Ði về hướng Ðông là đi về hướng chiếc xe bánh mì. Qúa trưa, mặt trời đã chếch về phía sau lưng, chiếu ba chiếc bóng cụt ngủn của bọn trẻ xuống mặt đường. Tiểu Long vừa đi vừa xuýt xoa:
- Tội nghiệp thằng Mạnh ghê!
- Chuyện gì thế? - Qúy ròm ngước nhìn bạn.
- Một đứa có máu trinh thám như nó mà không được tham gia vào cuộc chơi hôm nay qủa là đáng tiếc!
Qúy ròm sầm mặt:
- Tại nó chứ bộ! Ðã hẹn đi đón mà rốt cuộc lại trốn mất!
Dương như chưa hết giận, Qúy ròm phòng má đe:
- Hừ, lát nữa về nhà tao sẽ cho nó biết tay!
Nghe Qúy ròm hăm he, Tiểu Long cười ruồi:
- Biết lát nữa có về đến nhà hay không, hay lại phải lò dò đến sáng mai!
Qúy ròm càng cáu:
- Mày đừng có trù ẻo!
- Tao chả trù! - Tiểu Long cãi lại - Nhưng rõ ràng tụi mình đang mò mẫm như xẩm mất gậy!
Qúy ròm nghiến răng:
- Tụi mình đang đi về hướng Ðông!
- Ai chả biết tụi mình đang đi về hướng Ðông! - Tiểu Long nhếch môi - Nhưng đi về hướng Ðông để làm gì thì chẳng đứa nào biết!
- Hạnh biết!
Nhỏ Hạnh thình lình lên tiếng khiến Tiểu Long ngẩn tò te:
- Hạnh biết gì?
Lúc này ba đứa đã đi khỏi chiếc xe bánh mì một quãng khá xa. Dọc hai bên đường bây giờ không còn những bóng cây chạy dài, thay vào đó là nhà cửa san sát, thâm chí có một số căn nhà mới xây lấn hẳn ra vỉa hè. Nhỏ Hạnh chỉ tay lên vách một ngôi nhà bên đường tươi tỉnh đáp:
- Long và Qúy nhìn kìa!
Tiểu Long và Qúy ròm vội vàng quay đầu nhìn theo tay chỉ của nhỏ Hạnh. Và cả hai lập tức há hốc miệng. Trên bức vách nhỏ Hạnh chỉ, một hàng chữ to đùng như... con voi đập vào mắt chúng: “Nhóm Hải Âu đợi qúy khách ở qúan kem Bốn Mùa trên đường Trần Phú!”.
Hàng chữ rõ mồn một, đứng từ xa cũng có thể đọc được. Lúc nãy do mải cãi nhau nên Tiểu Long và Qúy ròm không nhìn thấy. Tiểu Long ngỡ ngàng:
- Mật mã gì kỳ vậy?
- Mật mã cái đầu mày! - Qúy ròm hừ mũi - Cái này mà gọi là mật mã hả?
- Không mật mã chứ là cái gì?
- Chả là cái gì cả! Nhóm Hải Âu chán chơi trò mật mã nên bây giờ họ nói huỵch toẹt địa điểm để mình tới nhận ba lô luôn cho gọn!
Tiểu Long vẫn ghệt mặt:
- Thế sao tự dưng họ lại chán trò mật mã?
Qúy ròm rùn vai:
- Làm sao tao biết được! Tao có phải là họ đâu!
- Không phải họ chán trò mật mã đâu! - Nhỏ Hạnh mỉm cười giải thích - Chỉ vì họ sợ mình lần mò mãi không ra nên họ chỉ thử tài mình ba chặng thôi! Nếu cứ chơi cái trò ú tim này thêm vài chặng nữa, họ sợ mình sẽ lang thang ngoài đường đến tối mịt mất!
Tiểu Long lắc đầu:
- Chỉ mới ba chặng mà mình cũng đã phờ người ra rồi!
- Tao buồn ngủ lắm rồi! - Qúy ròm lằm bằm - Bây giờ mình đón xe tới quán kem Bốn Mùa lấy lại ba lô rồi về nhà leo lên giường đánh một giấc là tuyệt nhất!
Chiếc xích lô chở ba đứa chạy rề rề khiến Qúy ròm sốt cả ruột. Nó cứ nhấp nha nhấp nhổm khiến nhỏ Hạnh chốc chốc phải hét toáng:
- Qúy có ngồi yên đi không! Lật xe bây giờ!
Quán kem Bốn Mùa nằm ngay cạnh bãi biển, giữa một vườn hoa rực rỡ. Quán nhỏ, xinh xắn, lịch sự, lối đi rải sỏi len lỏi qua những bồn hoa.
Khi bọn Tiểu Long đặt chân qua ngưỡng cửa, quán đã đông người. Từ ngoài nắng bước vào trong bóng râm, bọn trẻ còn hoa mắt nên chẳng nhìn ai ra ai. Trong khi Tiểu Long, Qúy ròm và nhỏ Hạnh đứng thộn giữa quán dáo dác dòm quanh thì giọng nói quen thuộc của người thủ lĩnh nhóm Hải Âu vang lên từ góc phòng:
- Lại đây, ba bạn trẻ!
Bọn Tiểu Long lập tức tiến về phía phát ra tiếng nói. Và phải chớp chớp mắt mấy lần, tụi nó mới nhận ra các thanh niên nam nữ ngồi lố nố quanh một chiếc bàn rộng trải khăn trắng, đa số là những gương mặt tụi nó đã từng gặp qua trước đây tại tòa “lâu đài ma” ở Bãi Sau. Anh thủ lĩnh mỉm cười:
- Vất vả qúa phải không?
Qúy ròm dở cười dở mếu, đáp:
- Em tưởng đến sáng mai mới tới chỗ các anh được chứ!
- Gì mà tự hạ mình ghê thế! Trong vòng hai tiếng đồng hồ các em đã lần ra quán kem này là giỏi qúa sức tưởng tượng của tụi anh rồi!
Rồi anh quay sang người bên cạnh:
- Kêu kem đãi những người bạn thông minh của chúng ta đi chứ! Ăn xong, chúng ta sẽ đánh xe đưa các bạn trẻ về chỗ thằng nhóc Mạnh!
Qúy ròm khụt khịt mũi:
- Thằng Mạnh báo cho các anh biết sáng nay tụi em sẽ xuống Vũng Tàu ư?
- Tất nhiên rồi - Anh thủ lĩnh cười nhẹ - Nếu không tụi anh làm sao biết mà đón đường trêu ghẹo các em!
Câu nói của người cầm đầu nhóm Hải Âu khiến bọn Qúy ròm sực nhớ tới chiếc ba lô quần áo. Nhỏ Hạnh chun mũi hỏi:
- Thế chừng nào anh mới chịu trả “chiến lợi phẩm” lại cho tụi em?
Còn Tiểu Long thì đảo mắt ngó quanh:
- Ừ nhỉ, chiếc ba lô tụi anh để đâu sao em chả thấy!
Ðang vui vẻ, nghe bọn nhóc hỏi, anh thủ lĩnh vội thu ngay nụ cười lại. Anh đáp, vẻ lúng túng:
- Chiếc ba lô không có ở đây!
Qúy ròm gật gù ra vẻ hiểu biết:
- À, em biết rồi! Các anh cật tại trụ sở nhóm ở Bãi Sau chứ gì! Không sao, lát nữa ...
Anh thủ lĩnh lắc đầu cắt ngang:
- Em đoán sai rồi! Tụi anh chưa từng trong thấy chiếc ba lô đó!
Câu trả lời của anh khiến bọn trẻ há hốc miệng:
- Anh bảo sao cơ?
- Anh bảo là tụi anh chưa từng thấy qua chiếc ba lô em nói! - Anh thủ lĩnh lặp lại.
Lần này thì bọn trẻ tin là mình không nghe nhầm. Vì vậy Qúy ròm càng sửng sốt:
- Thế anh chàng đánh thó chiếc ba lô của tụi em không phải là thành viên của nhóm Hải Âu sao?
- Anh chàng đó là người của tụi anh, tên là Việt! - Anh thủ lĩnh vừa đáp vừa nhịp chiếc muỗng vào thành ly - Anh ta được giao nhiệm vụ đánh cắp một món đồ gì đó của các em, sau đó dẫn dụ các em chạy vào hẻm nơi có bức mật thư viết trên tường. Nhưng...
Nói đến đây, anh bỗng ngập ngừng.
- Nhưng sao ạ? - Nhỏ Hạnh không nén được tò mò, hồi hộp hỏi.
- Nhưng ... không hiểu sao cho đến giờ này vẫn chưa thấy anh ta quay lại! - Anh thủ lĩnh khẽ cựa quậy người trên ghế, miệng đáp nhưng mắt lại liếc về phía cửa ra vào.
Bọn Qúy ròm lập tức ngớ người ra. Tiết lộ bất ngờ của người thủ lĩnh nhóm Hải Âu khiến ba đứa trẻ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Anh chàng tên Việt nọ đã đánh cặp chiếc ba lô của bọn mình và thoát thân cách đây hơn hai tiếng đồng hồ, lẽ ra anh ta phải có mặt tại quán kem Bốn Mùa từ lâu rồi mới đúng chứ! - Nhỏ Hạnh thắc thỏm nhủ bụng - Thế tại sao cho đến lúc này anh ta vẫn chưa về tới? Hay là anh ta đã bị tai nạn gì đó dọc đường? Ý nghĩ u ám đó làm nhỏ Hạnh muốn rét run. Nó ngước nhìn anh thủ lĩnh, giọng bất an:
- Theo anh, anh Việt có gặp chuyện gì không ạ?
- Chuyện gì là chuyện gì?
Nhỏ Hạnh ngần ngừ:
- Nhỡ như lúc băng qua đường...
Nhỏ Hạnh không nói hết câu nhưng tất nhiên người nghe thừa hiểu nó đang lo lắng chuyện gì. Anh thủ lĩnh đặt tay lên vai nó, dịu dàng:
- Em đừng lo! Không xảy ra chuyện gì đâu!
- Thế sao đến giờ ảnh vẫn chưa về tới?
- Có thể ảnh đang la cà đâu đó! Không chừng ảnh đã chạy về nhà và đang đánh một giấc thẳng cẳng cũng nên!
Anh thủ lĩnh vừa nói vừa cười. Ba chữ “đánh một giấc” lọt vào tai Qúy ròm có tác dụng hệt như một liều thuốc ngủ cực mạnh. Hai mi mắt nặng chịch, nó định nói với các anh chị nhóm Hải Âu là cho tụi nó về nhà thằng Mạnh trước, còn ba lô quần áo từ từ lấy lại sau cũng được. Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Qúy ròm bỗng khựng lại.
Vẻ mặt vốn tươi tỉnh của anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu trước mặt nó tự dưng trở nên rất khó coi. Nụ cười vừa nở ra trên môi anh thình lình biến mất, thay vào đó là vẻ căng thẳng khiến các thớ thịt trên mặt như đột ngột cứng lại một cách kỳ dị.
Qúy ròm ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt của anh. Và vừa quay đầu, nó nhận ngay ra một bóng người đang hớt hải băng qua lối đi rải sỏi giữa các bồn hoa, xồng xộc tiến vào quán.