Sandra Farraday buông ra vài lời vẻ cay đắng đến nỗi chồng cô ngạc nhiên quay lại nhìn cô.
Điều mà cô vừa nói, anh cũng nghĩ thế, nhưng anh đã thận trọng để cô không nhận ra. Như vậy là Sandra cũng có cảm giác như anh. Cô cũng cảm thấy rằng Fairhaven đã bị phá hoại, rằng sự yên tĩnh của nó đã bị đánh cắp, từ khi những người hàng xóm mới đến ở phía bên kia của công viên.
- Anh không biết là cảm giác của em cũng như vậy! - Cô giải thích.
- Ở nông thôn, quan hệ hàng xóm láng giềng rất quan trọng. Nếu chúng ta không cư xử tử tế thì sẽ thành ra thô thiển. Chúng ta không thể như ở London, chỉ cần lịch sự và đáng mến.
- Không, chúng ta không như vậy được, anh nói và thế là chúng ta được mời vào cuộc chơi kỳ cục này.
Họ cùng im lặng và cùng nhìn thấy lại trong đầu cảnh xảy ra trong bữa trưa. George Barton đã tỏ ra rất vui vẻ một cách đáng ngại, hơi bồng bột và kích động mà họ đều nhận thấy. George Barton những ngày này thật là kỳ lạ. Stephen chưa bao giờ đế ý đến anh ta, khi Rosemary còn sống. Đối với Stephen, anh ta luôn ở phía sau, một người trung hậu hơi trầm mặc, đã cưới một cô vợ trẻ trung, duyên dáng. Stephen chưa bao giờ đắn đo lừa dối anh ta. Già hơn vợ nhiều, không có gì hấp dẫn. Barton là loại chồng sinh ra để bị lừa dối, loại chồng không biết cách giữ một cô vợ xinh đẹp và thất thường. Hơn nữa George hiểu rõ tình cảm của Rosemary nên chẳng có nhiều ảo tưởng ở cô ta. Anh biết rõ cô ta…
Nhưng anh lại yêu cô và phải chịu đau khổ.
Stephen tự hỏi George đã làm gì từ khi Rosemary chết, vì họ gặp nhau rất ít. Chỉ khi anh ta trở thành hàng xóm của họ ở Tu viện nhỏ.
Stephen mới thấy anh ta đã thay đổi. Sôi nổi hơn, tự tin hơn nhưng lại rất kỳ quặc.
Phong cách của anh ta ngày nay thật kỳ lạ. Bất thình lình, anh ta đưa ra lời mời. Một bữa tiệc để kỷ niệm sinh nhật lần thứ 18 của Iris. Anh ta cương quyết yêu cầu sự có mặt của Sandra và Stephen, những người hàng xóm tốt bụng…
Tất nhiên Sandra trả lời là họ rất vui lòng đến.
Stephen rất bận rộn vì chuyến đi London và chính cô cũng có nhiều việc lặt vặt nhưng họ sẽ sắp xếp.
- Vậy thì chúng ta định ngày nhé?
Anh thấy lại bộ mặt thô của George đang mỉm cười:
- Các vị nghĩ sao về một ngày của tuần sau nữa? Thứ tư hoặc thứ năm? Thứ năm mồng 2 tháng 11 có được không? Nếu các vị thích ngày khác thì hãy nói, tôi sẽ đồng ý ngay…
Thật là thô thiển và không đúng phép tắc lời mời đó người ta không thể thoái thác được. Iris và Stephen nhận ra và đỏ mặt ngượng. Sandra đã xử sự rất tuyệt. Với một nụ cười, cô trả lời rằng ngày thứ năm mồng 2 tháng 11 là rất phù hợp.
- Thật ra thì chúng ta không bắt buộc phải đến đó. - Stephen nói to.
Sandra quay lại phía anh:
- Anh nghĩ thế à?
- Chúng ta sẽ tìm ra một cớ…
Anh ta sẽ nài nỉ chúng ta vào một dịp khác hoặc là yêu cầu chúng ta chọn một ngày khác.
- Em có cảm giác là anh ta muốn mời chúng ta bằng được…
- Anh tự hỏi tại sao? Nữ hoàng của ngày hội là Iris và anh cho rằng cô ta cũng chẳng quan tâm đến sự có mặt của chúng ta.
- Không, không, cô nói vẻ suy nghĩ.
Sau một thoáng im lặng cô nói tiếp:
- Anh có biết bữa tiệc diễn ra ở đâu không?
- Không.
Ở quán Luxembourg!
Sự ngạc nhiên làm anh nín thở và anh thấy tái mặt. Anh cần phải cố gắng để tự chủ và nhìn Sandra. Anh thấy cô rất bình tĩnh:
- Thật là vô lý! - anh nói cố chế ngự cảm xúc.
- Ở Luxembourg à? Đến nơi gợi lại kỷ niệm để làm gì? Người đàn ông đó điên rồi!
- Em cũng nghĩ thế.
- Rất đơn giản là chúng ta sẽ không tới. Câu chuyện đó đã làm cho chúng ta chịu đủ phiền phức rồi… Em nhớ chứ? Các bài báo, chụp ảnh…
- Em nhớ.
- Anh ta không thấy thế hay sao?
- Có lý do để anh ta chọn như vậy, anh ta đã nói với em.
Cô trả lời mà không nhìn anh, anh thầm biết ơn cô:
- Sau bữa trưa, anh ấy đã kéo em ra để giải thích. Anh ta nói rằng cô bé Iris đã không hồi phục lại hoàn toàn từ cơn sốc vào ngày chị cô ấy chết…
- Có lẽ vậy Stephen nói. Ở bàn ăn anh đã quan sát cô ta. Cô ta có vẻ buồn và ốm.
- Em cũng nghĩ thế; hình như cô ấy không được khoẻ những ngày vừa qua… Em nói tiếp về George Barton. Vậy là anh ấy nói với em rằng Iris đã tìm mọi cách để không đến Luxembourg nữa, kể từ ngày chị cô ấy chết…
- Điều đó đáng ngạc nhiên à?
- Theo anh ta, thì đây là một sai lầm. Anh ta đã hỏi ý kiến một chuyên gia về thần kinh và ông ta nói là sau mọi loại sốc thì không nên chạy trốn khỏi những nguyên nhân gây sốc, mà ngược lại phải đương đầu với chúng. Trong các trường dạy lái máy bay, khi một phi công trẻ bị nhào xuống đất và nếu anh ta không chết, thì người ta bắt cậu ấy bay lại ngay. Và theo cùng nguyên tắc ấy…
- Tóm lại. Ông chuyên gia đó đã có ý định là bắt đầu lại một vụ tự sát thứ hai…
- Ông ta cho rằng để thắng cơn thần kinh, Iris cần phải vượt qua sự sợ hãi và cô ấy sẽ khoẻ hơn nếu cô coi Luxembourg cũng như mọi quán ăn khác.
Vì vậy Barton muốn tổ chức bữa tiệc với những khách ăn đã tới dự năm ngoái lễ sinh nhật của Rosemary.
- Buổi tối đó hứa hẹn sẽ rất hấp dẫn?
- Nó làm anh lo buồn à, Stephen?
Một sự lo lắng thoáng qua, nhưng anh trả lời ngay:
- Không, anh không lo buồn? Anh thấy ý kiến đó rùng rợn vậy thôi! Nhưng cá nhân anh bất cần, và thực ra anh nghĩ đến em… nếu em cũng không quan tâm…
- Không quan tâm ư? Không phải thế, còn khác xa là khác Nhưng lời mời đã được đưa ra theo cách để người ta không từ chối được. Cần nhấn mạnh rằng, cũng như anh, em đã quay lại Luxembourg nhiều lần từ khi đó. Đấy là một nơi luôn hấp dẫn mọi người.
- Phải, nhưng lần này hoàn cảnh rất đặc biệt.
- Tất nhiên.
- Nhưng như em đã nói, rất khó từ chối và nếu chúng ta thoái thác lời mời sẽ lại được nhắc lại… nhưng không có lý do gì để hình phạt này nhằm vào em. Anh sẽ tới… còn em, em sẽ xin lỗi vào phút cuối cùng, em bịa ra bị đau đầu, cảm hay bất cứ điều gì!
Cô ngẩng đầu lên:
- Thế là hèn nhát. Không, Stephen, nếu anh đi, em cũng đi.
Bàn tay cô đặt nhẹ lên cánh tay của Stephen.
- Sau cùng thì, Stephen, cô nói, hôn nhân của chúng ta cũng không phải là điều gì to tát lắm nhưng dù sao chúng ta cũng cùng nhau đương đầu với mọi khó khăn.
Anh ngắm nhìn cô. Cái câu nói buồn bã đã đến rất tự nhiên, như khi cô nói một điều không quan trọng. Anh thấy bất ngờ và rụng rời.
- Tại sao? Anh cố gắng hỏi, tại sao em nói hôn nhân của chúng ta không phải là điều gì to tát cả?
- Thế không phải thật à?
Anh cực lực phản đối.
- Không, ngàn lần không? Anh muốn em biết rằng, đối với anh, hôn nhân của chúng ta là tất cả!
Cô mỉm cười:
- Em tin thế… Về mặt nào đó thì đúng vậy! Chúng ta là một bè rất đẹp, Stephen. Chúng ta cùng chèo trên một con thuyền và chúng ta thu được kết quả khả quan.
- Đây không phải là điều anh muốn nói?
Rất xúc động, anh nắm lấy hai tay cô và kéo về phía anh:
- Sandra, em không biết em là cái anh quý nhất trên đời hay sao?
Cô hiểu là anh đã nói lên sự thật. Và cô tin điều đó: Thật khó tin, khó tưởng tượng, bất ngờ nhưng nó là sự thật!
Cô để anh kéo mình vào lòng và xiết chặt, anh hôn cô và thì thầm những câu đứt đoạn:
- Sandra, tình yêu của anh! Anh yêu em! Anh sợ… Anh sợ mất em biết bao!
- Vì chuyện với Rosemary à?
- Em… em biết à?
- Tất nhiên. Em biết ngay từ đầu…
- Và em hiểu?
Cô lắc đầu:
- Không, em không hiểu và em nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được. Anh đã yêu cô ấy?
- Không hẳn. Em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu thật sự.
Với một nụ cười buồn, cô nhắc lại câu nói của Stephen:
- Ngay từ phút đầu tiên anh nhìn thấy em ở đầu kia phòng khách phải không? Đừng nhắc lại lời nói dối đó, Stephen. Vì đây là nói dối…
Sự tấn công đó không làm anh bối rối. Chậm rãi và nhấn mạnh từng từ, anh nói:
- Phải Sandra, đấy là lời nói dối. Tuy có vẻ là rất ngược đời, anh bắt đầu nghĩ rằng anh đã nói ra sự thật! Sandra, hãy cố hiểu? Có những người luôn tìm ra những lý do đẹp để bào chữa cho những hành động xấu xa của họ và họ nói là do "tình yêu chân thành", họ không ngần ngại nhắc đi nhắc lại điều đó. Bọn họ về bản chất là một lũ đạo đức giả. Họ tự thuyết phục rằng mọi chuyện bẩn thỉu mà họ gây ra là vì hạnh phúc của người khác, được thúc đẩy bằng những động cơ cao thượng… Vậy thì Sandra, hãy tự bảo mình rằng ngược lại vẫn có những người luôn tự kiềm chế và tự phán xét mình một cách nghiêm khắc, họ luôn hành động có mục đích… Sandra, em là người vợ mà anh hằng mơ ước! Đấy là sự thật… và khi anh nhìn lại phía sau, anh chân thành tin rằng nếu như đó không phải là sự thật thì anh sẽ chẳng bao giờ biết làm tất cả những ai cần thiết để giành được em?
Cô cay đắng nói:
- Anh không yêu em…
- Không, anh chưa bao giờ yêu. Anh là một người nghĩ rằng mình không có cảm giác và tự hào về sự lạnh lùng trong tính cách của mình. Rồi một hôm, anh chợt bị rơi vào bẫy ái tình, bất thình lình, khi đi ngang qua tiền sảnh khách sạn, một tình yêu mãnh liệt như một cơn giông mùa hè, nhanh chóng, thô bạo, ngắn ngủi. Thật là ngốc phải không?
Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Và ở nơi đây. Ở Fairhaven anh đã tỉnh ngộ và nhận ra sự thật.
- Nghĩa là...
- Nghĩa là tại đây anh đã hiểu rằng trong đời anh chỉ có một người đáng nói đó là em và chỉ có một việc duy nhất làm anh trăn trở: giữ gìn tình yêu của em. Vậy đấy, đây là sự thật?
Cô nói rất khẽ:
- Giá như em biết điều đó!
Sau một lát, cô nói tiếp:
- Em tưởng là anh đã định ra đi với cô ta.
- Cô ta ư, phải…
- Vậy điều gì đã xảy ra?
Anh thở dài. Họ đã gợi lại những kỷ niệm ám ảnh:
- Đã xảy ra chuyện ở Luxembourg.
Họ cùng im lặng và đều cảm thấy những hình ảnh trong đầu. Họ thấy lại bộ mặt tái xám đã từng rất đáng yêu của một người đàn bà đẹp. Hình ảnh khủng khiếp mà họ không dời mắt đi được.
Sau đó họ ngẩng đầu lên và ánh mắt họ giao nhau Anh phản ứng đầu tiên:
- Hãy quên đi Sandra? Vì lòng yêu kính Chúa chúng ta đừng nghĩ về cái đó nữa?
- Điều đó nói thì dễ! Chúng ta không có đủ sức mạnh để quên!
Lại im lặng kéo dài, rồi Sandra nói:
- Chúng ta sẽ làm gì đây?
- Cái em nói lúc nãy: chúng ta sẽ đương đầu cùng nhau. Hãy đi đến bữa tiệc quái đản đó để xem nó che giấu cái gì.
- Anh không tin điều George Barton nói về Iris?
- Không. Còn em?
- Có thể thế thật. Nhưng chắc chắn rằng phải có lý do khác để tổ chức bữa tiệc này.
- Lý do gì?
- Em không biết. Stephen, nhưng em sợ…
- Sợ Barton à?
- Phải! Em nghĩ là anh ta biết.
- Biết gì?
Cô nhìn thẳng vào mắt anh nhưng không trả lời vào câu hỏi:
- Không nên sợ. Stephen. Cần phải dũng cảm, nhiều dũng cảm… Stephen, anh sẽ thành đạt. Anh là con người mà thế giới này cần và không gì có thể đảo ngược được điều đó… Em là vợ anh và em yêu anh?
Sau một lúc im lặng, anh nói:
- Nhưng. Sandra, bữa tiệc này, em không nghĩ rằng…
- Có em nghĩ rằng nó là một cái bẫy.
- Và chúng ta đi vào cái bẫy đó?
- Chúng ta không thể để họ đoán được rằng chúng ta biết đó là cái bẫy.
- Đúng vậy.
Đột nhiên Sandra ngửa đầu ra sau và phá lên cười. Rồi cô kêu lên:
- Hãy làm tất cả nhưng gì cô muốn. Rosemary! Cô sẽ không thắng đâu?
Anh nắm lấy vai cô:
- Im đi Sandra? Rosemary chết rồi?
- Anh nghĩ thế à? Đôi khi em có cảm giác rằng cô ta vẫn còn sống?