Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kinh Dị, Ma quái >> trách nhiệm

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 269 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: thithoadinh 13 năm trước
trách nhiệm
dinh thi thoa

trách nhiệm
TRÁCH NHIỆM

Thế giới quả thật mênh mông, rộng lớn. Một cá nhân nhỏ bé biết bao! Phải nghĩ gì? phải làm gì? cho xứng đáng là một con người, cho xứng đáng một kiếp người. Chỉ ăn thôi ư? Chỉ ngủ thôi ư? Ăn... thật dễ, ngủ… cũng thật dễ, hưởng thụ, quá dễ, lo cho một mình bản thân mình sung sướng, không cần nhìn đến xung quanh, ai sao mặc họ, nào cha, nào mẹ, nào anh em, bạn bè, thân thuộc, những người hàng xóm, những người chưa quen biết, nhưng cũng cùng chung một kiếp người, thì nào có gì là khó, chỉ có một cái khó duy nhất, là xua đuổi cái gã luơng tâm đi đừng để hắn cắn rứt, khi hắn biến được rồi thì… thoải mái.

Khó chăng là. ăn một miếng ngon, nghĩ đến người không có ăn. Mặc cái áo ấm, nghĩ đến người không có áo mặc. Sống trong hạnh phúc, nghĩ đến những người đang đau khổ. Đau khổ thì có quá nhiều loại đau khổ, trăm ngàn loại. Vì tình, tiền, danh vọng, vì bệnh tật…vì đói khát… cơ man kể sao xiết! Chỉ một cá nhân, làm được gì, muối bỏ biển?...

Câu “nhiều giọt nước làm thành biển cả” nghe cũ rích mà thấy có lý. Thôi thì có sao … làm vậy, không chờ làm những việc lớn lao. Một câu an ủi người đau buồn, động viên người thất vọng, khuyến khích người thất bại, cũng là hành động tương thân tương ái, trong khả năng. Chia xẻ một bát cơm, một manh áo, như vẫn thường nghe các cơ quan từ thiện kêu gọi…

Từ nhỏ, tôi rất thích đọc sách, nhưng tiền bạc hạn chế, cha mẹ lại không thuộc tầng lớp trí thức nên tuy thích nhưng cũng bị nhiều giới hạn. Những điều xem được trong sách thường là không gian tham, gian ác, làm lành, lánh dữ. Đừng để tiền bạc làm mờ lý trí, sống cho ngay thẳng…Nhất là những câu danh ngôn của các bậc hiền triết… tôi thuộc nằm lòng và mang ra áp dụng, như “những điều gì mình không muốn người ta làm cho mình thì đừng làm cho người”, “lấy lửa thử vàng, lấy vàng thử đàn bà, lấy đàn bà thử đàn ông”, tôi là nữ, tôi quyết không ham vàng “một lời nói bảy ngựa khó đuổi theo”…

Nhờ sách báo mà kiến thức được mở rộng, nhiều người không được đến trường nhiều, nhưng ham thích đọc bổ khuyết được nhiều thiếu sót cho trí tuệ.

Hồi còn nhỏ, tôi cũng hung dữ, ai đụng đến là không chịu nhịn, ăn thua đủ ngay, mồm năm miệng mười, ăn miếng trả miếng. Nhưng những “lời hay ý đẹp” , “một sự nhịn chín sự lành”, “chín bỏ làm mười”, “ở hiền gặp lành” mà tôi đã học thuộc, lởn vởn trong đầu, khiến tôi “tốp” bớt lại từ từ. Cộng thêm mỗi ngày mỗi tiếp thu cái hay, mới, cải thiện từ từ. Mỗi khi hành động một điều gì. Tối ngủ, vắt tay lên trán, suy nghĩ lại xem, điều đó làm đúng hay sai, tốt hay xấu.

Tôi “tập” thương yêu mọi người, bằng cách trước một người, tôi tưởng tượng họ là ruột thịt của tôi, là anh, em, cha, mẹ mình.

Tôi “tập” tha thứ, cho những xúc phạm, làm tổn thương mình, làm mình đau khổ, bằng cách tự đặt vị trí mình vào họ, và mình không làm như vậy, vì kềm hãm được, do có luyện tập. Tha thứ là tìm an bình cho bản thân. Hận thù giữ trong lòng làm trái tim bị “ung lên”, mất ăn, mất ngủ. Tự mình làm hại mình. Kẻ thù chưa biết, mình chết trước.

Dầu sao, hoa trái cha mẹ để lại cũng là một yếu tố.

Tôi tập đứng trước tiền bạc, không bị lung lay vì suy nghĩ “tư cách của một con người, được xác định trước mãnh lực của đồng tiền”

Nhờ ham đọc, hay suy gẫm, mà tôi không ăn gian nói dối, nói điều gì cũng uốn lưỡi kẻo làm tổn thương đến người khác, không gian tham, biết thương cảm khi nhìn thấy những người khốn khổ, thiếu thốn xung quanh mình, suy nghĩ phải làm sao để giúp đỡ những người hoạn nạn. Trái tim cũng biết se thắt, nước mắt cũng chảy theo, khi nhìn những giọt nước mắt của đồng loại. Tiền bạc không nhiều, thì mình giúp đỡ bằng nhiều cách khác: dắt người già qua đường, nhường chỗ ngồi cho phụ nữ có thai, bế em bé, trên xe buýt, lắng nghe người đau khổ tâm sự rồi an ủi…

Không giúp đỡ được vật chất, thì giúp đỡ tinh thần, những kiến thức tích lũy được qua xã hội, kinh nghiệm sống, đâu cần phải làm việc gì to tát… chu toàn những việc nhỏ nhất trước.

Đường đời vạn nẻo, biên giới của sự đúng, sai rất gần nhau. Có những lúc vấp ngã, chấn chỉnh kịp thời, đứng lên, để không bị lún sâu trong sai phạm, nhưng không phải vì thế mà không sai phạm nữa. Triền miên vì “không có cái dại nào giống cái dại nào”. Cho đến khi xuống mồ cũng vẫn còn dại. Quyết không để tình trạng “trót đã nhúng chàm” mà “sai là sửa”, “sai là sửa” hoài hoài…

Không bao giờ từ chối một yêu cầu giúp đỡ, nếu trong khả năng. Có một lần, một bà bạn già tuổi đáng mẹ tôi, chúng tôi rất thân thiết, giới thiệu một người con gái nuôi mang thai, nhưng bố đứa bé vì lý do nào đó không gặp nhau, tôi cho ở nhờ từ lúc ba tháng cho đến khi sanh, không cần kiêng cử, sợ xui xẻo khó làm ăn của một vài lời khuyên, không cả chi phí ăn ở, vì chị ta cũng không có tiền, dĩ nhiên là tôi cũng không dư giả gì. Lần nữa, mở quán, tôi mướn một người bán hàng bị tàn tật, điều mà thật không nên nhưng thôi cũng… kệ.

Đâu đâu cũng thấy đau khổ, về thể xác về tâm hồn, làm sao để giúp được nhiều, trong khi khả năng mình lại quá giới hạn. Tin tức thế giới, thiên tai, chiến tranh chết chóc, đói khát ở Châu Phi, hình ảnh của những em bé gầy gò như que củi, mặt gần như bất động vì đói…

Vì lý do chính trị, cá nhân, một số người bị giết một cách rùng rợn, man rợ. Tim tôi bồi hồi “đồng loại với nhau” sao có thể làm vậy. Ăn thịt một con gà còn sống cũng khó, mà xử với nhau như vậy. Tôi thầm an ủi, đó là tác động của Ma Quỉ, thế giới Bóng Tối chứ Người không thể đối xử với đồng loại như vậy. Những hình ảnh này day dứt tôi mãi không nguôi. Một nỗi buồn sâu lắng…

Rồi, có những người xấu, hành động trộm cắp, tại sao không lo làm ăn, chờ người ta làm sẵn đánh cắp. Mãi dâm, dùng cơ thể mình để kinh doanh, giống như con rắn nuôi mình, bằng cách nuốt chính cái đuôi của mình. Lại nghĩ, thôi thì cũng là do … hắn xui khiến.

Làm sao để được nhìn thấy, một thế giới yêu thương nhau, đùm bọc lẫn nhau, không còn hận thù, giết chóc, đau khổ. Không nhìn thấy những giọt nước mắt, lăn trên má, nét mặt nhăn nhúm vì đau khổ. Một thế giới đầy ánh sáng, mọi người cùng một thân thể, rộn rã tiếng cười, tràn đầy yêu thương, chứa chan hạnh phúc. Không còn kiêu căng, ích kỷ, ghen tỵ, cái ác hoành hành.

Chu toàn bổn phận với gia đình là quá khó rồi, làm sao có thể giúp đỡ người khác. Cứ cố gắng hết khả năng, tôi tâm niệm như thế.

Cũng có những trường hợp lấy ân báo oán, nhưng không sao, những trường hợp ấy, tôi đã nghĩ đến trước, nên khi xảy ra, tôi không ngạc nhiên. Như trường cô giúp việc tàn tật kể trên, cô ta bị sốt tê liệt từ nhỏ, dáng đi bị xiêu vẹo. Cô ta dùng cây để đánh tôi, khi tôi không chịu mướn người làm mà cô giới thiệu...cô ta phá phách tôi cho bõ ghét, cứ chờ tới lúc cửa hàng đông là tới quậy phá…

Một lần khác, giúp một chị đồng nghiệp. Thấy chị ta làm việc cứ phải nhịn đói, không có cơm ăn. Tôi nói chị góp gạo, tôi nấu cơm cùng ăn, mất mấy tháng, chị ta chỉ góp gạo, còn thức ăn thì không. Tới bữa chỉ cần ăn. Không kham nổi, tôi ngưng. Chị ta đi tố cáo ngay với cấp trên một tội mà tôi không hề phạm…

Có một thời, tôi đi bỏ mối hàng, thường thường, giao hàng trước, bán xong mới lấy tiền. Có nhiều bạn hàng, bán xong, xù luôn. Tôi cũng … tặng luôn. Không hề làm dữ để đòi. Muốn đòi thì họ cũng trả, chỉ cần… đánh thức lương tâm họ dậy là họ trả, phải có thời gian. Có một người bạn hàng, nói một câu: “nếu tôi còn bán hàng, thì dì bỏ hàng tôi sẽ lấy hàng của dì mãi mãi”.

Tôi quen một ông bạn già đồng nghiệp, ông lớn tuổi hơn bố tôi. Tôi đưa cho ông một số tiền để tạo điều kiện làm việc chung. Sau nhiều lần kiếm ông, ông cứ nói quanh co mãi, hóa ra ông đánh đề hết rồi. Tôi không nỡ nói nặng một câu.

Cứ giúp trong khả năng, còn người đối xử với mình ra sao … kệ. Không chờ đợi sự đền đáp, cũng do học thuộc câu “thi ân bất cầu báo”. Cứ nở nụ cười với mọi người, rồi sẽ nhận lại nụ cười.

Trong cuộc sống, có người nọ, người kia. Chẳng lẽ tất cả đều là người xấu. Ai sao cũng không nao núng…

Dù bận bịu với công việc mưu sinh, nhưng ám ảnh những nỗi thống khổ, của kiếp con người lúc nào cũng vương vướng trong tâm hồn tôi, cứ muốn làm, điều gì nhiều nhiều hơn những gì bé nhỏ tôi đã làm. Lúc còn nhỏ, mơ ước xa vời, mình sẽ học thật giỏi, kiếm được nhiều tiền, xây dựng cô nhi viện, viện dưỡng lão để nuôi những em bé mồ côi, người già…ước mơ đó như …chuyện chú cuội chị hằng, như bọt xà phòng tan biến.

Có những năm tháng buồn, tôi về ở một mình, một nơi tương đối còn thưa thớt dân cư, đất ruộng mới mở đường. Yêu súc vật, gia cầm, gia súc. Tôi nuôi vài chục vịt. Quanh quẩn với đàn vịt, suốt ngày, suốt đêm. Cho ăn, tắm. Khi chúng lớn, tôi không biết làm sao giải quyết, chỉ mong chúng đi đâu mất.Cho chúng lang thang, tôi về thành phố cả ngày, để khỏi phải bắt trói, mang đi bán cho con buôn, nhưng chúng không đi mất, bán cho con buôn mà nước mắt dòng dòng, vì tiếng kêu thảm thiết của chúng. Nào là Con Bắt Ruồi, Con Lang Thang, Con Còi… tôi đặt tên cho những con đặc biệt. Tiếng kêu khóc của nó làm tôi buồn cả tháng… Nào có biết mùi vị thịt của chúng, vội vàng vừa bán vừa cho. Công vất vả mấy tháng trời, ngày vớt mấy bao bèo, rồi cám, rồi đào …giun…

Rồi nào là nuôi mèo. Sao mà đẹp, dáng điệu mềm mại, uyển chuyển. Con gái tôi cũng thương yêu súc vật một cách kỳ lạ. Lúc ba tuổi gặp một con chuột chết nhỏ ngoài đường, ngồi xuống khóc nhất định phải bắt con chuột này về, phải dỗ mãi mới chịu đi.

Nó nhặt về một con mèo hoang nhỏ tí, chưa dứt sữa mẹ, khoảng hơn một lạng. nhà có nuôi sẵn một chị chó Nhật, tên là Lucky, Lucky chưa một lần yêu, làm mẹ. Nó cũng giống chủ, thương yêu em bé mèo đặc biệt, mèo ta nhỏ tí, tìm mẹ, cứ rúc vào lòng Lucky tìm vú mẹ và bú. Lucky cũng cho bú. Thế mà, mèo cứ mút mãi, vú Lucky lại ra sữa, thế là Lucky thành mẹ của mèo. Lớn lên do dòng sữa của mẹ Lucky. Tới lớn, cũng cứ rúc vào lòng mẹ chó để bú. Mẹ con gần bằng nhau. Lucky thương con lắm. Liếm láp rất âu yếm. Ai nói mèo chó ghét nhau.

Ngày tháng cứ trôi, tuổi đời chồng chất, bản thân cũng long đong, nếm đủ mọi nỗi khổ của cuộc đời. Đếm thời gian qua, tôi chép miệng… “chỉ có thế thôi sao? Cuộc đời tôi”…

Lúc tôi còn nhỏ, khoảng năm, bảy tuổi, nghĩa là cách đây khoảng hơn 50 năm, thời tiết, khí hậu còn phân biệt bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Gần về tết, mùa Giáng Sinh được hưởng hương vị không khí lành lạnh, êm đềm biết bao. Rồi từ từ, bốn mùa không còn phân biệt rõ ràng nữa. Lên Đà Lạt, Bảo Lộc còn được thưởng thức không khí lạnh của cao nguyên. Bây giờ nó cũng na ná Sài Gòn chỉ khác chút xíu. Môi trường càng ngày càng bị phá hủy. Trước đó, làm gì mà có cái nóng, kinh khủng như bây giờ vào tháng tư, tháng năm. Rồi nào lũ lụt, thiên tai, sóng thần…

Làm sao để được hưởng lại hương vị không khí của những tháng năm cũ. Nghe có vẻ đơn giản nhưng lại là chuyện không tưởng. Thế giới kêu gào bảo vệ môi trường, bảo vệ hành tinh xanh, chỗ mọi người ở, nhưng tiếng kêu hình như bị chìm khuất đâu đâu. Không khí cứ càng ngày càng nóng lên, thiên tai, bão lũ, mỗi năm một tăng cường độ. Những dòng sông, dòng kênh cứ mỗi ngày một đen thêm vì rác, vì hóa chất. Đúng là văn minh càng lên cao, thì tuổi thọ quả đất càng đi xuống.

Tóc tai, mặt mũi đã nhuốm màu thời gian. Người ta nói tuổi già thời gian qua chậm, phải tìm cách giết thời gian bằng cách này cách nọ. Riêng tôi, tôi thấy thời gian bay nhanh như tên bắn, nhanh gấp mấy lần khi còn trẻ. Bây giờ, tôi đã tìm được con đường để đi, lý tưởng để sống, tôi quý từng năm phút. Lý tưởng của tôi bạn đọc đã biết ở trên. Tuy rằng muộn, nhưng vẫn không muộn.

Một ngày tôi “làm việc” mười hai, mười ba tiếng, có khi lên đến mười lăm, mười tám tiếng đồng hồ cho lý tưởng của tôi, bạn đọc sẽ biết, nếu không chê theo dõi. Tôi đã đạt được kết quả, một kết quả mà trong cuộc đời tôi chưa từng bao giờ tưởng tượng đến, dám nghĩ đến, không thể ngờ… sự thực là vậy, không khoa ngôn. Hẹn gặp lại kỳ tới…

13 tháng 12 năm 2010
M. Đinh thị Thoa


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 218

Return to top