18+
Truyện này chỉ dành cho bạn đọc tuổi từ 18 trở lên.
Nếu bạn dưới 18 xin quay ra.
[Vào ]
Người điên là người mất hẳn đi trạng thái cân bằng tâm lý, luôn sống trong hoang tưởng ngờ nghệch ; cái gì cũng đều cảm thấy sợ hãi dù chỉ là một con kiến, một con ve. Tất cả thế giới quan của người điên nào cũng đều giống nhau : nói cười lảm nhảm một mình, thích hát lúc nào thì hát lúc đó, ăn ngủ vạ vật, quần áo dơ dáy…Họ hoàn toàn không hề nhớ được điều gì cả ; gia đình, người thân, bạn bè, vợ chồng, con cái…thậm chí cả bản thân họ, họ còn không nhớ nữa là. Trong con mắt người điên, có thể nói ai ai cũng đều là kẻ thù và cũng đều là người yêu, tùy theo cơn thịnh nộ của họ nặng hay nhẹ. Có người lên cơn liên tục, có người lên cơn theo chu kỳ và cũng có người lúc tỉnh lúc điên vô chừng, không theo một quy luật nào cả. Dĩ nhiên, nếu ai đã là người tỉnh thì không ai nghĩ ngợi chi đến chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh cá nhân…thậm chí cả việc yêu đương của người điên để làm gì cả. Vậy mà Lợi không thể nào tưởng tượng được nó lại có người tình là một người điên? Dĩ nhiên, đây chỉ là sự vô tình bất ngờ mà thôi, chứ hoàn toàn không hề là ý tưởng hay dự định gì cả. Từ trước đến giờ, danh sách người tình của Lợi đã lên đến con số 13 và đa phần đều là mỹ nhân yêu kiều diễm lệ, nay bỗng dưng có thêm một người bị bệnh tâm thần lọt vào đó thì quả cũng là điều quá khôi hài ; thậm chí, mai mốt nó thế nào rồi cũng bị “lây” bệnh cho mà coi? Cũng may cho Lợi là “người tình”này mang bệnh chưa đến đỗi nặng lắm, chỉ lên cơn theo chu kỳ, còn cảm nhận được tình yêu và lúc yêu đương thì tỉnh táo nên dù sao đi nữa, nó vẫn có một cuộc tình khá đẹp, khá lý tưởng đủ để nằm mơ mộng. Ngoài Lợi và người tình thứ 14 này ra, tuyệt đối không hề có một ai hay biết, bởi vì nếu có chắc chắn là họ sẽ tống khứ nó vào Bệnh viện tâm thần Biên Hòa ngay. Nó nhủ thầm bố mẹ và các chị nó giả sử biết được chuyện này, thế nào cũng tống khứ nó ra ngoài đường ngay. Đầu đuôi câu chuyện là vầy! Vào sáng ngày Lợi từ giã cô Tình, tạm biệt Cẩm Đường với mối tình thứ 13, vừa về đến bến xe Bà Rịa thì nó gặp ngay anh em thằng Quốc An chuẩn bị lên xe đi Mã Đà – Trị An đào vàng. Vì thấy còn những gần 3 tuần nữa mới vào năm học mới nên nghe anh em thằng An vừa rủ là Lợi đã nhảy tót lên xe ngay để đồng hành cùng hai người. Lúc ấy đã gần 10 giờ sáng, qua hai chặng xe và phải ăn bánh mì trừ cơm, cả ba mới đến được khu vực đào vàng nằm giữa khu rừng già Trị An đúng 3 giờ 30 chiều, sau khi đi tiếp một chặng đường mòn dài ngoằn ngoèo khoảng 10 cây số bằng xe ôm.
- Ê, hồi sáng tao thấy mày hình như là mới đi đâu về có phải không? – Thằng An lên tiếng hỏi.
- Trời đất, sao không đợi đến lúc về rồi hỏi luôn đi, chứ giờ hỏi chi sớm vậy? Lợi trả lời nhát gừng.
- Mày bây giờ trời đất lắm rồi nghe mậy!
- Tao đi lên nhà cô tao ở Cẩm Đường mới về! Lợi vừa cười vừa đáp.
- Rồi sao mày không xin phép bố mẹ mà lại đi thẳng lên đây?
- Tuần trước, tao có nói với nhà là tao đi Cẩm Đường đến khi nào gần khai giảng mới về lận nên lên đây thì cứ cho là bố mẹ tao nghĩ rằng tao vẫn ở trên Cẩm Đường vậy mà.
- Tạo sợ mày luôn đó Lợi!
Anh Thành, anh của thằng An vừa đi đâu mới về, anh nói :
- Nè Lợi, ban nãy anh có đi gặp tay trùm mỏ nhưng hắn nói là một tuần nữa, hắn mới giải quyết cho em vào mỏ. Vậy em chịu khó ở một mình tại đây mỗi ngày từ 4 giờ cho đến sáng hôm sau nhé. Em đừng buồn vì nguyên cả buổi sáng cho đến 3 giờ chiều, anh và thằng An sẽ ra đây nhậu với em chết bỏ.
- Dạ được, em ở đâu cũng được cả miễn là có cơm ăn no, giường ngủ ấm là được rồi!
- Yên chí đi, ở đây đã có sẵn gạo, củi, còn thức ăn hàng ngày anh sẽ lo. Thậm chí cả người nấu cơm cho em ăn cũng có nữa là – Anh Thành vừa nói vừa cười khoái chí.
Nghe anh mình nói, thằng An cũng phụ họa cười thích chí ; riêng Lợi do không hiểu chuyện gì mà khiến cho anh Thành và thằng An cười cả nên ngơ ngơ ngác ngác như người vừa từ trên Sao Hỏa rơi xuống.
- Em nấu cơm cũng được mà! Cần gì phải mướn người nấu chi cho tốn tiền?
Nghe Lợi nói như vậy, anh Thành và thằng An bò lăn ra ôm bụng mà cười. Thấy họ càng cười, Lợi càng cảm thấy hoang mang tột độ. Cười đã rồi, anh Thành mới từ tốn giải thích :
- Nè, em mới đến nên rõ ràng là làm sao biết được chuyện ở đây và cũng đừng có giận anh với thằng An. Tại vì em làm cho bọn anh buồn cười quá đi!
Khu mỏ vàng Mã Đà – Trị An này có thể nói là vùng đất q uy tụ bọn xã hội đen, bọn du đãng đầu trộm đuôi cướp tứ xứ từ Nam chí Bắc đến nương thân ẩn náu, do đó biết bao nhiêu hiểm họa đang rình rập ngay trên đầu những người dân lương thiện và kể cả bọn chúng. Ai mà lạ mặt dám léo hánh đến khu vực mỏ hoặc dân khai thác chưa được tay trùm cho phép mà đã dám ngang nhiên vào bổ cuốc thì chắc chắn chỉ có nước chết không toàn thây và cũng không có mảnh đất nào để chôn. Bất cứ một người xa lạ nào từ nơi khác đến khu lán trại thì không sao nhưng nếu lạc bước vào khu mỏ cách đó khoảng non một cây số thì sẽ bị nghi ngay một là công an, hai là dân mánh. Đó chính là lý do vì sao anh em thằng An đành phải cho Lợi ở lại khu lán trại, kể cả việc ló mặt ra ngoài bất cứ lúc nào. Cách đây 10 năm, một trong những chuyện thương tâm đã xảy ra tại đây khiến cho tất cả mọi người chứng kiến, ai nấy cũng đều
hết sức bất bình nhưng thiệt tình là chẳng hề có ai chịu đứng ra làm “Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga”cả. Có hai vợ chồng nọ chỉ trạc tuổi 27, 28 ( người chồng tên Nam, người vợ tên Trang cùng đứa con gái 5 tuổi cùng là dân Biên Hòa vừa mới lên nhập cư được 3 ngày thì tai họa ập xuống họ ngay, không sao tránh kịp. Vào một đêm tuy tối trời nhưng chưa khuya lắm, một bọn 5 tên du côn mặt mày cô hồn xông vào lán trại của hai vợ chồng chị ; lúc đó, anh Nam đã về Biên Hòa giải quyết việc gia đình, chỉ còn lại mẹ con chị Trang thì sao địch lại 5 con quỷ râu xanh sặc sụa mùi rượu chứ? Sau khi trói gô bé gái – con chị Trang, mặc cho hai mẹ con khóc lóc van xin, chúng lần lượt thay phiên nhau vùi hoa dập liễu chị Trang đến gần 3 tiếng đồng hồ sau mới chịu buông tha cho chị. Bị sốc và hoảng loạn sau tai nạn hiếp dâm tập thể nên vài ngày sau, vừa dứt một trận sốt thập tử nhất sinh, chị Trang đã trở nên người điên. Tệ nhất và có lẽ ác nhất là anh Nam – chồng chị, thấy chị ngây ngây dại dại như vậy, không những không chữa chạy cho chị mà anh lại lén chị dắt con bỏ đi biền biệt. Vậy là từ đó, chị Trang với bệnh tình điên dại, một thân một mình lang thang tại khu vực mỏ vàng đã 10 năm nay, sống bằng lòng hảo tâm của mọi người. Khi đói, chị không hề xin ai mà cứ xông đại vào một lán trại nào đó, tự động nấu cơm và làm thức ăn cho họ rồi sau đó, không cần gia chủ mời bảo, chị cứ tự nhiên ngồi ăn cùng gia chủ chẳng khác chi người nhà. Gặp người tốt như anh em thằng An thì chẳng có việc gì nhưng nếu là kẻ tiểu nhân thì chẳng những chị nhịn đói cả ngày mà đôi khi, chị còn bị đánh sưng hết má bầm cả mắt. Chỉ có những người nào chưa biết chị thì còn chửi rủa, đánh đuổi chị vì cứ nghĩ rằng chị dơ dáy ; chứ còn đã quen biết chị thì ai ai cũng đều tấm tắc khen chị nấu ăn rất ngon và sạch sẽ.
- Đấy, thế nào chiều nay chị ấy cũng tới đây cho mà coi vì đã thành lệ quen rồi. – Anh Thành nói – Em cứ việc để cho chị ấy nấu vì mình vừa đỡ tốn công vừa làm phước cho chị bữa cơm. Kệ, có tốn kém chi vài chén cơm. Ủa, sao 4 giờ rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả vậy ta?
Anh Thành vừa nói xong thì chẳng khác gì bóng ma, một phụ nữ gọn gàng trong áo bà ba trắng và quần satin đen từ ngoài lẳng lặng đi vào lán, không nói gì cả mà chỉ cười.
- Mới nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo tới rồi đây. Nè, chị Trang, chị nấu hai lon gạo vì chỉ có chị và thằng bạn em ăn thôi đấy! – Thằng An lên tiếng.
- Ủa, mày với anh Thành không ăn à?
- Tới giờ phải vào mỏ rồi mà ăn cơm thì trễ mất. Chỉ cần mang theo vài gói mì với bình nước đá vào đó là xong, không cần nghĩ ngợi gì cả. – Anh Thành vừa nói vừa nhìn đồng hồ - Thôi, đi lẹ An ơi!
- Anh đi trước đi! Để em chạy ra đầu xóm lấy mì và nước đá đã. Thôi, ở nhà mạnh giỏi nghe Lợi!
Khi hai anh em thằng An đi rồi, Lợi vẫn còn nằm dài trên chiếc võng xếp Duy Lợi và tự nhiên cảm thấy hơi rờn rợn trong người, dù là nó đã được anh Thành cho biết rõ nguồn cơn trước. Lán trại của anh em thằng An chẳng qua là một cái lều bạt lớn màu xanh được dựng theo kiểu có nóc, trên nền đất cát đắp khá cao với diện tích khoảng 30m2. Cửa lều làm riêng bằng một cái khung tre bện lá buôn, khi nào đóng thì hạ xuống rồi dùng một thanh gỗ xõ vào cái lõi dây lòi tói cột giữa khung cửa, ngáng vào hai cột lều. Bên trong lều, mé bên phải, cạnh võng Lợi nằm là chiếc giường gỗ cũ kỷ kích cỡ 1,6m trãi tấm chiếu cũng đã sờn mòn ; phía trên cột chắc vào 4 cọc giường là 4 mối dây của cái mùng xám xịt mốc meo và phía đầu giường có hai cái gối tai bèo không có vải áo và một cái mền màu xám được gấp nếp cẩn thận. Mé lều bên trái là bếp nấu ăn với lỉnh kỉnh nào lò, nồi, chảo, chạn chén bát, ống muỗng đũa…, cơ man nào là củi, dăm bào ; ở đây thiếu cái gì chứ củi và dăm bào thì không thể nào thiếu được. Giữa lều là một cái bàn tròn với 4 chiếc ghế nhựa cao là nơi tiếp khách, uống nước cũng như dùng cơm. Phía sau, liền với căn lều là nhà vệ sinh dã chiến rộng khoảng chừng 5m2 được quây kín bằng vải nhựa sọc xanh đỏ, trong được lát ximăng sạch sẽ. Chị Trang – người phụ nữ tâm thần – vẫn yên lặng ngồi xổm nơi bếp để nấu cơm và món canh măng chua tôm khô, sau đó thì nướng cá khô. Qua hơn nữa tiếng sau, chị bắt đầu dọn cơm ra bàn và tuy vẫn còn hơi sợ nhưng chẳng lẽ mình cứ nằm dài ra thì cũng kỳ nên Lợi đành vào bếp nhắc nồi cơm để lên cái rế rồi đem để trên bàn, lấy đũa cả xới lên và đơm vào hai bát. Chị Trang so hai đôi đũa cho chị và Lợi ; chị dùng cái môi múc canh ra tô. Bữa cơm chiều đạm bạc, tuy chỉ có cá khô nướng và canh măng chua nhưng do đi đường cả ngày trời thấm mệt, phần cũng đã bớt sợ nên Lợi cảm thấy ăn ngon miệng vô cùng ; nhất là món canh tuy rất đơn sơ nhưng thực sự công nhận tài nấu ăn tuyệt diệu của chị Trang. Chị chỉ có một yếu điểm đó là không nói gì cả, ngoài ra Lợi để ý thấy chị cũng bình thường như mọi người mà thôi chứ chị hoàn toàn không hề có một biểu hiện nào của những người bệnh tâm thần mà Lợi từng biết qua sách vở như la hét, đầu tóc rối bù, nói năng lảm nhảm, hành hung người khác…Nếu nhìn kỹ thì không ai nghĩ rằng chị Trang đã 38 tuổi và cũng thật là kỳ lạ vì với thời gian 10 năm trời sống vất vưởng nơi chốn sơn lâm cùng cốc này mà nhan sắc vẫn không hề tàn phai. Tuy không phải sắc nước hương trời như cô Vân Hải, cô Tình, mợ Linh nhưng so với mợ Yến thì chị vẫn còn ở hạng thứ trên cùng. Tuy bị tâm thần nhưng lúc nào chị cũng sạch sẽ, thơm tho và thay quần áo mỗi ngày vì chị ta vẫn có một cái lều nhỏ cách lán anh Thành khoảng 20m. Mái tóc chị đen nhánh, mượt mà phủ xõa đến giữa lưng luôn được kẹp gọn lên bằng chiếc kẹp bấm, ôm lấy một khuôn mặt bầu bầu phinh phính tuy hơi có góc cạnh. Vầng trán chị thấp và đôi mắt chị to tròn, đen láy, long lanh và khá sắc sảo ; sống mũi chị tuy thấp nhưng khá gọn gàng, cân đối nằm giữa hai gò má cao lộ rõ hai lưỡng quyền. Đặc biệt, nằm trên chiếc cằm lẹm sâu vào là cặp môi khá rộng và dày, khi cười luôn để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền hơi xếch lên. Mặc dù không để ý kỹ nhưng Lợi cũng phải thừa nhận là thân thể, vóc dáng chị thật đầy đặn và cân đối, không gầy guộc nhưng cũng chẳng sồ sề ; nói chung là có da có thịt nhưng vì chị quê mùa, nước da ngăm đen nên nét hấp dẫn quyến rũ hình như chẳng còn nổi bật nữa so với thời con gái mà tiềm ẩn sau một cái gì đó không sao diễn tả được. Chỉ qua một ngày thôi thì quan hệ giữa Lợi và chị Trang đã nhanh chóng bình thường hóa cũng như anh em thằng An đối với chị vậy. Có thể do ảnh hưởng của bệnh thần kinh nên chị ít nói chăng vì khi trò chuyện với Lợi, chị chỉ trả lời tối đa là một chữ một như hỏi “khỏe không” thì trả lời là “khỏe” vậy thôi. Ngày lại ngày qua, thắm thoát một tuần đã trôi qua rất nhanh, vì tay trùm mỏ chưa giải quyết cho nên Lợi vẫn phải nằm kềnh ở lán trại một mình và nó thấy như vậy lại càng sướng, vào trong mỏ thì chắc chắn là phải làm chết bỏ rồi. Không có chiều nào mà chị Trang không đến nấu cơm và ăn chung cùng với Lợi. Có lần nó hỏi chị là buổi sáng và buổi trưa ăn cơm ở đâu, còn tối đến ngủ ở đâu?. Chị trả lời buổi sáng đến lều bà Tư ăn cháo hay mì gói hoặc có khi là cơm nguội, trưa đến nấu cơm lều bà Năm, còn tối về ngủ tại lều của chị. Anh Thành và thằng An mỗi ngày từ mỏ trở về lều lúc 8 giờ sáng, đến 3 giờ 30 chiều lại phải trở vào rồi nên mấy khi hai người gặp mặt chị Trang ; thành thử ra họ cũng đâu có để ý là giữa chị Trang và Lợi càng ngày càng thân thiết với nhau nhiều hơn và họ sao mà ngờ được rằng hai người lại sắp sửa trở thành người tình của nhau trong một đêm mưa to gió lớn. Một buổi chiều nọ, trời âm u sắp mưa, chị Trang nét mặt thật vui vẻ đến nấu cơm tại lều anh Thành như mọi ngày. Chị nói cho Lợi biết là có một số thanh niên người ở Biên Hòa lên đây làm thợ mỏ, tình cờ họ nhận ra được chị ở cùng phường Tam Hiệp với họ cách đây 10 về trước ; lúc ấy, chị mới 27-28 tuổi còn họ thì 19-20 tuổi. Họ còn nói em gái của chị tên là Ngọc, hiện đang dạy môn Toán tại trường cấp II Tam Hiệp ; sau đó, họ lấy giấy ghi cho chị địa chỉ trường học của cô Ngọc và khuyên chị nên kiếm đường về nhà thì hơn. Từ lúc biết chị cho đến giờ, đây là lần đầu tiên Lợi thấy chị nói nhiều như vậy. Chị Trang kể lể xong, chị năn nỉ Lợi mai mốt dắt chị về Biên Hòa giùm. Thấy chị tội nghiệp, vả lại nghe chị nói là đã có chính xác địa chỉ người em nên nó nhận lời khoảng 2, 3 ngày nữa sẽ dẫn chị đi. Chị Trang vui mừng quá, vừa hát luôn miệng vừa vào bếp nấu cơm. Đây cũng là lần đầu tiên Lợi nghe chị hát, nó không khỏi ngạc nhiên và buồn cười vô cùng ; nó thấy chị ta chạy ù đi đâu đó một lát rồi tức tốc quay trở về với một miếng thịt bò khoảng một lạng trong tay.
- Thịt bò ở đâu ra vậy ? Chị đừng có nói là ăn cắp nghe chưa? – Lợi hỏi dò.
- Tui hổng có ăn cắp. Tui mua của bà Năm 30.000đ đấy! Tui đãi cậu mà!
Lợi tính hỏi tiếp là tiền đâu chị có để mua thịt bò nhưng thôi vì nó sợ chị nổi cơn điên lên thì chỉ có nó lãnh đủ mà thôi. Khoảng non một tiếng đồng hồ sau, bữa cơm chiều với tô canh rau muống và dĩa thịt bò xào hẹ thật ngon lành được Lợi và chị Trang dọn ra. Ăn uống và dọn rửa xong, chị Trang tính ra về thì một trận mưa thật lớn bỗng nhiên ào ào trút xuống. Vì gió mạnh bên ngoài hắt nước mưa vào lán nên Lợi lật đật chạy ra sập cửa xuống, còn chị Trang thì phụ nó lấy thanh gỗ luồn qua sợi lòi tói và ngáng vào hai cột lều. Xong xuôi, Lợi trở vào ngồi uống trà tại bàn có đặt một chiếc đèn dầu nhỏ và chị Trang thì đến nằm nơi võng xếp. Sau hồi lâu im lặng, chợt chị rời võng tới ngồi ở chiếc ghế cạnh Lợi và dúi vào tay nó một xấp tiền giấy 100.000đ. Nó tuy ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng lẩm nhẩm đếm xem số tiền ấy là bao nhiêu ; té ra cũng được đến 3.900.000đ
- Tui hổng có xin đâu, cũng không có ăn cắp. Tại người ta tội nghiệp cho tui, tui mới để dành lại từ mấy năm nay – Chị Trang giải thích cho Lợi rõ vì sợ nó cho rằng chị ăn cắp hay sao đấy – Cậu giữ hết đi để hôm nào về mà trả tiền xe!
Lợi nhét trả xấp tiền vào túi áo bà ba của chị :
- Chị yên tâm! Tiền xe em có mà. Còn số tiền này nhiều quá, chị cứ giữ mai mốt về nhà làm vốn buôn bán. Ủa, mà gia đình chị không biết là chị đi lên trên này hay sao để thất lạc chị đến 10 năm trời thế này?
- Trước khi ở đây, tui có ở bên Sông Bé thì gia đình có biết nhưng khi tới đây, tui chưa kịp báo với họ nên…
Trò chuyện với chị Trang một chập, thấy hai mắt muốn nhắm lại, Lợi tính đi ngủ thì chị ngập ngừng khẽ nói :
- Cậu ơi, mưa lớn quá nên chắc tui không về lều được. Có gì, cậu cho tui ngủ lại đây nghe!
Đúng là mưa bên ngoài thật lớn và dai dẳng ghê vì đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa ngớt. Lợi chẳng nói chi cả, chỉ lẳng lặng gật đầu. Chị Trang lanh lẹ đến bên giường lớn, giũ chiếu giũ mùng và chị buông mùng, giằn cẩn thận xuống dưới mép chiếu. Sau đó, Lợi đến vén mùng, chui vào nằm xuống ở mé trong, nhường chị mé ngoài. Một chập lâu, ngó ra thì thấy chị đang nằm nơi võng và hình như đã ngủ vì nghe có tiếng ngáy, Lợi mới ngã ngửa ra là chị chỉ soạn sửa chổ ngủ cho nó mà thôi, còn dụng ý của chị thì ra võng ngủ. Nó thầm nghĩ chắc chị ta sợ nó nên không dám nằm chung giường với nó?
- Chị Trang, chị lên đây ngủ đi! Nằm ở ngoài đấy, muỗi nó chích chết. Chị mà không lên đây ngủ thì dứt khoát em không dẫn chị đi về nhà à nghe! - Lợi ngồi dậy, gằn giọng nói nữa đùa nữa thật.
Nó vừa dứt lời thì chị Trang đã lò dò vén mùng chui vào và nằm xuống cạnh Lợi, gối đầu lên cái gối tai bèo. Lợi sổ tấm mền xám ra, đắp một nữa lên người nó còn nữa còn lại đắp lên người chị Trang cho đỡ lạnh nhưng vì tấm mền quá ngắn lại quá hẹp nên đắp kín người này lại hở người kia ; thành thử ra cuối cùng hai người đành phải nằm sát vào nhau mới có thể hết lòi đầu hở đuôi. Mưa ngoài trời vẫn cứ rơi mỗi lúc mỗi nhiều, kéo dài tầm tả. Bất chợt, chị Trang lần tay khẽ thọt lét vào nách Lợi khiến nó nhột nhạt, cười rúc rích. Tuy bất chợt nhưng nó không giận chị vì nó biết tâm trạng chị rất là vui ; thế là nó cũng tìm cách thọt lét vào nách, vào hông chị thành thử chị cứ vừa khúc khích cười vừa uốn éo cả người. Rồi hình như do không làm lại Lợi nên chị xuất chiêu cắn nhẹ lên gò má Lợi.
- Nè, sao lại dám dùng chiêu “cẩu xực xí quách vậy hả?- Lợi làm bộ đau, la làng lên rồi nó cũng đè chị ra và trả miếng vào lổ tai chị.
Hai chị em cứ thế cắn giỡn qua lại vào má, vào mũi, vào lỗ tai, vào vai nhau ; ai bị cắn chổ nào cứ y như là bị trét nước bọt vào chổ đó nên trơn nhớt vô cùng và người kia nếu cứ cắn vào những chổ đó thì là trợt lên trợt xuống, thật không khác gì là hôn vậy. Một phút, hai phút rồi 5 phút sau, chị Trang và Lợi bỗng dưng không còn cắn giỡn với nhau nữa mà thay vào đó, lại là hôn nhau thiệt vào khắp mặt mũi người đối diện. Hình như vừa nhận ra một điều hết sức kỳ lạ giữa hai người nên chị Trang ngồi hẳn dậy. Lúc bấy giờ, không hiểu vì sao mà đầu óc Lợi lại trống rỗng vô cùng ; nó gần như quên mất người phụ nữ đang gần gũi với nó là một người tâm thần và chính xác là cả tuần nay, dưới con mắt nó thì nó chưa bao giờ thấy chị là một kẻ điên điên khùng khùng cả. Cả người nó bắt đầu chịu đựng luồng hơi kích thích nóng rực từ dưới xương cùng, dọc theo hai bên cột sống rần rật chạy lên não rồi nhanh chóng lan tỏa khắp châu thân. Điều này chứng tỏ chị Trang tuy không phải là sắc nước hương trời nhưng chị lại có một ma lực tiềm ẩn đầy hấp dẫn và quyến rũ một cách hết sức ghê gớm. Lợi ngồi bật dậy, quàng hai cánh tay ôm xiết lấy vòng lưng mềm mềm của chị Trang ; nó nhận thấy chị cứ mãi rùng mình và khi khuôn mặt nó kề sát khuôn mặt chị thì đôi mắt chị bỗng dưng đờ dại, bàn tay phải chị lần lên rờ rẫm lên mũi, lên má, lên mắt nó như là một thông điệp ngầm ẩn của tình yêu mà chị muốn trao gửi cho nó. Lúc bấy giờ, chẳng hiểu là chị Trang hay Lợi, ai đã đi bước đầu tiên mà chỉ thấy hai khuôn mặt kề sát vào nhau, lúc cúi xuống ngửa lên, khi ngiêng qua nghiêng lại để đính những nụ hôn vào tóc, vào trán, vào mắt, vào mũi, vào gò má, vào cổ của nhau. Tuy chị Trang chưa tỉnh táo và bình thường hẳn nhưng ít nhiều chị cũng lờ mờ hiểu được Lợi – thằng thanh niên nhỏ tuổi hơn chị nhiều muốn và đòi hỏi gì ở nơi chị. Chị cảm thấy cơ thể chị thật không bình thường chút xíu nào hết, trái lại đang dâng trào một thứ xúc cảm cuồng nhiệt tựa biển thét sóng gào mà chị nhận thức được đó chính là tình yêu nhục dục. Khi thấy đôi môi Lợi đang mày mò tìm kiếm đôi môi chị, không hề phản ứng, cũng không hề cự tuyệt né tránh, chỉ có run rẫy một chút thôi, chị Trang khẽ nấc lên một tiếng rên rồi lẳng lặng hé mở đôi môi rộng và mềm để đón nhận lấy đôi môi người tình gắn vào. Mới vào sáng hôm qua đây thôi, anh Thành vừa kể cho Lợi nghe một số thông tin mà anh nghe thiên hạ bàn tán trong mỏ ; trong đó có chuyện 5 tên du côn 10 năm trước đã tham gia cưỡng hiếp chị Trang nay đã bị quả báo nhãn tiền để trá giá cho tội ác chúng gây ra : hai thằng bị bắt và lãnh án tù chung thân, một thằng qua đời vì sốt rét ác tính, một thằng bị rắn cắn chết còn thằng cuối cùng thì bị đàn em phản phé bằng mấy nhát dao chí tử lìa trần. Nếu chị Trang biết được chuyện này chắc là chị vui mừng không thể nào tả nổi nhưng chỉ nội chuyện chị tìm được địa chỉ người thân và còn được Lợi hứa sẽ dẫn chị về nhà cũng đủ làm cho chị lên đến chín tầng mây rồi. Có lẽ vì nguyên do như vậy nên khiến cho chị dễ dàng, thoải mái bước vào cuộc tình cùng Lợi dù là hai người so le, chênh lệch tuổi tác vượt trội và chị, giờ phút này, chỉ còn biết trao thân gửi phận cho Lợi – người mà chị tin tưởng nhất, chứ ngoài ra chẳng còn ai khác. Hai anh em thằng An giờ này nằm ngủ co ro trong túp lều tại khu mỏ, không sao ngờ được rằng Lợi và chị Trang – người phụ nữ tâm thần đang say sưa yêu nhau trên chiếc giường trong lán trại ngoài xóm. Môi quấn quýt lấy môi, lưỡi xoắn xuýt lấy lưỡi, hai chị em mê mẩn thưởng thức hương vị mật ngọt tình yêu đầu đời mà bất ngờ họ trao tặng cho nhau trong đêm mưa dầm gió bấc này. Có thể do chị là người mắc bệnh tâm thần nên chị không hề biết ngượng ngùng là gì chăng vì Lợi thấy chị rất dạn dĩ cùng với nó trao cho nhau từng nụ hôn trong cảm hứng ngất ngây và dù sao thì đến giờ phút này, nó cũng đã tự xóa đi được trong đầu óc nó những thành kiến e dè, sợ hãi đối với một người bệnh tâm thần như chị Trang ; thay vào đó, nó cảm thấy yêu thương chị, ham muốn chị vô bờ vô bến. Xóm lán trại có tất cả 17 nóc lều, phần do đêm khuya, phần do mưa lớn nên ai nấy đều rúc vào mùng mà trùm mền kín mít để tìm giấc ngủ, ai hơi đâu mà tò mò để ý chi đến chuyện hàng xóm ; do vậy, chuyện tình vụng trộm lén lút giữa chị Trang và Lợi diễn ra hết sức êm thắm, không ai hay ai biết, chỉ ngoại trừ họ cùng với đất trời và trận mưa bên ngoài mà thôi. Dĩ nhiên, cái mền xám nhỏ đã tuột khỏi người hai chị em lúc nào cũng chẳng hề hay biết và lúc này, theo đà dìu đỡ của Lợi, chị Trang duỗi dài người nằm xuống gối đầu lên cái gối tai bèo. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu nhỏ đặt trên bàn hắt vào, hai bàn tay Lợi không ngần ngại gì cả vì chúng đang bắt đầu khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt thân thể chị Trang, một việc làm mà Lợi không thể nào bỏ qua cho được mỗi khi có dịp gần gũi, chung đụng với bất kỳ người phụ nữ nào. Chính xác, đây hoàn toàn không phải là tội lỗi hay loạn luân chi cả, vì hai chị em là người dưng nước lã, thậm chí, chị cũng chưa hề biết họ tên của Lợi là gì nữa ; hơn nữa, đây cũng không phải là cưỡng hiếp hay xâm phạm tình dục vì ngay từ lúc đầu, Lợi hoàn toàn không hề ép buộc chị mà cả hai đều cùng có sự đồng tình đồng thuận để cùng dẫn dắt nhau đi vào cõi thiên đường tình yêu. Hai bàn tay Lợi đang mày mò tháo cởi từng hạt nút bóp nơi chiếc áo bà ba trắng chị Trang mặc và do nút bóp là loại nút dễ cởi nhất nên không đến một phút sau, nó lần lượt cởi hết hột nút thứ nhất, hột nút thứ hai…và cuối cùng là hột nút thứ năm. Lợi vừa mở rộng hai thân áo chị ra hai bên và cặp mắt nó sáng hẳn lên khi nhìn thấy làn da bên trong nội thất chị trắng như bông bưởi, khác hẳn nước da ngăm đen bên ngoài cùng với hai gò ngực khá đầy đặn, nữa kín nữa hở trong chiếc áo ngực màu cháo lòng đã cũ và giãn. Hai bàn tay Lợi tiếp tục mở hai vai áo chị Trang xuống và chị khẽ lần lượt nghiêng người hết qua phải rồi qua trái để giúp Lợi dễ dàng lần cởi hai ống tay áo ra khỏi hai cánh tay chị, cánh tay phải xong đến cánh tay trái. Cũng như ở những cuộc tình trước, bất kỳ lúc nào, thao tác của Lợi luôn luôn hết sức khéo léo, nhanh nhẹn, tài tình ; dù cho có khó khăn, cản trở, chật vật cách mấy, nó cũng đều cố gắng vượt qua. Nó cẩn thận để chiếc áo bà ba trắng lên phía đầu giường rồi lần hai bàn tay luồn xuống dưới lưng chị, tấn công mục tiêu tiếp theo đó là chiếc nịt vú của chị. Vì hai cái móc sắt nhỏ cài hai sợi dây nơi chiếc nịt vú chị Trang đã bị gỉ sét, khít chặt vào nhau nên loay hoay hồi lâu, mướt cả mồ hôi hột mà Lợi vẫn chưa tháo được hai cái móc chết tiệt đó, mặc dù chị hết lòng hỗ trợ nó bằng cách hết nhỏm lưng rồi lại nghiêng người ; cuối cùng, chị phải ngồi hẳn dậy và thêm một lúc lâu nữa thì hai cái móc sắt ấy mới chịu bung ra, chiếc nịt vú chị Trang không còn bó sát vào người chị nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần và tuột lệch xuống. Lợi không quên cầm chiếc nịt vú của người tình để lên chiếc áo bà ba phía đầu giường và đầu óc nó hiện không còn nhớ gì đến thằng An và anh Thành nữa cả. Anh Thành năm nay 31 tuổi, đã có vợ con, rất sành đời và ngay cả thằng An, một thằng con trai quậy đục nước mờ trời chưa chắc gì đã dám đụng đến một người phụ nữ bị bệnh tâm thần đơn cử là chị Trang đây giống như hành động hiện tại của Lợi là hiên ngang chọc vào “tổ ong vò vẻ”. Lần thứ hai, Lợi quàng tay trái qua vòng lưng chị êm êm, dìu chị nằm trở xuống giường cùng lúc đó, bàn tay phải nó lần lên mò mẫm, sờ soạng phần trên thân thể chị Trang. Tuy đã lớn tuổi và có chồng có con nhưng hai gò ngực chị vẫn còn khá căng mẩy như một cặp bưởi non mềm mại, vẫn còn khá tràn trề sức sống, phập phồng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển, rạo rực. Hai bàn tay chị lần lên vò tới vò lui những lọn tóc trên đầu Lợi trong khi khuôn mặt nó úp sát vào giữa hai gò ngưc chị. Khuôn mặt chị đờ đẫn khác thường như lúc chị lên cơn điên dại, đôi môi chị mấp máy rung động và điểm đặc biệt khác người của chị đó là đôi mắt chị không hề nhắm lại khi làm tình, ân ái cùng Lợi trong khi đa số phụ nữ khác thì thường nhắm mắt trong lúc yêu đương. Hay là do chứng bệnh tâm thần làm cho chị đột biến đi như vậy? Như con thú hoang tìm kiếm sức sống, Lợi lần miệng ngậm và nút lấy đầu núm vú phải của chị, còn bầu vú trái thì nó lần bàn tay phải lên mày mò, nắn bóp. Từ lúc trưởng thành, lập gia đình cho đến mãi tận bây giờ, phải công nhận rằng hình như đây là lần đầu tiên chị Trang mới cảm nhận được những rung động, những xúc cảm của tình yêu khiến cho chị ngất ngây, sung sướng đến chín từng mây như thế này! Lâu quá rồi, chị không còn một chút ấn tượng nào về anh Nam – chồng chị nữa mà chị chỉ còn nhớ được cái tai nạn hiếp dâm 10 năm về trước ; khi ấy, bọn du côn xúm lại lột bỏ quần áo chị và đó gọi là xúc phạm, vùi dập, chiếm đoạt còn bây giờ tuy Lợi cũng cởi áo chị ra nhưng không thể nào giống như trên được mà là sự nâng niu, trân trọng và thưởng thức. Tuy đã từng trãi qua 13 cuộc tình với 13 người đàn bà con gái nhưng phải xác định lần này, sao mà tự dưng nó lại cảm thấy nút vú người tình thật thú vị, khoan khoái như vậy? Chị Trang và Lợi, hai chị em mê mẩn trong vòng tay của nhau, không ngớt lăn qua lộn lại trên giường, lúc thì Lợi nằm úp lên trên người chị và đôi khi, chị cũng dũng cảm nằm đè lên trên người Lợi. Hai cái gối tai bèo chẳng mấy chốc bị hai chị em người chòi kẻ đạp nên một cái văng vào sát vách lều, còn một cái thì ra đến mé ngoài mùng. Tuy chị Trang không to con gì mấy nhưng do thân thể Lợi gầy guộc nên so với chị Trang thì chẳng khác gì gà con bên cạnh phượng hoàng nhưng không phải vì thế mà Lợi tỏ ra chần chừ, thụ động, yếu kém hơn chị Trang. Từ đầu cuộc cho đến giờ, lúc nào nó cũng đều ở vào thế thượng phong chủ động, sung sức mạnh mẽ mang đến cho chị Trang và cả nó những nguồn phấn khích tột độ khiến chị sung sướng, khoái ngất tít cả mắt ; giống y như những người tình trước của nó, chị thực sự yêu thương, tin tưởng và hãnh diện, tự hào vì nó là của chị. Chị thật là dạn dĩ vô cùng khi chị không hề e thẹn, ngượng ngùng chi cả và rất là tự nhiên vừa chịu đựng Lợi vừa đáp ứng mọi ham muốn, đòi hỏi của nó. Khi đã chán chê bầu vú phải của chị rồi, nó lần miệng qua ngậm và nút lấy nút để đầu núm vú trái, còn bàn tay trái thì lại lần lên mày mò nắn bóp bầu vú phải mà nó vừa mới nút xong. Cũng giống như những đêm trước, đêm nay Lợi cũng mặc áo thun ba lổ và quần đùi màu xanh và để khỏi phải vướng víu, khó chịu trong lúc làm tình cùng chị Trang, nó lần hai bàn tay nắm lấy lai dưới chiếc áo thun, luồn lên nách rồi lần lượt rút hai cánh tay ra khỏi hai lổ tay áo, hết tay phải rồi đến tay trái. Nó để chiếc áo thun lên phía đầu giường, cạnh áo bà ba và nịt vú của chị Trang. Vậy là nó và chị, hai người coi như là đã đi hết nữa chặng đường của cuộc tình đêm mưa tuy vụng trộm, lén lút nhưng đầy tuyệt vời, sung sướng của họ. Thật là không hiểu nổi vì sao Lợi mới có 16 tuổi mà rõ ràng là nó có số đào hoa đến như vậy? Vì mới hôm chủ nhật tuần trước, nó còn chở cô Tình đi Bình Sơn, sau đó cùng cô lạc lối gặp tình ; vậy mà đến hôm nay, thứ ba là 10 ngày đúng, nó lại tiếp tục có thêm người tình mới nữa là chị Trang đây. Còn hơn nữa là chị Dung, chị cả của anh Thành và thằng An, cách đây không lâu, cũng đã trở thành người tình của Lợi, thiệt là hết ý kiến và không thể nào bình luận thêm được gì nữa cả. Chị Trang nhận thấy Lợi – người tình nhỏ tuổi bất chợt của chị yêu thương chị thực sự ; nó xử sự với chị thật tế nhị, nhẹ nhàng, trân trọng chứ không phải là hùng hục, chiếm đoạt, vùi dập như là bọn du côn năm xưa. Thật tình mà nói, tại cái khu lán trại mỏ vàng này, đa phần dân cư là thành phần bất hảo của xã hội cho nên nếu chị Trang không mắc bệnh tâm thần thì với nhan sắc bình thường như chị, chắc chắn là chị sẽ còn bị cưỡng hiếp dài dài, chứ chẳng phải chỉ là duy nhất một lần cách đây 10 năm về trước thôi đâu và Lợi cũng không bao giờ có cơ hội nào mà tận hưởng tình yêu cùng chị như đêm nay cả. Giống như người ta thường nói là “một tạ bằng tạ cái quen”, khi ở nhà, tuy là gần gũi với chị Hảo, chị Hường vốn cũng là người tình của Lợi hàng ngày, thường xuyên nó không hề có cảm giác hứng tình với hai chị nữa ; ấy vậy mà đối với chị Trang, dù nhan sắc chị không sao sánh được như chị Hảo, chị Hường nhưng mà Lợi thực sự cảm thấy thật phấn khích, rạo rực, ham muốn chị bội phần. Lúc này, những nụ hôn lãng mạn tình tứ hai chị em trao cho nhau vẫn càng lúc càng nồng nàn và ngất ngây, chứ chưa hề có dấu hiệu suy suyển mệt mỏi và theo thời gian của đêm mưa, hai chị em càng cùng lúc dắt dìu nhau đi đến cõi vĩnh hằng tận cùng của tình yêu. Không gian trong lán trại thật vắng lặng, tĩnh mịch ; chỉ có âm thanh tiếng mưa rỉ rả, tiếng gió vùn vụt lành lạnh, tiếng ếch nhái à uôm hòa lẫn với tiếng thở hổn hển gấp rút như tàu hỏa và tiếng nhịp tim thổn thức, nghẹn ngào của hai chị em không ngớt quằn quại, run rẫy, lăn qua lộn lại trên tấm chiếu sờn mòn tạo thành tiếng kẽo kẹt khe khẽ của một vài chiếc thanh giường bị mối mọt. Hai bàn tay Lợi lúc này đang từ từ lần xuống phần dưới thân thể chị Trang và khẽ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần satin đen bóng loáng ; trong giây phút, không cần phải vội vàng, nó nhẹ nhàng tuột hai ống quần của chị xuống khỏi mông và đùi, hai đầu gối, cặp giò rồi cuối cùng là hai bàn chân. Do quần chị Trang may khá rộng rãi, lưng quần cũng không bó sát người mấy nên chẳng mấy khó khăn và cũng chẳng cần đến sự hỗ trợ của chị, không bao lâu sau nó thật thong thả cầm hai bàn chân chị rút ra hai ống quần, hết chân phải rồi đến chân trái. Nó thận trọng để quần chị lên phía đầu giường, ngay chổ chiếc áo thun ba lổ của nó và cũng không hấp tấp làm gì cho mệt, nó từ từ cúi xuống nhẹ nhàng, âu yếm hôn lên đôi môi mềm mại của chị. Chị Trang mỉm cười sung sướng đón nhận nụ hôn nồng nàn, say sưa do người tình nhỏ tuổi của chị trao tặng cho chị. Từ khuôn mặt chị, Lợi vừa hôn vừa le lưỡi liếm xuống cổ, xuống vai, xuống ngực chị ; miệng nó tiếp tục hôn và liếm lần xuống bụng, xuống eo chị. Chị Trang trân người rên rỉ vì sung sướng và phấn khích quá độ trong khi người tình của chị trong khi Lợi cứ mãi miết hôn liếm từ bụng xuống đùi, đầu gối, cặp giò và cuối cùng là hai bàn chân rồi từ đây lại hôn liếm ngược lên. Dĩ nhiên, da thịt chị Trang rất sạch sẽ nên tạo ra nơi đầu môi chót lưỡi nó một cảm giác thật thú vị, khoan khoái và thật thỏa mãn nhục dục đang thiêu đốt tâm can nó. Chiếc quần lót chị Trang đang mặc cũng đã ngã sang màu cháo lòng giống như chiếc nịt vú chính là mục tiêu quan trọng cuối cùng trên thân thể chị mà Lợi cần phải chinh phục. Khi nó lần hai bàn tay nắm lấy hai bên lưng quần lót chị thì mới hay lưng quần chị đã quá giãn và bó sát vào người chẳng được bao nhiêu cả, do vậy mà chẳng mấy chốc, nó đã nhanh chóng cởi chiếc quần lót của chị - mảnh vải cuối cùng trên thân thể chị xuống đùi, đầu gối, cặp giò và tận cùng là hai bàn chân chị. Thực ra, từ nãy đến giờ, Lợi đã rất muốn đi đến giai đoạn cuối cùng của cuộc tình giữa nó và chị Trang đó là giao hợp với nhau cho rồi nhưng vì nó bị trục trặc kỹ thuật sinh lý một chút nên nó đành phải kéo dài thời gian ân ái với chị Trang ra để mà có thêm hưng phấn kích thích cho nó. Số là khác với những cuộc tình trước, con cu Lợi rất nhanh cương cứng nhưng đêm nay, thật chẳng hiểu vì sao mà lâu lắm rồi tuy kích thích từ nơi chị tác động đến thật dồi dào và mạnh mẽ nhưng cu nó vẫn cứ trơ lì, vẫn mềm xèo và thun nhỏ. Tức mình quá, Lợi ngồi hẳn dậy, nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đùi xanh nó đang mặc rồi tuột hẳn xuống đùi, đầu gối và hai bàn chân, lần lượt rút chân phải ra khỏi ống quần đùi phải, tiếp tục là chân trái. Lợi để chiếc quần đùi ở chổ áo bà ba và nịt vú của chị rồi lần tay tiếp tục tìm kiếm thêm kích thích bằng cách lần bàn tay trái mày mò, sờ soạng chổ kín chị Trang. Vì cũng đã lớn tuổi nên âm hộ chị khá lớn, phía trên và xung quanh phủ xõa loăn xoăn một lớp lông đen mịn khá dày và nhiều. Từ nãy đến giờ, không biết chị Trang đã đến ngưỡng kích thích sinh lý tự lúc nào không rõ ; nay bàn tay Lợi lại tiếp tục kích thích mạnh mẽ vào âm hộ chị, chị thực sự cảm thấy thành âm đạo chị co thắt dữ dội và tuy chưa được tỉnh táo bình thường mấy nhưng lờ mờ chị cũng đoán biết là Lợi sắp sửa làm cái công việc đó chính là giao hợp với chị, cái việc mà cách đây 10 năm trước bọn du côn cũng đã từng làm với chị. Chị Trang thầm so sánh hiện tại và quá khứ và chị nhận thấy rằng tuy công việc có giống nhau thiệt nhưng hai đối tượng con người thì hoàn toàn khác nhau : đối với bọn du côn thì chúng chỉ biết thỏa mãn và sung sướng cho chính bản thân bọn chúng trên sự đau đớn nhục nhã của người mà chúng dùng vũ lực cưỡng hiếp ; còn Lợi thì nó là người thương yêu chị thực sự, từ lúc bắt đầu cuộc tình cho đến bây giờ, nó hoàn toàn không làm chị đau đớn chút nào cả mà trái lại nó mang đến cho chị quá nhiều cảm giác phấn khích, sung sướng đến cùng cực. Hơn nữa, trên thế gian này chỉ có mỗi mình Lợi là người chị tin tưởng nhất ; vậy thì dù cho nó có muốn hay không, chị Trang cũng phải đồng tình đồng ý giao hợp cùng nó mà thôi. Lợi bực bội, nằm thừ người ra vì đến giờ phút này đây, nó hoàn toàn bị bất lực do con cu nó vẫn không chuyển sang trạng thái cương cứng được. Tình yêu nếu không có giao hợp thì không còn là tình yêu nữa và dù có bao nhiêu khoái cảm đi chăng nữa cũng sẽ không còn sung sướng, tuyệt vời mà thay vào đó sẽ là cực hình gượng gạo. Tuy không hỏi nhưng thấy thái độ của Lợi, chị Trang 8 phần cũng thấu hiểu được lý do vì sao nó lại yểu xìu như bún vậy. Lợi chợt nhớ trước kia, khi làm tình cùng cô Hải, nó cũng bị triệu chứng giống như đêm nay và nhờ cô Hải dùng đến chiêu pháp kích thích bằng miệng, nó mới cương cứng lên nổi ; không biết là chị Trang có biết cách nào để mà trị bệnh cho nó được hay chăng? Bất chợt, Lợi cảm thấy nhột nhạt ở dưới, thì ra là chị Trang đang lần bàn tay trái nhẹ nắm lấy con cu Lợi, dựng nó lên rồi buông ra, dựng lên rồi buông ra…nhưng cứ hễ chị buông ra thì con cu Lợi lại trở về trạng thái cũ, không hề biến đổi. 5 phút sau, vẫn không chán nản và vẫn kiên trì, khi thấy dùng tay không hiệu nghiệm, chị không e dè chi cả mà cúi mặt xuống, dùng miệng ngậm lấy gần nữa con cu Lợi để tăng thêm cường độ kích thích cho nó. Một hồi lâu sau, khi Lợi vẫn còn xuội lơ thì chẳng hiểu là vô tình hay là một bí quyết thép của chị, trong lúc miệng chị vẫn sục con cu Lợi lên lên xuống xuống, bất chợt hai bàn tay chị đặt lên sống lưng nó rồi vuốt mạnh xuống. Ngay lập tức, con cu nó bắt đầu giựt giựt liên hồi và khi chị Trang vừa rời miệng ra thì nhanh chóng biến đổi to ra, dài ra, cứng ra và thẳng lên như một thanh sắt ; lúc nãy khi còn xìu, chiều dài con cu nó khoảng 2-3cm nhưng khi đã vươn lên trời cao rồi thì biến thiên lên đến 10cm là nhỏ nhất. Lúc này, chị Trang và Lợi, hai chị em thấy là không thể nào chần chừ nữa vì cả hai đã rất nóng lòng từ lâu rồi. Khi chị vừa nằm ngửa người xuống giường thì với thao tác nhanh nhẹn và điêu luyện, Lợi trườn người tới như con rắn leo lên trên thân mình chị. Hai chị em không có vẻ gì là ngượng ngùng, xấu hổ cả và tuy có hơi vụng về, lúng túng một chút nhưng vẫn cố gắng cùng nhau thực hiện những tư thế chuẩn bị giao hợp với nhau. Hai cánh tay chị âu yếm, hồ hởi quàng lên ôm xiết lấy tấm lưng gầy guộc của người tình nhỏ và ở phía dưới, tuy không có ánh sáng nhưng con cu Lợi sau một chút mày mò tìm kiếm, đã lọt đầu khấc vào trong cửa mình chị. Như trên đã nói, âm đạo chị khá lớn nên dù đồ chơi của Lợi quá khổ, hai chị em vẫn giao hợp được dễ dàng, nhanh chóng. Đôi môi chị há hốc, khuôn mặt chị nhăn lại khi chị vừa thở nấc lên tiếng rên đầu đời như chẳng khác gì chị vừa mới trao tặng cho Lợi trinh nguyên con gái của chị. Giống như 10 năm trước, khi bị bọn côn đồ hiếp dâm, giờ đây chị Trang cũng cảm thấy đau đớn vô cùng nhưng sở dĩ chị không phản ứng cự tuyệt là vì ngoài cảm giác đau đớn ra, chị còn cảm nhận được sự sung sướng và phấn khích chỉ riêng có Lợi trao tặng chị mà thôi. Bên ngoài, trời đã ngớt mưa nhưng bên trong lán trại của anh em thằng An, mưa gió vẫn còn dữ dội trên chiếc giường hạnh phúc của chị Trang và Lợi. Con cu Lợi vừa to vừa dài vừa cứng lại vừa thẳng theo nhịp nhấp nhỏm hai mông nâng lên hạ xuống, liên tục thụt ra lại thọt vào sâu tận tử cung chị ; hai hòn dái nó xăng tròn hùng dũng gác hai bên cửa mình chị. Giả sử như hai anh em anh Thành và thằng An ở trong mỏ mà về lán trại lúc này, trông thấy cảnh tượng chị Trang làm tình, ân ái với Lợi thì chắc chắn thế nào họ cũng sẽ la làng la xóm lên vì họ không sao ngờ được. Ngay cả đến việc cho vàng đi nữa đổi lại là phải ngủ suông với chị Trang, hai anh em cũng không dám nữa là…Nói như vậy thì Lợi cũng chẳng phải là hạng người ăn gan trời ; vì dù sao đi nữa, như chúng ta đã biết, chẳng qua chị Trang có một chút không được bình thường mà thôi chứ không hẳn là chị hoàn toàn mất đi lý trí. Đơn cử là bản năng sinh lý chị vẫn bình thường và chị vẫn còn biết yêu như người ta, thậm chí không những như vậy mà hơn nữa chị lại còn biết cách kích thích Lợi khi nó bị bất lực. Lợi cảm thấy ở dưới, thành cơ âm đạo chị liên tục co thắt dữ dội và thít chặt lấy con cu nó bên trong ; qua kinh nghiệm cho thấy chị là hạng phụ nữ có khả năng sinh lý cao và sức khỏe lại dồi dào chẳng khác gì dòng thác tuôn tràn ầm ĩ từ trên cao xuống. Cách đây chẳng bao lâu, Lợi vừa mới thưởng thức xong tấm thân cô Tình tuyệt diệu, theo anh em thằng An chạy trốn lên đây tưởng được yên thân tịnh dưỡng đặng chuẩn bị cho năm học mới nhưng chẳng dè, “tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa”. Chị Trang, một phụ nữ tuy mắc bệnh tâm thần nhưng lại rất tuyệt vời và thú vị trong mây mưa ân ái ; không yêu ai thì thôi chứ một khi đã yêu rồi thì chị yêu thật nhiệt tình, thật hồ hởi, yêu cho đến chết mới thôi. Lần đầu tiên, Lợi mới có được một người tình như vậy và chỉ trong giây phút, nó chợt nghĩ rằng chắc là ngày mai nó phải tốc hành đưa chị Trang về Biên Hòa thôi vì nếu dây dưa thêm ngày nào thì tất phải còn dính với chị nữa mà nếu còn vậy thế nào cũng có ngày anh em thằng An biết được ; khi ấy chắc là phải độn thổ thôi vì không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người. Suy nghĩ như vậy, Lợi quyết định ngay và nó thực sự cảm thấy rất an tâm với kế hoạch trên ; thôi thì thời gian còn lại nơi đây trong đêm mưa này, cứ thỏa thích vui chơi cùng chị Trang cho đến sức cùng lực kiệt cũng chẳng sao – nghĩ vậy, Lợi tiếp tục dụng sức đưa đẩy con cu nó thụt hẳn ra ngoài rồi lại thọt vào sâu bên trong âm đạo chị Trang. Trên tấm lưng nó, thỉnh thoảng lại xuất hiện một đường xước rướm máu do vài ngón tay chị có móng nhọn lâu lâu lại cào lên lưng nó và để lại chứng tích tình yêu cho nó hay biết vì nó đã dám làm chị đau đớn nhưng sung sướng nhất trên cõi đời nghiệt ngã, đầy vô cảm này. Từ lúc bị hiếp dâm cách nay 10 năm cho đến bây giờ, chị Trang gần như đã tự khép mình trong một vỏ ốc vô hình, không quan hệ với ai, thậm chí cũng không tâm sự trò chuyện cùng ai ; ai cho ăn thì ăn, ai cho tiền thì nhận, sáng đến lán bà Tư, trưa tới lán bà Năm, chiều về lán anh Thành, ngày qua ngày, tháng hết tháng cứ thế mà lặng lẽ trôi theo dòng đời. Mãi cho đến đêm hôm nay, cũng do dòng đời đưa đẩy xui khiến chị gặp gỡ, quen biết, yêu đương ân ái cùng với một thằng con trai dù chắc là nhỏ tuổi hơn chị nhiều nhưng lại quá lão luyện, sành sõi trong tình trường hơn hẳn cả người lớn và rất yêu thương bảo bọc chị, còn hứa sẽ dẫn chị về đoàn tụ với gia đình ở Biên Hòa. Do vậy đêm nay, trong căn lán trại hoa chúc và trên chiếc giường hạnh phúc thân thương, chị Trang đã không từ chối hay giấu giếm Lợi bất kể những gì chị còn lại trên thân thể chị và chị thật nhiệt tình, phấn khích đáp ứng chìu chuộng tất cả mọi đòi hỏi ham muốn của người tình ; tuy là thế nhưng thực chất cuộc tình của chị Trang và Lợi cũng không phải ngã giá trao đổi mà là xuất phát từ con tim chân chính đang rỉ máu yêu đương. Mười năm trước, 5 thằng du côn đã từng đút con cu của chúng vào lổ âm đạo chị Trang nhưng chỉ là vội vội vàng vàng, trầy trật trong chớp nhoáng đã dầm dề xuất tinh để thỏa mãn dục tính cá nhân ; còn bây giờ đây, con cu Lợi cũng đút vào chính cái lổ âm đạo này lại rất thong thả, thoải mái, không hấp tấp gấp gáp chi cả với mục đích là không những làm cho nó được thỏa mãn ham muốn mà còn cho cả chị Trang sung sướng nỗi niềm khát khao ân ái vô bờ vô bến. Lúc này, ở trên vòng tay hai chị em càng ôm xiết chặt lấy nhau, còn ở phía dưới thì âm đạo chị vẫn liên tục co thắt thít chặt lấy con cu Lợi to, dài, cứng và lúc nào cũng thẳng đơ. Chị Trang âu yếm vuốt tóc Lợi trong khi khuôn mặt nó đang tình tứ cúi xuống kề sát khuôn mặt chị và đôi môi nó lại kiếm tìm đôi môi chị. Chị khẽ ưỡn người, rên rĩ, hồ hởi đón nhận nụ hôn của nó cũng như là ở dưới, âm đạo chị đang phấn khích mời gọi tất cả mọi nguồn sinh lực nó hối hả truyền vào. Dịch nhờn sinh lý từ trong âm đạo chị tiết ra rất nhiều nên cửa mình chị lúc nào cũng trơn trợt, giúp cho con cu người tình dễ dàng đưa đẩy vào sâu hơn trong âm đạo chị. Lớp lông xung quanh cũng như phía trên âm hộ chị ướt đẫm dịch nhờn cứ xoắn xuýt lấy lớp lông đen xung quanh gốc con cu và hai hòn dái của Lợi. Con cu của Lợi mới cách đây mười ngày đã dò dẫm lạc lối đi vào âm đạo cô Tình – cô ruột của nó và giờ đây lại hiên ngang thẳng tiến vào tử cung chị Trang, không biết là để tìm kiếm cái gì trong đó? Trận mưa đêm bên ngoài đã dứt từ hồi nào cũng chẳng hay, thế nhưng cuộc tình vụng trộm lén lút giữa chị Trang và Lợi vẫn còn miệt mài dai dẳng kéo dài tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt ; rất là ngạc nhiên vô cùng vì hai chị em cả hai đều khỏe mạnh và sung sức trong việc truyền tinh truyền giống cho nhau. Dĩ nhiên là Lợi trao gửi vào cơ thể chị bao nhiêu thì chị đón nhận lấy hết bấy nhiêu. Không biết bây giờ là mấy giờ rồi, còn sớm hay là đã khuya, thế nhưng đối với chị Trang và Lợi, hai người dường chư chẳng còn ý thức khái niệm về thời gian cũng như không gian nữa thì chẳng buồn đoái hoài đến mà làm gì. May chị Trang là người mắc bệnh tâm thần mà cuộc tình giữa chị và Lợi còn tuyệt vời, phấn khích như thế này, chứ nếu chị tỉnh táo bình thường như mọi người thì chắc có lẽ hai chị em còn yêu nhau say sưa, ngất ngây đến chừng nào nữa không sao diễn tả cho nổi. Bất chợt, cả hai chị em cùng một lúc ôm cứng lấy nhau chẳng khác gì người bị vọp bẻ cứ mãi chới với giữa biển cả mênh mông và trong khi con cu Lợi đang xối xả xuất ra những tia tinh dịch đùng đục, nhơn nhớt vào sâu tận tử cung chị thì chị cũng đang trân người tiết thêm dịch nhờn từ âm đạo của chị ra. Tinh dịch Lợi và nước nhờn chị hợp lại thật giống như dòng nước chảy tràn trên mặt đất bên ngoài lúc bấy giờ đang tuôn tràn từng dòng từng dòng trên hai đùi chị, làm ướt nhẹp cả vùng bụng hai chị em. Chị Trang và Lợi đang cùng nhau khoái ngất và cực sướng như là bay bổng trên chín tầng mây của cõi tình ; hai chị em rên rĩ, chao đảo, co giựt, quằn quại liên tục trên chiếc chiếu sờn mòn đang từ từ thắm đượm vết tích tình yêu mà hai chị em trao tặng cho nhau. Vậy là không còn gì để nói, để bàn luận vì hai chị em đã cho nhau hết tất cả, không giấu giếm nhau bất cứ cái gì mình có ; từ những nụ hôn, những ve vuốt sờ mó…cho đến những con tinh trùng loe ngoe vùng vẫy đang thong thả di chuyển từ trong con cu Lợi vào cửa mình chị Trang. Sau khi xuất tinh xong thì con cu Lợi từ từ thun nhỏ lại như trái ớt khô, mềm xèo như bún, ướt nhẹp như mới vừa ở dưới sông lên và nó mệt mỏi rút cu ra khỏi âm đạo chị Trang, ngồi dậy lấy quần áo mặc vào. Chị Trang lần tay kiếm quần lót và nịt vú mặc vào trước rồi chị mới mặc quần satin và cuối cùng là áo bà ba. Chị quay sang nhìn Lợi – người tình nhỏ của chị -
mỉm miệng cười sung sướng. Không nói gì cả, Lợi cũng nhìn chị cười đáp lại và lần tay kéo chị nằm xuống để cùng nhau cố gắng dỗ giấc ngủ sau cuộc mây mưa mệt mỏi.
Chẳng biết là hai chị em ngủ được bao lâu nhưng khi cả hai chợt tỉnh thì tuy đã nghe tiếng gà gáy râm ran mà trời vẫn còn chưa hửng. Bất chợt, lần này chị Trang lại chủ động quay qua tìm kiếm đôi môi của Lợi trước và Lợi dĩ nhiên là háo hức, phấn khích đón nhận lấy ngay, không chần chừ chi cả. Dù đêm qua, hai chị em đã trãi qua một cuộc mây mưa ân ái đến sức cùng lực kiệt thế nhưng bây giờ, hai chị em lại vẫn cứ hồ hởi, nhiệt tình lăn xả vào nhau để mà tiếp tục yêu nhau và làm tình cùng nhau lần thứ hai. Những nụ hôn nồng nàng, cháy bỏng, đắm đuối và ngất ngây hai chị em tiếp tục trao cho nhau thật vội vàng và gấp gáp vì cả hai đều biết rằng thời gian chẳng còn bao lâu nữa, trời sẽ sáng ; khi đó thì đâu còn gì nữa mà giờ phải thong thả, từ từ. Hai chị em vừa nức nở, nghẹn ngào vừa lần hai bàn tay mày mò, vuốt ve thân thể của nhau như là sợ người tình của mình sẽ tan biến đi trong chốc lát. Một chập sau, quần áo hai chị em rồi cũng lần lượt rời bỏ khỏi thân thể của nhau nhưng lần này, chị Trang không để cho Lợi thoát y giùm chị nữa mà chị tự nuy và nuy luôn cho cả Lợi. Khác hẳn đêm qua, con cu của Lợi lần thứ hai này thật là hùng dũng nhanh chóng cương cứng lên ngay và so với lần đầu thì to hơn, dài hơn, cứng hơn và thẳng hơn. Khi giao hợp thì chị Trang phải thón đau đến tận xương cùng vì cái đầu khấc quá cứng của Lợi chạm mạnh vào vách tử cung chị. Lần này, thời gian giao hợp của hai chị em cũng thật là ngắn ngủi nhưng không vì vậy mà hai chị em cảm thấy không sung sướng và thỏa mãn lẫn nhau. Sáng dậy, chị Trang lật đật sắp xếp gối mền, vắt mùng lên và đi lấy một cái giẻ ướt lau sạch những vết tích mà hai chị em để lại trên chiếu. Khi hai chị em ăn xong hai tô mì gói thì đúng lúc anh Thành và thằng An về đến. Lợi đưa tờ giấy ghi địa chỉ trường học em chị Trang đang dạy ở Biên Hòa cho anh Thành xem và xin phép anh cho nó dẫn chị Trang về nhà trong buổi sáng nay, sẵn dịp tiện đường đón xe về Bà Rịa luôn. Nghe Lợi nói vậy, chị Trang vui mừng vô hạn, lật đật chạy về lều để soạn sửa hành lý. Dĩ nhiên, anh Thành và thằng An đâu có lý do nào để giữ chị Trang và Lợi ở lại. Vậy là, chỉ cần một cuốc xe ôm, chị Trang và Lợi đã có mặt trên chiếc xe đò Mã Đà – Biên Hòa. Gần 12 giờ trưa, hai chị em về đến Biên Hòa. Đến trường cấp II Tam Hiệp hỏi thăm thì gặp ngay ông bảo vệ trường rất tốt bụng, sai con trai chở chị Trang và Lợi đến nhà cô Ngọc. Khi cánh cửa nhà chị Trang mở ra, cô Ngọc – em gái chị ra mở cửa thì lập tức cô nhận ra được ngay người chị ruột của mình bấy lâu nay bị thất lạc tung tích. Tuy trong lòng rất bịn rịn vì đã đến lúc chia tay nhưng Lợi vẫn cố gắng hứa với chị Trang là sẽ trở lên đây thăm chị rồi ngồi lên yên sau xe con ông bảo vệ nhờ chở ra bến xe Tam Hiệp. Ở phía sau, chị Trang vẫn bùi ngùi ngó theo cho mãi đến khi chiếc xe khuất dạng.
Kết thúc lúc 19 giờ 42 phút ngày 23/05/2010
CON ĐƯỜNG HOA