Tương cầu
Nguyễn Kế Nghiệp
Đồng thanh tương ứng
Đồng khí tương cầu
(Ngạn ngữ)
Nghe thấy tiếng chuông nhà thờ dóng dả báo sắp lễ chiều, anh đẩy chiếc xe ra đến hẻm. Trông thấy ông lão ngồi vá xe ở đó anh cất to tiếng:
- Thế nào bác hai! Hôm nay có khá không?
- Kìa!… Chú! … Nhì nhằng thôi!… Đi trực hả?
Mấy năm sống ở xóm đạo này, anh được bà con yêu mến, “Anh trung úy Cảnh sát của xóm tôi!”.
Họ gọi anh một cách thân mật… nhiệm vụ của anh ở những ngã tư, ngã năm đường phố…
Chỉ nhoáng một cái, trung úy cảnh sát đứng đó, trên vỉa hè, cạnh trạm Công an giao thông bên ngã tư. Chiếc Harley dựng cạnh. Anh âu yếm nhìn chiếc môtô “Con ngựa chiến” hiếm hoi, đen nhánh vẫn bóng loáng.
Thích thật! Không hiểu sao quân mình còn giữ được đồ cổ quý giá này! Con ngựa ô đã giúp mình tóm gọn mấy băng cướp giật…
Chàng trung úy vỗ nhè nhẹ lên yên xe, mắt vẫn dõi theo dòng người cuồn cuộn trước mặt.
Thành phố lên đèn. Những ngọn cao áp ngã tư rực sáng. Hồi này ôtô, xe máy nhiều quá, những ánh đèn đan chéo nhau, những chiếc xe lao vun vút, chóng mặt thật! Anh lẩm bẩm và ngồi lên yên xe. Bỗng thèm một điếu thuốc! Đút tay vô túi!… Nhưng khi chạm vào bao thuốc trung úy rụt lại như phải bỏng! Ý nghĩ lướt trong óc như tia chớp: “Mình đang làm nhiệm vụ!”. Chính lúc đó cách anh hơn trăm mét một tiếng động dữ dội vọng tới.
- Đụng xe!
Do phản xạ nghề nghiệp, trung úy quay phắt lại nhìn, một người đi xe đạp ngã văng ra đường, đã có mấy cánh tay đỡ người bị nạn lên và loáng qua mặt anh là một thanh niên cưỡi trên chiếc Dylan đỏ chói!
Con “ngựa ô” lập tức phóng xuống đường. Anh lách qua các xe; bám sát mục tiêu. Đã nhìn rõ biển số của thằng vô lại. “Thôi được! Hãy cho mày tới chỗ vắng hơn”… Xe anh lao lên trước, quay ngang. Chiếc Dylan dừng lại.
- Quay về trạm! - Anh quát và khoát tay ra hiệu.
Thằng cha mặt tái mét, thọc tay vào túi, lắp bắp:
- Em… E…m… xin anh… Em!
- Quay về trạm! - Giọng anh lạnh băng.
Người bị nạn là một cô sinh viên đi học ngoại ngữ về. May mà chỉ bị chấn thương nhẹ ở chân. Sau khi hoàn hồn, cô đã tự đạp xe về nhà!
Bây giờ thì trong trạm chỉ còn anh với nó. Người Cảnh sát giao thông thay anh đứng bên ngoài với chiếc Harley đen bóng. Trung úy nhìn chằm chặp: nó mới chừng 17, 18 tuổi, cổ đeo chiếc dây chuyền vàng to bự có hình thánh giá!
Anh hất hàm:
- Ở xứ nào?
- Dạ, em ở đường… phường 2, nhà số 129.
- Xứ gì?
Thằng bé lúng túng. Chưa có “ông công an” nào hỏi lạ như ông này.
- Anh có phải là người theo đạo Thiên chúa không?
- Dạ!… Có!…
- Tên Thánh là gì?
- Dạ!… Giuse!
- Vậy không biết xứ nào? Cha xứ là ai sao?
- Anh hỏi thế thì em biết. Em ở xứ Vườn Măng, họ Bùi, cha xứ là cha Tâm.
- Có thuộc các giới răn không?… Đọc!
- Dạ!… “Chớ giết người, chớ gian dâm, chớ trộm cướp, chớ làm dối. Hãy thảo kính cha mẹ, hãy thương yêu anh em như mình…”.
- Anh có biết việc làm của anh vừa rồi là phạm điều bao nhiêu trong giới răn của Chúa không?
Mặt càng tái hơn, nó cúi gằm xuống một lúc rồi ngẩng lên nhìn anh:
- Anh cho em nộp phạt ạ!
Người công an nghiêm khắc:
- Chưa cần thiết! Về xưng tội trước cha xứ, mai trở lại nộp!
Sáng hôm sau, nó đã quỳ trước tòa giải tội. Sau khi nghe nó xưng tội, cha xứ mới nhẹ nhàng bảo:
- Chẳng lẽ con không thuộc luật giao thông sao? Đã gây tai nạn còn định chạy trốn? May mà người ta không chết. Nhưng con hãy cho cha xem bản kiểm điểm và giấy nộp phạt của con ở cơ quan cảnh sát?
- Dạ!… dạ!… Con!
Giọng cha ấm áp:
- Con hãy đi thực hiện nghĩa vụ công dân rồi quay lại đây và đọc cho cha nghe những điều trong luật ấy.
Ngoài nhà thờ, nắng đã bò tới nửa sân, vàng ươm!