéo mẹ lên nhà gỗ, lấy từ đống đồ cũ của người đàn ông kia một chiếc váy trắng tinh, vải mỏng nhẹ, lấp lánh như ánh trăng. Cậu cũng tìm được một bộ đồ tử tế – áo sơ mi và quần dài, tuy cũ nhưng vẫn vừa vặn.
-Mẹ mặc cái này đi, con muốn mẹ đẹp nhất hôm nay, – Dũng nói, mắt sáng rực. Nga nhìn váy, rồi nhìn con, bất ngờ nhận ra ý định của cậu. Không đợi Dũng mở lời, nàng mỉm cười, giọng dịu:
-Em đồng ý…
Dũng sững người, rồi cười rạng rỡ, ôm chầm lấy mẹ:
-Mẹ… không, em… Anh yêu em…
Họ tổ chức một đám cưới đơn giản nhưng vô cùng đặc biệt ngay dưới tán cây cổ thụ. Dũng đội vòng hoa lên đầu Nga, nàng mặc váy trắng, đẹp như một nàng tiên giữa rừng. Cậu đứng trước nàng, trong bộ đồ tử tế, nắm tay nàng, nói:
-Anh, Dũng, nguyện ở bên em, Nga, mãi mãi trên hòn đảo này…
Nga mỉm cười, mắt lấp lánh:
-Em, Nga, cũng nguyện ở bên anh, Dũng, mãi mãi…
Khách mời chỉ có muông thú trong rừng – chim hót líu lo, sóc chạy qua, và tiếng thác nước róc rách như bản nhạc cưới. Họ trao nhau một nụ hôn sâu, lưỡi quấn lấy nhau, tay siết chặt, dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
Đêm đó, ánh trăng rọi vào ngôi nhà trên cây, Nga và Dũng ngồi bên nhau, váy trắng của nàng lấp lánh, vòng hoa vẫn trên đầu.
-Anh… em hạnh phúc lắm… – Nga thì thầm, tựa vào ngực Dũng. Cậu hôn lên trán nàng:
-Anh cũng vậy… mẹ của anh…
Họ hôn nhau, môi quấn lấy môi, tay Dũng lần xuống eo nàng, kéo nàng ngã xuống sàn gỗ. Nga rên khẽ, váy trắng trượt lên, để lộ cơ thể trần trụi bên dưới.
-Anh… em thèm... – nàng thì thầm, dang chân ra, tay kéo cậu sát hơn.
Dũng cởi áo, cặc cứng ngắc chạm vào khe lồn ướt át của nàng.
-Mẹ yêu… cặc anh thèm lồn em quá… – cậu rên, đút mạnh vào, lồn nàng co bóp chặt lấy cậu. Nga rên to:
-Con ơi… sướng lồn quá… địt em đi anh! Dũng nhấp nhanh, sàn gỗ rung lên, tiếng “phạch… phạch…” hòa lẫn tiếng rên của cả hai.
-Lồn em chặt quá, cặc anh sướng… – cậu gầm gừ, tay kéo váy xuống, mút núm vú đỏ au của nàng. Nga cong người, rên lớn:
- Địt em mạnh nữa… em sướng lắm!
- Anh địt mạnh đây. Anh địt vào lồn mẹ anh đây. Mẹ ơi con sướng.
- Địt đi anh. Địt mẹ đi. Lồn mẹ sướng quá con ơi. Em sướng.ggg
Dũng phóng tinh trùng nóng hổi vào lồn mẹ hết lần này đến lần khác. Đêm đó là đêm hạnh phúc nhất đời họ. Cả hai ra thêm không biết bao nhiêu lần nữa và chỉ thiếp đi khi đã kiệt sức.
Họ quấn lấy nhau, ánh trăng chiếu lên cơ thể trần trụi, đánh dấu đêm tân hôn đặc biệt của đôi vợ chồng trên đảo.
Sau đám cưới dưới tán cây, Nga và Dũng vẫn sống hạnh phúc trong ngôi nhà trên cây, quấn lấy nhau mỗi đêm, tiếng rên của họ vang vọng giữa rừng. Ngôi nhà trên cây giờ là tổ ấm của họ, nơi họ cùng nhau sinh tồn, cười đùa, và yêu thương nhau không giới hạn.
Sáng hôm sau, Nga tỉnh dậy trong vòng tay Dũng, ánh nắng sớm chiếu qua kẽ lá, rọi lên cơ thể trần trụi của nàng. Váy trắng từ đêm tân hôn vẫn nằm một góc, vòng hoa trên đầu nàng đã khô nhưng vẫn đẹp. -
Con… chào buổi sáng… – nàng thì thầm, hôn lên ngực cậu, tay vuốt nhẹ lên cơ bắp rắn chắc. Dũng mở mắt, mỉm cười, kéo nàng sát hơn:
-Chào mẹ… em đẹp quá… Cậu hôn lên môi nàng, tay lần xuống eo, vuốt nhẹ lên mông cong, làm Nga rùng mình, rên khẽ: -Anh lại làm em thèm rồi…
Họ bắt đầu ngày mới bằng những công việc quen thuộc. Dũng vẫn ra biển bắt cá, Nga hái dừa và nhặt quả rừng, cả hai vừa làm vừa đùa, ánh mắt trao nhau đầy yêu thương. Có lúc, Nga cúi xuống nhặt quả, váy trắng mỏng manh trượt lên, để lộ mông tròn căng. Dũng đứng sau, không kìm được, bước đến ôm nàng từ phía sau, thì thầm:
-Mẹ cố tình khiêu khích con phải không… Nga quay lại, cười lớn:
- Trời ơi. Cái đồ dê cụ. Ai mà thèm chứ. Con nhà ai mà dâm thế không biết.
- Con em đẻ ra đấy. Nào, dạng chân ra cho con địt mẹ nào.
Họ cười, hôn nhau giữa rừng, những tiếng rên hòa với tiếng "phành phạch" vang lên khắp rừng.
Buổi tối, ánh trăng lại rọi vào ngôi nhà trên cây, Nga mặc một chiếc váy lụa mỏng màu xanh nhạt tìm được trong hòm sắt, ôm sát cơ thể, tôn lên ngực tròn và eo thon. Nàng ngồi trong lòng Dũng, tay vuốt tóc cậu:
-Mẹ hạnh phúc lắm… Ở đây với con, mẹ không cần gì nữa…
Dũng hôn lên cổ nàng, giọng trầm:
-Con cũng vậy… Con chỉ muốn ở bên mẹ…
Họ hôn nhau, môi quấn lấy môi, lưỡi đan vào nhau, tay Dũng lần xuống, kéo váy lên, để lộ lồn ướt át của nàng.
-Lồn em ướt thế… cặc anh thèm lồn mẹ anh quá… – Dũng rên khẽ, cởi quần, con cặc cứng ngắc chạm vào khe lồn nàng. Nga rên to, dang chân ra:
-Dũng… sướng lồn quá… địt em đi anh! Dũng nhấp nhanh, sàn gỗ rung lên theo nhịp, tiếng “phạch… phạch…” vang lên trong đêm.
-Mẹ ơi…địt lồn mẹ sướng quá, cặc con sướng… – cậu gầm gừ, tay kéo váy xuống, mút núm vú đỏ au qua lớp váy mỏng. Nga cong người, rên lớn:
-Con… địt mẹ mạnh nữa… em sướng lắm anh ơi! – tay nàng bám vào vai cậu, móng tay cào nhẹ.
-Con ra… cặc con bắn tinh đây…– Dũng rên, tinh bắn mạnh vào lồn nàng, cùng lúc Nga giật nảy:
-Sướng… lồn mẹ ra rồi… – nước lồn tuôn ra ướt sàn. Họ ôm nhau, ánh trăng chiếu lên cơ thể trần trụi, Nga tựa vào ngực Dũng, thì thầm:
-Con ơi.. Em yêu anh… Mãi mãi ở đây với em nhé…” Dũng hôn lên trán nàng:
-Mẹ… con cũng yêu mẹ… Mãi mãi là của mẹ…
Những ngày sau đám cưới, Nga và Dũng vẫn sống hạnh phúc trong ngôi nhà trên cây, quấn lấy nhau cả ngày lẫn đêm, tiếng rên của họ vang vọng giữa rừng. Nhưng trong lòng Nga, một nỗi lo dần trỗi dậy. Nàng nhìn Dũng – không còn chỉ là con trai, mà giờ là người đàn ông của đời nàng, người nàng nguyện ở bên mãi mãi. Chính vì thế, nàng không thể để cậu chết trên hòn đảo này như người đàn ông kia, bộ xương trắng dưới gốc cây vẫn ám ảnh nàng. “Mình phải thoát khỏi đây… Dũng không thể chết ở đây…” – nàng tự nhủ, lòng nặng trĩu.
Dũng, ngược lại, lại hoàn toàn mãn nguyện. Cậu không còn mơ về thế giới bên ngoài, không còn nhớ đến cuộc sống trước đây. Với cậu, hòn đảo là thiên đường – nơi cậu có Nga, có tình yêu, có hạnh phúc.
-Mẹ… con muốn ở đây mãi với mẹ… – cậu thường thì thầm mỗi đêm, ôm nàng trong vòng tay, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của cậu. Nga mỉm cười, nhưng lòng nàng day dứt, không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Cho đến một buổi chiều, khi họ đang bắt cá ở bãi biển, Dũng bất ngờ chỉ tay ra xa:
-Mẹ… nhìn kìa, một con tàu!
Nga ngẩng lên, tim đập thình thịch – một con tàu du lịch lớn, trắng lấp lánh, đang lướt qua đường chân trời.
-Con! Mau làm tín hiệu cầu cứu đi! – Nga reo lên, giọng gấp gáp, chạy đến đống củi khô gần đó, định đốt lửa. Nhưng Dũng đứng yên, ánh mắt thoáng do dự, rồi cậu nắm tay nàng, kéo lại:
-Không, mẹ… Con không muốn…
Nga sững người, quay lại nhìn Dũng, giọng run run:
-Con… con nói gì? Đó là cơ hội để chúng ta thoát khỏi đây! Con không muốn sống sao?
Dũng lắc đầu, ánh mắt kiên định:
-Con sống ở đây với mẹ là đủ rồi. Con không muốn về, không muốn rời xa nơi này… Nơi này là của chúng ta…
Nga giật tay ra, mắt rưng rưng:
-Con… con không hiểu sao? Mẹ không muốn con chết ở đây như người đàn ông kia! Mẹ không thể để người đàn ông của đời mẹ chết trên cái đảo này!
Dũng bước đến, ôm lấy nàng, giọng trầm: -Con không chết đâu. Chúng ta có nhau, chúng ta sẽ sống tốt mà… Con hạnh phúc ở đây, mẹ không thấy sao?
Nga đẩy cậu ra, nước mắt lăn dài:
-Nhưng mẹ không hạnh phúc nếu biết một ngày nào đó chúng ta sẽ chết ở đây! Mẹ yêu con, mẹ muốn con sống, muốn chúng ta sống thật sự, không phải chỉ tồn tại!
Lần đầu tiên, họ cãi nhau, giọng Nga lạc đi, còn Dũng im lặng, ánh mắt đượm buồn.
Con tàu dần khuất xa, không một tín hiệu nào được gửi đi. Nga ngồi thụp xuống cát, ôm mặt khóc:
-Con… mẹ chỉ muốn tốt cho con…
Dũng quỳ xuống, ôm nàng từ phía sau, giọng nghẹn ngào:
-Con xin lỗi… Con chỉ muốn ở bên mẹ mãi mãi…
Họ ôm nhau, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên hai bóng người, nhưng lần đầu tiên, giữa họ xuất hiện một khoảng cách không thể lấp đầy.
Sau buổi chiều con tàu du lịch biến mất, Nga giận Dũng dữ dội. Nàng không nói chuyện với cậu, không để cậu chạm vào mình, dù Dũng cố gắng làm lành. Mỗi đêm, nàng nằm quay lưng trong ngôi nhà trên cây, ánh trăng chiếu lên bóng lưng thon thả, làm Dũng thèm khát nhưng không dám lại gần.
-Mẹ đừng giận con nữa… – Dũng thì thầm, tay chạm nhẹ vào vai nàng, nhưng Nga gạt ra, giọng lạnh:
-Đừng có gần mẹ…
Dũng im lặng, lòng nặng trĩu, không biết làm sao để mẹ nguôi giận.Nhiều ngày trôi qua, Dũng không chịu nổi nữa. Cậu quỳ trước mặt Nga, giọng van xin:
-Mẹ… con xin lỗi… Con sai rồi… Mẹ đừng giận con nữa, con không chịu được khi mẹ thế này…
Nga nhìn Dũng, ánh mắt cậu chân thành, làm trái tim nàng mềm lại. Nàng ngồi xuống, giọng dịu dàng như một người mẹ:
-Dũng… mẹ biết con hạnh phúc ở đây, nhưng mẹ không thể để con chết trên đảo này. Con là con trai mẹ, và cũng là người đàn ông của đời mẹ… Mẹ muốn con sống, thật sự sống, không phải chỉ tồn tại. Con hiểu không?
Dũng cúi đầu, giọng nghẹn:
-Con hiểu rồi… Con chỉ cần mẹ vui… Nếu mẹ muốn đi, con sẽ nghe mẹ…
Nga mỉm cười, nước mắt lăn dài, nàng ôm chầm lấy cậu:
-Con… mẹ yêu con… Cảm ơn con…
Họ ôm nhau, ánh trăng chiếu lên hai bóng người, khoảng cách giữa họ tan biến. Nga hôn lên môi Dũng, giọng ngọt ngào:
-Muốn mẹ lắm đúng không?
Dũng cười, kéo nàng ngã xuống sàn gỗ, thì thầm:
- Con nhớ mẹ muốn chết.
Nga dang chân ra, để lộ cái lồn ướt át. Dũng mau chóng cởi quần, con cặc cứng ngắc chạm vào khe lồn nàng.
-Mẹ ơi… cặc con thèm lồn mẹ quá… – cậu rên, đút mạnh vào, lồn nàng co bóp chặt lấy cậu. Nga rên to:
-Dũng… sướng lồn quá… địt em đi anh! Dũng nhấp nhanh, sàn gỗ rung lên, tiếng “phạch… phạch…” vang trong đêm.
-Lồn em địt sướng lắm.. Nhớ cái lồn này lắm, mẹ ơi..cặc con sướng… – cậu gầm gừ, tay bóp chặt 1 bên vú, miệng mút núm bên kia chùn chụt. Nga cong người, rên lớn:
-Con… địt mẹ mạnh nữa… mẹ sướng lắm! – tay nàng bám vào vai cậu.
-Mẹ… con ra… cặc con bắn tinh đây…anh bắn vào lồn em đây – Dũng rên, tinh bắn mạnh vào lồn nàng, cùng lúc Nga giật nảy:
-Sướng.ggg… lồn mẹ ra. Anh ơi em sướng.gggg… – nước lồn hòa với tinh trùng tuôn ra ướt hết sàn. Họ ôm nhau, hạnh phúc trở lại, ánh trăng chứng kiến tình yêu mãnh liệt của họ.
Những ngày sau, họ lại quấn lấy nhau, sống hạnh phúc như trước. Nga thỉnh thoảng gọi Dũng: “Anh… lại đây với em…” – giọng ngọt ngào, mỗi lần như thế dù Dũng đang làm gì cũng tụt ngay quần ra đưa con cặc cứng ngắc vào lồn mẹ. Nga chẳng những không tức giận, nàng còn cảm thấy đê mê sướng khoái. Bao nhiêu vất vả tủi nhục trong 18 năm qua giờ đây nàng nhận lại hạnh phúc gấp bội. Họ đắm chìm trong hạnh phúc tưởng như bất tận ấy. Cho đến một buổi sáng, khi đang hái dừa trên bãi biển, Nga bất ngờ reo lên:
-Dũng… con nhìn xem. Có phải một con tàu nữa không!
Dũng ngẩng lên, thấy một con tàu lớn ở đường chân trời, tim cậu đập mạnh. Cậu thoáng phân vân, nhưng nhìn ánh mắt mẹ – vừa lo lắng vừa hy vọng – Dũng biết mình phải làm gì.
-Mẹ… con sẽ làm tín hiệu… – cậu nói, giọng kiên định. Nga ôm chầm lấy cậu: -Mẹ biết con sẽ làm đúng mà…
Dũng chạy đến đống lá dừa khô, dùng dao sắt đánh lửa, đốt cháy chúng, khói bốc cao, đen kịt trên bầu trời xanh. Nga đứng bên, nắm tay cậu, mắt lấp lánh: -Chúng ta sẽ được cứu…
Con tàu dần tiến gần, một chiếc thuyền nhỏ được thả xuống, tiến về phía họ. Dũng ôm Nga, thì thầm:
-Mẹ… con làm đúng không?
Nga gật đầu, nước mắt lăn dài:
-Con làm rất đúng… mẹ tự hào về con… Họ được cứu, rời khỏi hòn đảo, nhưng tình yêu của họ mãi mãi không đổi, dù ở bất cứ nơi đâu.
Chiếc thuyền nhỏ từ con tàu lớn cập bờ, những người cứu hộ mặc áo cam vội vã chạy đến, đỡ Nga và Dũng lên. Họ được đưa lên một con tàu chở hàng, không phải tàu du lịch như họ tưởng. Trên tàu, thủy thủ đoàn nói một thứ ngôn ngữ lạ lẫm – không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Việt. Nga và Dũng chỉ nghe được những âm thanh líu lo, xen lẫn tiếng cười và ánh mắt tò mò của họ.
-Con… họ nói gì vậy? – Nga thì thầm, nắm tay Dũng, lòng đầy lo lắng. Dũng lắc đầu, siết tay mẹ:
-Con không biết… Nhưng họ cứu mình, chắc không sao đâu…
Họ nắm tay nhau nhìn về hòn đảo xa xăm. Tàu càng đi xa hòn đảo càng bé dần rồi biến mất. Họ tự đặt tên cho nó là :
ĐẢO THIÊN ĐƯỜNG !
Con tàu chở hàng lướt trên biển suốt 5 ngày, Nga và Dũng được cho một góc nhỏ trên boong, với chăn mỏng và ít đồ ăn – bánh mì khô và nước lọc. Họ ngồi cạnh nhau, không dám thể hiện cử chỉ thân mật trước mặt thủy thủ, chỉ trao nhau ánh mắt đầy yêu thương.
-Con nghĩ chúng ta thật sự được cứu rồi… – Dũng thì thầm, giọng khẽ. Nga gật đầu, mắt lấp lánh:
-Chỉ mong chúng ta được sống, thật sự sống… Dù mệt mỏi, họ vẫn cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc.
Tàu cập bến tại một cảng lớn ở Sri Lanka, nơi cờ nước này tung bay trong gió. Nga và Dũng được đưa đến một văn phòng nhỏ, nơi đại sứ quán Việt Nam đã chờ sẵn. Một nhân viên đại sứ quán, giọng nói ấm áp, giúp họ làm thủ tục nhận dạng và giấy tờ tạm thời. -
Hai người đã mất tích 5 tháng… Gia đình rất lo lắng… – anh nói, ánh mắt cảm thông.
Nga gật đầu, giọng nghẹn:
-Cảm ơn anh… Chúng tôi chỉ muốn về nhà…
Dũng đứng bên, không nắm tay mẹ, chỉ khẽ chạm vai nàng, cậu hỏi anh đại diện ở ĐSQ:
-Có tin tức gì về những người còn sống khác trên máy bay không ?
Anh ấy lắc đầu, nói rằng đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Những manh mối mà Dũng và Nga chia sẻ rất có thể sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm.
Tin tức về hai mẹ con sống sót kỳ diệu lan nhanh. Phóng viên từ khắp nơi – Sri Lanka, Việt Nam, và báo quốc tế từ khắp nơi trên thế giới – kéo đến cảng, máy quay và máy ảnh chĩa vào họ. “Bà Nga! Anh Dũng! Hai người đã sống sót thế nào trên đảo?” – một phóng viên hét lên, micro giơ sát mặt. Nga mỉm cười nhẹ, giọng khéo léo: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm… Nhưng chúng tôi vừa trải qua thời gian rất khó khăn, chỉ muốn nghỉ ngơi và trở về với gia đình. Mong mọi người thông cảm…” Dũng gật đầu, thêm vào: “Đúng vậy… Chúng tôi rất biết ơn, nhưng xin phép không trả lời lúc này… Mọi thông tin của chúng tôi mọi người có thể tìm gặp cảnh sát Sri Lanka. Chúng tôi đã kể tường tận mọi việc” Họ từ chối một cách lịch sự, ánh mắt kiên định, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của mối quan hệ đặc biệt.
Đại sứ quán sắp xếp cho họ một chuyến bay về Việt Nam. Khi ngồi trên máy bay, cảm giác bất an lo sợ lại bao trùm lấy họ. Nhưng rồi máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, ánh đèn thành phố làm Nga choáng ngợp. Nàng nhìn Dũng, thì thầm:
-Anh… chúng ta về rồi…
Dũng gật đầu, giọng khẽ:
-Mẹ… anh sẽ mãi mãi ở bên em…
Họ bước ra, giữ khoảng cách vừa đủ, không dám thể hiện sự thân mật, dù trong lòng vẫn tràn đầy yêu thương.
Khi Nga và Dũng bước ra khỏi cổng sân bay Tân Sơn Nhất, một đám đông lớn đang chờ sẵn. Người thân, bạn bè, phóng viên, và cả người dân hiếu kỳ kéo đến đông nghịt, tiếng hò reo vang lên:
-Họ đây rồi!
Bố Mẹ của Nga –ông bà ngoại Dũng – chạy đến, nước mắt lăn dài:
-Nga… Dũng… mẹ tưởng không còn gặp lại các con nữa…
Bà ôm chầm lấy cả hai, khóc nức nở. Bạn bè của Dũng cũng có mặt, vỗ vai cậu: -
-Mày giỏi lắm, sống sót được thế này!
Nga và Dũng mỉm cười, ôm lại mọi người, nhưng giữ khoảng cách vừa đủ, không dám thể hiện cử chỉ thân mật trước xã hội để che giấu mối quan hệ đặc biệt.
Phóng viên vây quanh, máy ảnh flash liên tục, micro giơ lên:
-Bà Nga! Anh Dũng! Chỉ một câu thôi, cảm giác thế nào khi được cứu?
Nga mỉm cười nhẹ, giọng khéo léo:
-Chúng tôi rất biết ơn tất cả mọi người đã cứu chúng tôi… Cảm giác được sống lại thật kỳ diệu…
Dũng gật đầu, thêm vào:
-Đúng vậy… Chúng tôi chỉ muốn cảm ơn và mong có thời gian nghỉ ngơi bên gia đình… Họ trả lời ngắn gọn, lịch sự, rồi nhanh chóng rời đi, cố gắng không để lộ bí mật của họ với cánh nhà báo.
Gia đình đưa Nga và Dũng về căn nhà cũ ở ngoại ô Sài Gòn. Bước vào nhà, Nga đứng sững, cảm xúc dâng trào. Căn nhà nhỏ với tường sơn màu xanh dương, mùi gỗ quen thuộc từ bàn ghế, và ánh đèn vàng ấm áp – tất cả khác xa ngôi nhà trên cây ở đảo. Trên đảo, họ chỉ có lá dừa làm mái, sàn gỗ thô ráp, tiếng suối róc rách, và ánh trăng làm bạn. Ở đây, mọi thứ quá đầy đủ – giường nệm êm ái, tủ quần áo, tiếng quạt máy kêu ù ù – nhưng lại thiếu hơi ấm của những đêm quấn lấy nhau trên đảo.
-Con… mọi thứ… khác quá… – Nga thì thầm, mắt rưng rưng. Dũng đứng sau, không dám ôm mẹ trước mặt gia đình, chỉ khẽ nói:
-Nhưng con vẫn ở đây, bên mẹ…
Tối đó, người thân và bạn bè tổ chức một bữa tiệc lớn tại nhà để chào mừng họ trở về. Bàn ăn bày đầy món ngon – phở bò, gỏi gà, tôm hùm, bánh chưng – xa hoa và thịnh soạn. Nhưng khi Nga và Dũng nhìn những món ăn, họ chợt nhớ đến hòn đảo: những con cá nướng trên lửa, quả dừa ngọt lịm, và những bữa ăn đạm bạc nhưng đầy ắp tiếng cười bên nhau.
-Mọi thứ lạ lẫm quá – Nga thì thầm, ánh mắt đượm buồn. Dũng gật đầu, giọng khẽ:
-Phấn chấn lên mẹ. Chẳng phải mẹ nói như thế này mới là sống sao.
Họ cười với mọi người, nhưng trong lòng tràn đầy nỗi nhớ về những ngày trên đảo.
Mấy ngày đầu, Nga và Dũng không thể gần nhau. Ông bà ngoại ở lại nhà để chăm sóc, luôn ở bên họ, hỏi han đủ điều. Phóng viên cũng kéo đến suốt, gõ cửa liên tục để xin phỏng vấn, làm họ không có một khoảnh khắc riêng tư. Mỗi đêm, Nga và Dũng chỉ có thể nhìn nhau từ xa, ánh mắt đầy khao khát. "Anh nhớ em" – Dũng nhắn tin, nằm trong phòng riêng. Nga trả lời: "Em cũng nhớ anh lắm"
Một tuần sau, ông bà ngoại trở về nhà, phóng viên cũng bớt đến. Đêm đó, khi cả thế giới đã ngủ say, Dũng gõ cửa phòng Nga, giọng run run:
-Mẹ… con nhớ mẹ quá… Con không chịu được nữa…
Dũng lao đến, ôm chầm lấy mẹ, siết chặt, hơi thở nóng bỏng:
-Con nhớ mẹ, nhớ từng giây trên đảo… Con thèm mẹ…
Nhưng Nga, dù trái tim đau nhói, đẩy cậu ra, giọng nghẹn ngào:
-Con… không được… Bây giờ mọi thứ đã thay đổi… Mối quan hệ này là sai trái… Mẹ lo cho tương lai của con… Chúng ta phải dừng lại…
Dũng sững người, nước mắt trào ra, giọng lạc đi:
-Mẹ nói gì vậy? Sai trái là sao khi chúng ta yêu nhau thật lòng? Con không quan tâm xã hội nghĩ gì! Con chỉ cần mẹ!
Nga lắc đầu, nước mắt lăn dài:
-Mẹ cũng yêu con, nhưng mẹ không thể để con sống mãi trong lằn ranh này… Con còn trẻ, con cần một tương lai thật sự, không phải sống lén lút với mẹ…
Dũng hét lên, giọng đầy đau đớn:
-Mẹ… nếu mẹ biết trước thế này, chúng ta không nên rời đảo! Ở đó, chúng ta có tất cả!
Nga im lặng, không đáp, trái tim nàng như vỡ vụn.Cuộc cãi vã kết thúc trong nước mắt. Dũng ngậm ngùi quay đi, bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa, để lại Nga đứng đó, nhìn theo, lòng quặn thắt. Khi cánh cửa đóng lại, những kỷ niệm trên đảo ùa về: những đêm quấn lấy nhau dưới ánh trăng, tiếng suối róc rách, những nụ hôn mãnh liệt trên bãi cát…nàng ngồi đó hồi lâu, tiếng kim đồng hồ kêu lên tik tak như tiếng búa gõ vào tim nàng.
Nga không chịu nổi, nàng chạy sang phòng Dũng, mở cửa ra:
-Dũng… mẹ xin lỗi… Mẹ không thể… Dũng quay lại, ánh mắt đỏ hoe, lao đến ôm chầm lấy mẹ:
-Nga. Anh yêu em… Đừng rời xa anh…
Họ lao vào nhau, môi quấn lấy môi, lưỡi đan vào nhau, tay siết chặt như muốn hòa vào nhau. Nga cởi váy ngủ, để lộ cơ thể trần trụi, ngực tròn căng, lồn hồng hào vẫn như trên đảo. Dũng cởi áo, cặc cứng ngắc chạm vào khe lồn ướt át của nàng.
-Mẹ… cặc con thèm lồn mẹ quá… Con nhớ mẹ đến phát điên… – cậu rên, đút mạnh vào, lồn nàng co bóp chặt lấy cậu. Nga rên khẽ:
-Dũng… sướng lồn quá… địt em đi… Mẹ thèm con lâu lắm rồi!
Dũng nhấp nhanh, giường kêu “cót… cót…”, tiếng “phạch… phạch…” vang lên trong đêm.
-Lồn mẹ siết chặt thế, cặc con sướng… – cậu gầm gừ, tay bóp ngực mẹ, cúi xuống mút núm vú đỏ au.
Nga quấn chân quanh hông con, kéo sâu hơn, lồn co bóp dữ dội.
-Địt mẹ mạnh nữa… mẹ nhớ con…em nhớ anh... sướng lắm! – nàng rên lớn, móng tay cào mạnh lên lưng cậu, khao khát bùng cháy.
-Mẹ… con ra… cặc con bắn tinh đây…anh bắn tinh vào lồn em đây – Dũng rên, tinh bắn mạnh vào lồn nàng, cùng lúc Nga giật nảy:
- Bắn hết vào lồn em đi anh. Lồn em thèm tinh trùng anh. Ư..ư.ư – nước lồn tuôn ra ướt hết ga giường.
Họ ôm nhau, thở dốc, mồ hôi lấm tấm, Nga thì thầm:
-Em yêu anh… Dù thế nào, em cũng không rời xa anh nữa… Dũng hôn lên trán nàng:
-Mẹ… con cũng yêu mẹ… Mãi mãi…
Họ nằm đó, ánh đèn vàng mờ ảo thay cho ánh trăng trên đảo, nhưng tình yêu của họ vẫn mãnh liệt như ngày nào. Cơ thể họ lại cuốn lấy nhau, những tiếng va đập "phành phạch" hòa với tiếng rên rỉ lại vang lên khắp nhà.
Sau đêm cao trào trong phòng Dũng, Nga và Dũng nhận ra họ không thể rời xa nhau, dù xã hội có phán xét thế nào. Trước mặt mọi người, họ vẫn là mẹ con bình thường, nhưng khi chỉ có hai người, họ là tình nhân, yêu nhau mãnh liệt như những ngày trên đảo. Những ngày sau đó, họ học cách thích nghi với cuộc sống mới, vừa giữ bí mật, vừa tìm niềm vui trong những khoảnh khắc lén lút.
Dũng từng có cơ hội du học ở Boston trước khi họ gặp nạn, nhưng sau 5 tháng mất tích, cơ hội đó đã trôi qua.
Dũng không tiếc. Cậu vừa nhận được tin vui: Đại học Bách Khoa TP.HCM đã chấp nhận hồ sơ của cậu, dù cậu đã bỏ lỡ kỳ nhập học.
-Con sẽ học ở đây, gần mẹ… – Dũng nói, ánh mắt sáng rực. Nga ôm cậu, giọng nghẹn:
-Con… mẹ tự hào về con…
Họ lại lao vào nhau và làm tình cho đến đêm.
Trước mặt gia đình, bạn bè, và hàng xóm, Nga và Dũng giữ vỏ bọc hoàn hảo. Nga vẫn là người mẹ tận tụy, nấu ăn cho Dũng mỗi ngày, hỏi han chuyện học hành. Dũng vẫn là cậu con trai ngoan, lễ phép, luôn chăm sóc mẹ. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, họ trở thành tình nhân, vợ chồng, yêu nhau mãnh liệt, không còn ranh giới.
Một buổi tối, sau khi Dũng đi học về, căn nhà chỉ còn hai người. Nga đứng trong bếp, mặc váy lụa mỏng, đang nấu phở cho cậu. Dũng bước vào, ôm nàng từ phía sau, thì thầm:
-Con nhớ mẹ cả ngày… Con thèm mẹ… Nga quay lại, mỉm cười, giọng ngọt ngào: -Chờ mẹ nấu xong đã…
Dũng không chờ được, tắt bếp, bế mẹ lên bàn bếp:
-Con không chờ được nữa. Nhớ cái lồn này lắm rồi.
Nga cười dang chân ra, tụt quần lót, để lộ lồn ướt át, hồng hào. Dũng cởi quần, con cặc đã cứng từ bao giờ đâm tót vào lồn nàng.
-Mẹ… cặc con thèm lồn mẹ quá… Con nhớ mẹ… – cậu rên, đút mạnh vào, lồn nàng co bóp chặt lấy cậu. Nga rên to:
-Dũng… sướng lồn quá… địt mẹ đi con… Mẹ thèm con lắm!
Dũng nhấp nhanh, bàn bếp rung lên, tiếng “phạch… phạch…” vang trong căn nhà yên tĩnh.
Nga quấn chân quanh hông con, kéo sâu hơn, lồn co bóp dữ dội.
- Ư.ư... Mẹ thèm. Địt mẹ đi. Anh ơi địt em đi anh.
Dũng bế xốc mẹ lên mà địt như để trút hết những nhớ nhung mà cả ngày hôm nay cậu đã phải nhịn.
- Địt ...địt. Con địt lồn mẹ đây..con xuất tinh vào lồn mẹ đây.
Tiếng rên của 2 mẹ con hòa cùng tiếng hạ bộ va vào nhau chan chát khắp căn bếp. -Dũng… mẹ ra… lồn mẹ ra rồi… – nàng hét lên, cơ thể giật đùng đùng, nước lồn tuôn ra chảy thành dòng trên đùi con. Dũng nhấp thêm vài cái, rên lớn:
-Mẹ ơi… cặc con bắn tinh vào lồn mẹ đây… – Dũng xuất tinh bắn mạnh vào lồn nàng, nóng hổi, đầy tràn chảy ra như suối. Họ ôm nhau, thở dốc, Nga thì thầm: “Anh… em yêu anh… Dù thế nào, em cũng không rời xa anh…” Dũng hôn lên môi nàng: “Mẹ… con cũng yêu mẹ… Mãi mãi…” Họ đứng đó, trong căn bếp nhỏ, ánh đèn vàng mờ ảo, nhưng tình yêu của họ vẫn cháy bỏng như những ngày trên đảo.
Những ngày sau, Dũng bắt đầu đi học ở Bách Khoa, Nga tiếp tục công việc kế toán. Họ sống bình dị, nhưng luôn tìm cách ở bên nhau. Chỉ cần có thời gian bên nhau là những nụ hôn ướt át, những cái ôm, bú mút sờ mó, cặc lại chui vào lồn. Họ không thể tách rời.
Nhiều năm trôi qua, Nga và Dũng đã chuyển đến một căn nhà lớn hơn ở trung tâm Sài Gòn, nơi ánh đèn vàng mờ ảo thắp lên mỗi tối. Dũng đã tốt nghiệp Đại học Bách Khoa, trở thành một kỹ sư giỏi, rất hiếu thảo với mẹ. Nga giờ đã ngoài bốn mươi, nhưng trong mắt Dũng, nàng mãi là người phụ nữ đẹp nhất – người mẹ, người tình, và người "bạn đời" bí mật mà cậu nguyện yêu thương suốt kiếp.
Vài năm sau, Dũng cũng kết hôn với 1 cô gái xinh xắn. Tất cả đều chúc mừng cho hạnh phúc của họ. Trong đám cưới con trai, Nga xuất hiện sang trọng đầy quý phái làm bao gã đàn ông đến dự tiệc phải trầm trồ. Nga vui vẻ cùng Dũng đón con dâu mới về nhà, cô gái cười tươi chụp ảnh bên chồng và mẹ chồng mà không hề hay biết đêm qua họ vẫn cuốn lấy nhau đến gần sáng.
Trước xã hội, họ vẫn là mẹ con, nhưng trong trái tim, họ là tất cả của nhau.Một buổi chiều, Nga và Dũng ngồi trên ghế sofa, nhìn ra sân nhỏ, nơi những cơn gió mát lành thổi qua. Nga tựa đầu vào vai Dũng, thì thầm:
- Mẹ chưa bao giờ hối hận vì những ngày trên đảo… Chính nơi đó đã cho mẹ hạnh phúc. Dũng nắm tay mẹ, ánh mắt lấp lánh:
-Mẹ… con cũng vậy… Dù có thế nào, con mãi mãi là của mẹ…
Họ trao nhau một nụ hôn nhẹ, như những ngày trên đảo, nơi ánh trăng từng chứng kiến tình yêu của họ.Ngoài kia, thế giới vẫn quay, nhưng trong căn nhà nhỏ, Nga và Dũng có cả một vũ trụ – nơi tình yêu của họ vượt qua mọi ranh giới, mãi mãi không phai. “Anh… em yêu anh…” – Nga thì thầm, giọng ngọt ngào. Dũng mỉm cười, ôm mẹ chặt hơn: “Mẹ… con yêu mẹ… Đời này, kiếp này, chỉ có mẹ thôi…”
---HẾT---