"Sóng trải dài trên bãi biển không người...”
Ngòi bút lạo xạo trên tờ giấy gấp tư, trinh trắng như chiếc khăn voan cô dâu. Anh không tài nào nghĩ được câu thơ thứ hai. Chỉ sau những nỗ lực kéo dài anh mới có thể tách ra khỏi những âm thanh của ba hay bốn cái máy đập đang làm rung chuyển cả khoảng sân; nhưng thật khó mà bắt mình nghĩ đến bãi biển không người và những bọt sóng chạy dài trong âm thanh thình thịch, thình thịch!
Và cuộc nói chuyện của hai robot giúp việc đã giết chết không thương tiếc câu thơ thứ hai. Chúng la hét hết volume và câu chuyện phiếm của chúng khiến anh có ý tưởng về một cuốn tiểu thuyết không tưởng với nhân vật chính là hai người giúp việc khiêm nhường. Sau đó câu chuyện đầy mùi hành tây và những chuyện bếp núc vớ vẩn của chúng bị cắt ngang bởi bộ phim dài tập với ầm ầm tiếng súng và những giọng nói khi chói tai khi rì rầm mang khẩu âm Puerto Rico.
“Sóng trải dài trên bãi biển không người… Chàng cao bồi phi trên thảo nguyên xa…”
Quỉ tha ma bắt! Chẳng lẽ không có cách nào tách nhận thức khỏi những âm thanh gây nhiễu tai quái này? Và tiếp theo là những thông tin nóng hổi về mối bất hòa của hai vợ chồng trên tầng ba, về tình trạng của bà bầu hàng xóm và tình hình trên sao Hỏa: trên tầng ba những đứa trẻ chơi trò sao Hỏa, tiếng la hét inh ỏi của chúng vang rất xa. Và những ngọn sóng vẫn đang trải dài trên bãi biển không người, chẳng có hi vọng gì về sự xuất hiện của câu thơ thứ hai. Bằng một cử chỉ thể hiện sự chia tay hình tượng với nàng thơ, Felix xé vụn trang giấy gấp tư mới vừa kịp mất đi sự trong trắng nguyên sơ của mình.
Anh bước ra phố. Ít ra thì ở đây cũng ồn đến mức không nghe thấy gì hết.
Chỉ có những chiếc máy đập xoắn ốc, những chiếc ôtô năng lượng hạt nhân chạy ì ì và tiếng rú của những đoàn tàu lao đi trên những đường ray mono. Chiều nay anh và vợ định đi xem phim ba chiều, nhưng để có được một chỗ ở bãi xe phải đi sớm một tiếng và nhập vào đuôi đoàn xe dài rồng rắn đang ì ạch tiến về trung tâm thành phố. Chỉ ở trong ôtô mới có sự yên tĩnh, chỉ ở đó chứ không phải là trong phòng ngủ, nơi không bao giờ có thể tin được rằng cặp vợ chồng ở căn nhà bên cạnh, được ngăn cách bởi bức vách dày 2-3 cm, sáng hôm sau sẽ không kể về những điều anh và vợ vừa nói với nhau tối hôm trước. May mà giường không kêu.
Ôi, sự yên tĩnh của người ngồi sau tay lái, bị bao vây bởi hàng trăm chiếc ôtô đóng kín khác. Ôi, những cái đầu đang nói qua kính cửa xe mà bạn không thể nghe thấy gì, nếu chủ nhân của chúng không thò hẳn đầu ra để mắng chửi bạn khi bạn hơi quệt vào sườn xe của họ hay không nhường họ! Nhưng sự yên tĩnh - đó là sự yên tĩnh ẩm ướt của nhà tắm hơi kiểu Phần Lan, sự yên tĩnh giữa hàng nghìn âm thanh và trong đó không có mùi hương của nhựa thông và quả tầm xuân.
Cuối cùng họ cũng đã tới được rạp chiếu phim ba chiều. Dù phải chen lấn bẹp ruột ở cửa vào và sau đó là ở cửa ra, dù phải nghe tiếng la hét của hàng nghìn khán giả trong những pha rùng rợn và những tiếng cười hô hố trong những pha hài, ở đây họ dù sao cũng được yên tĩnh, bởi nếu không tính đến những giây phút kể trên, những giây phút lôi tuột Felix trở về thực tại (mà chúng cũng không đến nỗi nhiều lắm), buổi chiếu phim đối với anh giống như một bến cảng yên tĩnh. Các chuyên gia âm thanh đã bảo đảm sự cách âm tuyệt đối của phòng thu, và nếu như tiếng ồn không mong muốn nào đó vẫn lọt vào được bề mặt láng mịn của băng hình thì các biện pháp kỹ thuật nhiều hơn cả cần thiết sẽ loại bỏ chúng. Mà làm sao có thể dựng một bộ phim, nơi giọng của các diễn viên bị quảng cáo nước rửa chén át đi?
Sau buổi chiếu, họ quay trở về nhà và ăn một bữa tối đơn giản, nhưng phải nuốt vội và kìm nén sự ghê tởm, bởi trong sân vẳng đến những lời phàn nàn ồm ồm của người hàng xóm thông báo với các cư dân về món hầm muốn ói mửa mà vợ anh ta cho anh ta ăn.
Hôm nay là thứ bảy. Về lý thuyết điều đó có nghĩa là giấc ngủ của họ dài hơn một tiếng so với những gì họ có ngày thường. Nhưng đó chỉ là lý thuyết. Căn hộ tầng trên có khách, và buổi tiệc kéo dài đến năm giờ sáng, còn trong nhà những người hàng xóm khác tivi ồn ào cho đến tận khi đài truyền hình kết thúc buổi phát sóng. Vô tuyến và buổi tiệc hòa lẫn nhau, và điều này an ủi Felix đôi chút, anh đang cố tiếp tục bài thơ bị ngắt mạch với một cố gắng phi thường của ý chí. Rồi sau đó anh ngủ theo phương pháp yoga, giấc ngủ rồi cũng đến kéo đôi mi mắt mệt mỏi khép lại.
Anh mơ thấy hòn đảo hoang nơi anh và vợ sống như Robinson Crusoe. Không có âm thanh nào ngoài tiếng rì rào của lá trên ngọn cây và tiếng thì thầm của biển; nhưng bỗng bản hòa âm đó lại nằm lọt trong bức tranh có nhịp điệu châu Phi- Cuba và trên bãi biển của hòn đảo hoang xuất hiện một đám khiêu vũ với tiếng nhạc nhảy ghê rợn…
Họ bị đánh thức vào lúc bảy giờ sáng bởi tiếng rít của vòi nước: hàng xóm trên tầng tư thông báo cho tất cả cư dân về dự định đưa cả nhà ra ngoại ô của mình bằng âm thanh của máy cạo râu điện và tiếng búa điện của người vợ đang khẩn trương chuẩn bị món bíttết ngoài bếp cho chuyến picnic.
Nhịp điệu sôi nổi đó tuyên chiến không khoan nhượng với những kẻ lười nhác và thích ngủ nướng, và nửa tiếng sau nó được hòa nhịp cùng với bài hát thiên thần của dàn đồng ca thiếu nhi, pha trộn một cách trơ trẽn với những bài hát thời thượng. Felix và vợ vội vã mặc quần áo, và ôtô của họ đã nhanh chóng hòa vào đoàn xe bất tận đi về hướng núi. Mất nguyên ba tiếng đồng hồ để vượt qua 90 cây số, nhưng bù lại ở đó thiên nhiên đang đợi họ! Và họ len lỏi dưới bóng thông xanh, cố gắng không giẫm lên những đôi đang yêu nhau hay những người đi nghỉ đang bày biện thức ăn đem theo.
Felix hít đầy lồng ngực: không thể bỏ qua giây phút khi mũi được hưởng hương vị của thiên nhiên, bởi vì ngay sau đó nó sẽ bị các mùi của axit amin tổng hợp hay của những thứ ít có khả năng ăn được khác đánh bật.
“Quên đi, bằng mọi giá phải quên đi! Không lẽ ta luyện yoga là uổng công sao?” - Felix buồn bã nghĩ. Nếu như nói về những thú vị của khứu giác thì toàn bộ vấn đề là ở chỗ đứng trên quan điểm của yoga học, phải lọc bằng tưởng tượng để loại bỏ tất cả những mùi khó chịu, để rồi tận hưởng tiếng thông reo và hương thơm của xạ hương bị giẫm nát.
Họ tiếp tục đi. Chỗ này hầu như không có người đi nghỉ: mọi người ai cũng tránh leo núi trong khả năng có thể. Từ vách đá có tấm biển quảng cáo của một công ty mắt kính nổi tiếng, họ phóng tầm mắt ngắm phong cảnh. “Thật tuyệt vời!” – Felix tự nhủ khi ôm eo vợ. Vâng, xung quanh là thiên nhiên thật sự nếu như không để ý đến tấm biển quảng cáo và hai, ba vỏ thuốc lá vương vãi dưới chân cũng như những thứ đã bị bỏ lại từ chủ nhật tuần trước, mấy mẩu thuốc lá và một thứ mà Felix đã vội vàng giẫm lên trước khi vợ anh kịp nhìn thấy.
Anh lại dịu dàng ôm vợ. Họ muốn một lần nữa lại được thấy mình là cô dâu và chú rể, lén trao nhau những nụ hôn đầu tiên, được tận hưởng việc yêu nhau mà không có tai mắt người ngoài, và chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ làm họ thêm phấn khích. Và họ chìm sâu hơn trong những âu yếm, như thể chưa bao giờ được tận hưởng điều mà những người khác đã từ lâu quen phơi bày trước thiên hạ.
Một viên đá bay ngang đầu họ, rồi một viên khác rơi xuống đất cách họ chỉ vài centimet. Felix chồm tới nhưng chỉ nhìn thấy mấy cậu bé cười hô hố bỏ chạy từ phía sau tảng đá bên cạnh. Và họ quyết định không tiếp tục âu yếm nhau nữa, chính xác hơn là họ làm điều đó trong suy tưởng. Nhưng đã đến giờ của bữa sáng thứ hai và cái đói đã lên tiếng. Họ mở những gói thức ăn ra, còn chuyện những hòn đá họ cố gắng quên đi. Sau đó Felix mang giấy và thức ăn thừa xuống thùng rác gần nhất, may mắn làm sao nó vẫn đang rỗng không, và thanh thản quay trở về tảng đá yêu thích của họ.
Ở nơi này có thể nói về mọi chuyện trên đời và thậm chí là nằm ngắm những đám mây trôi, nếu cố gắng không chú ý đến ba chuyến tàu vũ trụ nối đuôi nhau đến những chiếc máy bay phản lực cùng hai chiếc helitaxi bay thành đoàn. Dù vậy họ vẫn kịp có vài phút ngắm nhìn những đám mây to và thả trí tưởng tượng để nhìn thành những con quái vật trước khi chiếc máy bán dẫn ở đâu đó lên tiếng thông báo kết quả những trò chơi cuối cùng và họ cúi đầu lê bước tới xe của mình.
- Các ngài có chỗ nào để tôi và vợ tôi có thể ở vài ngày chỉ có một mình không? – Felix hỏi đại diện hãng du lịch.
- Ngài đang mơ ước đến điều không thể, nhưng công ty chúng tôi sẽ cố gắng tìm cho ngài một nơi tương tự với yêu cầu của ngài, - anh ta trả lời và nhìn Felix vẻ khác lạ, như thể anh là bệnh nhân tâm thần mới trốn từ một bệnh viện cùng loại. Chẳng mảy may hi vọng, Felix lại lặn ngụp vào biển âm thanh của đường phố.
Không lẽ đến tận cuối đời anh phải nghe và thuộc lòng những quảng cáo bất tận? Lúc nhỏ, khi thầy giáo bắt học thuộc lòng bản cửu chương, anh vẫn còn có những ngày nghỉ. Nhưng giờ đây anh chẳng có chút hi vọng nào. Đôi khi anh bắt gặp mình sử dụng từ ngữ và giọng điệu của các nhân vật trong phim khi nói chuyện với vợ. Và cả cuộc đời của anh cũng vậy, nó không phải là của anh: như là không chỉ một bộ óc mà là năm mươi hay hơn nữa đang trú ngụ trong cơ thể anh và tất cả bọn chúng đều cùng làm việc một lúc.
Thí dụ, về cuộc sống riêng tư của các cô hàng xóm anh biết nhiều không kém gì các ông chồng của họ, và nếu như vào một ngày đẹp trời anh bỗng nhiên có ý muốn lừa một trong số họ, anh sẽ lên giường với một phụ nữ mà anh biết tất cả những bí mật của cô ta. Điều tương tự cũng sẽ xảy ra với vợ anh nếu như anh và cô ấy phải sống suốt đời trên giường kẻ khác.
Quên đi, bằng mọi giá phải quên đi! Những sức ép tâm lý đi liền với chuyện này vượt quá khả năng thể chất của anh và điều đó cho anh quyền được tìm kiếm sự yên tĩnh.
Hai ngày sau, chuông điện thoại video reo. Không, đó không phải là sự nhầm lẫn và cũng không phải là một trong số những kẻ thích đùa qua điện thoại, không phải là thông báo qua radio chia buồn với Felix và vợ anh vì họ đã đánh mất hàng mấy trăm peso do không biết đến sự tồn tại của chương trình X nào đó của một công ty sản xuất bột giặt Y nào đó.
Không, lần này họ nghe thấy giọng người thật đang đàm thoại với họ! Đại diện công ty du lịch thông báo rằng họ đã tìm được một nơi lý tưởng trên một trong những hòn đảo gần bờ! Công ty đã thuê helitaxi chở họ đến đó với toàn bộ hành lý. Bảo đảm hoàn toàn yên tĩnh bởi lẽ đó là hòn đảo hoang. Tuy nhiên họ sẽ phải ngủ trong lều, tự mình nấu ăn nhưng đó lại chính là điều mà vợ chồng họ mơ ước!
Họ chấp nhận lời đề nghị mà không hề mặc cả và ngay ngày hôm sau họ đã có mặt ở đó, chỉ mình họ, giống như Robinson Crusoe, trước một người làm chứng duy nhất là biển cả đang đập bầu ngực lam ngọc vào những mép đá nhọn. Và còn có cả hải âu và một vài cái cây với rễ ăn sâu vào đất đá và ngọn vươn vút lên trời.
Điều đầu tiên mà Felix làm khi tới đảo là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ mình có khả năng thực hiện: anh nhảy chồm chồm như điên, cố gắng để năng lượng cơ bắp bị công việc bàn giấy và lối sống ngồi đè nén được thoát ra. Và sau đó họ diễn lại cảnh mà họ chưa bao giờ có thể kết thúc tại mỏm đá yêu thích của họ nơi có tấm biển quảng cáo các sản phẩm mắt kính. Họ cười phá lên như trẻ nhỏ, và vì lúc đó đã giữa trưa họ giật quần áo khỏi người và nhảy xuống một cái vịnh nhỏ. Vịnh thản nhiên đón nhận cặp tình nhân trẻ người không mảnh vải. Họ đùa giỡn ở đó hơn hai tiếng đồng hồ.
Đó chỉ là những điên rồ đầu tiên trong vô số những điên rồ mà họ đã làm suốt ngày thứ bảy và chủ nhật. Ôi, giá mà được như vậy suốt đời! Nhưng ngày làm việc đã đến và vào thời gian đã định, chiếc helitaxi đã đưa họ tới đảo bốn tám tiếng trước đó lại xuất hiện. Họ buồn bã dõi theo cái chấm nâu nhỏ xíu trong những vòng bọt sóng đang khuất dần phía chân trời.
Tối đó họ bật vô tuyến. Đành phải chịu đựng những cảnh quảng cáo, bộ phim cao bồi miền Viễn Tây và cuộc thi truyền hình không thể thiếu, rồi họ nhìn thấy trên màn hình một hòn đảo nhỏ quen thuộc đến lạ lùng, nơi họ đã sống bốn mươi tám giờ hạnh phúc.
Phía trên là tên chương trình viết bằng khổ chữ to: “Bạn sẽ làm gì nếu được ở một mình?”. Và họ thấy choáng váng khi nhận ra hai Robinson đang nhảy nhót, lăn lộn như điên chính là mình. Cảnh được một nhóm quay phim-thợ lặn thực hiện.
ALFONSO ALVAREZ VILLAR (Tây Ban Nha)