- Anh, anh kéo giúp dây gài cho em.
Marie vừa nói vừa quay lưng lại cho Peter cài áo. ông hôn vai nàng và bảo.
- Tôi thích kéo dây mở áo cho em hơn là gài áo em!
- Nào nhanh lên, kẻo bị trễ bây giờ!
Nàng nhìn Peter đằm thắm, và cả hai cùng cười. Nàng mặc chiếc áo đen cắt rất đẹp, có eo, làm nổi bật vóc dáng của nàng. Peter lóa mắt bảo.
- Kiểu này chẳng có ai xem ảnh triển lãm nữa cả, họ thích xem em hơn.
- Ối xì !
Peter cười lớn, rồi cũng sửa lại cà vạt của ông. Trông cả hai người thật lịch sự. Peter bỗng hỏi:
- à! Mà họ có treo ảnh đúng vị trí và cách thức mà em muốn chưa? Tôi không có thì giờ hỏi lại em nữa!
Sáng nay, lúc tám giờ sáng ông thức dậy thì nàng đã đi rồi. Tới buổi chiều ông mới ghé trở lại nhà nàng. Hai người làm tình với nhau, sung sướng. Có vẽ họ sẽ sống như thế với nhau mãi mãi.
Lúc Peter sửa xong cà vạt, mặc áo ngoài vào, thì Marie mới trả lời ông:
- Dạ, họ treo đúng như em đã muốn. Chắc anh bảo họ làm theo ý em phải không, hay Jacques bảo?
Jacques là chủ phòng triển lãm, và là một bạn cũ rất thân của ông Peter. Marie nói tiếp:
- Em được nuông chiều quá mức. Như một nghệ sĩ tài ba không bằng!
- Đúng là vậy chứ sao. Tác phẩm của em quan trọng lắm. Rồi em sẽ thấy!
o0o
Và thật vậy. Các báo hôm sau đều có những bài phê bình rất tốt. Hai người ngồi uống cà phê trong phòng khách nhà nàng và cùng nhau vừa cười vừa đọc các bài phê bình ấy. Peter có vẻ hài lòng bảo:
- Em thấy chưa, anh đã bảo mà. Em là một ngôi sao sáng mà!
- Anh điên rồi !
Nàng vừa nói vừa ngã đầu xuống chân ông đang ngồi, làm nhàu cả tờ báo. Peter nói tiếp:
- Em chờ coi ! Các tay đại lý về ảnh trong nước tuần tới sẽ gọi điện thoại cho em tới tấp.
- Trời ơi, anh điên rồi hả!
Nhưng Peter đã không điên chút nào. Chỉ tới ngày thứ hai là Marie nhận được điện thoại từ Los Angeles, rồi Chicago... Nàng đều rất vui thích. Cho đến lúc chính Ben Avery gọi tới. Đó là vào ngày thứ năm, trong khi nàng đang làm mấy bức ảnh. Lúc nghe điện thoại reng, nàng rửa tay, đi vào để trả lời:
- A lổ
- Có phải cô Adamson không ạ?
- Vâng, tôi đây.
Nàng không nhận ra giọng của Ben.
- Tôi không rõ có phải là chúng ta đã gặp nhau chăng. Nhưng trước đây tôi có gặp một cô Adamson. Tại cửa hàng Ị Magnin s lúc ấy tôi đang mua một món quà Giáng sinh. Tôi mua một túi xách du lịch... và...
Marie không nói gì cả. Đúng là Ben. Kỳ thật. Làm sao anh ta lại biết ra là nàng, và lại bận tâm làm gì vậy?
Ben lại hỏi trong máy:
- Phải là cô không ạ?
Nàng đã muốn trả lời không. Nhưng nói dối làm gì? Nàng đáp:
- Có lẽ tôi nghĩ là đúng đấy.
- Tốt quá. Vậy là chúng ta đã có gặp nhau. Tôi gọi cô đây vì tôi vừa mới xem tác phẩm của cô ở phòng triển lãm Montpellier ở đường Post. Tôi rất xúc động, và bạn tôi, cô Townsend, cũng vậy.
Marie bỗng nổi trí tò mò. Phải đó là cô gái mà anh ta mua tặng túi xách du lịch chăng? Nhưng không tiện hỏi. Nàng thở dài, ngồi xuống và nói:
- Tôi rất vui là ông thích tác phẩm của tôi, ông Averỵ
- Cô nhớ cả tên tôi nữa à?
Lạy chúa! Marie đáp:
- Tôi hay có trí nhớ những chuyện linh tinh như vậy.
- Vậy là rất quí cho cộ Trí nhớ của tôi thì như một cái sàn thưa, lọt hết! Thật bất lợi cho tôi. Thưa cô, tôi rất muốn được hội kiến với cô để thảo luận về các tác phẩm của cộ
- Theo nghĩa nào? Có cái gì mà thảo luận đây?
- Chúng tôi đang xây một trung tâm y khoa ở San Francisco đấy, cô Adamson ạ. Đấy là một dự án lớn, chúng tôi muốn dùng tác phẩm của cô làm chủ đề trang trí ở trong các tòa nhà. Chúng tôi cần những tấm ảnh của cộ Chúng tôi muốn thương lượng cùng cộ Đây có thể là một dịp tốt cho nghề của cộ
Anh ta nói có vẻ tự hào, và chờ mong sự đáp lại nhiệt tình ở đầu dây. Marie nói:
- Tôi hiểu. Nhưng ông đại diện cho hãng nào vậy?
Nàng đã biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn hồi hộp đợi. Ben đáp ngay:
- Hãng Cotter-Hillyard ở New York.
- Vâng, thế thì không được, ông Avery ạ.
- Sao vậy? – Anh ta có vẻ sửng sốt và tiếp – Tôi không hiểu nổi!
- Tôi không thích ông Avery ạ!
- Chúng ta có thể gặp nhau để bàn luận không?
- Không!
- Nhưng tôi thì lại đã báo cáo với... Tôi
- Tôi nói là không. Cám ơn ông đã gọi.
Nàng nhẹ nhàng gác máy, và trở về phòng rửa ảnh. Nàng không muốn giao dịch với họ. Thế thôi. Nàng đã cắt đứt liên hệ với Michael Hillyard. Anh ta không cần nàng làm vợ anh. Thì nàng cũng không cần làm việc cho anh tạ Không cần bất cứ điều gì.
Điện thoại lại reng. Nàng biết Ben gọi nữa. Nàng muốn trả lời thật dứt khoát, nên nàng nhắc ông nghe lên nói như hét vào máy:
- Tôi đã bảo là không kia mà!
Nhưng giọng Peter vang lên:
- Lạy chúa, anh có làm gì đâu nào!
Peter nửa cười nửa sửng sốt. Marie thở phào, và nói:
- ôi, lạy chúa tôi! Em xin lỗi anh. Em lại tưởng cái ông vừa quấy rầy em vừa lúc nãy.
- Chuyện triển lãm ấy à?
- Thì cũng đâu đó.
- Sao phòng triển lãm lại cho số điện thoại nhà riêng của em làm gì vậy, sao không trao đổi giao dịch tại đấy luôn?
- Em sẽ gợi ý ông Jacques chuyện này.
Peter lo lắng là có thể ai đó gọi điện thoại quấy rầy Marie, ông hỏi:
- Em có sao không?
- Em không sao?
- Tốt, độ một giờ nữa anh đến. Trong thời gian đó em đừng trả lời điện thoại cho ai cả. Sau đó nếu có ai gọi thì để anh thu xếp trả lời cho em.
- Cám ơn, anh yêu.
Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa rồi gác máy. Marie cảm thấy mình có lỗi là đã không nói sự thật về chuyện Ben gọi. Ben Avery làm việc cho Michael Hillyard, nhưng nàng không muốn nói cho Peter biết. ông không cần phải biết tâm trạng nàng đến bây giờ mà còn xúc động về chuyện có liên quan đến Michael.
Đêm đó rất may là Ben không gọi thêm lần nào nữa. Mãi đến sáng hôm sau, lúc nàng gần đi làm việc thì có điện thoại anh ta gọi lại.
- Chào cô Adamson. Ben Avery gọi lại đây.
- Kìa. Tôi nghĩ là chiều hôm qua chúng ta đã nói xong mọi chuyện. Tôi thật sự không quan tâm ông à.
- Nhưng cô đã biết được vấn đề gì đâu? Chúng tôi mời cô dùng bữa trưa hôm nay, có người bạn của tôi nữa, chúng ta bàn chuyện. Không có gì phiền đâu, cô đừng ngại.
Nhưng Marie nói:
- Rất tiếc, tôi bận quá ông à.
Phần Ben, anh ta chẳng hiểu tại sao cả. Cô này có việc gì mà kỵ với hãng Cotter-Hillyard như thế kìa? Thật vô lý. Anh ta vẫn cố gắng hỏi.
- Vậy ngày mai được không cổ
- Kìa, Ben.. ông Avery... Tôi không thể. Tôi không thích. Và tôi không muốn bàn luận chuyện này với ông, với bạn ông, hay bất cứ ai. Như vậy đã rõ ràng chưa?
- Vâng, thật bất hạnh. Nhưng tôi nghĩ là cô đã phạm một lỗi lầm lớn cho nghề nghiệp của cô vậy. Nếu cô mà có người đại diện, thì họ sẽ giải thích được cho cô hiểu.
- Tôi không có người đại diện, thành thử tôi chẳng phải nghe ai giải thích cả.
- Đấy là lầm lẫn của cô, cô Adamson ạ! Song thế nào chúng tôi cũng tiếp xúc với cộ
- ông quan tâm như vậy là rất tử tế, nhưng thật sự là xin ông đừng làm phiền tôi.
- Được rồi, được rồi. Tôi sẽ gởi thiệp lại cho cô, để khi nào cô đổi ý thì gọi cho chúng tôi. Gọi đây, hoặc gọi về New York đều được. Tôi sẽ ở San Francisco từ đây đến cuối tháng mới trở về New York. Còn nhiều thời gian để bàn lại chuyện này.
- E rằng tôi không thay đổi ý gì đâu.
Rồi nàng gác máy. Quá trễ rồi ông bạn ạ. Trễ những hai năm lận!