− Trời ơi, cô chủ, cô vẫn còn nằm ư? Sáng bạch ra rồi! Em mang càfe cho cô đây- Eliza vừa liến thoắng vừa đặt khay cafe lên chiếc bàn sát cửa sổ rồi xăng xái cuốn rèm cho ánh mặt trời lọt vào phòng. Đến khi quay lưng lại, cô mới nhận thấy Bá tước đang ngồi chễm chệ trên giường miệng cười toe toét, còn cô chủ thì giúi mặt vào sau lưng chồng. Eliza vội cắm mắt xuống sàn và nhún gối chào.
− Chúc ông chủ buổi sáng tốt lành.
− Lần sau cô nên gõ cửa trước khi vào thì hơn, Eliza. Và mang thêm phần cafe cuả tôi nữa- Bá tước nói, không ngưng nụ cười.
Eliza lật đật chạy đi, nét mặt hớn hở. Thật vui bao nhiêu khi mọi việc cuả cô chủ đã trở lại tốt đẹp.
Trong phòng, Bá tước kéo vợ ngả vào lòng mình.
− Anh chưa bao giờ được ngắm em khi em vừa thức dậy. Em cũng không biết trông em ngon lành đến mức nào đâu!- Chàng nói và hôn vào mũi nàng.
Nàng đáp lại chàng bằng vòng tay xiết chặt khiến chàng rên lên vì sung sướng và lại toan ngã nàng ra đệm.
− Kià, Bran, cafe nguội hết rồi, mà Eliza lại sắp vào đấy.
Eliza vào thật. Cô đặt khay cafe cho Bá tước lên bàn và biến thật nhanh. Dĩ nhiên là sau đó, khay tách vẫn còn nguyên và cafe thì nguội ngắt, chẳng được ai động đến.
Rất muộn họ mới rời khỏi giường. Bá tước nhìn theo nàng đi ra bồn rửa mặt, đôi hông đung đưa uyển chuyển. Nàng đã làm cho chàng sung sướng biết bao và chàng vẫn còn thèm khát nàng biết bao. Nàng là tất cả đối với chàng, và chàng muốn ở bên nàng mãi, chỉ một mình nàng thôi.
− Kate, mặc cái gì đơn giản thôi nhé. Chúng ta sẽ đi nghỉ ngoài trời, em và anh!
− Ôi, thích quá!- Nàng reo lên, quay lại nhìn chàng, khuôn mặt sáng ngời vì hạnh phúc.
Chàng thở dồn. Lạy Chuá, nàng tuyệt vời quá, đôi mông cong cong, đôi vú rung rinh mỗi khi nàng bước đi. Chàng thấy mình lại bắt đầu bị kích thích và chàng khẽ gọi nàng.
− Kate.
Nàng đã cầm chiếc váy muxơlin vàng trong tay
− Gì cơ, Bran?... Ồ không Branwell!- Nàng nói dứt khoát và lùi lại- Bây giờ thì đã quá muộn để ăn sáng, nhưng em lại không định bỏ nốt bữa trưa, và vì chúng ta sẽ ăn ngoài trời, em phải xuống bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn. Vậy nên hãy chịu khó thèm thuồng đã, thưa ông!
Chàng thở dài, miễn cưỡng bước xuống giường và sang phòng bên sửa sọan. Nàng vừa mặc quần áo vừa ngân nga hát khiến cho con tim chàng đập rộn lên vì hạnh phúc. Khi chàng chuẩn bị xong, nàng vẫn đang chải tóc trước gương. Chàng đến sau lưng nàng, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu nàng.
− Đừng vấn tóc lên, Kate. Anh thích em để thế này hơn.
Nàng mỉm cười.
− Vâng, em chỉ buộc lại cho gọn thôi- nàng nói và ngắm nhìn đôi mắt xanh biếc cuả chàng trong gương. Ôi, lạy Chúa, nàng yêu chàng quá đi mất, ý nghĩ làm cho nàng run rẩy khắp người.
− Thôi, để anh lãnh việc hộ em, con ốc sên cuả anh, chắc đầu bếp sẽ kịp xào xáo trong khi em ngắm vuốt đấy.
Chàng nói, bước ngang qua phòng và còn gửi nàng một cái hôn gió trước khi rời khỏi cửa. Thật kỳ lại, chàng tự cười mình, chưa bao giờ chàng có những cử chỉ ngớ ngẩn như vậy với bất cứ người đàn bà nào. Nhưng bây giờ điều đó khiến chàng thích thú và sung sướng nữa! Chàng vừa chạy xuống cầu thang vừa huýt sáo ầm ĩ khiến Kirkly và mấy người hầu đưa mắt nhìn nhau dò hỏi.
− A, Kirkly đây rồi. Lão bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ngay nhé.
− Dạ, thưa ông chủ.
− Bà chủ và tôi sẽ đi ra ngoài trời.
− Vậy à!- Willy ở phòng khiêu vũ bước ra reo lên- Ý kiến hay đấy.
− Cậu không được mời đâu, Willy- Bá tước nhã nhặn nói.
− Cậu nói cái quái gì thế!- Willy nổi tự ái.
− Xin lỗi Willy, nhưng cậu biết đấy, tuần trăng mật mà- Bá tước nhoẻn miệng cười.
− Trăng mật ư? Ma quỷ ơi, thế mà tớ quên khuấy mất... à, tớ lại còn chưa tặng quà cưới cho cậu nữa chứ. Được, sẽ có ngay trong hôm nay.
Cũng vào thời gian đó, Jack Walepole đến gõ cửa ngôi biệt thự nhỏ cuả Bá tước Mirabel. Một cô hầu xinh xắn ra mở cửa, mắt cô ta trợn ngược khi nhìn thấy gã đàn ông loắt choắt trước mặt, nhưng cô ta cũng đứng tránh ra để cho hắn vào và yêu cầu hắn đợi để cô thông báo với ông chủ.
− Mời ông ta vào ngay. Nhanh lên- Mirabel ra lệnh. Y không muốn một người khác tình cờ nào có thể bắt gặp. Walepole lọt vào thư phòng và khép cửa lại sau lưng.
− Chúc buổi sáng tốt lành, ngài Bá tước.
− Thật không?
− Chắc chắn, bởi vì tôi có một số thông tin có thể cho bọn ta một món tiền kha khá- Walepole nói và xoa hai bàn tay với những ngón ngắn ngủn vào nhau.
Mirabel nhìn hắn với vẻ ghê tởm.
− Tôi mới là người đánh giá chuyện đó, Walepole!
− Tất nhiên, thưa ngài- Walepole đáp, vẻ mặt bí hiểm.
Cửa lại mở và lần này là công nương Moravia bước vào, bộ xiêm trắng mỏng tang bồng bềnh, lả lướt quanh thân hình gợi cảm cuả nàng, và Mirabel nhíu mày khi thấy gã đàn ông trông giống như con cóc cứ nhìn chòng chọc vào khuôn ngực đầy căng cuả cô em.
− Mora! ngồi xuống kia- y gắt và chỉ vào chiếc ghế bành tít tận góc phòng rồi ra lệnh cộc lốc- Nào, kể đi, Walepole.
− Nước Phổ đã từ chối gia nhập liên minh thứ ba, tuy nhiên Frederick William III chưa công bố quyết định này trong khi liên minh đang tập hợp lại lực lượng cuả nó.
− Có thế thôi à?- Mora kêu lên.
− Không, Mora, em không hiểu đâu. Điều này rất quan trọng, vô cùng quan trọng- Mirabel thốt lên vẻ kích động- Bởi vì Pitt là người tổ chứa lãnh đạo liên minh thứ ba. Ông ta đang hy vọng, đang cầu nguyện, hoa. có chúa trời và ma quỷ mới biết được ông ta cần quân đội Phổ đến mức nào. Nếu họ không gia nhập ông ta sẽ không đủ lực để chiến đấu! Napoleon cần phải biết tin này ngay. Tôi sẽ chuẩn bị thông điệp. Đúng đấy, Walepole, chuyến này chúng ta vớ to rồi.
Walepole nhăn nhở cười.
− Tôi đã nói mà, ngài Bá tước. Ngài muốn tôi đi Damchurch bây giờ chứ?
− Hẳn rồi!
− Tôi sẽ đi ngay, nhưng trước hết chúng ta hãy ăn trưa đã. Tôi phóng một mạch từ London về đây, bụng đã lép xẹp rồi.
Mirabel trừng trừng nhìn hắn. Y lấy làm gớm ghét gã đàn ông dị dạng này. Y có những lý do chính trị cũng như cá nhân để hoạt động gián điệp. Trước tiên họ phải hất cẳng bọn Áo đã, sau sẽ đến lượt quân Pháp. Còn Walepole thì đích thị là một tên phản bội. Tuy nhiên, y lại cần hắn ta.
− Ồ, tất nhiên. Mora, bảo cái con hầu ngớ ngẩn cau? em dọn bữa trưa cho ông Walepole. Chúng tôi không ăn trưa, nhưng rất vui sướng được khoản đãi ông. Mirabel nói và bỏ ra khỏi phòng.
Họ lọt vào một thung lũng hẹp, kín đáo, khung cảnh thật nên thơ. Không gian phảng phất mùi hương cuả vô số loài hoa dại, tiếng suối chảy róc rách hòa chung điệu với tiếng chim ca.
Kate nhấp từng ngụm nước chanh, nhìn những chú sóc xinh xinh đang nhảy nhót trên cành, đôi mắt xám cuả nàng ngời lên vui thích. Bá tước ngồi bên, nhấp rượu, chốc chốc lại đưa ngón tay chạm vào mặt nàng, vuốt ve má nàng. Chàng không thể cưỡng nổi những cử chỉ say sưa ấy. Đầu óc chàng chuếch choáng vì hạnh phúc. Chàng uống cạn rượu rồi đẩy chiếc ly ra, ngồi sán lại gần nàng.
− Nào, bây giờ đến món tráng miệng.
Chàng thì thầm và kéo nàng ngã xuống cỏ. Nàng hét váng lên, bật cười khanh khách và bỏ chạy. Nhưng chỉ ba bước, chàng đã tóm được eo nàng, còn nàng vừa cười vừa thở, ngực phập phồng trồi lên qua khuôn áo. Ham muốn cuả chàng đột ngt bùng lên dữ dội và chàng đẩy nàng áp lưng vào một thân cây trường xuân.
Chàng gỡ sợi ruy băng, lùa tay vào suối tóc mềm như lụa cuả nàng, và chàng cúi xuống tìm môi nàng. Tay chàng lần tìm bầu vú nàng trong khi môi chàng trút những nụ hôn cuồng dại lên khắp mặt nàng.
− Anh... anh làm cái gì vậy?- nàng hổn hển.
− Đóan xem, em yêu!
− Nhưng...không được đâu, nhỡ có ai nhìn thấy chúng ta- nàng phản đối nhưng trong khi nàng nói, bàn tay chàng đã tìm thấy cái chỗ cần tìm.
− Xung quanh đây không có ngôi nhà nào, Kate- chàng thì thầm gấp gáp- và anh muốn em, ngay bây giờ... Ở đây, giữa đất trời, hoa lá và gió xuân ve vuốt.
Ý nghĩ thật buồn cười và cũng gợi tình, nhưng nàng phải nhớ đến khuôn phép.
− Không! Anh thật kỳ quái! Chẳng đứng đắn chút nào...
− Anh mặc kệ, em yêu ạ- chàng nói, một tay nâng nàng lên trên thân cây hơi ngả, một tay lần cởi cúc quần mình.
− Anh làm cái gì vậy?- nàng lại hỏi, không hiểu chàng làm gì được ở cái tư thế kỳ quái như thế này.
Nàng bám chặt lấy cổ chàng cho khỏi ngã trong khi tay chàng vẫn bận rộn với các loại khuy cúc. Cuối cùng, chàng cũng tháo được hàng dây thắt ở cổ áo nàng và giúi mặt vào bầu vú êm ái của nàng, đồng thời kéo hai đùi nàng dạng ra, tưa. lên hai bên hông mình. Gần như ngay lập tức, nàng cảm thấy cái vật cuả chàng đã ở giữa hai đùi mình, nhưng nó không đi thẳng vào mà lại chờn vờn, mơn trớn bên ngoài làm cho nàng run lên bần bật vì thèm khát. Nhưng dường như chàng chưa muốn kết thúc khúc màn dạo đầu. Chàng cứ kéo dài mãi những vuốt ve cuồng dại, sung sướng nghe những tiếng rên rỉ cuốn quít cuả nàng, bởi vì chàng muốn nàng đón nhận chàng trọn vẹn.
− Bran, yêu em đi! Đi chàng!- nàng kêu lên, toàn thân căng thẳng.
Lạy Chúa, chưa một người đàn bà nào cho chàng khoái cảm tột đỉnh như thế này, không phải chỉ là thể xác, mà tâm hồn chàng cũng ngất ngây, bay bổng. Chàng ngả nàng xuống cỏ, thầm nghĩ thế giới chỉ còn là chốn đày đọa khi chàng không có nàng.
− Nào, Walepole, ông đã nghỉ ngơi và đã lấy lại sức. Thư đây, hãy nói với ông ta là tôi đợi hồi âm.
Bá tước Mirabel nói và chìa tấm phong bì cho Walepole đang ngồi trước cái đĩa sạch trơn.
− Tôi sẽ đi, sẽ đi ngay, Walepole vừa đáp vừa xỉa răng tanh tách- nhưng ngài còn quên một thứ, đúng không?
− Hoàn toàn không- Mirabel lôi trong túi áo ra một cái ví da nhỏ- tôi nghĩ chừng này đủ làm vừa lòng ông, và cả tay chân cuả ông.
− Dẹp mẹ nó bọn tay chân đi! Bọn chúng thì biết gì ngoài nốc rượu và cắt cổ người ta! Có nguy hiểm chăng là cho thằng tôi đây này!
− Ông muốn nói gì?- Mirabel hỏi, mắt nheo lại.
− Tôi muốn nói rằng- Walepole xóc xóc chiếc ví da- cái này chưa đủ nặng. Tôi phải được gấp đôi!
− Ông xéo đi.
− Thì xéo, nhưng cứ phải đưa gấp đôi ra đây- Hắn nhơn nhơn đáp.
Mirabel trừng trừng nhìn hăn, nhưng y chẳng còn cách lựa chọn nào khác. Bây giờ dã quá muộn để bắt mối liên hệ khác trên xứ sở này, mà mẩu tin mới thì lại cần được bán đi ngay. Vả lại, Walepole cũng đã tỏ ra đắc lực về nhiều mặt.
Y buông ra một câu chửi tục rồi đi tới bàn viết, mở ngăn kéo, lôi ra một túi tiền nữa và quẳng lên bàn. Walepole lon ton chạy đến nhặt và biến đi còn nhanh hơn ma quỷ! Hắn cuốc bộ xuống con phố kề dưới chân biệt thự Mirabel, nơi có khu chuồng gửi ngựa, trả tiền và lấy lại ngựa cuả mình.
Cùng lúc đó, Branwell và Kate xuất hiện ở góc phố, đang cười nghiêng ngả trên mình ngựa. Đột nhiên Kate há hốc mồm và sợ hãi bấu chặt lấy tay chàng.
Chàng liền ghìm cương ngựa và vòng tay ôm lấy nàng.
− Lạy Chuá, em sao thế, em yêu?
− Người kia- Kate thở hổn hển, trân trân nhìn Jack Walepole đang phi ngựa về phiá họ.
Jack Walepole cũng đã nhận ra nàng. Lúc đi ngang qua, hắn nhấc mũ chào, một nụ cười độc ác loé lên trong hai hốc mắt đen thui. Vẻ mặt Kate biểu lộ nỗi kinh hoàng.
− Hắn là ai thế, Kate?
− Jack Walepole- nàng thì thào.
Bá tước chẳng lạ gì cái tên này. Nhưng gã đàn ông khả nghi ấy có thể liên quan gì tới Kate cuả chàng, tại sao nàng lại biết hắn? Chàng không phải thắc mắc lâu, vì Kate đã bật thốt lên, giọng run rẩy.
− Hắn đã suýt cưỡng đoạt em trên tàu Bermudian!