Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Màu trắng hoa quỳnh

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 14668 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Màu trắng hoa quỳnh
Dạ Thương

Chương 6

Quỳnh… Quỳnh ơi… em hãy xem đây có phải là loài hoa mang tên của em không?
Nhân hí hửng cầm về một loại cây có thân từa tựa giống thanh long nhưng mảnh dẻ, vừa bước vô nhà đã gọi lên ríu rít. Bà Năm từ trong phòng bước ra nhìn con trai bằng ánh mắt dè dặt:
- Con bé ấy đã về thành phố rồi.
Như chạm phải luồng điện mạnh, Nhân đứng khựng lại giữa nhà.
- Sao má và Lụa không chịu giữ Quỳnh lại?
Bà Năm còn lúng túng chứ biết phải nói sao thì đã nghe con trai nổi giận:
- Có phải má và Lụa đã đuổi Quỳnh về không?
Bà Năm vội kêu lên:
- Ôi! Đừng nặng lời với má như thế chứ Nhân. Con cũng thừa hiểu là má rất quí bạn của em con mà, nhưng sự thể không cho phép má giữ Quỳnh lại.
Nhánh cây Nhân vừa xin được đem về chợt rớt xuống khỏi tay anh nằm chơ vơ trên nền gạch. Bà Năm vội bước tới nhặt lấy bỏ lên bộ ván rồi lặng lẽ đứng nhìn con. Nhân đi từng bước chậm ra hiên, mắt ngó chăm chú vào con đường nhỏ dẫn ra trước cổng như có ý mong nhỏ Quỳnh không đón được xe sẽ trở lại. Nhưng chỉ ít phút chẳng thấy gì từ nơi ấy, Nhân lại quay ngoắc vào chộp lấy cổ tay mẹ lắc mạnh miệng hỏi dồn:
- Quỳnh đã đi lâu chưa?
Định nói dối con trai, nhưng bà Năm lại không nỡ:
- Chỉ mới thôi. Con Lụa đưa bạn nó ra đường vẫn chưa thấy về mà.
Không cật vấn thêm nữa, Nhân biến nhanh ra khỏi nhà, rồi nhảy phốc lên xe đạp đi trước cái nhìn sững sờ của mẹ. Bà Năm chẳng biết thằng con trai mình đang nghĩ gì cũng vội đóng cửa chạy theo. Hai mẹ con kẻ trước người sau ló mặt ra đường chỉ còn nhìn thấy bóng chiếc xe ở tận cuối con dốc cách xa hàng cây số. Lụa dắt chiếc xe đạp qua đường rồi tới gần anh trai:
- Quỳnh gởi lời chào anh Hai đó!
Lời em gái thật nhẹ nhàng nhưng Nhân thấy tai mình như dội lên. Anh hét to ở ngoài đường:
- Tui không muốn nghe! Không muốn nghe…
- Coi chừng cơn “mát” của anh Hai lại nổi lên nữa má ơi! – Lụa vội bảo mẹ.
Bà Năm dùng cả bàn tay bịt lấy miệng con gái lại rồi ngọt ngào dỗ con trai:
- Nhân à, con có điên đâu mà lại tính quậy lên ở ngoài đường như thế? Quỳnh nó hứa với má là chỉ về có vài ngày thôi rồi sẽ trở lên đây đến hết tháng hè.
Nhân tỏ ra không tin lời mẹ nói:
- Má đừng đáng lừa con nữa. Cả nhỏ Lụa này cũng vậy.
Lụa làm bộ giẫy nảy:
- Làm gì mà có em trong đó? Em luôn là đồng minh của anh mà.
Chợt Nhân xoay mặt về phía em:
- Cho anh biết địa chỉ nhà Quỳnh đi để anh chạy theo cô bé…
Lụa la hoảng:
- Trời thần ơi! Anh có khùng thì cũng khùng vừa vừa thôi. Nó là con gái mà anh đòi theo chi vậy? Tới nhà người ta hỏi anh đi đâu anh trả lời sao?
Không trả lời được nên Nhân đừng thừ người ra ở ngã ba đường cái dáng điệu như đứa trẻ vừa bị mẹ đánh đau. Trong tâm trí Nhân bây giờ là nỗi buồn vô cớ nhưng không sao ngăn cản được. Nhân đâu ngờ rằng khi mình có trong tay một nhánh cây Quỳnh thì cô gái mang tên loài hoa đấy chẳng còn ở đây. Biết Quỳnh có trở lại lần nữa không? Nhân tự hỏi rồi đưa mắt nhìn con dốc dài thăm thẳm với cõi lòng chợt trống rỗng. Nhân không hiểu tâm tư mình đang nghĩ gì về cô gái, nhưng sao nỗi nhớ cứ thay nhau trỗi dậy khiến anh có cảm giác vắng Quỳnh thì đời sống của mình sẽ tẻ nhạt biết chừng nào. Còn ai hiểu Nhân hơn Quỳnh? Có ai tin Nhân vẫn tỉnh táo chứ không hề bị điên? Và còn ai thích ăn trái sầu riêng để Nhân được trèo hái mỗi ngày chứ? Rồi còn nữa… Nhân sẽ gọi ai là “cô bé” ngoại trừ đứa em hay khắc khẩu với mình để căn nhà này được vui hơn? Nhân ngơ ngẩn mãi ở ngoài đường mặc cho mẹ và em gái xúm lại gọi về song anh vẫn không hề để ý tới. Bỗng một cơn mưa bất chợt đổ xuống khiến cho tất cả phải chạy đi tìm chỗ trú một cách tự nhiên. Đứng núp dưới mái hiên của một mà máy xay xát lúa, Nhân nhìn màn mưa bằng một tâm hồn lạnh giá. Một luồng gió lạnh tạt vào làm nửa thân hình phía dưới của Nhân bị ướt. Rồi nhờ những giọt mưa ngọt ngào ấy mà thần kinh Nhân dịu lại nên khi ông trời ngừng tưới mát thì anh đã tự động trở về nhà.
Nhặt nhánh cây Quỳnh mà lúc nãy mình đã làm rơi, Nhân mân mê nó như một báu vật quý hiếm suốt cả buổi rồi mới đi tìm chậu để trồng. Nhánh cây Quỳnh yếu đuối, mảnh mai như cười với Nhân khi được tưới lên những giọt nước mát rượi đầu tiên. Lụa theo dõi từng cử chỉ của anh rồi chạy xuống nhà dưới thầm thì với mẹ:
- Má ơi! Lên mà coi anh Hai con đang đứng ngẩn ngơ trước chậu Quỳnh trông tội nghiệp quá.
Bà Năm vừa bước từ buồng tắm nhìn con gái bằng ánh mắt đượm buồn:
- Con có nhận xét thấy anh con đã thay đổi rồi không?
Lụa khẽ gật đầu:
- Con có thấy. Nhưng hình như anh Hai con còn điên hơn cả lúc trước nữa má à.
Bà Năm mắng:
- Nói bậy. Coi chừng nó nghe được nó lại giận nữa bây giờ.
Lụa vẫn bạnh chiếc miệng:
- Mà má có đồng ý với con rằng dạo này anh khùng quá hay không?
Bà Năm chợt lẩm bẩm:
- Má không nghĩ như vậy.
- Thế thì những hành động của anh lúc nãy má cho là bình thường sao? Theo con anh Hai đã tâm thần nặng rồi đó! Ngày mai má nên đưa ảnh đi tới bệnh viện khám và điều trị liền đi.
Nghe con gái bảo thế bà Năm hoang mang ra mặt:
- Hổng lẽ nào…? Má thấy nó vẫn còn tỉnh táo lắm mà.
- Coi vậy chứ ảnh nổi cơn lúc nào không biết đó! Giống như hồi nãy, tự nhiên đòi theo con gái người ta.
Linh cảm bà mẹ vụt báo cho bà Năm biết một điều song bà không tiện nói ra. Có thể thằng con của bà đã thực sự lớn, và nó đang nuôi dưỡng những ý nghĩ mà tạo hóa đã để sẵn cho con người. Năm nay Nhân cũng đã mười chín tuổi còn gì, cái tuổi đã được xã hội công nhận là thanh niên thì tất nhiên nó không còn là một cậu bé như xưa nữa. Bà Năm tin chắc tâm sinh lý của con trai đã thay đổi trong thời gian có Quỳnh ở đây. Điều đó đối với bà cũng dễ hiểu thôi, bởi bà đã từng trải qua một chặng đời mà các con của bà giờ mới đang chập chững bước vào. Nhưng còn Lụa thì chắc không thể nào hình dung được sự mới mẻ nơi anh mình. Chính vì thế mà cô bé cứ một mực bảo anh Nhân trở lại bệnh viện khi nhìn thấy những hiện tượng này xảy ra.
Bà Năm giải thích cho con gái nghe một cách gợi ý:
- Đã có bao giờ con có cảm thấy thích một người bạn trai chưa?
Câu hỏi bất ngờ nên Lụa vội vàng lúng túng:
- Sao má lại hỏi con như vậy?
- Thì con cứ trả lời rồi má sẽ phân tích cho con nghe.
Lụa thoáng đỏ mặt khi phải nói:
- Bạn trai trong trường con thì không thiếu. Nhưng nói thích thì con ưa anh lớp trưởng nhiều hơn. Bởi lẽ…
Bà Năm ngắt lời con bằng ánh mắt thật dịu dàng:
- Má đã hiểu đằng sau hai chữ “bởi lẽ…” ấy của con rồi không cần phải diễn tả. Có phải con muốn nói cậu lớp trưởng của mình thông minh đẹp trai và có nhiều đặc điểm hơn người khác?
Đôi má Lụa vụt nóng ran:
- Má! Sao má biết hay vậy?
Nhìn dáng điệu thẹn thùng của con gái, bà Năm chợt nhớ mình lúc thiếu thời. Bà mỉm cười đôn hậu:
- Má là má của con thì má phải biết những gì đang đến với con chứ. Cả anh Hai của con cũng thế!
Ngừng một chút để hắng giọng, bà Năm tiếp tục nói:
- Con có nghĩ rằng anh Hai con cũng thích Quỳnh như con thích cậu lớp trưởng đó không?
Lụa kêu lên trong ngỡ ngàng:
- Má…
- Không có gì là lạ đâu con à. Tâm lý tình cảm của con người luôn là vậy mà.
- Nói thế là má phủ nhận chuyện anh Hai con bị thần kinh?
Bà Năm ngó đăm đăm vào con gái:
- Chưa hẳn là như vậy. Bởi lẽ thằng Nhân nó bị ảnh hưởng tâm thần, biết đâu nó cũng có thể như con nói. Mà thôi… cố để vài bữa xem sao.
Hai mẹ con Lụa kéo nhau lên nhà trên, họ cùng thấy Nhân ngồi ngây người trước chậu hoa Quỳnh. Cho tới lúc chiều buông xuống làm tắt lịm những tia nắng cuối ngày con sót lại sau cơn mưa. Đêm hôm ấy Lụa thấy anh trai ngồi lặng im hằng giờ ngoài hiên cửa rồi trở vô nhà tìm giấy bút ra viết hí hoáy tới tận khuya. Ngỡ Nhân định biên thư cho bạn mình nên Lụa đã cười thầm, lòng thầm bảo mình anh trai mình là kẻ “mát dây” hạng nặng.
Nhưng đến khi xem được những trang giấy ấy thì Lụa mới sững sờ hiểu rằng anh trai mình có tình cảm đặc biệt với nhỏ Quỳnh. Quả là điều mới lạ và cũng thật ngỡ ngàng. Hai chữ “tình yêu” với Lụa như ẩn số chưa tìm ra lời giải. Vậy là anh Nhân chỉ hơn mình có vài tuổi, còn là kẻ chẳng bình thường lại hăm hở “đòi yêu”. Còn con nhỏ Quỳnh nó cũng chỉ mới mười sáu như ta chứ có nhỉnh hơn được chút nào đâu, mà bỗng dưng lại có người thầm thương trộm nhớ? Con nhỏ thật là tốt duyên quá xá. Tự nhiên Lụa cũng ước gì cái anh chàng lớp trưởng có chiếc răng khểnh kia cũng đang nghĩ về mình giống như vậy để cô được ngang cơ với Quỳnh, để xem tình cảm trai gái kia có nhiệm màu như những bài thơ tình thường được người ta in trên các báo. Trong lúc Lụa đang so sánh tình yêu với tình bạn thì một tiếng động sau lưng là cô phải giật mình. Dúi vội quyển sổ ghi chép mấy bài thơ của anh trai vào hộc tủ rồi quay phắt lại với trái tim đập mạnh. Thật hú hồn… con mèo mà Lụa tưởng Nhân về bắt gặp mình đang xem trộm điều thầm kín của anh. Không nán lại trong phòng của Nhân, Lụa hối hả biến nhanh vì biết đâu anh chẳng xuất hiện nổi khùng ban cho cô mấy cái bạt tai vào má. Song vì quá vội vã Lụa đã tông vào chậu Quỳnh anh trai để ngoài hiên khiến nó đổ kềnh lăn ra cả đất. Sợ hãi, Lụa vội sửa nó lại y như cũ rồi trỏ tay vừa mắng, vừa cuời:
- Quỳnh ơi… mày làm khổ tao rồi.
Bà Năm từ ngoài vườn đi vô nhìn thấy con gái lạ lẫm:
- Con đang nói chuyện với ai vậy Lụa?
Ngước mặt nhìn mẹ, Lụa chợt thẹn thùng chỉ tay vô chậu Quỳnh truớc mắt hai người:
- Con đang nói chuyện với con nhỏ Quỳnh.
- Ồ, đây là chậu hoa mà.
- Vâng! Nhưng mà má coi, anh Hai con ngoài giờ làm việc ra là cứ ngồi cắm dùi ở đây nhìn ngắm cây Quỳnh này như thể nó là người yêu của anh vậy.
Bà Năm cười tủm tỉm:
- Cái miệng mày chuyên môn nói bậy. Tại anh con nó thích…
- Ảnh không thích cây mà thích người mang tên của nó. Má cứ ngẫm mà coi… - Lụa cãi lại hùng hồn.
Rồi Lụa ghé sát vào tai mẹ thì thầm những điều mình mới phát hiện ra. Bà Năm nghe xong liền ngẩn người ra dù rằng đã đoán trước sự thể đang diễn biến nơi con trai là thế! Bà Năm vội dặn dò Lụa:
- Vài bữa nữa mà Quỳnh có lên đây chơi, con đừng có lộ điều gì cho nó biết nghe chưa.
- Nhưng… anh Hai con…
Bà Năm chận lời bằng câu giải thích:
- Con nên biết rằng anh Hai con bệnh hoạn, ai thèm thương nó. Nhất là nhỏ Quỳnh bạn của con, người ta xinh xắn thế kia!
Lụa thở ra:
- Vậy má biểu con phải làm sao đây? Nói thẳng cho anh Hai biết là anh đừng có nuôi mộng hão huyền chăng?
- Đừng! Như thế thì tội nghiệp cho nó lắm! Hổng chừng chứng bệnh của anh con sẽ bộc phát dữ dội và nó điên luôn thì nguy. Thôi cứ để mặc cho nó sống trong mộng được ngày nào thì hay ngày ấy. Có lẽ phải vái trời cho con Quỳnh đừng trở lại nhà mình.
Lời mẹ làm Lụa thoáng buồn nhưng cô không dám phản đối mà chỉ xìu mặt xuống. Hai mẹ con cùng hướng mắt về chậu Quỳnh với hai dòng tâm tư khác biệt, một gợn ắp nỗi lo âu… một hoang mang không biết có nên nói lại với bạn về vấn đề này để được bạn giúp đỡ, cảm thông. Ngoài trời mưa lắc rắc những giọt nhỏ li ti. Tuy nhánh Quỳnh chưa chịu lú mầm non, nhưng trông nó cũng đẹp mắt và lại có phần thanh thoát. Một lần nữa Lụa lại cất tiếng nói thì thầm: “Quỳnh ơi… anh tao trồng “cây si” mày rồi".

<< Chương 5 | Chương 7 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 617

Return to top