ÔNG ALFRED HITCHCOCK ngắm nhìn đống tiền vàng nhỏ trên bàn làm việc.
- Cuối cùng các cậu cũng đã tìm ra! - ông cười nói - Tôi đã nói các cậu là trên đảo không có kho báu mà, vậy mà các cậu cũng tìm ra cho bằng được một kho báu!
- Ôi! Chỉ có bốn mươi lăm đồng tiền vàng thôi, - Hannibal hối tiếc nói - Đâu phải là một gia tài lớn lắm.
- Tuy nhiên, đó vẫn là một kho báu, đồng thời là một món đồ kỷ niệm quý giá - ông Hitchcock nói - Bây giờ, cậu Hannibal thân mến à, cậu hãy kể cho tôi nghe làm cách nào cậu đã suy luận ra được rằng số tiền mất cắp của Công ty Chuyển khoản Ngân hàng được giấu trên đảo Bộ Xương.
- Dạ, thưa bác - Hannibal bắt đầu nói - rõ ràng là có kẻ muốn xua đuổi mọi người tránh xa đảo Bộ Xương. Vì vậy mà người ta đồn đại khắp nơi về chuyện con ma. Cháu suy ra rằng trên đảo phải có một cái gì quý giá mà kẻ đó không muốn mọi người phát hiện. Mà vật duy nhất có giá trị là số tiền bị mất cắp trong vụ trộm.
Những gì người ta kể về anh em Ballinger vứt tiền xuống biển giống với phương pháp mà thuyền trưởng Chỉ Có Một Tai áp dụng để lừa người Anh. Nên cháu kết luận rằng, thật ra, anh em Ballinger đã giấu số tiền, và lừa mọi người bằng cách làm cho người ta tưởng rằng tiền đã bị mất vĩnh viễn.
- Xuất sắc! ông Hitchcock tuyên bố - Tôi đoán rằng khi đi tù, anh em Ballinger đã dặn đồng bọn tiếp tục phao tin đồn nhảm về hồn ma hiện hình.
- Dạ phải, thưa bác. Trong lúc đó, Tom Farraday lảng vảng trong vùng, chờ anh em Ballinger ra tù. Đáng lẽ ông ta phải được lãnh một phần ba chiến lợi phẩm, cái giá cho việc đồng lõa trong vụ cướp, mà hai tên kia đã hứa trả khi chúng được thả ra. Nhưng ông không biết tiền giấu ở đâu.
- Nếu không, có lẽ hắn cũng đã lấy hết rồi! - ông Hitchcock cười nhận xét - Lúc ra khỏi tù, chắc bọn Ballinger bị cú sốc khi thấy hãng phim đang ở trên đảo.
- Dạ đúng, thưa bác - Hannibal đáp - Đó là một đòn nặng cho bọn chúng. Khi vẫn có người gần đó, bọn chúng không dám ra lấy tiền. Bọn chúng cố đuổi đoàn làm phim đi bằng cách lấy trộm đồ và phá hoại ban đêm. Khi ông Norris thuê Tom Farraday làm bảo vệ, ông Tom chỉ tiếp tục làm cùng một công việc đó: chính hắn thực hiện những hành động phá phách, đồng thời giả vờ trông coi thiết bị trên đảo.
- Và cũng chính hắn bỏ con dao của Chris vào xe lán bị trộm, để làm cho cậu bé bị liên lụy, phải không? Nhà đạo diễn lừng danh hỏi.
- Dạ phải, thưa bác. Và cũng chính hắn cho chạy vòng ngựa ngay vào buổi tối hôm tụi cháu đến, để tung tin rằng con ma đang lảng vảng gần đó.
- Có một điểm tôi muốn làm rõ. Chính xác là vì nguyên nhân nào các cậu đã bị tên Sam Robinson bỏ rơi trên đảo Con Chó, ngay tối hôm mới đến? Tôi không nghĩ là để làm cho các cậu sợ và thúc các cậu trở về nhà.
- Dạ không, thưa bác. Về điểm này, cháu lầm. Bill Ballinger tưởng rằng cả đoàn làm phim sẽ lao đi tìm tụi cháu và Tom Farraday sẽ ở lại một mình để canh gác. Khi đó bọn chúng sẽ có thể lợi dụng thời cơ để đến lấy tiền.
Nhưng cơn bão làm cho chúng không lên tàu được ngay. Sau đó Chris đã cứu tụi cháu rồi những người đi tìm tụi cháu đến đảo trước khi bọn chúng kịp ra tay. Chính do vậy mà kế hoạch của bọn chúng đã thất bại ngay tối hôm đó.
- Phải, tôi hiểu - nhà đạo diễn lầm bầm - Rồi sau đó, khi biết rằng hàng trăm kẻ hiếu kỳ sẽ ập đến đảo để tìm kho báu, dĩ nhiên là bọn Ballinger đã phải mạo hiểm để đến đảo tối hôm đó. Vì vậy mà Bob và Peter đã bị bắt.
- Dạ đúng, thưa bác - Hannibal khiêm nhường thừa nhận - đáng lẽ cháu phải đoán ra được ngay. Nhưng khi Bob và Peter đi rồi cháu mới nghĩ ra. Khi đó, cháu phóng đến chỗ cảnh sát trưởng.
- Tốt lắm - ông Hitchcock tuyên bố - Dường như bây giờ đã rõ hết rồi. Tuy nhiên, tôi còn muốn đặt ra hai câu hỏi: Chuyện quay phim thế nào? Chris và ba của cậu bé ra sao?
- Về bộ phim, mọi việc ổn hết. Ngay khi mọi người hiểu rằng con ma chỉ là bù nhìn, ông Crentch đã tìm ra công nhân để sửa đường tàu thắng cảnh. Những đoạn quay cuối cùng của Thách thức cái chết tuyệt lắm.
Ông Denton cũng đã quay được một đoạn phim ngắn rất hay về cuộc săn lùng kho báu, ông đã nhận Chris, thay vì tụi cháu, và ông quay Chris đang lặn trên kiếm kho báu để giúp người cha. Khôi hài nhất là đoạn người dân thành phố đào bới hòn đảo dữ dội!
Nhưng hay hơn tất cả, là Công ty Chuyển khoản Ngân hàng đã tặng phần thưởng cho số tiền mất cắp tìm lại được. Trung úy Nostigon và bác Crentch cho rằng phần thưởng phải thuộc về Chris, bởi vì một mình Chris đã cứu mạng Bob và Peter. Và Chris đã cản không cho anh em Ballinger chạy trốn cùng với chiến lợi phẩm. Số tiền này, cộng với số thù lao kiếm được lúc đóng phim, đã cho phép Chris đưa cha đến chữa bệnh chỗ những bác sĩ giỏi, và đưa cha trở về Hy Lạp sống.
Chris nhất định muốn tụi cháu giữ phần tiền vàng của cậu ấy. Nhiều người nhái đã lặn xuống thám hiểm hang dưới biển mà Chris, Bob và Peter đã phát hiện, nhưng chỉ tìm thấy có vài đồng tiền vàng nữa thôi. Có lẽ phần lớn số vàng mà thuyền trưởng Chỉ Có Một Tai đã vứt xuống lỗ mạch nước phun đã bị nước biển cuốn đi hết rồi.
- Có lẽ vậy - ông Hitchcock nói - Thế là các cậu xứng đáng với lòng tin của tôi , và tôi sẽ vui lòng viết lời mở đầu cho bài tường thuật về cuộc phiên lưu của các cậu. Nếu có cuộc điều tra nào có tính chất bất thường nữa, chắc chắn tôi sẽ gọi các cậu.
- Dạ cám ơn bác.
Ba Thám Tử Trẻ đứng dậy. Peter gom các đồng tiền vàng lại, cho vào túi.
- Tụi cháu giữ mấy đồng tiền vàng này lại - Peter nói - để sau này chi cho việc học đại học. Nhưng tụi cháu nghĩ rằng, vì chính bác đã phái tụi cháu đến đảo Bộ Xương, nên bác xứng đáng nhận của tụi cháu một món quà kỷ niệm nhỏ về cuộc phiêu lưu này.
Peter đưa cho ông Hitchcock đồng tiền vàng nguyên vẹn nhất.
- Cám ơn các cậu - đạo diễn nói - Tôi sẽ cất giữ cẩn thận.
Rồi trong khi Ba Thám Tử Trẻ rời khỏi văn phòng, ông tung tung đồng tiền trong tay.
- Phải, đúng là một kho báu hải tặc! - ông mỉm cười nghĩ thầm - Ai ngờ ba cậu này lại tìm ra. Thật vậy, tôi không thể không tự hỏi không biết lần sau, Ba Thám Tử Trẻ sẽ lao vào một vụ bí ẩn nào đây?
HẾT