Quyền đặt lon bia uống dở xuống bàn khi nghe tiếng gõ cửa. Giờ này, chắc không phải là Xuyên rồi.
Chẳng còn đầu óc để nghĩ xem ai dám quấy rối mình, Quyền khệnh khạng đi ra mở cửa.
Một người đàn ông với gương mặt xương xẩu gật đầu chào anh:
- Xin lỗi, tôi muốn gặp họa sĩ Vĩnh Quyền.
Quyền lướt mắt nhìn ông ta:
- Tôi đây. Có chuyện gì không?
Người đàn ông điềm đạm:
- Tôi là Bằng. Tôi xin phép được xem tranh của ông.
Quyền đẩy rộng cửa:
- Mời vào.
Rồi bỏ mặc ông Bằng đi khắp căn phòng để xem tranh. Quyền tiếp tục uống bia. Hôm nay anh không muốn làm việc, mà muốn say để quên đời, quên người.
Mỹ Xuyên đã đồng ý đám cưới với Tùng. Vậy là Quyền chẳng còn chút hy vọng nào. Anh buồn. Đúng hơn phải nói là anh thất tình mới chính xác.
Quyền tu hết lon bia và nhếch môi. Rồi anh sẽ quên Xuyên như đã từng quên. Nghệ sĩ nào lại không đa tình, không mau yêu và chóng quên. Nhờ vậy, họ mới có cảm hứng bất tận từ những nguồn yêu bất tận để sáng tác chớ.
Ông Bằng ngồi xuống đối diện Quyền:
- Tranh tốt lắm. Tôi muốn mở triển lãm cho cậu.
Quyền hơi bất ngờ, anh vuôt mặt:
- Sao ông biết một thằng vô danh như tôi?
Ông bằng cười nhẹ:
- Vĩnh Quyền, cái tên có cầu chứng hẳn hòi, không vô danh đâu. Tranh của cậu trên thị trường thì ít, nhưng lại là của hiếm. Bức "Ngọc trai đen" được hãng Christiés ở Singapore mua với giá rất cao.
Quyền ngắt lời ông:
- Tôi đâu có bán bức đó.
- Nhưng người được cậu tặng đã bán bức đó. Nghe đồn giá cả ngàn đô đấy.
Quyền thản nhiên:
- Thì ra thế. Tôi mừng vì đã tặng bạn một số tiền vốn khá lớn. Giờ ông vào thẳng vấn đề đi. Tôi muốn biết yêu cầu của ông.
Ông Bằng xoa hai tay vào nhau:
- Cũng chẳng có gì. Gallery của tôi tuy không nổi tiếng, nhưng cũng không tệ lại nằm tại trung tâm Sài Gòn.
- Tiền thuê Gallery tính như thế nào?
- Tôi không tính tiền. Nhưng tôi sẽ có một yêu cầu nhỏ.
Quyền từ tốn:
- Ông nói đi.
- Hãy bán tranh cho tôi với giá có thể hai bên cùng chấp nhận được.
Quyền khoát tay:
- Vài ba bức do tôi chọn.
Bằng gật đầu:
- Được. Toàn bộ tranh cậu để ở đây à?
- Không. Tôi gởi bạn bè vì họ có gallery, còn tôi thì không.
- Tại cậu không muốn đó chớ.
Quyền khó chịu:
- Ông biết gì về tôi mà ông nói vậy?
Bằng ung dung:
- Muốn làm ăn với ai, đương nhiên tôi phải thấu đáo về họ. Gia tộc cậu thuộc hàng có tiếng tăm trong giới thượng lưu...
Quyền ngắt lời ông ta:
- Nếu ông tìm đến tôi vì cái tiếng tăm của dòng họ tôi thì xin lỗi, tôi không cần sự hợp tác của ông.
Ông Bằng xua tay:
- Tôi chỉ nói như người ta thường nói thôi. Sao cậu nóng thế?
Quyên lầm lì không trả lời, ông Bằng lại tiếp tục rảo bước giữa những bức tranh của Quyền. Toàn bộ tranh, anh xếp đứng với nhau quay mặt vào tường, nhưng lúc nãy ông Bằng đã xoay chúng ra cả.
Đó là những bức tranh tĩnh vật vẽ bàn gỗ sau bữa ăn. Trên bàn có những cốc rượu chỏng chơ, cốc đã cạn, cốc còn lưng chừng cạnh một quả cam ăn dở, một chiếc gạt tàn bằng sứ men xanh và một bao thuốc lá.
Quyền chợt nhớ tới khoảng thời gian anh vẽ loạt tranh này. Khoảng thời gian bế tắc về tình cảm, thời gian mà anh bỏ nhà đi. Bạn bè nói anh ngốc, nhưng chẳng mấy ai hiểu sự chọn lựa của mình. Điều đó với Quyền giá trị biết bao nhiêu.
Quay sang nhìn Quyền, ông Bằng nghiêm giọng:
- Tôi sẽ lấy làm vinh dự nếu được tổ chức triển lãm và làm đại diện cho cậu.
Đưa ông Bằng ra tới đường xong, Quyền trở vào phòng. Anh hăm hở xem lại những tranh của mình. Trọng Bằng là tay sưu tập tranh nổi tiếng. Ông ta đã ghé mắt xanh vào Quyện Cuộc đời anh, sự nghiệp anh sắp thay đổi rồi.
Xuyên bước vào, cô nhìn những lon bia rỗng nằm lăn lóc khắp sàn nhà và kêu lên:
-Trời ơi! Anh tính chết chìm trong rượu bia à?
Quyền nói:
- Tôi có uống hơi nhiều, nhưng không chết chìm được đâu. Trọng Bằng, tay sưu tập tranh vừa ghé đây. Ông ta nhận làm người đại diện cho tôi.
Mỹ Xuyên cười tươi:
- Thế thì hay quá. Tùng bảo Trọng Bằng mà để ý tới họa sĩ nào là tranh của họ có giá ngay.
Quyền xụ mặt khi nghe Xuyên nhắc đến Tùng. Anh xẵng giọng:
- Tôi tưởng trưa nay Xuyên dùng bữa với Tùng chứ.
Xuyên có vẻ không quan tâm:
- Ối dào! Mỹ Tú đã giúp tôi làm việc đó. Không khí tiệc tùng lễ hội hợp với nó hơn.
Quyền định nói gì đó, nhưng anh đã kịp mím môi lại. Xuyên lại tiếp tục lên tiếng:
- Vào được thế giới hội họa cũng khó lắm, nhất là khi anh không phải một nhà kinh doanh để có thể đem bán tranh của mình.
Quyền mơ màng:
- Hôm nay là ngày buồn nhất cũng là ngày vui nhất của tôi. Suy cho cùng, Chúa lúc nào cũng công bằng, Người lấy niềm hạnh phúc này và mang đến cho tôi niềm hân hoan nọ.
Mỹ Xuyên ngạc nhiên:
- Anh đang cầu kinh à?
Quyền lắc đầu:
- Không. À! Trở lại chuyện của Xuyên đi. Sao lại Mỹ Tú đi với Tùng nhỉ? Chẳng hay ho cũng không lợi cho Xuyên.
Mỹ Xuyên nói:
- Tôi muốn hai anh em thân với nhau hơn. Dầu gì họ cũng là người thân duy nhất của tôi.
Kéo bật nắp lon bia, Quyền mím môi:
- Chúc mừng những người thân của Xuyên.
Đẩy tay Quyền ra, Xuyên nói:
- Tôi không uống đâu. Tối nay tôi phải làm ca đêm đấy.
Quyền nói:
- Trời đất! Cha Thạnh này tàn nhẫn thật.
Xuyên nói:
- Tại tôi đề nghị chứ không phải tại Thạnh.
Quyền thở dài:
- Thì ra Xuyên muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Buồn thật.
Mỹ Xuyên dặn dò:
- Chừng nào khai mạc triển lãm nhớ mời tôi đó.
Quyền hấp háy mắt:
- Chỉ sợ không khí lễ hội không hợp với Xuyên thôi.
Mỹ Xuyên liếc xéo Quyền:
- Lại mỉa mai. Này! Tôi chỉ còn ở đây đúng hai ngày nữa thôi đấy.
Quyền lắc nhẹ lon bia:
- Tôi biết. Khổ nỗi tôi không đủ sức giữ Xuyên lại.
Giọng Mỹ Xuyên bỗng chùng xuống:
- Tôi sẽ nhớ anh nhiều.
- Cám ơn.
Mỹ Xuyên đỉ ra, tới cửa, cô ngừng lại:
- Uống ít thôi. Tôi ghét đàn ông say lắm.
Quyền nói:
- Tôi cũng đâu có ưa. Nhưng phải chịu...
Mỹ Xuyên lắc đầu:
- Chẳng biết cô nào sau này sẽ khổ vì cái lưỡi không xương của anh.
Quyền ngồi lại một mình, anh tì tì uống. Đến khi có tiếng gõ cửa anh mới đứng lên
Hòa, người phục vụ quán Đồi Hoa Vàng lễ phép:
- Ông gọi điện cho cậu.
Quyền gắt gỏng:
- Tôi đã dặn đừng nói tôi ở Đà Lạt mà.
Hòa nhẫn nhục:
- Tôi không hề nói, nhưng ông cụ vẫn biết.
Quyền bực dọc:
- Nghĩa là lúc nào tôi cũng bị theo dõi chớ gì? Hừm! Anh về thưa lại với ông cụ rằng, tôi biến mất rồi.
Hòa xuống nước:
- Tội nghiệp tôi mà cậu Quyền.
- Tôi có làm gì anh đâu mà tội. Làm ơn cho tôi yên.
Hòa thiểu não:
- Ông cụ bảo nếu không mời được cậu ra nghe điện thoại sẽ cho tôi thôi việc.
Quyền bóp méo cái lon bia:
- Anh về trước đi. Năm giờ đúng tôi sẽ gọi điện về Sài Gòn. Nhớ nói với ông cụ như thế.
Hòa mừng rỡ:
- Cám ơn cậu.
Quyền đá cái rầm vào giá vẽ, bức tranh đang vẽ dở dang suýt rơi xuống khiến anh sực tỉnh. Tất cả những bức tranh là máu thịt của anh, anh phải giữ nó như giữ con người của mình. Anh phải cho gia đình và cả thế giới biết tài năng của mình.
Với anh, hôm nay là ngày trọng đại nhất, anh phải uống thêm nữa chứ. Tiếc rằng hết bia và Quyền cũng chả lết đi mua nổi.
Nằm vật xuống cái giường đầy quần áo bẩn chưa giặt, Quyền mơ mơ màng màng. Những hồi ức lẫn lộn thật khó chịu.
Trong những giấc mơ, ông nội Quyền luôn xuất hiện với dáng vẻ quyền uy, dữ dội mà anh luôn khiếp sợ. Tới bây giờ, Quyền đã thoát khỏi sự kềm tỏa của ông, nhưng không hiểu sao trong chiêm bao, Quyền vẫn thấy mình là đứa bé bị Ông phạt úp mặt vào bức tường rào biệt thự bằng đá xanh ẩm mốc rêu. Ông như một bóng đen to lớn úp xuống đầu Quyền suốt thời thơ ấu. Anh đã cố học giỏi, làm việc tốt, dẹp hết những ước muốn riêng tư để làm vừa lòng ông.
Gánh nặng vì danh dự của dòng họ, vì tiếng thơm của gia tộc đè nặng vai Quyền, một đứa cháu đích tôn duy nhất.
Hồi còn bé, Quyền luôn tự hào về vai trò cháu đích tôn của mình. Đến khi lớn lên, đối diện với thực tế, Quyền phát ngấy. Anh căm ghét những người đeo mặt nạ sống quanh mình. Anh bất mãn cho thân phận, cho sự nhẫn nhục bao năm của mẹ, nên đã bỏ tất cả để ra đi.
Có ai đó lay anh. Quyền bật dậy và đụng phải gương mặt của Xuyên:
- Dậy ăn cơm, chiều rồi.
Nhìn đồng hồ, anh nói:
- Tôi phải đi công chuyện. Xuyên chừa phần tôi đi.
Dứt lời, anh chui vào toilette rửa mặt. Quay trở ra, Xuyên đã mất dạng. Cô đang vội ăn, để tối nay còn làm thêm.
Vỗ vỗ vào trán, Quyền lắc đầu, không muốn nghĩ đến Mỹ Xuyên nữa. Bắt đầu từ bây giờ anh tập quên là vừa.
Thả bộ xuống con dốc, anh tới trạm điện thoại công cộng ở đầu đường và gọi về nhà.
Không phải đợi lâu, anh đã nghe cái giọng đặc sệt Huế của ông Khả:
- Quyền đấy hả con? Răng chừ gần sáu giờ mi mới gọi điện cho ôn?
Quyền lạnh nhạt:
- Xin lỗi ông, con bận quá.
- Mi mần chi mà bận? Vẽ vời hỉ. Khi mô mở triển lãm đây?
- Dạ, cũng sắp.
Ông Khả cười khẽ:
- Rứa là giỏi rồi. Có mời ôn không?
Quyền mím môi:
- Da... chỉ sợ con bất tài, mời ông làm ông mang tiếng.
- Hừ! Tổ cha mị Dám mỉa cả ôn hỉ?
- Dạ con không dám.
Ông Khả lầu bầu:
- Không dám? Bán trời mi còn dám nữa là. Chừ như vầy. Mi ưng mần họa sĩ thì mần, nhưng nhín chút thời giờ về phụ cha mị Chừ hắn... lùng bùng rồi, mi không nên rong chơi nữa, trở về mà giữ cơ nghiệp tổ tiên. Ôn gần đất xa trời rồi, không gánh cho bọn mi nổi mô.
Quyền lấp lửng:
- Dạ, để con suy nghĩ lại đã.
- Mấy năm xa nhà, xa quê hương, không gia đình, mi nghĩ chưa đủ hả? Thôi lo thu xếp mà vô Sài Gòn. Trong ni ôn vẫn ngày như đêm chờ mị Mi vẫn là cậu chủ nhỏ, người thừa kế duy nhất.
Quyền buộc miệng:
- Còn mẹ con thì sao?
Giọng ông Khả khô lạnh:
- Con nớ đang ở chùa, nó không về với mi đâu.
- Ý con muốn biết ông đối với mẹ con.
- Người tu hành như mạ mi không nghĩ tới chuyện đời nữa. Mi không phải lo.
Quyền cười khẩy. Anh biết ông nội lẩn tránh câu hỏi của anh, có nghĩa là ông vẫn không chấp nhận chuyện ngày xưa ông làm là sai trái.
Anh gằn giọng:
- Con chỉ vô kho không phải nghĩ tới gia đình, công việc , cơ nghiệp. Con xin ông để cho mẹ con được yên. Con chào ông.
Gác máy, trả tiền, Quyền đốt thuốc đi lang thang.
Đêm xuống lúc nào anh không haỵ Quyền đi mãi cuối cùng phải quay về. Tối gần nhà trọ, anh thấy chiếc xe du lịch đời mới của Tùng đậu bên lề. Lẽ nào đêm nay Xuyên không đi làm thêm như cô đã định.
Bước vào sân, Quyền khựng lại khi thấy Tùng đang ôm hôn Xuyên ở góc khuất của hành lang. Cái dáng to, cao của anh ta gần như che khuất mất Xuyên. Dầu không thấy cô, Quyền vẫn đau đớn cảm nhận cô đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Đóng cửa phòng lại, Quyền lao tới giá vẽ. Bức phác thảo "Mùa xuân chín" nhanh chóng hiện ra dưới bàn tay tài hoa của anh.
"Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi"
Dưới những nhát cọ háo hức, nóng nảy của Quyền, bờ sông trắng nắng chang chang đã hiện ra, những cô gái như những cái bóng với sắc màu quần áo tươi rói đang cười đùa cùng nhau. Duy một người đứng cô đơn một mình nhìn xa vắng. Cô gái ấy đã bỏ cuộc chơi để theo chồng. Phải cô ta là Xuyên của anh không?
Quyền uể oải vứt cọ, anh ngã người xuống sàn, mắt nhắm nghiền khốn khổ. Em đúng là mùa xuân chín, là màu của thời gian vĩnh viễn, nhưng đau đớn sao em không thuộc về anh.
Giọng Mỹ Xuyên vang lên kéo Quyền về với thực tại:
- Bảo người ta chừa cơm mà không chịu ăn. Anh định làm con ma đói hay sao vậy?
Bỗng dưng Quyền thấy giận vô cớ. Anh ngồi dậy dựa tường, giọng cộc lốc:
- Tôi không đói.
Xuyên tròn mắt:
- Không đói nghĩa là sao? Trưa nay chỉ có bia, chiều lại nhịn, làm việc đến mức nằm thẳng cẳng đơ như chết rồi.
Quyền gầm gừ:
- Ai bảo em lo cho tôi vậy?
Mỹ Xuyên chớp mắt, cô khựng lại một chút rồi nói:
- Ai thèm lo cho anh. Nếu anh không ăn thì tôi ăn. Đâu có của nào đổ đi.
Quyền mỉa mai:
- Những người đang yêu đâu có biết đói.
Xuyên cay độc:
- Tôi lại tưởng những gã thất tình mới chê cơm chớ.
Quyền nhìn Xuyên trừng trừng vì câu chua ngoa đó. Dường như biết mình quá lố, Mỹ Xuyên xởi lởi:
- Anh không hề thất tình, vậy qua ăn với tôi và anh Thạnh đi. Đi... !
Xuyên nũng nịu kéo dài tiếng "đi" làm lòng Quyền xốn xang. Nỗi khao khát trong lòng anh càng dâng cao khi cô chìa tay ra.
Thay vì để Xuyên kéo mình đứng lên, Quyền lại kéo mạnh, cô té vào lòng anh. Nhanh thật nhanh, Quyền giữ chặt gương mặt Xuyên rồi háo hức tìm môi cô.
Mỹ Xuyên cố đẩy anh ra bằng tất cả sức mạnh của mình. Nhưng Quyền vẫn lì lợm bám lấy Xuyên và hôn cô cho bằng được.
Khi anh buông môi Xuyên ra, cô lùi ra và dang tay tát mạnh vào mặt anh.
Đứng dậy với đôi chân run rẩy, Xuyên lắp bắp:
- Anh là một gã bạn tồi. Tôi ghét anh. Đừng bao giờ để tôi thấy anh nữa.
Xuyên đã bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, nhưng Quyền vẫn ngồi chết lặng dưới sàn nhà.
Một phút yếu lòng anh đã xúc phạm đến cô gái mình yêu say đắm. Anh đúng là một thằng tồi. Ôm mặt, Quyện tự nguyền rủa mình, nhưng anh không thể thôi yêu.
Quyền bâng khuâng cầm sợi tóc dài của Xuyên vương lại trên tóc anh. Anh yêu cô nhưng hành động vừa rồi của anh không thể chấp nhận được. Dầu sao Quyền cũng phải xin lỗi Mỹ Xuyên thôi.
Vừa ngồi bật dậy, Quyền đã thấy cánh cửa bật mở. Thạnh hầm hầm bước vào:
- Con bé làm thêm giờ, về tới đây đã mệt lắm rồi, cậu còn trêu cái gì để nó khóc ròng vậy?
Quyền sửng sốt:
- Ủa! Xuyên làm thêm giờ à? Vậy thì lúc nãy Tùng...
Đập tay vào tường, Quyền căm phẫn:
- Thằng ấy khốn nạn thật.
Thạnh nhíu mày:
- Chuyện gì?
Quyền không trả lời, anh hỏi lại:
- Mỹ Tú đâu?
- Con nhỏ ngủ rồi. Hừ! Con bé ấy thật hư đốn. Rồi Mỹ Xuyên sẽ phải khốn khổ với nó đấy.
Thạnh chép miệng:
- Ngoài tiền của ra, thằng đàn ông ấy chẳng ra gì, chẳng hiều sao con nhỏ Xuyên lại yêu.
Quyền mỉm cười:
- Tôi phải gặp Xuyên mới được.
Bỏ mặc Thạnh đứng kế những giá tranh đang vẽ dở, Quyền bước ào ào về phía phòng Xuyên.
Quyền gõ cửa, gọi tên cô nhiều lần, nhưng không nghe trả lời. Anh thất vọng quay về, lòng chùng như một dây đàn cũ không còn âm vang.