Lavender nói với Matilda:
- Làm sao cô ta thoát được chứ? Chắc chắn bọn trẻ sẽ về nhà và kể cho bố mẹ chúng nghe. Tôi biết ba tôi sẽ nổi cơn tam bành nếu tôi kể rằng hiệu trưởng chộp lấy tóc tôi và quăng tôi qua hàng rào sân chơi.
Matilda đáp:
- Ba bạn không nổi giận đâu. Lý do đơn giản là ông ấy không tin bạn.
- Ông ấy nổi giận thật mà.
- Không đâu. Lý do rất rõ ràng, Câu chuyện của bạn quá kỳ quái để mà tin. Và đó là bí mật tuyệt vời của cô Trunchbull.
- Bí mật gì?
- Không bao giờ làm điều gì nửa vời nếu bạn muốn thoát được nó. Hãy tới nơi tới chốn. Chắc chắn mọi việc bạn làm hoàn toàn điên rồ. Chẳng có bố mẹ nào đi tin vào câu chuyện bím tóc cả, một triệu năm nữa cũng không ai tin. Bố mẹ tôi cũng vậy, họ gọi tôi là đồ nói dối.
- Trong trường hợp đó, mẹ của Amada sẽ không cắt bím tóc của bạn ấy đi đâu.
- Không, mà chính Amada sẽ tự cắt lấy, rồi bạn xem.
Lavender hỏi:
- Bạn thấy cô ta điên chứ?
- Ai?
- Cô Trunchbull.
- Tôi thấy cô ta không điên, nhưng cô ta rất nguy hiểm. Ở trong trường mà giống hệt như ở trong chuồng rắn độc. Bạn phải nhanh nhẹn đôi chân mới được.
Ngay ngày hôm sau, chúng học thêm được một ví dụ nữa về sự nguy hiểm của cô Trunchbull. Suốt bữa ăn trưa, thông báo loan to rằng toàn trường phải có mặt tại Hội trường sau khi bữa ăn chấm dứt.
Khi hai trăm năm mươi học sinh cả nam lẫn nữa ngồi yên vị trong Hội trường, cô Trunchbull bước lên bục. Cô cầm theo cây roi nơi bàn tay phải. Có đứng giữa sân khấu, hai chân dang ra, tay cầm roi, mắt nhìn theo những khuôn mặt hồi hộp bên dưới.
Lavender thì thào:
- Chuyện gì vậy?
Matilda thì thào đáp lại:
- Tôi không biết.
Cả trường lặng yên chời đợi. Đột nhiên, cô Trunchbull quát to:
- Bruce Botrotter! Bruce Botrotter đâu?
Một bàn tay giơ lên. Cô Trunchbull thét lớn:
- Lên đây!
Thằng bé mười một tuổi, thân hình mập tròn đứng dậy, lạch bạch đi tới chỗ cô Trunchbull và leo lên sân khấu. Cô Trunchbull ra lệnh:
- Đứng đằng kia!
Thằng bé đứng sang một bên. Nó có vẻ hồi hộp. Nó bị kêu lên đứng đây chẳng phải để nhận phần thưởng. Nó quan sát cô hiệu trưởng bằng cặp mặt cực kỳ cảnh giác, và nhích xa dần cô ta bằng cách lê từng bước nhỏ, như con chuột tìm cách tránh xa con chó săn đang đứng phía bên kia. Khuôn mặt tròn quay của nó xám ngoét vì kinh sợ. Đôi vớ tụt dần xuống mắt cá chân.
Giọng cô Trunchbull oang oang cất lên, chĩa cái roi như chĩa cây kiếm về phía nó:
- Thằng ngu này, thằng đần độn này, mà chúng mày nhìn thấy đứng đây, chẳng khác gì đồ tội phạm ghê tởm, một cư dân của thế giới ngầm, một tên Mafia chính hiệu!
Bruce Botrotter có vẻ bối rối:
- Ai, em hả?
Cô Trunchbull ré lên:
- Đồ ăn cắp! Đồ lừa đảo! Đồ kẻ cướp!
Thằng bé bối rối hơn:
- Em chẳng có gì đúng với điều cô nói cả, thưa hiệu trưởng.
- Mày chối hả? Mày cho rằng mày không có tội hả?
Thắng bé càng lúc càng bối rối hơn:
- Em chẳng biết cô đang nói gì.
- Tao sẽ cho mày biết là tao đang nói gì nhé. Sáng qua, trong giờ ra chơi, mày lẻn vào nhà bếp như một con rắn và lấy cắp miếng bánh sôcôla dành riêng để trên khay trà của tao. Cái khay đó, người đầu bếp chuẩn bị riêng cho tao. Nó là bữa ăn sáng của tao! Phần ăn riêng của tao! Không phải loại bánh dành cho chúng mày! Cái bánh đó được làm bằng bơ nguyên chất và kem nguyên chất. Thế mà đồ kẻ cướp kia đã chôm lấy nó và ăn sạch!
Khuôn mặt thằng bé từ xám chuyển qua trắng, nó kêu lên:
- Em không làm điều đó!
- Đừng nói láo, Bruce Botrotter! Người đầu bếp thấy mày! Bà ta thấy mày ăn!
Rồi đột nhiên giọng cô mềm hơn, dịu dàng hơn, thân thiện hơn, cô cúi người về thằng bé, cười mỉm:
- Mày thích cái bánh sô cô la đặc biệt của tao lắm, phải không Botrotter? Nó béo ngậy và thơm ngon lắm, phải không Botrotter?
- Rất ngon ạ!
Từ ngữ bật ra khỏi miệng trước khi nó kịp ngăn lại.
Cô Trunchbull vẫn ngọt ngào:
- Mày nói đúng. Nó rất ngon. Tao nghĩ mày nên chúc mừng người đầu bếp. Botrotter này, khi người đàn ông ăn ngon miệng, anh ta luôn gởi lời cảm ơn đến đầu bếp. Mày không biết điều đó hả Botrotter? Nhưng kẻ tội phạm sống trong thế giời ngầm đâu có để ý tới điều đó.
Thằng bé im lặng.
Cô Trunchbull ngoảnh mặt ra cửa, hét to:
- Đầu bếp! Vào đây, đầu bếp! Bruce Botrotter muốn nói với bà rằng món bánh sô cô la của bà quá ngon đấy!
Đầu bếp, một phụ nữ nhăn nheo và cao nhoòng (hệt như thân người bà ta bị phơi khô trên bếp lò lâu ngày) bước lên sân khấu cùng cái tạp dề dơ bẩn. Rõ ràng sự xuất hiện của bà ta là do cô hiệu trưởng chuẩn bị trước. Giọng cô oang oang:
- Botrotter, nói cho đầu bếp biết là mày nghĩ gì về cái bánh sô cô la.
Thằng bé lẩm bẩm:
- Rất ngon.
Bạn dễ dàng thấy rằng thằng bé đang bắt đầu tự hỏi toàn bộ chuyện này dẫn tới cái gì. Nó chỉ biết một điều duy nhất là luật pháp cấm cô Trunchbull đánh nó bằng cây roi cô đang quất quất vào đùi. Nó thấy an ủi như thế, nhưng không nhiều, vì khó mà đoán được ý của cô. Không ai biết được cô ta sẽ làm điều gì kế tiếp.
Cô Trunchbull kêu lên:
- Tới đây, đầu bếp. Bruce Botrotter thích cái bánh của bà. Nó thích lắm. Bà còn nữa không? Cứ cho nó thêm đi.
- Tôi có đấy.
Đầu bếp trả lời, hình như bà ta đã thuộc lòng lời thoại.
- Vậy bà đi mang nó lại đây. Mang theo cả con dao cắt bánh nữa nhé.
Đầu bếp biến mất. Rồi ngay lập tức bà ta xuất hiện trở lại, người oằn đi dưới sức mạnh của cái bánh khổng lồ đặt trên dĩa sứ. Cái bánh có đường kính bốn tấc rưỡi, được phủ đầu lớp kem sô cô la màu nâu đậm.
- Đặt nó xuống bàn.
- Thôi nào, mày hãy tự cắt một lát dày và nếm thử đi.
Thằng bé thận trọng hỏi lại:
- Sao ạ? Bây giờ à?
Nó biết quanh đây có cái bẫy dành cho nó, nhưng nó không biết là ở đâu. Nó đề nghị:
- Em đem nó về nhà ăn có được không?
Cô Trunchbull nhe răng ra cười xảo quyệt:
- Như vậy là bất lịch sự. Mày phải cho đầu bếp thấy sự biết ơn về tất cả những gì bà ta phải gánh chịu.
Thằng bé không nhúc nhích.
- Nhanh lên. Cắt một lát và nếm đi. Chúng ta không có thì giờ đâu.
Thằng bé cầm con dao lên, định cắt bánh thì dừng lại. Nó nhìn cái bánh khổng lồ. Rồi nhìn cô Trunchbull. Rồi nhìn bà đầu bếp dài ngoằng. Tất cả bọn trẻ trong hội trường căng thẳng quan sát, chờ đợi điều gì xảy ra. Chắc chắn phải có điều gì xảy ra. Cô Trunchbull không phài là người cho kẻ khác nguyên một cái bánh vì lòng tốt. Đứa thì đoán cái bánh có trộn tiêu hoặc dầu xổ hoặc chất gì ghê tởm để làm thằng bé bệnh. Đứa thì đoán trong bánh có thuốc độc, và thằng bé sẽ ngă lăn ra chết ngay trên sân khấu. Đứa thì nói cái bánh đã được gài mìn, lúc đưa con dao vào, nó sẽ nổ tung luôn cả thằng Botrotter.
Thằng bé nói:
- Em không muốn ăn.
- Nếm đi, thằng nhóc. Mày đang sỉ nhục đầu bếp đấy.
Thằng bé bắt đầu cắt một lát mỏng. Nó nâng lát bánh lên, dùng hai ngón tay nhón lấy lát bánh, chậm chạp ăn.
- Ngon chứ hả?
Cô Trunchbull hỏi.
- Rất ngon ạ.
- Thêm miếng nữa.
- Đủ rồi ạ. Cám ơn cô.
Giọng cô Trunchbull bắt đầu thay đổi, bén nhọn lên:
- Tao nói ăn thêm lát nữa. Ăn thêm! Hãy làm điều mày được bảo!
- Em không muốn ăn nữa ạ.
Đội nhiên cô Trunchbull bùng nổ lên. Cô vừa thét to, vừa đập cây roi vào đùi mình:
- Ăn! Nếu tao bắt mày ăn thì mày phải ăn! Mày thèm cái bánh lắm mà! Mày chôm cái bánh của tao mà! Bây giờ có bánh thì mày còn muốn gì nữa: Mày phải ăn! Mày sẽ không rời khỏi đây! Tất cả bọn chúng sẽ không rời khỏi đây, cho tới khi mày ăn hết cả cái bánh to này! Tao nói rõ chứ, Botrotter? Mày hiểu ý tao chứ?
Thằng bé nhìn cô Trunchbull, rồi nhìn xuống cái bánh khổng lồ. Cô Trunchbull riếp tục ré lên:
- Ăn đi! Ăn đi! Ăn đi!
Thằng bé chậm chạp cắt một lát và bắt đầu ăn. Matilda hoàn toàn bị thu hút, bé thì thào với Lavender:
- Bạn nghĩ anh ta ăn hết không?
Lavender thì thào đáp lại:
- Không thể được. Anh ta sẽ bệnh trước khi ăn hết nửa cái.
Khi thằng bé ăn xong lát thứ hai, nó lưỡng lự nhìn cô Trunchbull. Cô la to:
- Ăn đi! Đồ tham lam, muốn ăn bánh thì có bánh đấy. Ăn nhanh lên, ăn nhanh hơn nữa. Tao không có nhiều thì giờ đâu! Không được dừng lại nửa chừng! Lần sau mày dừng lại nửa chừng, tao sẽ quăng mày và tủ "Ngộp thở", khoá lại và ném chìa khoá xuống giếng!
Thằng bé cắt lát thứ ba và bắt đầu ăn. Lần này nó ăn nhanh hơn lần trước, và khi nhét vào miệng miếng cuồi cùng, nó chụp vội con dao để cắt lát kế tiếp. Bằng cách này, nó đạt được sự ăn và sự cắt đều đặn.
Matilda chưa nhìn thấy dấu hiệu khổ sở nơi thằng bé. Mà hình như thằng bé càng có vẻ tự tin hơn. Bé thì thần với Lavender:
- Anh ta khá đấy!
Lavender thì thầm đáp lại:
- Anh ta sắp bệnh rồi. Sẽ kinh khiếp lắm đấy.
Khi Bruce Bogtrotter ăn được nửa cái bánh, nó ngừng vài giây và thở mạnh. Cô Trunchbull đứng chống nạnh, nhìn nó la to:
- Tiếp tục đi! Ăn cho hết!
Thằng bé đột ngột ợ một tiếng rõ to vang khắp hội trường như tiếng sấm. Nhiều đứa trẻ cười khúc khích.
- Im lặng!
Cô Trunchbull thét lớn.
Thằng bé cắt một lát bánh dày khác, bắt đầu ăn thật nhanh. Không có dấu hiệu suy yếu hoặc đầu hàng. Không có vẻ gì nó sẽ dừng lại và khóc lóc: "Em không thể ăn được nữa! Em sắp bệnh rồi!"
Bây giờ có một sự thay đổi huyền ảo sắp đến với hơn hai trăm năm mươi đứa trẻ đang quan sát. Trước đó, chúng linh cảm sẽ có tai hoạ ập đến. Chúng chuẩn bị đón nhận cảnh tượng thằng bé khốn khổ bị mắc nghẹn vì bánh sô cô la, sẽ phải đầu hàng và van xin lòng thương xót của Trunchbull. Và cảnh tượng cô Trunchbull đắc thắng nhét từng lát bánh to vào cái miệng đang thở hổn hển của thằng kia.
Nhưng không hề có chuyện đó. Bruce Bogtrotter đã ăn được 3/4 cái bánh, và vẫn còn ăn khoẻ. Có đứa còn cho rằng Bruce Bogtrotter thích thú vì chuyện tặng bánh như thế là "ngàn năm có một". Còn gì nữa, nó trở nên tỉnh táo và biết đám khán giả dưới kia đang thầm lặng cổ vũ cho nó. Đây là cuộc chiến đấu giữa nó với cô hiệu trưởng Trunchbull hùng mạnh. Đột nhiên có đứa la lên:
- Cố lên, Bruce! Bạn có thể làm được!
Cô Trunchbull quay người, hét:
- Im lặng!
Đám khán giả chăm chú quan sát. Chúng hoàn toàn bị thu hút vào cuộc thi. Chúng chờ đợi để được bật ra tiếng reo hò, nhưng chúng không dám.
Matilda thì thào:
- Tôi nghĩ anh ta sẽ làm được.
Lavender thì thào đáp lại:
- Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi không tin trên đời này có người ăn hết cả cái bánh kích cỡ như thế.
- Cô Trunchbull cũng không tin. Nhìn cô coi. Mặt cô càng lúc càng đỏ lên. Cô sẽ giết anh ta nếu anh ta thắng.
Thằng bé ăn chậm lại, không nghi ngờ gì cả. Nhưng nó vẫn đều đều bỏ bánh vào miệng với sự bền bỉ của vận động viên maratông vừa khi thấy mức đến ở phía trước. Khi miếng bánh lớn cuối cùng biến mất, một tiếng reo hò vang trời và lũ trẻ nhảy nhót như điên, ré lên, la lên, vỗ tay lên: "Hoan hô, Bruce! Hoan hô, Bruce! Huy chương vàng cho Bruce!"
Cô Trunchbull đứng đơ người trên sân khấu. Khuôn mặt dài của cô chuyển sang màu dung nham núi lửa, còn đôi mắt thì long lên vì tức giận. Cô nhìn Bruce Bogtrotter đang ngồi trên ghế giống hệt con giòi khổng lồ, đang trương lên vì thoả thuê, lừ đừ chẳng muốn nói hoặc cử động. Mồ hôi tuôn trên trán nó, nhưng nụ cười chiến thắng rạng ngời trên mặt nó.
Cô Trunchbull đột ngột lao tới, chộp lấy cái dĩa sứ trống rỗng hãy còn bết bát màu nâu sô cô la. Cô giơ cao cái dĩa và giáng mạnh xuống ngay trên đầu Bogtrotter khốn khổ. Mảnh sứ vụn văng đầy sàn sân khấu.
Lúc này, thằng bé đã quá no nê, nó giống hệt một bao xi măng ướt mà bạn không thể dùng búa tạ làm đau nó được. Nó chỉ lắc lắc cái đầu và nhe răng ra cười.
- Xuống địa ngục đi!
Cô Trunchbull hét lên rồi rầm rầm rời khỏi sân khấu, có người đầu bếp đi theo sát phía sau.