Đạo sĩ và cọng cỏ
Đức Trí Quế Anh
Đêm chầm chậm đến. Đạo sĩ, cô gái và con chó quây quần bên đống lửa. Sao đêm nay có vẻ nhiều hơn mọi đêm. Cọng cỏ vẫn ráng thức để theo dõi họ. Cô gái mở đầu:
- Ông có bao giờ chuẩn bị cho cái chết đến không?
- Chuẩn bị làm gì nếu như sống chết chỉ là một?
- Nhưng ông không nghĩ rằng chết là sự chấm dứt hoạt động của thân xác?
- Nhưng con người còn có linh hồn.
- Ông muốn nói linh hồn sẽ về trú ngụ ở một trong hai nơi thiên đàng hay địa ngục?
- Thiên đàng khác địa ngục ra sao?
- Thiên đàng là nơi tâm hồn thanh thản, còn địa ngục là nơi tâm hồn bị giày vò, bức rức.
- Nếu như vậy thì quả là ta đang ở thiên đàng, chưa cần đợi đến lúc thân xác trở thành vô hồn.
- Ông không coi trọng sống chết à?
- Ta đã sống chết nhiều lần rồi, có gì mà sợ.
- Ông không đùa chứ?
- Mỗi ngày, ta ngồi đây ngủ giữa vũ trụ, tâm hồn chẳng vướng bận gì, coi như ta đã chết. Lúc mở mắt thấy vật vật trong lành hồi sanh, không phải là ta sống lại sao?
- Nhưng vẫn có một cái chết cuối cùng chứ, ông đâu thể trường sanh bất tử.
- Khi nào là cái chết cuối cùng?
- Hơi thở ông ngừng, tim ông đứng yên, và bộ não ông thôi hoạt động.
- Ngừng ở xác này nhưng chưa ngừng trong không gian.
- Sau khi rời khỏi xác, linh hồn ông đi về đâu?
- Thiên đàng, địa ngục, quá khứ, hiện tại, tương lai, vô hình hay hữu hình đều là ở đây, tại sao phải đi nơi khác.
- Nói thế, ông đã ở địa ngục rồi à?
- Đúng vậy. Khi ta đói, bụng ta cồn cào khó chịu. Khi ta no, đầu óc ta mê ngủ không sáng suốt nữa. Những thứ ấy là nguồn gốc của địa ngục.
- Thiên đàng địa ngục ở trong ông à?
- Ở trong ta, ở trong ngươi, ở trong mọi loài.
- Thế bây giờ ông đang sống hay đang chết?
- Ta đã nói, sống chết chỉ là một, cho nên ngươi bảo ta sống thì là ta đang sống, mà bảo ta chết thì là như thế.
Ánh lửa nhỏ dần, chìm hẳn. Cọng cỏ ngáp dài, nó rũ người, thử chết xem sao.
Hết