Hẳn là cả thế hệ chúng tôi, đứa con trai nào lớn lên cũng từng yêu một cô gái có tên Đông Hà! Cái cảm nhận này đến với tôi từ hồi mới lớn, khi thỉnh thoảng nghe loáng thoáng vài đứa bạn hé lộ nỗi lòng của mình về một người con gái có tên như vậy.
Đến năm 17 tuổi, trong một lần cùng thức thâu đêm học thi, một đứa bạn khác lại nói với tôi điều mơ ước của nó: sau này đỗ đạt thành tài, sẽ trở về phố cũ tìm lại người con gái mà nó thích nhất. Tôi hỏi:
- Ai?
- Đông Hà.
Tới nước đó thì tôi thật sự bàng hoàng! Tôi muốn gào lên với đất trời: tại sao thế giới rộng lớn, bao la là vậy lại chỉ có một người con gái duy nhất dành cho chúng tôi?
Dù vậy, tôi vẫn tự an ủi mình: chính tôi mới là đứa con trai đầu tiên đã từng quen, từng thổ lộ lòng mình với Đông Hà, những đứa khác chỉ là đến sau. Và may thay, thời gian trôi qua, mọi kỷ niệm thời thơ ấu cũng dần bị xóa nhòa đi vào lãng quên, phai nhạt...
* * *
Nhưng chiều nay bỗng dưng một cú hẹn có một không hai đến làm tôi vô cùng nao nức: họp lớp - cuộc gặp gỡ của tất cả những đứa con gái con trai cùng thời đã từng lớn lên, học hành tại phố cổ Hội An. Thực tình mà nói, trong danh sách vài chục người mà phụ nữ chiếm hơn hai phần, tôi nhận diện giỏi lắm chỉ dăm bảy người. Bởi lớp bụi thời gian đã làm cho họ xa lạ làm sao! Thế nhưng các chị các anh cứ vồn vã tay bắt, mặt mừng vô cùng thân thiết. Hiệp, trưởng ban liên lạc của nhóm lớp, giới thiệu lần lượt mọi người với nhau, rồi chợt nhìn ra đường reo vang:
- À, xin bổ sung thêm một người: Đông Hà. Năm nay là năm đầu tiên có người đẹp Đông Hà tham dự đấy!
Mọi người vỗ tay râm ran. Đông Hà nhanh nhảu bước đến chen vào giữa. Trời ạ! Nãy giờ trong đám đông bạn cũ, duy nhất con người này là tôi nhận ra ngay. Vẫn cái dáng mảnh khảnh như một con chim sâu nhảy nhót chuyền cành. Vẫn khuôn mặt trái xoan, nụ cười nhè nhẹ mà mỗi lần nhìn thấy hồn tôi bay bổng cả chín tầng mây.
Không có phần phát biểu dạo đầu. Không mời mọc khách sáo. Cứ thế, tràn đầy những bia bọt chúc tụng cho cuộc hội ngộ lần thứ ba với người này, lần thứ hai với người kia, lần đầu tiên với người nọ... Ai to miệng nhất thì người đó làm chủ diễn đàn. Tôi cố chen lời vào câu chuyện để nhắc nhớ vài kỷ niệm với Đông Hà:
- Hồi nhỏ í, ngày nào tôi không chạy ngang trước cổng nhà Đông Hà là tôi không chịu nổi...
- Thế à! Hồi ấy ông ra sao nhỉ? Ừ, tui cũng thấy quen quen... Hình như ở gần nhà hở?
Đúng rồi! Vậy là Hà có nhớ ra. Chắc không chỉ nhớ tôi là đứa con trai hàng xóm mà còn nhớ ra tôi là cái đứa đeo đuổi, nhớ nhung Hà cả bao năm trời... Tôi định bụng chiếu hẳn lại một đoạn phim thời thơ ấu với Hà thì bỗng dưng có tiếng Hiệp bi bô:
- Đông Hà có nhớ bài thơ tui làm tặng Đông Hà hồi học lớp 12 không? Cái bài thơ mà tui đến tận nhà Hà để đọc... cả ba Hà cũng phải nghe luôn đó!
- Ui! Hồi đó cái ông ni dạn ghê! Ông có nhớ là ba tui bảo: “Cậu ni có để con gái tôi học hành không? Từ nay về sau đừng đến đây thơ ca chi nữa nghe!”.
Thế rồi Hiệp say sưa đọc:
Ngôi nhà nàng ở con đường ra biển
Nên mỗi ngày sóng rào rạt hồn tôi
Tuổi hai mươi, thầm lặng nỗi yêu người
Để năm tháng càng xanh rêu màu phố...
Ngôi trường nữ nằm kề bên con chợ
Nên lòng tôi như một kẻ chờ thời
Một ngày gặp, như một vốn bốn lời
Một ngày vắng, quạnh hiu bao hàng quán .................
Dăm ba người tham gia vào bối cảnh sự ra đời của bài thơ. Đó là năm lớp 12, chuẩn bị thi đại học. Bạn bè cùng thời cùng lứa lúc này thường rất gắn bó, đoàn kết và có nhiều kỷ niệm với nhau. Nhưng buồn thay lúc đó lại không có tôi. Vì tôi đã rời bỏ phố cổ đến một nơi khác từ năm lớp 10. Tôi đành im lặng, chịu thua thiệt. Hiệp không ngừng liên tục tấn công. Xem ra hắn đã từng yêu Đông Hà chân thật chẳng thua kém bất cứ một người nào. Đông Hà cười tít mắt.
Buổi họp lớp với nhóm bạn thời thơ ấu của tôi lần đầu tiên diễn ra như vậy.
* * *
Thế mà đã hơn năm năm. Thỉnh thoảng gặp một người bạn nào trong nhóm lớp cũ, cũng chỉ kịp vẫy tay chào rồi biến mất. Họa hoằn có người đau ốm, tân gia nhà mới... thì mới có cuộc hội ngộ, viếng thăm đột xuất.
Nhưng riêng Hiệp vẫn là nhân vật được quan tâm xếp đầu bảng. Bởi hắn luôn luôn có chuyện để nằm... bệnh viện. Tôi nhớ dường như trong vòng hai năm gần đây tôi đã phải thăm Hiệp đến bốn, năm lần. Một lần bị mổ ruột gan gì đó, một lần bị tông xe, một lần bệnh cũ tái phát... Những lần như vậy, cứ tưởng là lần chót của Hiệp rồi nhưng chẳng bao lâu sau khi hắn bình phục, lại gặp Hiệp ở các quán nhậu, cười hề hề, mời cụng ly và đã uống thì phải quên đường về.
Mới cách đây hơn một tháng, lại có một cuộc điện thoại của bạn cũ nào đó gọi tôi vào viện thăm Hiệp. Tôi nghe ừ, à... qua loa, rồi quên. Thăm nó mãi chắc cũng vậy thôi. Nhưng không. Điều phải đến đã đến. Liên tiếp trong hai ngày liền cả nhóm bạn học cũ nhốn nháo tìm nhau trước cái tin: Hiệp đã qua đời! Trong cái lần nhập viện cuối cùng, Hiệp đã ra đi trong cô đơn. Vì không mấy ai ngờ con người lạc quan, yêu đời như vậy lại vội bỏ cuộc chơi...
* * *
Cuộc họp lớp lần này diễn ra bất ngờ, không hẹn trước, nhưng đông đủ hơn bao giờ hết. Người điều hành ban lễ tang của Hiệp xướng gọi mời từng nhóm bạn lên phúng điếu: nhóm Sài Gòn, nhóm Đà Nẵng, nhóm Huế, nhóm Hội An... Thật ra, từ những nhóm ở chân trời xa lắc đến những nhóm trung học, đại học, Anh văn, vi tính... chung qui phần lớn cũng là nhóm bạn thời thơ ấu ở phố Hội sau này trưởng thành gặp lại Hiệp ở những hoàn cảnh khác nhau. Thương tiếc bao nhiêu rồi cũng chỉ là một thoáng ngậm ngùi. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Sau phút giây phúng điếu, cả nhóm bạn lục tục kéo nhau vào một hàng quán lẹp xẹp ở đầu đường. Trước mặt tôi lại là Đông Hà. Bây giờ trông nàng thay đổi nhiều hơn. Dáng đẫy đà phù hợp với phong cách một thiếu phụ mặn mà đứng tuổi. Tôi cố vờ không quan tâm đến Đông Hà, nhưng chính Hà lại gợi chuyện trước:
- Nè, ngày nhỏ tụi mình ở gần nhà nhau hở? Hình như lần trước gặp nhau ông nhắc làm tôi nhớ lại hồi nhỏ mình có một đứa bạn...
- Thì hồi nhỏ tui mê Hà quá trời, bộ không biết à!
- Mê ra răng? Sao tui chẳng biết chi hết!
- Chứ không nhớ mỗi ngày tui phải chạy đến trước ngõ nhà Hà ném vài cục gạch cho chó sủa rầm trời lên thì mới chịu được...
- Trời đất! Răng chừ mới nói? Lần trước không thấy nói chi hết?
- Lần trước Hiệp giành nói hết trơn. Tui phải nhường cho hắn nói chứ!
Câu chuyện nửa chừng bị đám đông huyên náo phá ngang. Nào hãy cạn ly chia tay người bạn thân yêu về miền vĩnh cửu. Một vài đứa đứng dậy thay đổi chỗ ngồi, đi vòng quanh... Vui lên đi, chắc Hiệp cũng sẽ vui lòng, bởi vì nhờ nó mà mới có cuộc họp lớp lần này. Đáo qua đáo lại mấy vòng, rốt cuộc tôi vẫn trở lại vị trí cũ đối diện Đông Hà. Tôi tranh thủ nối lại câu chuyện:
- Hà này, từ nhỏ đến giờ tôi vẫn cứ thắc mắc một điều...
- ...
- Ngoài tôi, ngoài Hiệp, tôi đã từng gặp mấy đứa bạn kể câu chuyện thầm kín về một tình yêu với chỉ một người có tên Đông Hà...
Đông Hà chúm chím cười. Thỉnh thoảng, nàng đưa tay nhìn đồng hồ. Chợt một người nào đó nói to:
- Đã khuya lắm rồi, đề nghị anh em cho nhóm Hội An về trước kẻo đường xa. Tạm biệt nơi đây và hẹn cuộc họp lớp lần sau nhé!
Chúng tôi, vài đứa còn ở lại sau cùng, lần lượt ra trước cổng quán bắt tay tiễn từng người lên xe. Cầm tay Đông Hà, nhìn vẻ xúc động của nàng, tôi nói ráng thêm một câu nữa:
- Hà biết không, câu chuyện thời thơ ấu nó ám ảnh đến mức về sau tôi lấy một người vợ có tên là Hà đấy!
Hà tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại từ một gã đàn ông trong nhóm bạn lục tục ra về. Gương mặt gã này khá xa lạ, tôi không tìm thấy trong ký ức. Gã cầm điện thoại lắng nghe và trả lời:
- Đông Hà hở? Ừ, không sao. Ba đang sửa soạn về đây...
Tôi không ghìm được tò mò, rồi thể hiện sự thân tình hỏi gã:
- Ủa, ông vừa nói chuyện với ai vậy?
- Con gái tui đó. Đứa con đầu của tui mang tên người con gái tui thích nhất.
Có tiếng còi xe ngoài đường vang lên giục giã. Tôi nhớn nhác tìm lại Đông Hà, nhưng nàng chừng như đã tan biến mất sau giờ họp lớp...