Công Ty TNHH Hùng Minh là đơn vị trúng thầu, theo hợp đồng công trình sẽ hoàn thành trong sáu tháng. Lãnh đạo Sở quyết định chọn ngày 30 - 4 năm nay làm lễ khánh thành. Tư Cận chỉ đạo Nguyễn Minh Chánh lo luyện tập cầu thủ, nhân ngày khánh thành Trung Tâm huấn luyện, ông sẽ mời một số đội trẻ danh tiếng thuộc khu vực Đồng Bằng Sông Cửu Long dự giải “ U15 - Những Thiên Thần Xanh”. Giải thưởng rất cao, giải nhất 50 triệu, nhì 30 triệu, ba 20 triệu. Theo hợp đồng, phía chủ đầu tư đại diện là Tư Cận có nhiệm vụ phải giải phóng mặt bằng nhanh nhất giao cho đơn vị thi công. Qua thời gian qui định thì đơn vị thi công sẽ không chịu trách nhiệm về thời hạn bàn giao công trình như hợp đồng đã ký. Trong sơ đồ qui hoạch, phía đông của khu trung tâm lấn chiếm ra ruộng của dân, việc đền bù thỏa đáng giúp cho đơn vị thi công nhanh chóng đưa máy móc vào san lấp mặt bằng. Tuy nhiên, công trình nào mà không có khúc mắc. Cả công trình chỉ có một hộ dân và hộ đó lại không chịu di dời. Đó là nhà của Ba Xị. Về nguyên tắc nhà của Ba Xị đang ở là phần đất của nhà nước thuộc quyền quản lý của Sở thể Thao. Căn cứ trên nguyên tắc khi nhà nước cần trưng dụng mặt bằng đó thì Ba Xị phải nhanh chóng di dời trả lại diện tích cho nhà nước mà không có quyền đòi hỏi bất kỳ khoản tiền nào. Đó là nguyên tắc, nhưng đơn vị thi công đã linh động chiếu cố cho Ba Xị số tiền di dời là năm triệu. Ai cũng nghĩ Ba Xị sẽ vui mừng đi ngay. Nhưng không, Ba Xị không thèm nhận tiền mà còn ngoan cố chống lệnh . Sau mấy lần động viên không được, Hùng Minh giám đốc đơn vị thi công báo ngay cho Tư Cận biết - Báo anh Tư khu vực phía đông có mỗi một hộ mà họ không chịu di dời. Hộ này lại nằm ngay trên đường vòng rào nên cản trở công việc chúng tôi rất nhiều. Tư Cận nhìn Hùng Minh - Hộ dân! Làm gì có hộ dân nào trong bản đồ qui hoạch.
- Anh không nhớ phía sau sân vận động có một cái nhà nhỏ đó sao.
- Cái đó là nhà của dân họ cất trên đất của họ. Trong đề xuất bồi thường giải toả tôi đâu có thấy đề xuất tiền di dời căn nhà nào đâu. Tư Cận quay sang bảo cậu văn thư - Kêu thằng Phát lên tao biểu. Tay tên Phát nghe lệnh hộc tốc đến ngay.
- Anh Tư gọi em?
- Cái nhà phía sau sân vận động có nằm trên khu đất mình qui hoạch không?
- Dạ có! - Tại sao trong bản đề xuất giải toả, đền bù di dời cậu không đề xuất.
- Dạ! Nhà của nó cất trên đất của nhà nước, nhiệm vụ của nó là phải di dời không có chế độ đền bù. Ngay từ đầu em có gặp rồi, anh ta hứa khi nào mình cần mặt bằng, anh ta dời liền. Tư Cận nhìn Hùng Minh rồi nhìn Phát - Đơn vị thi công báo chủ hộ không chịu di dời, đang gây cản trở tiến độ thi công. Cậu giám sát công trình mà không biết gì hết là sao? Phát nhìn Hùng Minh khó chịu - Làm gì có! Hùng Minh tiếp lời - Tôi đã gặp trực tiếp rồi, chịu cho chả năm triệu để di dời, chả không chịu.
- Nó đòi anh bao nhiêu? Thằng cha này chắc khùng rồi. Năm triệu không lấy, mai mốt vừa đi vừa khóc mà lại không có xu nào.
- Chả không có đòi thêm tiền, chả chỉ nói không chả ở lâu rồi, ai muốn dời thì cứ dời. Tay này nhìn mặt cũng hung lắm anh Tư, chả vừa nói vừa ngồi mài cái mác bén ngót, trông phát ớn. Phát đứng lên - Được rồi! Để em lo cái vụ này. Anh vẫn còn hứa cho năm triệu chứ? Hùng Minh cười - Năm triệu đối với tôi đâu có lớn. Phát vừa đi vừa nói.
- Thằng cha Ba Xị này đúng khùng! Nghe tới cái tên Ba Xị, Tư Cận chạm nọc - Phát! Phát! Quay lại biểu coi. Cậu vừa nói gi? Cái thằng cha Ba Xị là thằng nào? Phát trả lời - Ba Xị là cái thằng khùng mà em nói nãy giờ đó. Thằng này cũng hiền, nó ở đó lâu rồi, từ cái thời chưa xây sân vận động. Hồi đó mỗi lần đá bóng mấy anh sai nó đi rắc vôi bột làn lil. Một thoáng khó chịu chạy trên mặt của Tư Cận.
- Cậu cứ đi lo công chuyện, nhớ báo cáo tôi liền. Một lát sau, Phát quay trở lại với khuôn mặt hầm hầm.
- Thằng này nó khùng thiệt rồi anh Tư, em nói hết lời mà nó không chịu nghe.
- Lúc trước cậu gặp nó, cậu có bắt nó viết cam kết di dời không?
- Hồi nào giờ quen nhau quá, em nghĩ nó hứa là được rồi. Tư Cận chỉ mặt Phát - Cậu làm việc kiểu đó là cậu bán đứng tôi rồi. Phát quay sang Hùng Minh - Anh cho điều dùm tôi hai chiếc xe ủi. Hồi nãy tôi có hăm doạ nó, nếu nó không chịu di dời, tôi sẽ cho xe ủi sập nhà.
- Ối trời! Chuyện này không được đâu anh Phát. Tôi là dân làm ăn mà! Kỵ mấy cái chuyện này lắm.
- Tôi có kêu anh ủi sập nhà đâu mà anh sợ. Anh cứ cho xe ủi quanh quanh nhà nó, mình chỉ dọa thôi. Vừa lúc đó có một chiếc xe du lịch chạy vào sân, Tư Cận nhìn ra rồi nói - Cha này đi đâu mà ghé sao không báo trước. Hai ông đi đi, nhớ lo giải quyết chuyện cho rồi, cần thiết báo công an cưởng chế. Ngoài kia Nguyễn Tiến bước xuống xe. Tư Cận đon đã bước ra cửa đón chào -chào anh Tiến! Anh ghé sao không điện trước? Hai ông bắt tay nhau - Tôi đi công việc ở Miền tây, tiện đường ghé đây thăm các anh một tí. Ông Nguyễn Tiến không bước vào phòng vội, ông đứng đó nhìn ra công trường đang thi công mặt tỏ ý hài lòng. Họ triển khai nhanh thật! Tư Cận mời Nguyễn Tiến vào phòng, ông rót trà mời khách. Hai ông vừa uống trà vừa trò chuyện. Ông Tiến ngồi đó lắng nghe Tư Cận trình bày kế hoạch sắp triển khai và khoái chí khi nghe nói đến giải “Những Thiên Thần Xanh”.
- Được đó! Tôi rất đồng ý với kế hoạch của các anh. Có thể tôi sẽ mời cả Thành Long tham dự giải lần này. Ông Thắng là bạn của tôi và tay này cũng máu bóng đá lắm.
- Nếu mời được Thành Long, giải sẽ qui mô hẳn. Ở Thành Long em không có quen, được anh Tiến giúp thì còn gì bằng. Nguyễn Tiến cười.
- Tôi nghĩ anh Thắng sẽ không từ chối khi tôi mời. Khi biết tôi đầu tư vào đây, ông ta tiếc hùi hụi. Bổng đâu tiếng còi hú nối nhau kéo dài, rồi bốn chiếc mô tô của công an 113 chạy ập vào sân. Trên xe bước xuống tám anh công an được trang bị tận răng. Nguyễn Tiến tò mò nhìn ra sân rồi nhìn Tư Cận - Chuyện gì vậy?
- Em cũng không biết! Tay đội trưởng 113 xăm xái bước vào phòng. Tư Cận ra tận cửa đón - A! Anh Trường. Chào anh! - Chào anh Tư! Tư Cận giới thiệu - Anh Tiến, Nguyễn Tiến tổng giám đốc công ty Lu Va. Còn đây là anh Trường, Đại uý cảnh sát 113 của thị xã. Trường bước vội tới bắt tay Nguyễn Tiến - Em nghe rất nhiều về anh hôm nay mới được gặp. Hân hạnh! Hân hạnh. Nguyễn Tiến bắt tay đại uý Trường, bắt tay rất chặt - Chào anh! Hân hạnh. Trường nhìn Tư Cận - Nghe báo chổ anh Tư có tay nào đó gây rối, cầm mác rượt mấy anh em công nhân chạy toán loạn phải không? Tư Cận còn ấm ớ thì Phát lao vào phòng như cơn lốc - Ô! Anh Trường! Anh tới thiệt đúng lúc. Thằng này nó liều mạng thiệt, anh phải bắt nó kẻo có án mạng. Một lần nữa, Nguyễn Tiến hỏi Tư Cận - Chuyện gì vậy? Tư Cận nhìn Phát ra chiều ngán ngẩm. Làm sếp mà có mấy thằng lính khùng như thằng này thì không chết cũng bị thương. Đụng chuyện mới biết lính giỏi lính dở, bình thường cái miệng thằng nào cũng trơn như thoa mở.
- Có gì đâu anh ơi! Có một hộ không chịu di dời, sai nó đi điều đình thì nó điều 113. Theo yêu cầu của Trường, Phát tường trình vụ việc. Phát kết luận - Thằng này liều mạng rồi! Tui chỉ cho xe ủi xung quanh doạ nó thôi chứ có ủi nhà nó đâu mà nó cầm mác rượt tụi tui chạy có cờ.
- Bây giờ nó đâu rồi?
- Đang còn la hét ngoài công trình. Nó còn nói Tư Cận có ngon thì lại bứng nhà nó. Thấy Tư Cận sa dầm nét mặt, Phát vội thanh minh - Đó là lời thằng Ba Xị nói chứ không phải của em. Nguyễn Tiến chăm chú theo dỏi và lắng nghe hết câu chuyện, khuôn mặt ông đăm chiêu hẳn. Khi thấy đại uý Trường toan bước đi cùng Phát làm nhiện vụ. Nguyễn Tiến đứng bật dậy - Anh Trường thông cảm chờ tôi một chút, tôi có mấy ý muốn bàn với anh Tư. Khi phòng chỉ còn hai người, Nguyễn Tiến nói ngay - Tôi dám bỏ tiền tỷ để đầu tư vào đây thì tôi rất mong các anh hãy bảo vệ thương hiệu của tôi. Thật tình tôi không muốn thương hiệu Công Ty thuốc trừ sâu Lu Va của tôi đối đầu với quyền lợi của người dân địa phương, với những người nông dân. Đứng dưới góc độ nào đi nữa thì tôi thiết nghĩ chuyện này có thể giải quyết được mà không cần phải dao to búa lớn. Cần thiết chúng ta có thể tốn thêm một ít tiền điều đình cho người ta di dời. Anh Tư có cho người điều tra kỷ chưa? Anh ta có chổ để di dời chưa? Nếu có thì chổ đó ở đâu, số tiền mà các anh đề nghị có đủ để người ta di dời không? Tôi thiết nghĩa nếu chuyện mà giải quyết một cách thấu tình đạt lý thì ai mà không nghe. Tư Cận phân trần - Thật tình chuyện này cũng ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi cũng như anh, cũng mới biết chuyện đây thôi. Được rồi! Để tôi ra xin lỗi mấy anh 113 rồi anh em mình bàn tiếp. Ông Nguyễn Tiến cũng ra bắt tay đại uý Trường nói vài lời xin lỗi. Trường dẫn đoàn xe môtô ra về. Phát đứng nhìn mà ngẩn người ra. Anh ta không hiểu.
***
Theo ý của Nguyễn Tiến, ông kêu gọi ba bên cùng hộp tác giả quyết di dời hộ nhà của anh Ba Xị. Đơn vị tài trợ cho mười triệu, đơn vị thi công góp mười, chủ đầu tư thêm mười, tổng cộng là ba mươi triệu. Số tiền đó đủ cho Ba Xị mua một mảnh đất trong xóm và di dời nhà. Đó là một số tiền lớn đối với một hộ dân nghèo như Ba Xị. Sau cuộc hợp nhanh, ai cũng hài lòng và tin chắc mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt đẹp. Có tiền thì chuyện gì mà không xong. Trái với mọi dự tính. Hùng Minh giám đốc đơn vị thi công đi thương thuyết về báo cáo ngay - Tay này lì thiệt! Ngồi nghe tôi nói cho đã rồi cũng không chịu. Tư Cận điên tiết - Anh Tiến thấy không! Vụ này không có công an là không xong. Vụ này phải cưởng chế thôi. Nguyễn Tiến nhìn Hùng Minh - Anh ta đòi bao nhiêu?
- Anh ta không nói tiếng nào về tiền bạc cả, khi nghe em nói vụ ba mươi triệu là thiện ý của anh, anh ta đòi gặp anh. Gặp sếp công ty Lu Va. Nguyễn Tiến ngạc nhiên - Gặp tôi?
- Em cũng không biết anh ta gặp anh để xin cái gì.
- Anh ta đâu?
- Đang đứng ngoài sân. Chuyện đâu còn có đó nghen anh Tiến, anh ta đòi trên trời, anh hứa là mệt thiệt chứ không phải chơi. Giải toả tôi đâu có thấy đề xuất tiền di dời căn nhà nào đâu. Tư Cận quay sang bảo cậu văn thư - Kêu thằng Phát lên tao biểu. Tay tên Phát nghe lệnh hộc tốc đến ngay.
- Anh Tư gọi em?
- Cái nhà phía sau sân vận động có nằm trên khu đất mình qui hoạch không?
- Dạ có! - Tại sao trong bản đề xuất giải toả, đền bù di dời cậu không đề xuất.
- Dạ! Nhà của nó cất trên đất của nhà nước, nhiệm vụ của nó là phải di dời không có chế độ đền bù. Ngay từ đầu em có gặp rồi, anh ta hứa khi nào mình cần mặt bằng, anh ta dời liền. Tư Cận nhìn Hùng Minh rồi nhìn Phát - Đơn vị thi công báo chủ hộ không chịu di dời, đang gây cản trở tiến độ thi công. Cậu giám sát công trình mà không biết gì hết là sao? Phát nhìn Hùng Minh khó chịu - Làm gì có! Hùng Minh tiếp lời - Tôi đã gặp trực tiếp rồi, chịu cho chả năm triệu để di dời, chả không chịu.
- Nó đòi anh bao nhiêu? Thằng cha này chắc khùng rồi. Năm triệu không lấy, mai mốt vừa đi vừa khóc mà lại không có xu nào.
- Chả không có đòi thêm tiền, chả chỉ nói không chả ở lâu rồi, ai muốn dời thì cứ dời. Tay này nhìn mặt cũng hung lắm anh Tư, chả vừa nói vừa ngồi mài cái mác bén ngót, trông phát ớn. Phát đứng lên - Được rồi! Để em lo cái vụ này. Anh vẫn còn hứa cho năm triệu chứ? Hùng Minh cười - Năm triệu đối với tôi đâu có lớn. Phát vừa đi vừa nói.
- Thằng cha Ba Xị này đúng khùng! Nghe tới cái tên Ba Xị, Tư Cận chạm nọc - Phát! Phát! Quay lại biểu coi. Cậu vừa nói gi? Cái thằng cha Ba Xị là thằng nào? Phát trả lời - Ba Xị là cái thằng khùng mà em nói nãy giờ đó. Thằng này cũng hiền, nó ở đó lâu rồi, từ cái thời chưa xây sân vận động. Hồi đó mỗi lần đá bóng mấy anh sai nó đi rắc vôi bột làn lil. Một thoáng khó chịu chạy trên mặt của Tư Cận.
- Cậu cứ đi lo công chuyện, nhớ báo cáo tôi liền. Một lát sau, Phát quay trở lại với khuôn mặt hầm hầm.
- Thằng này nó khùng thiệt rồi anh Tư, em nói hết lời mà nó không chịu nghe.
- Lúc trước cậu gặp nó, cậu có bắt nó viết cam kết di dời không?
- Hồi nào giờ quen nhau quá, em nghĩ nó hứa là được rồi. Tư Cận chỉ mặt Phát - Cậu làm việc kiểu đó là cậu bán đứng tôi rồi. Phát quay sang Hùng Minh - Anh cho điều dùm tôi hai chiếc xe ủi. Hồi nãy tôi có hăm doạ nó, nếu nó không chịu di dời, tôi sẽ cho xe ủi sập nhà.
- Ối trời! Chuyện này không được đâu anh Phát. Tôi là dân làm ăn mà! Kỵ mấy cái chuyện này lắm.
- Tôi có kêu anh ủi sập nhà đâu mà anh sợ. Anh cứ cho xe ủi quanh quanh nhà nó, mình chỉ dọa thôi. Vừa lúc đó có một chiếc xe du lịch chạy vào sân, Tư Cận nhìn ra rồi nói - Cha này đi đâu mà ghé sao không báo trước. Hai ông đi đi, nhớ lo giải quyết chuyện cho rồi, cần thiết báo công an cưởng chế. Ngoài kia Nguyễn Tiến bước xuống xe. Tư Cận đon đã bước ra cửa đón chào -chào anh Tiến! Anh ghé sao không điện trước? Hai ông bắt tay nhau - Tôi đi công việc ở Miền tây, tiện đường ghé đây thăm các anh một tí. Ông Nguyễn Tiến không bước vào phòng vội, ông đứng đó nhìn ra công trường đang thi công mặt tỏ ý hài lòng. Họ triển khai nhanh thật! Tư Cận mời Nguyễn Tiến vào phòng, ông rót trà mời khách. Hai ông vừa uống trà vừa trò chuyện. Ông Tiến ngồi đó lắng nghe Tư Cận trình bày kế hoạch sắp triển khai và khoái chí khi nghe nói đến giải “Những Thiên Thần Xanh”.
- Được đó! Tôi rất đồng ý với kế hoạch của các anh. Có thể tôi sẽ mời cả Thành Long tham dự giải lần này. Ông Thắng là bạn của tôi và tay này cũng máu bóng đá lắm.
- Nếu mời được Thành Long, giải sẽ qui mô hẳn. Ở Thành Long em không có quen, được anh Tiến giúp thì còn gì bằng. Nguyễn Tiến cười.
- Tôi nghĩ anh Thắng sẽ không từ chối khi tôi mời. Khi biết tôi đầu tư vào đây, ông ta tiếc hùi hụi. Bổng đâu tiếng còi hú nối nhau kéo dài, rồi bốn chiếc mô tô của công an 113 chạy ập vào sân. Trên xe bước xuống tám anh công an được trang bị tận răng. Nguyễn Tiến tò mò nhìn ra sân rồi nhìn Tư Cận - Chuyện gì vậy?
- Em cũng không biết! Tay đội trưởng 113 xăm xái bước vào phòng. Tư Cận ra tận cửa đón - A! Anh Trường. Chào anh! - Chào anh Tư! Tư Cận giới thiệu - Anh Tiến, Nguyễn Tiến tổng giám đốc công ty Lu Va. Còn đây là anh Trường, Đại uý cảnh sát 113 của thị xã. Trường bước vội tới bắt tay Nguyễn Tiến - Em nghe rất nhiều về anh hôm nay mới được gặp. Hân hạnh! Hân hạnh. Nguyễn Tiến bắt tay đại uý Trường, bắt tay rất chặt - Chào anh! Hân hạnh. Trường nhìn Tư Cận - Nghe báo chổ anh Tư có tay nào đó gây rối, cầm mác rượt mấy anh em công nhân chạy toán loạn phải không? Tư Cận còn ấm ớ thì Phát lao vào phòng như cơn lốc - Ô! Anh Trường! Anh tới thiệt đúng lúc. Thằng này nó liều mạng thiệt, anh phải bắt nó kẻo có án mạng. Một lần nữa, Nguyễn Tiến hỏi Tư Cận - Chuyện gì vậy? Tư Cận nhìn Phát ra chiều ngán ngẩm. Làm sếp mà có mấy thằng lính khùng như thằng này thì không chết cũng bị thương. Đụng chuyện mới biết lính giỏi lính dở, bình thường cái miệng thằng nào cũng trơn như thoa mở.
- Có gì đâu anh ơi! Có một hộ không chịu di dời, sai nó đi điều đình thì nó điều 113. Theo yêu cầu của Trường, Phát tường trình vụ việc. Phát kết luận - Thằng này liều mạng rồi! Tui chỉ cho xe ủi xung quanh doạ nó thôi chứ có ủi nhà nó đâu mà nó cầm mác rượt tụi tui chạy có cờ.
- Bây giờ nó đâu rồi?
- Đang còn la hét ngoài công trình. Nó còn nói Tư Cận có ngon thì lại bứng nhà nó. Thấy Tư Cận sa dầm nét mặt, Phát vội thanh minh - Đó là lời thằng Ba Xị nói chứ không phải của em. Nguyễn Tiến chăm chú theo dỏi và lắng nghe hết câu chuyện, khuôn mặt ông đăm chiêu hẳn. Khi thấy đại uý Trường toan bước đi cùng Phát làm nhiện vụ. Nguyễn Tiến đứng bật dậy - Anh Trường thông cảm chờ tôi một chút, tôi có mấy ý muốn bàn với anh Tư. Khi phòng chỉ còn hai người, Nguyễn Tiến nói ngay - Tôi dám bỏ tiền tỷ để đầu tư vào đây thì tôi rất mong các anh hãy bảo vệ thương hiệu của tôi. Thật tình tôi không muốn thương hiệu Công Ty thuốc trừ sâu Lu Va của tôi đối đầu với quyền lợi của người dân địa phương, với những người nông dân. Đứng dưới góc độ nào đi nữa thì tôi thiết nghĩ chuyện này có thể giải quyết được mà không cần phải dao to búa lớn. Cần thiết chúng ta có thể tốn thêm một ít tiền điều đình cho người ta di dời. Anh Tư có cho người điều tra kỷ chưa? Anh ta có chổ để di dời chưa? Nếu có thì chổ đó ở đâu, số tiền mà các anh đề nghị có đủ để người ta di dời không? Tôi thiết nghĩa nếu chuyện mà giải quyết một cách thấu tình đạt lý thì ai mà không nghe. Tư Cận phân trần - Thật tình chuyện này cũng ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi cũng như anh, cũng mới biết chuyện đây thôi. Được rồi! Để tôi ra xin lỗi mấy anh 113 rồi anh em mình bàn tiếp. Ông Nguyễn Tiến cũng ra bắt tay đại uý Trường nói vài lời xin lỗi. Trường dẫn đoàn xe môtô ra về. Phát đứng nhìn mà ngẩn người ra. Anh ta không hiểu.
***
Theo ý của Nguyễn Tiến, ông kêu gọi ba bên cùng hộp tác giả quyết di dời hộ nhà của anh Ba Xị. Đơn vị tài trợ cho mười triệu, đơn vị thi công góp mười, chủ đầu tư thêm mười, tổng cộng là ba mươi triệu. Số tiền đó đủ cho Ba Xị mua một mảnh đất trong xóm và di dời nhà. Đó là một số tiền lớn đối với một hộ dân nghèo như Ba Xị. Sau cuộc hợp nhanh, ai cũng hài lòng và tin chắc mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt đẹp. Có tiền thì chuyện gì mà không xong. Trái với mọi dự tính. Hùng Minh giám đốc đơn vị thi công đi thương thuyết về báo cáo ngay - Tay này lì thiệt! Ngồi nghe tôi nói cho đã rồi cũng không chịu. Tư Cận điên tiết - Anh Tiến thấy không! Vụ này không có công an là không xong. Vụ này phải cưởng chế thôi. Nguyễn Tiến nhìn Hùng Minh - Anh ta đòi bao nhiêu?
- Anh ta không nói tiếng nào về tiền bạc cả, khi nghe em nói vụ ba mươi triệu là thiện ý của anh, anh ta đòi gặp anh. Gặp sếp công ty Lu Va. Nguyễn Tiến ngạc nhiên - Gặp tôi?
- Em cũng không biết anh ta gặp anh để xin cái gì.
- Anh ta đâu?
- Đang đứng ngoài sân. Chuyện đâu còn có đó nghen anh Tiến, anh ta đòi trên trời, anh hứa là mệt thiệt chứ không phải chơi.
Ngồi với nhau trên một bàn. Người đại diện là Tư Cận. Tuy ngậm bồ hòn nhưng mặt Tư Cận vẫn tươi như hoa. Tư Cận đưa cho Ba Xị cọc tiền đã được gói cẩn thận.
- Đây là số tiền của ba đơn vị tạo điều kiện cho anh di dời nhà. Ba Xị phản ứng liền - Tui xin cảm ơn mấy ông, nhưng tui nói rồi, tui không lấy tiền. Mấy ông nhận thằng con tui vào trung tâm, tui cảm ơn mấy ông không hết lẽ nào lại đi lấy tiền. Nguyễn Tiến đứng lên cầm gói tiền dúi vào tay Ba Xị, ông vỗ vai Ba Xị nói như đùa - Anh cứ cầm lấy, anh cứ coi đây là số tiền mà anh có công đẻ cho trung tâm chúng tôi một tài năng. Ba Xị nhìn Nguyễn Tiến cười, miệng nở tận mang tai.