Có thể nàng không nói hết câu chuyện. Chàng nhìn chiếc ghế trên đó Gretta để áo nàng vừa cởi còn ngổn ngang. Một sợi dây lưng thòng xuống đất, đôi giày chiếc đứng chiếc nằm. Chàng tự hỏi cái gì một giờ trước đây làm chàng khao khát Gretta như vậy? Vì bữa cơm thịnh soạn ở nhà mấy bà dì, vì bài diễn văn hơi điệu của chàng, vì rượu vang và khiêu vũ, vì không khí tươi vui khi tiển biệt nhau, vì đi bên cạnh nàng bên bờ sông dưới tuyết lạnh?
Gabriel cảm thấy đôi vai lành lạnh. Chàng nhè nhè lách mình dưới tấm chăn vải nằm xuống cạnh vợ. Nghĩ đến cuộc đời như một giấc chiêm bao. Chẳng thà chết trong vinh quang hay chết bởi đam mê còn hơn chết già héo hắt. Chàng nghĩ làm sao người đàn bà đang nằm cạnh chàng đây bao nhiêu năm có thể dấu kín trong tim đôi mắt sâu thẳm của người yêu nàng khi anh ta nói với nàng anh không thiết sống.
Nước mắt làm ướt má Gabriel. Chàng chưa bao giờ xúc cảm mãnh liệt như vậy đối với một phụ nữ nào, nhưng chàng biết đó là tình yêu chân thật. Nước mắt tuôn xuống má, trong ánh sáng lờ mờ chàng thấy hình bóng một thanh niên trẻ tuổi ẩn hiện dưới một thân cây giọt mưa đang đổ xuống. Cạnh đó là một thế giới khác, thế giới của người chết. Chàng còn tỉnh nhưng không phân biệt nổi thực và ảo. Chàng thấy mình chìm ngập trong bầu không gian xám ngắt không sờ mó được: thế giới vô hình dành cho người chết như thu nhỏ lại rồi biến mất.
Có tiếng động nhẹ trên ô kính, Gabriel nhìn ra cửa sổ. Tuyết lại xuống. Chàng nhìn hoa tuyết trắng tinh rơi nghiêng nghiêng qua chiếc cột đèn đường. Chàng nghĩ đến con đường trở về nhà. Báo chí tiên đoán đúng, tuyết rơi trên toàn đảo Ái nhỉ lan. Rơi trên đồng bằng miền trung du, trên các ngọn đồi trọc, rơi trên vùng Bog of Allen, và xa hơn về phía tây trên các ngọn sóng của biển Shannon. Tuyết đang rơi trên nghĩa địa nơi đó Michael Furey đang yên nghỉ, trên các tấm mộ bia, trên các cây thánh gía bơ vơ, trên các bụi gai trụi lá. Chàng lịm đi nghe tuyết nhè nhẹ rơi trong vũ trụ, như rơi lần cuối cùng, xuống trên người sống và cả những người trong cõi chết.
James Joyce