Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Ngắn >> Họ về đâu&Cái mắt kiếng

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 186 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: thithoadinh 13 năm trước
Họ về đâu&Cái mắt kiếng
dinh thi thoa

Họ về đâu&Cái mắt kiếng
HỌ VỀ ĐÂU


Hành tinh xanh của chúng ta thực là xinh đẹp, Mặt trời tỏa sáng chiếu ấm nơi nơi, bốn mùa thuận hòa mưa nắng. Vô số các loại chim trời to nhỏ, các loại cá biển nhỏ to, các loại cá sông lớn bé…. Trên rừng, thú dữ ăn thịt, thú hiền ăn cỏ…. Các loại cây cỏ, hoa lá muôn muôn màu. Tất cả đều được sắp xếp một cách hài hòa, thứ tự, cực kỳ chính xác, không sai chạy một dzem ly: hệ sinh thái điều hòa!

Ông “Chời”, hay Thượng đế, hay Tạo hóa tùy theo mỗi người gọi, đã “cho” chúng ta tất cả những “thứ” này, ngay cả bản thân, thân xác, tâm hồn chúng ta cũng được “Ngài” tặng. Và chúng ta cũng có một cái tên giống như hoa Lan, hoa Phượng, con Chim, con Cá… tên chúng ta là loài “Người”. Người Mỹ, người Pháp, người Tàu. Người Việt Nam trên 130 quốc gia, chưa kể người dân tộc thí dụ riêng người dân tộc Việt Nam, người Thượng, người Tày. Mường, Nùng, Mán, Thổ… đã trên 50. Cùng tên, cùng loại, cùng một “Lò” sản xuất ra, tất cùng một cha, là Thượng đế, hay Tạo hóa hay ông Chời. Như vậy, tất cả chúng ta đều là anh em, “Tứ hải giai huynh đệ”, không thể có hai, ba ông Chời, hai, ba Thượng đế…

Thế “cha” tạo ra mình để làm gì dzậy? Để cai quản muôn loài muôn vật. Cái này thì đúng. Bò. Lừa. Heo, Khỉ, ngay cả Cá Heo thông minh nhất cũng không thể qua con “Người”. Sao lại sinh ra mình rồi cho cai quản hết các “thứ”? Đơn giản thôi! Một cặp vợ chồng giàu có, tiền của ê hề, lai không con, buồn không? Sự vinh quang và hạnh phúc của ông Chời thì không thể diễn tả. Bởi thế Ngài mới tạo ra con người để cùng hưởng hạnh phúc với Ngài.

Làm kiếp người nào là sinh, lão. bịnh, tử thì đâu có gì là hạnh phúc?... Từ khởi nguyên, loài người là Eve đã “phản bội” nên bị án phạt, bị đuổi ra khỏi vườn Địa đàng hay Thiên đàng hay Niết bàn… tùy theo mỗi người gọi, không còn được “gặp” Ngài chiều chiều đến chuyện vãn nữa. Từ đó Thiên đàng “đóng cửa”. Loài người phải chịu đau khổ, bịnh tật, chết chóc.

Trời đất tuyệt giao. Tuy nhiên, Thượng đế vẫn yêu thương loài người vô cùng nên hứa cho Thái Tử, con Một của Ngài xuống thế làm người để cứu độ thế gian. Mà thế gian cũng vì Thái Tử mà Ngài tạo dựng.

Nhắc lại, để bạn đọc tiện theo dõi Ngài dùng miệng các Ngôn sứ, các Tiên tri để thông báo tin vui này. Qua cả ngàn năm, loan báo tin vui và thế gian đã chờ đợi. Thái Tử đã giáng thế. Ngày nay, hàng năm vào ngày 24 tháng 12 cả nhân loại vui mừng chào đón kỷ niệm ngày sinh nhật Thái Tử: lễ Giáng Sinh hay Noel. Đúng là chuyện Thần Tiên nhưng chuyện Thần Tiên này lại là sự thực hiển nhiên. Cả Thế giới dùng năm sinh của Thái Tử làm cột mốc cho Dương Lịch. Năm nay, Thái Tử giáng sinh đã được 2010 năm. Chuyện giống như MƠ lại là THỰC. Thế là thiên đàng nhờ Thái Tử đã được mở cửa. Trời Đất lại giao hòa.

Thiên đàng hay Niết bàn đã được mở cửa, nhưng làm sao để được vào. Đó là điều thắc mắc lớn của loài người. Nhiều giả thuyết, nhiều tưởng tượng đã được nghĩ ra….

Đơn giản thôi! Thái Tử là người mở cửa cứ BÁM theo Thái Tử là …xong ngay!
“Gái có công chồng không phụ”. Thái Tử có công nên Thượng Đế giao toàn vũ trụ cho con cai trị.

Ngày nay, có một số người có khả năng tiếp xúc với những người quá cố, những người quá cố này “được phép” về để “xin” những điều họ cần, giải quyết những gì họ bị vướng mắc. Đó là ân sủng của Thượng Đế và cũng là Thái Tử, Ngài cũng muốn cho nhân loại biết Đường cần để đi đến. Trường hợp của Những Nhà Ngoại Cảm là một thí dụ.

Qua Thái Tử, một số người được biết, cuộc sống sau rất rõ ràng, chi tiết, không phải là ít người, không phải là một thời gian ngắn mà kéo dài từ lúc Ngài giáng trần mãi cho tới ngày nay. Được ghi chép lại qua sự kiểm chứng của nhiều người, nhiều quốc gia được dịch ra nhiều thứ tiếng phát hành rộng rãi trên khắp thế giới. Nếu để ý một chút, chỉ riêng Ngài, và một mình Ngài mới có những thông tin này.

Thế giới sau sẽ chỉ có hai chứ không đa dạng như thế giới này: Một là Ánh Sáng và hai là Bóng Tối.

Cẩn thận kẻo bị những thông tin giả mạo.
Muốn vào nhà thì phải gõ cửa đúng chủ nhà.
Hãy tìm hiểu xem, những người thân đã ra đi của mình đang ở đâu cần gì, muốn gì!

Khi tạo ra loài người, Thượng Đế ban cho con người được tự do, tự do đến với Ngài, tự do chối bỏ Ngài. Tình yêu chỉ có giá trị khi tự nguyện dâng hiến. Ngài cho phép Bóng Tối hoạt động. Thử thách càng nhiều, phần thưởng càng cao. Phần thưởng kho báu hạnh phúc vĩnh cửu được cất dấu, chứ không để khơi khơi trước mắt, phải nỗ lực tìm kiếm con đường để đến đó, không có thử thách nào của cuộc sống này xứng được với hạnh phúc đó.

Tự do được trao tặng Ngài chỉ “can thiệp” khi có sự yêu cầu, nhưng luôn chờ đợi… chờ đợi. Một lời kêu cứu, kêu gọi nhỏ nhất Ngài cũng nghe thấy và rất xem trọng.

Trái lại, Bóng Tối tự tìm đến mọi người, mọi nơi, mọi chỗ, lôi kéo, đủ mọi mánh khóe giả tạo, lường gạt chiếm hữu làm nô bộc cho chúng, cùng chịu những hình phạt với chúng cho có bạn.

Trong Vương quốc Hạnh phúc Vĩnh cửu. Tình yêu ngự trị, mọi người cùng chung một thân thể, thương yêu nhau như chính bản thân mình, cái “tôi” không còn hiện diện. Niềm hạnh phúc luôn luôn đổi mới vô biên, vô hạn… ngôn ngữ loài người không không thể diễn tả.

Những bộ óc của các nhà thông thái nhất cũng không thể hiểu nổi, tình yêu điên cuồng của Thượng Đế đối với loài người, đến độ ban tặng con Một yêu dấu của Ngài cho thế gian. Thiên Tử cũng yêu dấu loài người điên cuồng, và vâng lời cha ,bỏ “Ngai vàng” xuống trần, mặc xác phàm ở chung với loài người, để chia xẻ thân phận yếu đuối, mỏng manh, vui, buồn, sướng, khổ của một kiếp người và cũng để làm gương cho nhân loại noi theo: yêu thương mọi người ngay cả kẻ thù, khiêm nhường, quảng đại, hy sinh, tha thứ….

Hiến dâng mạng sống làm giá chuộc tội cho nhân loại, để được làm lành với cha trên trời. Một cái chết nhục nhã, đau thương, đau đớn nhất trong lịch sử nhân loại. Trong xác phàm, mọi cảm nhận đều như chúng ta, nhưng trong Ánh sáng Thiên tính, từ lúc lọt lòng cho tới khi thực hiện công cuộc cứu độ Ngài thấu suốt hết những gì mình sẽ phải gánh chịu. Một sự đau khổ, kinh hãi triền miên từ lúc sinh cho tới lúc mất.

Thiên quốc được mở cửa. Hàng hàng, lớp lớp những người công chính quá cố phải ở một nơi gọi là lâm bô, đã được Ngài đưa lên Thiên quốc ngay khi việc cứu độ hoàn tất. Máu Ngài đổ ra đã giao hòa đất trời. Ân sủng của Ngài đổ tràn đầy xuống nhân loại, xuống những người tìm kiếm, cậy nhờ Ngài. Chỉ có máu của Ngài mới rửa sạch được lỗi lầm mà ta đã phạm, chỉ có Ngài mới có thể đưa ta vào được “nhà Ngài”. Nơi Ngài đã được cha giao toàn quyền cai trị. Từ chối Ngài là từ chối Ánh Sáng, chấp nhận Bóng Tối. Ngài vẫn luôn mong mỏi, với lòng yêu thương ngập tràn vô hạn, mọi người đến để Ngài ấp ủ, chữa lành những thương tích và đưa vào Vương quốc tình yêu của Ngài.

Muôn muôn, ngàn ngàn những người đã ra đi đang vất vưởng mọi nơi, trên rừng, dưới biển, ngoài đường, ngoài chợ… như ta đã từng biết qua các nhà “Ngoại Cảm”.

Họ đã giã từ trần gian, đã mất cơ hội để lập công, làm việc công đức, sám hối… Người nhẹ tội thì được ở với gia đình, hoặc tại nơi họ đi, nặng tội hơn thì phải đi chịu phạt, nặng hơn nữa, không cứu vãn được, đời đời kiếp kiếp phải chịu trầm luân những hình phạt vô cùng khủng khiếp. Luật công bằng của Thượng Đế. Kết quả của những việc đã làm khi còn sống.

Những người nhẹ tội hoặc vẫn còn có thể cứu vãn được, nếu gia đình, người còn sống biết chạy đến cùng Đấng Cứu thế, Ngài sẽ dùng công nghiệp của Ngài, máu của Ngài đã đổ ra để thanh tẩy thì họ sẽ mau được về “quê thật” nơi mà họ hằng khao khát, lòng khao khát cháy bỏng đến độ trong lòng họ phát sinh ra lửa nung, thiêu đốt họ….

Chỉ khi này, họ mới cảm nhận được lòng nhân từ, yêu thương của Thượng Đế, cảm nhận được hạnh phúc vĩnh cửu, cảm nhận được sự vô tâm, vô ơn của họ khi còn sống, nhưng đã muộn rồi. họ chỉ còn biết trông chờ người sống. Còn không thì lang thang khắp nơi, tìm kiếm những lời kinh cầu rơi rớt. Rất nhiều, rất nhiều những người bị bỏ quên, hoặc người nhà còn sống không biết gõ cửa ở đâu!.... Họ được gọi là … cô hồn… hoặc linh hồn mồ côi. Họ chỉ cần được về “quê trời” không cần ăn, uống, mặc… như khi còn sống mà một số người lầm tưởng.

Có những linh hồn được phép về đánh động người thân còn sống. Họ chỉ được phép trong quyền hạn. ngoài ra người sống phải tự tìm hiểu, phần thưởng phải có sự nỗ lực. Nếu không gõ đúng cửa, không xin đúng người có quyền hạn, xin người không có quyền thì nào có gì để cho. Những linh hồn này sẽ chịu hình khổ, án phạt của sự công bằng, phải trả cho hết đồng xu cuối cùng.

Nếu người thân thấu hiểu được sự đau khổ, đau đớn lớn lao của ông bà, cha mẹ, anh em mình, những người đã ra đi trước, thì họ sẽ không dám lơ là trong việc giúp đỡ, đưa người nhà họ mau về quê thật, khi họ còn cơ hội. Không có sự đầu thai kiếp hai, ba. Nếu có, chỉ là một, vài trường hợp bịa đặt, giả tạo của Bóng Tối, hoặc sự tưởng tượng của một vài cá nhân không kiểm nghiệm, không kiểm chứng.

Tất cả, tất cả hoàn toàn mù tịt về cuộc sống sau, ngoại trừ những người chạy đến với Đấng Cứu Thế. Với quyền hạn “Độc nhất vô nhị” mà cha đã trao ban “Vua Vũ Trụ” Ngài cho nhân loại rất nhiều thông tin, dấu lạ qua Mẹ Ngài. Một nữ Đồng Trinh được ơn Vô Nhiễm Nguyên Tội, mà ngài đã nhập thể giáng trần bằng máu rất trong sạch của bà làm thành thân xác Ngài. Qua những người trong chúng ta, yêu mến Ngài một cách đặc biệt, trải dài 20 thế kỷ với đầy đủ tên tuổi hình ảnh tiểu sử của các Thánh nhân này.

Tình yêu mà Ngài và Mẹ, dành cho mỗi người chúng ta như nhau là vô hạn, vô biên. Sự sống vĩnh cửu của mỗi người đối với các Ngài quan trọng biết bao.

Ngài muốn ơn cứu độ của Ngài đến được với mọi người.

Chỉ bây giờ họ mới hiểu sự “ô uế” của họ, tự họ không dám đến gặp Thượng Đế nếu chưa được “thanh tẩy”. Ngài là Đấng cực thanh, cực sạch, cực thánh thiện, cực nhân từ. Ngôn ngữ của cả loài người dưới đất, cùng với cả Triều thần Thiên Quốc, ca tụng Ngài cũng không thừa. Những việc làm của họ khi còn sống dù nhỏ nhất cũng được ghi dấu lại, kết quả thưởng phạt tùy theo công tội. Chỉ bây giờ họ mới hiểu, họ đã phí phạm biết bao thời gian quý báu nơi dương thế, nơi chỉ để thử thách, để nhận lãnh kết quả thưởng phạt cho cuộc sống này, cuộc sống không biết đến cái chết, một cuộc sống mãi mãi đời đời.

Biết bao hạnh phúc Thượng Đế dành sẵn cho những người con hiếu thảo của Ngài. Hành tinh xanh chỉ là “tạm” mà còn “đẹp” như thế. Mấy trăm triệu loài động vật, thực vật. Chỉ là “tạm”, chúng ta phải sống bao nhiêu kiếp người cũng không khám phá hết được những kỳ diệu của thiên nhiên.

Hai vợ chồng nhà nghiên cứu về động vật hoang dã sống trong rừng cả cuộc đời chỉ để tìm hiểu đời sống tình cảm xã hội, tôn ti trật tự của một loại chó rừng có trách nhiệm cao cả, biết từ bỏ chính mình cùng chung sức với cha mẹ săn mồi nuôi các em, và có một tình cảm đặc biệt với các em. Như vậy “mấy trăm triệu kiếp người” có khám phá được hết nổi động vật, thực vật thấy được, chưa kể vũ trụ trên trời, các vì tinh tú, dãy thiên hà…. Những loại không thể nhìn thấy bằng mắt thường, phải qua kính hiển vi điện tử…

Một kiếp người nhỏ bé biết bao trong bàn tay của Tạo Hóa, mà họ lại “quên” mất Ngài. Đấng tạo thành vũ trụ, quyền năng vô biên, tự có, cai quản cả vũ trụ. Đấng bảo vệ và điều khiển mọi sự.

Ngài lại yêu thương họ đến không tiếc điều gì, ngay cả máu thịt, mạng sống của Ngài. Lúc nào cũng ấp ủ họ trong trái tim Ngài. Ôi phải chi họ không từ chối và biết lắng nghe lời Ngài dạy, bước theo chân Ngài dẫn dắt, ban sức mạnh vượt qua những thử thách. Trong xác phàm, Ngài thông cảm và thấu hiểu những yếu đuối của một kiếp người, đã ban những ân sủng để tăng sức mạnh trong cuộc lữ hành “về quê” mà chỉ một mình Ngài vì “công nghiệp cứu độ” mà Cha đã trao ban. Ngài và Cha là một, những gì Cha có là Ngài có.

Ân sủng đầy tràn, dạt dào như biển cả, chờ đợi, chờ đợi… để trao ban, trao ban… Lời cầu nguyện, chay tịnh, hãm mình, hy sinh của các tín hữu, tu sĩ nam nữ, giúp đỡ rất nhiều cho những người vô tín vô tâm, còn sống hoặc đã qua đời, họ được thoát khỏi án phạt đời đời,

Ngài không muốn để ai phải hư mất, ngoại trừ họ luôn mãi từ chối sự mời gọi của Ngài. Tự lao xuống bể trầm luân một cách có ý thức. Mọi người cùng một Cha trên trời, cùng liên đới chịu trách nhiệm lẫn nhau, yêu thương giúp đỡ nhau vì thế thế giới này mới còn tồn tại.

Triều thần Thiên Quốc cầu nguyện cho đoàn lữ hành trần gian.

Đoàn lữ hành trần gian độc quyền làm việc công đức, bác ái, lập công… cứu giúp bản thân, anh em còn sống hoặc qua đời.

Triều thần Thiên Quốc luôn luôn theo dõi chờ đợi sự kêu cầu của đoàn lữ hành từng giây phút để hỗ trợ trên đường về quê. phải gọi đúng tên các ngài, mỗi vị đều có tiểu sử, chức vụ, kêu gọi một nhân vật tưởng tượng thì không có ai trả lời. Nếu không có sự kêu cứu thì các vị không thể, không có quyền can thiệp vì tôn trọng sự tự do mà Cha đã trao ban. Thế nên mới có những cái chết gọi là “oan”, “tai nạn” “chưa tới số” do Bóng Tối đưa đẩy, xui khiến vì không cầu cứu Thiên Quốc.

Hướng về Cha, dâng hết mọi sự lên Ngài, với lòng hoàn toàn Tin, Cậy, Mến thì không còn gì phải lo ngại trên đường về. Chỉ cần muốn và hé mở cửa lòng để Ngài vào, mọi sự còn lại Ngài sẽ lo liệu. Nhiều thánh nhân, tín hữu có những cái chết rất đau thương, đó là sự tự nguyện để cùng chia xẻ công cuộc cứu độ với Đấng Cứu Thế, Đấng mà họ yêu và đền đáp lại tình yêu của Ngài. Công cuộc cứu độ đã, đang và vẫn tiếp diễn.

Thí dụ đơn giản, gia đình có 5 anh em, có 2 người hư hỏng, 3 người kia phải ra sức cứu 2 người này đó là trách nhiệm.

Những linh hồn ở nơi thanh tẩy, sẽ cầu nguyện và xin phù trợ để đáp đền công ơn người đã cứu giúp họ thoát khỏi ngục hình nhiều nhiều hơn những gì đã giúp họ. Những ngày còn ở dương thế cơ hội rất lớn cứu mình và cứu những người khác.


Ngày 7 tháng 12 năm 2010
M. Đinh Thị Thoa










CÁI MẮT KIẾNG

Vào tuổi 40, mắt tôi, đã nhập nhòe, đọc sách, báo chí. Kiến thức, tuổi trẻ, phụ nữ …. Lại còn TV, Thế giới hoang dã, tin trong, ngoài nước…Thế nên cái kiếng đeo mắt không thể rời xa tôi.

Nhờ vậy mà biết những tin long lở đất, trời, tin vịt, gà….

Đó là chuyện trước kia, còn bây giờ. Tôi thay đổi hẳn. Thì giờ đã “hoạch định” một cách tỉ mỉ. Giờ nào ra giờ nấy, chỉ hai bốn tiếng thôi mà có nhiều việc cần làm, những việc ấp ủ nhiều năm, bây giờ mới thấy được điều cần thấy.

Gia sản vật chất là tiền bạc, của cải, nhà cửa… những thứ “thấy” được. Gia sản tinh thần, kiến thức, tri thức, kinh nghiệm sống… không thấy được.

Giàu có không hẳn đã vui, nghèo khó không chắc đã buồn . Tâm hồn luôn bình an, đây chính là hạnh phúc.

Người thương yêu anh em đồng loại muốn chia xẻ những gì mình có dù ít, dù nhiều. “Nghèo tiền nghèo bạc, nhưng không nghèo tấm lòng”.

Chuông đồng hồ đổ 4 giờ sáng là tôi bật dậy, dù giấc ngủ chưa tròn, dù đang sâu giấc. Có tối, mắt nhắm tịt lại, không thể mở nổi. Tôi “xin phép” đi ngủ sớm, miệng lầm thầm “xin cho con dậy lúc 24g, 2g để con “làm việc tiếp”. Thế là, đúng giờ ấy, mắt tự nhiên mở ra, nếu không thì cơn ho đến, cơ chân bị rút… nhảy mũi….

Giờ giấc cùng trọn vẹn cuộc sống, tôi tự nguyện hiến dâng và xin Chúa Giêsu quản lý. Lâu dần khoảng gần năm nay đã thành thông lệ. Gần tới giờ là Người gọi, nhắc nhở…. Có tối, tôi nói chuyện với Người:

- Cơm xong, con sẽ làm việc khoảng 2, 3 giờ rồi mới đi ngủ.

Đã qua ít là mười hai giờ trong ngày cho anh em, bạn hữu của tôi, mà cũng là của Người, tôi cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng vì nhiều việc chưa làm nên cố gắng.Sau khi giờ cơm, khoảng 20g lại bị “cơ bụng căng, cơ mắt chùng”. Tôi xin:

- Cho con ngủ chút 24g dậy con sẽ làm việc.

Tới giờ, mắt mở ra, nhìn đồng hồ, không sai lệch chút xíu:

- Cho con ngủ thêm chút nữa!

Tiếp tục một hơi tới 3g, dậy nhìn đồng hồ, vội mang laptop ra làm việc. Lạ thật! Mọi khi chỉ ấn nhẹ máy khởi động ngay, nhưng sao hoài năm, bảy lần không thèm nhúc nhích. Người…”hờn”? Hay tại gì?

Lần khác, lần này Người “trừng phạt” nặng nhất. 12g, giờ tôi “hẹn” với Người. Đang ngủ trên võng 11g45 cơn ho ập tới, Người gọi, tôi ngái ngủ, ngồi dậy, nhưng lại muốn nướng thêm.

- Cho con 5 phút nữa!

Như một cơn xoáy, không hiểu thế nào mà tôi lại đút ngón tay vào cái quạt, máu tuôn có giọt, vết thương khoảng một phân. “Tá hỏa tam tinh” tôi choáng váng:

- Con xin có 5 phút thôi mà sao phạt con dữ vậy! Thế này thì làm sao con giặt tã, rửa chén bát nấu cơm?

mới lên chức bà có mấy ngày đang nuôi cháu mới sinh, tôi lo lắng. Nhưng thật lạ! Vết thương liền miệng lại, ngay trong ngày, tôi vẫn làm việc bình thường không một trở ngại nhỏ, không còn một dấu vết.

Người cho tôi “nếm” thử hương vị của một, vài giọt máu chảy ra. Trong khi Người trao tặng hết cho ta, tuôn trào không còn giữ, sót lại một giọt nào trong thánh thể.

Tôi luôn thinh lặng và lắng nghe tiếng của Người. Hồn tôi như mặt hồ phẳng lặng. Nước chỉ hơi lay động là hiểu ý muốn Người chuyển tới: sóng gợn, sóng lăn tăn…gió thổi….

Tựa trong bầu trời quang đãng, các tần số dễ bắt liên lạc, sóng không bị nhiễu. Như trong giấc ngủ, những giấc mơ bình thường khi thức dậy “được” quên sạch để dễ nhận ra những thị kiến, thường nhớ từng chi tiết Tôi hiểu được những tình cảm vui, buồn, giận, phật ý, đồng ý… của Người đối với mình. Ân sủng đặc biệt.

Những “tín hiệu” ngày càng nhỏ lại, thật nhỏ, nhưng tôi vẫn hiểu. Người chỉ muốn “thầm thì”. Tri âm tri kỷ thường chuyện trò một cách êm dịu, đôi khi không cần dùng lời.

Người yêu thương, che chở, bao bọc không phút nào xa rời tôi. Muốn được như vậy, tôi đã vất “cái tôi” . Trở nên “giống” Người. Sẵn sàng vâng theo ý Người, tất cả cho anh em mình… tất cả…

Có vẻ khó nghe, nhưng đúng vậy! Bản tính tự nhiên, ai chẳng sợ hãi đủ điều nhất là gã tử thần, nhưng ở trong lòng của Đấng Toàn Năng thì e sợ gì! Tình yêu vô hạn của Ngài với ta. Còn gì mà Người chưa làm cho ta?

Chúa Giêsu. Trên cây thập tự Người đã hiến thân để làm giá chuộc nhân loại.

Bản thân mình chỉ một cái dầm, một vết xước vào tay đã khó ở, khó chịu. Người phải chịu 5.480 vết roi đòn.

Hơn 300 gai nhọn đâm vào đầu, đinh to xuyên tay chân, hàng trăm cái tát, đấm, đá, đinh đâm vào lưỡi, nhựa thông… chì nướng nóng chảy đổ vào người. Treo ngược đầu lên trần nhà, dây tuột rơi xuống, nước mắt máu chảy, khí giới nhọn đâm đầy người, đổ vào miệng Ngài những thứ kinh tởm nhất. Khi đóng đinh, thánh thể của Người bị kéo dãn, các khớp xương đều rời ra. Treo trên thập giá, từ đầu đến chân đầm đìa máu đào tan nát. Ruồi, bọ bám vào hút máu, cộng thêm những sỉ nhục, chửi mắng, phỉ nhổ của lý hình….Còn nữa…

Nghĩ đến những hình khổ rùng rợn này, cũng đủ kinh khiếp, nói chi chứng kiến. Thử một gai nhọn đâm vào đầu thôi nói chi tất cả cực hình này. Nước mắt tôi trào ra vì thương cảm nỗi thống khổ, tôi thầm thỉ với Ngài:

- Nếu Chúa nhận biết tâm tình con, thì cho con nhận biết lại giống như vậy.

Tôi ngủ thiếp đi, vài tiếng đồng hồ trở mình, mở mắt. Nước mắt ở đâu tuôn đầm đìa, ướt cả mặt…. Người nhận những giọt nước mắt của tôi, đáp lại…

Thì giờ tôi tận hiến lên Người, cho anh em mình đã lấy hết sức mình, Ngài hiểu nên rất thương cảm.

Một khách hàng cũ, đưa sấp hồ sơ nhờ tôi làm giúp vì cậu ta cần gấp, không có chỗ nào nhận. Tôi đã nghỉ từ lâu, thấy cậu ta nằn nì, nhận không vì thù lao, dù tôi đã không còn sức, cố gắng, dự định thức trắng đêm để làm. Chúa Giêsu không hài lòng, vì tôi đã quá mệt, hơn nữa còn những trách nhiệm đang chờ. Tôi cũng biết vậy, nhưng đã trót nhận. Người cho máy không sử dụng được.

Thông thường sau giờ cầu kinh buổi tối xong mới dùng cơm. Có một tối phá lệ, ăn cơm trước. Nguyện kinh bụng no, mắt lờ đờ, gà gật. Tối hôm đó, ngủ thấy nguyên bầy khỉ. Người ra dấu chỉ “con giống khỉ quá”!

Một chị bạn cùng tôi cầu nguyện trong giáo đường. Tôi đã rủ chị đọc chung một lời nguyện, lời nguyện này là tâm tình riêng mỗi người dâng lên, không cầu chung. Bắt đầu, tôi bị sặc, hơi lạ, nhưng vẫn tiếp tục.

Một thị kiến đêm ấy tôi thấy mình đi trên một chuyến xe thứ nhất, đồ đạc hành lý để ở xe này. Sau đi xuống xe, lên trở lại, lạc vào chuyến thứ hai. Bao nhiêu hành lý bị mất hết. Ý nếu cầu nguyện “sai” sẽ “âm”, mất hết những công phúc mình đã có. Sai, ảnh hưởng toàn cộng đồng.

Những ân sủng Người ban cho tôi, nhiều lần tôi suy nghĩ thực hay mơ? Có thể do mình tưởng tượng! có thể Satan giả dạng, hắn cũng có nhiều quyền năng do đấng Toàn Năng trao tặng. Tôi là ai, mà được Người ghé mắt nhìn?

Suy đi nghĩ lại, chiêm nghiệm kinh sách. Chính là Chúa Giêsu Thánh Thể. Hằng ngày hiện diện ở các giáo đường trên thế giới, còn gọi là nhà tạm.

Người từ trời xuống, ẩn mình dưới bánh thánh nhỏ bé, vì say mê yêu thương loài người, làm thức ăn để nuôi dưỡng linh hồn ta trong những ngày còn trên đường lữ thứ về quê trời, khi nộp mình chịu khổ hình đền tội cho ta như Người đã lối lại khi về trời trong bữa tiệc ly với mười hai môn đệ.

Bí tích Thánh thể, chứa đựng toàn bộ gia sản thiêng liêng của Hội Thánh, một gia sản đã đong đủ, đã dằn, đã lắc cho thật chặt. Trong mỗi thánh lể, khi linh mục cử hành, các Kitô hữu rước Người vào lòng. Mọi người đều có thể đến với Người, trong Người và ngược lại. Còn nghe được tiếng Người thì tùy vào mỗi người có biết thực hành và lắng nghe Lời Người.

Tội ác dù có đỏ như điều, Người vẫn tha thứ và không phân biệt. Quá khứ của mỗi người không quan trọng, quan trọng nhất là hiện tại, biết nhìn nhận lỗi lầm, thống hối…

Satan không “đọc” được tư tưởng của mỗi người. Hắn chỉ nhìn nét mặt, môi, miệng, mắt… rồi xúi bẩy những điều xằng bậy. Khi ta nóng, hắn thêm dầu vào lửa. Khi nhìn tiền bạc, hắn dục lòng ta nổi lòng tham…. Trăm ngàn điều … bậy bạ…

Với tôi, Người thấu suốt tâm can những ý nghĩ nhỏ nhất, chợt thoáng nhanh nhất. Chấn chỉnh ngay lập tức điều không đẹp ý Người. Nguyện kinh tôi lo ra suốt, khi thì nghĩ đến đi chợ, khi thì nghĩ đến ăn uống… Người cứ phải luôn nhắc nhở.

“Cái lưỡi” của tôi luôn được canh chừngnhất là khi nói, khi ăn.

Nói để người chung quanh được tốt hơn, để sinh ích cho anh em, ca tụng lòng nhân từ, quyền năng, yêu thương của Người, chứ không phải nói vì “cái tôi” của mình.

Có lần nói một câu với một người quen, buột miệng xong, tôi chợt nhận ra, mím miệng ngay. Tối hôm ấy, một thị kiến, tôi lạc đường, không biết đường đi. Bà không phải đối tượng cho tôi nói.

Người cảnh báo “cẩn thận lời nói”.

Nếu không, ân sủng Người ban sẽ mất dần. Cứ thế… tôi sẽ mất tiếng của Người.
Đẹp ý, tôi sẽ ngày nghe rõ tiếng Người hơn.

Người nhắc bằng nhiều cách…như cắn vào lưỡi, lần đầu tiên “chưa khớp” tôi bị một vết thương nhỏ. Lần thứ hai trở đi, “kinh nghiệm”, cái lưỡi nằm giữa hai hàm răng một cách êm ái “vô cùng kỹ thuật” không một thương tích. Đang nói, đang ăn, mà thấy “anh em” “phanh” là phải “tốp” ngay.

Ăn, chỉ để tồn tại, không là mục tiêu chủ yếu trong cuộc sống, Người tốn “nhiều thì giờ” với tôi trong việc này. Dạy dỗ tôi phải ăn bao nhiêu, ăn giờ nào, phối hợp với việc nguyện kinh, dâng của lễ “đền tội” cho anh em còn sống và đã qua đời. nguyện xin chỉ bằng lời nói suông, môi miệng thì chẳng có giá trị.

Ngày đầu năm, tôi vẫn đến giáo đường cầu kinh như thường lệ, ngày hơn mười giờ. Hôm 2 tết. tôi hơi phân vân, muốn nửa này, nửa nọ. Trễ nải cả tiếng đồng hồ.

Tự nhiên, tôi đưa tay lấy cuốn sách “Nhật Ký Lòng Thương Xót Chúa” của Thánh nữ Faustina. Một kiệt tác thần bí của thế kỷ XX đã từng làm say mê nhiều tâm hồn. Trong đó có cố Giáo Hoảng Gioan Phaolô II.

Thánh nữ kể lại mười mấy năm Đức Giêsu hiện ra mặt đối mặt với cô, tôi lật ra ngay trang 480…nguyên văn:

“Chúa Giêsu dạy cho tôi hiểu rằng một linh hồn phải trung thành với việc cầu nguyện, bất chấp những cực hình khô khan và cám dỗ, bởi vì nhiều khi việc thực hiện những chương trình vĩ đại của Thiên Chúa tùy thuộc chủ yếu vào lời cầu nguyện lúc đó. Nếu không kiên trì trong cầu nguyện, chúng ta sẽ ngãng trở những điều Thiên Chúa muốn thực hiện qua chúng ta hoặc trong chúng ta”.

Tôi không dám chậm trễ, “bay” ra giáo đường.

Một linh hồn thánh thiện được Tòa Thánh Vatican phong thánh phải trải qua thời gian dài tìm hiểu, dẫn chứng cuộc đời thánh thiện và những kết quả việc làm khi tại thế. Kể cả các phép lạ các Ngài được Chúa Giêsu trao ban như trừ quỷ, chữa bịnh… Có vị trải qua hàng mấy trăm năm kiểm chứng mới được phong thánh.

Trở lại việc cái kiếng đeo mắt, đã lão rồi, không kiếng thì không thể nhìn thấy rõ, mọi thứ đều thành hai, thành ba tất, tôi dùng nhiều nên rất … hại kiếng, cứ phải mua luôn lâu nhất là một năm một cái.

Chủ cửa hàng bán kiếng là một người thân. Tôi là khách quen nhiều năm của anh. Cửa hàng ngay chợ của khu người Công giáo.

Chợ này dễ mua bán vì ít gặp người nói thách. Tôi đi chợ rất nhanh, chỉ “ào” ra rồi “ào” về trong vòng vài chục phút.

Cái kiếng của tôi sắp phải nghỉ hưu rồi, phải kiếm một cái khác trẻ trung hơn, năng động hơn. Những giờ nguyện kinh nó sắp mất tác dụng vì cái gọng sửa soạn lìa ra. Rồi đến lúc nó phải bị thay thế, đã gãy làm hai, không thể cố gắng hơn được.

Nhưng…

Người chủ cửa hàng đã đóng cửa hàng về quê, đám tang của mẹ anh, không hẹn ngày trở lại…

Hôm nguyện kinh lúc kính sắp gẫy, tôi nói với Chúa Giêsu:

- Kính con gẫy rồi, làm sao có kính để đọc kinh.

Giờ nguyện kinh của tôi kín thời gian, như trên đã nói, tôi không thể sai lệch. Nếu đi mua kính ở một cửa hàng lạ. Nào phải kiếm cửa hàng, thử mắt, vừa mắt, vừa túi tiền… mất vài ngày , chí ít cũng cả buổi. Thế là phạm giờ của Người. Tôi than thở:

- Bây giờ, chỉ có phép lạ con mới có ngay cái kính.

Liền buổi trưa, tôi tới nhà thờ nguyện kinh. Mới vào, quỳ lâm râm nguyện. Một chị tới quỳ ngay bên cạnh. Hơi lạ, chỗ còn trống nhiều. Chị bạn tôi chỉ mới gặp một lần, chưa chuyện trò nhiều cách đó vài tuần có nghĩa chị chưa biết gì về tôi, cùng trạc tuổi . Vài phút sau đọc kinh thánh chị hỏi:

- Kính chị đâu?

Tôi trả lời:

- Mới bị gẫy tối qua.

Chị mở túi xách, lấy ra hai cái kính, một cho tôi mượn, một cho chị. Tôi ngạc nhiên vì không ai có và mang một lúc hai cái kính giống nhau theo. Tôi đeo vừa mắt như chính của mình. Không phải cứ bằng tuổi là độ kính giống nhau.

Đọc kinh xong, tôi tháo kinh trả chị. Chị nói:

- Tặng chị đó.

Tôi sững sờ, có thể nào như vậy, mới tối qua, tôi nói chuyện với Chúa Giêsu, chẳng lẽ Người…

- Để mình gửi tiền lại cho chị.
- Thôi, không có chi!

Một cái kính của Bỉ mà bây giờ tôi vẫn đang sử dụng. Quà của Chúa Giêsu và là của chị bạn mới quen. Mua cũng không gặp ngay được một cái kính vừa mắt mình trong cửa hàng có hàng trăm kính. Huống chi chì có độc nhất một cái như vậy!




Ngày 3 tháng 1 năm 2011
M. Đinh Thị Thoa


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 281

Return to top