Dạo bước 13 phút
Trương Quế Chi
13 giờ. Dương bảo tôi rằng Dương cần thời gian mới - 13 phút không tôi. Trời nóng. Đổ tiếng lùng bùng. Tôi chỉ có cảm giác tiếng Dương bão hoà với không khí ẩm ướt nồng nồng. 13 giờ. Tôi không hiểu sao mình lại nhìn đồng hồ. Trời nóng. Tôi chỉ nhìn thấy môi Dương cử động chân thành. Dương hạ giọng, đưa bàn tay của tôi áp vào mặt. Tôi không thấy gì đáng bận tâm. 13 giờ 13 giây. “Dù sau 13 phút có chuyện gì xảy ra, em mãi mãi là người anh yêu”. Chẳng có gì đáng bận tâm. Tôi không có vẻ gì bất ngờ hay sửng sốt. Điều này khiến tôi bật cười. Những gì mãi mãi là những gì không có thật. Chẳng có gì đáng bận tâm. 13 giờ 13 phút. Quán cà phê ngoài trời dưới vòm lá trang bị không đủ để chắn nắng nóng. Hơi bốc lên ngùn ngụt. Tôi không hay biết Dương đã đi tự khi nào: bắt đầu 13 phút. Tôi ngồi đây im lặng và bắt đầu tha thẩn với những ý nghĩ tôi tự cho là mới mẻ. Tôi thở nhẹ hơn bình thường. Tôi muốn dạo bước một lát. Phố cổ quen thuộc vẫn đón chào tôi. Quán cà phê nằm sâu trong ngõ này tôi đã ngồi uống từ năm 13 tuổi, nơi tôi và Dương gặp nhau được 13 tháng 13 ngày. Những đường phố cổ cách quán 13 mét tôi đã lang thang suốt từ năm 13 tuổi và lang thang cùng Dương được 13 tháng 13 ngày. Hôm nay, tôi quên mất tên con phố. Tôi không muốn nhớ tên con phố. Tôi không thể nhớ nổi tên con phố. Đêm qua, tôi mơ thấy một con chim sẻ bị chết rũ trên cành. Nó khiến tôi manh nha cái ý nghĩ sẽ luẩn quẩn bên những gốc cây hiếm hoi trên con đường tấp nập. Tôi đi ra phố với một cú sốc nho nhỏ vì tiếng ồn ào. Có lẽ tôi đã vừa ở một miền nào khác. Những luồng di chuyển ào ào trên phố. Tự nhiên tôi thấy mình xa lạ. Rất nhiều người di chuyển với một vận tốc nhanh đến nỗi tôi không nhìn rõ mặt mũi họ ra sao. Họ đi về hai phía, tiến rất nhanh nhưng tôi không phân biệt nổi người nào tiến về phía trước, người nào tiến về phía sau. Tất thảy họ trông rất căng thẳng. Có lẽ vì trời nóng. Có lẽ vì họ đang lo lắng. Cuộc sống có quá nhiều thứ để lo lắng. Đáng nhẽ tôi cũng nên lo lắng. Hay tôi thật ra đang lo lắng mà chính tôi không hay biết. Chẳng có gì đáng để bận tâm. Họ sẽ chẳng bao giờ bỏ thời gian lo lắng cho tôi. Tôi cũng sẽ không tự bỏ phí thời gian nghĩ quá nhiều tới họ. Khi tôi đi lang thang với Dương, tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt Dương, chỉ có Dương là ít khi quay lại nhìn tôi, Dương thích ngắm mọi người, có lẽ cũng chăm chú như tôi bây giờ. Chẳng có gì đáng bận tâm. Tôi đang đi trên một con phố tôi quên mất tên. Tôi không muốn nhớ tên con phố. Tôi không thể nhớ nổi tên con phố. Tôi nghĩ mình thực sự đang dạo bước. Tôi đi với một vận tốc chậm hơn vận tốc của mọi thứ xung quanh. Có lẽ nhìn tôi đi chậm rãi tới mức ngứa mắt. Chẳng có gì đáng bận tâm. Tôi cho mình cơ hội ngắm những tiểu tiết. Đây là cơ hội lần thứ bao nhiêu tôi không nhớ. Tôi vẫn thường cho mình cơ hội ngắm những tiểu tiết. Cái vỉa hè nắm dưới chân tôi nhìn bẩn thỉu và nhộn nhạo. Tôi nhìn thấy nhiều rác và bã kẹo cao su vô kể. Cái vỉa hè có một bản lề đen sì là cái cống. Tôi thấy mình cứ đi một lát lại thấy một đống rác tạp nham - 13 đống rác to uỵch nằm ngay trước những cửa hàng, cửa hiệu bán toàn đồ truyền thống. Không hiểu sao tôi thấy buồn cười. Chẳng có gì đáng bận tâm. Khi lang thang với Dương, tôi chưa bao giờ nhìn xem dưới chân mình có những gì, có lẽ vì Dương cao hơn tôi 13 cm, tôi đã đo rồi, đỉnh đầu Dương cách đỉnh đầu của tôi 13 cm. Cái mùi quyện đặc biệt mà hôm nay tôi mới có dịp ngửi lại, cách đây 13 tháng 13 ngày, giống như mùi sữa tươi đóng váng lâu ngày, với tôi, như thế không dễ chịu, mỗi lần ngửi thấy mùi sữa tươi, tôi luôn buồn nôn. Cảm giác ngao ngán. Khi ở bên Dương, tôi chỉ ngửi thấy mùi nước hoa Dương dùng, mùi gỗ thông mát thoang thoảng, tôi thấy nhẹ người. Tôi lơ đễnh nhìn thấy mình trong gương những cửa hàng lụa. Trông vô duyên và xấu xí. Chẳng có gì đáng bận tâm. Chợt nhớ lại cái cảm giác ngạc nhiên khi tôi cùng Dương vào một cửa hàng thổ cẩm cuối phố chọn đồ, người trông hàng nói một tràng tiếng Anh với chúng tôi, tất nhiên tôi và Dương phải đính chính lại ngay, nhưng không chỉ để mua được đồ với giá rẻ... Ngày hôm đó, tôi và Dương cùng đứng trước gương gần giờ đồng hồ, không biết để làm gì. Tôi biết Dương buồn. Tôi cũng vậy. Tôi có thật sự xa lạ đến thế? Tôi không còn nghe thấy tiếng ồn ã xung quanh. Tôi đã bỏ lại nó phía sau lưng… Những vị du khách nước ngoài to béo, những chiếc xe xuồng to uỵch màu mè có trị giá bằng cả năm du học của tôi đặt ngông nghênh giữa đường khiến lối dạo bước của tôi trông mất cân đối. Khi tôi quen Dương, với tôi, xe Piaggio màu xanh rêu của Dương là đẹp nhất, cả đến lúc này, sau 13 tháng 13 ngày, tôi vẫn chưa thấy xe nào đẹp hơn xe Piaggio màu xanh rêu. Tôi quay sang đếm những hàng hoa trên đường. Tôi thích nhìn những khóm hoa lộng lẫy di chuyển trên đường, từ từ, đằng sau một cô đội nón. Dương, mỗi lần đèo tôi, vẫn luôn chọn con đường có nhiều gánh hoa nhất, dù đôi khi đó là con đường xa nhất, Dương nói thế, còn tôi, tin như thế. Tôi thường xuyên ngần ngại mua hoa của những gánh hoa di động, lúc nào tôi cũng muốn nhìn những gánh hoa đầy ắp. Dương bảo tôi ngốc vì nếu ai cũng nghĩ như tôi thì sẽ chẳng còn hàng hoa di động nữa. Hôm nay, cô đội nón thứ nhất bán toàn hoa chuối - thứ hoa tưởng dân dã nhưng không hiểu sao lại thường xuyên xuất hiện ở những nơi sang trọng. Đến lượt cô đội nón thứ hai, thứ ba,… 13 gánh hoa -13 cô đội nón làm tôi thấy người nhè nhẹ. Tôi bước 13 bước trên mây. Nhưng cô đội nón thứ 13 đi được một đoạn thì chuệnh choạng ngã xe, có một người phóng ẩu lướt qua làm cô bị mất thăng bằng. Chẳng có gì đáng bận tâm. Tôi cũng không ngạc nhiên khi cô hàng hoa chẳng nói câu nào. Tôi cũng không ngạc nhiên khi người phóng ẩu đang mặc một bộ quần áo nhìn rất lịch sự và đi một cái xe đắt tiền quay lại nói câu: “Con nhà quê!” rồi hậm hực lao đi như thể chính mình bị ngã. Tôi cũng không ngạc nhiên khi xung quanh không ai phản ứng gì và tiếp tục việc làm của mình một cách bình thản. Khi ngạc nhiên quá nhiều lần rồi, người ta không thể ngạc nhiên được nữa. Cả gánh hoa rơi xuống đất và bị nát gần nửa. Cô hàng hoa thứ 13 ngã với 13 vết xước chảy máu. Không hiểu sao, tôi lại chạy đến tới chỗ cô, nhặt giúp cô những khóm hoa bị văng ra xa. Tôi không chờ đợi gì. Tôi không ngạc nhiên khi cô nhìn tôi dè chừng. Tôi chào cô và lại tiếp tục dạo bước. Tôi biết tôi có thể cho cô hết thảy số tiền trong túi, có lẽ nó cũng đủ để trả cho số hoa bị nát của cô nhưng tôi nghĩ nếu làm vậy, có lẽ tôi cũng không khác người vừa phóng xe làm cô ngã là mấy. Khi ở bên Dương , tôi nghĩ mình lương thiện hơn, chí ít là lương thiện như một người bình thường. Dương hay giúp đỡ người khác trong số đó có rất nhiều người hoàn toàn xa lạ, khi tôi hỏi lý do, Dương hay ngân nga câu: “Vì tôi là một người lịch thiệp” và kết thúc bằng một nụ cười bâng quơ. Ừ, tôi giúp cô hàng hoa vì tôi là một người lịch thiệp. Tôi bật cười. Người thành phố là những người lịch thiệp. Tôi bật cười lần nữa. Điệu bộ của tôi có lẽ nhìn ngớ ngẩn. Chẳng có gì đáng bận tâm. Tôi đi chậm nhất đến mức có thể. Tôi gần như chạm được cả vào thời gian. Một con phố tôi quên mất tên. Một con phố tôi chẳng muốn nhớ tên. Một con phố tôi không nhớ nổi tên. Cũng không có gì đáng để bận tâm. 13 giây nữa hết 13 phút dạo bước.13 giây nữa hết 13 phút Dương không có tôi. Một-hai-ba-bốn, tôi trả lại cho con phố sự ồn ào, năm-sáu-bảy-tám-chín -mười, tôi trả lại sự bình tâm cho những khuôn mặt trên đường, họ vẫn tiếp tục lao đi để hoàn thành nốt những công việc giống ngày hôm qua và giống ngày mai, cũng như tôi, mười một - mười hai - mười ba, tôi trả lại sự tò mò của mình lên những khóm cây, không nghe thấy nổi một tiếng chim ở đây, sẽ chẳng có con chim sẻ nào hết, một con chim sẻ chết rũ lại càng không. Chuông điện thoại của tôi reo, tôi chờ 13 hồi chuông đổ và nhấc máy để nghe 13 từ quen thuộc của Dương...