Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kinh Dị, Ma quái >> Thói quen

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 509 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: thithoadinh 13 năm trước
Thói quen
dinh thi thoa

Thói quen
THÓI QUEN




Có một nhà bác học lừng danh, chuyên nghiên cứu những vì sao trên trời, Mộc tinh, Hỏa tinh...

Ông rất cẩn thận, trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày ăn uống tắm rửa. Có một thói quen rất cẩn thận, sau bữa ăn luôn luôn không bao giờ quên rửa miệng.

Thế nhưng, không hiểu vì sao lại bị nổi lên những vết lang đỏ quanh miệng, cằm, ngưa ngứa, đo đỏ...Những vết lang này càng ngày càng rộng, càng ngứa...càng đỏ. Ông phải bôi thuốc ngoài da, lang ben, nấm... nhưng cũng không khỏi. Ngày lại ngày...

Sau đó, vì không thể để những nghiên cứu khoa học mang tầm cỡ thế giới bị ảnh hưởng, ông phải bớt chút thì giờ vô cùng quý báu của ông để đến một vị bác sĩ tầm cỡ về da. Bác sĩ kết luận, da của ông vô cùng nhạy cảm, không thể dùng những loại xà bông bình thường, mà phải dùng loại đặc biệt riêng cho loại da này, và thêm toa thuốc với những loại thuốc đặc trị quý hiếm.

Tiền bạc thì không đáng kể vì ông không thiếu, nhưng còn thời gian... vả lại, cũng rất khó chịu ...Tốn kém công sức nhưng vẫn không kết quả. Bực mình thật.

Mang một khuôn mặt đầy dẫy những vết lang đỏ, ở cằm rồi tới quanh miệng, lan đến hai bên khóe mũi từ từ đang lên tới hai khóe mắt.

Thế này thì làm sao có thể ngoại giao được với những nhân vật quan trọng trong nước, quốc tế. Vết thương nho nhỏ nay thành lơn lớn. Nỗi đau be bé nay thành to to.

Tuy có trở ngại, nhưng niềm đam mê nghiên cứu khoa học của ông không hề giảm sút. Trái lại, nỗi đam mê công việc to lớn này vẫn tăng dần với thời gian.

Song song với công việc, ông vẫn phải chữa trị những danh y căn bịnh trầm kha của ông. Hầu mang lại cho ông một khuôn mặt bình thường như những người bình thường khác. Một niềm khao khát bây giờ không còn là dễ dàng đối với ông.

Những khi cần tiếp xúc với truyền hình, báo chí, nhân vật quan trọng. Ông chọn lọc kỹ lưỡng ngày giờ, không gian, địa điểm. Rồi mới ra quyết định. Sao cho họ không phát hiện những khiếm khuyết ở ông. Gặp càng ít càng tốt . Càng hiếm thì lại càng quý nên cũng không đến nỗi quá bế tắc.

Rồi dến một ngày, một ngày vô cùng quan trọng đối với cuộc đời ông. Ông vỗ đánh đét vào đùi, ôm đầu rên rỉ. “Vậy mà không biết” ông đã tìm được nguyên nhân gây ra căn bệnh chết tiệt quái ác này.

Số là người em út của ông được tặng một chuyến du lịch dài ngày và xa. Chuyến du lịch này, tới một nơi mà ai cũng sẽ tới. Vào cái ngày mà không ai có thể biết được. Món quà này không ai thích cả. Ngay cả chú kiến bé tí tì ti...Nhưng không ai có thể chối từ.

Tản mạn một chút. Mình cẩn thận, làm những chuyến du lịch Phan Rang, Phan Thiết, Vũng Tàu, Long Hải. Xa hơn nữa là Mỹ, Pháp... Mình luôn chuẩn bị hành trang cho chuyến đi, nơi ăn, chốn ở... thời gian, địa điểm. Thậm chí, còn lên lịch chi tiết cho từng giờ, từng phút trong chuyến đi. Thật vậy, còn gì tệ hại hơn, khi không biết ở đâu, ăn cái gì... khi rời xa cái tổ ấm thường ngày, dù chỉ có dăm bữa, nửa tháng. Vậy thì có nên không! Chuẩn bị cho cái chuyến đi thật xa, thật dài bất tận này. Cái tổ ấm mà mỗi người hiện hữu, tồn tại dài lắm là ba, dăm, bẩy chục. Trường hợp hiếm là tám, chín chục năm. Trong khi đấy, cái chỗ ở mà nhân loại gọi là ...Thiên Thu...Vĩnh Hằng...Nghĩa là so với cái ba vạn sáu ngàn ngày kia, một con số vô cực. Nỗi khó khăn không chuẩn bị trước cho chuyến du lịch Phan Rang, Phan Thiết...Khi rời xa tổ ấm chỉ có dăm mười lăm ngày còn khó chịu huống chi sẽ ra sao khi lang thang, vô định mãi mãi...mãi mãi...và mãi mãi.

Cái từ Bác Ái, Từ Thiện, Tu Nhân Tích Đức...mà tổ tiên để lại có phải nghiền ngẫm.

Minh nghĩ “Chếl là Hết”. Vậy mình thử trang bị những vũ khí tối tân, hiện đại nhất. Hoặc thiết kế ở trong một phòng kính dày trong suốt. Công nghệ mới, đặc biệt. Dao đâm không thủng, súng bắn không lủng. Để không có gì có thể xâm hại mình được. Xong, ta được đưa vào một sa mạc mêmh mông...Tăm tối...Xa xa...gần gần...Những người chết đủ kiểu ... nước... lửa... treo...tứ mã... ...bất động...

- “Vớ vẩn” Con kiến bé nhất thấy đồng loại chết cũng phải chạy.

Vậy, quang cảnh vẫn như trên, không có người chết nào cả. Chỉ là sa mạc mênh mông... mênh mông... Bóng tối phủ kín mình trong thế giới ấy! Không một tiếng động dù nhỏ nhất.

- Trong bóng tối mất hết tác dụng của thị giác, bàn cãi làm gì!

Rồi nhé! Bóng tối không còn phủ kín ta nữa. Thay vào đó, ánh sáng vằng vặc của vầng trăng tròn, soi rõ từng hạt cát dưới chân. Chiếu sáng từng đám mây trên trời, bay lượn lờ... lượn lờ vào khoảng không gian, xám ngắt, bao la, vô tận... Không một tiếng động... dù nhỏ nhất.

Một người gan dạ cũng không thể không từng biết những cảm giác... lành lạnh... rờn rởn... rởn tóc gáy... khó tả...

Quay trở lại với căn bệnh của nhà bác học. Sau sự ra đi của người thân. Nỗi thương nhớ day dứt. Những kỷ niệm thời thơ ấu vui buồn. Trong vòng tay ấm áp, mềm mại như nhung của cha mẹ che chở, bao bọc. Ánh mắt, nụ cười, hình dáng của người em luôn phảng phất. Út có để lại những kỷ vật mà Út thường dùng. Trong số kỷ vật này, nhà bác học chọn cái áo mưa màu xanh dương. Nó đã từng ôm ấp, giúp đỡ người em thân thương của ông, tránh được những giọt mưa vô tình ướt át, lạnh lẽo...
Ông nuối tiếc, phải chi lúc Út còn, ông gặp Út nhiều hơn, giao lưu với nhau nhiều hơn. Thật là... Chỉ khi hạnh phúc không còn nữa mới thấm thía được giá trị của nó. Giọt nước mắt chảy ngược vào trong... mằn mặn.

Ngoài những giò rời hành tinh xanh, phóng vào vũ trụ, bay tới sao Hỏa, Mộc, Thổ, Thiên Vương... Lục lọi, tìm hiểu, khám phá, thể rắn, thể khí. Sự sống, sự chết. Tỷ năm, triệu năm...

Ông trở lại trái đất, về căn phòng của ông. Trong cái tủ cũ kỹ, mở ngăn kéo có cái hộp, đựng cái áo mưa xanh xanh. Nâng niu, vuốt ve, trìu mến. Ông tìm hình dáng quen thuộc, yêu quí thằng Út em ông qua nó. Muốn màu xanh của nó được xanh hơn, chất liệu được bóng bẩy hơn, nên ông tự tay giặt, rửa, lau. Những động tác tầm thường mà bác học cao quí không có thì giờ để ý tới. Giặt, rửa, lau... Giặt, rửa, lau...Để vớt vát lại chút dư hương êm đềm ngày nào.

Rồi! Như đã nói ở trên, nhà bác học bật phắt dậy. Động tác GIẶT, RỬA, LAU. Sao mà nó giống giống... Ông tròn mắt, căng mày suy nghĩ...Giống giống động tác với cái miệng của ông. Cùng là động tác RỬA.

Kỷ vật thân yêu này, sau khi giặt, rửa. Ông không thể treo hờ hững đâu đó để phơi khô. Nó quá quý nên vô giá. Ong phải cất ngay vào hộp. Để trong ngăn kéo của một cái tủ. Thật cẩn thận.
Giặt, rửa xong thì phải ướt át, ông lau khô...lau khô...

Cái miệng của ông, với động tác rửa sau khi ăn. Không cần lau. Bởi nó tự khô. Hằng ngày, sau bữa ăn, đã có sẵn một thau nước, gồm khăn lau của rô bốt phục dịch để sẵn sàng. Tất cả phải sẵn sàng. Ông không thể chờ đợi. Dù là một giây…

Ăn xong, ông vớt nước rửa miệng. Không quên xoa vài vòng quanh miệng, râu ria. Rồi nhanh chóng ào vào công việc phi thường của mình. Chính xác từng dem. Không hề có động tác thừa.
Đôi làn môi của ông, khi dùng bữa xong. Còn lưu lại dầu, mỡ, mắm, muối... Hòa cùng với nước, nhanh chóng đi thăm viếng những bạn hữu xung quanh. Râu, ria, các tế bào da. Rồi đăng ký thường trú ở lại.

Ngày lại ngày, tháng lại tháng. Càng ngày càng đông... Quen thuộc mà không vui. Bởi lãnh địa nào, hổ đấy. Râu thì phải ở chỗ của râu. Ria cũng vậy…

Mắm muối, dầu mỡ chỉ được quyền. Thân thiện với các tế bào tôm cá, trâu bò, heo gà. Trở thành một hỗn hợp mà động vật cao cấp nhất ưu ái. Rồi đi qua miệng, thực quản xuống dạ dày. Qua ruột non, già. Ra ngoài…

Gì cũng vậy, trái với quy trình ắt có loạn. Động vật cao cấp là con người. Cùng gia đình, ruột thịt. Chung đụng còn đôi khi rắm rối phức tạp điên cái đầu huống chi!

Các tế bào da quanh miệng. Không thể đội trời chung với các chủng loại này. Chúng chiến đấu mãnh liệt sống còn. Để xua đuổi vị khách tới sai địa chỉ này.

Nhưng không kết quả. Những vị khách này đã thế lại càng đông thêm. Làm bài toán, ba ngày một lần nhân lên. Tối hậu thư khẩn liên tục truyền về bộ chỉ huy trung ương. Nhà bác học khẩn trương rốt ráo giải quyết như đã biết.

Phát hiện được nguyên nhân trên do những cảm xúc đặc biệt từ kỷ vật. Nhà bác học như trút được gánh nặng ngàn cân. Xiềng xích giam hãm tự do cộng lẫn tổn thất sức khỏe lẫn ngoại hình đã được tháo bỏ. Ông bồi hồi hạnh phúc...

Cuộc sống tiếp diễn, những tưởng khó khăn đã được giải tỏa. Ngờ đâu do đã được lập trình sẵn. Nên những động tác của ông cứ lập lại do thói quen không dừng lại được. Tình trạng vẫn tồi tệ như cũ. Thậm chí còn tệ hơn. Vết thương như vết dầu loang không thể ngăn chặn được.

Vợ ông nói:

- Hay là em cài cho anh một cái khăn ở ngực. Gần miệng để khi rửa miệng xong thì anh lau. Ngay trước mặt, anh không thể quên.

- Sao lại thế? Em bé mẫu giáo mới phải như vậy. Còn gì là thể diện.

Nhà bác học cương quyết chối từ, mặc cho vợ khẩn khoản.

Thế là, một mặt cứ vớt nước rửa miệng như cũ. Mặt khác, bôi thuốc, uống thuốc để chữa. Vợ ông công việc cũng không kém ông, nên không thể túc trực nhắc nhở. Có lúc ông quá nhanh tay. Không chộp lại kịp. Hoặc vì quá nhiều việc nên quên để ý.

Sau nhiều ngày suy nghĩ biện pháp giải quyết. Vợ ông mừng rỡ nói với ông:

- Hay là anh vất phăng cái động tác rửa tai hại ấy đi. Cứ để bình thường như trong môi trường thiên nhiên hệ sinh thái tự cân bằng. Ăn xong, anh không cần rửa miệng, tự động dầu mỡ, mắm muối ấy sẽ trôi vào miệng theo những cái liếm môi, mím miệng của anh.

Thế nhưng, bộ não của ông đã được chất chứa đầy dẫy. Ngoài công việc nghiên cứu vũ trụ. Rồi thì Lịch sử, Địa lý, Chính trị, Kinh tế các nước Tây Tầu. Thời khóa biểu của ông kín hết không còn một giây trống. Cái động tác nhỏ nhặt tai hại kia đã trở nên phản xạ, vô thức. Sự suy nghĩ của ông hướng về Bắc cực, Nam cực cùng miệng thì nhai, nhai xong thì nuốt. No rồi rửa miệng. Ông cũng không nhớ được đã rửa lúc nào. Với ông, thì chỉ có thể thêm chứ không có thể bớt dù là động tác tay chân.

Bầu không khí ảm đạm, u uất bao trùm. Tình thế vô cùng tuyệt vọng. Mọi thứ đều ngưng trệ.
Từ một người năng động khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực. Ông trở nên lờ đờ, yếu ớt, teo tóp. Mọi cử động đều trở nên hết sức khó khăn, thậm chí phải nằm một chỗ, không còn tí nhựa sống.

Bỗng nhiên, không gian sáng lên.
Mọi việc trở nên tích cực.

Từ khi những vết thương của ông nặng nề dần. Ông đã không ăn được. Phải uống sữa bằng ống hút. Thì cái động tác rửa phá hại kia đã không cần dùng đến nữa. Vì không có cái động tác chết tiệt này. Nên các tế bào quanh vùng miệng mặt không bị thương tổn, bảo nhau tự hồi sinh, không cần một chút gì trợ lực của y họa hiện đại.

Bộ não của ông từ khi nằm liệt giường, không ăn, nên không Hoạt động được. Lịch thời gian trống rỗng. Sự cố lập trình sẵn đã tự động xóa. Không cần một tí tẹo nào chất xám.

Sữa đầy đủ chất dinh dưỡng, rồi cháo thịt bò, heo... thập cẩm. Yến xào, sâm ...Cao cấp nhất được xay nhuyễn. Chuyền vào bao tử qua ống hút. Ông đã chỉ cần mút...mút. Nên ông nhanh chóng hồi phục.

Ông đã đi lại được, khuôn mặt đã trở lại bình thường. Một bộ não hoàn hảo, thời gian biểu trắng tinh. Ông trở nên một con người hoàn toàn mới.



----------oOo---------


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 293

Return to top