Lấy điều ăn ở dạy con, Dẫu mà gặp tiết nước non chuyền vần. Ở cho có đức có nhân, Mới mong đời trị được ăn lộc trời.
305. Thương người tất tả ngược xuôi, Thương người lỡ bước, thương người bơ vơ. Thương người ôm dắt trẻ thơ, Thương người tuổi tác già nua bần hàn. Thương người quan quả, cô đơn,
310. Thương người lỡ bước lầm than kêu đường. Thấy ai đói rách thì thương, Rách thường cho mặc, đói thường cho ăn. Thương người như thể thương thân, Người ta phải bước khó khăn đến nhà.
315. Đồng tiền bát gạo mang ra, Rằng đây "cần kiệm" gọi là làm duyên. May ra ở chốn bình yên, Còn người tàn phá chẳng nên cầm lòng. Tiếng rằng: ngày đói tháng đông,
325. Ở phải có nhân có nghì, Thơm danh vả lại làm bia miệng người. Hiền lành lấy tiếng với đời, Lòng người yêu dấu, là trời hộ ta. Tai ương hoạn nạn đều qua,
330. Bụi trần giũ sạch thực là từ đây. Vàng trời tuy chẳng trao tay, Bình an hai chữ xem tày mấy mươi. Mai sau bạc chín tài mười, Sống lâu ăn mãi của đời về sau. 335. Kìa người ăn ở cơ cầu, Ở thì chẳng biết về sau phòng mình, Thấy ai đói rách thì khinh, Cách nào là cách ích mình thì khen. Hứng tay dưới với tay trên,
340. Lọc lừa từng tí, bon chen từng đồng! Ở thì phất giấy đan lồng, Nói thì mở miệng như rồng như tiên. Gan thì quá ngỡ sắt đèn, Miệng thơn thớt nghĩ rơi tiền bạc ra.
345. Mặt lành khéo nói thực thà, Tưởng như xẻ cửa xẻ nhà cho nhau. Ở nào mùi mẽ chi đâu, Như tuồng cuội đất giấu đầu hở đuôi. Nói lời lại nuốt lấy lời,
350. Một lưng bát xáo mười voi chưa đầy. Cho nên mới phải lúc này: Cửa nhà tàn phá phút rày sạch trơn. Kẻ thì mắc phải vận nàn, Cửa nhà một khắc lại tàn như tro.
355. Kẻ thì phải lính, phải phu, Đem mình vào chốn quân gia trận tiền. Kẻ thì mắc phải dịch ôn, Kẻ thì thủy hỏa gian nan kia là! Thấy người mà phải lo ta,
360. Sờ sờ trước mắt thực là thương thay, Khuyên ai chớ bắt chước rày, Ở lòng nhân nghĩa cho đầy mới khôn. Lời cha dạy bảo nỉ non, Trước sau ghi chép khuyên con nghe lời.
365. Nghe thì mới phải là người, Chẳng nghe thì cũng là đời bỏ đi.