Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Ngắn >> gã tử thần& Chị bạn mới quen & Cô bạn thân

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 342 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: thithoadinh 13 năm trước
gã tử thần& Chị bạn mới quen & Cô bạn thân
dinh thi thoa

gã tử thần& Chị bạn mới quen & Cô bạn thân
Gã Tử Thần



Hỡi Tử Thần!
Chàng là ai!
Mà muôn loài muôn vật
Từ Vua Chúa cao sang
Đến Thần Dân thấp hèn
Đều hãi hùng kinh khiếp!
Khi nhắc đến tên chàng.


Thật vậy, từ muôn thuở những gì là sự sống đều rúng động khi nghe đến tên này.

Để đối phó với hắn, người thì đối diện tìm hiểu, kẻ thì trốn chạy. Đối diện tìm hiểu để rồi một ngày nào đó cũng phải gặp hắn, dù không muốn không ưa, mà lại không biết giờ nào, phút nào hắn đến, đến cách nào, thế nào? Nhiều câu hỏi tại sao? tại sao đặt ra. Thôi thì muôn hình muôn kiểu. Ra đi hạnh phúc với sự hiện diện đông đủ với con cháu, ra đi tức tưởi cô đơn ngoài đường, ngoài chợ, dưới biển, trên rừng… Khi tóc còn xanh, lúc còn ẵm ngửa, đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi thành phần. Không ai là không có một vé cầm sẵn trong tay, chỉ có điều là vé mời này không ghi rõ thời gian, địa điểm mời.

Người may mắn thì “lên đường” đúng thời hạn mà mọi người gọi là “thọ” có nghĩa là tròm trèm tám, chín chục, rất hiếm lên đến một “chăm”, ở “ngưỡng” này mọi người đều tung hô bái phục. Còn thì đôi khi chưa kịp chào đời đã đi, tuổi này cho đến già, cỡ nào cũng có. Đẹp cũng có, xấu cũng có, “rùng rợn” cũng có. Kiểu già, kiểu non, kiểu triền miên trên giường bịnh, kiểu bất ưng, kiểu nguyên vẹn, kiểu tan tành tan nát mỗi nơi một miếng, hoặc làm hai, làm ba, có khi không còn dấu vết. Khô, ướt, nước, lửa…. Kiểu nào cũng khó… ưa.

Phần đông có đến chín phần mười là … “trốn chạy” , không dám nhìn, dám nghe, dám nhắc đến hắn. Cố quên hắn, cố quên sự thực … phũ phàng. Tìm đủ mọi phương cách kéo dài thật dài… ngày đến gặp hắn. Nào là bồi dưỡng tẩm bổ sâm, yến… . Nghe đâu đang điều chế loại thuốc “ cải lão hoàn đồng” chống lão hóa có thể sống được đến hai, ba thế kỷ…. Võ Tắc Thiên muốn đổi nửa giang sơn để kéo dài cuộc sống thêm … ít ngày mà không được. Tần Thủy Hoàng luyện linh đan trường sinh bất tử nhưng cuối cùng vẫn phải… tử.

Làm sao xua đuổi được cái gã đáng ghét này đi để được sống mãi muôn đời… Niềm khát khao cháy bỏng của mọi sinh vật.

Đối diện với hắn để tìm hiểu, để trả lời những câu hỏi “tại sao”. Tại sao không ai tránh khỏi hắn, tại sao có người gặp hắn một cách êm ái, đẹp đẽ. Lại có người, trái lại quá sớm, quá bất ưng, quá mạnh bạo… khốc liệt. Rồi … sau đó … còn gì?

Còn trốn chạy không bao giờ nghĩ đến gã quái ấy vì quá sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy trước mắt ngày sống hiện tại, chăm chút nâng cao chất lượng từng giờ, từng ngày. Quên béng hắn đi như chưa bao giờ, không bao giờ có hắn, biết hắn. Để khỏi bị ám ảnh giày vò, cái thân xác này sẽ trở thành vô tri vô giác,… và rồi sẽ thành tro, thành bụi nếu mang… thiêu. Chôn … thì sẽ trương phình … giòi bọ lúc nhúc khi phân hủy. Mà những nỗi kinh hoàng này bất cứ lúc nào cũng có thể… đến.

Quên đi tên “chết tiệt” này, ráo riết tìm tòi những nghiên cứu khoa học phát minh những phương thức “sống mãi không già”. không chết… nhưng thỉnh thoảng … ông “Chời” “thở nhẹ” một cái “đi đứt” vài trăm ngàn mạng, như đàn kiến bị một gáo nước dội vào. Đó chỉ là thở nhẹ! Những người “vô tư” cho là hiện tượng thời tiết ngẫu nhiên nhưng kỳ thực đã được cảnh báo từ trước. Đại lụt Hồng Thủy được nghe nhiều trong quá khứ … hữu ý hay không quyền lực thiên nhiên? Một điều đáng ngạc nhiên là các thú vật hoang dã đều biết trước và tìm nơi trú ẩn (thú vật nuôi bị nhốt lại không kể) nên không hề bị thiệt hại. Chả nhẽ Đấng Tối cao “ưu đãi” thú vật hơn loài người? Hay … loài người không thèm… quan tâm lời Ngài …cảnh báo.

Còn đối diện với gã gọi là Tử thần này, đã hiểu, đã biết nên nhiều cơ quan từ thiện, bác ái, tôn giáo đã có để đưa con người đến Chân lý Thiện Mỹ. Đường nào cũng đến La Mã nhưng đường nào dễ nhất, đúng nhất, gần nhất, nhanh nhất… trong khả năng yếu đuối, nhỏ bé, hạn hẹp của con người.

Việc tìm hiểu đường nào ngắn, dài, dễ, khó, không quá phức tạp như ta nghĩ, hay chỉ vì “khó ưa” cái gã này nên không dám quan tâm đến hắn, hoặc trước mắt chẳng “lợi lộc” gì cả, hoặc có cái nhìn phiến diện nghĩ đến hắn “khó làm ăn”, đến nỗi ai nhắc đến hắn trước mặt xem như phạm vào điều “cấm kỵ” “xui xẻo”, có thể bị xua đuổi, chửi mắng và xem họ như người bịnh hoạn, tâm thần. Điều khó nhất là có chịu đưa lên bàn cân để mổ xẻ, so sánh hay không? Để cùng dìu nhau tới đích.

Dĩ nhiên là ai cũng cho là đường mình đúng, gần nhất… Nhưng hãy “mở rộng tầm nhìn” dù sao thì tri thức có thêm cũng không ... dư. So sánh, tìm hiểu một cách “nô dzích”. Vì tất cả đều được chứng minh như các công thức toán học, như các kết quả nghiên cứu khoa học được đem ra “trình làng” Vì sự thực phải hiển nhiên, rõ ràng như 2 cộng 2 là 4 thì mới được công nhận. Khởi hành phải có đích đến, đến được hay chưa thì phải có tin tức, kết quả, “nói có sách, mách có chứng”. Còn thì cứ tiếp nối cha ông, ông bà sao mình dzậy! không quan tâm so sánh, tìm hiểu hơn thiệt , con đường nào quanh co, khấp khuỷu, con đường nào ngắn thẳng có thể đưa mình đến chỗ mình cần đến, hay chỉ thực hành theo thói quen kết quả thế nào không cần biết thì thực là … tiếc thay! Thí dụ rất đơn giản: Một số người từ Sài gòn trên đường về Cần thơ hay có thể nói là số người ngày đã tới ngày, giờ gặp hắn mà người ta gọi là an nghỉ, về cõi vĩnh hằng, hay là an giấc ngàn thu. Sài gòn là dương gian Cần thơ là cõi đời đời hoặc thiên đàng hoặc âm phủ gì gì đó. Có 2 phương tiện: nhóm thứ Nhất đi đò, nhóm thứ Hai đi xe. Người nhà của nhóm thứ Nhất hoàn toàn không biết tin tức họ hiện đến đâu, ở đâu, vì không có phản hồi, trước đó cũng có nhiều người dùng phương tiện này kết quả cũng như vậy. Người nhà của nhóm thứ Hai được biết kết quả của một số thành viên đến đâu, ở đâu, một đôi khi họ còn cho biết họ cần gì!. Như vậy là có phản hồi.

Nghe có vẻ phi lý khó có thể chấp nhận được nhưng nó lại là sự thực, vì như đã nói ở trên “nói có sách, mách có chứng” . Siêu nhiên và tự nhiên lẫn lộn với nhau không phải là không có. Đến nỗi có nơi chuyện này là chuyện bình thường mang tầm cỡ “quốc gia” cả “nước” đều phải công nhận. Phải chăng “Đấng Tối cao” muốn kêu gọi loài người điều gì đó nên cho những “điềm lạ, dấu lạ”. Những điềm lạ, dấu lạ thì rất nhiều nhưng làm sao để phân biệt những điềm nào do “Ngài” gửi đến.

Đâu là Ánh sáng? đâu là Bóng tối? Chỉ cần có quan tâm là phân biệt được ngay giống như trước những viên kim cương Thiên nhiên và Nhân tạo. Kim cương “thật” chiếu muôn tia sáng rực rỡ đủ màu đỏ, xanh, vàng, lam… lấp lánh… Kim cương tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, son sắt, thủy chung…như tình nàng Tô Thị kiên trinh bế con chờ chồng, mặc cho mưa nắng phũ phàng chờ đến hóa đá, yêu hoài ngàn năm… như mối tình của Trương Chi, chàng lái đò với Mỵ Nương… mối tình bất diệt… mang xuống tuyền đài chưa tan. Những tia sáng yết ớt, mong manh, giả tạo… của kim cương nhân tạo làm sao có thể bì được khi kề bên “Vua “ các loại đá quí, kiệt tác của thiên nhiên, kết tinh sau cả ngàn năm trong khi “đàng kia” chỉ làm trong một “loáng”, giá trị như hoa sớm nở tối tàn. Chính bản thân kim cương thật đã tự xác định giá trị bản thân thêm vào có gốc gác, tiểu sử, tên tuổi, quá trình sử dụng mà nhiều người đã công nhận và kiểm chứng. Còn “giả” thì… không có tất cả… Người làm ra gán cho tất cả, với những cái tên mỹ miều, sử dụng không kết quả, nhiều khi thay vì “có” lại “mất” “lợi” lại “hại” “lên cao” lại xuống “vực thẳm”

Động tác “chọn” rất đơn giản nhưng giá trị lại rất lớn, không ngôn ngữ có thể diễn đạt được. Dựa vào đâu mà nói những lời này, cũng lại phải có căn cứ, xin cứ theo dõi tiếp. Đừng theo người “nhắm mắt đưa chân” rồi cũng “đưa chân nhắm mắt bắt chước giống người”.

Trốn chạy “che mắt bịt tai” không nghe không nhìn đến gã không mời mà cứ đến không hẹn mà cứ gặp tử thần này tưởng trốn chạy là “thoát” được hắn, trái lại nhiều khi “dễ dàng” gặp hắn hơn, điều dễ hiểu, đi trên một con đường đầy hầm hố, vực thẳm gai chông, nhắm mắt đi thì đương nhiên lủi vào những chỗ không nên vào có thấy đâu mà né!… Bởi thế mới có những tai ương thảm cảnh, có chuyện nhà này có phước, nhà kia vô phước. Không ít những trường hợp sự nghiệp đang lẫy lừng, công danh đang thăng tiến nhưng chỉ một chớp mắt đi đứt tất cả, không mang theo được gì, tài sản, tình yêu, sự nghiệp, cuộc sống này vô phước, cuộc sống sau cũng dzậy, chỉ vì … nhắm mắt làm lơ .

Luôn luôn những nỗi bất an giày xéo tâm tư, trước là sinh, lão, bịnh, tử, tiếp là sao cho biết đủ mọi “mùi” “ngọt ngào” của cuộc sống kẻo mỗi ngày mỗi qua như con thoi, mái tóc từ từ “có màu”, làn da từ từ “có vết”, không dám phí phạm một giây nào “thì giờ là vàng bạc”, tranh thủ thực hiện những “dự án” . Thời hạn để có cái nhà, cái xe, có cái nhà rồi thêm cái nữa, cái nữa… có cái xe rồi thêm cái nữa, cái nữa… có bà vợ rồi, thêm bà nữa, bà nữa … cứ thêm mãi mãi… không bao giờ đủ, khiến ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm bứt rứt, muốn đủ mọi điều nhưng sức người có hạn, thời gian cũng có hạn như cơn khát khô cổ càng uống càng khát, như rơi vào bãi cát lún, như cá mắc vào lưới càng vùng vẫy càng lún, càng bị siết chặt…

Rất nhiều cánh cửa được mở để mời gọi để giúp đỡ mình đến với bến bờ hạnh phúc nhưng vì quá bận rộn , lo toan cuộc sống hằng ngày , l ngày chỉ có 24 giờ , đời người chỉ có ba vạn sáu ngàn ngày nên không đủ để ôm đồm nhiều việc. Nhỏ thì học hành ăn uống ngủ nghỉ… lớn thì làm việc kiếm sống ngày 8 tiếng có khi 10, l2 tiếng, còn lại thì nghỉ ngơi bồi dưỡng việc cá nhân, việc gia đình… trăm ngàn việc.

Có một việc mình quên không tự hỏi: Tại sao lại có mình hiện diện trên đời này, mục đích gì? Do đâu, vì đâu? Tại sao lúc nào ta cũng cảm thấy có một cặp mắt nghiêm nghị chiếu rọi thấu suốt cả ý nghĩ tâm hồn ta dù là chân tơ kẽ tóc? Tại sao khi làm được một việc tốt, việc thiện, ta cảm thấy vui vẻ, bình an? Trái lại, khi làm một điều gì xấu xa, tội lỗi, ta cảm thấy bất an, áy náy, lo lắng, buồn rầu dù việc này không vi phạm pháp luật. Phải chăng đó là tiếng gọi của lương tâm, là tiếng gọi của cha, Đấng đã tạo nên ta. Đêm ngày lúc nào ta cũng nghe tiếng gọi đó. Có khi ta “vờ” không nghe thấy… những tiếng gọi đó vẫn khẩn thiết, van nài… Có khi tiếng gọi này dằn vặt làm ta mất ăn mất ngủ cho đến khi sửa chữa lỗi lầm mới được yên. Phải chăng lúc nào Ngài cũng ở bên cạnh ta, trong ta, săn sóc ta, chỉ dẫn đường đi, nước bước cho ta… nhưng ta không thèm quan tâm nên không biết, không hay sự hiện diện của Ngài.

Tại sao có không khí cho mình thở, nước sông, nước biển, cá, tôm, heo, gà…cho mình ăn, mình uống… tại sao có ánh sáng mặt trời sưởi ấm cho mình? bốn mùa vận chuyển điều hòa… Nếu thiếu một trong những tiện nghi ấy, như nước, không khí, mặt trời… liệu mình có tồn tại không? Một cử chỉ nhỏ nhặt khi tha nhân làm cho mình như trao ly nước, nhường bước đi… mình nói lời cám ơn . Còn những việc lớn như dzậy! mình có khi nào nghĩ đến không? biết ơn không? mình hiện diện trên cõi đời này chỉ để hưởng thụ cuộc sống cho riêng mình thôi sao?

Khi tạo ra con cái mình mong muốn điều gì ở con? mong con trở thành một người tốt? có ích cho xã hội, hiếu thảo với cha mẹ mong con đáp trả lại tình yêu gắn bó với cha mẹ, gia đình hạnh phúc. Nếu con cái không cần biết đến cha mẹ là ai, không biết đến sự hy sinh, lòng thương yêu của mình cho nó cao cả đến mức nào, vẫn từng giờ, từng phút chờ đợi sự trở về của con trong khi nó vẫn thản nhiên vô cảm, hằng ngày thừa hưởng của cải của cha mẹ, không cần tìm hiểu, thăm hỏi, chăm sóc đến cha me, người từ đó mà nó được sinh ra, chỉ lo o bản thân mình thì cha mẹ đau buồn biết mấy! Hơn nữa lại làm những điều bê tha phóng đãng phá phách của cải của cha mẹ.

Dù con cái hư hỏng đến đâu , cha mẹ vẫn hướng về con với lòng khoan dung vô bờ, chờ đợi sự trở về của con. Tài sản mà nó đang lãng phí có khi là rất nhỏ chỉ là “một cái chấm so với đường dài’ mà cha mẹ đang dành sẵn cho nó nếu nó biết sử dụng của cải thử thách trước mặt. Hướng về con với tấm lòng tan nát khi con bước vào con đường tự hủy diệt. Sẵn sàng hy sinh mạng sống vì con. Súc vật là loài hạ đẳng mà tình yêu đối với con cũng vô cùng cao cả. Không hiếm những trường hợp xả thân cứu con trước nanh vuốt của thú dữ đã phải bỏ mạng. Hai mẹ con heo rừng bị sư tử săn đuổi, heo con bị bắt , heo mẹ từ đằng xa quay trở lại với con, chẳng làm được gì cả, chỉ nộp mạng cùng chết với con. Một chú nghé con bị chủ “làm thịt” trước mặt mẹ, mẹ chú đã lăn đùng ra “sùi bọt mép” dẫy dụa, ngất xỉu vì quá đau đớn. Trước khi rắn con được nở ra, rắn mẹ phải lo “biến” đi kẻo thèm qúa “xơi” mất con mình. Con tim của thú vật còn như vậy vì con mình, loài người thì còn nhiều nhiều hơn như thế nữa huống chi “cha chung loài người “trái tim” của Đấng Tối cao. Tất cả con tim của nhân loại họp lại chỉ như một giọt nước trong biển cả như một con ốc trong đại dương.

Tìm hiểu để làm nên điều kỳ diệu, biến cái tên ác ôn đáng ghét kia thành bạn bè thân thiết, biến đại hung thành đại cát, biến cay đắng nặng nề ra ngọt ngào êm ái dịu dàng, vô thức thành ý thức, biến lộn xộn thành ngăn nắp, thứ tự, biến rối rắm thành suông sẻ, bão táp phong ba thành êm đềm phẳng lặng

Tìm hiểu để cuộc sống sau là Thiên đàng là Niết bàn, cuộc sống hiện tại cũng là Thiên đàng là Niết bàn để quẳng đi những lo âu, nhọc nhằn, đau khổ của bịnh hoạn, tai ương, chết chóc bỏ đi cái câu “đời là bể khổ”. Đối diện để “yêu” cái nên yêu, “ghét” cái nên ghét, chứ không ngược lai.

Tìm hiểu để được hạnh phúc vui vẻ, bình an. Đạt được những niềm hạnh phúc lớn lao “Vượt quá sự hiểu biết” mà ai ai cũng được thừa thưởng khi ĐƯỢC sinh ra là một con người. Oi! Nếu hiểu được tài sản mình sẽ được thừa hưởng là gì? Là thế nào? Mình đang có những gì? Thì thật là đại đại trăm trăm ngàn ngàn chữ… đại phúc. Còn nếu không thì … ngược lại

Loài người là sinh vật thượng đẳng Thượng đế trao ban cho bộ não “tuyệt vời” nếu không sử dụng đúng công suất thì quả là lãng phí biết mấy!

oOo



Ai cũng biết Thói quen ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời của một con người. Một thói quen xấu sẽ làm cho người ấy trở nên xấu, tốt trở nên tốt. Thói quen xấu như: hút thuốc, uống rượu. Tốt : ngủ dậy sớm tập thể dục. Câu chuyện Thói Quen tiếp theo sẽ là một ví dụ.






Ngày 18 tháng 11 năm 2010

M. Đinh Thị Thoa
ĐT: 3.935.1130 – 0937.346.004
CHỊ BẠN MỚI QUEN



Những ngày đến giáo đường, tôi gặp một chị, gương mặt sầu thảm. Mỗi ngày đều gặp chị. Chị cầu nguyện sốt sắng, dâng lễ đều đặn. Dáng chị trung trung, hơi thấp. Tóc uốn để dài, bới gọn. Chút chút tân thời. Chẳng thấy chị cười. Sau này tôi mới được nghe chị kể…

Tình cờ ngồi gần chị, chị hay lấy cây dù giúp tôi, chúng tôi nên thân thiện hơn. Lúc đó tôi chỉ mới đến với Chúa thường xuyên khoảng ba tháng. Như trên, tôi trở thành một con người khác nhờ được tặng một cuốn sách nói về luyện ngục, nơi thanh tầy những người đã ra đi. Từ đó tôi hướng trọn vẹn cuộc sống cho các anh em bạn hữu qua đời và đang sống chung quanh tôi.

Trước tôi chỉ đến với Chúa lúc 17g dự thánh lễ rồi về. Sau này ngày càng gần Chúa, dành nhiều thời gian hơn.

Vào 15g có nguyện “LòngThương Xót Chúa”. Giờ này, Chúa Giêsu trút hơi thở cuối cùng trên thánh giá, giờ trái tim của Người bị đâm thâu tuôn trào ân sủng dạt dào nhiều hơn hết xuống nhân loại.

Chị bạn có sách kinh Lòng Thương Xót, tôi chưa biết đâu có. Mượn chị về đọc say mê. Cuốn sách giới thiệu cuốn “Nhật ký Lòng Thương Xót Chúa nơi linh hồn tôi” của Thánh Nữ Faustina.

Chị Thánh được Chúa Giêsu yêu mến, sinh năm 1905 mất năm 1938, đúng 33 tuổi, bằng tuổi Chúa Giêsu khi chịu tử nạn. Chúa Giêsu, đấng cầm quyền sinh tử, đón chị về với Người tuổi này, chị cũng nóng lòng được về sớm với Chúa, dấu chỉ quyền năng của Người. Một số Thánh khác Người cũng đón về vào độ tuổi này. Không phải ngẫu nhiên.

Học thức của chị Thánh chỉ được lớp hai. Chị vâng lời Chúa Giêsu viết nhật ký “Lòng Thương Xót Chúa nơi linh hồn tôi” dày hơn 700 trang, được nhiều người công nhận một kiệt tác thần bí của thế kỷ 20. Nhiều tâm hồn cùng cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã từng say mê.

Chúa Giêsu hiện ra thường xuyên mặt đối mặt từ lúc chị 18 tuổi cho đến lúc mất. Người thực hiện kế hoạch cứu độ thế giới qua chị. Rao giảng, đặc biệt cho những ai biết chạy đến kêu xin “Lòng Thương Xót Chúa”.

Chị được in “năm dấu thánh”, dấu năm thương tích của Chúa Giêsu khi bị đóng đinh và bị đâm thâu tim. Những đau đớn này chị cứu giúp được nhiều anh em, bạn hữu vô tín, vô tâm, những linh hồn ở luyện ngục…. Chị bị những cơn đau đặc biệt, khó hiểu, bác sĩ không tìm ra bịnh. Sau đó tự khỏi. Cơn đau này cứu mấy ngàn người khỏi sa hỏa ngục.

Chúa Giêsu “đưa” chị lên thiên đàng và thăm nơi chị sẽ ở trong một thị kiến. Đặc biệt chị được ngồi bên cạnh Chúa Giêsu. Chị yêu thương Chúa hơn mọi người. Sẵn sàng chịu khổ hình giống như Chúa để chia xẻ những đau khổ cùng Ngài.

Được diện kiến Ba Ngôi Thiên Chúa: Chúa Cha, Chúa Con là Chúa Giêsu và Chúa Thánh Thần; tam vị nhất thể, đồng nhất, hiệp nhất. Ngôi Nhất Chúa Cha Sáng Tạo, Ngôi Hai Chúa Con Cứu Chuộc, Ngôi Ba Chúa Thánh Thần ban sự Sống, sự Sáng. Ba Ngôi cùng hiển trị.

Chị gặp các Thánh và biết các Ngài qua những tranh ảnh nơi dương gian.

Chị nhìn thấy hỏa ngục, nơi lãnh hình phạt muôn đời. Chị có nhiệm vụ ghi lại để cảnh báo nhân loại. Satan rất tức giận điều này.

Nhiều người hấp hối, kề cái chết, có khi ở xa hàng trăm cây số, Chúa Giêsu báo chị biết và truyền chị cầu nguyện cho họ. Giờ này, Người cho phép Satan “phát huy lực lượng” để các linh hồn chiến đấu “lập công”. Lời cầu nguyện của chị giúp nhiều người về thiên đàng. Sau này, Vatican kiểm chứng lại trùng khớp ngày giờ, những linh hồn ở cách xa mà chị ghi trong nhật ký.

Ba ngôi Thiên chúa. Trong cơn thịnh nộ Chúa Cha định giáng phạt xuống một thành phố. Thiên Thần cầm chén tai ương chờ đổ xuống. Chúa Giêsu truyền riêng cho chị lời nguyện “Lòng Thương Xót Chúa”:

“Lạy Cha Hằng Hữu, con xin dâng lên Cha Mình và Máu, Linh hồn và Thần tính của Con rất yêu dấu Cha, là Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con để đền vì tội lỗi chúng con và toàn thế giới”.

Chị cầu nguyện thống thiết và Chúa Cha không thể trừng phạt.

Bây giờ, giờ kinh “Lòng Thương Xót Chúa” khắp giáo đường trên thế giới đã được thực hiện lúc 15g xin ơn thương xót cho toàn thế giới.

Ai chạy đến với Lòng Thương Xót Chúa sẽ không bị phán xét bằng sự công thẳng mà bằng “Lòng Thương Xót” trước ngai tòa Chúa.

Khi còn đi làm, mỗi tuần tôi chỉ đến với Chúa vào ngày chủ nhật, vội vã tới, về. Lao vào công việc kiếm sống nên nghèo thông tin, nhất là về cuộc sống thiêng liêng.

Chúa Giêsu giảng đạo công khai chỉ có 3 năm. Kinh Thánh Tân Ước nói về những lời Chúa giảng dậy cũng chỉ trong thời gian 3 năm, ngắn gọn, xúc tích.

Cuốn sách này mô tả Chúa Giêsu hiện ra thường xuyên những 15 năm. Biết bao nhiêu điều tôi thắc mắc về Người, tình cảm, thiên tính, nhân tính… của Người

Tôi truy tìm bằng được nhật ký này. Nhà thờ Tân Định có nhưng không sẵn tiền. Vài ngày tới thì hết. Tới Dòng Chúa Cứu Thế, chưa có. Không chờ đợi, tôi lên nhà thờ Đức Bà.

Những sôi sục này, tới bây giờ, khi được nên nghĩa thiết với Chúa Giêsu, hiểu Người tác động tích cực lên từng tâm hồn, thúc đẩy, mỗi người trong ta đến với Người để được lãnh những ân sủng Người chờ để trao ban.

Ấp ủ, nghiền ngẫm say mê nhật ký này, tôi hiểu thêm ít, nhiều về yếu tính của Chúa Giêsu bổ túc thêm sự hiểu biết về tình yêu của Người, bản tính nhân loại của Người….

Chúa Giêsu than thở với chị Thánh, Người giống như một người mẹ thương yêu con mình, luôn chờ đợi con để thương yêu chăm sóc, nhưng các con vô tâm, thờ ơ, từ chối tình yêu của mẹ. Nỗi đau của bà không ai có thể an ủi được. Giống như tình yêu của Người.

Chúa Giêsu có những chỉ dẫn cụ thể và cặn kẽ cho chị Faustina về vấn đề này:

“Ta xin con hãy làm những việc thương xót, và chúng phải xuất phát từ tấm lòng yêu mến Ta. Con có bổn phận thi hành lòng thương xót đối với những người lân cận của mình, bất cứ lúc nào và ở đâu, không được thoái thác hay tránh né, chữa mình. Ngay cả đức tin mạnh nhất cũng vô dụng nếu không có việc làm kèm theo. Những ai không thực hành việc gì cả thì kẻ ấy chẳng được Ta thương xót vào ngày phán xét”

Trở lại chuyện chị bạn mới quen. Vào một ngày, sau giờ nguyện, chị tâm sự giọng đầy nước mắt :

Bình con trai chị, đi nghĩa vụ về mang bệnh tâm thần. Bạn cùng đơn vị Bình kể:

Bình cùng ba người bạn, trong một lần đi công tác, băng qua một cánh rừng vào buổi chiều tối. Các người bạn về trước, còn anh lạc đường về sau.

Từ đó, Bình bị bệnh, một căn bệnh khó hiểu

Giải ngũ về, thơ thẩn… hay đi lang thang, đầu óc không còn tinh anh như trước. Chị chỉ biết đưa con đến bệnh viện tâm thần chữa chạy. Có người mách chị, con chị bị “ma nhập”.

Bình lúc tỉnh lúc mê, nói với chị,

- Con bị “ba con ma vào người” .

Chị lo làm ăn, không biết gì về chuyện “ma quỷ”. Một hôm, Bình nói với mẹ”

- Mẹ cho con đến nhà thờ, đuổi nó ra.

Chị không để ý, bận rộn công việc buôn bán hằng ngày kiếm sống.

Vài lần, Bình bỏ nhà đi. May quá, lại về. Một lần, đi mãi không về… Chị tất tả đi kiếm nhưng biết kiếm đâu. Nghe tin có người chết ở bờ sông. Chị chạy ra, thì đúng là con trai chị. Sông nước đen kịt, hôi hám nồng nặc. Con chị nằm đó…

Chị nức nở:

- Tôi hối hận quá, phải chi tôi quan tâm đến con, đưa nó đến nhà Thờ thì có lẽ nó không bị như vậy! Nó nói mà tôi không để ý.

Chị tiếp:

- Phải chi tôi đưa nó đến Chúa vào giờ thương xót thì giờ hồn nó đỡ khổ.

Các Kitô hữu, biết về cái chết của Bình chị đều sợ hãi. Một cái chết dữ.

Những ân sủng đặc biệt của Chúa Giêsu. Bình không được lãnh nhận trên đường về quê. Thần lương, Bí tích Hòa giải, Phép Xức dầu thánh…. Mà lại ma dẫn lối, quỷ đưa đường…

Chị héo hắt, gầy đi hơn chục ki lô. Cái chết của con chị xuất phát từ Bóng Tối. Người họ hàng của chị nói:

- Không cần phải dâng lễ, cầu nguyện, không còn ơn gì đâu!

Có nghĩa hồn Bình đã thuộc về Bóng Tối.

Chị càng đau khổ, cuống cuồng. Chạy lung tung, đi Thủ Đức, tới Bình Dương tìm phương cách lo lắng cho hồn Bình. Thậm chí, còn nghe lời một người nào đó, mua một cái xe đạp, một cái áo bằng giấy, đốt, gửi xuống âm ty cho Bình. Một việc mà các Kitô hữu chưa và không bao giờ được biết.

Chị thổn thức:

- Tôi mơ, thấy nó đi xe đạp, mặc áo tôi gửi, nét mặt buồn thảm, đi thẳng, không nhìn tôi.

Ý của giấc mơ, vàng, mã, Bình không cần.

Nhà chị mặt tiền, mở quán bán cà phê. Cô giúp việc mơ thấy Bình kêu cứu vào buổi sáng thương tâm đó.

Nếu chị đưa con đến giáo đường, cầu xin Chúa Giêsu cứu thì con chị đã không phải mất mạng. Bóng tối làm chủ những linh hồn vô chủ, không kêu cầu, xin trợ giúp.

Nhờ đọc sách Thánh, tôi hiểu được tình yêu vô biên của Chúa Giêsu. Người tìm đủ mọi cách để cứu một linh hồn, chỉ khi nào linh hồn đó khăng khăng từ chối sự trợ giúp thì Người đành chịu. Trường hợp của Bình, tuy khó khăn nhưng không phải là tuyệt vọng. Bình bị giam cầm một cách đặc biệt vì cái chết của Bình không bình thường, có nghĩa chưa tới ngày, giờ.

Tôi an ủi và hứa cùng chị cầu nguyện cho Bình, vì có lời Chúa Giêsu “ở đâu có hai người cầu nguyện thì có Cha ở giữa, Cha không hề từ chối điều gì”

Từ đó, tôi và chị ngày ngày khẩn trương lần chuỗi, nguyện kinh:

- Lạy Chúa Giêsu, xin tha tội cho chúng con, xin cứu chúng con khỏi sa hỏa ngục xin cứu linh hồn Giuse Bình lên thiên đàng. Nhất là những linh hồn cần nhờ đến lòng Chúa thương xót hơn.

- Giêsu, Maria, Giuse xin cứu rỗi linh hồn Giuse Bình.

Cùng với khẩn trương xin lễ misa dâng lên cho Bình, Thánh lễ quan trọng hơn hết. Tôi nói với chị:

- Chị cầu xin Chúa Giêsu cho chị biết tin tức của Bình.

Chị theo lời. Vài ngày sau, cho biết chị mơ thấy Bình mặc quần đùi, cởi trần, giặt quần áo.

Ý của giấc mơ, Bình đang trong tình trạng thanh tẩy.

Tình mẫu tử Chúa Cha trao tặng thực bao la. Chị siêng năng hết sức minh để cứu giúp con, nhiều khi thấy chị đọc kinh, nước mắt đầm đìa. Ở giáo đường, ở nhà, cầu nguyện suốt ngày.

Trước kia, khi chưa có tai nạn này. Chị chỉ tới với Chúa vào ngày Chủ Nhật, cũng vội tới, vội về như tôi.

Ít lâu tôi lại nhắc chị xin biết tin tức của Bình.

Chị y lời, và cho biết kết quả:

- Tôi mơ thấy thằng Bình ở trong một cái phòng kín, có một khung cửa sổ, khung cửa này có hai song sắt. Hai song sắt bị bẻ cong ra, Bình nấu cơm bằng nước được chuyền qua hai song sắt được bẻ ra đó.

Ý của giấc mơ Bình ở trong một căn phòng đặc biệt, kiên cố. Nhờ hai lời cầu nguyện tích cực, tượng trưng hai song sắt, song sắt được bẻ cong ra. Bình thường không cần bẻ cũng có thể chuyền nước vào.

Cứ vậy, thỉnh thoảng tôi nhắc chị xin tin tức. Lần này chị nói:


- Tôi thấy Bình lúc còn năm, bảy tuổi, mặc bộ quần áo hay mặc vào tuổi ấy. Xin tôi mười hai ngàn đồng để trả nợ.

Bình nhỏ tuổi như trẻ thơ. Trẻ thơ thì thanh sạch. Con số mười hai khớp với mười hai tông đồ .Ý Chúa Giêsu cho biết con số này từ Người truyền đến.

Tôi nói:

- Chị xin cho Bình mười hai lễ misa. Thánh lễ linh mục cử hành mỗi ngày.

Tôi phấn khởi tiếp:

- Một thời gian sau, chị sẽ nhận được tin vui. Xin lễ xong, chị xin Chúa cho chị biết tin tiếp.

Tuy nhiên, vài tuần sau, chị nói với tôi:

- Tôi mơ thấy Bình cầm một nụ hoa nhỏ tí đưa cho tôi. Lần này Bình là người lớn.

Tôi suy nghĩ:

- Của lễ chị dâng lên không quàng đại. Chỉ một nụ hoa bé, còi. Không là mười hai bông hoa.

Chị cải thiện, tích cực hơn. Mấy lần ngủ gục trong lúc cầu kinh ở nhà, có tiếng gõ vào tường đánh thức chị dậy, nhà chỉ mình chị. Lần khác, trong giáo đường, chỉ có tôi với chị, chị ngủ gục, chợt hé mắt nhìn sang phía tay phải, thấy bóng một người mặc áo lễ màu Ngà đứng bên cạnh. Chị hỏi, tôi trả lời:

- Đó chính là Chúa Giêsu. Người thích áo lễ màu Ngà. Những lần hiện ra với các thị nhân thực hiện kế hoạch của Chúa, Người đều mặc áo màu Ngà.

Tôi được biết điều này cách đó ít hôm. Chúa Giêsu áp dụng. Tôi có thể giải thích.
Sau đó tôi thầm thỉ với Người “Phải Chúa thích màu Ngà không Chúa” ? Người đáp “đúng thế!”.

Thế rồi, ngày vui đã đến. Chị mơ thấy con chị về trong trang phục trắng, gương mặc vui tươi.

Ngày thứ tư, giờ thương xót tổ chức đưa “lời Chúa” đến với mọi người. Mỗi người lên xin một câu lời Người dạy dỗ, an ủi. Những câu này cực kỳ chính xác hoàn cảnh, tình trạng trắng, đen mỗi người. Chị xin biết thêm kết quả của Bình. Chị nhận được câu:

Hồn tôi hân hoan, vì Chúa đã cứu độ tôi.


Chúa Giêsu đã xui khiến chị gặp tôi, và tôi giúp đỡ chị cùng cầu nguyện vì:

“Ở đâu có hai người cầu nguyện thì có Cha ở giữa, Cha không hề từ chối điều gì”.


Gương mặt chị đã có nụ cười.



Ngày 5 tháng 1 năm 2011
M.Đinh Thị Thoa
CÔ BẠN THÂN


Cô bạn thân của tôi, chúng tôi quen nhau, từ năm lên mười, được năm mươi năm rồi, cô thua tôi một tuổi. Dáng người dong dỏng, trăng trắng, đèm đẹp. Ai gặp cũng mến, nụ cười luôn nở trên môi. Một con người hiền lành, yêu thương súc vật.

Cô lập gia đình năm hai nhăm. Có được một giai một gái. Con cô đứa nào cũng xinh xắn, khôi ngô. Gia đình không được “ổn định” lắm, nên cô tương đối phải bôn ba kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Chồng cô cũng không được “ổn định” lắm nên cô cũng hơi “mệt”.

Lúc còn trẻ, vất vả mưu sinh, nay về già con cái đã lớn, cuộc sống tương đối nhàn hạ hơn. Cô làm những công việc “hợp” với tuổi già như buôn bán nhỏ trong nhà, đỡ buồn, lại có thêm thu nhập.

Hai con có gia đình riêng. Cô đã có một cháu nội, một cháu ngoại. Kinh tế tạm ổn.

Hồng là Kitô hữu, còn chồng lại đạo ông bà. Gia đình không được đồng nhất. Bản thân cô cũng không được “tốt” đạo lắm nên không “hướng dẫn” được anh chồng. Các con “nửa này, nửa kia”. Việc đời thì tương đối tàm tạm, việc “đạo” thì không được … vui.

Thuở nhỏ cô được cha mẹ hướng dẫn kỹ lưỡng việc học giáo lý, những hạt giống thiêng liêng vẫn “tiềm ẩn” trong cô. Gia đình không “tốt” việc đạo cô rất buồn, nhưng chưa thể cải tiến được. Chồng, vợ khác đạo lại không làm phép chuẩn nên cô “phạm luật” không được lãnh các bí tích. Giống như một người ngoại đạo. Cô rất buồn.

Cô vẫn cầu nguyện.

Cô vẫn đến Giáo đường vào ngày chủ nhật. Còn các con, khi còn nhỏ cô còn nói được. Khi lớn khôn, chúng toàn quyền. Chỉ lo làm ăn.

Cuộc sống gia đình phẳng lặng, đôi khi phong ba đến, nhưng lại qua. Cô nghĩ nhờ cha mẹ cô sống “tốt đạo” nên cô được hưởng phúc phần.

Nhưng vào một ngày, ngày này chồng lại đi xa. Con trai, Minh bị mất việc, không ngủ được mấy đêm, lâm bệnh tâm thần. Con dâu gọi và báo cho cô biết:

- Mẹ ơi, anh Minh mất ngủ mấy đêm. Nay anh thay đổi một cách lạ lùng. Con không nhận ra anh ấy nữa. Anh không còn biết đến vợ con.


Cô hoảng hốt nhận ra ngay căn bệnh của con trai. Một căn bệnh huyền bí, nhờ cô hay đi đây, đi đó.

Thanh, con dâu vừa khóc vừa nói:

- Con phải nhờ mấy người nhốt anh ấy lại trong phòng. Con sợ anh ấy đi không biết đâu mà kiếm.

Hồng, bạn tôi nói:

- Mẹ qua ngay.

Hồng vội vã sang nhà con. Một bầu không khí thê lương bao trùm. Minh ngày thường tươm tất, lịch sự, giờ ngồi trong phòng, quần áo nhàu nát, đầu tóc bù xù, nhìn Hồng với một cặp mắt lờ đờ, khuôn mặt xanh xao. Cậu đuổi:

- Mẹ sang đây làm gì, mẹ đi về đi!

Mọi khi Minh cưng con gái hai tuổi của mình lắm, ôm ấp nựng nịu, bây giờ không còn ngó ngàng gì đến con. Anh đứng lên đi tới, đi lui. Dáng dấp của một người xa lạ.

Hồng xót xa, hớt hãi điện thoại cho bà chị họ. bà này biết nhiều về những căn bệnh lạ lùng. Vả lại, Hồng cũng không còn tinh thần để nghĩ đến cách nào hơn.

- A lô chị ơi! thằng Minh nhà em nó bị bịnh… em phải làm sao?

Chị mô tả căn bệnh cho bà chị rõ. Bà chỉ Hồng:

- Ở đường Thích Quảng Đức có cái Chùa ở hẻm … cô đem nó vào đó có ông sư ông ấy chữa được bệnh đó.

Chưa bao giờ gặp trường hợp này, vả lại, trong lúc hoảng hốt, mất trí khôn. Hồng cũng làm theo lời bà chị.

Mấy người kèm cặp chở Minh đến. Con trai chị thảm thương, chân không đi dép, vùng vẫy kịch liệt.

Tới nơi, một cái chùa nhỏ. Việc đầu tiên đóng tiền ba trăm ngàn, năm ấy là 2006. Một ông ở trong chùa, ăn mặc theo kiểu thầy chùa, dùng một bó nhang đốt lửa hừng hực, đỏ rực, thổi phù phù vào mặt Minh. Một, hai lần như vậy. Minh kháng cự chửi ông:

- Cha này sạo quá! Tôi không bị gì cả.

Xong Minh kêu đói, mua cho Minh hộp cơm ăn. Mọi người kèm Minh về nhà.

Vợ chồng Minh về nhà minh. Hồng về nhà thay đổi y phục và sửa soạn ít đồ cần dùng. Vợ Minh điện thoại:

- Mẹ ơi, sang gấp. Anh ấy không bớt gì cả!

Hồng nghĩ cách trị bệnh tình của con. Là người nhạy bén, do chiêm nghiệm, quan sát… cô hiểu đây không phải bệnh thông thường.

Minh mất ngủ mấy hôm tinh thần bị suy kiệt. Thêm nữa, đời sống đức tin không còn, không có đấng phù trợ. Bóng Tối luôn rình rập những cơ hội như vậy để tác động. Bao trùm lên con mồi và chiếm hữu.

Lúc này, Hồng bình tĩnh lại.

Cô lấy chai nước Thánh xin ở nhà Thờ do Linh mục làm phép, và cây Thánh Giá cao khoảng hai tấc, kỷ niệm của mẹ Hồng. Bà thấy Hồng “khô” đạo, nhà không có bàn thờ bà mang lại tìm chỗ treo.

Cẩn thận cho hai “báu vật” vào một cái túi. Tắm rửa xong, Hồng vội vàng qua con.

Lúc này, Minh trở bệnh nặng hơn hẳn.

Ánh sáng chờ đợi để được trợ giúp, bị từ chối đã bỏ đi.

Cả nhà canh chừng Minh cẩn mật, các cửa phòng đều đóng, sợ Minh nhảy lầu.Trước hôm bị bệnh, Minh không có nỗi buồn phải trầm uất đến nỗi muốn tự sát.

Càng về khuya, không khí càng lạnh lùng, phảng phất bóng tử thần.

Đầu Minh cứ quay tròn tròn như tránh né một vật gì. Biết Hồng đang giữ vật thánh Minh sợ hãi ôm chặt Mẫn, em họ, anh này không thể cựa quậy. Cả tiếng đồng hồ, mấy người xúm lại, gỡ ra. Minh vật vã kêu rú. Đêm vắng, tiếng kêu gào của Minh rõ mồn một.

Hồng lấy nước thánh ra rẩy lên con, tay cầm thánh giá, miệng kêu:

Giêsu, Maria, Giuse xin xua đuổi quỷ dữ ra khỏi Phêrô Minh.

Trinh nữ Maria là mẹ của Chúa Giêsu trong xác phàm. Thánh Giuse là cha nuôi của Chúa. Phêrô là tên của một vị thánh tông đồ mà Hồng chọn làm thánh bổn mạng cho con.

Nhưng rồi để trốn thánh giá và nước thánh. Minh chạy vào nhà tắm đóng kín cửa lại. Không ai kịp trở tay. Vặn nước ào ào trong nhà tắm. Làm sao vào được. Lòng Hồng tê tái như dao xuyên qua. Con trai đang dần vào cõi chết, cách nào để cứu. Minh có thể làm bất cứ điều gì dại dột kết liễu mạng mình.

Ánh sáng heo hắt trong phòng lúc này ma quái lạ! Đêm thanh vắng, tiếng rên rỉ. kêu thét của Minh trong phòng tắm vọng ra.

Con gái yêu quí bố Minh ngủ một cách ngây thơ, không biết chuyện dữ đang diễn ra.

Vợ Minh căng thẳng tột độ sự an nguy của chồng.

Hồng không thể tưởng đời mình lại có ngày thảm thương vậy! cô nghĩ, mình đâu làm điều gì ác để phải gánh những chuyện thế này. Còn nỗi khổ nào hơn cảnh người mẹ phải chứng kiến sự bất hạnh của con mình.

Đời không bao giờ hết khổ, tưởng con cái lớn thành gia thất cha mẹ có thể yên ổn tuổi già.

Hồng kêu khóc để con mở cửa nhưng Minh không một chút động lòng. Thời gian trôi chậm chạp từng khắc xé nát trái tim. Lòng Hồng quặn thắt, thầm thì:

- Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ?... Chúa ơi!

Đêm trường tĩnh mịch. Giọng Minh càng trở nên ma quái. Nước mắt của Hồng và vợ Minh càng rơi nhiều… Hồng đếm từng giây qua. Nài van, khóc thảm thiết:

- Con ơi! Mở cửa để mẹ lo cho con, đừng làm thế!

Minh nói vọng ra:

- Mẹ về đi! Mai mang xác con về.

Hồng điên đảo, ôm đầu:

- Trời ơi! Sao con nói vậy! Con ơi! Con ơi!

Cả tiếng đồng hồ trôi qua. Mẫn, Thanh và Hồng ngấm ngầm kiếm cách mở cửa không cho Minh biết. Mẫn, nam nhi, khéo tay, Thanh mô tả chốt cửa. Cửa từ từ nhẹ nhàng được mở, cả ba ập vào ôm chặt lấy Minh lôi ra ngoài. Hồng đã chuẩn bị sẵn khóa cửa, khóa ngay phòng tắm lại, không để Minh vào lần nữa.

Minh, con trai yêu quí của chị, thường ngày tuấn tú, khôi ngô, thơm tho. Giờ đầu tóc rũ rượi., gương mặt đầy nét kinh hãi, mình mẩy toát mùi hôi hám của mấy ngày mất trí không tắm, cặp mắt vô thần, mình không một mảnh vải che thân, Thanh phải lấy chăn quấn cho chồng. Cả ba “ốp” Minh vào giường, ép chặt Minh nằm nghỉ ngơi.

Bây giờ, Hồng mới có thể mang Thánh Giá và Nước Thánh ra. Tự nhiên Minh trở nên ngoan ngoãn, vâng lời, không còn kháng cự mãnh liệt nữa. Hồng lấy nắp chai rót Nước Thánh đưa cho Minh nói:

- Con uống đi!

Đồng thời cô đưa Thánh Giá ngang mặt Minh lâm râm khấn liên tục:

- Giêsu, Maria, Giuse xin đuổi quỷ dữ ra khỏi Phêrô Minh!

Vừa khấn Hồng vừa rẩy Nước Thánh đầy người Minh.

Đầu của Minh vẫn quay tròn tròn. Minh nhận lấy uống, cứ vậy, hết nắp này đến nắp khác. Hồng vừa rẩy vừa cho Minh uống gần hết cả chai nước Thánh.

Giờ này Minh nằm yên nhắm mắt như ngủ. Thanh và Mẫn ngồi một góc lấy lại sức. Nhưng Hồng nhận thấy vẫn còn mãnh lực Bóng Tối đang phủ quanh. Chúng không dễ dàng đi như vậy, trước khi đánh một ván vài chót. Hồng không dám rời con ra một giây.
Đúng như cô nghĩ.

Cô lên tiếng gọi Minh. Không thấy con mở mắt, không thấy trả lời. Lay thật mạnh cũng không thấy Minh lên tiếng. Nét mặt Minh đầy những bất an. Hồng hoảng hốt, kêu to tên con.

- Minh ơi! Con làm sao vậy?

Bắt chước người ta “nhồi nhịp tim” cho Minh, điều Hồng chưa làm bao giờ. Dồn sức nặng thân mình lên đôi tay, nhồi mạnh tim của con trai. Hồng vừa “bóp tim” cho con liên tục giống như người điên vừa kêu khóc:

- Minh ơi! Minh ơi! Đừng bỏ mẹ con ơi.

Một lúc, Minh mở mắt nói:

- Mẹ ơi! Con đây!

Nói xong, Minh lại nhắm mắt nằm yên. Hồng nhìn thấy trong Minh có một sự kháng cự mãnh liệt. Hồn Minh đang bị lôi đi.

Sự việc như trên lập lại lần nữa.
Nghe tiếng kêu khóc. Thanh và Mẫn quá sợ hãi không dám lại.

Một sự im lặng, nhưng thật đáng sợ! Ô kìa! Một cảnh tượng lạ lùng. Minh nằm ngửa trên giường nhưng thân mình của Minh không tiếp xúc với mặt giường. Tiếp xúc với mặt giường chỉ hai đầu bàn chân và cái ót, cổ ngửa ra. Toàn thân Minh giống như cái cầu vồng đặt trên giường. Hồng cúi xuống sát mặt nệm để xác định lại mắt có nhìn nhầm không. Không, đúng như vậy!

Sau thân mình Minh trở lại tíếp xúc trở lại mặt giường. Hồng vẫn xoa bóp cho con và gọi tên con mãi.

Trời gần sáng, sức mạnh Bóng Tối gần mất năng lực.

Cả nhà xúm lại đưa Minh đi bệnh viện. Lần này Minh chống trả kịch liệt hơn. Mỗi người mỗi việc, người giữ tay chân, người ôm. Một người anh em cao khỏe, cõng Minh từ trên lầu xuống nhà dưới, ra xe. Satan làm thêm một chiêu chót. Minh trong lúc vùng vẫy, tự nhiên từ từ ngất đi, sắc mặt bình thường trắng trẻo, lúc đó sẫm lại, một màu mà Hồng không bao giờ quên được, đen kịt, như màu da của người Châu Phi. Không còn hơi thở.

Hồng lại lập lại động tác “bóp tim” cho Minh.

Nếu không có động tác này thì Hồng vĩnh viễn không còn gặp con nữa. Ba lần Minh ngưng thở. Ba lần Hồng đưa con từ cõi chết trở về. Chúa Giêsu cứu giúp nhưng phải có sự cộng tác của bản thân.

Thế rồi, đã đưa được Minh tới bệnh viện sau bao nhiêu cản trở của Santan. Minh được tiêm một mũi thuốc ngủ. Lấy lại được quân bình thể xác sau mấy ngày không ngủ. Hắn luôn luôn rình rập, những cơ hội để “chộp” lấy những người bất cẩn, không có sự che chở của Ánh Sáng. Và mang đi một cách dễ dàng như trường hợp của Bình, mặc dầu Bình đã được Chúa Giêsu giúp, kêu gọi mẹ đưa đến Giáo Đường. Trường hợp Bình không may mắn như Minh có mẹ nhạy bén.

Hồng tuy “phạm luật”, nhưng vẫn hướng về Chúa Giêsu, xin Người trợ giúp với một lòng tin cậy nên Người không chối từ.

Hồng thay đổi hẳn từ ngày con cô thoát chết. Cô cảm nhận cái chết đến quá dễ dàng. Cái đêm hãi hùng đó in sâu trong tâm hồn cô. Cô cải thiện đời sống hoàn toàn cho cuộc sống vĩnh cữu.



Ngày 6 tháng 1 năm 2011
M. Đinh Thị Thoa










Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 272

Return to top