Con lão bạch mao ngẩng cổ lên kêu o o mấy tiếng rồi xòe cánh ra đưa mình lên trên không bay đi. Độc Cô Nhạn rất lấy làm kỳ. Thiệt là trong giấc mơ chàng cũng không tưởng tượng đến chuyện này được. Lão bạch mao vừa rung động hai cánh đã bay vọt lên không như tên bắn. Tuy trên lưng trên cổ nó mang hai người mà không trở ngại chi hết. Nó quạt cánh một cái bay xa hàng trăm trượng. Chỉ trong nháy mắt hai người và một chim đã bay bổng lên từng mây. Độc Cô Nhạn quay đầu nhìn lại những tòa loan sơn chẳng biết tên là gì chỉ thấy một đám đen sì, cả đỉnh núi cũng không nhìn rõ nữa. Độc Cô Nhạn tuy võ công cái thế. Nhưng cảnh cưỡi chim bay lơ lưng chừng trời đây là lần đầu tiên chàng mới được nếm mùi, tinh thần chàng không khỏi mơ màng như người trong mộng. Lão bạch mao đột nhiên hót líu lo một tràng dài. Đôi cánh rung động không ngừng, nhưng mình nó vẫn bằng phẳng không lộn nhào không nghiêng ngửa. Lão bạch mao bay rất cao, phần nhiều nó xuyên qua những đám mây mù mà bay. Độc Cô Nhạn tai nghe gió thổi vù vù, tà áo bay lạch phạch. Đoàn Hiếu Vân ngồi phía trước Độc Cô Nhạn mà thực ra chẳng khác gì ngồi vào lòng chàng. Vì ở trên cao gió to, chàng phải vươn tay trái ra ôm lấy lưng nàng. Đoàn Hiếu Vân vẫn cón ngây thơ, tuyệt không một chút tà niệm nên nàng tự nhiên tựa người về phía sau. Phần lớn trọng lượng của nàng đều dựa vào mình Độc Cô Nhạn. Đồng thời gió thổi mạnh làn tóc mây của nàng bay đập cả vào mặt mũi Độc Cô Nhạn. Mùi hương của người xử nữ đưa và mũi chàng, khiến chàng cảm thấy say sưa ngây ngất. Độc Cô Nhạn đã nhiều phen bị đàn bà làm cho chàng nếm mùi thất bại chua cay, nên chàng có thành kiến đêm ghét đàn bà con gái. Chàng tự hứa nhất quyết không động tình với bất cứ một người đàn bà con gái nào dù là người đẹp như thần tiên. Chàng kiên quyết giữ tấm thân cô độc suốt đời. Thế mà lúc này hoàn cảnh trước mắt đã khiến tâm tình chàng có một mối cảm xúc khó tả. Đoàn Hiếu Vân là một thiếu nữ như nhược mắc phải tiên thiên tuyệt chứng, từ lời nói cho đến cử động, nhất nhất đều đượm vẻ thê lương khiến người ta phải xúc động. Nàng còn có chỗ rất đáng kính là không quản sống chết, không sợ nguy hiểm đi tìm kiếm mẫu thân, con người lòng dạ tàn nhẫn bỏ nàng từ thuở còn sơ sinh. Nàng hi vọng ở tấm lòng thành của mình có thể khiến cho mẫu thân và gia gia tái hồi đoàn tụ gương vỡ lại lành. Trong con mắt Độc Cô Nhạn thì hết thảy đàn bà con gái thiên hạ đều là cạm bẫy hồng nhan. Dù ai bề ngoài có nhu thuận tình tứ cũng chỉ là giả vờ còn trong lòng đều thâm độc như rắn rết. Nhưng Đoàn Hiếu Vân lại giống như một hồ nước trong ai cũng có thể nhìn tới tận đáy lòng nàng. Người thiếu nữ khả ái này ngoài tính nết ngây thơ thật thà, trong sạch và thê lương, tựa hồ không còn một chút gì khả nghi nữa. Độc Cô Nhạn nghĩ rất nhiều. Chàng càng nghĩ tinh thần càng rối loại. Lão bạch mao cứ chuồn qua những đám mây mà bay, dường như nó không mệt nhọc chút nào. Độc Cô Nhạn tuy trong lòng cực kỳ kinh dị mà cũng vui mừng không xiết. Chàng vẫn còn nhiều mối băn khoan khôn tả. Sau chàng không nhịn được khẽ hắng giọng rồi cất tiếng hỏi: – Lão bạch mao dù có nghe hiểu tiếng cô nương đi chăng nữa nhưng làm gì nó biết được núi Nhạn Đãng ở địa phương nào? Đoàn Hiếu Vân quay lại tươi cười đáp: – Ngươi cứ yên lòng! Lão Bạch mao là một con thần điêu rất thông minh. Đừng nói những núi to sông lớn, dù là một thôn ở hoang vu hay một thị trấn bé nhỏ, nó cũng tìm ra được. Độc Cô Nhạn càng lấy làm kỳ dị. Nếu nó linh khôn đến thế thì quả là một giống linh điểu phi thường. Dù lão bạch mao bay mau lẹ đến đâu, nhưng đường xa hàng ngàn dặm, nó cũng không thể bay một lèo tới nơi được. Sau khoảng thời gian chừng ba bốn giờ chiều, trời đã dần dần sáng ra. Độc Cô Nhạn cúi đầu nhìn xuống thì dù là đồn điền thôn ổ hay núi sông ngòi lạch. Chàng đều trông rõ nhưng chỉ thấy nhỏ xíu. Hiển nhiên lúc nãy con chim đang bay cao lắm. Đoàn Hiếu Vân ngửng đầu trông chiều trời rồi đột nhiên quay lại nhìn Độc Cô Nhạn nói: – Chúng ta bay ít ra là đã được một ngàn sáu trăm dặm, nên để lão bạch nghỉ một chút. Chúng ta ... Nàng lộ vẻ e lệ tủm tỉm cười nói: – Ta thấy đói rồi. Độc Cô Nhạn vội đáp: – Nếu vậy thì cô nương bảo nó hạ cánh xuống. Đoàn Hiếu Vân nở một nụ cười sung sướng nói: – Ngươi thật là tử tế! Việc gì cũng thuận theo lời ta. Độc Cô Nhạn lại chấn động tinh thần. Chàng lẩm bẩm: – Chính cô mới là người tốt. Ăn uống và nghỉ ngơi là những việc rất cần. Chẳng lẽ mình còn tự tuyệt hay sao? Độc Cô Nhạn còn đang ngẫm nghĩ đã thấy Đoàn Hiếu Vân khẽ vỗ vào đầu con lão bạch mao bảo nó: – Chúng ta cần nghỉ một lúc đã. Vậy ngươi xuống đi. Lão bạch mao lại líu lo một hồi. Nó cúp hai cánh lại, rồi hạ xuống vút một cái như sao sa, chớp mắt đã tới mặt đất. Hai người từ trên lưng chim bước xuống thì thấy nơi đây là một vùng sơn lâm hẻo lánh. Trái núi này không lớn lắm. Chung quanh những gò đống lô nhô, nhưng phóng xa tầm mắt có thể nhìn ra xa được. Hiện đang vào độc cuối thu, cây khô cỏ úa, một vùng tịch mịch hoang lương. Độc Cô Nhạn nhíu cặp lông mày hỏi: – Nơi đây quạnh quẽ hoang vu thế này thì đi đâu mà mua được thức ăn? Đoàn Hiếu Vân nở một nụ cười thần bí đáp: – Đừng lo! Chúng ta hãy đốt lên một đống lửa đã. Nàng nói xong gót sen thoăn thoắt đi lượm cành khô trên mặt đất. Độc Cô Nhạn trong lòng nghi hoặc, nhưng chàng cũng không ngần ngừ lập tức ra tay lượm cỏ khô cành nhỏ chất thành đống rồi đốt lửa lên cháy bừng bừng. Hai người còn đang đốt lửa thì lão bạch mao kêu lên một tiếng đoạn vỗ cánh bay đi. Độc Cô Nhạn ngơ ngác nhưng chàng không hỏi gì. Chàng biết con chim này đã thân cận Đoàn Hiếu Vân đến trình độ không thể chia lìa. Nhất định nó đi đâu rồi cũng bay về. Đồng thời Đoàn Hiếu Vân vẫn tỏ vẻ thản nhiên khiến chàng xác định ý nghĩ của mình là đúng. Quả nhiên chỉ một lát sau, đã nghe tiếng chim kêu. Con lão bạch mao bay về rất nhanh. Hai chân nó quắp một con thỏ nội và một con sơn trĩ. Miệng nó ngậm một xâu trái cây. Độc Cô Nhạn rất lấy làm kinh dị. Chàng không ngờ lão bạch mao còn hiểu việc hơn cả giống người. Chàng há miệng cứng lưỡi cơ hồ thốt không ra lời. Đoàn Hiếu Vân vẫn thản nhiên tươi cười nói: – Lão bạch mao không ăn thịt. Con sơn trĩ và dã thỏ này nó đem về cho chúng ta đó. Thế rồi hai người cầm sơn trĩ và dã thỏ bỏ vào đống lửa để nướng. Lão bạch mao đứng bên mổ những trái cây mà ăn. Sau chừng nữa giờ cả người lẫn chim đều ăn uống xong một bữa no nê. Hai người lại cưỡi chim tiếp tục cho bay về phía trước. Bây giờ đang giữa ban ngày, lão bạch mao càng bay cao hơn dường như lúc nào cũng xuyên vào những đám mây mà bay. Suốt một ngày hai người lơ lửng trên lưng chừng trời. Trời đã xế chiều, lão bạch mao đột nhiên hai cánh lại từ trên cao hàng mấy chục trượng hạ mình xuống, tốc độ giảm đi rất nhiều. Lúc này phía dưới chỉ thấy một đám đen sì bát ngát. Đây là một trái núi lớn. Đứng trên trông xuống, trái núi này rộng đến trăm dặm vuông. Lão bạch mao hót lên một tiếng dài nó bay lượn đi lượn lại bên trên trái núi lớn này. Đoàn Hiếu Vân quay lại nhìn Độc Cô Nhạn nói: – Tới nơi rồi. Trái núi này là Nhạn Đãng sơn đó. Độc Cô Nhạn trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn tả. Chàng không ngờ quãng đường lên núi Nhạn Đãng xa hàng mấy ngàn dặm mà chỉ đi một ngày một đêm đã tới nơi. Giả tỷ lấy được Kim Ty thảo một cách thuận lợi thì công cuộc cứu vặn kiếp nạn giang hồ có thể coi như đã xong một nửa. Độc Cô Nhạn đang ngẫm nghĩ thì Đoàn Hiếu Vân hỏi: – Núi Nhạn Đãng rộng lớn thế này. Nhưng ngươi muốn tới địa phương nào? Độc Cô Nhạn tỉnh ngộ đáp: – Tại hạ muốn tới Quỷ Sầu giản nhưng chẳng hiểu ở chỗ nào trên núi này. Đoàn Hiếu Vân chau mày hỏi: – Chắc lão bạch mao có thể tìm được ... Nàng khẽ vỗ vào đầu con chim bảo nó: – Đi kiếm Quỷ Sầu giản. Ngươi có biết địa phương đó không? Lão Bạch mao lại nổi lên một tràng líu lo rồi lập tức nó bay thấp xuống. Đoàn Hiếu Vân vội trầm giọng dặn chim. – Lão Bạch mao chớ nên kêu to như vậy, phải hạ thấp thanh âm xuống. Rồi nàng quay lại hỏi Độc Cô Nhạn. – Có phải ngươi bảo nơi đây nguy hiểm lắm không? Độc Cô Nhạn gật đầu lia lịa đáp: – Phải đấy nếu không cẩn thận thì mất mạng không chừng ... Cô nương cho tại hạ xuống rồi cưỡi chim bay đi để khỏi ... Không ngờ Đoàn Hiếu Vân cười hít hít ngắt lời: – Ngươi đừng nói chuyện xuống đây vội. Ta không phải là người tham sống sợ chết. Nhưng ... Nàng nhăn tít cặp lông mày hỏi tiếp: – Ngươi có thể cho ta biết đến đây để làm gì không? Độc Cô Nhạn đáp: – Chẳng dấu gì cô nương, tại hạ đến đây vì chịu lời ủy thác của một vị tiền bối võ lâm. Tại hạ đến Quỷ sầu để kiếm một thứ cỏ gọi là Kim Ty thảo đem về chế thuốc chữa một bịnh quái dị. Đoàn Hiếu Vân không hiểu gì liền hỏi: – Đến đây để hái thuốc thì có chi đâu mà nguy hiểm? Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười đáp: – Hái thuốc thì chẳng có gì nguy hiểm. Nguy hiểm là ở chỗ trong Quỷ Sầu giản kia trú ngụ một bọn cường nhân. Họ chính là những người đã mắc phải chứng bệnh quái dị đó ... Đoàn Hiếu Vân dương mắt lên hỏi: – Nếu thế thì lại càng kỳ nữa. Ngươi hái thuốc trị bện cho họ thì có chi độc ác! Vậy ngươi cứ mạnh dạn nói rõ cho họ biết trước họ sẽ khuyến khích giúp đỡ ngươi là đằng khác. Việc gì mà nguy hiểm. Độc Cô Nhạn thở dài hỏi lại: – Cô nương đã nghe thấy ai nói tới bọn Thuần Vu thế gia bao giờ chưa? Đoàn Hiếu Vân lắc đầu đáp: – Ta chưa thấy ai nói tới. Tuy ta ra ngoài đã ba bốn tháng nhưng đi đâu cũng chỉ có một mình, chứ chưa kết bạn hoặc tiếp xúc với ai cả. Vì thế mà ta tự xưng là Độc Cô Nữ. Độc Cô Nhạn chợt nhớ ra điều gì, chàng hỏi lại: – Cô nương còn nhớ bọn người che mặt vây đánh cô nương bữa trước không? Đoàn Hiếu Vân nghiến răng đáp: – Bọn chúng đều là bọn thổ phỉ hay quân cường đạo chứ gì? Độc Cô Nhạn nói: – Bọn họ là người Thuần Vu thế gia đó. Trước kia họ bị quần hùng võ lâm làm cho nguy khốn, nhà tan người chết, nên trốn lên đây để lánh nạn. Không ngờ họ vào đây rồi mắc phải bệnh hiểm nghèo không thuốc nào chữa được. Cả nhà Thuần Vu thế gia truyền đời không một ai tránh khỏi chứng bệnh này nên trong lòng họ căm hận đồng đạo võ lâm vô cùng. Một điều không may nữa là bọn họ đều mắc chứng bệnh quỷ quái mà không hiểu tại sao lại rèn luyện được kỳ công về tà môn. Người nào bản lãnh cũng rất cao cường. Đoàn Hiếu Vân không nhịn được liền nói xen vào: – Đúng thế thật. Bọn họ lợi hại vô cùng, nếu không được Lâm lão hiệp sĩ đó và ngươi ứng cứu thì ta chắc đã chết về tay họ rồi. Độc Cô Nhạn nói tiếp: – Hiện nay bọn họ thu thập rất nhiều nanh vuốt bố trí khắp nơi. Họ định phát động một cuộc đổ máu ghê gớm trên chốn giang hồ để báo thù mối huyết cừu cho tổ tiên ngày trước. Đồng thời họ căm hận sâu xa vì lưu lạc lên đây rồi mắc phải ác tật. Trên chốn giang hồ hiện nay đã rất nhiều người bị hại về tay bọn họ. Đến khi họ phát động thế công khắp nơi thì tình hình bi thảm biết đến đâu mà nói. Đoàn Hiếu Vân lấy làm ngờ vực lại hỏi: – Họ đã thế sao ngươi còn tìm thuốc để chữa trị bệnh cho họ. Độc Cô Nhạn trịnh trọng đáp: – Đó là biện pháp do một vị tiền bối võ lâm chỉ thị cho. Theo ý kiến vị này thì lấy chuyện giết người để ngăn cản cuộc tàn sát không phải là một biện pháp hoàn hảo. Muốn cứu vãn một trường kiếp nạn lớn lao cho võ lâm, nên tìm ra một biện pháp căn bản. Bọn Thuần Vu thế gia căm hận giang hồ về những việc phát sinh trước đây hàng trăm năm đã đành. Còn nguyên nhân mối thù hận hiện nay là chứng bệnh quái ác kia, họ không sao chữa được. Thế mà mình tìm thuốc chữa bệnh cho họ để giải trừ ác tật, dĩ nhiên mối cừu sẽ bớt đi và có thể cứu vãn được kiếp nạn giang hồ. Tại hạ thấy biện pháp này thật là tuyệt diệu nên mới mạo hiểm đến đây kiếm thuốc. Đoàn Hiếu Vân chúm môi một chút rồi nói: – Theo lời ngươi nếu họ phát giác ra thì mình không còn cách nào giảng giải cho họ biết được và phải đi đến cuộc động thủ. Độc Cô Nhạn trầm giọng nói: – Không phải tại hạ nói hoang đường. Nếu gặp bọn Thuần Vu thế gia thì ngay chính mình cũng khó yên thân được chứ đừng nói đến chuyện kiếm thuốc nữa. Đoàn Hiếu Vân không ngần ngừ gì nói ngay: – Vậy thì ta giúp ngươi. Lực lượng hai người hợp lại thế nào cũng hơn một. Độc Cô Nhạn vội xua tay nói: – Không được! Không được! Làm như vậy vạn nhất mà xảy ra chuyện bất ngờ thì tại hạ không còn mặt mũi nào nhìn thấy lệnh tôn nữa. Đoàn Hiếu Vân cười khanh khách hỏi: – Có phải ngươi đã nói là gia gia ta đã ủy thác ngươi vế việc trị bệnh tiên thiên cho ta không? Độc Cô Nhạn gật đầu đáp: – Đúng thế! Tại hạ đã vâng lời chỉ thị của Đoàn lão tiền bối đem hết tâm lực để chữa chứng bệnh đó cho cô nương lành mạnh như xưa. Đoàn Hiếu Vân nở một nụ cười đê mê hỏi: – Giả tỷ ngươi gặp chuyện bất trắc ở trong Quỷ Sầu giản này thì sao? Độc Cô Nhạn ngập ngừng đáp: – Gặp trường hợp này thì chỉ còn cách là xin lệnh tôn kiếm một người khác thay tại hạ trị bệnh cho cô nương. Đoàn Hiếu Vân nhăn nhó cười nói: – Nếu là việc dễ dàng như ngươi nói thì gia gia ta chẳng bôn tẩu đường xa muôn dặm bỏ mình ta ở nhà, hao phí mất mấy năm trời để đi kiếm thuốc. Độc Cô Nhạn ngẩn người ra một lúc rồi thở dài nói: – Nếu vậy thì không có biện pháp nào nữa. Tại hạ cũng đã đề nghị trị bệnh cho cô nương được rồi sẽ đi lấy Kim Ty thảo sau nhưng cô nương nhất định không chịu. Đoàn Hiếu Vân nở một nụ cười ngây thơ nói: – Bây giờ không nói đến chuyện đó nữa. Ta giúp ngươi đi kiếm thuốc cũng là tự giúp ta vậy. Nếu ngươi gặp điều bất hạnh thì ta cũng không thể nào sống được nữa ... Hai mắt nàng chiếu ra những tia sáng ngời như hai vì sao nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Nhạn ra chiều trìu mến. Nàng khẽ nói: – Tính mạng ta đã giao vào tay ngươi rồi đó. Bây giờ chúng ta tuy là hai người nhưng chỉ có một mạng. Nàng nói xong hai má ửng đỏ như hai áng mây hồng, bất giác cúi đầu xuống. Độc Cô Nhạn toàn thân rung động. Trong lòng chàng tựa hồ có luồng khí ấm áp thổi vào. Chàng trầm mặc hồi lâu không biết nói thế nào. Bất thình lình con lão bạch mao bay liệng mấy vòng rồi đột nhiên chúc đầu hạ xuống. Nó xuống rất mau chớp mắt đã hạ mình trên mặt đất. Độc Cô Nhạn nhảy xuống trước. Chàng thấy mình ở giữa đám loạn Sơn. Bốn mặt đều là núi non trùng điệp. Trời đã về đêm làm núi dày đặc. Độc Cô Nhạn chẳng biết mình ở nơi đâu mà cũng không sao nhìn rõ được xung quanh. Đoàn Hiếu Vân bước xuống sau. Nàng ghé xuống tân đầu con lão bạch mao khẽ hỏi nó: – Phải chăng đây là Quỷ Sầu giản. Lão bạch mao gật đầu mấy cái. Cổ họng nó khẽ bật lên tiếng òng ọc. Nó quay đầu mỏ nhọn chỉ về một bên. Độc Cô Nhạn nhìn về phía mỏ con chim chõ xuống thì thấy giữa hai rặng núi đồi lập nhau quả có một khe nước sâu, tiếng nước chảy rì rào. Hang núi này thật là hiểm hóc. Cả khe nước sâu len vào giữa hai bên vách núi cao chót vót. Thật là một cảnh âm u rùng rợn. Dù giữa ban ngày ánh mặt trời cũng không lọt vào được.