1. Tủ sách thật huyền diệu. Những gì loài người thấy và biết đều bị xếp nằm im lặng trong đó.
2. Khi nghĩ rằng rồi mình sẽ già, sẽ yếu, sẽ chết, cô Hoa hậu thấy mình có quyền được thưởng thức nhiều người đàn ông. Thì cũng như thay đổi hương vị cà phê, phẩm chất nước giải khát, nhãn hiệu nước hoa, mốt áo quần giày mũ.
3. Hãy mang kính lúp vào là bạn sẽ không dám ăn đĩa thịt xào quen thuộc.
4. Những triết gia, những giáo chủ có tư tưởng trái ngược nhau thường kính trọng nhau, coi nhau như thầy, như bạn, như anh em. Chỉ các đệ tử của họ mới coi nhau là thù địch.
5. Với chế độ nhà tù ngày càng nhân đạo, với tấm lòng thương xót bảo vệ thú hoang khỏi nạn diệt chủng, hy vọng tới ngày Phán xét cuối cùng, chế độ Địa ngục sẽ không còn đáng sợ nữa. Loài người mà còn biết vị tha, huống chi là Thượng Đế. Và lúc đó ta sẽ thích ở Địa Ngục hơn lên Thiên Đàng, vì nơi này có đông bà con, bè bạn, người quen.
6. Người hà tiện trở thành rộng rãi sau khi chết.
7. Con gà không biết hôm nay đã là 29 tháng Chạp rồi. Vẫn vui vẻ tự tin cất tiếng gáy dõng dạc kiêu hãnh.
8. Ở dưới phố người ta nhìn ngược nhìn ngang, hằm hằm nhìn vào sự sống. Ở trên Chùa và Nhà Thờ, người ta dịu dàng ngước mắt lên nhìn, nhìn cõi Hư vô.
9. Dễ thấy rõ cái Sai mà khó nhận ra cái Đúng. Cái Sai lộ ra trước mắt, đòi hỏi phải sửa ngay, còn cái Đúng thì tiềm ẩn, nhiều khi không nhận thấy.
10. Các ông Thánh đang xầm xì với nhau, ngạc nhiên về một số các hành vi và tư tưởng cao cả mà người đời cứ khăng khăng gán cho họ.
11. Cuộc sống trên trái đất duy trì được là nhờ những con người tầm thường chiếm đa số.
12. Nhiều lần sự im lặng đã cứu ta, tránh để lộ ra cái sai, cái dốt.
13. Sự huyền diệu của chữ viết và trang giấy là cứ nhìn vào đã nghe ào ào tiếng động, rực rỡ màu sắc, loạn mắt vì vật vì người, từ thời Cléopâtre đến ngày chinh phục vũ trụ.
14. Không cần bằng cấp, khỏi cần sắc đẹp, miễn nói đạo đức, dẹp đưa lý luận, ngu ngốc và bất tài, nhưng Vàng chiến thắng tất cả.
15. Làm nghề gì cũng phải nể nang khách hàng, là thạc sĩ Y khoa cũng phải nể nang ông bệnh nhân bác học, anh bệnh nhân dao búa. Chỉ có nghề giáo viên dạy lớp nhỏ là ngự trị trọn vẹn, như ánh sáng, như chân lý bất khả tư nghì.
16. Tục ngữ, danh ngôn là cái kho chân lý nhắc người đời làm việc tốt, nhưng đồng thời vô tình làm chỗ dựa, làm đồng minh cho việc xấu: Cây khô tưới nước cũng khô... Vô sự tiểu thần tiên...
17. Từ khi có đồng hồ, con người thêm lật đật. Từ khi có cuốn lịch, cuộc đời như ngắn đi.
18. Hàng ngày con người sống giữa sự nói láo cùng khắp bộn bề, nói láo trâng tráo, nói láo tế nhị, nói láo biến thành công thức xã hội. Từ việc mặc cả mua bán đến những báo cáo thành tích lấp lánh tĩnh từ, rộn ràng con số.
19. Ngôn ngữ khác nhau giữa các dân tộc, chỉ có sự im lặng là có nghĩa giống nhau.
20. Tôi ghét chữ "hiền thê" nhưng bởi tính vợ tôi quá hung dữ nên tôi không dám dùng chữ khác để thay.
21. Nếu cấm nói tốt về mình và nói xấu cho người thì bớt đi được bao nhiêu thì giờ trò chuyện.
22. Trong nhiều trường hợp, sự im lặng kèm theo ánh mắt còn thâm thúy hơn lời nói, khiến người nghe phải tinh tế hiểu. Im lặng là hứng chịu. Im lặng là từ khước.
23. Không dễ mà được lưu danh, cho dẫu ô danh. Bởi phải có can đảm làm việc thật xấu, làm điều thật ác thì cái xấu, cái ác mới đủ tầm cỡ được lưu truyền.
24. Có thể tin lời người thất bại, có thể nghi ngờ lời người thành công.
25. Người quân tử cỡ nhỏ thường có tính phục tùng nên ít giúp ích được cho ai.
26. Dư luận phê phán việc làm tốt xấu nên thường khuyến khích người làm việc tốt, cản tay người làm việc xấu. Nhưng quá tin dư luận thì sẽ thành mù quáng, quá coi trọng dư luận thì dễ thành đồng loã.
27. Người đàn bà nhiều khi phải gắng bấm bụng nín cười khi nghe đó đây người ta ca ngợi đạo đức và tài năng của chồng mình.
28. Khổ cho người giàu: vãi giống xuống miếng ruộng, nhẹ hơn khi gặt lúa. Ngồi vùi chơi một hột nhãn xuống đất, nhưng khi cây ra trái thì phải nhọc công mới leo hái hết.
29. Cái Xấu là bản chất của cuộc sống. Khi nghe kể về một người, ta tin ngay cái xấu của người ấy. Về cái Tốt thì còn nghi ngờ, đợi đã.
30. Chỉ khi trí thức thật, người ta mới nói năng giản dị. Chỉ khi giàu có thật người ta mới ăn mặc giản dị.
31. Đừng ân hận vì đã yêu, yêu một bài thơ, một loài hoa, một người đàn bà... Cho dẫu hôm nay anh đã đổi thay, thì chúng cũng đã làm êm đềm tâm hồn anh trong thời gian anh yêu.
32. Người đàn bà đẹp, giàu và nhiều quyền uy giận sao Tạo hóa ban cho chỉ một thân thể để chỉ được bận một bộ quần áo, chỉ một bộ ngực để chỉ được một bàn tay vuốt ve. Đáng lẽ phải có đến năm đến mười.
33. Nếu biết khéo nói, con người có thể mua được tiếng khen là hào phóng, là nhân từ... bằng đồng tiền của kẻ khác.
34. Hãy coi chừng kẻo tránh cái sai này ta lại rơi nhằm cái dở ngược lại.
35. Thi sĩ Ấn Độ Bhartrhari, thế kỷ thứ 8 viết: "Người đàn bà nói chuyện với một người đàn ông, nhìn một người đàn ông khác và nghĩ đến người đàn ông thứ ba". Tôi thêm: "Còn người đàn ông thì nói chuyện với một người đàn bà, nhìn hai người đàn bà đứng gần đó và nghĩ đến ba người đàn bà khác, không biết nên chọn rủ ai để đi dự khiêu vũ đêm nay".
36. Triết gia nào thành công lớn trong tác phẩm là người thất bại nặng giữa cuộc đời.
37. Trước cái huyền diệu của sự sống, con người bái phục quỳ xuống. Tôn giáo bắt đầu như vậy.
38. Cứ tới tấp dồn mọi ưu điểm để khen tặng một người đàn bà: đẹp, sang, giàu, thông minh, trí thức, tế nhị, thâm thúy... thì người đó sẽ hết nói.
39. Đừng tưởng người khác qua tâm trạng của mình. Mình trân trọng từng chỉ vàng trong khi có người cất vài trăm lượng, không biết nên tiêu vào mục gì. Lại cũng có những người không biết mượn đâu ra hai ngàn để mua viên thuốc hạ sốt cho con.
40. Nhiều người lầm lũi suốt đời như chỉ để lo trả nợ. Họ không dám nói:"Tôi muốn..." nên họ không hề biết rằng trong ngôn ngữ có chữ "Tôi có thể...Tôi có quyền..."
41. Nhiều người nói trước khi nghĩ. Thậm chí, họ không hề nghĩ, không dám nghĩ. "Nghĩ" là việc của người khác. Họ chỉ có bổn phận nghe, thuộc và lập lại rập khuôn.
42. Người nghèo, hèn, can đảm hơn người giàu sang. Vì họ không có gì để phải sợ mất.
43. Hãy tự soát lại xem có lần nào ta nhìn kỹ một đóa hoa quen thuộc: hoa sen, hoa huệ, hoa hồng... một cái lá, một con gà, một trái ớt... Ta chỉ thấy chúng từ xa. Ta thường chỉ "thấy" qua lời người khác nói.
44. Thân thể con người giống tựa một lâu đài, nhưng không như lâu đài, khi đổ xập thì vôi gạch ầm ì nhào lăn. Mà chỉ cần hơi thở nhẹ nhàng ngừng lại là cái lâu đài khởi sự tan rã, cũng rất nhẹ nhàng.
45. Muốn xã hội thật tốt hơn, hãy dồn sức vào việc giáo dục người phụ nữ.
46. Muốn sống lâu thì điều kiện đầu tiên là phải già.
47. Con người chỉ phí thì giờ để tiếc Quá khứ, để lo Tương lai, mà quên vui Hiện tại.
48. Có thể không phải là thất bại đầu tiên, nhưng nhất định đó là thất bại cuối cùng của mọi con người. Nó là sự Chết.
49. Nghe theo lẽ phải thì chưa đủ. Hãy nghe thêm trái tim. Nếu phải chọn giữa lẽ phải và trái tim thì thà chọn trái tim. Lỡ thất bại, ta sẽ ít ân hận bằng nếu chỉ nghe theo lẽ phải.
50. Phải thỉnh thoảng nhớ tới những khốn khó, tai họa mà mình đã may mắn vượt được.