Tập truyện "Uỷ mỵ"
Nguyên Anh
Chiếc xe cởi truồng
Ngày xưa, tôi và em quen nhau trong hoàn cảnh thật tình cờ. Chiều hôm đó, mưa rơi tầm tả, em và tôi cùng nhau trú mưa tại một mái hiên. Rồi hai đứa làm quen với nhau. Ngày tháng đã làm cho tôi và em càng xít lại gần nhau hơn.
Tôi thì nghèo, chẳng có gì xứng đáng với em nhưng em vẫn yêu tôi. Tôi rất trân trọng tình cảm đó của em. Mỗi tuần, chúng tôi thường đi chơi ở những nơi gần mà vui bởi vì tôi chưa có đủ tiền để mua một chiếc xe máy để chở em đi những nơi xa. Em rất thông cảm cho tôi để đền bù lại sự thiếu thốn đó tôi thường làm một bài thơ tặng em:
Tôi thèm khát hương thơm và mật ngọt
Nguyên chất tiên và nguyện vị trinh nguyên
Tôi van lạy cả cùng trời cuối đất
Cho đời này tôi luôn ở bên Nàng.
Em nghe tôi đọc thơ, em thường cười và chọc quê tôi :
- Đúng là có máu thi sĩ nhỉ?
- Cái gì? Em ghẹo anh hả?
- Ừ, đó thì sao?
Thế là tôi rượt em. Trong người tôi có máu làm nhà thơ thiệt bởi vì ba tôi cũng là nhà thơ. Tôi thương ông lắm! Má tôi đã bỏ hai cha con tôi đi từ lúc tôi còn nhỏ. Ba tôi không bao giờ nhắt lại bà bởi ông không muốn gieo rắc vào đầu tôi những suy nghĩ ghét má. Nhắc đến ba tôi sao tôi càng thương ông nhiều hơn. Tôi dắt em về gặp ba.
Ba tôi gặp em, ông cười, ông nói:
- Con đẹp lắm! giống má thằng Chương ngày xưa.
Sao ba lại nhắc má, ba đã quên má rồi mà. Hay ba lại nghĩ em giống má tôi. Không, tôi không muốn em giống má đâu.
Ba tôi gặp riêng tôi, ba khuyên:
- Con chọn cô gái ấy cũng được. Nhưng con sẽ gặp nhiều đau khổ trong tình cảm. Con biết vì sao không?
- Dạ không.
- Bởi vì con có máu nhà thơ như vậy sẽ làm con luôn sống lãng mạn. Nhưng con hãy nghĩ xem, cô gái kia có chịu sống lãng mạn giống con không. Cô ta chịu không nỗi cách sống ấy thì cô ấy sẽ rời bỏ con mà đi giống như má con ngày xưa đã bỏ ba ra đi.
Trên đường đi, tôi luôn nghĩ đến những lời của ba. Tôi không muốn em vụt mất khỏi đời tôi. Thôi! cứ để thời gian trả lời chuyện này.
Tôi đã mua một chiếc xe máy đó là xe 81, tôi đặt tên cho nó là “ chiếc xe cởi truồng” bởi vì xe không có bửng, không có gì để che trở nó hết, nó chỉ biết chạy thôi. Cái tên xe tôi đặt, tôi và em luôn mắc cười khi nhắt đến.
Bây giờ, cuối tuần nào, tôi và em đều có thể đi chơi ở những nơi xa. Chúng tôi rất vui khi có những khoảng khắc bên nhau. Tôi hỏi em:
- Em mãi ở bên anh chứ?
- Ừ - Em đỏ mặt khi trả lời
Tôi ôm em vào lòng, câu trả lời của em đã làm tôi an tâm với những lời khuyên của ba mình.
Tôi và em đã quen nhau được một năm. Nhưng cắc cớ sao hai đứa lại chia tay nhau trong cái ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau. Em đã rời bỏ tôi thật rồi, em đã dọn lên Sài Gòn để cưới chồng. Sao em lại nuốt lời thề giữa hai đứa. Giờ đây tôi mới tin vào lời khuyên của ba. Em đã ra đi giống như má. Sao số phận lại đẩy đưa tôi làm thi sĩ. Tôi muốn có em, tôi khóc thật nhiều, khóc như một đứa trẻ con. Nhưng khóc nhiều em có về với tôi đâu.
Em xa tôi được một tháng, vậy là em đã làm vợ người ta được một tháng rồi, một tháng trời tôi đau khổ, tôi viết biết bao nhiêu bài thơ tình uỷ mỵ. Tôi thử gửi những bài thơ lên báo , ai ngờ lại được đăng. Họ mời tôi lên Sài Gòn, nhân dịp này tôi sẽ đến thăm em. Nhưng như vậy có ngại ngần lắm không? Nếu đến gặp em thì chồng em sẽ nghĩ em là lăn nhăn và sẽ đối xử tệ bạc với em. Thôi, tôi không thăm em nữa.
Đến Sài Gòn, tôi mang theo chiếc xe “cởi truồng” theo để dễ tiện đi lại. Những người ở toà soạn báo chuẩn bị chỗ ở cho tôi rồi. Tôi ở lại đất Sài Gòn chỉ được một tuần, thời gian rất ít mà tôi lại rất nhớ em.
Tôi có địa chỉ của em trong tay, tôi cứ thế mà lần theo. Đến nhà em, trời cũng đã khuya và cũng đang mưa. Hình như em nhận ra tiếng của chiếc xe “cởi truồng” hay sao mà tôi thấy em đã ngồi ở cửa sổ lầu từ lúc nào. Em nhìn tôi dưới mưa, khoé mắt em ướt đỏ. Hai mắt tôi cũng chảy nước nhưng tôi không biết đó là nước mưa hay là nước mắt của mình nữa.
Tôi và em chỉ nhìn nhau thế thôi. Trong ánh mắt em tôi cảm nhận rằng em nói với tôi : “ Anh hãy về đi và hãy quên em. Giờ tìm nhau nữa làm gì, em đã làm vợ người ta rồi.” Em vào phòng và đóng cửa sổ lại.
Mưa lạnh quá! Em cũng lạnh lùng giống mưa! Em đã bỏ mặc tôi ở dưới mưa, tôi không trách em đâu bởi vì giờ đây em đã là cá chậu chim lồng, có chủ rồi. Tôi chẳng là gì của em cả sao mà có thể trách em. Không biết em ở nhà chồng có vui và được sung sướng không? Mà sao tôi thấy thương em quá! Em gầy đi rất nhiều và xanh xao nữa!
Nhìn em như vậy thật đau lòng nhưng biết làm sao. Em xa tôi chỉ vì tôi là thi sĩ nghèo nàn chẳng có gì xứng với em. Người ta nhà cao cửa rộng còn tôi thì một nhà cấp 4, người ta đi xe hơi còn tôi đi chiếc xe “ cởi truồng”, … Tôi mãi là người thua thiệt, nếu có được em thì tôi cũng chẳng thể cho em một cuộc sống sung sướng như em luôn ước ao. Thôi, tôi chúc em luôn được hạnh phúc, tôi sẽ quên em và chiếc xe “cởi truồng” của hai đứa cũng vậy nó sẽ quên đi cô chủ dễ thương ngày nào.
Cơn mưa tối nay lạnh quá! Nó đã cuốn hết những kí ức về em trong tôi rồi.
Tôi đã thật sự quên em!