Chiếc xe hơi màu cà phê sữa, sang trọng đỗ xịch trước cửa tiệm thời trang thật lớn. Giám đốc Trần mở cửa bước ra rồi vòng qua cửa bên kia mở giúp Nhu Phong. Cử chỉ anh thật dễ thương.
- Nào, mời "cô nương" bước xuống xe, tôi không dẫn cô vào "cửa tử" đau mà sợ.
Nhu Phong cười nhẹ, bước xuống:
- Cám ơn ông giám đốc .
- Này, tôi đã nói sao chẳng lẽ cô quên rồi nhỉ? Cho cô nói lại lần nữa.
- Ông thật khó tính. Được rồi. Tôi cảm ơn ông, ông Trần ạ.
- Chỉ tạm được thôi.
Vừa cùng giám đốc Trần bước vào cửa tiệm. Nhu Phong đã thấy một người đàn bà sang trọng bước nhanh ra mừng rỡ chào đón giám đốc Trần.
- Lâu quá không thấy giám đốc Trần đưa bà chủ ghé qua cửa hàng thời trang của tôi. Chẳng lẽ cậu chê cửa tiệm tôi rồi chăng?
Giám đốc Trần cười.
- Nếu tôi chê cửa tiệm bà thì cõ lẽ hôm nay tôi không trở lại làm gì. Bà nói quá chứ trong thành phố này có cửa tiệm nào hơn được tiệm "Thời trang bốn mùa" của bà Đỗ Ngọc.
Bà chủ tiệm cười tít mắt trước lời khen tặng của giám đốc Trần - Một khách hàng rất sộp của cửa tiệm bà.
- Mời giám đốc Trần bước vào lựa chọn, tôi có nhập về một số thời trang mới nhất đó.
*
Bà chủ tiệm bây giờ mới trông thấy Nhu Phong đứng sau lưng giám đốc Trần, bà chợt tròn mắt ngạc nhiên.
- Cô...
Nhu Phong hơi bối rối, cô đá nhẹ mắt trái và xua xua tay, bà chủ cửa tiệm như hiểu ý. Mọi cử chỉ của hai người diễn ra trong nháy mắt. Giám đốc Trần không hề hay biết, một phần anh cũng lo lơ đễnh ngắm những bộ quần áo treo xung quanh.
- Nhu Phong, ta vào lựa chọn thôi.
Nhu Phong bước đi vờ ngây người trước vẻ lộng lẫy của cửa tiệm thời trang và cô xăm soi từng tủ kiếng treo những kiều đồ thật đẹp, thật moden. Trang nhã có, kiểu cô có, lộng lẫy có. Và Nhu Phong đứng ngây người ra ngắm từng kiểu, từng kiểu... rồi cô bước tới tủ kiếng thấp hơn được kê gần đó. Choáng ngợp giữa vô số trang sức trâm cài, bông tai, dây chuyền, với những hột đá lấp lánh những màu sắc thật quyến rũ.
Thấy Nhu Phong đứng ngắm một cách thích thú, giám đốc Trần đến bên cô cười nhẹ.
- Cô thấy sao?
- Đẹp quá giám đốc Trần. Tôi chưa bao giờ bước vào cửa tiệm thời trang dù nhỏ chứ đừng nói lớn như thế này.
Giám đốc Trần cười thông cảm rồi anh ngoắc tay kêu bà chủ cửa tiệm đang đứng trò chuyện với khách hàng lại.
- Bà làm ơn lấy giúp tôi bộ vest nữ màu trắng kia đi.
- Cậu thật có mắt thẩm mỹ. Đây là hàng mới nhập về. Tuy hơi mắc nhưng nó thật sang trọng, quí phái rất hợp với phụ nữ làm việc trong công sở. Nếu kết hợp nó với sợi dây chuyền này khỏi chê.
Đưa tay đẩy cửa tủ kiếng, bà lấy ra sợi dây chuyền màu trắng có gắ những viên đá phát ra những tia màu ngũ sắc long lanh từ những đóa hoa mai thanh nhã.
- ồ, đẹp thật!
Giám đốc Trần buột miệng khen, và anh đưa tay chỉ đôi bông màu trắng cũng hình đóa hoa mai.
- Chúng là một bộ. Nhưng con gái tôi nó rất thích đôi bông này. Tôi dự định chỉ trưng bày, bao giờ bán sợi dây chuyền rồi tôi lấy cất nó. Nào ngờ cậu thích... thôi thì tôi để cậu.
Giám đốc Trần cười.
- Cám ơn bà đã nghĩ đến tôi. - Quay sang Nhu Phong anh nói - Nào, Nhu Phong, cô hãy thử bộ đồ này xem có vừa không? - Và Trần dưa sợi dây cùng đôi bông tai cho cô, anh nói - Xem chúng có vẻ rất hợp với cô đấy Phong.
Đưa tay càm lấy những thứ giám đốc Trần đưa, Nhu Phong ngần ngại.
- Ông làm tôi áy náy quá.
- Không có gì đâu. Cô hãy vào trong thử xem bộ trang phục có vừa không?
Bà chủ cửa tiệm buột miệng chen vào.
- Cậu đừng lo. Bộ này tôi bảo đảm rất vừa vặn với cô đây. Vì nó là ni của cô Phong mà.
Giám đốc Trần quay phắt lại.
- Sao bà rành cô ta thế?
Nhìn thấy đôi mắt chớp lia của Nhu Phong bà chủ cửa tiệm lúng túng nói.
- à, Do buôn bán quen nên tôi có đôi mắt rất chuẩn. Chỉ cần nhìn qua dáng dấp là tôi biết cô này mặc vừa trang phục này, cô kia mặc vừa trang phục kia. Điều đó có gì lạ mà cậu ngạc nhiên thế?
Nhu Phong vội đi nhanh về phía tấm màn, được cô gái giúp việc đứng gần đấy chờ cô bước vào sẽ buông màn xuống giúp cô thử trang phục.
Trong khi đó giám đốc Trần trách khẽ bà chủ cửa tiệm.
- Hôm nay tôi trông bà lạ lắm đó. Những lúc trước tôi ghé qua đây bà đâu có như vậy.
- Vậy hả? Chắc tại lâu lắm rồi cậu không ghé qua cửa tiệm, nên tôi có phần mừng rỡ mà lúng túng chăng. Cậu hãy bỏ qua cho tôi.
- Không có gì đâu bà chủ. Giữa mẹ tôi và bà thân quen bao lâu nay chẳng lẽ vì chút việc cỏn con này, tôi trách giận bà sao? Tôi chỉ buột miệng nói thế thôi, chứ không để bụng đâu. Mẹ tôi rất thích cửa hàng thời trang của bà.
- Mẹ cậu vì ưu ái tôi nên nói thế, chứ tôi biết mẹ cậu có thể mở hàng trăm cửa tiệm lớn hơn tôi còn có thể được chứ xá gì một cửa tiệm nhỏ như tôi. Nghe cậu nói mà tôi bắt thẹn.
- Bà thật khiem tốn, khéo ăn khéo nói bảo sao mẹ tôi không thích bà cho được.
- Cám ơn cậu quá khen.
Hai bên chợt ngừng lời trao đổi với nhau khi thấy Nhu Phong bước ra thật sang trọng, thật xinh đẹp. Bộ Vest nữ ôm gọn lấy thân hình cô thật vừa vặn, màu trắng như tôn thêm dáng dấp cân đối dịu dàng đầy nữ tính, đôi môi cong cong bướng bỉnh e ấp nụ cười. Giám đốc Trần nhìn mãi không thôi vành môi đỏ thắm trên khuôn mặt xinh xinh của Nhu Phong. Cô thư ký mới của anh đấy ư? Thì ra chiếc áo có thể làm nên thầy tu, mới đây thôi cô còn luộm thuộm trong chiếc quần Jean bạc màu rẻ tiền cùng cái áo sơ mi thô cứng, nhưng chỉ cần cô khoác lên người bộ trang phục hợp thời trang thì thoắt cái con vịt trời xấu xí trở thành con thiên nga xinh đẹp, kiêu sa. Chưa bao giờ Trần bắt gặp được nét đẹp như thế này. Không nén được, giám đốc Trần buột miệng khen.
- Ôi, Trông cô thật xinh đẹp, quý phái, không uổng công tôi đã bỏ ra để lựa chọn cho cô bộ trang phục này. Bà chủ tiệm, bà làm ơn lấy đôi giầy ý này cho cô Phong thử có vừa không?
- ồ. Cậu đừng lo, chúng vừa chân cô Phong cả đấy.
Một lần nữa bà chủ cửa tiệm vội đánh trống lảng khi thấy Nhu Phong nhìn bà như hăm he. Bà vội đính chính lại lời nói.
- Tôi chỉ đoán ước chừng thôi. Để tôi lấy ra cho cô Phong thử chắc chắn đã.
Đôi giày bít gót cao năm phân màu trắng được ướm vào đôi chân Nhu Phong thật vừa vặn. Giám đốc Trần gật đầu hài lòng. Khi thấy cô bước vào trong như định thay lại bộ trang phục cũ, anh vội khoát tay nói.
- Cô cứ mặc chúng. Bà chủ tiệm, bà làm ơn cho gói lại bộ trang phục cũ của cô Phong, cho vào túi xốp rồi tính tiền luôn thể.
Nhu Phong kêu lên:
- Ông làm tôi thật lúng túng. Thôi thì bộ trang phục này coi như tôi nợ ông, hãy trừ vào tiền lương của tôi hàng tháng. Nếu không tôi thật không dám nhận.
- Tôi đã nói với cô rồi mà, bộ trang phục này là món quà tôi gửi tặng, để chiều nay cô giúp tôi đi ký hợp đồng cùng công ty Lâm Hưng. Nếu muốn đáp trả thì cô phải nhất định thắng lần ra quân này. Đó là phần thưởng xứng đáng hơn hết mà cô tặng lại cho tôi, cho công ty Phương Nam. Cô hứa không?
Đôi mắt Nhu Phong sáng long lanh, cô đã bị giám đốc Trần hoàn toàn thuyết phục.
- Vâng, tôi hứa với ông.
Giám đốc Trần cười khẽ. Bà chủ tiệm đưa mảnh giấy thanh toán tiền, giám đốc Trần đón nhận rồi móc ví, anh lấy ra tấm chi phiếu.
- Bà cứ điền số tiền vào đó rồi cho người vào công ty tôi thanh toán số tiền này.
- Cám ơn cậu. Nếu cần gì cứ vào cửa tiệm, tôi sẽ phục vụ cậu hết lòng.
- Được rồi. Ta về công ty thôi, Nhu Phong.
***