Nhã Ca giật mình làm rơi cả quyển vở xuống đất khi thấy Cang đứng ngoài cửa rào. Đúng là anh rồi chớ không thể là ai khác.
Anh mỉm cười khi cô đứng trân trối nhìn :
- Không định mở cửa cho khách sao nhỏ ?
Tiếng "nhỏ" của anh nghe mới mềm lòng làm sao. Nhã Ca luýnh quýnh bỏ cả chân trần bước vội trên nền sân gạch tàu bám rêu xanh ra mở cửa cho Cang.
Cô ấp úng vì ánh mắt đắm đuối của anh.
- Em còn không tin là anh nữa kìa.
Rất tự nhiên, Cang nắm tay Nhã Ca siết nhẹ rồi hỏi :
- Giờ đã tin là... anh chưa ?
Nhã Ca rút tay lại, cô đỏ mặt :
- Là giám đốc Cang chớ không phải là anh.
Cang nói :
- Tôi chỉ là giám đốc với nhân viên của mình. Với em, tôi là...
Nhã Ca ngắt lời Cang :
- Là bạn của anh Quân.
Nhặt quyển vở bên thềm lên. Nhã Ca chỉ vào ghế gỗ.
- Mời anh ngồi. Để em đi rót nước.
Rồi bỏ mặc Cang đứng ngoài sân, Nhã Ca chạy vội vào trong, tim đập thình thịch như đánh trống. Rót nước lọc ra ly, Ca thấy tay mình run đến mức rót trượt ra ngoài.
Thật tình Nhã Ca không bao giờ dám nghĩ Cang sẽ tới tận nhà trọ cô ở. Dầu trong thâm tâm có đôi khi cô mơ được như vậy.
Lẽ nào Cang cũng có cảm tình với Ca? Thứ tình cảm không bình thường của một giám đốc đối với nhân viên quèn đã thôi việc.
Nhớ tới nụ hôn vội vàng của Cang trên trán mình hôm anh chia tay ở bệnh viện. Nhã Ca nóng ran cả người. Cang đâu biết anh đã khiến cô mất ngủ mấy đêm liền để sau đó mỗi khi nhớ tới anh, cô tự huyền hoặc mình : "Ấy chỉ là một giấc mộng". Đã là mộng thì không bao giờ thành hiện thực dù cô luôn nghĩ về nó.
Mấy tháng liền, Cang mất hút, cô không dám hỏi thăm về anh dầu chỉ hỏi bóng hỏi gió qua Thanh Du xem Du có gặp Cang không? Anh có nhắc gì tới Nhã Ca không.
Đang lúc Nhã Ca nghĩ rằng Cang đã quên khuấy cô rồi thì anh lại xuất hiện.
Lòng cô rối bời lo âu lẫn vui mừng. Cô biết mình không có quyền tơ tưởng đến một người đã có vợ. Cô biết mình phải dang xa Cang ra, nếu không cô sẽ rơi vào bi kịch không lối thoát. Thế nhưng Cang đã tìm tới đây rồi, cô đâu thể đuổi anh về ngay được.
Hít vào một hơi dài, Nhã Ca cố trấn tĩnh mình rồi bưng ly nước ra.
Đặt ly nước xuống cái bàn gỗ kê sát mái hiên, Nhã Ca nói :
- Nhà trọ của con gái bề bộn lắm, nên không dám mời anh vào trong. Anh thông cảm cho em nhé.
Cang ngọt ngào :
- Anh hiểu mà. Nhã Ca cho anh ngồi đây là tốt quá rồi.
Ngồi xuống đối diện với Cang, cô bắt đầu điều tra.
- Thanh Du cho anh địa chỉ này à ?
Cang nghiêng đầu nhìn cô :
- Ai cho không quan trọng. Đâu phải anh chỉ biết tìm em qua mỗi Thanh Du. Nào, để anh xem... Trông em bữa nay khá hơn trước nhiều.
Nhã Ca mỉm cười :
- Bữa nay em đâu còn là người bệnh nữa.
Cang chép miệng :
- Trái lại, anh đang là người bệnh đây.
Nhã Ca kêu lên :
- Ôi ! Anh bệnh gì vậy ?
Cang buông từng tiếng :
- Bệnh tương tư.
Nhã Ca chớp mắt, cô khỏa lấp :
- Giám đốc đùa vui ghê. Hôm nay giám đốc không giống giám đốc lúc ở công ty. Lúc đó, trông giám đốc lầm lì, sợ lắm.
Cang hỏi gặn :
- Sợ thật không ?
- Dạ thật chứ.
Cang thở dài :
- Thật đáng buồn!
Nhã Ca ngu ngơ :
- Nhiều người sợ mình càng oai. Sao giám đốc lại buồn ạ ?
Cang trầm giọng :
- Đơn giản vì anh không thích bị người ta sợ.
Nhã Ca tài khôn :
- Muốn thế chắc giám đốc phải khác đi mới được.
Cang chống tay dưới cằm :
- Phải khác như thế nào cho vừa lòng người ta đây ?
Nhã Ca tủm tỉm :
- Cười nhiều hơn, gương mặt phải cạo bớt râu ria và bớt đằng đằng sát khí.
Cang nhăn mặt :
- Phải cạo cả râu à? Chà! Như vậy tự do cá nhân bị xâm phạm rồi.
Nhã Ca che miệng :
- Cái gì cũng có giá của nó. Lúc đứng bán ở quầy điện thoại, em vẫn thường nghe những nhân viên khác nói như thế. Đúng phải không giám đốc?
Mặt Cang xìu xuống :
- Lại giám đốc! Em làm tôi khó chịu quá, không được gọi "giám đốc" nữa đấy.
Nhã Ca le lưỡi :
- Em xin lỗi vậy. Nhưng giám đốc vẫn là giám đốc. Vẫn dễ sợ. Vẫn quyền hành, dễ ghét.
Dứt lời, cô khoanh tay làm thinh khiến Cang phải hạ giọng :
- Muốn thay đổi cũng từ từ chớ. Rồi anh sẽ cạo râu cho vừa lòng em.
Nhã Ca nóng mặt :
- Sao lại vừa lòng em?
- Vì anh chỉ muốn thay đổi để vừa lòng mỗi "người ta" đang ngồi trước mặt anh thôi. Còn những người khác anh chả quan tâm.
Nhã Ca sững người. Một lúc sau cô mới lí nhí :
- Anh đừng nói thế, tội nghiệp em.
Cang tha thiết :
- Anh rất quý em. Anh không thể dối lòng mình. Anh biết Nhã Ca cũng nghĩ nhiều tới anh.Vậy tại sao chúng ta phải phủ nhận tình cảm của mình?
Nhã Ca lắc đầu :
- Em không có tình cảm gì với anh hết ngoài sự khiếp sợ của một nhân viên đối với một giám đốc nổi tiếng hắc ám. Thật đó!
Cang gằn từng lời :
- Anh không tin.
Nhã Ca rối bời vì ánh mắt nồng nàn nhưng không kém phần liều lĩnh mạnh mẽ của Cang. Ánh mắt có cái nhìn khiến người đối diện phải sợ ấy lúc này đang muốn đốt cháy Nhã Ca. Cô biết mình sẽ gục ngã mất nếu nhìn vào đôi mắt như biết thuật thôi miên của anh.
Nhã Ca từng gần gũi Cang, từng được anh dịu dàng chăm sóc lúc cô bệnh. Dù thời gian ấy ngắn ngủi, nhưng anh đã để lại trong tim cô dấu ấn khó phai. Nhã Ca đã cố loại bỏ bóng hình Cang, cố không nhớ không nghĩ tới anh. Cô cho rằng mình đang yêu đơn phương một người không dành cho mình. Nào ngờ bây giờ Cang xuất hiện. Ào ạt, mạnh bạo như sóng biển xô bờ, anh nói thẳng điều anh ấp ủ trong lòng. Dường như Cang quên bẵng những ràng buộc về hôn nhân của anh và vợ để thốt lên lời như ngỏ ý tỏ tình với Nhã Ca? Anh không nghĩ đã làm khổ cô vì những lời đó ư?
Cụp mi xuống, Nhã Ca nhìn những đường chỉ vòng vo trong tay mình. Cô cảm nhận được cái nhìn da diết của Cang, nó đang đốt cháy tâm trí cô, anh biết không ?
Giọng Cang trầm hẳn xuống :
- Anh xin lỗi đã nói thế với em. Nhưng anh không tin em sợ anh như sợ một giám đốc hắc ám.
Nhã Ca cố gắng trấn tĩnh mình. Cô cố gắng hóm hỉnh.
- Nếu không thế thì em sợ anh như sợ một bợm nhậu. Tin chưa?
Cang gượng cười :
- Sợ kiểu nào cũng khiến anh đau hết. Thôi, đừng sợ nữa mà.
Nhã Ca buột miệng :
- Không sợ anh không được đâu.
Cang hỏi :
- Vì sao cơ chứ?
Không trả lời, Nhã Ca chỉ lắc đầu. Cô làm sao nói được "Nếu không sợ anh, em sẽ yêu anh mất".
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Cang thì thầm :
- Có phải vì nếu không sợ anh, em sẽ yêu anh không ?
Nhã Ca ấp úng :
- Làm gì có. Nếu không sợ anh thì em sẽ rất rất ghét anh. Đơn giản thế thôi.
Cang mỉm cười :
- Cám ơn em đã rất ghét anh thay vì sợ.
Nhã Ca kêu lền đầy ấm ức :
- Em ghét là ghét thật chớ không phải ghét theo kiểu" Con gái nói có là không" đâu.
Cang chống tay nhìn Ca đầy say đắm.
- Anh hiểu mà. Với em, ghét nghĩa là ghét. Đơn giản thế thôi.
Nhã Ca thấy càng lúc mình như đã rơi vào bẫy của Cang, cô không đủ sức tháo gỡ, trái lại cô lại bị anh buộc chặt bởi những lời nói. Cang đang dồn Ca vào thế phải thú nhận "yêu anh". Nghĩ lại, cô nhận ra mình quả là khờ khạo.
Cang năn nỉ :
- Em ghét anh, nhưng thỉnh thoảng cho anh ghé thăm chứ?
Nhã Ca nghiêm nghị :
- Không được đâu. Em thấy có lỗi khi được ghé thăm. Thời gian đó, anh nên dành cho gia đình. Chẳng người vợ nào vui khi biết chồng thăm viếng một cô gái khác. Hơn nữa, em không muốn gặp rắc rối vì ớt nào cũng cay hết.
Cang thở dài :
- Anh và Thục Trinh đã ly thân.
Nhã Ca thản nhiên :
- Chia buồn với anh, nhưng hy vọng hai người sẽ nghĩ lại vì tình yêu xưa kia. Em nghe anh Quân kể " Có một thuở anh chị yêu nhau lắm. Yêu đến mức nhiều người phải ganh tỵ vì anh chị trai tài gái sắc, hết sức xứng đôi. Một tình yêu đã đi tới hôn nhân gần mười năm mà phải vỡ tan thì thật tiếc.
Cang nói :
- Bọn anh không thể tiếp tục với nhau nữa. Vỡ tan là điều tất yếu. Níu kéo cũng vô ích, thậm chí chỉ tiếp tục làm khổ nhau mà thôi. Có thể em chưa hiểu anh nên nghĩ anh là thứ đàn ông bội bạc, không chung thuỷ trong hôn nhân và coi tình yêu như trò đùa, sớm yêu chiều bỏ. Hoặc anh vờ vĩnh thở than không hạnh phúc với vợ để tìm một cô gái khác.
Im lặng vài giây, Cang nói tiếp :
- Đã có một khoảng thời gian khá dài anh hoàn toàn vô cảm với phụ nữ. Anh chìm vào rượu như một cách tìm quên. Mãi cho đến khi gặp em, thoạt đầu anh khó chịu vì thái độ của em khi vừa gặp mặt. Lần đó vừa trông thấy anh, em đã kêu lên: "Là chú à ! Thật kinh khủng ! ".
Nhã Ca dài giọng :
- Ôi ! Anh nhớ dai thật.
Cang nói :
- Là một giám đốc nổi tiếng hắc mà bị nhân viên nói như mắng vào mặt làm sao lại không nhớ được, nhất là sau này anh biết lý do khiến em phải kêu lên như thế.
Nhã Ca gật gù :
- Thì anh anh nhớ dai vì thù dai...
Cang nhăn nhó :
- Chả lẽ anh tệ dữ vậy sao? Thật ra anh tò mò về em rất nhiều. Em quen với Quân, song chị Thúy Quỳnh lại căm ghét em ra mặt. Chính sự quá đáng của chị ấy khiến anh không chú ý tới em không được. Anh cho rằng em và Quân yêu nhau nhưng gia đình Quân không chấp nhận và chị Quỳnh sẵn sàng hạ nhục em bất cứ lúc nào để em nản mà rời xa Quân. Song dần dà anh nhận ra không phải thế. Em và Quân không hề có tình yêu nào cả. Thế thì sao ta không đến với nhau ?
Nhã Ca nhấn mạnh :
- Em quý anh như là quý anh Quân vậy. Mong anh hiểu cho. Giữa chúng ta không thể là tình yêu. Anh đã ngộ nhận rồi.
Mặt nghiêm lại, Nhã Ca nói :
- Bạn em sắp đi học về rồi. Anh ở đây thật bất tiện cho em. Chúng ta kết thúc chuyện này nhé.
Cang nhếch môi. Anh tự ái khi bị Nhã Ca đuổi khéo như vậy. Cang khá chủ quan khi nghĩ Nhã Ca sẽ không từ chối mình. Thế nhưng anh đã lầm Nhã Ca rất dịu dàng vậy mà lại khô khan từ chối anh, rồi còn ra lệnh cho anh "kết thúc chuyện" nữa. Có lẽ Cang phải ngậm ngùi quay gót thôi.
Ngay lúc đó, có một người đứng tần ngần trước cánh cổng gỗ thô sơ của nhà trọ. Mặt Cang tối sầm lại khi nhận ra là Phổ. Nó cũng quen Nhã Ca sao? Tim anh nhói lên tê tái. Con bé có gương mặt như thiên thần này không đơn giản như anh tưởng. Lẽ nào Cang đã lầm để yêu Nhã Ca như anh từng yêu mê đắm Thục Trinh?
Lúc Cang còn chua chát với suy nghĩ của mình thì Phổ đã lên tiếng thật ngọt và cũng thật tình cảm.
- Chào Nhã Ca! Anh vừa gặp dì Nhã Bình xong. Nào, mời anh vào đi chớ. Anh có rất nhiều chuyện thú vị muốn nói với em.
Nhã Ca hết sức bất ngờ trước sự xuất hiện của Phổ. Càng bất ngờ hơn khi Ca nghe những lời anh ta vừa nói.
Như một người máy, cô cứng ngắc bước ra mở cổng, lòng hoang mang không biết Phổ đã biết gì về thân thế của mình mà giọng điệu của hắn ỡm ờ như vậy.
Phổ tự nhiên bước vào, thái độ ung dung tự tại như quen thân với Nhã Ca lắm rồi khiến Cang hết sức khó chịu.
Nếu anh nhớ không lầm. Phổ mới biết mặt Nhã Ca hôm cùng Hội đồng quản trị công ty đi thăm hoạt động của siêu thị thôi. Hôm đó hắn đã buột miệng khen: "Cô ấy xinh quá".
Bước đến trước mặt Cang, Phổ chìa tay ra ngạo nghễ :
- Chào giám đốc Cang. Thật bất ngờ khi gặp cậu ở đây. Tình cảm với nhân viên cũ đến thế là cùng.
Cang miễn cưỡng bắt tay Phổ trong khi mồm hắn vẫn dẻo queo :
- Bọn tớ cần nói chuyện riêng. Thật là ngại nếu cậu vừa tới thăm Nhã Ca mà phải vội giã từ vì sự có mặt của tớ.
Cang ra vẻ thản nhiên :
- Chúng tôi cũng vừa trò chuyện xong. Cậu cứ ở lại với Nhã Ca.
Rồi không hiểu sao anh buột miệng :
- Không được làm phiền cô ấy đấy.
Nụ cười vẫn tươi trên môi, Phổ bảo :
- Bọn tớ hiểu nhau quá thì sao làm phiền nhau được. Cậu yên tâm về.
Nheo đôi mắt thật đểu giả. Phổ nói :
- À, cho tớ gởi lời thăm Thục Trinh nhá. Giờ này chắc Thục Trinh đang chờ cơm cậu đó.
Cang ngập đắng nuốt cay vào lòng. Anh quay sang Nhã Ca và bắt gặp vẻ đăm chiêu trên mặt cô.
Rất dịu dàng, Cang siết nhẹ tay cô :
- Anh về. Có gì cần cứ liên hệ với anh.
Nhã Ca gật đầu. Cô đưa anh ra cổng khi quay vào đã thấy Phổ ngồi ngay chỗ của Cang ngồi lúc nãy.
Vẻ kẻ cả tự mãn của Phổ thật dễ ghét. Nhã Ca lạnh lùng vào thẳng vấn đề.
- Anh muốn gì ở tôi ?
Phổ gật gù :
- Một câu hỏi hết sức thẳng thắn của một người hiểu vấn đề. Em khá lắm Nhã Ca. Anh không ngại trả lời ngay. Anh muốn giúp em giành lại công bằng. Nói kiểu như trong phim Hồng Kông là phục hồi danh phận cho em, một thiên kim tiểu thơ nhà quyền quý.
Nhã Ca nói :
- Tôi không hiểu ý anh.
Phổ cười :
- Trái lại anh tin rằng em rất hiểu.
Nhịp nhịp tay trên bàn, Phổ nói :
- Anh thiệt hết sức bất bình khi thấy gia đình bác Thiệp đối xử tệ với em. Nghĩ cũng lạ, sao cũng là giọt máu của mình mà giọt thì có thể bỏ rơi, giọt thì được yêu quý nhỉ! Nghe kể bà Trúc Quỳnh từng vào siêu thị nhục mạ em, anh tức giùm đó. Nhất định anh sẽ đòi lại công bằng cho em.
Nhã Ca cười nhạt :
- Không tự dưng mà anh tối với tôi như vậy đâu. Nói đi! Anh muốn cái gì?
Phổ xoa cằm :
-Anh đã nói rồi. Anh thích em nên muốn điều tốt cho em. Ít ra ông Thiệp phải nhận con và thực hiện nghĩa vụ của người cha chớ.
Nhã Ca khô khan :
- Tôi không cần điều tốt anh nói
Phổ lắc đầu :
- Chưa hẳn vậy đâu. Em nghĩ thế vì em không đủ sức biến điều tốt đó thành hiện thực. Làm con gái một "đại gia" vẫn sung sướng hơn làm một đứa con không cha không mẹ và không cả người thân.
Nhã Ca quắc mắt lên :
- Tôi vốn không cha không mẹ và không cần cả sự giúp đỡ mờ ám của một người lạ như anh. Mời anh ra khỏi nhà tôi ngay.
Phổ vẫn nhỏ nhẹ :
- Không cần nóng nảy như vậy. Khi anh tìm đến dì Nhã Bình của em rồi tìm tới đây anh đã nắm chắc lý lịch trích ngang lẫn trích dọc của em rồi nhỏ ạ.
Mặt hất lên đầy tự đắc, Phổ nói tiếp :
- Ở bên Úc, anh có quen một phụ nữ tên Nhã Dung. Đó là một người đàn ông thì thích nhưng đàn bà vừa ghét, vừa sợ, vừa khinh. Chậc! Ở bên Tây thật, nhưng dân mình vẫn phong kiến cổ hủ lắm nên họ không thích phụ nữ có nhiều chồng. Mà bà Nhã Dung thì chồng phải đếm trên đầu cả hai bàn tay.
Tai Nhã Ca ù đặc, cô lắp bắp :
- Anh đừng nói nữa và đi ngay cho.
Phổ trơ trơ mặt :
- Anh sẽ đi, em không cần phải đuổi. Nhưng ý anh là muốn giúp em tìm lại mẹ cha. Họ đều còn sống, tại sao em phải chịu mồ côi? Anh biết ông Thiệp vì sợ mất uy tín nên không nhận con. Cho dù như vậy anh vẫn công bố sự thật được ông ta giấu kín hơn hai chục năm nay cho mọi người biết.
Nhã Ca kêu lên :
- Anh muốn hạ uy tín ông Thiệp à? Thật bỉ ổi.
Phổ cười hả hê :
- Anh nghĩ em và cô Nhã Dung cũng muốn thế. Anh sẽ liên hệ với cô Dung để mẹ con em...
Nhã Ca gạt ngay :
- Mẹ tôi không phải người đó. Anh xéo cho!
- Đừng nóng nảy như vậy. Anh sẵn lòng chờ em nghĩ lại. Chuyện này có lợi cho em cơ mà.
Rút danh thiếp ra đặt trên bàn, Phổ nói :
- Liên hệ với anh sau hỉ? Cứ bình tĩnh suy nghĩ. Anh sẽ chờ mà. Bye!
Phổ đi lâu rồi mà Ca vẫn ngồi thừ ra. Tâm trí cô rối bời vì những gì hắn nói.
Vậy là mẹ cô còn sống chớ không chết như bà ngoại và dì Bình tưởng. Mẹ cũng như ba, chả ai nghĩ tới Ca. Họ chỉ làm cô đau đớn khi được nhắc đến thôi.
Nhã Ca tức thở vì hận. Cô hận cả ba lẫn mẹ, nhưng đâu phải thế mà cô làm theo ý muốn của Phổ, một kẻ thủ lợi tồi tệ.
Với Ca lúc này im lặng phủ nhận mọi mối quan hệ ruột rà là tốt nhất.